Vấy Bẩn Đồng Phục Thiếu Niên

Chương 20

Hôn trong chốc lát, Kiều Nghị loáng thoáng nghe thấy hai tiếng gõ cửa… điều này khiến hắn sợ tới mức lập tức nhảy ra xa, chân dài bước qua vòng người Lâm Cạnh mà đứng bên mép giường, đưa tay lau lau miệng.

Hắn quan sát cửa phòng ngủ, may mà lúc nãy Lâm Cạnh đã đóng, nếu không… Quả thật không nên làm những chuyện như vậy ở chỗ này.

Cha Lâm Cạnh về rồi sao? Ban chiều gã có nói ông ấy đến khuya mới trở về, đây là tình huống oái ăm gì thế…

Từ nhỏ Kiều Nghị không có duyên với bậc cha chú, cũng hiếm khi tiếp xúc với họ, đừng nói đến việc lấy lòng người lớn, hắn không muốn và cũng không cần. Ngay cả hẹn gặp Hướng Siêu cũng chọn lúc cha mẹ nó vắng nhà để gặp, nào ngờ hôm nay phải khiêu chiến thử thách ở cấp độ cao.

Lâm Cạnh chậm chạp ngồi dậy, gã chỉnh lại áo sơ mi đã bị Kiều Nghị kéo đến lộ ra phân nửa vai, rũ mắt nhìn chiếc cúc sút chỉ lung lay mà cảm thấy buồn cười hành vi của ai đó. Kiều Nghị liếc gã, nhanh chóng vươn tay lau đi đôi môi lấp lánh nước bọt  vừa bị hôn đỏ bừng của bạn trai, vội vàng thúc giục: “Đi mở cửa ngay.”

Hắn cúi đầu nhìn đồng phục của mình, tiếp theo cài lại cúc áo sơ mi cho ngay hàng thẳng lối. Lâm Cạnh thấy hắn gài cúc đến thẳng tắp, kín bưng, đôi mày nhíu chặt thì bất giác véo véo ngón tay hắn, cười mỉm. “Ừm, cậu ngoan ghê.”

Nhìn em tôi muốn chơi em cả ngày.

“Mẹ kiếp, đi mau!” Kiều Nghị trừng mắt với gã, cứ khóa cửa rồi dây dưa không mở, nếu bị hiểu lầm đang làm chuyện xấu bên trong thì biết giấu mặt ở chỗ nào? Tuy rằng mối quan hệ của cả hai cũng không trong sáng lắm…

Lúc bước xuống lầu, Kiều Nghị thấp thỏm ngồi vào bàn cơm, hắn cố tình tỏ ra mình là một thanh niên nghiêm túc, thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày. Thậm chí tốc độ ăn cơm cũng được kiểm soát chặt chẽ, hắn không nhai ngấu nghiến, vồ vập – thay vào đó chậm rãi thưởng thức bữa tối.

Tuy cha gã không nói gì nhưng Kiều Nghị cũng cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của ông ấy dù đang cúi xuống ăn cơm, thậm chí hắn chật vật đến nỗi chỉ dám lén lút nhìn đối phương trong vài giây ngắn ngủi. Nói thế nào đây, trông ông không giống đại ca xã hội đen, dáng vẻ cứ như vị thương gia thành đạt hay xuất hiện trên trang bìa tạp chí.

Tuy ông ấy luôn cười nhưng hắn vẫn thấy bầu không khí xung quanh ngập tràn bức bách, đặc biệt giờ phút này Lâm Cạnh bỗng trở nên… thần kinh, cũng chẳng biết muốn tình thương mến thương cho ai xem mà cứ một chốc gắp gà xé phay, một chốc gắp xương sườn, một chốc gắp rau chân vịt, thức ăn cuồn cuộn dồn vào bát; ai nhìn qua còn tưởng tay Kiều Nghị quá ngắn với không tới nữa là.

“Tôi gắp được.” Kiều Nghị thì thào, trong lòng có hơi căng thẳng.

