Editor: Tuyền Uri
Nguồn:
Tạ cô nương biết trạng thái bây giờ của mình gọi là “kiểu cách”, nhưng biết làm sao được, Hoàng đế Bệ hạ chính là thích nàng kiểu cách như vậy, coi như không có được đáp án của nàng, như đã nói hắn sẽ vẫn thủ thế như ngọc đợi nàng.
Tạ cô nương giả tạo khuôn mặt nhỏ nhắn trên miệng nói không muốn, nhưng trong lòng đang vui như nở hoa đấy.
Sau cùng vẫn là khẽ thở phào 1 hơi, nói: “Mặc dù trong Hoàng cung rất không tự do, nhưng muốn ta tiến cung cũng không phải là không thể, chỉ là coi như chàng đã sắp xếp trước rồi, rốt cuộc vẫn có nhiều người như vậy nhận rat a, bản thân thân phận của ta cũng đủ để cho người ta lên án, chứ đừng nói gì đến làm Hoàng hậu của chàng.”
Huống hồ mẫu hậu của chàng chỉ là theo phụ Hoàng chàng ra ngoài, rồi cũng có 1 ngày sẽ hồi cung, đến lúc đó chàng phải làm sao? Nếu chàng có thể xử lý xong những chuyện này, ta ngược lại có thể suy nghĩ 1 chút, nhưng trước khi chàng nghĩ ra cách, vẫn là nên đem người ngựa ở Nhuận Châu triệt lui đi, đừng quấy rầy ta nữa.”
Khóe mắt dư quang liếc nhìn vẻ mặt rối rắm kinh ngạc lẫn vui mừng của Cố thần, nàng ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên, ta mỗi tháng đều sẽ gửi cho chàng 1 phong thư, để cho chàng biết tình hình của ta, thế nào?”
Hoàng đế Bệ hạ tức tối đến nỗi không thể tức tối thêm được nữa, nhưng liếc thấy bảo bối nhà mình trên mặt 1 bộ tâm tình giống như là đang nói rau xanh giá thấp nhất hai đồng một cân, thích mua thì mua không mua thì cút, hắn lập tức nghiến răng, mua!
Hoàng đế Bệ hạ theo ước định mang hết người ngựa của mình đi, chỉ lưu lại một điểm liên lạc cố định, hắn một chút cũng không dám dương thịnh âm suy, dù sao thì bên này cũng là địa bàn của nhạc phụ đại nhân hắn bên kia làm chút động tác nhỏ nhạc phụ đại nhân từng phút đồng hồ vạch trần không có thương lượng.
Tạ Bích Sơ thở phào nhẹ nhõm, quả quyết từ bỏ những ngày như dạo gần đây cả ngày không việc gì chơi bời lêu lổng, dần dần bắt đầu hướng tử đệ nhà giàu áp sát Hoàng đế tiền nhiệm, ôm bọc hành lý chạy đến đoàn tụ với Nam thần cha.
Tạ nam thần cưng chiều con gái nhất sớm đã chọn ra nơi đất thiêng sinh anh tài chuẩn bị xong xuôi tất cả chờ Bảo nhi đến ở.
Đợi tạ Bích Sơ đến, sau khi tham quan 1 vòng lại đặc biệt tỏ ra yêu thích, Tạ nam thần tâm tình phơi phới mấy ngày sau cũng chưa có nhạt xuống.
Cuộc sống dưỡng thai lúc mới bắt đầu còn tương đối dễ chịu, nhưng rất nhanh, thai nghén đến chậm, nhưng lại vô cùng dữ dội, Tạ Bích Sơ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều như muốn nôn ra đến nơi.
Tạ nam thần sốt ruột đến độ xoay mòng mòng, khiến cho người làm đem tới đây để phục vụ cũng bị xoay mòng mòng theo, đi khắp nơi vơ vét các loại đồ ăn mang tới trước mặt Tạ cô nương.
