Ve Mười Bảy Năm

Chương 9

Trong một góc chợ sỉ Tân Bắc.

Lúc trời mới tờ mờ sáng, công nhân đã bắt đầu làm công tác vệ sinh. Bắt đầu quét từ cuối đường, rồi vòng qua cửa lớn chợ sỉ, qua loa kết thúc công việc, sau đó đẩy xe rác sang con phố tiếp theo.

Cửa sắt lại khép hờ hơn nửa tiếng, bầu trời vẫn còn sắc xanh sậm có một người đi vào trong, khoác áo ngoài từ phòng trực cách cửa không xa đi tới, đem hai cánh cửa sắt to lần lượt kéo ra, đứng ở cửa đốt điếu thuốc. Con chó săn ngủ cạnh cửa sắt ngẩng đầu lên, lại nằm xuống. Người đàn ông hút được một nửa, sân sau lưng thấp thoáng có ngọn đèn sáng lên.

Rất nhanh, tiếng trò chuyện cùng tiếng rửa mặt lục tục thức tỉnh, kèm theo tiếng ho khan như có như không, tiếng chào hỏi, còn có tiếng nồi chén dĩa va chạm. Một cánh quạt giản dị trước cửa phòng mở ra, nhóm đến buôn bán cùng thường trú tại đây bắt đầu hoạt động, chào hỏi lẫn nhau. Người giữ cửa ném điếu thuốc lá xuống đất, đi về phòng trực kéo cửa sổ nhỏ ra, lấy một bếp than cũ kỹ ra, bắt đầu nhóm lửa. Khói đen nồng nặc từ mặt đất bay lên nóc nhà, tản đi hơn phân nửa.

Nơi này là lỗ hổng của thành phố cổ, vẫn giữ thói quen và nếp sinh hoạt như mười mấy năm trước. Người Nam Bắc lui tới hỗn tạp ở đây bàn kế sinh nhai, ngoài mặt là chợ sỉ, nội bộ lại là thế lực cũ ngầm chiếm cứ ở địa phương, từ thập kỷ trước đã xuất hiện, phát triển đến nay đã lộ mặt, qua lại có lợi ích. Số ít nắm giữ mạng lưới giao thiệp và sức lao động, khống chế chợ đầu mối hoặc mạch máu trung chuyển vật tư, ẩn sâu trong thành phố nhỏ lục địa phương Bắc, thế lực ngầm cũng thường hay ẩn nấp dưới phố phường phồn hoa.

Lão Miêu đốt xong bếp lò, đặt bếp lò ở cửa để khói tan hết, sau đó mới xách vào phòng trực, lấy thức ăn cho chó, rồi đóng cửa lại. Ông đun một ấm nướng, bắt đầu ngồi trước cửa sổ xem báo. Quầy hàng bán điểm tâm đã sớm  mở ở đầu đường cuối ngõ, một số thanh niên ngông nghênh chạy vào chạy ra mua bữa sáng, Lý Hạnh đưa một chén đậu hủ nóng cho Lão Miêu: “Chú Miêu, Phùng ca hôm nay tới không?”

“Nói là tới.” Lão Miêu nói ngắn gọn.

Lý Hạnh lên tiếng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho ông. Ở phía sau hắn, nhóm xe hàng sáng sớm đầu tiên chậm rãi lái vào, có người lớn tiếng chào hỏi, rồi một đám người nhảy lên đi dỡ hàng.

Lý Hạnh dựa vào tấm bạt, một hàng mấy chiếc xe, nhân viên phía dưới cũng đến ba mươi. Nhân công sáng sớm gào to làm việc, dỡ sáu xe chở cam, còn có một xe bị hoãn ở trên đường. Lý Hạnh vừa nhìn nhân công dỡ cam xuống, vừa gọi điện thoại: “Tôi biết anh cũng không có cách, nhưng hàng tôi không thể không gửi!? Đường bị đóng băng? Không phải tôi đã nói đi sớm một ngày rồi sao!?”

Đối phương dài dòng văn tự, Lý Hạnh kiên nhẫn nghe xong, nói: “Xe hàng này tôi không nhận nữa, anh thích cho ai thì cho!” Nói cúp điện thoại, mắng mấy nhân công đang giỡn hớt ném cam: “Mẹ nó làm việc đàng hoàng!”

Tới gần trưa, chu vi mặt trời chiếu rọi bắt đầu nhỏ lại. Chóp mũi Lý Hạnh chảy mồ hôi, có vẻ hơi nôn nóng bất an, đi tới đi lui trong phòng ngoài phòng. Bỗng nhiên có người gọi: “Hạnh ca, tới rồi!”

Lý Hạnh đi ra, xa xa thấy lão Trương của đồn cảnh sát đạp xe hướng sạp bọn họ chạy tới. Lý Hạnh thầm chửi một tiếng, mặt tươi cười chào đón: “Trương chủ nhiệm tới à!”

Lão Trương dừng xe lại, hàm hồ ừ một tiếng: “Bận?”

