Ve Mười Bảy Năm

Chương 17

Hắn né tránh, cảm thấy có những chuyện không tốt với em, làm rõ, mới có thể biết vật cản của hắn bắt đầu từ đâu. Mà chỉ có hiểu cái lo lắng của hắn, hiểu suy nghĩ thật sự của hắn, em mới có thể chân chính giúp được hắn. Bằng không lấy tính cách đó, đại khái sẽ vì để cho hai bên không chịu phải tổn thương mà tiếp tục duy trì cách giấu diếm, thậm chí gánh vác quá nhiều, hành vi này sẽ dẫn tới hậu quả, hắn sẽ đi sai hướng ‘Hắn nên sống vì ai đó’.”

La Huân nói, Cố Chu Triệt không phải không nghĩ tới. Nhưng có một điểm cậu trước đây vẫn sơ ý: Phó Mặc có kỳ vọng gì đối với tương lai?

Cậu luôn cảm thấy như vậy là tốt, nhưng chỉ có cậu cảm thấy. Nếu như Phó Mặc không muốn, cũng không có tác dụng gì.

Cố Chu Triệt nhớ lại tình cảnh lúc hướng dẫn Phó Mặc học thời trung học, tuy ngay từ đầu đối phương hoàn toàn không để ý, nhưng về sau, chẳng những rất tập trung học, còn chủ động mua sách tham khảo để làm, cậu có thể xác định, Phó Mặc nhất định không có khuynh hướng ghét học. Nhưng Hứa Thanh Ngạn lại nói, Phó Mặc sau trung học không muốn học nữa, hoặc là dưới tình huống không có ai dẫn đường mà mất đi phương hướng cùng hứng thú học tập, hoặc là vì những nguyên nhân khác biệt khác.

La Huân nói có thể không phải vì mất hứng thú, Phó Mặc rất có thể vì không muốn cậu phiền não mà đón ý hùa theo suy nghĩ cùng hành động của cậu, như vậy chính là đi ngược lại ước nguyện ban đầu của hắn, làm cho hai người càng chạy càng sai.

La Huân thấy Cố Chu Triệt bỗng nhiên trầm mặc, rõ là đã lâm vào suy nghĩ, liền không nói nữa. Hai người yên lặng trở về ký túc xá, La Huân đi đóng ban công cửa sổ, chợt thấy dưới lầu có bóng người phóng xe đạp nhanh về phía ký túc xá bọn họ, bởi vì tốc độ quá nhanh kinh động đến nhiều người, gần xa lớn nhỏ đều hoảng hốt la lên. Nhìn kỹ, quả nhiên là Hứa Thanh Ngạn, mạnh mẽ bạo lực đem xe đạp đẩy vào gốc cây dưới lầu, chạy nhanh như chớp vào ký túc.

La Huân mờ mịt quay đầu: “Hình như Hứa Thanh Ngạn tới.”

“Ở đâu?” Cố Chu Triệt mới vừa vào nhà vệ sinh rửa tay, cũng không bất ngờ lắm, nhưng câu “Ở đâu” mới vừa hỏi xong, cửa phòng liền “Phanh” một tiếng bị đá văng.

Hai người giật mình hoảng hốt, thì thấy Hứa Thanh Ngạn chạy đến thở không ra hơi, mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Mau mau mau mau đem máy tính mở ra!”

Hai người không hiểu ra sao, nhưng cũng vội vã vọt tới trước bàn, luống cuống tay chân đem máy tính mở ra. Hứa Thanh Ngạn kéo ghế ra ngồi xuống, đăng nhập weibo mình cấp tốc, con chuột click liên tiếp, theo hình ảnh nối tiếp, một đôi tay xuất hiện trên màn hình máy tính, đang livestream.

Hứa Thanh Ngạn thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Kịp rồi.”

Cố Chu Triệt cùng La Huân căng thẳng đứng sau lưng: “…”

“Làm cái gì!” Hứa Thanh Ngạn ôm đầu kêu thảm thiết: “Tao đang ở bên ngoài ăn, điện thoại hết pin, ở gần chỗ hai người nên tới xem livestream thì có sao! Đừng đánh mặt đừng đánh mặt!”

