Ve Mười Bảy Năm

Chương 3

Mấy ngày sau, Cố Chu Triệt lại lén theo dõi Phó Mặc. Mỗi lần xong chuyện đều ngồi ở ven đường hổ thẹn mà chấn chỉnh lại bản thân, Cố Chu Triệt sao mày giống biến thái vậy, mày quá thất đức. Nhưng mỗi lần đều không quản được chân, nhưng trước sau mấy lần, Cố Chu Triệt vẫn chưa từng thấy nhà Phó Mặc có người, căn nhà lớn như vậy, lại trống rỗng như chỉ có một mình hắn ở.

Cậu cũng không nhịn được muốn rủ Phó Mặc đến nhà mình chơi, có khi còn có thể cùng Hứa Thanh Ngạn xem phim hoạt hình.

Tiểu Cố có tính hay lo trời sinh, từ nhỏ cái gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, có đồ ăn vặt, tất cả mọi người đều ăn mới có thể yên tâm, ba tuổi nửa đêm sẽ ngồi dậy xem ba mẹ có đắp chăn kín hay không. Lúc học tiểu học, trước cửa trường có một bà cụ bán rau, cậu mỗi ngày đi ngang qua đều dùng cái chân ngắn ngủn giúp người ta nhặt rau rơi trên mặt đất, chú hàng xóm ở công trường té gãy chân, cậu mỗi ngày đều đi thăm người ta: “Chú ơi, chú đỡ chưa ạ?”

Mẹ Cố mỗi lần đều vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi cậu: “Sao con quản nhiều như vậy hả? Chuyện của ai con cũng quản là sao?”

Tật xấu này nói dễ nghe thì là nhiệt tình, nói khó nghe thì là nhiều chuyện, may mà Cố Chu Triệt tuy rất hay chủ động, nhưng tâm tư đơn thuần, cũng lễ phép, từ nhỏ đến lớn không có bị ai ghét bỏ, bạn bè lại kết được không ít.

Đối với cậu mà nói, Phó Mặc cũng là bạn.

Bạn bè cần giúp đỡ, đương nhiên không thể làm ngơ. Hơn nữa Phó Mặc rất cố gắng, cậu cảm thấy như vậy có lẽ cũng không sao.

Lớp lại kiểm tra năng lực, thành tích kiểm tra của Phó Mặc vừa phát ra đã khiến cả lớp khiếp sợ, đứng thứ 45 cả lớp.

Cả lớp tổng cộng 61 người, Phó Mặc nhảy lên trước hơn chục người, tuy không tính là thành tích tốt, nhưng đẩy mấy mươi người xuống phía sau cũng đủ siêu việt rồi. Ngay cả thầy cô cũng không nghĩ tới, lúc phát thành tích đặc biệt điểm danh Phó Mặc, cũng khen ngợi Cố Chu Triệt, hy vọng cả lớp đều có thể học tập giống như hai người bọn họ. Hết giờ học còn cố ý ở lại khích lệ Phó Mặc: “Phải tiếp tục cố gắng nha!”

Cố Chu Triệt so với thứ hạng mình đạt được còn hài lòng hơn, cả ngày đều phơi phới, nhìn Phó Mặc liền cười khúc khích. Phó Mặc bị cậu cười đến không được tự nhiên, bản thân cắm đầu xem bài thi, làm bộ không nhìn thấy cậu. Lần này đề toán hắn làm đúng phân nửa, ngoại trừ một số câu chưa học tới với tương đối khó trực tiếp không làm, thì mấy câu cơ bản không thành vấn đề. Nhưng Cố Chu Triệt đã cảm thấy rất giỏi, thậm chí trong lòng đã bắt đầu chờ mong kỳ kiểm tra sắp tới, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết Phó Mặc rất lợi hại, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động.

Có suy nghĩ này, Cố Chu Triệt càng có thêm động lực, bắt đầu đốc thúc Phó Mặc học tập, mỗi ngày thời gian hai người ở chung với nhau càng nhiều. Phó Mặc viết, nhớ không thành vấn đề, nhưng hắn không muốn học thuộc lòng. Tuy là học thuộc lòng cùng đọc diễn cảm cũng rất quan trọng, nhưng Cố Chu Triệt cảm thấy nếu hắn không thích, vậy cũng không cần gấp. Phó Mặc vốn không thích nói chuyện, cần gì phải ép buộc hắn.

