Sau khi Tôn Quý phi khóc một trận ở cung Trường Hoa rồi được Hoàng đế Bệ hạ mang đi, tiếp cả Hậu cung đều biết, Hoàng thượng nhất định sẽ bị Quý phi giữ chặt, quả nhiên không khác với suy đoán của mọi người, đêm đó Hoàng đế Bệ hạ nghỉ ngơi ở cung Trọng Hoa.
Cứ như vậy suốt mấy ngày. Quý phi nương nương được dễ chịu mới biết mùi ngon, mỗi ngày đều đúng giờ chạy đến cung Thừa Thiên đón Hoàng đế Bệ hạ tan làm, hẹn ăn một bữa cơm sau đó cút đi lăn giường, cuộc sống thật sự quá ngọt mật luôn.
Quý phi nương nương có cuộc sống mỹ mãn cũng lười lại đi so đo với tứ Phi.
Tứ Phi vốn đã chết lặng rồi có được hay không, kể từ khi Hoàng đế Bệ hạ lại sủng ái Quý phi lần nữa, Quý phi đã không còn bắt các nàng đi thỉnh an hầu hạ, so sánh với điều đó, chút chuyện nhỏ như Hoàng đế sủng ái Quý phi này họ cũng đã sớm quen.
Mặc dù trong lòng Huệ phi còn hơi vướng mắc, dù sao cũng là do nàng tự mình chạy đến cung Trường Hoa xin chủ ý mới thuận lợi giúp Quý phi được sủng ái trở lại, vừa nghĩ như vậy đã thấy thật đau tim đó có được hay không.
Chỉ có điều Huệ phi nghĩ lại, cảm thấy mình cũng không phải là người duy nhất bị đau tim, chắc Hoàng hậu mới phải đau tim hơn so với mình mới đúng, Hoàng hậu vẫn chưa thị tẩm. Sau khi Quý phi bị cấm túc, mặc dù xế chiều mỗi ngày Hoàng thượng hầu như đều chạy đến cung Trường Hoa để làm việc, nhưng mấy ngày trước, sau khi Quý phi phục sủng, Hoàng đế cũng không còn đi vào cung Trường Hoa nữa.
Loại này chênh lệch như mực nước trước sau thủy triều này xảy ra trên người thì ai có thể chịu được? Vừa so sánh với Hoàng hậu như vậy. Chút ít không thoải mái của nàng như thế này hoàn toàn không là gì.
Đáng tiếc đám người cổ đại ngu xuẩn này làm sao có thể nhìn thấu ý định của Tạ tiểu cô nương, Tạ cô nương đạt được mục đích quả thật vui phát khóc, hai ngày nay đang chuẩn bị nhìn tình huống xem thế nào, nếu như Hoàng đế vẫn tiếp tục như vậy thì chắc không lâu sau nàng sẽ có thể tự do chạy đi chơi từ mật đạo rồi.
Không ngờ bên này nàng mới vừa tính toán xong xuôi, bên kia Tôn Quý phi đã không chút lưu tình đánh vỡ hy vọng của nàng —— sau khi phục sủng, Tôn Quý phi mới yên phận được mấy ngày, lại bắt đầu gây chuyện.
Thật ra thì điều này cũng không thể trách Tôn Quý phi, đổi thành ai thấy phụ thân mình bị tạm cách chức ở nhà cũng sẽ nóng nảy có được hay không, cho nên Tôn Quý phi liền bắt đầu rủ rỉ bên tai ở trên giường thôi.
Hoàng đế Bệ hạ đúng là rất thích khuôn mặt và thân thể của Tôn Quý phi, đương nhiên hơn nữa còn có tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, hơn nữa Hoàng đế vẫn cảm thấy tính cách nàng rất thẳng thắn, hoàn toàn không giấu được suy nghĩ, cho nên bất kể nàng nói lên yêu cầu gì thì chắc chắn không phải là ý tưởng của chính nàng, đều là do Tôn gia dạy nàng nói.
Vì vậy vào lần đầu tiên Tôn Quý phi làm nũng thỉnh cầu hắn cho Tôn Khải Xương được vào triều lại, Cảnh Diệp đã cảm thấy đây nhất định là do tên Tôn Khải Xương không yên phận kia dạy, cho nên hắn nhẹ nhàng nói lãng đi, ậm ờ cho qua chuyện này, dù sao cũng không phải là ý tưởng của bản thân Tôn Quý phi. Hắn tha thứ cho nàng.
Nhưng cô nương Tôn Quý phi này, à không đúng, thiếu phụ này rõ ràng là không biết nhìn ánh mắt của người khác, mặc dù buổi tối nàng bị sức hút riêng của Hoàng đế Bệ hạ mê hoặc cho chóng mặt, nhưng đến ngày thứ hai sau khi Hoàng đế đi nàng lại nhớ ra, hơn nữa hoàn toàn không nhận ra Hoàng đế đang qua loa nàng, chờ đến buổi tối nàng lại nói ra.
Hoàng đế lại lấp liếm cho qua, kết quả ngày thứ ba Tôn Quý phi vẫn nói, Hoàng đế nổi giận, ngươi có phiền hay không, ngươi cách trẫm xa một chút, buông tay mau, buông tay, đừng có lay trẫm, ngươi nhanh cút đi, được, ngươi không cút thì trẫm cút!