Cố Chu Triệt dùng sức lắc vai hắn: “Chỉ biết có thầy Phương của mày!”

“Mày cũng chỉ biết có Phó Mặc!” Hứa Thanh Ngạn gào to.

Cố Chu Triệt nghe vậy sửng sốt, đúng lúc La Huân cũng đang nhìn, bỗng nhiên có chút không yên lòng: “A?”

“A cái gì mà a?” Hứa Thanh Ngạn thấy thế liền nói tiếp: “Từ lúc gặp Phó Mặc, mày mỗi ngày chạy ra ngoài, chẳng những không cùng tụi này ăn cơm, thậm chí còn không thèm ngủ chung, mày tự nghĩ đi, có phải mày đã như vậy mấy ngày rồi không?”

Cố Chu Triệt muốn nói trước đây tao cũng đâu có ngủ chung với mày! Nhưng chợt phát hiện mình cũng đã ngủ cùng Phó Mặc, tuy là việc này dường như không có gì lớn, nhưng dù sao cũng đuối lý, lời muốn nói nhất thời nuốt xuống, càng thêm chột dạ.

Hứa Thanh Ngạn tiếp tục lên án cậu: “Dù sao tao cũng sớm đã biết mày sẽ thành thế này, đã chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng La Huân là bạn học của mày? Mày nghĩ có nghĩ tới cảm nhận của hắn không? Đồng chí La Huân, anh nói một câu, trong lòng của anh có phải có cảm giác rất tủi thân hay không?”

La Huân trung thực gật đầu: “Quả thật có một chút.”

Cố Chu Triệt sửng sốt, Hứa Thanh Ngạn lại nói: “Vậy chúng ta phải nghiêm phạt xử lý cái tên khốn kiếp trọng đen [1] khinh bạn thích cũ ghét mới này như thế nào đây?”

[1] Đen: Hán Việt là Mặc

La Huân: “Đãi lẩu, kế tiếp thì xem thời gian rồi quyết định tiếp.”

Hứa Thanh Ngạn tán thưởng: “Đồng chí tốt, cứ làm như vậy.”

Cố Chu Triệt nhất thời hiểu được ý đồ của hai người, tránh không được lại ẩu đã một trận. Ba người đang ầm ĩ, màn hình máy tính bỗng nhiên phát ra tiếng nhắc nhở. Hứa Thanh Ngạn lúc đang xem trực tiếp thì nhận được pm riêng: “Không phải đang thi sao?”

Hứa Thanh Ngạn vội giãy khỏi Cố Chu Triệt, bùm bùm gõ chữ trả lời. ID Nhắn riêng cho hắn là Phương Kiều 1989, thình lình ngay lúc đang livestream. Hai tay trên màn hình đang vẽ cũng buông xuống, một tay ở trên bàn phím gõ, người không biết sẽ cho là hắn đang tra cái gì, cho nên fans xem trực tiếp vẫn yên lặng như trước.

Hứa Thanh Ngạn cũng thận trọng, như sợ bị người bắt gian: Thi xong một môn rồi, cuối tuần kiểm tra môn nữa!

Phương Kiều 1989: Cố lên

Hứa Thanh Ngạn bắt đầu trở thành ngôi sao mới, muốn không bị chú ý cũng khó. Bản thân hắn có hào quang vây quanh, nhưng ngôn từ cử chỉ không có chút nào cẩn thận, người bị hắn ảnh hưởng thích ai thích cả đường đi cũng không phải ít. Bản thân Phương Kiều không có nhiều fan, cũng là người ít nổi tiếng, mặc dù không thèm để ý những chuyện thượng vàng hạ cám khác, nhưng đối với fan lâu năm nhìn quen mắt, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện vài câu.

