Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 3

*Người mờ nhạt/người không bị người khác chú ý*

Tạ Bích Sơ ngửa mặt 45o nhìn lên bầu trời, không phải đau buồn mịt mờ, mà là tức giận mắng lừa bịp, bởi vì cô vốn là xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết cung đấu* Thiên lôi cẩu huyết không logic không có nề nếp lễ nghi trong sạch. *đấu tranh trong hậu cung*

Nữ chính là nhân sĩ* trọng sinh**, một đường đi tới có vầng sáng rực rỡ bao phủ đánh khắp bốn phương, từ hoàng cung tầng dưới cùng đến đứng ở nơi có quyền lợi cao nhất —— chỉ như vậy tất nhiên là chưa đủ! Nữ chính chinh phục Cảnh Diệp, khiến Cảnh Diệp vì nàng mà giải tán Hậu cung, sau đó trong khi nước Hoàn và nước láng giềng là nước Hi giao chiến, thì thông đồng với Hoàng đế nước Hi, tiếp theo Vương bát chi khí*** mở rộng ra, khiến Hi đế cũng quỳ gối dưới gấu quần kia. *chỉ người có tri thức, có tư tưởng tiến bộ* / **sống lại. Nhân vật chết đi rồi sống lại hoặc “nhập” vào một cơ thể khác trong cùng khoảng không gian và thời gian của “kiếp trước”** / ***"Vương bát chi khí" là cách đọc chệch ra từ "vương bá chi khí". tức là để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ***

Vì vậy cuộc chiến giữa hai nước bắt đầu do tranh đoạt lãnh thổ giờ lại tăng thêm tranh đoạt mỹ nhân*, chiến tranh ngày càng nổ ra thường xuyên và thảm thiết, nơi nơi tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than, tổng hợp thực lực của mỗi nước trong hai nước giảm xuống thẳng tắp, còn nữ chính thì bị cướp đi đoạt tới, xoay chuyển qua lại bên người hai Đế vương, lần này ngắm hoa trước sân rồi ba ba ba** với người này, lần khác lại đối nguyệt ngâm thơ*** với một người khác rồi oo lại xx**...... *người đẹp* / **chỉ việc XXOO/H/quan hệ** / ***ngâm thơ dưới ánh trăng***

...... Tạ Bích Sơ che mặt, thật sự là nhớ lại không nổi nữa, tất nhiên Tạ Bích Sơ không biết kết cục cuối cùng, bởi vì đọc đến đây tam quan* của cô đã hoàn toàn hỏng mất, nói không chừng đọc tiếp thì cơ thể bằng máu thịt của cô sẽ bởi vì khó có thể thừa nhận lễ rửa tội của Thiên lôi mà bị đánh cho thành tro. *tam quan bao gồm thế giới quan (cách nhìn nhận về thế giới), nhân sinh quan (cách nhìn nhận về sự sống của con người), giá trị quan (cách nhìn nhận mức độ quan trọng của một việc)*

Nghĩ tới đây đột nhiên Tạ Bích Sơ cảm thấy mình nhận ra chân tướng, nhất định là bởi vì nguyên văn* quá lôi mới đánh cô tới đây, có điều thật may là bị đánh thành nữ phụ, chứ không phải nữ chính tam quan bất chính**, khí tiết*** vỡ thành mảnh vụn đó. *tác phẩm chính/gốc* / **nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan không bình thường** / ***chí khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự***

Có điều khiến cho cô phải nghẹn khuất là tình hình dưới mắt.

Quý phi là cháu gái ruột của Thái hậu, biểu muội* ruột của Hoàng đế, từ nhỏ là thanh mai trúc mã**, vốn là Hoàng hậu thỏa đáng nhất, ai biết bởi vì Cảnh Diệp muốn giữ vững chắc ngôi vị Hoàng đế nên phong Tạ Bích Sơ làm Hậu, con vịt đã đun sôi lại bay đi mất***, một búng máu lăn lộn trong cổ họng Quý phi, suýt nữa bị tức chết, sau chuyện đó, mặc dù được phong làm Quý phi, nhưng vẫn tìm Tạ Bích Sơ gây phiền phức, may mà Tạ Bích Sơ cũng không phải được đặc biệt cưng chiều, cũng không quản lý Hậu cung, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng ở trong triều của Tể Tướng, cho nên Quý phi không dám vượt qua ranh giới cuối cùng của Cảnh Diệp mà giết chết Tạ Bích Sơ. *em gái con cô, cậu hoặc dì nhỏ tuổi hơn người nói* / **đôi trai gái thân thiết/chơi đùa với nhau từ thuở nhỏ** / ***chỉ việc tưởng chừng sắp thành công/vật cầm chắc trong lòng bàn tay còn bị thất bại/mất đi***

Thường ngày những lời nói chua ngoa* chưa từng dứt, nhưng trên căn bản sẽ không chạm đến vấn đề tiền triều, lần này thì khác, bởi vì nữ chính ra tay. *lắm lời, những lời nói khiến người khác khó chịu*

