Ve Mười Bảy Năm

Chương 29

Cố Chu Triệt kéo cổ Phó Mặc, chủ động hôn hắn một cái. Cử chỉ thân mật một khi phá phòng tuyến, liền sẽ trở nên khó tiết chế, mặc dù trong lòng vẫn thấy rất ngại. Nét mặt của Phó Mặc rất nghiêm túc, hắn cúi thấp xuống đáp lại ánh mắt cậu rồi hôn nhẹ, chỉ là nhìn qua rất không có sức sống, cũng không có sức lực, hai người sau khi hôn xong nhắm mắt lại, hắn đem mặt chôn trong cổ của cậu bất động.

Động tác Cố Chu Triệt xoa lưng hắn ngừng lại một chút, không nói gì, ngoan ngoãn nằm tùy ý Phó Mặc ôm. Chỉ là sau đó thật sự nóng không nhịn được, từ dưới gối mò lấy điều khiển mở điều hòa ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Mặc vẫn duy trì sốt nhẹ, vì Cố Chu Triệt phải đi học, không ai chăm sóc hắn, nên phải đến phòng khám truyền dịch. Tinh thần hắn thoạt nhìn khá hơn một chút, không dính người giống như một ngày trước, lúc Cố Chu Triệt đi nói: “Cậu truyền hết liền về nhà chờ tớ, tớ học xong sẽ trở lại, có được không?”

“Được.” Phó Mặc thấy dáng vẻ vội vã của cậu, có chút không nỡ. Cố Chu Triệt nói: “Cậu phải chờ tớ cùng ăn cơm nha, nếu không sẽ quậy. Tớ rất dữ đó!”

Phó Mặc cong khóe môi, nói: “Đi đường cẩn thận.”

Mà tuyên bố muốn chặn đầu cậu Hứa Thanh Ngạn chẳng những ngủ quên, còn phát hiện mình nhớ lộn thời khoá biểu, sau khi tỉnh lại chạy như điên về trường của mình đi học, đương nhiên cũng không kịp chặn.

Cố Chu Triệt mỗi ngày ngồi xe bus đến trung tâm thành phố đi học, xong lại vội vã trở về. Thứ năm học cả ngày, thời gian rãnh buổi trưa quá ngắn, cậu liền thương lượng với Phó Mặc cùng đến trường. Nếu như là tiết lý thuyết, Phó Mặc có thể dự thính, nếu như hắn cảm thấy nhàm chán, sẽ cầm thẻ sinh viên của Cố Chu Triệt đi vòng vòng, chờ Cố Chu Triệt học xong, hai người lại cùng nhau về nhà.

Phó Mặc thay đổi rất vi diệu cũng rất rõ ràng, tầng khói bụi ở trên người hắn trước kia đang dần dần bong tróc, mặc dù cái lộ ra bên ngoài không được khỏe mạnh, nhưng hắn đã chịu chữa lành vết thương.

Buổi sáng cuối tuần, hai người cùng đến phòng khám tâm lý kia.

Phòng khám nằm bên trong một quán cà phê. Quán cà phê là nhà một tầng xây lại, thiết kế gạch ngói xù xì mộc mạc nhàn nhã lại yên ả, buổi sáng không có ai, Phó Mặc sau khi vào, Cố Chu Triệt liền ở bên ngoài sảnh cà phê chờ. Trong sân không có quá nhiều hoa cỏ để trang trí, nhưng có giàn nho, trái nho còn chưa chín, phía dưới có một con gà con lông xù bước đi thong thả, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chiếp chiếp. Con gái của chủ tiệm đem một cái ghế lớn, một cái ghế nhỏ ra, ngồi bên cạnh gà con vẽ vời.

Chủ tiệm đưa cà phê cho Cố Chu Triệt, nói: “Nó rất thích gà con, nhưng đã mua rất nhiều con cũng nuôi không lớn, đôi khi chưa nuôi được bao lâu đã chết, bác liền nhân lúc nó chưa tan học đi mua một con mới. Đây đã là con thứ mười mấy rồi.”

Cố Chu Triệt ngẩn ra: “Bé không phát hiện sao?”

“Không.” Chủ tiệm cười cười: “Đầu óc nó có chút trở ngại, trời sinh.”

Cô bé cột tóc hai sừng, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, nếu không chú ý sẽ không phát hiện, quả thật thiếu một chút hoạt bát mà độ tuổi nhi đồng nên có, yên lặng lại có phần chậm chạp. Cô bé viết nửa ngày đầu cũng không ngẩng lên, trên quyển sổ toàn là nét bút lộn xộn.

Gà con ở bên cạnh chân cô bé xoay tới xoay lui, Cố Chu Triệt nhìn hồi lâu, phát hiện trên mặt đất có một cục gạch mọc rất nhiều cỏ mầm, không biết là vô tình hay là cố ý. Cô bé từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chỗ đó viết chữ, chuyên tâm đến mức dường như không có liên hệ gì với thế giới này, Cố Chu Triệt liền nhìn cô bé viết chữ đến hai giờ, mãi cho đến lúc không biết Phó Mặc đứng ở phía sau cậu từ lúc nào, tay đặt lên trên bả vai cậu.