Xem livestream xong, Cố Chu Triệt thực sự dẫn hai người đi ăn lẩu. Quán trước cửa trường học đóng cửa, một quán mới lại tới, tuy có nhiều món khác, nhưng không sao, chỉ cần là ở nơi đông người, liền vĩnh viễn kín hết chỗ.

Ngày hôm sau, Cố Chu Triệt nhớ chỗ Phó Mặc không có gì cả, đi mua một chút sinh hoạt nhu yếu phẩm. Cậu một bên ở siêu thị đi dạo một bên gửi tin nhắn hỏi Phó Mặc mấy giờ làm xong, Phó Mặc một lát sau trả lời: Cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu.

Cố Chu Triệt nghi hoặc chạy ra cửa siêu thị ló đầu ra nhìn, vô thức cho rằng Phó Mặc đã tới. Tìm nửa ngày không phát hiện, vội vã trả lời: Tớ ở siêu thị gần trường học, cậu đang ở đâu?

Lúc này gửi thật lâu cũng không thấy trả lời. Cố Chu Triệt đã mua đồ xong, đứng ở cửa siêu thị chờ. Một lát sau, thấy một chiếc xe chuyển phát nhanh đậu ở cửa trường học không xa, một người bước xuống, nhìn bốn phía, rồi đi về phía cậu bên này, chính là Phó Mặc.

Bọn họ mấy lần trước gặp nhau, hoặc là trong bóng đêm u ám, hoặc là tình huống hỗn loạn, đều là ở dưới tình huống đặc biệt. Cố Chu Triệt phảng phất như lần đầu tiên gặp hắn, kinh ngạc nhìn bóng Phó Mặc xuyên qua dòng người, càng ngày càng gần. Cho đến khi Phó Mặc đi đến trước mắt cậu, cậu mới hồi phục tinh thần lại, chạy lên: “Cậu sao lại ở gần đây?”

Cậu chú ý tới bộ đồng phục trắng xanh đan xen trên người Phó Mặc, càng không hiểu ra sao: “Tình huống gì đây?”

“Xong việc, đi ngang qua đây.” Phó Mặc nói. Một bên thuận tay tiếp lấy cái túi nhìn qua có trọng lượng không nhẹ trong tay cậu.

Đi ra ngoài một đoạn, Cố Chu Triệt đã hiểu rõ tình hình. Cậu không biết bên trong có dụng ý khác, nhưng bản thân cũng hiểu được hoàn cảnh ở chợ không tốt, trong lòng ngấm ngầm rất cảm ơn Lý Hạnh.

Phó Mặc không phải nhân viên chính thức của công ty chuyển phát, cho nên không cần đi báo cáo, nhưng vì chợ ở khá xa, lão Ngụy quen mỗi ngày tiễn hắn một đoạn. Hôm nay hai người xong việc sớm, Phó Mặc nói lão Ngụy cho hắn xuống Tân Khoa Đại, sau đó mình tự về nhà, nên lão Ngụy thả hắn xuống liền lái xe đi.

“Có mệt không?” Cố Chu Triệt hỏi. Giờ làm việc mặc dù như thường lệ, nhưng đoán chừng phần lớn là công việc chân tay, hơn nữa mỗi ngày chạy tới chạy lui trong thành phố, chắc sẽ không thoải mái.

“Không mệt.” Phó Mặc nói.

Lúc này hơn năm giờ, trời vẫn còn sáng. Phó Mặc dáng người cao dài, mặc đồng phục nhân viên cũng không xấu, cùng Cố Chu Triệt đi ở bên ngoài trường học, nhìn qua hầu như không có gi khác với sinh viên đại học. Cố Chu Triệt chợt biết loại cảm giác vừa rồi từ đâu tới — Bọn họ thoải mái mà đi trên đường, giống như hai hạt bụi nhỏ, hòa mình vào thế giới bận rộn, vội vã, lại cảm thấy thanh thản và yên lòng.