Sau đó Hoàng đế Bệ hạ mặt xanh mét tức giận đùng đùng ra khỏi cung Trọng Hoa, nửa đường từng muốn ngoặt qua cung Trường Hoa để yên tĩnh lại, chỉ có điều nghĩ lại bản thân mới vừa đi ra từ cung Trọng Hoa. Nếu như thật sự đến cung Trường Hoa...... Tiểu Hoàng hậu của mình cũng không đấu lại Quý phi, vì vậy Hoàng đế Bệ hạ uất uất ức ức chạy về cung Thừa Thiên ngủ thư phòng.
Ngày hôm sau, vì không để cho Quý phi lại chặn hắn, Hoàng đế Bệ hạ quyết đoán về sớm, lại một lần nữa mang theo sổ sách tới cung Trường Hoa giải quyết việc nước.
Tạ Bích Sơ đang mong Hoàng đế Bệ hạ đừng tới vì như vậy thì có thể lén xuất cung đi chơi: "......"
Quý phi, chúc ngươi sớm ngày bị nữ chính KO, ta cùng phe với nữ chính, thật đó.
Hoàng đế Bệ hạ lần nữa bày ra vẻ mặt "Ta cảm thấy rất mệt mỏi, ta muốn đi ngủ", sai Lý Lộc ôm một chồng sổ con cao ngất tới, đáng tiếc chỉ là làm màu, Hoàng đế Bệ hạ trên danh nghĩa là tới làm việc vừa vào cửa đã chạy thẳng tới giường lớn của Tạ Bích Sơ, sau đó cả người đổ lên trên đó bắt đầu ngủ.
Trực tiếp bị không để ý tới, Tạ Bích Sơ lặng lẽ lui vào góc tường vẽ vòng tròn, nàng có bệnh thích sach sẽ có được hay không? Chờ sau khi Hoàng đế Bệ hạ tỉnh ngủ nàng nhất định phải đổi chăn đệm, hiện giờ điều qun trọng cần suy xét là, hành vi ghét bỏ trắng trợn như vậy có gặp phải sự trả đũa của Hoàng đế Bệ hạ hay không.
Cảnh Diệp yên yên ổn ổn ngủ hai canh giờ, chờ đến khi tỉnh lại cảm thấy ngủ rất đủ giấc, sau đó nấn ná ăn một bữa cơm tối với tiểu Hoàng hậu nhà mình, lập tức thỏa mãn đến mức cảm thấy cuộc sống thần tiên chắc cũng không khác như thế này.
Xuất phát từ nguyên nhân chiếm chỗ của người khác, Hoàng đế Bệ hạ cũng có chút ngượng ngùng nên tiến hành an ủi đối với Tạ Hoàng hậu: "Buổi chiều Thanh Ngọc đã làm những gì?"
Tạ Bích Sơ ngẩng đầu lên từ trong chén, vô tội nhìn hắn một cái rồi nói: "Chắc là......Đọc sách?"
Giọng điệu nghi vấn này là xảy ra chuyện gì? Chính mình làm cái gì vào buổi chiều cũng không chắc chắn?
Hoàng đế Bệ hạ không nói nhìn tiểu Hoàng hậu lần nữa cúi đầu ăn cơm, cảm thấy hình như hoàn toàn không có cách nào trao đổi bình thường
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, Hoàng đế Bệ hạ tinh thần sung mãn vậy mà lại còn nóng lòng chuẩn bị phê tấu chương, Tạ Bích Sơ vừa nhìn thấy hắn đi về phía thư phòng, một bộ chuẩn bị thức đêm làm việc, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Bệ hạ, canh giờ cũng không sớm, một lát nữa ta sẽ muốn đi ngủ." Ngừng một chút lại nặng nề nhấn mạnh một câu: "Buổi trưa ta không có ngủ trưa!"
Bởi vì bị người khác chiếm giường mất, Cảnh Diệp lúng túng sờ mũi, sau đó chỉ huy Lý Lộc: "Đi mang sổ con theo, trở về cung Thừa Thiên."
Tạ Bích Sơ nghe xong lời này, bắt đầu ngầm làm chuyện xấu, bày ra dáng vẻ nghi hoặc nói: "Tối nay Bệ hạ không đến chỗ Quý phi sao?"
Tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ lập tức bị bịt kín bóng đen, nói: "Không đi!"
"Vậy tối nay Bệ hạ đi đâu? Đến chỗ Huệ phi đi, Huệ phi rất tốt, ta thích nàng."
"Hả?" Rõ ràng là không ngờ tiểu Hoàng hậu luôn luôn ru rú trong nhà cũng sẽ cảm thấy hậu phi kia tốt, Cảnh Diệp nhớ lại về Huệ phi, sau đó giải quyết dứt khoát: "Vậy nàng ngủ trước đi, tối nay trẫm đến chỗ Thục phi!"
Tạ Bích Sơ treo lên vẻ mặt u mê quơ quơ khăn tay nhỏ tiễn Hoàng đế Bệ hạ đi, trong lòng lại trợn trắng mắt đến mức sắp rút gân, Hoàng đế nhỏ mọn đến mức nào vậy chứ, chuyện của Thục phi đã bao lâu rồi mà vẫn ghi ở trong lòng cho đến bây giờ, mặc dù chuyện bắt đầu là bởi vì Thục phi chạy đến cung Trường Hoa nói bậy bạ nên mới bị Tạ Bích Sơ nhân cơ hội trả thù, nhưng bây giờ nàng cũng đã không còn giận nữa, vậy mà Hoàng đế vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Không đến chỗ Quý phi, ngược lại chạy đến chỗ Thục phi, có thể đoán được ngày hôm sau Thục phi sẽ bị Quý phi chỉnh thảm đến mức nào rồi.