Tạ cô nương trông thấy 1 bàn đầy dồ ăn, đột nhiên vành mắt đỏ lên. Có cảm động có khó chịu cũng có hối hận, nữ nhân có em bé vốn nên có cha đứa bé ở bên cạnh chăm sóc, nhưng nàng lại chỉ có phụ thân bên cạnh đợi đứa trẻ sinh ra. Cố Thần như không có đứa bé, tại sao a ư ư.
Càng nghĩ càng tức, tức đến nỗi nước mắt lã chã rơi xuống, Tạ nam thần ở bên thấy vậy vội tới dỗ nàng, đem Cố Thần ra mắng cho tới số để Tạ Bích Sơ đừng khóc nữa.
Cảm xúc của Tạ Bích Sơ vốn hay thay đổi, một hồi bi thương một hồi lại vui mừng, không lâu sau lại nhảy sang thèm ăn, đem Cố Thần ném sau ót rồi.
Nhưng Tạ tể tướng lại chân chính vì bảo bối nhà mình mà ghi nhớ tội của Cố Thần.
Kết quả không mấy ngày, liền có người chạy tới bẩm báo với Tạ nam thần, nói bên ngoài người của Cố Thần đang tới tìm ông.
Tạ nam thần cười lạnh 1 tiếng, sai người đem người của Cố Thần đánh cho một trận trước rồi mới cho bọn họ nói, kết quả hỏi ra, Cố Thần vẫn còn đang trên đường chưa tới Hi Kinh, cho nên tìm tới Tạ Dịch Giang bởi vì Tạ cô nương đã đồng ý mỗi tháng sẽ gửi cho hắn 1 phong thư, kết quả hắn đợi đã gần 1 tháng mà vẫn chưa nhận được nên đâm ra sốt ruột.
Tạ nam thần lại lần nữa cười lạnh, Bảo nhi nhà ông khó chịu như vậy còn chưa tìm hắn tính sổ, còn viết thư cái gì?
Có điều để tránh Cố Thần đầu óc điên rồ không nhận được tin tức lại quay đầu chạy đến, Tạ nam thần vô cùng không tình nguyện tự mình viết 1 phong thư gửi cho Cố Thần, bên trong chỉ có 2 chữ: Vẫn tốt.
Cố Thần nhận được thư cả người đều có chút không tốt, nhưng hắn 1 chút ý niệm phản kháng cũng không dám, vợ mình đã viết thư gửi tới rồi đấy, coi như không phải thư tình nhưng cũng có thể xem như là thư nhà mà, kết quả lão trượng nhân loạn vào, phong thư này nói dễ nghe bảo bình an, nhưng sao trong đó hắn lại cảm nhận được sát khí nồng đậm phả vào mặt?
Hoàng đế Bệ hạ buồn a, hận tự mình không thể mọc cánh trực tiếp bay đến xem xem, nhưng đây cũng đã được nửa đường rồi, hơn nữa Kinh thành bên kia việc quả thực tương đối nhiều, thay vì cứ kéo dài như vậy, chẳng thà đem sự việc kết thúc cho sớm như vậy mới có thể sớm một chút trở lại theo đuổi vợ mình.
Nhắc tới việc theo đuổi vợ, Cố Thần càng buồn.
Nếu nói ban đầu Bạch Hoàng hậu có thể coi như là em gái của Hi đế, nhưng lại bị HI đế đoạt đi, điều này cho thấy Hi đế người này vốn không quan tâm luân thường, hành động cử chỉ vô cùng tùy ý.
Còn Cố Thần cảm thấy hắn không kế thừa cái tính coi quyền thế trên hết của phụ thân, ngược lại bị dưỡng phụ tiêm nhiễm, mặc dù hắn trên mặt cũng là 1 bộ dáng vẻ tuân thủ quy củ, nhưng trong xương cốt là tràn đầy sự phản nghịch cùng càn rỡ.
Cho nên dù cho lúc đầu hắn có chút không thể chấp nhận được sự thật mình yêu tỷ tỷ ruột, nhưng sau khi xảy ra quan hệ thân mật, Cố Thần những vướng mắc trong lòng đều biến mất hoàn toàn, dù sao chuyện cũng đã như vậy, hắn liền thuận theo tự nhiên đón nhận thôi.