Hắn cúi đầu và mấy đũa cơm, sau chột dạ mà nhìn cha Lâm Cạnh, cũng may ông ấy không để tâm chuyện vừa rồi.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì đũa bị trượt khiến một viên thịt băm rơi xuống bàn, ngay lập tức Kiều Nghị phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng gắp nó nhét vào trong miệng, tiếp theo dùng khăn giấy lau khô nước sốt trên bàn.

“Bình thường Tiểu Kiều thích làm gì?” Ông Lâm thấy Kiều Nghị căng thẳng nên chủ động nói chuyện phiếm để giảm bớt bầu không khí gượng gạo kia.

Kiều Nghị nuốt thịt viên, đáp: “Cháu sẽ chơi game, chơi thể thao các kiểu…” Nói xong lại cảm thấy những việc này không quá đứng đắn, vì vậy ngập ngừng bổ sung. “Thỉnh thoảng… sẽ đọc sách.”

Truyện tranh cũng xem như sách rồi, vừa nghĩ thế đã thấy khá tự tin.

Thật ra buổi chiều Lâm Cạnh đã cố tình gọi điện bảo cha đừng hỏi thành tích, đừng tra hộ khẩu khi giao tiếp với Kiều Nghị.

“Nó học rất kém à?” Ông Lâm nghi vấn.

“Cha thấy con học ra sao?” Lâm Cạnh hỏi lại.

“Không tốt.” Lời ít ý nhiều.

“Cuối học kỳ 1 toàn thành phố thi đề chung.” Lâm Cạnh cười rồi thở dài. “Tổng điểm của cậu ấy thấp hơn con 100 điểm.”

“Biết rồi.” Ông đáp, thân phận của Kiều Nghị thì ông đã điều tra sáng nay, cũng hiểu thêm về hoàn cảnh của hắn.

Nếu cậu bé đã chủ động đề cập đến việc tiếp cận tri thức thì ông bèn cổ vũ thêm: “Thanh thiếu niên nên đọc nhiều sách.”

“Vâng.” Kiều Nghị nghiêm túc gật đầu, thầm mong chú đừng hỏi han thành tích của cháu…

Sau đó ông có điện thoại, trên đường rời phòng ăn đã vào thẳng thư phòng, mãi đến khi cơm nước xong xuôi cũng không trở ra, nhưng Kiều Nghị cũng không thể ăn uống một cách thoải mái được. Hơn nữa ông Lâm còn bảo hắn đêm nay ngủ lại đây, không biết có phải hắn nghĩ ngợi nhiều hay không… Nét mặt Kiều Nghị hơi phức tạp.

***

Kiều Nghị tắm rửa xong đã nằm ườn trên ghế sofa đặt gần giường của Lâm Cạnh và chơi game, vừa trông thấy Lâm Cạnh bước ra từ nhà tắm thì lo lắng hỏi: “Nhà cậu nhiều phòng trống như thế, tôi ngủ cùng cậu có ổn không?”

“Sao lại không?” Lâm Cạnh lau tóc bước đến gần.

“Tôi sợ cha cậu sẽ biết…” Kiều Nghị trả lời. Hắn không ai quản nên chẳng sao, thích cái gì làm cái đó, nhưng Lâm Cạnh thì khác.

“Ông ấy biết.” Lâm Cạnh vuốt ve mái tóc còn ướt của người thương. “Tôi giúp cậu thổi thổi.” Gã khom lưng thổi tóc cho Kiều Nghị, phù, phù!

“Biết… cái gì?” Kiều Nghị không còn tâm trí chơi game, hắn đẩy Lâm Cạnh ra, vội vàng hỏi.

“Biết cậu là bạn trai tôi.”

“…Má!” Chửi bậy xong Kiều Nghị không nói nên lời, hắn nhìn ra ngoài cửa, còn quan ngại chốc nữa cha Lâm Cạnh sẽ xông vào đây chém hắn.

