Editor: Tuyền Uri
Nguồn: diendanlequydon.com
Cảnh Diệp đứng ở bên giường không biến sắc quan sát nàng, cúi đầu"Ừ" một tiếng, chậm một chút hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu?”
"Không có, " nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thấy trong mắt hắn có sự nhút nhát, có mong đợi, có lẽ còn có cả sự vui mừng, “Bệ hạ, người không trách ta sao?”
Cảnh Diệp chậm chạp cũng phát hiện ra dị thường, hắn đơn giản là ngồi xuống bên giường, chậm rãi hỏi: “Trách nàng điều gì?”
Giọng nói đó khiến Tạ Bích Sơ cảm thấy hắn vẫn đang tức giận, liền vội vàng giải thích: “Thiếp, thiếp thực không phải có ý đánh quý phi, là nàng ấy, nhục mạ cha trước, thực sự không phải….”
Nàng lúc này vừa mới tỉnh, giọng nói vốn khô khốc, lại thêm lời nói kích động như vậy, lập tức ho khan, mắt Cảnh Diệp liền thay đổi, đứng dậy rót ly nước ấm đưa tới miệng nàng, chăm chú nhìn dáng vẻ vừa e lệ vừa vui mừng của nàng, trong lòng cũng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Vui mừng, rồi lại mất mát.
Vậy mà nàng lại hoàn toàn quên hết, ngủ mê man nhiều ngày như vậy, lại đem chuyện của một khoảng thời gian dài như vậy quên hết, trở lại thời điểm Tôn quý phi trút giận lên nàng.
Hắn ta đương nhiên là Cảnh Hoan, bởi vì Thanh Ngọc khi đó, vẫn là Thanh Ngọc một lòng yêu hắn ta.
Nhưng hắn cũng mất mát, bởi vì sau Thanh Ngọc, Thanh Ngọc trưởng thành, thần thái lại càng thêm phần tươi đẹp, lại càng khiến hắn yêu thích.
Chỉ là chuyện tới bây giờ, hắn mặc dù không cam, nhưng cảm thấy nàng quên cũng tốt.
Thân là Hoàng hậu, thân là thê tử của hắn, thế nhưng lại vì tin Tĩnh Vương qua đời mà ngủ mê man nhiều ngày như vậy, tin tức nếu truyền đi, chỉ sợ hắn sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo, may thay, nàng đã quên hết mọi thứ, nếu không hắn cũng không biết nên xử trí nàng như thế nào.
Yêu hận khó phân, hắn hận nàng yêu sâu nặng Tĩnh Vương, nhưng lại không buông được nàng, nàng ở trong đáy lòng hắn, mãi mãi là nơi yên tĩnh đặc biệt.
Bây giờ như này cũng tốt, tính tình thuần lương không thể sánh vai cùng hắn thì sao chứ, hắn liền đem nàng đặt vào trong tim, đem nàng thật kín giấu đi, lần này không để cho bất cứ kẻ nào nhúng chàm nàng!
Cảnh Diệp nhẹ giọng nói: "Không trách nàng, là trẫm sai rồi, lúc trước không nên không tra rõ đã liền đánh nàng.”
Tạ Bích Sơ ngượng ngùng nở nụ cười ngượng ngùng, ngước đầu nói: "Thiếp không trách Bệ hạ." Ngưng một chút kỳ lạ hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi Bệ hạ có nói chuyện Tĩnh Vương, Tĩnh Vương xảy ra chuyện gì?”
"Không có gì, là trẫm nhất thời chưa lấy lại tinh thần, nàng mới tỉnh dậy, vẫn là không nên nghĩ nhiều, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Cảnh Diệp nhẫn nại cẩn thận an ủi nàng một lần, nàng vừa mới tỉnh, thân thể mệt mỏi, có điều nói chuyện một hồi lại liền ngủ lần nữa, Cảnh Diệp đắp thảm cho nàng, sắc mặt trầm xuống, kêu tứ Cẩm ra ngoài.
“Hoàng hậu quên rất nhiều chuyện, các ngươi không được phép nói nhiều, việc trong cung nếu nàng ấy hỏi, thì chọn những chuyện không quan trọng nói với nàng ấy, những chuyện khác không được nhắc tới, cũng đừng để nàng ấy ra khỏi Trường Hoa cung, còn nữa Tể tướng bên đó, đợi nàng dưỡng cho khỏe đã rồi hẵng nói.”
