Chu Kỳ Dương hấp ta hấp tấp chạy về, vừa định đẩy cửa đi vào suýt nữa đâm đầu vào Mạnh Chiêu đang định ra ngoài.
Thấy dáng vẻ vội vàng của Mạnh Chiêu, cậu hỏi: “Anh đi đâu vậy anh Chiêu?”
“Đến Vân Nha,” Mạnh Chiêu không giảm bước chân, chỉ bỏ lại một câu cho Chu Kỳ Dương, “Cậu cũng đi cùng anh!”
“À, được.” Bàn tay vừa ấn lên chốt cửa của Chu Kỳ Dương lại buông ra, bước nhanh đuổi theo Mạnh Chiêu.
Lên xe, Chu Kỳ Dương ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn, bởi vì vừa vắng mặt trong cuộc họp nhỏ kia, lúc này cậu vẫn chưa hiểu gì cả, “Lần này chúng ta đến Vân Nha làm gì?”
Mạnh Chiêu mở ảnh tốt nghiệp trong di động ra, dùng ngón tay phóng dại, dừng hình ảnh trêи mặt Ngô Vi Hàm: “Xem người này là ai?”
Chu Kỳ Dương lại gần, sau khi nhìn người kia hai giây, giọng nói của cậu không quá chắc chắn hỏi: “Là… sếp Ngô của Vân Nha?”
“Ừ.”
“Thật ạ? CEO của Vân Nha thế mà cùng lớp với Triệu Đồng?!”
“Không chỉ lớp này, theo cha mẹ Hứa Ngộ Lâm nói, anh ta còn là bạn trai trước khi Hứa Ngộ Lâm mất tích.”
Chu Kỳ Dương kinh ngạc chớp mắt một cái, nhanh chóng sắp xếp lại quan hệ của Ngô Vi Hàm và mấy người này.
“Lái xe trước đi,” Mạnh Chiêu lại rất bình tĩnh, “Tuy người này là bạn trai của Hứa Ngộ Lâm, lại là CEO của công ty ký hợp đồng với Từ Doanh Doanh, nhưng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh anh ta có liên quan đến vụ mất tích của hai người kia.”
“Nhưng hiềm nghi của người này cũng rất lớn…”
*
“Đến rồi.” Chu Kỳ Dương dừng xe trước tòa nhà Khoa học Kỹ thuật Vân Nha.
Mạnh Chiêu đẩy cửa xuống xe, đi thẳng vào trong tòa nhà, Chu Kỳ Dương khóa xe xong cũng bước nhanh đuổi theo.
“Sếp Ngô của các cô có ở đây không?” Mạnh Chiêu đi đến quầy lễ tân, “Tôi hỏi anh ta một vài tình huống.”
“Có,” Lễ tân rõ ràng vẫn nhớ Mạnh Chiêu, “Tôi hỏi thư ký của anh ấy giúp anh.”
“Đúng, là anh cảnh sát đến hôm qua,” Lễ tân nói vào điện thoại, “Có lẽ vẫn đến điều tra chuyện của Từ Doanh Doanh?” Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu một cái, thấy Mạnh Chiêu gật đầu, cô mới tiếp tục nói vào điện thoại, “Bây giờ sếp Ngô có thời gian không?… Vậy tôi dẫn họ đi lên?”
Cúp điện thoại, lễ tân đi ra từ trong bàn lễ tân, dẫn Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đi lên thang máy.
Trong lúc đợi thang máy, Mạnh Chiêu trò chuyện đôi câu với lễ tân: “Trước đó nghe nói, quan hệ của giám đốc Ngô và Từ Doanh Doanh hình như không đơn giản.”
Lễ tân rõ ràng không có lòng phòng bị gì: “Chuyện của ông chủ chúng tôi đâu thể biết rõ như vậy được… Có điều, tôi cũng nghe người khác nói, giám đốc Ngô và Từ Doanh Doanh vẫn thoải mái mà.”
“Thoải mái?” Chu Kỳ Dương ở bên cạnh nói, “Thật không?”
“Chuyện nghe nói ai biết thật hay giả.” Lễ tân nhún vai một cái.
Mạnh Chiêu lại hỏi: “Bạn học cũ mười năm trước, bây giờ còn làm việc với nhau, tối thiểu nói rõ quan hệ khá tốt, vậy sau khi Từ Doanh Doanh mất tích, giám đốc Ngô không tỏ ra lo lắng sao?”
