Lục Thời Sâm lại có một giấc mơ.
Giấc mơ kia xảy ra trong một căn phòng rộng lớn, gia đình ba người đứng trước cửa sổ, một cậu bé bốn năm tuổi ngồi xổm ở đó, đang dùng ngón tay vụng về thắt dây giày.
“Tiểu Sâm giỏi quá,” Người phụ nữ bên cạnh cúi người nhìn cậu bé, “Hôm qua vừa học được, hôm nay đã thắt đẹp như thế. Nào, đeo khăn quàng cổ lên.”
Cô nửa ngồi xổm xuống, quấn khăn quàng cổ lên cổ cậu bé rồi thơm một cái lên gương mặt cậu.
“Bố nữa?’ Cậu bé ngẩng đầu nhìn người đàn ông thân hình cao lớn, nghiêng bên mặt còn lại.
Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, một tay xách theo túi của vợ, một tay xách cặp nhỏ của con trai, cứ vậy ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé chờ đợi được thơm, cũng nghiêng mặt sang giống như cậu: “Con thơm bố một cái được không?”
“Được.” Cậu bé đồng ý ngay, sau đó thơm một cái lên gương mặt người đàn ông.
Người đàn ông bật cười sảng kɧօáϊ, người phụ nữ bên cạnh cười rất dịu dàng.
Gia đình ba người ra ngoài, đi xuống cầu thang, bé trai nắm tay bố: “Bố ơi, lần sau lúc nào bố về?”
“Nhanh thôi,” Người đàn ông nói, “Chỉ cần con nghe lời mẹ, bố sẽ về rất nhanh.”
“Con rất nghe lời!” Bé trai lập tức nói.
Dần dần, ba người đi xuống lầu, đi càng ngày càng xa, tiếng cười cũng càng ngày càng xa.
Ngón tay bị cọ xát và gặm cắn nhè nhẹ, Lục Thời Sâm mở mắt ra.
Lục Tiểu Đao đang dùng đầu cọ ngón tay hắn, nhắc nhở hắn đến giờ thức dậy đi ra ngoài tản bộ rồi.
Lục Thời Sâm sờ lên đầu nó, dùng cánh tay không bị thương chống giường ngồi dậy.
Một giấc mơ hoàn toàn mới, hắn dựa vào đầu giường, trong mơ lần đầu tiên xuất hiện Lục Thành Trạch lúc còn trẻ tuổi.
Cảnh trong mơ là thật sao? Freud nói, vật chất trong mơ là tập hợp vật còn sót lại của tinh thần và dấu vết ký ức. Theo cách giải thích này, những giấc mơ này hẳn là mảnh vỡ ký ức trước mười tuổi.
[1] Freud: nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Do Thái. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học
Bây giờ một mảnh vụn xuất hiện rồi, theo tốc độ này, cả đời này có thể chắp vá ra tất cả ký ức trước năm mười tuổi không?
Lục Thời Sâm xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn cục thành phố cách đó không xa.
Nhưng, tại sao con người lại có ham muốn hôn?
Hôn giữa cha mẹ và con cái, còn có nụ hôn không tự giác của mình tối hôm qua, là đến từ tình cảnh, hay là xuất phát từ bản năng? Là một loại trải nghiệm có thể quy về ham muốn ư?
Lục Thời Sâm giơ tay lên, lòng bàn tay ma sát môi dưới, nhớ lại xúc cảm ướt át mềm mại kia.
Tại sao lúc đó lại xuất hiện ɖu͙ƈ vọng hôn? Là vì lúc nằm viện tình cờ nhìn cảnh hôn trong TV? Lúc ấy khi xem đoạn đó, đã cảm thấy hành vi này của loài người có phần kỳ lạ, tại sao một giây trước vẫn đang cãi nhau, một giây sau lại hôn?
Có điều, phản ứng của Mạnh Chiêu sau khi bị hôn… Rất thú vị. Mạnh Chiêu một giây trước còn sa vào trong ɖu͙ƈ vọng tựa như lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt gần như khϊế͙p͙ sợ, vậy đối với Mạnh Chiêu mà nói, hôn có ý nghĩa gì?
Lục Thời Sâm cúi đầu xuống nhìn ngón tay của mình, xúc cảm căng phồng đập lên kia dường như vẫn còn ở đó. Cho dù nói thế nào, kɧօáϊ cảm ɖu͙ƈ vọng có thể phát tiết khiến hắn gần như sa vào, mặc dù tối hôm qua hình thức phát tiết kia, cũng không phải kiểu hắn muốn nhất.
*
Ngủ một giấc, bực bội của Mạnh Chiêu cũng không giảm bớt bao nhiêu, ngược lại nghĩ rằng hôm nay có lẽ phải nhìn thấy Lục Thời Sâm trong cục, anh vẫn cảm thấy khá là khó giải quyết.