Ai biết được Bạch Hoàng hậu nơi đó lại lỡ miệng khiến cho tạ Bích Sơ biết được chân tướng.
Mà bây giờ vấn đề lớn nhất chính là, coi như hắn có sắp xếp trước, coi như Tạ Bích Sơ không bài xích cùng hắn tiến cung, nhưng rất rõ ràng, để nàng đi tiếp nhận danh phận Hoàng hậu kia, để nàng trở thành thê tử của hắn hình như vẫn còn chút khó khăn.
Cố Thần rất rõ, nàng chính là sợ 1 ngày kia sự việc sẽ bị phơi bày.
Thế là Cố Thần nghĩ tới nghĩ lui, sau khi trở về Hoàng cung, việc đầu tiên chính là sắc phong Tạ Bích Sơ làm công chúa, phong hiệu Vi Cẩn.
Đưa người vào cung trước rồi hẵng nói, thân phận hay cái gì đó đều là phù du, nghĩa muội mà, phát triển phát triển cũng có thể biến thành hậu phi, uhm, mọi người đều hiểu.
Thánh chỉ này hạ xuống, cả triều đường tĩnh lặng, sau đó tất cả đều bối rối.
Cái quỷ gì đây?
Hoàng thượng ngươi sao lại tùy hứng như vậy?
Nếu nói ngươi muốn phong 1 nghĩa muội, chúng ta không cho ngươi sắc phong thì sao, mọi người đều là nam nhân, đều hiểu, nhưng ngươi tự mình xem thánh chỉ đi như vậy có được hay không, cũng không nói cô nương kia nhà nào, cũng không nói nàng ta tên là gì, cả thánh chỉ dài như vậy chỉ 1 câu khen cô nương kia thông minh, sau đó nói sắc phong nàng ta làm công chúa.
Nhưng chúng ta căn bản không biết người mà ngươi muốn sắc phong là ai, như vậy thật sự logic sao?
Đương nhiên trọng điểm cũng không phải cái này, mà là, đều không biết người ngươi sắc phong là ai, trông như thế nào, ngộ nhỡ tiểu bối trong nhà không chịu thua kém thời điểm trên phố hoành hành ngang ngược đắc tội với vị công chúa này thì không được tốt cho lắm, Hoàng thượng ngài cảm thấy sao hả?
Cho nên ngươi mau nói cho bọn ta biết công chúa này rốt cuộc là cô nương nhà nào, nếu có thể cho chúng ta xem tướng mạo hay cái gì đó thì càng tốt.
Thật.
Mỗi một đại thần là 1 ánh mắt sáng quắc nhìn lên Hoàng đế, Hoàng đế Bệ hạ làm ra bộ không cảm nhận được gì, vô cùng thản nhiên đổi đề tài: “Bây giờ Trẫm đã nhất thống thiên hạ, muốn lần nữa định đô, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?"
Vừa nghe lời này, các đại thần lập tức đem cái gì Cẩn công chúa kia để sau ót, đó là chuyện riêng của Hoàng thượng vi thần không dám đi quá giới hạn, dù sao cũng chỉ là thu nhận 1 nghĩa muội mà thôi, cũng không có quyền thừa kế... Không cần để ý á.
Chuyện lần nữa định đô, cộng thêm việc lần nữa phân chia lãnh địa Đại Hoàn, lần nữa cắt cử cùng điều nhiệm quan viên các loại đủ khiến cho Cố Thần bận đến nỗi thời gian uống nước cũng không có.
Mà Tạ cô nương cuối cùng cũng kết thúc thai nghén lại hết sức thoải mái, bởi vì lộ bụng bầu thân thể hơi nặng nề được nha hoàn dìu đi trong vườn hai vòng, nàng dừng lại nói: “Ngày mai phụ thân tới phải không?”
