Vấy Bẩn Đồng Phục Thiếu Niên

Chương 15

So với Trịnh Diệu lần trước thì Chu Kình Vũ có phần nhỉnh hơn, y được xem là đầu gấu cấp cao ở giới học đường, ỷ vào gia cảnh có chút quyền thế nên làm xằng làm bậy, y thích phá phách người khác khiến họ tức giận nhưng không dám nói gì mình.

“Chơi cái gì? Chơi mày sao?” Kiều Nghị lạnh lùng nhìn về phía Chu Kình Vũ, phũ phàng nói. “Không có hứng thú.” Hắn khom lưng nhặt quần áo rơi trên mặt đất, liếc nhìn nam sinh trần trụi đang quỳ bên trong rồi nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác, gầm một câu. “Không lạnh hả? Lại đây mặc vào.” Hắn biết cậu ta là ai, Ngô Thái Dương ban một, thành tích học tập khá tốt, tính cách mềm mỏng, vẻ ngoài rất thanh tú nhưng cử chỉ có hơi yểu điệu.

“Nó mặc rồi tụi tao chơi gì đây?” Tóc vàng bước tới vỗ vai Kiều Nghị, cười ngả ngớn. “Mày muốn thay cho nó à?”

“Ừ thay!” Kiều Nghị vừa dứt lời đã nắm lấy cổ áo của đối phương, vung tay nện một cú chí mạng vào trực diện, sau đó cong gối thúc mạnh vào bụng tóc vàng.

Hai đòn này không phải giỡn, chỉ thấy đối phương gập người ôm lấy mũi, đau đến nỗi không thể thốt ra lời đay nghiến tục tĩu nào. Chậm lại vài giây, càng không rảnh lau đi máu mũi đang chảy ròng ròng, cứ thế nó nhanh chóng lao vào Kiều Nghị để xô xát.

Học sinh cấp ba đánh đấm không theo một quy luật nào, họa chăng chỉ xem bên nào tàn nhẫn hơn. Nếu hai bên đủ tàn nhẫn và kinh nghiệm đầy mình thì phải xem lại nhân số bao nhiêu đã. Nói đoạn Chu Kình Vũ cầm lấy côn sắt giấu trong một góc, lặng lẽ đi về phía bọn họ, đột ngột hướng sau lưng Kiều Nghị vung lên.



“Ôi đệch, mặt này đâu còn là hot boy của trường?” Tóc vàng lấy điện thoại chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. “Tội quá, bị đánh thành đầu heo.”

“Chơi vui không?” Chu Kình Vũ đạp vào xương sườn hắn một cái. “Giữ cho kín miệng mày.” Lúc ra tới cửa y còn quay đầu lại nhìn Ngô Thái Dương đang co rúm lại. “Vẫn là mày nghe lời, hôm khác tao tìm mày sau.”

Kiều Nghị mất cả buổi trời mới bò dậy, hắn đi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước, rửa một hồi lâu mới tẩy đi vết máu trên mặt và tay. Hắn ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, thật đúng là đẹp xuất sắc mà. Tóc tai hỗn độn, áo sơ mi trắng dính đầy dấu chân xám xịt, đặc biệt là gương mặt lãng tử ngày xưa – từ trán xuống gò má, mũi rồi môi, không một chỗ nào hoàn toàn lành lặn. Hắn súc miệng vài lần nhưng mùi máu tươi vẫn lan tỏa trong răng lưỡi, toàn thân ê ẩm và nóng rát.

Kiều Nghị chống tay lên bồn rửa, đè đè xương sườn phía bên phải…vẫn còn tốt, chưa bị gãy. Khốn kiếp, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh chật vật như thế.

“Tụi kia…” Ngô Thái Dương đưa cho Kiều Nghị một mảnh khăn giấy, do dự vài giây mới thì thào. “Chắc sẽ tìm cậu để gây sự nữa.”

“Cảm ơn.” Kiều Nghị cầm lấy khăn giấy, mặc kệ chỗ da bị xây xước và ứ đọng máu bầm, chỉ lau chùi qua loa gương mặt và mái tóc đẫm nước. “Chỉ sợ tụi nó không tìm thôi.”

Hắn dừng hồi lâu mới nói. “Lúc đó sẽ có người quất tụi nó tới bến với tôi.”

Theo quan niệm của Kiều Nghị thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu lấy tinh thần trượng nghĩa chơi đẹp với tụi nó có khi chỉ đẩy bản thân vào thế kẹt, điều này hắn hiểu rõ hơn ai hết. Kiều Nghị đứng một hồi không biết phải nói gì bèn lấy trong túi ra gói thuốc, rút một điếu rồi châm lửa.

Ngô Thái Dương cũng lặng thinh, cậu cúi đầu cầm giấy giày bata bị tóc vàng làm dơ đưa vào dòng nước, sau đó dùng khăn giấy lau chùi có lệ rồi mang vào. Cậu ném bỏ mảnh khăn, nhìn Kiều Nghị: “Hôm nay… Cảm ơn… mình đi học.”

“Thật đúng là trò ngoan.” Kiều Nghị nhìn đồng phục hơi bẩn của cậu trai và giày bata ướt đẫm, sau đó cởi đôi giày thể thao mình đang mang – rõ là kích thước lớn hơn chân đối phương không ít, đá đến bên cạnh cậu. “Xài đỡ đi.” Dù sao Kiều Nghị cũng đâu định quay về lớp, đi chân trần cũng chẳng hề gì.

