Về Bên Anh

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

2e2a5c22c4ae8bd923dd73f40e484639

Buổi sáng, bệnh viện có rất nhiều việc, sau khi kiểm tra phòng, thực tập sinh ngồi thành hai hàng nhập bệnh án vào máy tính, các bác sĩ cũng không nhàn rỗi, xem kết quả kiểm tra để đề ra cách trị liệu và kê đơn thuốc, đôi khi còn phải tiếp đón người nhà bệnh nhân như Tần Ca.

Trong căn phòng hình vuông có ít nhất ba mươi người, bác sĩ Bạch ngồi ở trung tâm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Ca. Tần Ca xuyên qua đám đông, đi đến ngoan ngoãn đứng cạnh anh, bác sĩ Bạch đang nhìn vào số điện thoại của ai đó trong điện thoại liền ngẩng đầu nhìn cô một chút.

Tần Ca nói: “Bác sĩ Bạch, tôi là người nhà bệnh nhân giường số 44. Vừa nãy tôi không ở trong phòng bệnh nên bây giờ đến đây hỏi rõ tình trạng của bố tôi.”

Trưởng khoa Lưu bước từ bên ngoài vào trong phòng, vỗ vai một thực tập đang gõ máy tính, hỏi: “Ai kia? Người nhà của Tiểu Bạch à?”

Thưc tập sinh cũng không dám gọi tên thân mật của bác sĩ Bạch, trả lời trưởng khoa: “Con gái của bệnh nhân giường 44.”

Ai cũng biết trưởng khoa Lưu khoa chỉnh hình rất có tâm của một bà mai, mỗi lần có bác sĩ mới đến đều chủ động giới thiệu bạn gái cho người ta, bác sĩ Bạch cũng không ngoại lệ. Các cô gái được trưởng khoa Lưu giời thiệu không ít nhưng bác sĩ Bạch không coi trọng ai cả. Trưởng khoa Lưu lại vỗ vai thực tập sinh: “Cháu có thấy cảnh này rất mờ ám không?”

Thực tập sinh không dám nhìn, vội vã chạy đi làm việc.

Bên kia, bác sĩ Bạch nghiêm túc chỉ chỉ băng ghế: “Mời ngồi.”

Sau khi Tần Ca ngồi xuống, anh lấy kết quả kiểm tra của bố Tần ra, dùng bút chỉ ra mấy số liệu, nói rất dễ hiểu: “Thường thì xương sống lệch về phía sau, bố cô thuộc trường hợp ít gặp, lệch về phía trước, hơn nữa không được chữa trị, làm hạch tủy biến dạng, đè lên dây thần kinh. Thật ra chi của ông ấy đã xuất hiện hiện trượng tê nhức đau đớn, cho nên khi bị ngã tình trạng càng thêm nghiêm trọng.”

Tần Ca không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Bác sĩ Bạch nhìn cô, nói tiếp: “Còn chân bố cô, xương cốt người già giòn, bị ngã sấp xuống gây gãy xương. Trước mắt đã dùng thạch cao cố định, phối hợp với chất dinh dưỡng lỏng khơi thông cải thiện tuần hoàn máu toàn thân, tiêu sưng giảm đau, nhưng hiệu quả hồi phục thì còn phải quan sát.”

“Vậy xương sống của bố tôi phải làm sao đây?” Tần Ca hỏi.

“Cách trị liệu truyền thống là nằm thẳng, không để xương sống bị áp lực, dùng châm cứu vật lý trị liệu và chườm nóng, hiệu quả tùy từng người. Còn có cách chữa trị bằng phẫu thuật, trước mắt có kỹ thuật vi sang, hiệu quả cũng tùy người, tỷ lệ tái phát không nhỏ, tùy vào lựa chọn của gia đình cô.” Bác sĩ Bạch thu hồi bút, đặt vào túi áo ngực.

Trong lòng Tần Ca như có một tảng đá đè ép, cô chậm rãi đứng lên, nói cảm ơn và sẽ thảo luận với người nhà.