Một trong tứ đại cung nữ bên cạnh Quý phi, Kiểu Nguyệt, đã từng nhân ơn lớn của nữ chính, là kẻ trung thành* đến chết với nữ chính, sau khi gặp lại nữ chính ở trong cung, được nữ chính dặn dò, thường ở trước mặt Quý phi nhấn mạnh rằng vị trí Hoàng hậu của Tạ Bích Sơ tất cả đều bởi vì Tể Tướng, Quý phi vốn tâm cao khí ngạo** cuối cùng trong cơn giận đùng đùng trực tiếp chửi bới Tạ Bích Sơ là kẻ đần độn đầu óc ngu si, vốn không xứng với vị trí Hoàng hậu, trong lúc nói năng cũng nhiều lần chửi bới đối với gia thế*** cùng với người lớn trong nhà của Tạ Bích Sơ, trực tiếp hơn còn chỉ rõ ban đầu Tể tướng bị chiêu dụ*4 vốn chính là đánh chủ ý đưa Tạ Bích Sơ vào cung. *trước sau một lòng một dạ, giữ trọn niềm tin, giữ trọn những tình cảm gắn bó, những điều đã cam kết đối với ai hay cái gì* / ** kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài** / ***các thế hệ đời trước trong dòng họ, về mặt có quan hệ đến thân thế và sự nghiệp của một cá nhân nào đó (nói tổng quát) *** / *4mời chào chuyển sang hướng khác*4

Tạ Bích Sơ luôn luôn không lạnh không nóng trực tiếp quăng cho Quý phi một cái tát, kết quả Hoàng đế vừa vội vã chạy đến không thèm hỏi nguyên nhân mà trực tiếp mở miệng chất vấn Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ vừa tức vừa giận, một hơi thở không nổi trực tiếp chết rồi.

Chậc chậc, cô đã gây ra nghiệt* gì mới xuyên thành một vật hy sinh trong sách sống hai chương ra sân một lần liền lĩnh cơm hộp**? *tội lỗi/tội ác* / **chỉ việc nhận lương sau khi hết vai, vì là vai nhỏ nên tiền lương rất ít, thậm chí chỉ có một hộp cơm**

Có điều trước mắt là cô thay thế nguyên chủ, biết rõ bàn tay chủ mưu sau lưng là nữ chính, nhưng vẫn phải thỏa mãn nguyện vọng của nữ chính.

Mục đích của nữ chính đúng là muốn lộ diện, cho nên ấy, trước tiên phải bắt kẻ thù chung của Hậu cung là Dương Quý phi đi, cho dù không đánh chết cũng muốn khiến cho nàng (Dương Quý phi) bị cấm túc* gì gì đó trước, tiện thể tạm thời khiến bên cạnh Hoàng đế trống rỗng, nhưng Phi Tần trong cung bị Quý phi chèn ép thời gian dài, tất cả đều vâng vâng dạ dạ lấy Quý phi dẫn đầu, duy nhất có thể cùng nàng chống lại cũng chỉ có hoàng hậu Tạ Bích Sơ. *giam lỏng*

Mặc dù Tạ Bích Sơ biết kịch tình*, biết mục đích của nữ chính, cũng chỉ có thể nuốt sự thua thiệt này vào, bởi vì cô cũng muốn khiến Quý phi bị cấm túc đó, cô còn phải thừa dịp trong khoảng thời gian này tìm biện pháp trở về nữa. *diễn biến câu chuyện*

Về phần nữ chính à, có thù oán thì tất nhiên là phải báo, nhưng mà xét đến vầng sáng nhân vật nữ chính, vẫn là đừng trực tiếp chống lại thì tốt hơn, dù sao nữ phụ thứ nhất là Quý phi, sau này nếu có việc gì thì cứ để cho Quý phi ra mặt là được rồi.

Nữ chính đã bước ra rồi, sau đó nhất định sẽ có vầng sáng lóng lánh đánh khắp bốn phương, bản thân vẫn là làm một tiểu trong suốt, thuận tiện xem kịch là tốt rồi.

Thử tưởng tượng mỗi ngày thư thư phục phục* ăn ngon uống ngon ngủ ngon, đồng thời còn có thể xem kịch nhiều tập đặc sắc không có quảng cáo chen ngang, cuộc sống này quả thực là không thể hạnh phúc hơn nữa. *bình tĩnh nhàn nhã, thong thả ung dung/thoải mái*

Tất nhiên, lựa chọn đầu tiên vẫn là có thể được trở về, mặc dù trong tiềm thức cô cũng biết rõ, sợ rằng cô không trở về được nữa rồi.

Từ ngày đó sau khi Cảnh Diệp bị nghẹn lời rời đi, Tạ Bích Sơ đương nhiên mà lấy cớ thân thể không tốt cần nghỉ ngơi vẫn luôn làm tổ trong Trường Hoa cung, Cảnh Diệp cũng không quay lại, nhưng mà lệnh xử phạt Quý phi được ban xuống rất nhanh: Cấm túc nửa năm, phạt bổng* hai năm. *bổng lộc = lương của quan lại, phân theo phẩm cấp, tước vị (phi tần cũng có phẩm cấp (có nhắc đến ở chương trước)) / cũng có thể hiểu là tiền chi tiêu của phi tần/cung nhân được phân phát theo định kỳ*

Chuyện như phạt tiền lương vậy hoàn toàn là có cũng được không có cũng không sao, hai năm tiền lương của Quý phi có lẽ giá trị còn không bằng một bộ vòng tay của nàng, từ trước đến giờ nghề nghiệp Hậu Phi này đều thu nhập dựa vào chất xám*, tiền lương thì là thứ đồ chơi gì. *trí thông minh/trí óc*

Chủ yếu nhất là cấm túc đó, làm nghề nghiệp cần thường xuyên xuất hiện tạo cảm giác tồn tại, chuyện như cấm túc vậy thì tương đương với giấu kín, giấu khoảng nửa năm sau thì ai còn nhớ ngươi là ai chứ, tình cảm cũng cần phải duy trì, cho dù là thanh mai trúc mã của Hoàng đế, qua nửa năm, cho dù tình cảm nhiều bao nhiêu cũng sẽ bị tiêu tan từng chút, huống chi còn là loại đa tình đến vô tình như Hoàng đế.
Bình Luận (0)
Comment