Editor: Tuyền Uri
Nguồn: diendanlequydon.com
Hoàng đế bên này còn chưa kịp tạm thời phong tỏa tin tức để suy nghĩ đối sách, cả Đại Hoàn cơ hồ đều đã biết yêu cầu của Đại Hi, sau đó nhanh chóng chia làm hai phái, một phái tán đồng để Tạ Hoàng hậu hi sinh vì nước, bởi vì Đại Hi quả thực đã tỏ rõ thái độ, đối phương đã chiếm được Huy Châu, Nghiệp Châu để sính, cũng là nói, chỉ cần Tạ Hoàng hậu đi Đại Hi, vậy Đại Hi không chỉ lập tức Triệt binh, mà còn đem lãnh thổ đã chiếm được đưa lại cho Đại Hoàn, đây là chuyện rất tốt.
Phái kia đương nhiên phản đối, nếu đối phương yêu cầu công chúa đi kết thân thì cũng thôi, nhưng yêu cầu Hoàng hậu a, khác nào giáng lên mặt Hoàng đế Đại Hoàn một bạt tai, thế gian mối thù không quá hai dạng: thù giết cha, mối hận cướp vợ, chuyện đặc biệt này làm sao nhịn?
Huống hồ nghe cách nói của Đại Hi, cầu hôn Hoàng hậu Đại Hoàn làm Thái tử phi, để quốc mẫu Đại Hoàn giảm đi một bậc làm Thái tử phi, còn điều gì khuất nhục hơn chuyện này? Coi như về sau thái tử sẽ cấp bậc làm Hoàng cũng không được, ít nhất hiện tại còn chưa phải là Hoàng đế!
Giữa lúc các đại thần tranh luận, không ngừng dâng sớ khuyên can Hoàng đế, dĩ nhiên cũng có người liều chết phía trước thuyết phục Tể Tướng lấy nước làm trọng, thậm chí còn có người cư nhiên để nữ quyến tư gia cố gắng tiếp xúc với Tạ Bích Sơ.
Dưới tình huống như vậy, Tể tướng phù dù đã vây thành thùng sắt cũng khó tránh khỏi phong thanh truyền tới, Tạ Bích Sơ hỏi thăm Tứ Cẩm cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể lén bọn họ chạy tới thư phòng của Tạ Dịch Giang cười.
Tạ Bích Sơ biết nguyên nhân liền dở khóc dở, nàng ngồi trong viện ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng trống rỗng, người kia đi rồi, nàng ngay cả còn sống nhưng lại giống như đã cùng hắn rời đi.
Thời gian nửa năm sắp đến rồi, nhưng người mà nàng muốn đợi, lại mãi mãi không quay trở lại nữa.
Nàng từ trong giấc ngủ mê man vừa tỉnh dậy liền nghĩ chi bằng cũng chết luôn đi, nhưng Cẩm Đoạn nhắc tới Nam thần lão gia, khiến nàng xua tan đi ý niệm này. Nàng đã chiếm thân thể nguyên chủ, ương bướng muốn né tránh trách nhiệm vốn thuộc về nàng, ương bướng đem trái tim đặt trên thân người kia, lại trước giờ không nghĩ làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới Nam thần lão gia.
Đến nay người kia ngay cả hai tiếng chào hỏi cũng không cứ vậy liền đi, nàng hà cớ gì vì một người thất ước mà làm tổn thương cha lần nữa? Thế là nàng vì không để cho Hoàng đế truy cứu quan hệ giữa nàng và Cảnh Hoan, vì không muốn Hoàng đế trách cứ cha, nàng đã chọn quên đi tất cả.
Nàng làm tất cả như vậy là vì không muốn gây khó dễ cho cha mà thôi, lại không ngờ cư nhiên lại gặp phải chuyện kết thân này.
Hồi ức tình tiết trong nguyên tác, sau chiến tranh quả thật Đại Hoàn có phái người tới Đại Hi thỉnh cầu hòa đàm, còn người mà Đại Hi yêu cầu kết thân là công chúa Chu Tĩnh Tuệ, Hoàng đế đương nhiên không đồng ý, thế là hỏa chiến lại châm lại, hơn nữa càng đốt càng thịnh, Đại Hi không chịu yếu thế, giữa lúc chiến tranh bắt đi Chu Tĩnh Tuệ, Hoàng đế lại sai người đoạt lại……
Do đó sao việc này lại rơi trên đầu nàng? Nàng một Hoàng hậu không phải vẫn luôn trong trắng sao?
