Về Bên Anh

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữFleur

Biên tập: Iris

144330829852343_0

Tuy đã ngửa bài với phó giám đốc bệnh viện nhưng anh vẫn tiếp tục đi làm. Hôm nay là ngày bác sĩ Bạch trực đêm, vài lần đi ngang qua phòng y tá anh đều thấy y tá Diệp cúi đầu nhắn tin, sự ngọt ngào hiện rõ trên mặt. Bạch Khải Gia lại gần và gõ gõ bàn, y tá Diệp vội cất điện thoại đi. Anh vốn muốn lấy bệnh án nhưng bỗng nhiên nhớ ra đã non nửa tháng y tá Diệp không hề nói cụm từ “Bác sĩ Bạch nhà chúng tôi”.

Ngày qua ngày, y tá Diệp đã có bạn trai để yêu thương mà anh vẫn còn đứng im một chỗ.

Duyên phận cứ đến là được ư?

Đúng là anh và Tần Ca có duyên phận. Anh là học sinh chuyển trường, được xếp chỗ ngồi sau cô; mười năm sau, họ lại gặp lại nhau tại bệnh viện. Ngày đó, anh đứng trong cùng thang máy, liếc mắt một cái liền thấy dây buộc tóc của cô gái trước mắt, tuy không nhìn thấy mặt nhưng anh nhận ra rằng đó là người anh đã tìm rất lâu.

Anh đứng tại chỗ nhìn cô đung đưa mái tóc đuôi ngựa của mình đi vào phòng bệnh có giường số 44, tim anh bất chợt đập rộn ràng.

Sau đó có nhiều chuyện xảy ra nhưng họ vẫn chưa thể ở bên nhau.

“Bác sĩ Bạch?” Y tá Diệp phát hiện mình lại có thể nhìn thấy bác sĩ Bạch ngẩn người! Gần đây cô gặp may ghê!

Bác sĩ Bạch phục hồi tinh thần, cũng không nhắc đến bệnh án mà hỏi y tá Diệp: “Đang nói chuyện với bạn trai à?”

Y tá Diệp ngượng ngùng gật đầu.

Đang nói chuyện, điện thoại bỗng vang lên, anh nói: “Em nghe máy đi.”

Y tá Diệp nghe máy, giật mình nói: “Anh thật sự đến rồi à? Lạnh thế này anh đến làm gì chứ! Vậy anh dùng thang máy nhỏ đi, cửa chính bọn em khóa rồi, anh không vào được đâu.”

Cúp máy, y tá Diệp lại càng không biết xấu hổ, kể: “Anh ấy đem đồ ăn đến cho em.”

Bạn trai y tá Diệp nhanh chóng lên đến nơi, còn mặc quần áo lao động hơi bẩn, thấy Bạch Khải Gia còn lịch sự chào hỏi, sau đó đưa canh Ma Lạt cho y tá Diệp: “Em mau cầm lấy cho ấm tay, có lạnh không?”

Bạch Khải Gia thấy trong mắt y tá Diệp có nước mắt, nói giọng mũi: “Không lạnh, anh mới lạnh ấy.”

Hai người đưa đến đẩy đi, Bạch Khải Gia vẫn đứng đó không đi, y tá Diệp ôm canh nóng giới thiệu: “Bạn trai em họ Trần, làm ở nhà máy điện.”

Nói xong quay ra giận dỗi bạn trai: “Anh vừa từ nhà máy ra sao không về nhà nghỉ ngơi, chạy đến đây cũng có giúp được gì đâu.”

Tiểu Trần cũng ngốc nghếch cười tươi: “Không sao, nhìn thấy em là được rồi.”

Hai người nắm tay nhau.

Bạch Khải Gia nhớ ngày đó, y tá Diệp xếp hàng mua bánh bao ở căn tin, trong lòng nhớ đến bạn trai mình, đêm nay bạn trai cô ấy đến tìm, bọn họ đều thương nhớ người kia.

***

Anh trở lại phòng nghỉ, gửi tin nhắn cho người tên “Lw”: Ngủ chưa?

Tần Ca không ngủ được, trước kia cô có thói quen trước khi đi ngủ sẽ lướt weibo và nhóm chat cấp ba, nhưng bây giờ không thể mà cũng không muốn vẽ nên chỉ có thể nằm trên dường đếm cừu.