Bởi vì Cố Thần không nhận được thư của Tạ Bích Sơ, cho nên mỗi lần đều phái người tới tìm, Tạ nam thần vì tránh để họ tới tìm Tạ Bích Sơ, chỉ có thể tự mình dọn ra thu hút sự chú ý, 1 tháng 3, 4 lần tới thăm Tạ Bích Sơ.
Lần này khi Tạ Dịch Giang đến, như cũ vẫn là bộ mặt không vui, Tạ Bích Sơ thấy vậy nhịn cười không được, nói: “Phụ thân, hắn như thế nào lại chọc người tức giận rồi.”
Tạ Dịch Giang hừ lạnh một tiếng, theo đó từ trong ống tay lấy ra thánh chỉ và 1 cuốn sổ đưa cho nàng: “Con tự mình xem đi.”
Tạ Bích Sơ trong lòng chột dạ, vừa nhìn thấy thánh chỉ liền biết Cố Thần đây là thực hiện lời nói khi trước, nàng trong lòng vẫn là rất thấp thỏm, kết quả giở ra đọc, sắc mặt cũng theo đó trở nên cổ quái.
Cố Thần thật là được a, kêu hắn đừng lập nàng làm hậu, hắn không lập thật, nhưng lại sắc phong nàng làm công chúa, còn nữa nghĩa muội kia là cái quỷ gì chứ?
Quy tắc ngầm của cổ đại thật kỳ lạ a, cho nên nghĩa huynh nếu ở hiện đại thì đồng nghĩa là cha nuôi hả?
Tạ Bích Sơ vẫn cảm thấy rất thích thú, Tạ nam thần thì lại không vui: “Bảo nhi con chưa giải thích với hắn sao?”
Tạ Bích Sơ 1 mặt vô tội nói: “Chuyện này thật sự cần phải giải thích sao, hắn xuẩn ngốc thì con biết làm thế nào? Con kêu hắn xử lý xong chuyện này chính là ngầm ra hiệu cho hắn điều tra sự việc 1 phen cho tốt, nhưng rõ ràng hắn không hề để tâm, cho nên không thể trách con.”
Tạ nam thần lập tức cảm thấy chuyện này đương nhiên không thể trách Bảo nhi nhà mình, muốn trách thì chỉ có thể trách Cố Thần bản thân xuẩn ngốc, vốn vợ danh chính ngôn thuận, kết quả giằng co tới giằng co lui bây giờ chẳng qua cũng chỉ là 1 nghĩa muội.
Tạ cô nương nhấp 1 miếng hương nồng pho mát, hừ 1 tiếng nói: “Chính là muốn giáo huấn hắn 1 phen, ai mượn hắn tin Bạch thi kia như vậy, con thì không tin Bạch thị sao lại là người như vậy, lúc đầu ở Đại Hi sau khi sinh hạ ra hắn có thể che chở cho hắn lớn lên.”
Cố Thần khi còn nhỏ chịu nhiều khổ hạnh như vậy Bạch Hoàng hậu thì làm gì, vậy mà bây giờ Cố Thần lại tin bà ta như vậy, bà ta nói cái gì Cố Thần cũng tin, hắn chưa từng nghĩ qua Bạch thị đầu óc kia, chỉ sợ bà ta ngay cả bản thân cũng không rõ.
Nhưng Cố Thần hắn ngay việc tra cũng chưa từng tra qua, hơn nữa còn giấu giếm phụ thân, chỉ nói hắn là nghĩa tử của Bạch thị, hừ!”
Tạ Bích Sơ vừa nói, vừa hung hăng trợn mắt liếc nhìn Tạ nam thần.
Tạ Dịch Giang hắng giọng, lời đến bên môi rồi nhưng lại nói ra không được, ông cũng biết Bảo nhi nhà mình là hận hắn không biết đấu tranh đấy.”
Tạ Bích Sơ quả thật rất buồn rầu, nhất là mấy ngày trước đã cùng phụ thân tán gẫu, “không cẩn thận” biết được rất nhiều chuyện cũ khi xưa.