Không nhìn ra cái gì trên nét mặt của hắn, bình tĩnh trước sau như một, nói: “Về nhà sao?”

Cố Chu Triệt đứng lên: “Về thôi.”

Khí trời tốt, gió ấm áp thổi nhè nhẹ. Phó Mặc nắm tay Cố Chu Triệt, hai người ai cũng không hỏi về cuộc tư vấn tâm lý. Đi từ từ về phía nhà ga, La Huân điện thoại gọi tới: “Hai người ở đâu?”

Hứa Thanh Ngạn lại nhuộm một đầu hồng. Hắn cùng La Huân hai người mua một đống đồ, không có nói trước chuẩn bị món gì, cho nên bốn người ở bên ngoài tìm một quán cơm nhỏ cùng nhau ăn.

Đây là sau hơn nửa năm, bốn người lần đầu tiên ngồi cùng nhau. Cố Chu Triệt là đầu sỏ gây nên cuộc đứt liên lạc này, phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho nên toàn bộ quá trình là ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Ăn cảm thấy kha khá rồi đứng lên, nói: “Tao đi vệ sinh.”

Hứa Thanh Ngạn cũng để đũa xuống: “Tao cũng đi.”

La Huân cùng Phó Mặc nhìn theo hai người bọn họ.

Vừa qua góc khuất, Hứa Thanh Ngạn đi ở phía sau, lập tức vỗ một cái bốp lên đầu Cố Chu Triệt, Cố Chu Triệt ôm đầu chạy trốn. Đi WC xong đi ra, hai người mỗi người một bên ngồi trên cầu thang nhỏ cách đó không xa, Hứa Thanh Ngạn nói: “Tao cho mày một cơ hội.”

Cố Chu Triệt nói: “Xin lỗi.”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Tao bây giờ không phải là tao của lúc trước, sẽ không vì mày áy náy mà lập tức tha thứ cho mày. Chuyện lớn như vậy mà cũng gạt tao, mày không cảm thấy mày rất quá đáng sao?”

“Tao sợ ảnh hưởng công việc của mày.” Cố Chu Triệt cúi đầu, đây cũng là lời thật lòng.

Nửa năm qua, hắn là ngôi sao mới từng bước bộc lộ tài năng, ký được hợp đồng, cơ hội nhận phim mạng, phim truyền hình đều nhiều lên, lịch trình càng ngày càng bận rộn, có đôi khi hơn một tháng cũng không thấy người. Nhưng dù bận rộn, Hứa Thanh Ngạn đều bảo trì thói quen mỗi ngày quấy rầy cậu một lần, hắn nóng nảy, là từ sau khi xuất viện, Cố Chu Triệt cảm thấy việc này mình phải chịu trách nhiệm.

“Mày không nói cho tao là tao không ảnh hưởng hả?” Hứa Thanh Ngạn lại lấy tay đánh đầu cậu: “Mày biết lo cho tao, tao đây không biết lo cho tụi mày sao? Hả? Trốn, trốn, tao cho mày trốn.”

Phục vụ bưng món ăn mạo hiểm xuyên qua giữa hai người: “Quý khách xin đừng đùa giỡn!”

Cố Chu Triệt ôm đầu: “Đừng giận mà, tao nhất định sẽ tự kiểm điểm, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Từ nhỏ đến lớn, vô tình hay cố ý, cậu dường như luôn đem Hứa Thanh Ngạn bỏ lại phía sau. Cố Chu Triệt có đôi khi cũng nghĩ tới, cậu cần phải tốt với Hứa Thanh Ngạn hơn một chút. Xa nhau sáu năm, có thể ở giữa đám người xa lạ liếc mắt nhận liền nhận ra cậu, cái này là có thể gọi là tình cảm người thân. Bọn họ đều đã lớn, trưởng thành có năng lực đảm đương, rất nhiều chuyện không thể luôn là cậu đơn phương quyết định.

Nếu như việc này hai người đổi cho nhau, cậu nhất định cũng rất tức giận, nói không chừng còn sẽ cảm thấy tổn thương, cảm thấy không được tín nhiệm.

Cố Chu Triệt cúi đầu không nói gì, Hứa Thanh Ngạn sờ sờ cái ót cậu: “Có đau không?”

“Đau chết luôn, từ nhỏ đã nói với mày mày là thần chưởng, đừng có khi không đánh người.”

Hứa Thanh Ngạn mắng: “Cho mày đau chết.”

Cơm nước xong, La Huân cùng Hứa Thanh Ngạn phải về, mỗi người bọn họ còn có chuyện khác. Hứa Thanh Ngạn nói: “Tháng sau ngày 16 tụi này sẽ công diễn, mọi người lúc đó đến xem nha! Tao sẽ giữ chỗ trước cho.”

La Huân: “Được. Đây xem như là đi cửa sau sao? Ngại quá đi.”