“Cái này thì không nhìn ra, tôi cũng không hay tiếp xúc với sếp…” Thang máy “tinh” một tiếng, đến tầng ba, lễ tân dẫn Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đến văn phòng tổng giám đốc, thư ký đã đợi ở cửa.
“Sếp Ngô đang đợi hai người ở bên trong,” Thư ký lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với Mạnh Chiêu, sau đó dẫn hai người Mạnh Chiêu đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô giơ tay gõ cửa một cái, “Sếp Ngô, hai anh cảnh sát đến rồi.”
Trong phòng vang lên âm thanh ghế ma sát sàn nhà, Mạnh Chiêu nghe tiếng động bên trong, phỏng đoán chắc là sếp Ngô này đứng dậy khỏi ghế, sau đó tiếng bước chân vang lên, cửa bị kéo ra. Ngô Vi Hàm xuất hiện ở cửa ra vào, tao nhã lịch sự vươn tay về phía Mạnh Chiêu: “Cảnh sát Mạnh, lại gặp nhau rồi, nào, hai người vào rồi nói.”
Ngô Vi Hàm bảo Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương ngồi xuống ghế sofa bằng da thật, sau đó bản thân cũng ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh.
Thư ký bưng trà lên sau đó cài cửa lại. Đầu tiên Ngô Vi Hàm khách sáo mời Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương uống nước, lại nói: “Lần này hai người tới đây, vẫn muốn hỏi chuyện của Từ Doanh Doanh? Anh hỏi đi, gần đây tôi tiếp xúc với cô ấy không nhiều, có lẽ cũng không cung cấp được manh mối gì có giá trị.”
Mạnh Chiêu nhìn về phía y: “Mạo muội hỏi một câu, sếp Ngô và Từ Doanh Doanh chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi à? Theo tôi được biết, hai người là bạn cùng lớp hồi cấp ba, hơn nữa còn từng qua lại, bây giờ lại là cộng sự trong cùng một công ty, bình thường hẳn là sẽ có quan hệ cá nhân đúng không?”
“Đúng, tôi và Từ Doanh Doanh quả thật cùng lớp hồi cấp ba, trước kia quan hệ cũng khá tốt, quan hệ bây giờ chỉ là ông chủ và nhân viên, về phần quan hệ cá nhân như thế nào,” Ngô Vi Hàm cười một tiếng, “Chuyện này liên quan đến việc riêng tư, cảnh sát Mạnh đến tìm hiểu tình huống, mà không phải đang tra hỏi tôi đúng không?”
Mạnh Chiêu nhìn Ngô Vi Hàm ở đối diện, lời nói và việc làm của đối phương đều lịch sự, nếu như đặt ở ngày thường, bản thân có thể sẽ cảm thấy người này cũng không tệ. Nhưng bây giờ, người trước mắt này có nhiều liên quan với mấy vụ án trước mắt, thành ra anh cứ cảm thấy nét mặt của người khiêm tốn này hơi kỳ lạ và không hài hòa…
Mạnh Chiêu cũng cười: “Được, vậy chúng ta không nói chuyện của Từ Doanh Doanh nữa, nói một chút về cô gái khác, Hứa Ngộ Lâm có quan hệ cá nhân rất tốt với sếp Ngô đúng không?”
Mạnh Chiêu nhạy cảm phát hiện, sau khi nghe tên “Hứa Ngộ Lâm”, biểu cảm của Ngô Vi Hàm xuất hiện thay đổi trong chớp mắt.
“Làm sao,” Mạnh Chiêu nhìn y, “Xem ra vẫn nhớ rõ Hứa Ngộ Lâm?”
“Đương nhiên, tôi cũng có trách nhiệm về việc mất tích của cô ấy, tôi biết nguyên nhân năm đó cô ấy bỏ nhà đi bắt nguồn từ tôi, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được người,” Ngón tay Ngô Vi Hàm vuốt nhẹ chén trà, “Tôi thường suy nghĩ, các anh làm cảnh sát, giá trị tồn tại rốt cuộc là gì đây?”
Mạnh Chiêu rũ mắt cười một tiếng, “Xem ra sếp Ngô rất kiêng kỵ nhắc đến Hứa Ngộ Lâm, vậy chúng ta đổi sang người khác, anh còn nhớ Lâm Lang chứ?”
Lần này Ngô Vi Hàm không cười, y nhìn Mạnh Chiêu: “Anh có ý gì hả cảnh sát Mạnh?”