Không nói Tạ nam thần vì thương nhớ tình cảm từ nhỏ đến lớn cho nên đã trợ giúp Cảnh Ngự tên gian phu ấy lập quốc, mà đơn giản là nói Cố Thần này đi.
Ban đầu Cố Thần sau khi đến Đại Hoàn, vốn là tìm Tôn thị báo thù, đương nhiên vì sự tồn tại của người “dì” kia, Cố Thần nhìn Tạ Dịch Giang cũng không thuận mắt, cho nên để gây chút trở ngại cho Tạ Dịch Giang, cũng vì làm tầm mắt Tạ Dịch Giang rối loạn, để cho ông ta không phát giác ra hành động của Cố Thần ở hậu cung tiền triều, Cố Thần đã chủ động lôi kéo Tạ Dịch Giang.
Đặc biệt là sau khi Tạ cô nương nói muốn xuất cung, Cố Thần và Tạ Dịch Giang liền chung tuyến đường rồi, tỏ ra ông có thể giúp được chút chuyện nhỏ, cách hắn lấy lòng tin của Tạ Dịch Giang chính là nói hắn là nghĩa tử của Bạch thị, hơn nữa còn đưa ra cây trâm mà Bạch thị từ nhỏ đã mang tới Đại Hi, đặc biệt chiếc trâm này chính là Tạ Dịch Giang khi nhỏ tặng cho bà ta.
Sau đó Tạ Dịch Giang mặc dù không có minh xác đứng về phía Cố Thần bên này, nhưng nể mặt Bạch thị, đối với hành động nhỏ của hắn cũng là mắt nhắm mắt mở, dù sao thì khi đó cảm quan của Tạ Dịch Giang đối với Cảnh Diệp cũng không tốt cho lắm.
Mà Tạ Dịch Giang lại vẫn nghĩ rằng Cố Thần chính là Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan mặc dù là hài tử của Tôn Thái hậu, khi đó vừa sinh ra đã bị Cảnh Ngự ôm tới đưa đến bên Bạch thị nuôi dưỡng, mặc dù không nuôi dưỡng được mấy tháng Bạch thị liền bị Tôn thị bày kế đưa tới Đại Hi hòa thân, sau đó Cảnh Ngự cũng không đó đem Cảnh Hoan trở về bên cạnh Tôn Thái hậu, mà là tự mình nuôi nấng.
——Đây cũng chính là vì sao khi Cảnh Diệp nghe lén được Cảnh Ngự muốn truyền ngôi cho Cảnh Hoan đã vô cùng lo lắng, một là ở bên Cảnh Ngự lớn lên, 1 là ở bên Tôn Thái hậu lớn lên, một giọt máu đào hơn ao nước lã, coi như Cảnh Diệp là trưởng thì sao chứ?
Tạ Dịch Giang biết Cảnh Ngự là tinh xà bệnh, mặc dù ông ta xem trọng quyền thế, đối với việc không bảo vệ được Bạch thị cũng rất buồn bã, nhưng, ông ta thật ra cũng rất không cam tâm, cho nên vẫn luôn nhìn Cảnh Hoan nuôi ở bên cạnh mà nhớ tới Bạch thị, ngày ngày nói Bạch thị tốt ra sao tốt ra sao, truyền cho Cảnh Hoan tư tưởng Bạch thị là mẫu thân ruột của nó.
Đứa trẻ như vậy lớn lên nhận Bạch thị làm nghĩa mẫu cũng không có gì là lạ, tóm lại vì các loại ngẫu nhiên, Tạ Dịch Giang đã tin thân phận của Cảnh Hoan.
Có điều vì mối hận của ông đối với Bạch thị, đối với Cảnh Ngự, ông cũng không thích Cảnh Hoan là mấy, đặc biệt là sau đấy Cảnh Hoan còn không biết xấu hổ quyến rũ mất viên ngọc trên tay ông, Tạ Dịch Giang hận không thể làm thịt Cảnh Hoan đấy.