Bác sĩ Bạch đáp lại, quay đầu tiếp tục giảng giải cho thực tập sinh.

“À, bác sĩ Bạch, anh đã ứng bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh.” Tần Ca đột nhiên nhớ ra việc này.

Bác sĩ Bạch không để ý tới cô, phân phó thực tập: “Chiều nay tôi sẽ làm mẫu châm cứu cơ thể sống cho mọi người, em dặn mọi người đừng đến muộn.”

Tần Ca bị mặc kệ một hồi lâu, thấy anh thật sự có việc nên không dám quầy rấy, đành phải đi ra trước.

Trưởng khoa Lưu quan sát toàn bộ câu chuyện, gật gù tự nói: “Sao mình cảm thấy Tiểu Bạch đặc biệt lạnh lùng với cô bé này nhỉ?”

***

Tạm thời Tần Ca còn chưa biết phải nói với bố mẹ như thế nào, đi ra khỏi văn phòng liền trốn vào khu cầu thang bộ. Có người đang hút thuốc ở đó, chất lượng không khí rất kém, Tần Ca vừa hít khói thuốc gián tiếp vừa Baidu phẫu thuật chữa lệch xương sống, sau đó mới nhìn thấy cả trăm câu kêu gào hò hét của biên tập nhà mình. Biên tập khóc không ra nước mắt, Tần Ca cũng khóc không ra nước mắt, kể chuyện bố cô phải nằm viện.

“Cho nên xin hỏi, kỳ này không có bản thảo sao?” Biên tập nói: “Dẫu bỏ kỳ này tôi sẽ gánh giúp cô, nhà ai chẳng có việc gấp.”

Tần Ca hỏi: “Tối nay gửi có kịp không? Thật ra tôi đã vẽ xong, nhưng không mang theo máy tính.”

“Tôi có thể nói xưởng in làm bản thảo của cô cuối cùng, như vậy vẫn kịp.”

“Vậy tám giờ tôi gửi cho.” Sau khi Tần Ca nói thời gian gửi bài, phát hiện bên diễn đàn trung học rất náo nhiệt, có tận 1200 tin nhắn chưa đọc, cửa sổ bên ngoài hiện ra tin nhắn mới nhất, lại còn nhắc đến cô. Cô ấn vào, xem từ đầu, là Trương Tiểu Hải thần thần bí bí nói năm nay có người đặc biệt đến, vì thế mọi người bắt đầu đoán những người ít tham gia mà họ hy vọng đến.

Mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí có người liệt kê danh sách những người không tích cực, đứng đầu là Tần Ca, sau đó là Bạch Khải Gia.

Bạch Khải Gia thì thôi đi, học giỏi, không quan tâm lắm đến hoạt động tập thể nhưng Tần Ca thì thật kỳ lạ. Trương Tiểu Hải la lên: “Lớp trưởng ơi, cậu phát tài ở đâu rồi? Làm lớp trưởng mà chưa bao giờ tham gia họp lớp, nick QQ của cậu bị hack hay là vẫn cố ý tránh mặt?”

Mấy bạn học thân thiết ngày trước đứng ra nói giúp Tần Ca: “Nói bậy! Lớp trưởng rất thích tụ tập, sao có thể tránh mặt tụi mình được! Chắc chắn là bị hack nick rồi.”

Tần Ca cảm thấy đầu gối lại đau, không dám đọc tiếp nữa.

“Tốt nghiệp thì cũng tan, không biết đi đâu tìm lớp trưởng.” Trương Tiểu Hải hỏi: “Có ai biết số điện thoại của lớp trưởng không? Chỉ thiếu mỗi cậu ấy!”

“Sao lại chỉ thiếu cậu ấy? Hotboy lớp mình chẳng lẽ cũng đến? Trương Tiểu Hải, người thần bí đó là hotboy của tớ à?” Bạn nữ này năm ngoái vừa sinh con, câu nào cũng gọi hotboy.

