*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Cạnh đứng ở mép giường hồi lâu cũng chưa nói chuyện, nhưng nếu gã không nói gì đó thì ý nghĩ nảy sinh nhất thời của Kiều Nghị sẽ nhanh chóng mất hiệu lực thôi.
“Muộn rồi.” Gã tì một đầu gối lên giường, sau đó cúi đầu nắm lấy cổ tay Kiều Nghị và kéo hắn ngồi lên. “Tôi đã nghe thấy.”
Sau khi Kiều Nghị buột miệng thì lập tức hối hận vô cùng, hắn đã quá nông nỗi a a a! Không tìm mẹ cũng được nhưng đây chẳng phải tìm cho mình một người cha?
Nhưng giữ mãi trong lòng cứ bứt rứt kiểu gì nên đành nói, tựa như thời tiểu học được giao lưu cùng câu lạc bộ bóng rổ, khoảnh khắc mà hắn chạm vào quả bóng chỉ muốn bất chấp tất cả để ném vào rổ mà thôi!
Hắn suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Tôi thường làm việc trong 3 phút, sống cũng sắp 18 năm nhưng chẳng thích ai hết. Tôi là loại người dễ thay đổi, nay thế này mai thế khác, cho dù ngày mai vẫn còn muốn vậy nhưng không bảo đảm ngày sau cũng vậy, cậu hiểu ý tôi chưa?”
“Hiểu.” Lâm Cạnh nhìn hắn, chất giọng vẫn dịu dàng khiến người ta không thể cự tuyệt. “Nhưng chẳng sao, nếu hôm sau cậu chán thì tôi sẽ quản cậu hôm nay.”
“Nếu ngày mai cậu còn muốn thì tôi quản cậu nhiều hơn một ngày.” Gã cầm lấy remote của TV đặt vào tay Kiều Nghị. “Nếu cảm thấy phiền cậu có thể đá tôi bất cứ lúc nào, quyền quyết định nằm ở cậu, cậu vẫn tự do.”
Thật ra Kiều Nghị không chỉ suy xét tự do hay không, phiền phức hay không; hắn chỉ e mình nổi hứng nhất thời mới cư xử như vậy, cũng chưa biết chắc… Nhưng Lâm Cạnh lại vô cùng hiểu chuyện, tựa như đã thấu đáo cả rồi. Kiều Nghị cảm thấy bối rối và ngượng ngùng, dù sao lời kia cũng do mình đề xuất.
Hai người nhìn nhau gần mười giây, như là không ai chịu thua ai và không muốn rời mắt trước.
Dù sao đã ‘tiêm dự phòng’ nên dẫu có sai thì trách nhiệm cũng được chia đều cho hai phía, mỗi người gánh một nửa, chẳng ai trách ai; chỉ vừa nghĩ thế Kiều Nghị thở phào nhẹ nhõm một hơi… Mà bản thân hắn cũng thật xấu tính.
“Quản thì quản đi.” Kiều Nghị tỏ ra thoải mái huơ huơ cổ tay vẫn đang bị Lâm Cạnh nắm. “Vậy quản cơm sao, đói bụng.”
Gã liếc nhìn thân thể lõa lồ của Kiều Nghị, nuốt nước bọt rồi nói: “Mặc quần áo vào.” Gã lấy bộ đồ sạch từ trong tủ đưa cho đối phương, thầm nghĩ sáng nay vất vả lắm mới dám tắm một thùng nước lạnh, cậu đừng có mà châm lửa nữa. Gã nhận ra mình có nhiều thứ vẫn chưa hiểu rõ về đối phương, ví như Kiều Nghị đột nhiên buông lời thổ lộ mà lại không giống thổ lộ chút nào.
Tựa như bình thường hắn là một con sư tử táo bạo, nhưng ngủ rồi lại hóa thành mèo con bám người, nhất định phải quấn quýt thân mật.
Bọn họ ngồi trong phòng khách xơi cơm hộp, Lâm Cạnh vừa ăn vừa bình tĩnh tra vài địa điểm thích hợp gần đây để hẹn hò, đời này là lần đầu tiên nên không thể quá tạm bợ. Lại nói tình huống bấy giờ cũng không tươi sáng, nếu sơ sẩy một chút gã sẽ bị đá khỏi cuộc chơi.
Kiều Nghị đang ngoạm đầy cơm mồm thì Hướng Siêu gọi đến, hắn bèn ấn nút loa ngoài.
“Nghị ca, cứu mạng.” Hướng Siêu gào thét bên kia đầu dây, “Giúp em với anh ơi!”
Kiều Nghị nuốt cơm xuống: “Bị cho ra rìa rồi hả?”