Còn về lần đó vì sao lại ủng hộ Tạ Bích Sơ đi tìm Cảnh Hoan, ha ha, xem kết quả lần đó liền biết ngay thôi.
Tiếp đó, Cảnh Hoan giả chết, cảnh Bạch thị năm đó đưa đi hiện về, yêu cầu Tạ Bích Sơ đi hòa thân, Tạ Dịch Giang dự cảm chuyện này nhất định có liên quan đến Bạch Thị, đây mới là nguyên nhân khiến ông căn bản không có tra kỹ.
Tiềm thức ông muốn tránh khỏi Bạch thị, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, mới có thể như năm đó, giả tạo ra 1 muội muội của Tạ Bích sơ, để cho thân phận đó đợi đi gả, có điều dưới giao chiến, để cho Cố Thần khám phá trước 1 bước mà thôi.
Nhưng nói sao thì Tạ Bích Sơ sau cùng vẫn bị Cố Thần đưa tới Đại Hi, hoàn toàn là vì Tạ Dịch Giang vì nguyên nhân Bạch Thị thu lại kết quả thực lực.
Thế là sau khi biết được Thái tử Đại Hi là Cảnh Hoan giả chết, Tạ Dịch Giang thật đã xách đao lên, nhưng nghĩ Bảo nhi nhà mình cũng đã bị đoạt đi rồi, cũng không thể kêu Bảo nhi thủ tiết, cho nên lúc này mới miễn cưỡng dừng tay lại.
Chỉ là từ đầu đến cuối, tên khốn Cố thần kia thật sự không có nói cho Tạ Dịch Giang biết, thật ra hắn chính là con trai ruột của Bạch thị, Tạ Dịch Giang cũng là lần này sau khi tạ Bích Sơ trở về mới biết sự tồn tại của thân phận Cảnh Chiêu này.
Tạ Dịch Giang chỉ có thể than trời trêu ngươi.
Nhưng Tạ cô nương lại rất không hài lòng với biểu cảm của Tạ nam thần, chính là vì nghĩa tử của Bạch thị, Nam thần cha mới quan tâm tới hắn, cũng bởi vì có liên quan đến Bạch thị, Nam thần cha đành bó tay bó chân, hừ, không thèm chấp!
Còn nữa, hiện tại Tạ phu nhân Triệu Thanh Hà, Tạ cô nương cũng xưng hô một câu mẫu thân, cũng đã gần gũi với bà, đương nhiên cũng biết trong mắt bà có biết bao thâm tình hướng về Nam thần cha, nhưng Nam thần cha thì sao, cư nhiên lại vì 1 câu nói của Bạch thị, lại xa lánh bà ấy nhiều năm như vậy!
Vốn dĩ đã tốt 1 chút rồi, lần này nàng trở về, sau khi biết Bạch thị tác yêu trong đó, Nam thần cha lại thấy bà ấy không vừa mắt nữa rồi, Tạ cô nương liền cảm thấy về mặt này Nam thần cha thật xấu xa.
Tạ nam thần buồn cười nghe nàng tỉ mỉ vạch tội trạng của ông, xoa xoa đầu nhỏ của nàng nói: “Phụ thân đối với bà ấy tốt, nhưng lại không tốt với con, cũng lại quên mẹ con như vậy, như vậy mà con vẫn kêu cha đối tốt với bà ấy sao?”
Thật là khó được thấy Nam Thần cha ngây thơ như vậy đấy.
Tạ cô nương trợn mắt nói: “Con không tin phụ thân sao, phụ thân sẽ luôn tốt với con, còn mẹ con, người đã qua đời, phụ thân nhớ đến người cũng đủ rồi, nhưng với người còn sống, con vẫn hi vọng bên cạnh phụ thân có người bầu bạn.”
Tạ Dịch Giang nghe vậy vui mừng nở nụ cười, vuốt v3 sợi tóc của nàng nói: “Có con như vậy, cha còn cầu gì hơn, Bảo nhi của ta, thật có lòng hiếu thuận.”