Hơn nữa hắn hiện tại so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều, sẽ chủ động tìm Cố Chu Triệt nói chuyện. Có hôm buổi trưa, không biết tại sao Cố Chu Triệt cảm thấy rất buồn ngủ, vừa hết tiết liền gục xuống bàn muốn ngủ. Tất cả mọi người chuẩn bị đi ăn, cậu vẫn bất động. Cậu nói với Phó Mặc: “Phó Mặc, tớ buồn ngủ quá, không muốn đi ăn cơm.”

Phó Mặc: “Cậu bị bệnh?”

“Không có.” Gương mặt Cố Chu Triệt chôn trong cánh tay ủ rũ ủ rũ lắc đầu: “Chỉ là ngủ không đủ, muốn ngủ.”

Phó Mặc không nói gì, một mình đi ra ngoài. Lúc trở lại mua một cái bánh mì nhỏ cho Cố Chu Triệt, đặt ở trên bàn của cậu.

Buổi chiều lúc tan học, Phó Mặc bỗng nhiên nói: “Hôm nay tớ về nhà làm bài.”

“A? Tại sao?” Cố Chu Triệt ngủ đủ kỳ thật đã không sao, đang dọn dẹp cặp sách, nghe hắn nói vậy sửng sốt.

Phó Mặc nói: “Cậu về nhà đi, buổi tối ngủ sớm.”

Vì hai người học bù sau giờ học, nên thời gian làm bài tập mỗi ngày của Cố Chu Triệt trễ hơn so với trước đây, Phó Mặc biết làm thì làm, không biết sẽ không làm, nhưng Cố Chu Triệt không như vậy, nếu gặp phải bài tập hơi khó một chút, thì có khi hơn mười giờ mới làm xong.

Cậu đến tận bây giờ vẫn không cảm thấy thời gian của mình bị Phó Mặc làm chậm trễ, nhưng Phó Mặc đã bắt đầu chú ý khi tình huống hôm nay phát sinh. Hắn cảm thấy Cố Chu Triệt bị hắn mà liên lụy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng lại có ý muốn kéo xa khoảng cách.

Cố Chu Triệt không ngờ hắn lại nói như vậy, ngây ngẩn một hồi, do dự nói: “Nhưng mà…”

Nhưng mà tớ muốn cùng làm bài với cậu mà.

Hai người đều im lặng một lúc, Phó Mặc nói: “Nếu không, ngày mai cậu lại giúp tớ học bổ túc.”

Cố Chu Triệt suy nghĩ một chút: “Được.”

Hôm nay Cố Chu Triệt về nhà sớm, bài tập cũng làm xong sớm, cơm nước tắm rửa xong cũng chỉ có hơn tám giờ. Cậu không có học cùng Phó Mặc, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, giống như thiếu chuyện gì đó. Muốn gọi điện thoại cho Phó Mặc hỏi hắn làm bài sao rồi, lại phát hiện mình không có số điện thoại nhà Phó Mặc.

Cậu chỉ biết nhà Phó Mặc ở đâu, nhưng mà là lén theo mới biết. Trừ cái đó ra, hiểu biết của cậu đối với Phó Mặc dường như không nhiều. Cố Chu Triệt có chút mất mát nghĩ.

Nhưng chút buồn bã này cũng không tồn tại trong đầu bao lâu, có hai kiểu người, như Cố Chu Triệt, một chốc lại cảm thấy vui vẻ trở lại, quên hết những chuyện này đi. Mà Phó Mặc cũng không có phụ sự mong đợi của cậu, một mình làm bài cũng rất nghiêm túc, ngay cả chữ viết so với trước đây cũng dễ nhìn hơn.

Cố Chu Triệt lại sửa bài cho hắn, ở trang cuối cùng vẽ một cái mặt ngạc nhiên, dựng thẳng ngón cái.

Cách vài ngày, kiểm tra ngữ văn hàng tháng lại tới. Phó Mặc thi đứng 20 cả lớp, điểm tối đa 150 hắn được 99 điểm.