Phó Mặc thấy cậu luôn nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Chu Triệt nói: “Tay áo dơ rồi, chỗ này, chỗ này –” Bắt đầu phủi cho hắn, có lẽ là lúc khuân đồ bị ma sát. Phó Mặc hơi giang hai tay ra cho cậu phủi. Cố Chu Triệt phủi xong bắt đầu sờ trái sờ phải: “Quá gầy, còn mặc ít như vậy, lạnh như vầy sao cậu mặc ít thế.”

“Mặc nhiều làm việc không tiện.” Phó Mặc nói.

“Làm việc quan trọng hay là sức khỏe quan trọng?” Cố Chu Triệt phàn nàn nói: “Cậu bình thường ăn cái gì?”

Phó Mặc nghĩ một lúc, lại nhìn biểu cảm của Cố Chu Triệt, cuối cùng không nói gì. Cố Chu Triệt lại lập tức lôi hắn trở về, tiến vào siêu thị một lần nữa mua đủ thứ, còn vừa mua vừa giải thích cho hắn: “Cái này hâm một chút là có thể ăn ngay, cái này thì dễ, xắt nhỏ thêm nước thêm muối, xắt thành kiểu gì cũng được; cái này cậu đừng động vào, lần sau tớ làm cho cậu, trái cây mỗi ngày đều phải ăn…”

“Đã nhớ hết chưa?” Cố Chu Triệt huyên thuyên cả buổi.

Phó Mặc nghiêm túc gật đầu: “Nhớ rồi.” Thấy Cố Chu Triệt ra vẻ không tin lắm, lại bổ sung: “Lát nữa về nhà ăn liền.”

Cố Chu Triệt lúc này mới yên tâm: “Ừ, đúng rồi. Không đúng, hôm nay tớ muốn giám sát cậu ăn.”

Hai người ra quán cùng ăn, Cố Chu Triệt lại nhiều lần nhấn mạnh nhất định phải mặc nhiều áo, ăn thật ngon, mới yên tâm cho Phó Mặc trở về.

Phó Mặc bao lớn bao nhỏ, hai tay xách toàn là đồ, người không biết còn tưởng là bị ký túc xá đẩy ra ngoài mua đồ ăn. Hắn là người cuối cùng lên xe, Cố Chu Triệt ở phía dưới, đột nhiên cảm thấy cảm giác đưa tiễn không được tốt lắm. Cứ như vậy, Phó Mặc cũng phải đi, cho dù biết còn có thể gặp lại, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mất mác.

Phó Mặc ở trong cửa sổ xe nhìn về phía cậu, không biết có phải là nhìn thấu được tâm tình qua biểu cảm trên mặt cậu hay không, nhìn cậu cười cười.

Cố Chu Triệt cũng cười với hắn, tâm trạng bỗng nhiên lại tốt lên.

Xe mới vừa đi, điện thoại Cố Chu Triệt vang lên, cúi đầu nhìn, Hứa Thanh Ngạn gửi tới một chuỗi chấm than kinh hoàng: “Đó là Phó Mặc sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“…” Cố Chu Triệt xanh mặt ngẩng đầu lấm lét nhìn trái phải, Hứa Thanh Ngạn lại cực nhanh gửi tin tới: “Mày đừng nhìn, tao chạy rồi.”

“Mày chạy cái gì mà chạy!”

“Tao sợ mà! Tao nhìn thấy hai người rồi, nhưng không dám đi qua! Tao có bóng ma!”

“Mày có bóng ma cái gì!”

“Phó Mặc dữ lắm! Hắn lúc phổ thông rất hung dữ! Nếu hắn đánh người thì làm sao bây giờ!”

“Mày mới dữ!” Cố Chu Triệt đứng ở lối đi bộ, khí thế hùng hỗ bấm chữ cãi nhau: “Mày mới đánh người! Tao thay hắn đánh mày! Mày đi ra!”

“Tao không ra, tao lại không có ngu.” Hứa Thanh Ngạn gửi tới một cái icon cười ha hả trợn mắt. Một giây kế tiếp liền thấy Cố Chu Triệt gửi tin, biệt danh của hắn bị đổi thành Hứa ngu si. Hứa Thanh Ngạn cũng không chịu thua, đem biệt danh Cố Chu Triệt đổi thành Cố não tàn.