“Không, má mày, bộ không thể nghĩ tốt cho tao chắc.” Hướng Siêu tỏ ra ngượng ngùng. “Hôm qua Trần Dụ giới thiệu cho tao nhỏ đó, bữa nay nó chịu đi ăn tối với tao rồi. Nhưng tụi con gái hay e thẹn nên nó đã rủ thêm bạn cùng phòng của nó nữa…”
“Tuy rằng rất mất hứng nhưng tao đâu dám bảo đừng, nếu nó đã đem bóng đèn lại đây thì tao cũng phải đem người theo chứ, miễn cho tao tốn thời gian tiếp chuyện với nhỏ kia.”
“Ừm, suy nghĩ rất vẹn toàn.” Kiều Nghị đã hiểu ý Hướng Siêu, tặc lưỡi một tiếng. “Mày muốn tao làm bóng đèn đúng không?”
Kiều Nghị thầm nghĩ, hôm nay ông mày cũng có ‘đối tượng’ này. Sau đó hắn đảo mắt nhìn Lâm Cạnh ngồi đối diện, lúc này gã không nghịch điện thoại nữa chỉ ngó hắn đăm đăm, bảy phần đáng thương, ba phần bất mãn.
“Đúng vậy, sự hiện diện của mày là điểm nhấn cho buổi hẹn hò của tao.” Hướng Siêu nịnh bợ nói. “Mấy thằng khác sẽ không đủ sức hấp dẫn Trình Tuyết Oánh bóng đèn, nhưng còn Nghị ca, anh biết không? Hiện giờ em đang quỳ để gọi điện cho anh đó, vô cùng thành tâm! Anh làm ơn giúp em hoàn thành ước nguyện, bởi vì em vô cùng thích nàng! Anh ngẫm lại đi, anh đã chơi gái vô số lần nhưng em còn chưa trao nụ hôn đầu cho ai — —”
“Câm mõm, nôn cái thời gian địa điểm qua đây.” Kiều Nghị nói xong ngắt máy cái rụp, Hướng Siêu đã khẩn khoản như thế hắn không đồng ý cũng không xong. Đệch, nói gì mà nói lắm.
“Đi chung không?” Kiều Nghị hỏi ai kia.
***
Kiều Nghị bước đi trên phố, hắn cảm thấy tỷ lệ quay đầu ngẩng đầu của mình còn nhiều hơn so với mọi khi. Hắn cúi xuống nhìn trang phục trên người và liếc sang Lâm Cạnh, bất đắc dĩ thở dài: “Tại sao ăn bận như thế, trông chẳng khác nào đôi tình nhân.”
Hôm nay hắn mặc quần áo của đối phương, bởi lẽ đồ hắn đã bẩn rồi. Bọn họ đều mặc quần thể thao đen, cùng một kiểu áo khoác có nón nhưng của hắn màu đen còn Lâm Cạnh màu trắng.
“Chẳng khác nào?” Lâm Cạnh nhíu mày hỏi. “Hôm nay chúng ta không phải sao?” Có lẽ lo sợ Kiều Nghị phủ nhận hoặc chùn bước nên Lâm Cạnh cố tình thành lập sự ràng buộc cho mối quan hệ mới, ít nhất hôm nay và chúng ta.
“Sao lại không!” Kiều Nghị chưa kịp thích nghi với sự thay đổi ấy, dù rằng không xem trọng tình cảm này nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ ‘có hôm nay không ngày mai, chi bằng dành trọn 24 giờ cho nhau’ nghe có vẻ vừa lạc quan vừa bi quan, đây cũng xem như đền bù tổn thất cho gã nếu bị đá mà không lý do, dù sao gã cũng dễ tổn thương mà.
Nghĩ xong hắn bèn câu cổ Lâm Cạnh, thì thầm vào tai: “Chậc chậc, con dâu nhà ai mà đẹp trai, trắng trẻo như thế, chân còn rất dài…”
“Nhà Kiều lão gia.” Lâm Cạnh bèn phụ họa, tuy rằng suốt đường bị ôm cổ có hơi khó chịu nhưng khóe môi gã vẫn cong lên.
Kiều Nghị nhìn má lúm đồng tiền ẩn hiện của Lâm Cạnh, bất giác chửi thầm một tiếng, nếu không phải ngoài phố đông người hắn chỉ muốn hôn chụt lên má gã thôi.
Lúc Hướng Siêu trông thấy Lâm Cạnh thì nó khá là bất mãn, một hai ba, số lượng bóng đèn so với vai chính còn đông hơn nhiều! Vốn dĩ chỉ cần hai cặp hẹn hò với nhau, bầu không khí cũng rất thích hợp, nhưng giờ… nếu nói cách khác đây chẳng phải một buổi liên hoan tình bạn hay sao?
Nó lặng lẽ thở dài, đành chủ động giới thiệu hai bên, sau khi giới thiệu xong thì Trình Tuyết Oánh (tức cô bạn cùng phòng) hai mắt tỏa sáng và cười như hoa nở, nhất thời nàng không biết nên dành tầm mắt cho ai.