Bạch Khải Gia không đợi cô trả lời đã gửi một tin khác: Đi ngủ sớm đi nhé.

Sáng hôm sau, Bạch Khải Gia trực ca đêm xong không đi bãi đỗ xe mà đến quầy báo ở cổng viện, mua một quyển tạp chí truyện tranh tháng này. Anh vừa đi vừa nhìn, từ đầu đến cuối không hề tìm thấy cái tên kia.

“Bác sĩ Bạch.” Bỗng có người gọi anh, anh ngẩng đầu nhìn, y tá Từ đứng bên cạnh xe anh.

“Hôm nay đi làm à?”

“Hôm nay em được nghỉ.” Y tá Từ nói.

Bạch Khải Gia gật đầu, không hỏi lại, nhưng y tá Từ vẫn đứng trước cửa xe không đi, một lát sau cô nói: “Bác sĩ Bạch, em thật sự rất thích anh.”

Hôm nay cô còn ăn mặc đặc biệt, bắt chước Tần Ca buộc tóc lên, dùng dây màu hồng nhạt, đi giày đế bằng, không trang điểm. Bạch Khải Gia đã nhìn ra, kẹp tạp chí vào giữa tay và hông, nói: “Có lẽ tôi sắp phải nghỉ việc, tốt nhất là cô đừng thích tôi.”

Y tá Từ tiến lên từng bước, khuyên nhủ: “Bác sĩ Bạch, anh làm vậy không đáng đâu, anh giỏi như vậy, tốt như thế, bây giờ ngừng lại vẫn còn kịp. Bệnh viện còn giấu trưởng khoa Vu, chỉ cần anh không truy cứu thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra, tất cả đều đã qua, được không?”

Được không? Bạch Khải Gia không biết, tất cả đều đã qua, nhưng Tần Ca cũng không thể trở lại như xưa.

Anh hỏi: “Là cô mật báo đúng không?”

Mặt y tá Từ trắng bệch: “Đúng, em cũng chỉ muốn tốt cho anh.”

Bạch Khải Gia lắc đầu: “Tôi không cần, tôi cũng không thích cô.”

“Anh thực sự thích Tần Ca à? Em kém cô ấy ở điểm nào?” y tá Từ không hiểu.

Bạch Khải Gia đi qua cô, mở cửa xe: “Cô chỉ hơn cô ấy sức khỏe.”

Cô chỉ hơn cô ấy sức khỏe, còn lại sao so được với Tần Ca?

Anh lái xe về nhà, ngồi trong xe mở tạp chí ra xem một lần nữa, bên trong không có tranh cô vẽ, xem ra cô hoàn toàn nghỉ ngơi rồi.

***

Sau khi trực đêm có thể nghỉ một ngày, bà nội Bạch thấy cháu trai không có ý muốn ra ngoài, hỏi anh: “Không đi tìm Tiểu Ca chơi à?”

Bạch Khải Gia nở nụ cười, lắc đầu.

Bà nói thầm: “Bảo sao Tiểu Ca không thích cháu.”

“Meo meo!” Vật nhỏ nhảy từ trong túi bà ra, vùi trong tay Bạch Khải Gia.

Bạch Khải Gia nhắn tin kèm ảnh mèo cho cô: Muốn đến chơi với mèo không?

Tần Ca thấy tin nhắn thì chép miệng, đưa ảnh cho Trần Mẫn ngồi bên cạnh xem, hỏi cậu: “Xinh không?”

Hôm nay Trần Mẫn đến đưa bố Tần đi tháo bột, còn ngắm Vật nhỏ rất kỹ, nói: “Chị thích không? Em đem đến cho chị một con nhé?”

Mẹ Tần nói: “Không được, da Tiểu Ca nhạy cảm lắm.”

Trần Mẫn ngượng ngùng, Tần Ca cười với cậu.

Chuyện bố Tần đến tháo bột lập tức có người báo cho bác sĩ Bạch, trong lòng anh như có tảng đá, khi xuất viện anh đã dặn nếu đến tháo bột thì tìm anh.

Y tá Diệp tận chức tận trách: “Tiểu Ca không đến, là cậu kia dẫn bố Tần đến.”