“Mẹ nó, vốn muốn để mọi người ngạc nhiên, ôi cái miệng này!” Trương Tiểu Hải gửi một icon mặt đen.

Lúc này cửa cầu thang bộ bị mở ra, bác sĩ Bạch đi tới, không nhìn cô, nói một câu: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi đã thấy phổi hít năm năm khói thuốc, đen sì rất khó coi.”

Người nọ thấy là bác sĩ đến, liền yên lặng bỏ đi. Bác sĩ Bạch lúc này mới lạnh lùng quay đầu, nhìn thẳng vào Tần Ca. Ánh mắt không chút cảm xúc. Tần Ca giấu điện thoại ra sau, há miệng thở dốc, gọi anh một tiếng: “Hey, Bạch Khải Gia…”

Giọng nói cô nhỏ nhẹ, không rõ rốt cuộc là ngọt hay đắng, ba chữ “Bạch Khải Gia” vang lên trong không gian nhỏ hẹp, kích thích lỗ tai cô.

Bác sĩ Bạch tiến lại gần Tần Ca: “Sao không gọi tôi là bác sĩ Bạch? Chúng ta quen nhau à?”

Tai Tần Ca đỏ lên: “Lúc nãy mình làm bộ không biết cậu… Nhưng cậu cũng không nói là quen mình… Mình nghĩ cậu không nhớ mình…”

Không khí xung quanh càng kém, bác sĩ Bạch quả thực không muốn nói chuyện với người này, đúng lúc có người tiến vào, đặc biệt vui sướng ‘ôi’ một tiếng: “Tiểu Bạch, cậu biết người này hả?”

Ở bệnh viện này, người dám gọi Bạch Khải Gia như vậy không nhiều lắm, không tính lãnh đạo thì chỉ có một tên gan to hơn trời. Anh ta đặt cho bác sĩ Bạch hai cái tên thân mật là Bạch đại quái và Tiểu Bạch, có thể nói là biểu tượng của khoa máu, người này muốn đến gần nhìn mặt Tần Ca nhưng bác sĩ Bạch đã nhanh tay hơn, lập tức kéo người đi chỗ khác.

Trong quán ăn mới huyện Sa, đồ ăn còn chưa được mang lên, Bạch Khải Gia nhìn chằm chằm một dãy số trong điện thoại, hỏi: “Lục Thiên, cậu có định đi họp lớp không?”

“Đại học?”

“Trung học.”

“Có.”

“Mọi người đều đi sao?”

“Cũng không đi đủ, mọi người đều bận rộn.” Lục Thiên nghịch chiếc đũa: “Tiểu Bạch, cậu sao vậy?”

Bạch Khải Gia lắc đầu, cuối cùng tắt màn hình điện thoại đi.

Thật ra tra trên Baidu cũng không ra được gì, người thì nói phẫu thuật tốt, người lại khen vật lý trị liệu tốt, Tần Ca nhìn mà đau đầu, xuống canteen bệnh viện mua hai phần cơm mang lên. Bố Tần miễn cưỡng dựa vào đầu giường ăn cơm, hỏi Tần Ca: “Sao, có phải bác sĩ nói bố không sao không? Ôi, bố khỏe lắm, hai ngày nữa là xuất viện được thôi.”

Mẹ Tần không thèm nghe ông, muốn nghe Tần Ca nói.

Tần Ca ngập ngừng một chút, nói: “Chân bố không có việc gì lớn, bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi tốt là được.”

Bố Tần đắc ý: “Xem đi!”

Mẹ Tần thở phào, nói tối nay sẽ mua xương về hầm canh bồi bổ cho bố Tần.

“Nhưng… Theo ý bác sĩ, vấn đề lệch xương của bố khá nghiêm trọng…”

Bố Tần vung tay lên: “Không thể nào!”

Ông sợ vợ con lo lắng, cho nên mấy năm nay vẫn cố chịu đựng, nhưng mẹ Tần không dễ lừa như vậy, hỏi Tần Ca: “Bác sĩ Bạch nói thế nào?”