Thật khó chọn lựa mà! Một kẻ điển trai phong trần lãng tử, một kẻ xinh đẹp động lòng người, mấu chốt ở chỗ cả hai đều cao trên 1m85, cách ăn mặc trẻ trung và phóng khoáng, cấu hình cao cấp, sang trọng và phù hợp, chỉ cần chọn bừa một người làm bạn trai thì nàng có thể đắm chìm trong hạnh phúc cũng như khiến bao cô gái khác phải ghen tỵ.
Năm người dùng bữa xong bèn dạo quanh trong siêu thị, hai nữ sinh vừa thấy máy gắp thú bông thì đã vội vàng chạy đến. Khó khăn lắm Hướng Siêu mới chớp lấy cơ hội để thể hiện bản thân nên đương nhiên nó sẽ không bỏ qua, cứ thế dưới sự chỉ huy của Tống Lăng mà hết mình gắp thú.
“Chán òm.” Kiều Nghị nhìn bọn họ, duỗi cái eo lười rồi tì tay lên vai Lâm Cạnh, tựa như không xương mà dựa dẫm gã, động tác tự nhiên, thân mật như thói quen.
Bỗng dưng hắn phát hiện mùi hương trên người Lâm Cạnh rất dễ ngửi nên bất giác chun mũi hít hít. Trước đó mỗi lần tới gần đối phương hắn đều rất thích mùi hương nhàn nhạt này, nhưng đến nay mới thực sự để ý.
“Cậu xịt nước hoa?” Hắn cong gối đụng vào chân phải Lâm Cạnh.
“Không, sao thế?”
“Cóc thèm tin, cậu thơm dịu vậy mà?” Kiều Nghị khó hiểu sờ sờ mũi.
“Thế ư?” Lâm Cạnh cười rồi búng vào mũi hắn, sau đó trỏ vào máy gắp thú bông. “Muốn thử không?” Thấy Kiều Nghị lười biếng không hứng thú thì lại bồi thêm câu, “Chắc khó lắm nhỉ.”
“Khó cái mốc xì.” Kiều Nghị trúng chiêu khích tướng nên đứng thẳng dậy đi đến chiếc máy kia.
Tuy đôi tình nhân tương lai đằng kia gắp cả buổi cũng không trúng con nào nhưng Kiều Nghị sau bốn, năm phen thử sức đã kẹp trúng đầu một con heo Peppa. Hắn cong môi, khom lưng nhặt lấy nó rồi khoe khoang hỏi: “Đã bảo không khó đúng không?”
“Khó.” Lâm Cạnh chỉ về phía Hướng Siêu đang hăng hái chiến đấu, khen một câu chân thành. “Do cậu tài giỏi.”
“Ngay cả nịnh hót cũng rất thực tâm, có tập luyện trước à?” Kiều Nghị gian manh liếc đối phương một cái.
“Trời ơi, Kiều Nghị giỏi quá, cậu gắp được một em heo Peppa đáng yêu ghê!” Trình Tuyết Oánh ngửi thấy mùi thành tựu nên quay đầu nhìn sang bên này, nàng mở to mắt nhìn chằm chặp heo bông trong tay hắn.
“Đáng yêu?” Kiều Nghị bĩu môi nhìn chiến lợi phẩm, trông như máy sấy tóc chứ đáng yêu chỗ nào? Hắn bèn huơ huơ nó với Lâm Cạnh như ngầm hỏi ý.
“Thôi, tặng cậu.” Sau đó hắn bỗng… đem cho Trình Tuyết Oánh, vì hắn nghĩ không nam sinh nào lại thích chơi gấu bông cả.
Lâm Cạnh rụt lại bàn tay vừa vươn ra, mặt lạnh băng nhìn bọn họ trò chuyện.
“A!” Trình Tuyết Oánh không hề e thẹn reo lên, âm lượng bỗng nhiên cao vút. “Thật hả? Vậy mình không khách sáo đâu!! Đáng yêu quá, mình siêu thích heo Peppa, em gái mình cũng thích!” Tiếp theo mừng rỡ nhận lấy món quà.
Một lúc sau, hai nữ sinh mỉm cười ngọt ngào ôm thú nhồi bông rời khỏi siêu thị, Hướng Siêu đi cùng để bắt Taxi cho bọn họ xem như hoàn thành ‘sứ mạng’ của mình.
Ngay lúc Kiều Nghị chuẩn bị đón Taxi thì Lâm Cạnh bèn ngăn lại, sau đó gã kéo hắn trở ngược vào trong.
“Gắp đi.” Lâm Cạnh lạnh lẽo trỏ vào một bé Peppa với cái mũi dài, bình tĩnh nói: “Dù sao cũng chẳng khó, đúng không?”