Lần này cả lớp không ai giấu được sự kinh ngạc, Phó Mặc tiến bộ quá kinh người, tuy thành tích vẫn chưa tính là rất tốt, nhưng so với thành tích trước đây của hắn thật sự là quá khác biệt, trong lớp ngoại trừ Hứa Thanh Ngạn, không có ai biết Cố Chu Triệt và Phó Mặc ở lại học bổ túc mỗi ngày, mọi người ai cũng cảm thấy rất khó tin. Thậm chí khi hết tiết Hứa Thanh Ngạn còn chạy tới hỏi: “Cố Chu Triệt, sao đột nhiên Phó Mặc kiểm tra tốt vậy? Có phải cậu cho cậu ấy nhìn bài không?”

Cố Chu Triệt vốn đang cười ha hả, nghe câu này xong, mặt nhất thời đen thui, hung dữ nói: “Là Phó Mặc tự làm!”

“Vậy sao, Phó Mặc thật là lợi hại!” Hứa Thanh Ngạn đơn giản, đương nhiên sẽ lập tức tiếp nhận sự thật này.

Hắn tiếp nhận rồi, không có nghĩa là người khác cũng cảm thấy như vậy. Lúc tan học buổi sáng, thầy Từ gọi Cố Chu Triệt ra, uyển chuyển thăm dò hỏi: “Cố Chu Triệt, thành tích của Phó Mặc, thật sự là chính em ấy tự làm sao?”

Cố Chu Triệt không nghĩ tới ngay cả thầy cũng hỏi như vậy, đầu tiên là ngớ người, sau đó là một cảm xúc không diễn tả được không hiểu sao xông thẳng lên đầu. Đầu óc cậu có chút không thông, thấp giọng nói: “Không sai, thầy Từ, Phó Mặc trong khoảng thời gian này rất cố gắng, thành tích này là của chính bản thân cậu ấy.”

“Ah ah, thầy biết rồi, thầy tin Phó Mặc, cũng tin em.” Thầy Từ vội vã vỗ vai cậu, “Phó Mặc tiến bộ như vậy, tất cả đều là công lao của em. Em tiếp tục cố gắng, làm rất tốt.”

Cố Chu Triệt trở về lớp, Phó Mặc đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong phòng đã không còn ai, chỉ có hắn chờ Cố Chu Triệt, thấy Cố Chu Triệt trở về, chống cằm quay đầu nhìn cậu, cảm thấy biểu cảm của cậu hình như có gì đó không đúng: “Cậu sao vậy?”

Cố Chu Triệt không nói gì, cậu ngồi xuống chỗ của mình, bỗng nhiên mơ hồ ý thức được, bản thân đang tức giận.

Vừa rồi đối mặt với thầy Từ, cậu theo bản năng dấu đi sự tức giận và bất mãn. Lúc này liền không kiềm chế được, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, lại cảm thấy không bảo vệ được Phó Mặc mình rất vô dụng, nước mắt liền lộp bộp trào ra.

Phó Mặc thấy Cố Chu Triệt khóc, liền luống cuống, bất giác đứng lên: “… Cậu sao vậy?” Hắn chỉ biết là thầy Từ gọi Cố Chu Triệt ra ngoài, tưởng là thầy Từ phê bình Cố Chu Triệt, chân mày nhíu lại, biểu tình cũng rất nghiêm túc.

Cố Chu Triệt khóc đau lòng muốn chết, vừa khóc vừa tức, muốn mắng người: “Thầy Từ thật phiền!”

Phó Mặc một tay bịt miệng cậu lại, sợ thầy Từ còn chưa đi. Cố Chu Triệt khẽ khóc huhu, tâm tình rất kích động, gương mặt cực kỳ đỏ, bắt đầu lấy tay dụi mắt. Phó Mặc bỏ tay ra, ngồi bên cạnh cậu, chìa tay lau nước mắt trên mặt cậu.

Cố Chu Triệt khóc không dừng được, không chú ý tới chuyện khác. Cậu khóc nói: “Phó Mặc, cậu lần sau nhất định phải thi tốt hơn, tức chết bọn họ. Ai còn dám nói cậu, tớ liền, tớ liền, tớ liền…”

Cậu “Tớ liền” nửa ngày, Phó Mặc đại khái đã hiểu được thầy Từ tìm Cố Chu Triệt nói gì.

Cố Chu Triệt khóc một hồi, tâm tình cũng dần dần bình phục lại, thút thít híc híc cái mũi, có chút xấu hổ. Lại chợt nhớ vừa rồi mình nói lẫy, trong lòng lộp bộp một cái, Phó Mặc có nghe thấy không!? Cậu không muốn Phó Mặc biết người khác nghĩ hắn như vậy, cậu cảm thấy như vậy sẽ tổn thương Phó Mặc. Hắn rõ ràng thông minh lại cố gắng, dựa vào cái gì lại bị nghi ngờ chứ?