Cho dù Hoàng đế đôi khi vì lôi kéo phụ thân mà lấy lòng nàng, hy vọng nàng nắm lấy Cung quyền, nhưng trong mắt người khác số lần Hoàng đế tới Trường Hoa cung lại không hề nhiều, hơn nữa trước giờ chưa từng lưu lại, nói cách khác nàng căn bản không được ân sủng, hành động lần này của Đại Hi rốt cuộc là ý gì đây?
Nàng nghĩ không ra, có điều tình huống trước mắt cũng không làm cho nàng dễ dàng lùi bước, nghĩ tới Nam thần cha vẫn luôn ôn nhuận vừa nãy lại nổi giận nơi thư phòng, trong lòng nàng đã bắt đầu thỏa hiệp.
Nếu tất cả kỳ vọng của nàng đối với người kia đã không còn trở lại, vậy nàng một lần làm Thánh mẫu đi kết thân thì có quan hệ gì? Quan trọng nhất là, Nam thần cha không cần trong thời gian ẩn lui vẫn phải vì che chở cho nàng mà chịu chỉ trích của thiên hạ.
Nàng đã từng dưới sự che chở của tra mà trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình, lần này, liền để nàng che chở cho cha, đi đảm nhận trách nhiệm.
Trong lòng Tạ Bích Sơ đã đưa ra quyết định, nghiêng đầu hướng Cẩm Đoạn khẽ cười, nói: “Đi nói với cha, ta muốn hồi cung.”
Cẩm Đoạn kinh ngạc một hồi, không thể tin liền thốt lên: “Chủ tử……”
Tạ Dịch Giang đến nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, nhìn Tạ Bích Sơ ngồi nơi đó tủm tỉm cười, bất lực đau lòng thở dài: “Bảo Nhi, có cha…….”
“Cha!” Tạ Bích Sơ ngắt lời ông, đứng dậy vụt tới trong lòng ông nũng nịu: “Con biết có cha, cũng biết rằng cha muốn che chở Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi cũng muốn che chở cha!”
“Cha rất vui, nhưng, những chuyện khác cha đều có thể đồng ý, trừ chuyện này.”
Tạ Bích Sơ ở trong lòng ông ngước lên, khẽ cười: “Cha sẽ đồng ý, ngày trước cha nói, muốn đón Bảo Nhi ra khỏi cung, còn muốn kén vị hôn phu cho Bảo Nhi, nhưng ai kia cũng được, chính là Tĩnh Vương không được, nhưng sau cùng cha vẫn là để cho con đi gặp hắn, không phải sao?”
Tạ Dịch Giang ngạc nhiên cả kinh, cúi đầu kinh ngạc nhìn nàng: “Bảo Nhi con…..” Chưa nói dứt lời đột nhiên phản ứng lại, sau đó trên mặt xuất hiện sự đau lòng: “ Khổ cho Bảo Nhi của ta.”
“Bảo Nhi không khổ,” Tạ Bích Sơ từ từ đỏ mắt lên, giọng nói không nhịn được nữa nghẹn ngào: “Bảo Nhi còn có cha, cũng không muốn cha bị ngàn người chỉ trỏ, cũng chỉ là đi Đại Hi mà thôi, dùng một mình con đổi lấy nhiều tính mạng như vậy, còn có lãnh địa hai châu nữa, thực sự rất đáng.”
Nàng ngước đầu rưng rưng cười nói: "Bảo Nhi đáng tiền thế này, cha không vui sao?"
Tạ Dịch Giang sắc mặt thương tiếc, giọng lại vô cùng kiên định: “Bảo Nhi không cần nói gì nữa, cha sẽ không đồng ý đâu, Bảo Nhi chỉ cần quan tâm chuyện sống ở Tể tướng phủ thôi, nếu ai dám đưa Bảo Nhi đi, thì phải bước qua ta trước, ngay cả Bảo Nhi cũng không ngoại lệ.”
Sau khi ông nói xong những lời này, viện nơi Tạ Bích Sơ ở liền trực tiếp bị vây lại, Tạ Bích Sơ bất lực nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Phong hướng trên triều đường lại đột nhiên thay đổi, bởi vì Đại Hi bên đó lại truyền tới tin tức, một tháng sau Thái tử của Đại Hi sẽ rước dâu tại biên cảnh hai nước, nếu đến lúc đó không đón được tân nương, sẽ tiếp tục xuất binh tiến công.