Xem ra cái mặt nạ nho nhã lễ độ này sắp không duy trì được nữa, Mạnh Chiêu nhìn y chằm chằm chỉ chốc lát: “Không có ý gì, chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai dẫn đến vận rủi của ba cô gái này, đúng, không chỉ có ba cô gái, còn có một chàng trai tên là Triệu Đồng. Lẽ nào là…” Mạnh Chiêu cố tình dừng một lát, “Lão Hổ?”
Biểu cảm của Ngô Vi Hàm cứng đờ một chớp mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Cảnh sát Mạnh, lão Hổ nào? Tôi không hiểu ý của anh.”
Mạnh Chiêu không nói gì, chỉ nhìn Ngô Vi Hàm. Tuy rằng câu nào của Ngô Vi Hàm cũng đang thoát khỏi hiềm nghi, nhưng dựa vào thay đổi biểu cảm của y có thể thấy được, y nhất định có liên quan chặt chẽ đến vụ án này.
Nếu như mấy vụ án này đều có liên quan đến Ngô Vi Hàm, vậy vụ án mất tích của Từ Doanh Doanh xảy ra gần đây chính là chỗ đột phá. Mạnh Chiêu nhanh chóng làm rõ suy nghĩ phá án trong đầu — cho dù Ngô Vi Hàm là hung thủ thật sự của hai vụ án mất tích này, nhưng dễ nhận thấy y đã nghĩ trước lời nói để ứng phó với cảnh sát. Ở đây lãng phí thời gian với Ngô Vi Hàm không có tác dụng gì, quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm chứng cứ.
“Tôi đã hỏi xong những vấn đề cần hỏi rồi, vậy tôi không làm phiền thêm nữa,” Mạnh Chiêu đứng lên, “Đúng rồi sếp Ngô, mạo muội hỏi một câu, khoảng thời gian từ ba giờ chiều đến bốn giờ ngày mười sáu anh đang làm gì?”
“Công ty mới ký với mấy người hot trêи mạng, tôi đang tham dự lễ ký kết, trêи mạng chắc có tin tức liên quan, cảnh sát Mạnh có thể xác minh.”
Nếu Ngô Vi Hàm nói vậy, vậy xem ra trong khoảng thời gian Từ Doanh Doanh mất tích, bằng chứng ngoại phạm của y rất bền chắc. Có điều, chuyện xảy ra vào bốn ngày trước, một người có thể thốt ra mà chẳng cần suy nghĩ không? Ngô Vi Hàm trả lời nhanh như thế, ngược lại nghiệm chứng một điều, y đã chuẩn bị trước bằng chứng ngoại phạm để Mạnh Chiêu xác minh.
“Được, cảm ơn.” Mạnh Chiêu tỉnh rụi bắt tay tạm biệt Ngô Vi Hàm, sau đó rời khỏi tòa nhà của Khoa học Kỹ thuật Vân Nha.
Đi ra từ Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, Mạnh Chiêu dặn dò Chu Kỳ Dương: “Cậu gọi điện thoại cho cục, bảo người bí mật giám sát hành tung của Ngô Vi Hàm, đừng để hắn chạy.”
“Vâng,” Chu Kỳ Dương gọi điện thoại xong, lại hỏi Mạnh Chiêu, “Anh Chiêu, lão Hổ được nói đến trong quyển nhật ký của Chu Diễn, chắc là Ngô Vi Hàm? Cho dù chắc chắn là hắn, nhưng vụ án mười năm trước không có chứng cứ, cũng không thể kết tội hắn được…”
(Chữ Hổ [hǔ] và chữ Ngô [wú] phát âm na ná nhau)
“Vụ án mười năm trước không có chứng cứ, mười năm sau vẫn có thể tìm được,” Mạnh Chiêu mặt nặng như nước, “Vụ án mất tích của Từ Doanh Doanh nhất định phải tìm được chỗ đột phá.”
Trêи đường về cục thành phố, Mạnh Chiêu tự hỏi chỗ đột phá vụ án mất tích của Từ Doanh Doanh.
Dưới ban ngày ban mặt, sau khi đi qua một con hẻm chưa đến hai trăm mét, một cô gái cứ thế bốc hơi? Thật sự là vô lý.
“Buổi sáng đã đến con hẻm kia nhìn rồi?” Mạnh Chiêu hỏi Chu Kỳ Dương, “Đồn cảnh sát điều tra thế nào?”
“Con hẻm kia được lát bằng tấm đá, kiểm tra sơ bộ tấm đá không có dấu vết bị lỏng.”