La Huân ở trong nhóm nhìn hai người như học sinh tiểu học điên cuồng cãi nhau, nội dung khó coi, không đành lòng nhìn thẳng, từ từ nhắm hai mắt che lại.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Chu Triệt mỗi ngày đều kiểm tra Phó Mặc rốt cuộc có ăn uống ra hồn hay không, Phó Mặc hiển nhiên cũng không làm cho có lệ, mỗi ngày chăm chỉ chụp ảnh cho cậu xem, loạn thất bát tao cái gì cũng có. Cố Chu Triệt lại chỉ cho hắn xem vài trang web nấu ăn, căn cứ nguyên liệu mua cho hắn liệt kê vài món đơn giản dễ nấu. Phó Mặc không thành vấn đề làm theo, hắn chỉ là không để ý, đối với cuộc sống của mình không có chút nào để ý.

Ăn mặc ngủ nghỉ đều là như thế, tùy tiện là được. Người khác quan tâm mỗi ngày ăn cái gì, quần áo theo mùa phối như thế nào, có phim gì hay, hắn chưa từng biểu hiện có hứng thú. Phó Tịnh Vân cùng Tần Trăn mỗi tháng máy móc gửi tiền vào thẻ, mười năm như một ngày chưa từng thay đổi, Phó Mặc cũng là đến đầu tháng ba mới phát hiện, sau khi cô giúp việc tạm nghỉ việc cũng vẫn luôn đem tiền lương gửi vào trong sinh hoạt phí, điều này đại biểu bọn họ căn bản không biết bảo mẫu đã sớm đi vắng.

Trong đó, ngoại trừ các vấn đề khác hoặc chỉ đơn giản là quên mất, đối với một mình gian nan lớn lên như Phó Mặc mà nói, cũng không quan trọng gì.

Cố Chu Triệt nói muốn hôm nào đến chỉ Phó Mặc làm mấy món, nhưng bận rộn liên tiếp mấy ngày, không thấy người đến. Mỗi ngày chỉ có buổi tối là cùng Phó Mặc nói chuyện phiếm vài câu, có đôi khi vừa mới nói vài câu đã ngủ quên. Chuyện này trái lại cũng không kỳ lạ gì, tuy tiến độ các trường đại học khác nhau, nhưng gần sát tháng mười hai, so với bình thường tóm lại đều căng thẳng hơn một chút, Hứa Thanh Ngạn càng bận rộn tập luyện, gần như đã mấy ngày chưa từng ra khỏi sân khấu kịch.

Buổi sáng hôm nay, Phó Mặc theo thường lệ đi làm. Lão Ngụy trước tiên sẽ đến chợ nhận hóa đơn nhận hàng, Lý Hạnh bảo Phó Mặc trực tiếp chờ ở cửa tiểu khu, chờ lão Ngụy lấy hóa đơn xong sẽ dẫn hắn đi. Hắn xuống lầu, đúng lúc lão Ngụy xe lái tới, còn bóp kèn mấy tiếng. Phó Mặc kéo cửa ra muốn đi lên, chợt thấy một cái đầu từ hàng ghế sau ló ra, bù xù nhìn hắn cười.

Phó Mặc sửng sốt, lão Ngụy nói: “Lên xe đi!”

Cố Chu Triệt mặc trên người bộ đồng phục trắng xanh đan xen y như Phó Mặc, trong tay còn cầm mũ lưỡi trai, tinh thần phấn chấn: “Nhanh, đi làm!”

Lão Ngụy rất hài lòng: “Có sức sống!”

“Cậu làm sao…” Phó Mặc lên xe, đóng cửa lại liền xoay người nhìn cậu, Cố Chu Triệt đem cằm đặt trên vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng thoải mái: “Cậu không biết sinh viên có thể làm thêm sao?”

.:
Bình Luận (0)
Comment