Cố Chu Triệt có chút hối hận, cậu muốn lén nhìn phản ứng của Phó Mặc, kết quả phát hiện, Phó Mặc không có phản ứng gì, bình tĩnh chờ cậu khóc xong, còn tìm khăn giấy đưa cho cậu.

Cố Chu Triệt lấy lau nước mũi, dè dặt nói: “Phó, Phó Mặc, thầy Từ nói cậu rất tiến bộ, thi rất tốt.”

Phó Mặc: “Ừ.”

Cố Chu Triệt: “Còn, còn có, thầy Từ nói thầy tin cậu, cậu kiểm tra tốt như vậy, nói cậu tiếp tục cố gắng.”

Phó Mặc: “Ừ.”

“Còn, còn có.” Cố Chu Triệt nghẹn, cố gắng nặn ra mấy câu, lại phát hiện không biết từ lúc nào, khóe miệng Phó Mặc lặng lẽ cong lên, hình như đang cười.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Phó Mặc cười. Mặc dù chỉ là một đường cong nhàn nhạt, ngũ quan quen thuộc ngày thường trong phút chốc trở nên sinh động hơn, Cố Chu Triệt ngay cả khóc thút thít cũng quên, nhìn Phó Mặc thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn tại sao còn cười? Cố Chu Triệt buồn bực muốn chết, đáng lẽ phải tức giận chứ?

Phó Mặc nói: “Đi thôi.”

Cố Chu Triệt vội vã “Ừ” một tiếng, đứng lên cầm cặp. Bọn họ còn phải học bổ túc với nhau, học hành khá quan trọng. Chờ Phó Mặc bắt kịp tất cả lên thành tích, khiến cho mấy người đó không còn gì để nói, tâm phục khẩu phục.

Vào thu thời tiết đã bắt đầu lạnh, Cố Chu Triệt bởi vì vừa rồi khóc, lại bị gió thổi nhảy mũi mấy cái. Cho nên chỉ học được một lúc, Phó Mặc liền chủ động nói phải về nhà.

Hai người ở cửa trường học chào tạm biệt, Cố Chu Triệt nói: “Phó Mặc, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Phó Mặc nói, “Cậu mau trở về đi.”

Cố Chu Triệt híc híc cái mũi đi về.

Phó Mặc đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy Cố Chu Triệt càng đi càng xa, không có quay trở lại nữa.

Mấy lần trước Cố Chu Triệt lén theo dõi hắn hắn đều biết, hắn không biết Cố Chu Triệt muốn làm gì, nên cũng không vạch trần. Hơn nữa mỗi lần Cố Chu Triệt cũng chỉ tới cửa là cùng, thấy Phó Mặc vào nhà xong cũng không biết làm gì, liền đi về. Nếu như Cố Chu Triệt đến gõ cửa, hoặc là chờ thêm một lúc, cậu có lẽ sẽ phát hiện, Phó Mặc vẫn luôn sống một mình.

Không có gia trưởng bận rộn về muộn, căn nhà buổi sáng lúc hắn ra ngoài như thế nào, thì buổi tối trở về như thế đấy.

Phó Mặc một mình về đến nhà, dùng chìa khoá mở cửa, thuận tay khóa trái, đem cặp sách bỏ trên đất. Bên chân là một đống hộp giấy không thành hình cùng thùng xốp, chất đầy toàn bộ phòng khách, toàn bộ đều là một số sách chuyên ngành và thư nước ngoài. Hắn đi vào bếp, dùng nồi nhỏ nấu một tô mì, sau đó mở đèn phòng bếp, lấy bài tập của mình ra, đặt ở trên bàn cơm. Hắn mở vở bài tập ra, thấy cái mặt vẽ khó coi của Cố Chu Triệt, có thể là do mực nước chưa khô đã đóng lại, cái mặt cười kia có chút mờ mờ, nhìn giống như một cái mặt khóc.

Phó Mặc nhớ tới gương mặt khóc bù lu bù loa của Cố Chu Triệt buổi chiều, thất thần hồi lâu.
Bình Luận (0)
Comment