“Bận. Anh ăn cơm chưa? Ăn cái rồi đi.” Lý Hạnh nói xong bắt chuyện với một nhân công đi gọi món.

“Không ăn, không ăn.” Lão Trương từ trong túi móc ra một cuốn sổ: “Thống kê số người!”

“À à.” Lý Hạnh làm bộ bước tới, nhìn lướt qua: “Vẫn là những người đó, Trương ca, chỗ này của tôi mỗi ngày ra ra vào vào bao nhiêu người anh đều biết mà, Tiểu Chu tháng trước tới, ngay hôm đó không phải anh ghi sao.”

“Phải không?” Lão Trương ngẩng đầu nhìn Lý Hạnh, “Nếu không… Tôi gặp Phùng ca.”

Lý Hạnh sửng sốt một chút, cười nói: “Chuyện này còn tìm Phùng ca sao, cái này đơn giản, tôi gọi bọn họ đến cho anh xem. Tụi bây! Tới đây hết!” Nhất thời, xa xa gần bên, đang ngồi đang đứng, cao thấp hơn mười miệng ăn tất cả ào ạc chạy về phía bên này.

Lão Trương không hé răng, thu cuốn sổ về: “Đem rèm xốc lên, tôi vào xem.”

Lý Hạnh nhìn thẳng: “Trương ca, không chán sao!”

Mặt trời chói chang phủ đầu, lại giống như một chút nóng cũng không có. Chợ to ầm ĩ như vậy, trong một khoảng nhỏ bỗng nhiên yên lặng quỷ dị. Không khí đang giằng co, bỗng nhiên có người không xa không gần lên tiếng chào: “Lão Trương tới sao.”

Mọi người quay đầu, Lý Hạnh lướt qua vai lão Trương nhìn người đàn ông trung niên đi về phía bọn họ, vội gọi lớn: “Phùng ca.”

Nhân công xung quanh, cao thấp ngắn dài “Phùng ca” liên hồi, Phùng ca nói: “Sao không mời lão Trương ngồi xuống?” Một tay đẩy lưng lão Trương, kêu người đem rèm xốc lên, hai người cùng lúc đi vào.

Lý Hạnh ra hiệu cho một tên đứng cạnh mình: “Nhanh lấy hai ly nước, pha trà cho Phùng ca.”

Phùng ca kéo lão Trương ngồi xuống, lão Trương nhìn xung quanh, chỉ thấy lều vải ngổn ngang, giá treo, miếng ván, xe máy cùng thùng dầu, thùng giấy chất thành đống, còn có nồi chén bầu chậu, loạn thất bát tao, không trật tự chút nào, nhưng vừa nhìn đã hiểu. Phùng ca ngoảnh mặt làm ngơ, lấy mắt kính xuống xoa xoa, lại đeo vào, nhận nước trà đưa tới: “Đã lâu không có thấy cậu, sức khỏe thế nào?”

“Sức khỏe tôi tốt vô cùng, Phùng ca không cần lo.” Lão Trương quay người lại, hắn không vòng vèo nói thẳng với Phùng ca: “Ngày hôm trước bên Thiết Đông, có người thấy xe trong chợ.”

Phùng ca “Ừm” một tiếng: “Người chết?”

“Chết.” Lão Trương nhìn Phùng ca: “Cục trưởng ngày hôm qua đi tỉnh họp, tôi tối qua cả đêm không ngủ. Phùng ca, anh phải giúp tôi, bây giờ là thời đại nào rồi, lão Trương tôi già mấy năm nữa là về hưu, không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

“Cậu xem cậu nói cái gì đấy.” Phùng ca đem trà đưa cho hắn: “Người chết ở đâu? Chuyện lúc mấy giờ?”

“Hơn ba giờ khuya, trên đường đưa tới bệnh viện thì chết.” Lão Trương lau mặt, nhận trà, nhưng không uống. Phùng ca gật đầu: “Được, cậu về trước đi, tôi hỏi thăm một chút.”

Lão Trương đạp xe đi. Lý Hạnh vén rèm lên bước ra: “Con mẹ nó lão Trương này thật thuận lợi, nghe động tĩnh so với chó còn nhanh hơn, để em biết ai ở sau lưng lắm mồm sẽ phế hắn!”

“Mày bớt nói chút đi!” Phùng ca nói. Lý Hạnh lập tức dừng lại, nói: “Người chết?”

Phùng ca gật đầu, nét mặt không nhìn ra tâm tình thế nào: “Mày đi tìm người xem, trông chừng Vương Lệ Chi, hai ngày này cẩn thận một chút, ai tới cũng đừng tiếp. Anh tuần sau đi Hải Nam, trước khi đi đem chuyện giải quyết gọn gàng.”

Lý Hạnh đáp lời: “Thằng nhóc kia làm sao đây?”

Tay cầm ly trà của Phùng ca dừng lại, lo nghĩ: “Mấy ngày nữa đi, trước tiên đừng để nó lộ mặt. Tuy đêm đó tối đen, nhưng đã có người báo tin, khó mà đảm bảo không thấy mặt nó. Mày bắt hắn trốn kỹ cho anh.”