Ngoại trừ mất mặt thì chỉ có vô cùng mất mặt, hắn cũng không muốn kéo tụi bạn vào cớ sự này. Chu Kình Vũ chơi thân với đám bất hảo ngoài trường, xưng anh gọi em các thứ, bất kể ai chọc phải y vừa tởm lợm lại vừa thấy phiền.

Kiều Nghị trèo tường như thường lệ rồi bắt taxi, cứ thế một đường chạy về chung cư, bộ dạng khó coi như ma xó này hắn chẳng muốn ai nhìn thấy. Sau khi ‘hạ cánh an toàn’ hắn bèn nhắn tin cho Hướng Siêu, bảo là lười đến lớp nên nhờ nó xin nghỉ phép hai ngày, cứ báo với giáo viên chủ nhiệm là hắn đã phát sốt.

“Mẹ nó, cứ như học tập là thứ giải trí sau những giờ vui chơi căng thẳng của mày vậy.” Hướng Siêu bất mãn gần lên, vừa rồi hắn còn ngồi trong lớp chịu khổ kia mà. Nhưng so với đám học sinh vùi đầu vào học thì quãng thời gian cấp ba của Kiều Nghị sung sướng hơn, có thể tự do bay lượn, muốn thì đến trường không thì nghỉ, đi học bữa đực bữa cái, điều này khiến Hướng Siêu không biết nói làm sao.

Vò phòng ngừa con cáo gian xảo dính người kia tìm tới cửa, Kiều Nghị lại vắt óc tìm kế sách để nói dối một cách trơn tru, nói là hai hôm nay phải bế quan cày phó bản, căn dặn gã đừng đến làm phiền. Với bộ dạng hiện nay nếu xét về người hắn không dám đối diện nhất, không cần phải nói – đó chính là Lâm Cạnh.

Ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, Kiều Nghị trốn chui trốn nhủi hai ngày. Gương mặt hot boy tuy không sưng như còn bầm tím, nhìn không chỉ xấu mà còn thấy ghê.

***

Buổi chiều Kiều Nghị nằm trên sofa bấm game rồi lăn ra ngủ, đến khi tỉnh lại đã hơn 9 giờ tối. Hai hôm liên tục ăn cơm hộp bỗng nhiên thèm đồ nướng ở quán BBQ đối diện vô cùng, đáng tiếc không ai giao hàng cả. Hắn sờ sờ chiếc bụng xẹp lép, đứng phắt dậy, lục lọi mười phút mới tìm thấy một chiếc khẩu trang dùng cho mùa đông, nếu không có khẩu trang thề là hắn không dám rời khỏi nhà nửa bước. Dù sao cũng khí chất hơn nửa đời người, trong tiểu khu người quen nhiều vô số, Kiều Nghị sợ nhất phải giải thích cho họ nghe về những vết bầm trên mặt.

Thịt dê trên giá nướng xèo xèo, toát ra mùi hương thơm lừng giữa làn khói mù mịt lan tỏa trong không trung, mới hít một hơi đã thấy tâm trạng trở nên tốt đẹp.

“Ăn cay không?” Chủ quán trở xiên thịt, phết thêm lớp dầu, dầu chảy dọc theo xiên thịt khiến Kiều Nghị hoang mang không biết có phải mình sắp ứa nước bọt hay không.

“Ăn.” Kiều Nghị gật đầu. “Cay nhiều.”

Ngay khi quét mã trả tiền xong, vừa định bỏ điện thoại vào túi thì Lâm Cạnh đã gọi đến.

“Alo, cảnh sát phải không?” Giọng gã thở gấp như vừa mới chạy từ đâu đó về.

“Cảnh sát đây, sao vậy cậu bạn nhỏ?” Hai ngày không nói chuyện với Lâm Cạnh, nhắn tin trên WeChat chỉ trả lời qua loa nên lúc này thanh âm của hắn trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Tôi nhớ bạn trai, việc này cảnh sát giúp được không?” Ngữ khí ai kia khó chịu cứ như bị người yêu lừa tiền không bằng.

Kiều Nghị một tay cầm điện thoại, một tay cầm lấy thịt nướng được chủ quán gói kỹ càng, nghe xong phì cười bảo: “Cậu đủ rồi nha, mới hai ngày đã mặt dày báo án?”

“Vậy muốn bao lâu? Nếu cậu thích…” Lâm Cạnh ngừng giây lát. “Cũng chỉ… hai ngày mà thôi.”

Kiều Nghị quay lưng bước hai bước, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Cạnh đứng ở tuyến đường đối diện giơ cao di động nhìn chằm chặp vào mình. Dù cho xe cộ nườm nượp như mắc cửi nhưng dung mạo này, chiều cao này, khí chất này… rất khó nhận sai.

Kiều Nghị thầm chửi một tiếng, hắn lập tức siết túi thịt dê nóng hổi rồi kéo cao khẩu trang, đứng tại chỗ phân vân không biết nên đi hay chạy trốn.

“Còn không qua đây!” Biểu cảm Lâm Cạnh lạnh như nước đá. “Đồ ngốc thiếu thao này!”
Bình Luận (0)
Comment