Ông ngừng một chút, giọng thong thả, lại lộ ra thở dài buồn bã: “Thực ra đối với Hương Tuyết, ta không hề oán hận, cũng không trách cứ, tính cách bà ấy như vậy, nếu không có Tiên đế, cũng sẽ có người khác, phụ thân nhiều năm như vậy vẫn canh cánh trong lòng, lại là ân sư của ta, phụ thân của Hương Tuyết.
Đạo lý ông ấy dạy ta, với cách làm của ông ấy trên thực tế có đôi lúc trái ngược nhau, không chỉ làm tan vỡ sự sùng kính của ta đối với ông ấy, còn đối với cả việc học của ta, ta tư lự chất vấn, ta thậm chí còn hoài nghi sự đúng sai của lời nói bậc thánh hiền.”
Ông vừa nói vừa dùng đôi mắt hiền từ nhìn Tạ Bích Sơ: “Nói ra, phụ thân thật xin lỗi con, vì hành động của mẫu thân con nói cho ta biết, cuộc sống trừ Hương Tuyết lạnh lùng như vậy, vẫn còn có người ấm áp như bà ấy vậy.”
Ta cảm thấy nhân chi sơ tính bản thiện nói rất đúng, cho nên lỗi lầm của Hương Tuyết chính là do lỗi của phụ thân bà ấy, vì ông ấy quá nuông chiều nên Hương Tuyết mới thành ra bộ dạng vô tình như vậy.
Cho nên ta sau khi nhận được tin chấn động của mẫu thân con, cũng bắt đầu cưng chiều con như vậy, ta muốn chứng minh, con và mẫu thân con giống nhau, đều là không giống, không muốn chứng minh, ân sư thất bại, ta mạnh hơn ông ấy, cho dù cưng chiều con, cũng sẽ không nuôi con thành người giống như Hương Tuyết…….” Đậu lạc trường hiệu.
Tạ Bích Sơ hoàn toàn ngây ra, nàng lúc trước quả thực có nghĩ qua, vì sao Tạ Dịch Giang xa lánh phu nhân kế như vậy nhưng vẫn cưng chiều nàng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch thị khi nói nàng là nhi nữ của bà ta, Tạ Bích Sơ rất nhanh đã tin lời, chỉ có như vậy mới giải thích được sự cưng chiều củaTạ dịch Giang đối với nàng.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, nguyên nhân lại là như vậy, cho nên Nam thần cha thực ra là đang giận dỗi với Bạch lão gia tử đúng không?
Nhìn Tạ Dịch Giang, Bạch Hương Tuyết đầu óc chắc có vấn đề nên mới phản bội ông ấy, nhưng Bạch lão gia tử là người bình thường mà, lại vì cưng chiều Bạch Hương Tuyết mà mặc nhận tất cả.
Đây chính là sự vũ nhục cùng chà đạp lòng sùng kính đến từ ân sư, chính là nguyên nhân khiến Tạ Dịch Giang vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tạ Bích Sơ nghĩ ngợi, lại bị Tạ Dịch Giang làm cho đau lòng rồi, ông nhịn không được thở dài nói: “Phụ thân không phải là người cha tốt, ban đầu đúng là vì giận dỗi, đem con nuôi thành bộ dạng đơn thuần, nhưng có 1 lần người trong tộc tới chơi, con suýt nữa bị đẩy vào trong nước, phụ thân mới tỉnh ngộ ra. Phụ thân muốn luyện lại tính cách cho con, nhưng ngay sau đó Cảnh Diệp kêu con tiến cung, phụ thân tức giận, lại không cách nào kêu hắn thu hồi ý chỉ, phụ thân xin lỗi con.”
Tạ Bích Sơ hồi phục lại tinh thần vội xua tay: “Phụ thân không có lỗi gì với con, phụ thân là tốt nhất.”
Nàng nhẫn nhịn nhưng vẫn là nhịn không nổi đỏ mắt: “Phụ thân chịu khổ rồi.”