Lý Hạnh nói: “Hiểu rồi.”

Phùng ca uống trà xong liền đi. Lý Hạnh tiễn, nhìn lại đã sắp hai giờ. Sạp của Vương Lệ Chi ở đối diện bọn họ, xa xa cách chợ, lúc này ngoài cửa tốp năm tốp ba nhân công nằm ở bên ngoài ngủ, Vương Lệ Chi đang ngồi ở bên trong tính sổ sách.

Nhân công đi mua cơm đã sớm trở về, một đám người vây xung quanh chia nhau ăn, chừa cho hắn một phần, đặt trong cà mèn hâm nóng đặt ở cửa. Lý Hạnh mở cà mèn ra, từ bên trong lấy ra một phần đem vào sạp, vòng qua một đống tạp nham đi thẳng tới chỗ tận cùng bên trong, ở giữa kéo ra một cánh cửa, bên trong còn có một căn phòng nhỏ.

Trong phòng trống rỗng, một người lặng lẽ dựa tường ngồi.

Bên trong phòng gần như không có một tia sáng, mùi do đóng cửa quá lâu phả vào mặt, góc tường còn có chút xỉ than đá và bụi bặm. Lý Hạnh đi tới, đem cơm để dưới đất, nói: “Người anh em, xin lỗi, còn phải làm khổ cậu vài ngày.” Hắn ngồi xổm xuống, vết thương trên đùi căng ra, đau đến nhíu mày, trên tay lại tách chiếc đũa gỗ ra: “Đêm đó may mà có cậu, Phùng ca dặn dò chăm sóc tốt cho cậu. Hoàn cảnh nơi đây không được tốt lắm, cậu ráng nhịn chút, chờ vài ngày nữa bên ngoài yên ổn, tôi sẽ tìm một nơi ở cho cậu.”

Người đối diện nghe không nhúc nhích, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là nhận vật trong tay Lý Hạnh, nói: “Cảm ơn.”

Dưới bóng tối mơ hồ, là một gương mặt vô cùng trẻ tuổi. Lý Hạnh thở phào một cái: “Vậy cậu ăn cơm trước, lát nữa tôi đem nước tới cho cậu.” Nói xong đi ra, đóng cửa lại.

Mặt trời lặn đi rất nhanh, Lý Hạnh đi ra khỏi sạp, đột nhiên phát hiện có gió nổi lên, xa xa sắc trời u ám. Nhân công đứng dậy bảo nhau cầm vải bạt che mấy giỏ cam, Lý Hạnh đi tới phòng trực, Lão Miêu đang ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động, ngẩng mặt còn buồn ngủ lên: “Đi?”

“Đi.” Lý Hạnh huýt chó săn một tiếng, chó săn chạy về phía hắn, ngửi tay Lý Hạnh: “Chú Miêu, mấy ngày nay có người tới tìm cháu, chú cứ nói cháu không có nhà. Phùng ca sắp tới cũng không tới, chú giúp đỡ chăm sóc chút.”

Lão Miêu hỏi: “Ai tới?”

Lý Hạnh nói: “Không ai. Nhưng ngoại trừ người trong đồn công an, chú nhớ gọi điện cho cháu.”

Lão Miêu gật đầu, chỉ chỉ ngoài cửa: “Không phải người đó?”

Lý Hạnh theo ngón tay của hắn nhìn sang, ngoài cửa lớn, đối diện đường cái, có một cậu nhóc đứng đó. Lão Miêu nói: “Cậu ta đi loanh quanh chỗ này hơn một tiếng rồi.”

Cố Chu Triệt do dự ở cửa hơn một tiếng, một là không có chắc chắn, hai là cậu sợ chó.

Con chó săn kia tuy nằm sấp ở cửa, nhưng ai ra ra vào vào nó đều nhìn thấy, chỉ cần cậu vừa có ý đi sang bên này, ánh mắt của nó liền chuyển sang nhìn cậu.

Lúc này chó săn chạy vào phòng trực, Cố Chu Triệt do do dự dự, lại nhìn quanh một hồi, rốt cục đi tới phòng trực.

Lý Hạnh cùng Lão Miêu ở trong phòng, cậu trai kia lại đột nhiên tới, hai người đều không nói chuyện. Cho đến khi cậu đưa tay gõ cửa sổ đóng chặt, Lão Miêu giơ tay mở ra: “Có chuyện gì không?”

“Xin chào, đại thúc.” Cố Chu Triệt bị gió lạnh thổi mặt mũi đỏ bừng, “Cháu... Cháu muốn hỏi thăm một người.”

“Ai?” Lão Miêu hỏi. Lý Hạnh ôm chó, cơ thể cũng có chút căng cứng.

“Ở chỗ của chú có người nào tên Phó Mặc không?” Cố Chu Triệt hỏi.
Bình Luận (0)
Comment