Hắn nói xong liền đi, đang lúc cất bước như sực nhớ ra điều gì, nói: "Nếu là Tể Tướng có lời, kêu ông ấy đến nói với trẫm.”
Tứ Cẩm đều đáp, trong lòng lại càng thêm sầu lo, lúc trước chủ tử chỉ là tỉnh lại một chút, họ chỉ kịp nói chuyện tể tướng đại nhân, căn bản không thấy được là chủ tử đã quên những chuyện trước kia, cũng không biết rốt cuộc là như thế nào.
Cảnh Diệp tập trung những người phục vụ lại dặn dò, cho nên ai cũng không thấy được, người kia lúc trước đã ngủ mê man, tỉnh dậy mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thẫn thờ tuyệt vọng.
Không nhắc tới Tạ Tể tướng vì không thấy Ngọc nhi của Tạ gia mà càng phát ra nóng nảy, Hoàng đế bên này kỳ thực cũng khó chịu.
Hắn vẫn luôn ghét Cảnh Hoan, nhưng rốt cuộc là huynh đệ có quan hệ huyết thống, hắn nào có hi vọng Cảnh Hoan chết như vậy chứ?
Nghe kẻ trốn về nói, Cảnh Hoan là vì dẫn truy binh Đại Hi nên mới gặp nạn, lúc đầu đem đi mười mấy quan viên to nhỏ, chỉ trốn về có 7 người, những người khác đều bị Đại Hi giết tại chỗ.
Cảnh Hoan càng không hiểu Đại Hi đây là muốn làm gì, sứ thần phái đi vừa mới bước vào cổng chính của Đại Hi, cũng không có nói một câu, nghênh tiếp bọn họ chính là đao kiếm Đại Hi, điều này đã liền vạch ra ý tứ, nhưng Đại Hi tại sao đoạt được Huy Châu mà vẫn bất động?
Cảnh Diệp ngồi dưới đèn suy tư hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, gấp giọng: “Đi truyền Binh bộ thượng thư kiến giá!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi, đang khi Cảnh Diệp lần nữa triệu cuộc họp bàn khẩn cấp chuẩn bị tăng phái binh lực, một toán ngựa đã tiến nhanh vào cổng thành, quả nhiên đem tới chẳng phải tin tức tốt đẹp gì, thậm chí có thể nói là tin tức vô cùng xấu:
Sau khi sứ thần Đại Hoàn trốn ra được, Đại Hi giống như bị chọc giận, hung hăng phát động tiến công, trong 10 ngày ngắn ngủi, đã có hai thành liên tục thất thủ.
Lần này là đánh trận thật, Đại Hoàn đều náo động cả lên, lưu dân biên quan lượng lớn tuôn qua thủ phủ kinh thành, mà đám quyền quý an dật trong nhung lụa vẫn còn đang tranh đấu.
Lần tranh đấu này không phải là các tướng lĩnh đem binh đi cứu viện, mà là các giám quân vận chuyển lương thảo, nói trắng ra là những kẻ sau khi ăn hết không làm mà vẫn huơ tay múa chân tham ô quân lương.
Mà Hoàng đế cũng ở đây nhức đầu vị trí này rốt cuộc giao cho ai, đều là vì hắn lúc trước quá mức kiêng kỵ Tôn gia, khiến cho giờ vẫn chưa kịp bồi dưỡng tâm phúc, người có thể dùng thật sự quá ít, không tự chủ được, hắn liền nghĩ tới Tạ Tể tướng trạng thái nửa ẩn lui.
Suy tư thật lâu, Hoàng đế cuối cùng nhịn không được đồng ý cho Tạ Dịch Giang vào cung thăm Hoàng hậu, điều kiện là, sau khi ông ta thăm xong mời ông ta tới Ngự thư phòng một chuyến.
Bọn họ đều hiểu lẫn nhau đây rốt cuộc là ý gì, Tạ Dịch Giang luôn không chịu nhúng tay vào quân quyền lúc này là một chút do dự cũng không có, sau khi vào cung gặp Tạ Bích Sơ xong, trực tiếp tới Ngự thư phòng bên này.
Hoàng đế liếc thấy Tạ Dịch Giang uất ức giữa lông mày đã tản đi rất nhiều, trong lòng lại thở phào một hơi, hỏi: “Thanh Ngọc thế nào rồi?”