Tình cảm chính là dùng trái tim để cảm nhận, nàng có thể cảm nhận được chân tâm thực ý của Tạ Dịch Giang từu trước tới giờ đối với nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được trong lòng ông vì hành động của ân sư mà sống trong bi thương.
Tạ Dịch Giang mắt miệng khô khốc, lại nhịn không được lộ ra nụ cười, dừng lại 1 chút nói:
“Phụ thân cũng có nhiều chỗ làm không tốt, vì thành danh từ thuở thiếu niên, khó tránh khỏi tuổi trẻ khí thịnh, rất nhiều chuyện sau này hiểu ra rồi, liền đi đền bù, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể đền bù được.”
“Giống như mẫu thân con, giống như mẫu thân hiện tại của con,” ông lại thở dài “mấy ngày này phụ thân cũng không có xa lánh bà ấy, là bà ấy không biết từ nơi nào nghe được chuyện của con, biết bạch thị bên trong cản trở, cho nên không muốn gặp ta, bà ấy cứ tránh né ta, ta cũng không cách nào.”
Tạ Bích Sơ nhịn nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn là cười “hì hì”, bộ dạng khổ não của Nam thần cha, giống như lập tức bị kéo xuống từ bàn thờ.
“Con thuyết phục mẫu thân nha, Bạch thị loại đầu óc đó, có thể làm ra chuyện gì tốt, huống hồ con trở về cũng không liên quan gì đến Bạch thị, căn bản chỉ là muốn giáo huấn cố Thần 1 phen mà thôi.”
Tạ nam thần cau mày nói: “Thanh Hà vốn là nữ nhi của đại sư huynh ta, cũng là từ nhỏ cùng Hương Tuyết lớn lên, cảm tình rất thân, Hương Tuyết có thể lớn lên tốt như vậy, chính là nhờ Thanh Hà luốn chăm sóc cho, ban đầu vì có thể theo Hương Tuyết gả vào Tạ gia, thậm chí......"
Nói đến đây ông lại thở dài: “Thôi bỏ đi, lại khiến bà ấy xấu hổ.”
Tạ Bích Sơ che miệng cười 1 hồi, lại tinh nghịch diễn mấy trò dụ người, Tạ Dịch Giang ngược lại cũng không bối rối, thậm chí còn dùng tâm ghi nhớ.
Cha con nói chuyện rất lâu mới tạm biệt, Tạ Bích Sơ lúc nhìn cuốn sổ bị nàng bỏ quên.
Mở ra xem, thì ra là một phần danh mục quà tặng, xem ra làm một công chúa kỳ thật vẫn là có rất nhiều tiền mà, chậc chậc, được bao nuôi cảm giác lại mạnh mẽ như vậy.
Tâm tình tốt, Tạ Bích Sơ đại phát từ bi vào thư phòng, tự mình viết phong thư đầu tiên kể từ lúc chia tay, có điều từ ngữ trong đó không được khách khí cho lắm.
Tạ Bích Sơ dùng giọng điệu ranh mãnh tỏ ra không hài lòng với cách giải quyết của hắn, đây là cái chủ ý quỷ gì chứ, nghĩa muội là cái gì đây, nàng ngay cả địa vị Hoàng hậu còn không cần, thì cần gì cái vị trí công chúa kia chứ.
Mà Cố Thần phong nàng làm công chúa, có phải là chuẩn bị khôi phục thân phận thật của nàng?
Quả nhiên là thật, nghĩ Thái hậu nương nương nhất định sẽ rất vui mừng cho xem, dù sao thì Thái hậu cảm thấy nàng là nhi nữ của bà ta mà.
A đúng rồi tiện hỏi 1 câu, nếu đã phong làm công chúa, vậy nghĩa huynh có phải nên thay nàng tìm phò mã không?
Mặt sau lại tiện 1 câu, bày tỏ Tạ Dịch Giang đã biết thân phận Cảnh Chiêu của hắn, cũng đã biết thân phận hắn là con trai ruột của Bạch Thái hậu.
Sau đó Hoàng đế Bệ hạ nhận được thư đã trực tiếp bùng nổ rồi.