Thời gian một tháng quả thực rất ngắn, đội ngũ đưa dâu liền nhanh lên đường, từ Kinh thành đến Nghiệp Châu hiện đang bị chiếm cũng cần thời gian là 20 ngày, hay có thể nói, nội trong 10 ngày phải nghĩ ra được cách giải quyết, còn phải chuẩn bị xong các loại nghi thức đồ cưới theo tân nương xuất giá.
10 ngày có thể thay đổi được gì?
Dưới áp lực cao như vậy, phái cho rằng đây là vũ nhục Đại Hi dành cho Đại Hoàn mà phản đối lễ kết thân của Tạ Bích Sơ cũng dần dần yếu thế đi, Tạ Dịch Giang tuy ngày bình thường không lên triều, sau đó áp lực hướng tới ông cũng ngày càng tăng.
Thời điểm Hoàng đế lần nữa triệu kiến ông, Tạ Dịch Giang tiến cung, liếc mắt nhìn sắc mặt tiều tụy của Hoàng đế, không nhanh không chậm nói: "Bất luận thế nào, vẫn xin Hoàng thượng phế hậu trước!”
Cảnh Diệp thân thể cứng đờ, miết tâm mi nói:
“Tể tướng có biết mình đang nói những gì không?”
“Thần đương nhiên biết.” Tạ Dịch Giang đôi mắt thanh minh: “Lẽ nào Hoàng thượng thật sự tiếp nhận khuất nhục của Đại Hi, đem quốc mẫu của Đại Hoàn dâng qua đó làm Thái tử phi hay sao?”
Cảnh Diệp phản ứng trở lại, ý của Tạ Dịch Giang là, cho dù Tạ Bích Sơ được Đại Hi coi trọng, thì tự nhiên cũng không sánh được với quốc mẫu của Đại Hoàn, hơn nữa đem một phế hậu dâng tới làm Thái Tử phi, lại là một sự nhục nhã đối với Đại Hi.
Ngươi cướp bảo bổi của ta và việc ta không cần mới ném cho ngươi có sự khác biệt rất lớn.
Cảnh Diệp há hốc miệng, phải một lúc lâu mới nói: “Trẫm không thể làm vậy với Thanh Ngọc, trẫm……”
Tạ Dịch Giang lạnh nhạt liếc hắn: “Thần hôm nay đem một trưởng nữ vẫn nuôi trong nhà đón vào trong kinh, Hoàng thượng có muốn gặp không?”
Cảnh Diệp bị choáng váng, há hốc mồm cứng lưỡi trong chốc lát, thần sắc trong lúc hơi buông lỏng lại có chút lo lắng: “Hành động thay mận đỏi đào của Tể tướng tuy là được, nhưng nếu bị Đại Hi bên đó phát hiện ra chỉ sợ đén lúc đó sẽ không có kết cục tốt.”
“Bảo Nhi từ nhỏ đã không thích ra ngoài, sau khi vào cung quanh năm cũng ở tại Trường Hoa cung, ngay cả quốc ít cũng cực ít ra mặt, người Đại Hoàn gặp qua nàng ấy căn bản rất ít, càng không nói Đại Hi bên đó, lần này yêu cầu kết thân Bảo Nhi, chẳng qua cũng là vì nàng ta là Hoàng hậu mà thôi, dưỡng nữ của thần dung mạo vóc người đều tám phần tương tự Bảo Nhi, đủ để ứng phó."
Cảnh Diệp nghe vậy cũng liền yên tâm, suy nghĩ một chút bèn gật gật đầu: “Liền nghe theo lời Tể tướng, trẫm lập tức hạ chỉ phế Hậu, sau đó lệnh phế Hậu tiến về Đại Hi kết thân,” dừng lại một chút, hơi thở dài: “Chỉ là sau này khiến Thanh Ngọc phải uất ức rồi, Tể tướng có thể nghĩ nơi nào tốt không?” Hệ dư tạp khang.
Tạ Dịch Giang đồng ý với hắn, cũng thầm thở phào một hơi, nghe vậy nói: “Thần chuẩn bị đưa Thanh Ngọc đi tới Giang Nam, nơi đó khí hậu dễ chịu, cảnh sắc cũng tuyệt đẹp.”