“Ngay lúc cậu chưa biết tôi thích cậu thì ông ấy biết rồi.” Lâm Cạnh phủ khăn lên đầu Kiều Nghị, xoa xoa. “Tôi hiểu cậu đang lo lắng chuyện gì, yên tâm đi, đều xong xuôi cả.”

Kiều Nghị thông minh, đương nhiên biết Lâm Cạnh không thể nhẹ nhàng giải quyết như vậy được, yêu sớm thì thôi đi còn chơi gay, nào có mấy bậc phụ huynh sẽ tiếp thu điều đó một cách dễ dàng. Nhất thời đầu óc Kiều Nghị trở nên mông lung, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đáy lòng bỗng thấy thoải mái.

Hắn ngẩn một hồi lâu mới mở miệng. “Thật sự tôi khá tò mò, vì sao cậu thích tôi?”

“Cậu thì sao?” Lâm Cạnh ngồi xổm xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối Kiều Nghị, ngẩng mặt nhìn đối phương.

Kiều Nghị không ngờ Lâm Cạnh sẽ hỏi ngược lại mình, hắn nghĩ ngợi rồi nói. “Bởi vì cậu đẹp, cũng có thể vì tôi thích cảm giác cậu âu yếm tôi.”

Lâm Cạnh do dự vài giây mới nghiêm túc đặt vấn đề: “Nếu mai này cậu gặp được kẻ đẹp hơn tôi, thích cậu hơn tôi thì sao? Đừng chê tôi làm màu, tôi chỉ đang thắc mắc một chút.”

Điều này Kiều Nghị không nghĩ đến, tựa như chưa từng suy nghĩ, nhưng hóa ra yêu đương lại vui như thế. Hắn không biết bản thân thích Lâm Cạnh khi nào, chỉ biết rất thích, rất thích, ngày mai vẫn sẽ tiếp tục thích.

Cảm giác ấy không gây chấn động nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể cùng nhau đứng ngoài hành lang hút thuốc, cùng nhau ăn mì hoặc cùng nhau ra đến cổng trường sẽ ăn mặc phá cách, vừa tưởng tượng đã thấy vui vẻ và chờ mong.

“Có kẻ đẹp hơn cậu? Khó à nha.” Kiều Nghị nói, cũng chẳng biết mình đang đề cao gã hay không nhưng cả gái lẫn trai hắn chưa thấy người nào đẹp hơn Lâm Cạnh.

“Có kẻ thích tôi nhiều hơn? Thôi bỏ đi.” Kiều nghị cười trêu, “Cậu là cái vại sản xuất dấm chua, đến ngày tôi tốt nghiệp cao trung cũng dùng không hết.”

Hắn định trả lời như thế cho xong nhưng Lâm Cạnh vẫn không hài lòng với đáp án này, vì vậy đành phải nghiêm túc cân nhắc lần nữa.

Kiều Nghị ngẫm nghĩ rồi cam kết: “Nếu thật sự có thì mắt tôi mù rồi, không hề phát hiện, được chưa? Đệch, rõ ràng tôi hỏi cậu trước.”

“Lần đầu tiên gặp cậu tôi chỉ nghĩ tên này quá kiêu căng, nhìn gai mắt, cũng rất hút mắt.” Lâm Cạnh cười như không cười nhìn Kiều Nghị, nửa ngày chưa nói câu tiếp theo.

“Sau đó thì?” Hắn hỏi.

“Sau đó…” Lâm Cạnh mỉm cười, cảnh giác mà lùi ra xa. “Tôi thầm nhủ với lòng có một ngày nhất định phải ức hiếp cậu đến khóc mới thôi.”

“Mẹ kiếp…” Kiều Nghị nhếch môi, đá chân gã. “Nếu sau này muốn làm tôi mất mặt thì để tôi khóc cho cậu xem ngay bây giờ…”

Lâm Cạnh mười bảy tuổi năm ấy, trót phải lòng một cậu thiếu niên…
Bình Luận (0)
Comment