Bác sĩ Bạch không biết thế nào, trong lòng càng nặng trĩu.

“Anh đi không?” Y tá Diệp hỏi.

“Đi luôn đây.”

Anh lập tức ra ngoài, bà nội Bạch thậm chí không kịp hỏi có phải anh đi chơi với Tiểu Ca không.

Anh đi vào ngõ nhỏ kia đúng vào lúc tắc đường, hôm nay trong ngõ đầy xe điện, Bạch Khải Gia bị kẹt trong ngõ nhỏ, nhẩm tính tối phải đi mua xe điện.

Thật vất vả mới đến được bệnh viện, y tá Diệp mở cửa phòng khám, chỉ thấy trong tay bố Tần ôm một đống đồ ăn vặt do y tá trực đêm chuẩn bị, trước mặt đang bật một bộ phim kháng Nhật nhạt nhẽo, bác sĩ Bạch trịnh trọng cảm ơn cô, cô cười tủm tỉm: “Thật ra em là fan của Đại Đại Tam Bạch, không ngờ Đại Đại chính là Tiểu Ca.”

Bạch Khải Gia cũng ngoài ý muốn, y tá Diệp nói: “Anh mau vào đi, đồ dùng em đã chuẩn bị hết rồi.”

Bố Tần vừa thấy Bạch Khải Gia thì cười: “Bác sĩ Bạch, phiền cháu đi một chuyến rồi, y tá Diệp nói cháu đã dặn nhất định phải tự mình làm, thật sự cảm ơn cháu.”

Bạch Khải Gia nói: “Là chuyện nên làm ạ.”

Bố Tần tiếp tục cười tủm tỉm: “Nghe nói cháu là bạn cùng lớp của Tiểu Ca nhà chú phải không? Ôi, mãi sau này chú mới biết, hai mẹ con nó cũng không nói với chú.”

Bạch Khải Gia nhìn Trần Mẫn một bên, hỏi bố Tần: “Tần Ca không đến ạ? Có chuyện gì sao?”

Bố Tần nói: “Tiểu Ca bị cảm, chú không muốn để nó ra ngoài, Tiểu Mẫn đi là được rồi.”

Bạch Khải Gia tháo bột cho bố Tần, sau đó kiểm tra lại một chút, nói với bố Tần là không có vấn đề gì, về nhà phơi nắng nhiều hơn và chịu khó hoạt động là được.

Bố Tần rất vui, liên tục nói cảm ơn, Bạch Khải Gia còn nghiêm túc nói: “Chú không cần khách sáo với cháu như vậy đâu.”

Anh nói rất nghiêm túc khiến bố Tần giật mình, Bạch Khải Gia đành phải nói: “Sau này để Tần Ca mời cháu ăn cơm là được.”

Lúc này mới bình thường! bố Tần nhẹ nhàng thở phào, nói: “Không thành vấn đề, để nó mời cháu ăn ngon một chút.”

***

Tiễn bố Tần, bác sĩ Bạch nhắn cho “Lw” một tin nhắn dài, nói tỉ mỉ những điều cần chú ý về sức khỏe bố Tần.

Tần Ca vẫn không trả lời, bác sĩ Bạch thở dài, đành phải gọi điện.

Cứ như vậy, Tần Ca không thể không nghe máy.

Bác sĩ Bạch nói: “Biết tâm trạng em không tốt, thật ra cũng không muốn làm phiền em nhưng em không hề trả lời tin nhắn.”

Tần Ca bị tịt mũi, nói chuyện khàn khàn: “Bạch Khải Gia, chúng ta đã đánh cược.”

“Tiền đặt cược là em thắng là có thể không nghe điện thoại của anh à?” Bạch Khải Gia cười.

“Đúng thế.” Tần Ca đáp.

Bạch Khải Gia không đồng ý, nói: “Vừa nãy bố em bảo để em mời anh ăn một bữa ngon.”

Tần Ca: “……”

“Tối nay cùng ăn cơm đi.”

Tần Ca: “Mình bị cảm, để vài ngày nữa đi.”

Bạch Khải Gia: “Tối anh đến đón em, xuống dưới là được.”

Tần Ca: “Mình thật sự bị cảm mà!”

Bạch Khải Gia: “Ừ, vừa rồi chú có nói.”