Tạ Dịch Giang không lên tiếng, thế nào rồi, còn thế nào nữa? Ngọc nhi vì chuyện Tĩnh Vương mà ngủ mê man nhiều ngày như vậy, căn bản chính là đem tình ý của nàng ta đối với Tĩnh Vương bày ra trước mặt Hoàng đế, ông còn có thể nói được gì?
Nghĩ đến chuyện Hoàng đế không làm gì cả, nguyên nhân lớn có lẽ là Ngọc nhi đã quên hết một số chuyện, đương nhiên cũng vì Hoàng đế còn phải dùng đến ông.
Tạ Dịch Giang nói: “Hôm nay cũng tốt.”
Hoàng đế cười cười, bỏ qua đề tài này, kéo kéo nút áo trên cổ, mệt mỏi tựa về phía sau, giọng có chút khàn khàn: “Trẫm hiện tại phiền não về chuyện gì có lẽ Tể tướng cũng đã biết, không biết tể tướng có ứng cử viên nào tốt không?”
Tạ Dịch giang trầm ngâm một chút nói: “Hoàng thượng không muốn để cho một phái trong đó độc đại, tại soa không để bọn họ ràng buộc lẫn nhau để giữ cân bằng?”
Cảnh Diệp sững sờ, suy nghĩ một hồi liền bừng tỉnh, đôi mắt theo đó cũng sáng lên: “Ý Tể tướng là…..”
"Không sai " Tạ Dịch Giang nhẹ nhàng gật đầu:
“Lời nói của Hoàng thượng chính là quy tắc, việc lần này quan trọng, có hai hoặc ba giám quân giáp vận lương thảo cũng là chuyện thuận nước thuyền lên, để bọn họ dò xét lẫn nhau không phải càng tốt hơn sao? Ngoài ra để dẫn dắt tướng lãnh của viện quân bên kia, Bệ hạ chi bằng cấp cho hắn quyền lợi lớn hơn, để lúc mấu chốt cũng có thể tạo một chút áp lực cho giám quân.”
Đây kỳ thực chỉ là một vấn đề đơn giản, chỉ là Cảnh Diệp bị suy nghĩ “Chỉ có một giám quân” hạn chế, được Tạ Dịch Giang nhẹ nhàng gợi ý một chút, liền lập tức hiểu ra.
Giải quyết xong chuyện giám quân, Cảnh Diệp lại vẫn như cũ không thể thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: “"Vốn còn muốn để Tể Tướng đích thân đi một chuyến, dù sao Tể Tướng sớm cũng đã trấn thủ biên quan, nhưng lại không làm như vậy.”
Tạ Dịch Giang trầm mặc không nói, nghe Cảnh Diệp nói tiếp: “Theo như Tể tướng, lần này Đại Hoàn ta phần thắng ra sao?”
Ánh mắt của hắn như thiêu đốt nhìn về phía Tạ Dịch Giang, Tạ Dịch Giang sắc mặt trầm ổn chắp tay nói: “Thần chỉ là sức người, cũng không thể kham phá được ý trời.”
Cảnh Diệp lắc lắc đầu nói: "Ngay cả ý trời, cũng cần có mọi người ra sức.”
Tạ Dịch Giang không nói gì, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Không biết Đại Hi lần này sao lại đột nhiên xuất binh, Tiên đế năm đó sau khi thống nhất, đã cùng Đại Hi định ra bang giao hữu nghị, định ước trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, hơn nữa chưa từng nghe Đại Hi có bất cứ rối ren nào, bây giờ lại phá vỡ mối giao hảo, xuất binh trước, tất nhiên có điều lý do, Hoàng thượng vẫn nên nhanh chóng tra rõ thì tốt hơn.”
Cảnh Diệp cười khổ: “Sớm đã phái người đi thăm dò, nhưng vẫn không tra được rõ, hơn nữa Đại Hi nhân đinh Hoàng thất rất đơn bạc, hậu cung của Hi đế phi tần rất ít, con nối dõi lại cũng chỉ có một Thái tử, tôn thất cũng lục tục bị Hi đế tàn sát hầu như không còn, Hi đế thủ đoạn máu lạnh, thần tử đều sợ, sao có thể cuộn lên làn sóng nào chứ?”