Mạnh Chiêu cầm lấy pad trêи xe, xem lại đoạn video giám sát đã sao chép, Từ Doanh Doanh trong hình mặc một chiếc áo khoác, đội cái mũ nồi, trước khi rẽ vào con hẻm kia xem như đã đi qua mấy ngã tư lưu lượng người dày đặc, cũng có thể tìm được Từ Doanh Doanh trong đám người. Nhưng sau khi rẽ vào con hẻm, thật sự không tìm được bóng dáng của cô ấy ở đâu.
“Tình huống xung quanh con hẻm kia như thế nào?”
“Xung quanh hẻm có một tòa nhà cũ, đồn cảnh sát cũng điều tra rồi, không phát hiện thi thể. Đúng là chuyện lạ, một người đang yên đang lành, vào con hẻm lại ra con hẻm, tổng cộng không đến hai trăm mét, người cứ thế biến mất, đây là người sống biến mất à…”
“Chiếc xe ra vào từ con hẻm thì sao? Đã kiểm tra tất cả rồi?”
“Kiểm tra hết rồi, đã xem giám sát con đường, không phát hiện Từ Doanh Doanh trong xe, cũng không kiểm tra ra dấu vết di chuyển thi thể chôn xác.”
Mạnh Chiêu để pad sang bên cạnh, dựa vào lưng ghế cảm thấy hơi đau đầu.
Ngoại trừ đau đầu, còn hơi bực bội — đã khóa chặt Ngô Vi Hàm có hiềm nghi gây án, nhưng manh mối lại đứt trong con hẻm không có giám sát này.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, xe sắp chạy qua Ngự Hồ Loan. Vừa liếc mắt, anh nhìn thấy tòa nhà của Lục Thời Sâm.
Sau khi uống say, chắc ngày hôm sau sẽ không thoải mái? Một tay của Mạnh Chiêu nắm lấy cổ tay kia, đã mười mấy tiếng trôi qua, nhiệt độ man mát đó hình như vẫn dừng lại trêи da.
Tiếp theo anh lại nghĩ đến tin nhắn ngắn kia, Lục Thời Sâm và Từ Doanh Doanh ra vào cùng một viện dưỡng lão trong vòng vài ngày. Thật sự là trùng hợp ư… Nếu không thì lại đến chỗ Lục Thời Sâm hỏi? Tiện thể hỏi hắn có suy nghĩ khác về vụ mất tích của Từ Doanh Doanh không.
“Tiểu Chu, dừng xe lại.” Mạnh Chiêu mở miệng nói.
Chu Kỳ Dương giẫm phanh, dừng xe ở ven đường: “Sao vậy anh?”
Mạnh Chiêu đẩy cửa xe ra: “Anh đến Ngự Hồ Loan một chuyến, hỏi chi tiết vụ án, cậu về cục trước đi.”
“À, chi tiết gì vậy…” Chu Kỳ Dương vẫn chưa hỏi xong, Mạnh Chiêu đã xuống xe đóng cửa lại.
Bước xuống xe, Mạnh Chiêu đi đến trước tòa nhà số ba, ngẩng đầu nhìn tầng của Lục Thời Sâm.
Vừa rồi xuống xe vội vàng, bây giờ mới bắt đầu cân nhắc rốt cuộc Lục Thời Sâm có ở nhà không.
Mạnh Chiêu đang định giơ tay nhất chuông cửa nhà Lục Thời Sâm muốn thử vận may thì sau lưng vang lên tiếng còi ngắn ngủi.
Anh nhìn lại, xe của Lục Thời Sâm dừng ở dưới bậc thang, nhìn từ hướng chạy, chắc là vừa từ bên ngoài về.
Mạnh Chiêu bước xuống bậc thang, đi về phía Lục Thời Sâm: “Cậu tan làm rồi?”
Lục Thời Sâm không trả lời câu hỏi này của anh: “Tìm tôi có việc?”
Có lẽ gần đây luôn ăn cơm cùng Lục Thời Sâm, vừa gặp Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu lại hơi đói bụng. Lúc này anh mới nhận ra từ sáng đến giờ mình chưa có miếng cơm nào vào bụng.
“Cùng ăn cơm?” Mạnh Chiêu vô thức hỏi ra.
“Lên xe đi.” Lục Thời Sâm nghiêng đầu về ghế phó lái.
Mạnh Chiêu đi đến ghế phó lái mở cửa xe ra, lúc ngồi vào, anh nhìn thấy một xấp giấy hơi mỏng ở chỗ ngồi, bên trêи hình như ghi chép họ tên và phương thức liên lục, còn dùng bút đánh dấu.