“Không không, không phải không phải.” Hứa Thanh Ngạn lắc đầu: “Em thay mọi người giữ chỗ, còn mọi người đi qua cổng phải trả tiền. Mời tích cực giúp đỡ sự nghiệp diễn xuất của em! Cửa gì mà sau!”

Ba người vội vàng xin lỗi minh tinh.

Hứa Thanh Ngạn nói: “Về sau mỗi cuối tuần tao đều sẽ tới nhà tụi bây một lần, lại để cho tao phát hiện hai bây có chuyện gì lớn gạt tao, tao đánh liền chết hai tụi bây. Tao là thần chưởng đó, đánh người rất đau.”

“…” La Huân nói: “Xin lỗi, lúc dẫn em ấy tới không biết là ẻm sẽ hành hung.”

Hứa Thanh Ngạn buồn bực: “Em cũng đâu có định như vậy. Kỳ quái, anh nói xem vì sao thấy hai người bọn họ em liền tức giận chứ?”

Hai người phải đi nơi khác nhau, cho nên ngồi khác xe về. Cố Chu Triệt nói: “Cậu nhìn nó xem, so với khi còn nhỏ, có phải một chút cũng không thay đổi không.”

“Nó nói lúc học phổ thông có lần nhìn thấy cậu, cậu không để ý tới nó, nó còn buồn chừng mấy ngày, cảm thấy không có tớ cậu sẽ không xem nó là bạn.”

Phó Mặc nhớ tới sự kiện kia, nhớ tới tình cảnh lúc ấy, nói: “Không phải cố ý.”

“Ừ.” Cố Chu Triệt gật đầu: “Tớ cũng nói như thế với nó.”

Bên cạnh có một cụ bà bán kem, hai người mua hơn mười cây mang theo. Cố Chu Triệt ngậm kem đi ở bên trong vỉa hè, Phó Mặc bỗng nhiên nói: “Cậu cũng vậy.”

Cố Chu Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, không đợi cậu phản ứng “cũng là” cái gì. Phó Mặc nói: “Cậu cũng không thay đổi.”

Lúc đi ra phòng tâm lý trị liệu, đứng ở hành lang rất xa thấy Cố Chu Triệt ngồi dưới mái hiên. Đối phương nhìn vào sân vườn, gò má đường nét nhu hòa cùng nét mặt đều là dáng vẻ ký ức hắn khắc sâu, làm cho hắn nhớ tới bé trai rất nhiều năm trước ngồi bên trái hắn, lông mi mềm mại mỉm cười với hắn, lộ ra răng nanh, ánh mắt bao dung, dường như có thể chứa tất cả của hắn.

Hai mươi mấy bước ngắn ngủi, hắn dường như đi thật lâu. Mãi cho đến lúc đứng ở phía sau cậu, dũng khí thúc đẩy hắn đến gần cậu mới rốt cục hóa thành thực thể.

“Về nhà sao?” Phó Mặc lại hỏi một lần.

Cố Chu Triệt cười rộ lên, cong cong đôi mắt sáng trong suốt, lần nữa trả lời hắn: “Về thôi.”

Xế chiều ngày thứ hai tuần tiếp theo, hai người lại cùng đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Tư vấn tâm lý và trị liệu có thể hỗ trợ, nhưng bọn họ vẫn cần phải đi bệnh viện chính quy khám bác sĩ chuyên khoa, mới lấy được sự hỗ trợ từ thuốc men. Lấy máu và làm một loạt các kiểm tra thông thường, sau đó là cùng bác sĩ đàm phán, trong quá trình này còn có một bác sĩ khác khai thông cho Cố Chu Triệt, lý giải tình trạng thường ngày của Phó Mặc, cuối cùng tiến hành chẩn đoán lâm sàng chính xác.

Phó Mặc từng dùng thuốc chống trầm cảm, có một số thuốc là thuốc thử nghiệm đợt đầu, có tác dụng phụ cực mạnh là sẽ gây nghiện, có hại rất lớn đối với cơ thể. Một số thuốc không được kiểm soát, cộng thêm không khoa học, tần suất dùng không điều độ, chức năng tinh thần cùng thân thể của hắn đã tiến vào trạng thái hỗn loạn, phần lớn tác dụng thuốc rút lui để lại phản ứng phụ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến bệnh tình. Hết thảy những nguy hiểm này cực kỳ rõ ràng, nhưng đều bị xem nhẹ bởi thời kỳ trưởng thành hỏng bét của hắn. Có thể hắn từng phát hiện qua, nhưng bệnh trầm cảm đã tàn phá tinh thần cùng sức khỏe, làm cho hắn hữu tâm vô lực.

Hắn cần dừng dùng thuốc ngủ cùng tất cả các loại thuốc có khuynh hướng dây nghiện, lần dùng thuốc tiếp đến cũng cần một quá trình mới có thể thích ứng.

Đây là một quá trình so với trong tưởng tượng còn dai dẳng hơn nhiều.

.:.

Tác giả: Quá trình trị liệu xin đừng tự tham khảo, đối xử tử tế chính mình, chạy chữa khoa học.
Bình Luận (0)
Comment