Tần Ca liền thuật lại đơn giản lời nói của bác sĩ Bạch. Mẹ Tần hỏi: “Vậy bác sĩ Bạch nói cách trị liệu nào tốt hơn?”

Người có bệnh yếu ớt như ngọn cỏ trong cơn cuồng phong, cố gắng bắt lấy từng hy vọng nhỏ.

Tần Ca rầu rĩ: “Thật ra cả hai phương pháp trị liệu đều không hoàn hảo, cái này do chúng ta quyết định.”

Mẹ Tần ồ lên, thấu hiểu: “Cũng đúng, vậy chúng ta làm phẫu thuật?”

Bố Tần là một người cao to, nhưng thật ra sợ nhất bệnh viện, nghe vậy lập tức phản bác: “Tôi không phẫu thuật! Tôi không sao!”

Tần Ca nói: “Con hỏi người khác xem, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã.”

***

Tám giờ tối, sau khi gửi bản thảo cho biên tập, Tần Ca đăng nhập vào Weibo.

Bạch Bạch Bạch Khải:Gấp, xin hỏi, lệch xương sống phải chữa như thế nào? Ai có kinh nghiệm giúp mình với!

Tài khoản vàng có hơn tám mươi vạn fan lần đầu tiên có một bài đăng không liên quan đến vẽ vời và ăn uống.

Bạch Bạch Bạch Bạch Khải Khải Khải Khải:Rốt cuộc cũng giật được tem! Mọi người mau khen tôi đi, khiến tôi thấy tự hào đi ~

Cô dâu nhỏ nhà họ Bạch: Ôi, Đại Đại của em bệnh rồi à? Là do vẽ nhiều quá nên lệch xương sống sao? Thật đau lòng ~!

Vợ bé nhà họ Bạch:Tướng công, thắt lưng chàng đau sao? Khó trách tối qua làm nhanh vậy! Được rồi, sẽ không chê chàng đâu ~

Hai chân nhà họ Bạch:Phẫu thuật hoặc trị liệu theo cách truyền thống, theo kinh nghiệm của bản thân tôi, Đại Đại nên chườm nước nóng.

Tôi sinh cho Bạch Bạch một đàn khỉ con:Dùng thuốc, cho nên chồng không định đăng bài kỳ tiếp sao? Chồng còn nhớ rõ tên nhóc muốn chia tay trong tuyết không?

Yêu Bạch Bạch Bạch Bạch:Đây chắc chắn là thủ đoạn trốn bản thảo mới nhất! Mọi người đừng nôn nóng, bài này cần cho biên tập của Đại Đại xem, thuận tay @, Đại Đại không cần cảm ơn mình ~

Cún đã học đại học và biết tiếng Anh nhà họ Bạch:Cuộc sống thật là chán….

Thấy mọi người đều hiểu lầm, Tần Ca giải thích:

Bạch Bạch Khải Khải:Thắt lưng mình không sao, mọi người yên tâm.

Vợ bé nhà họ Bạch: Em yên tâm rồi.

Hai chân nhà họ Bạch:Chẳng lẽ là người nhà Đại Đại hoặc là…?

Tôi sinh cho Bạch Bạch một đàn khỉ con: Lầu trên chú ý ngôn từ, tôi tuyệt đối không thừa nhận chồng tôi có người phụ nữ khác!

Yêu Bạch Bạch Bạch Bạch: Xem ra không phải trốn bản thảo? Cậu tôi là bác sĩ, ngày mai sẽ hỏi giúp Đại Đại! Đại Đại chờ nhé!

Không chỉ có bình luận, mà tin nhắn riêng cũng bị bùng nổ, Tần Ca mở tin nhắn riêng, xem xong liền thở dài, người thì nói chữa theo cách truyền thống, người thì nói phẫu thuật có vẻ tốt, cô không biết nên nghe ai.

Hết chương 2
Bình Luận (0)
Comment