Tần Ca rất bất đắc dĩ, đến giờ xuất phát cô chỉ có thể bọc mình như một chú gấu và đi xuống dưới nhà. Lúc này trong túi xách của cô không có đồ ăn vặt, chỉ có khăn giấy. trời còn chưa tối hẳn, đèn đường cũng đã được bật, Bạch Khải Gia đứng bên cạnh xe chờ cô, nhìn một cái kẹo màu hồng phấn đi về phía mình, lúc này ngay cả mắt với mũi cô cũng đều đỏ.

Anh vỗ mũ cô, có chút hài lòng nói: “Hôm nay không uống thuốc giảm đau, tốt lắm.”

Tần Ca nói với giọng mũi dày đặc: “Bị cảm thì càng đau, dù sao cậu cũng biết rồi mà. Mình sẽ không uống thuốc, cậu đừng chê đi cùng mình là được.”

Tần Ca hắt xì một cái thật to, vội vàng muốn lấy giấy lau nước mũi, Bạch Khải Gia còn nhanh hơn cô, nghiêng người lấy một túi giấy từ trong xe, nói: “Dùng cái này đi, không bị rát.”

Tần Ca từ chối: “Không cần, mình có mang theo rồi.”

Cô ngồi trên xe, so sánh loại khăn giấy mình mang theo và của Bạch Khải Gia, nghĩ thầm: Của cậu ấy dùng tốt hơn.

Sau đó chỉ dùng khăn giấy của anh.

Bạch Khải Gia lại hài lòng vỗ lên mũ cô, cảm thấy hôm nay cô gái này rất ngoan.

Bạch Khải Gia tự đặt cho Tần Ca cái tên “cô bé ngây thơ”.

“Cậu thích ăn gì?” Tần Ca hỏi.

“Gì cũng được.”

“Mình muốn ăn lẩu xay.” Cô gái luôn chú trọng dưỡng sinh lại đổi khẩu vị.

“Không được.”

“Cậu đã nói ăn gì cũng được mà!”

Bạch Khải Gia liếc cô một cái: “Lẩu thường thôi.”

“Miệng mình nhạt lắm.” Tần Ca vừa phản đổi vừa chỉ đường cho anh: “Mình biết một quán ngon lắm, mình thèm từ lâu rồi!”

Rất ít khi thấy cô thèm ăn gì, Bạch Khải Gia chiều theo cô, lẳng lặng đi đến nơi cô chỉ. Có rất nhiều người xếp hàng, Bạch Khải Gia để cô ngồi trên xe, nói: “Em ngồi đây chờ, anh đi xếp hàng.”

Chân Tần Ca hôm nay đặc biệt đau, tuy không nói với anh nhưng cũng gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn ngồi trong xe. Bạch Khải Gia đi nhận số, thân hình cao ráo đứng trong hàng rất bắt mắt, bên cạnh có mấy cô gái cười duyên rồi nói gì đó, anh chỉ chỉ trong xe, nói vài câu.

Tần Ca ỷ vào cửa kính bên ngoài không nhín được vào trong vẫn nhìn anh bên đó, lát sau, Bạch Khải Gia đi về phía cô, mở cửa xe nói: “Xuống đi, đến lượt chúng ta rồi.”

Tần Ca chưa từng đi ăn riêng với con trai nên cũng chưa từng trải qua cảm giác có con trai xếp hàng, để cô chờ trong xe, nhưng cảnh này cũng rất quen thuộc, cô không có bạn bè nên bình thường đi xem phim đều đi cùng mẹ, đi ăn thì đi cùng bố, lần nào bố cũng để cô ngồi một chỗ, sau đó tự mình đi xếp hàng, có chỗ ngồi mới dẫn cô qua.

“Không xuống à?” Bạch Khải Gia thấy Tần Ca sững sỡ, kéo kéo tay cô.

“À.” Tần Ca nói xong nhấc chân, nhưng Bạch Khải Gia lại buông tay cô ra, chuyển sang ông thắt lưng bế cô xuống.

“Đứng vững đó.” Anh buông cô ra, cúi đầu vào xe lấy túi cho cô.

Tần Ca âm thầm xoa chân, thật ra trong lòng rất hy vọng mình có thể không cần chờ một bên, có thể cùng anh đứng xếp hàng.
Bình Luận (0)
Comment