Sắc mặt Tạ Dịch Giang theo đó cũng trầm xuống, do dự một lát nói: “Vậy xem ra Hi đế muốn chiếm lấy Đại Hoàn ta, ý muốn nhất thống giang sơn….”
Lời của ông còn chưa nói hết, sắc mặt Cảnh Diệp của đã tái nhợt một mảnh, phải một lúc lâu sau mới nhắm mắt nói chuyện, không biết là xua đi suy đoán của Tạ Dịch Giang hay là tự an ủi mình: “Hoàn, Hi biên châu còn có mấy tiểu quốc, nếu Đại Hi muốn nhất thống, cũng nên thu phục mấy tiểu quốc đó mới phải.”
Tạ Dịch Giang há miệng, rốt cuộc cũng không nói thêm nữa, ngược lại khẩn thỉnh nói: “Còn mấy ngày nữa là Tết, vi thần khẩn kính xin Hoàng thượng đồng ý cho Hoàng hậu xuất cung.”
"Chuyện này không được”, Cảnh Diệp khoát khoát tay nói: “Ngày Tết bắt buộc phải ở trong cung, hãy đợi qua hoàn niên mới để Thanh Ngọc trở về Tướng phủ ở vài ngày đi.”
Tạ Dịch Giang đành đồng ý, trước lúc đi rốt cuộc là dừng bước chân lại: “Đợi qua hoàn niên Hoàng thương chi bằng suy nghĩ chuyện hòa đàm một chút, dù sao dân chúng cũng vô tội mà.”
Cảnh Diệp vẻ mặt băng lạnh, ngồi trên ngai vàng hồi lâu, từ từ nhắm mắt lại.
Tiên Hoàng rốt cuộc đi quá sớm, lúc đó hắn còn tấm bé, lại ưu lo ngoại thích, trong triều đại thần không phục hắn, nếu không phải là có Tạ Dịch Giang ở bên nâng đỡ, ngôi vị hoàng đế này của hắn còn không biết có thể ngồi đến ngày này hay không, nhưng hắn rốt cuộc là không cam tâm.
Rời xa Tiên hoàng không quá mười năm, tinh binh của ông ấy để lại vẫn còn, hắn không tin không thể đuổi được Đại Hi, hắn không muốn hòa đàm!
Nhưng có những chuyện, không phải không muốn thì sẽ không xảy ra.
Tết này vì duyên cớ đánh trận hoàn toàn không có một chút dấu hiệu náo nhiệt nào, cả hậu cung cũng chỉ là Hoàng đế cùng vợ lớn vợ bé ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong Cảnh Diệp nhìn tạ bích sơ đi xa, mặt không biểu cảm hỏi Lý Lộc bên cạnh: "Thái hậu bên kia tình hình thế nào?"
Lý Lộc cẩn thận khom người nói: “Không tốt lắm, tỉnh thì đã tỉnh lại, nhưng căn bản không nhận ra người khác, cũng nói không ra lời, thái y nói là ngũ chí quá cực, ưu tư bi khủng, dẫn tới nội phong, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, muốn chữa khỏi hoàn toàn, cũng là cực kỳ khó khăn."
Cảnh diệp ngoắc ngoắc đôi môi, khịt mũi:
“Tĩnh Vương không còn nữa, hi vọng của bà ấy cũng mất, sau này chỉ còn lại kẻ thù này của trẫm, bà ấy gấp gáp thành ra như vậy cũng là lẽ thường.”
Lý Lộc cúi đầu không dám đáp lại, mơ hồ lại nghe thấy hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn cũng có bản lĩnh đấy, khiến cho mẫu hậu vẫn nhớ tới hắn thì đã đành, thế nhưng cũng lại làm cho hoàng hậu của trẫm nhớ tới hắn, trẫm cầu mà không được, hắn thì lại dễ dàng mà có….”
Lý Lộc hận mình không thể biến mất trong nháy mắt, cái gì cũng nghe không được, đợi cho Hoàng đế trầm mặc một hồi nhiệt, lại nghe hắn hỏi: “Tôn quý nhân đâu, có thể tới chăm sóc cho Thái hậu không?”
Lý Lộc vội nói: “Ngược lại đã đi được mấy ngày rồi, chỉ là nghe nói mấy ngày này sức khỏe của quý nhân có chút không tốt, bây giờ mới ngừng.”