“Cái gì đây?” Mạnh Chiêu đang định cầm lên, Lục Thời Sâm duỗi tay rút xấp giấy kia đi.
“Chuyện công việc.” Lục Thời Sâm kéo thùng chứa đồ ra, ném xấp giấy kia vào, “Đi ăn gì?”
“Tìm đại một cái quán ven đường đi, vụ án vẫn chưa giải quyết, thời gian không nhiều.” Tờ giấy kia rất giống thông tin liên lạc mà cục thành phố thường dùng đến khi kiểm tra số lượng lớn, Lục Thời Sâm đang điều tra chuyện nào đó? Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện suy đoán này.
Nhưng anh không hỏi đến cùng, ngược lại nói chuyện khác với Lục Thời Sâm: “Cậu làm công việc cố vấn gì mà chưa đến năm giờ chiều đã tan làm rồi, nhàn rỗi thế?”
“Cố vấn thuê ngoài,” Lục Thời Sâm thản nhiên nói, “Treo cái tên thôi.”
“Vậy cậu là trạng thái về hưu…”
“Tôi làm việc buổi tối,” Lục Thời Sâm chuyển hướng xe, “Có chênh lệch thời gian.”
“Sau khi cậu về nước, cậu không nghỉ việc ở nước ngoài à?”
“Ừ.” Chẳng trách ban ngày nhìn Lục Thời Sâm nhàn nhã như thế, cảm xúc không đi theo giờ Bắc Kinh, nhưng… buổi tối người này không cần đi ngủ sao?
Mạnh Chiêu đang nghĩ ngợi làm thế nào chuyển đề tài đến viện dưỡng lão một cách tự nhiên, không ngờ Lục Thời Sâm lại chủ động nhắc đến Từ Doanh Doanh.
Lục Thời Sâm lái xe ra khỏi Ngự Hồ Loan: “Điều tra sao rồi, đã đi gặp Từ Doanh Doanh chưa?”
Thế mà chủ động nhắc đến Từ Doanh Doanh, Mạnh Chiêu dựa lưng vào ghế ngồi, quan sát vẻ mặt Lục Thời Sâm từ bên mặt: “Từ Doanh Doanh mất tích rồi.”
“Mất tích? Có manh mối không?”
“Buổi chiều hôm Từ Doanh Doanh mất tích, đã đến viện dưỡng lão Ôn Di một chuyến, chính là nơi cậu đã đến hôm trước.” Mạnh Chiêu nói xong, cố tình dừng một lát, nhưng Lục Thời Sâm chỉ “Ừ” một tiếng, biểu cảm trêи mặt không nhìn ra mảy may đầu mối.
Mạnh Chiêu nói tiếp: “Sau khi đi ra viện dưỡng lão, cô ấy đi một đoạn đường rất dài, đi vào một con hẻm không có giám sát, sau khi đi vào thì không ra nữa, manh mối đứt ở đây.”
Chẳng lẽ Lục Thời Sâm và Từ Doanh Doanh cùng ra vào một viện dưỡng lão chỉ là trùng hợp? Mặc dù trong tiềm thức thuyết phục bản thân tin tưởng Lục Thời Sâm, nhưng lý trí khiến Mạnh Chiêu vẫn có nghi ngờ với Lục Thời Sâm.
Suy nghĩ một lát, Mạnh Chiêu nói: “Đúng rồi, hôm đó cậu đến viện dưỡng lão thăm người già, là thăm người lớn trong nhà hả?”
“Bà nội tôi.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu không tự giác thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt và giọng điệu của Lục Thời Sâm đều thản nhiên, thực sự không giống dáng vẻ nói dối. Huống chi nếu nói dối, lời nói dối này cũng dễ dàng bị phơi bày… Đến viện dưỡng lão kiểm tra một chút là có thể xác minh.
“Thế à,” Mạnh Chiêu thả lỏng ra, “Bà cậu cũng ở viện dưỡng lão đó? Về sau có thời gian, tôi cũng đến thăm bà cụ với cậu.”
Ý ban đầu chỉ là thăm dò phản ứng của Lục Thời Sâm, không ngờ Lục Thời Sâm lại nói: “Cậu dùng thân phận gì đi thăm bà ấy?”
“Tôi…” Mạnh Chiêu nghẹn lời hai giây, “Chuyện này cần thân phận gì, bạn bè… được không?”
“Bạn bè.” Lục Thời Sâm lặp lại hai chữ này, giọng điệu từ chối cho ý kiến.
Tôi có thể dùng thân phận gì chứ… Mạnh Chiêu thầm nghĩ.