Cảnh Diệp thở dài: “Nếu Thanh Ngọc đi, Tể tướng vẫn là tạm thời không cần rời Kinh, miễn không để kẻ khác men theo tung tích của Tể tướng phát hiện ra Thanh Ngọc. Huống hồ trên triều đường trẫm vẫn còn chỗ hữu dụng cho Tể tướng, Tể tướng vẫn nên suy nghị lại cho thỏa đáng.”
Tạ Dịch Giang suy nghĩ một chút, lại cảm thấy câu nói trước mặt ông kia rất có đạo lý, ông mặc dù có thể biên ra một câu: “Bởi vì nữ nhi tiến về Đại Hi nên đau lòng từ quan,” để làm lý do lui về ở ẩn, nhưng tiếng tăm của ông quá lớn, ngay cả khi tới Giang Nam cũng không thể nào tránh khỏi bị người khác phiền nhiễu, nếu sơ sót khiến Thanh Ngọc bại lộ há chẳng phải đã uổng phí một phen tâm tư của ông.
Chi bằng ông lưu lại kinh thành thu hút sự chú ý của nhân chúng, phái người lặng lẽ hộ tống Bảo Nhi tới Giang Nam là được rồi, Giang Nam mặc dù không quen ai, nhưng cũng chính vì như vậy, Bảo Nhi mới càng được tự do sinh sống, huống hồ năm kia đã lấy từ tay Tôn gia khá nhiều sản nghiệp ở Giang Nam bên đó sang tên cho Bảo Nhi, Bảo Nhi liền có thể dựa vào những thứ này, cũng có thể sống rất tốt.
Đợi vài năm sóng gió qua đi, ông lại từ quan lần nữa đi tới Giang Nam.
Nghĩ như vậy, Tạ Dịch Giang chấp nhận lời của Cảnh Diệp, chắp tay nói: “Nếu chuyện đã giải quyết xong, vi thần liền cáo lui, thời gian không còn nhiều nữa, Bệ hạ cũng đừng quên kêu Lễ Bộ chuẩn bị tất cả nghi thức.”
Cảnh Diệp gật đầu: “Chuyện này đương nhiên.”
Đợi Tạ Dịch Giang rời khỏi, Cảnh Diệp lập tức hạ hai thánh chỉ, cái thứ nhất phế Hậu, cái thứ hai liền để phế Hậu tiến về Đại Hi kết thân, mà trong hai thánh chỉ, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới tên của Tạ Bích Sơ.
Cùng với hai thánh chỉ này, Hoàng đế cũng yêu cầu Lễ Bộ trong 6 ngày chuẩn bị xong tất cả nghi thức khẩu dụ, cả Kinh thành đều sôi trào, sau sôi trào tất cả mọi người đều đem trái tim nhắc nơi cổ họng kia đặt trở lại.
Nếu Hoàng thượng đã ra quyết định, vậy thiết nghĩ việc Đại Hi lui binh là điều chắc chắn, chiến tranh có thể nói là đã kết thúc rồi, nếu như không phải quan tâm không khí nặng nề ở Tể tướng phủ, chỉ sợ cả Kinh Thành đều muốn giăng đèn kết hoa để ăn mừng.
Không khí ở Tể tướng phủ quả thật rất nặng nề, dù là diễn kịch nhưng sắc mặt Tạ dịch Giang lại không hề thoải mái.
Hắn ở trước mặt Hoàng đế nói chắc chắn, chắc chắn Tạ Bích Sơ từ nhỏ đã luôn ở trong nhà, Đại Hi căn bản không ai biết dung mạo Tạ Bích Sơ, nhưng nếu biết thì sao? Đối phương lại chỉ đích danh kêu Tạ Bích Sơ đi kết thân, thiết nghĩ chắn chắn đã thăm dò một phen rồi, vậy có bao nhiêu khả năng là không biết dung mạo Tạ Bích Sơ?
Nhưng sự việc đã đến nước này ông chỉ có thể đánh cược một lần, nếu thắng cược cho dù tốt, nếu bại cược rồi, ông tự thứ tội, không được phép lần nữa bước lên ngựa chiến.
Bất luận thắng thua, ông đều không để Bảo Nhi đi mạo hiểm, trước mắt đã thuyết phục được Hoàng thượng, bước tiếp theo chính là nhanh chóng sai người bí mật đưa Bảo Nhi rời xa Kinh thành.