Lục Thời Sâm cũng không nhất định sẽ đến cục đúng không? Cố vấn tinh anh tài chính như này phải một ngày trăm công nghìn việc mới đúng? Xác suất lớn là treo tên đối phó với cục trưởng Từ phải không?
Trước kia trực ban trong cục, đều sẽ mang quần áo thay giặt tới đây trước, nhưng tối hôm qua đại não hỗn loạn, chỉ nghĩ rằng Lục Thời Sâm vừa xuất viện, một khi có việc, anh ở cục thành phố chạy qua sẽ thuận tiện hơn. Về phần quần áo thay giặt gì đó, cũng không nghĩ nhiều đến thế, Mạnh Chiêu nhìn hai bộ quần áo trước mắt, rơi vào lựa chọn khó cả đôi đường.
Đồng phục cảnh sát chưa giặt, tối hôm qua tắm cho Collie biên giới đã lăn qua lăn lại ướt hết người, lúc này trông nhăn nhăn nhúm nhúm.
Về phần bộ quần áo Lục Thời Sâm đưa tới, cũng có thể giải quyết khẩn cấp — chỉ cần hôm nay Lục Thời Sâm không đến cục thành phố.
Trong cục không có quy định cố vấn phải đúng giờ đi làm giống như những người khác. Tối qua xảy ra chuyện như vậy, nói không chừng Lục Thời Sâm cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, hôm nay chắc sẽ không chạm mặt đâu?
Mạnh Chiêu lấy bộ quần áo Lục Thời Sâm đưa tới từ trong túi giấy ra, đều là quần áo ngày thường Lục Thời Sâm đã mặc, áo sơ mi màu xám khói và quần dài màu đen, mùi gỗ đàn hương như có như không kia có vẻ rất mập mờ.
Khoan đã, còn có… một cái qυầи ɭót? Hô hấp Mạnh Chiêu hơi ngưng lại.
Khi nhìn rõ mác bên trêи anh mới thở phào nhẹ nhõm — quần mới, chưa mặc lần nào.
Thay quần áo xong, Mạnh Chiêu đi ra từ phòng nghỉ.
Cả buổi sáng Lục Thời Sâm không đến cục cảnh sát, Mạnh Chiêu tập trung tinh lực vào công việc của tổ chuyên án, tạm thời không nghĩ chuyện này nữa.
Đến giữa trưa, Mạnh Chiêu thoải mái hơn nhiều, anh nhận ra hôm nay chắc Lục Thời Sâm sẽ không đến đây, có thể tránh được cục diện khó xử khi hai người chạm mặt, không thể tốt hơn.
Nhưng sau buổi trưa, anh lại bắt đầu sinh ra lo lắng mơ hồ — Lục Thời Sâm mới xuất viện, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, một ngày không có động tĩnh, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạnh Chiêu càng lo lắng Lục Thời Sâm sẽ xảy ra chuyện. Nhất là tính mạng của Lục Thời Sâm còn bị đe dọa, ngộ nhỡ hắn ra ngoài một mình…
Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại cho Lục Thời Sâm.
Điện thoại kết nối, Lục Thời Sâm ở đầu bên kia hỏi: “Chuyện gì?”
Biết được Lục Thời Sâm không sao, Mạnh Chiêu thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó sự xấu hổ kia lại xuất hiện rồi.
Không thể tỏ ra mình đang lo lắng cho an nguy của đối phương, Mạnh Chiêu hỏi một cách hơi cứng nhắc: “Sao không đến cục?”
“Tôi tưởng cố vấn chỉ xuất hiện khi cần,” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Sao vậy, cảnh sát Mạnh cần tôi?”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi, hai giây sai, anh chất vấn một trận: “Chức cố vấn này dễ làm như thế hả? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cục thành phố là nhà cậu sao? Sau này mỗi ngày ít nhất phải đến báo cáo có mặt một lần, không đến phải xin tôi nghỉ, đây là quy định!”
Mạnh Chiêu nói xong, không cho Lục Thời Sâm cơ hội nói chuyện đã dập máy, sau đó thở ra một hơi.
Quả nhiên rất xấu hổ. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Lục Thời Sâm cũng thật sự có kinh nghiệm phong phú, xảy ra chuyện này, giọng điệu của hắn vẫn như thể không xảy ra chuyện gì. Mạnh Chiêu cong ngón tay bóp chặt điện thoại, anh nghĩ đến cô gái lên là Kiều Ngộ kia, cho nên trước Kiều Ngộ, Lục Thời Sâm từng có quan hệ này với bao nhiêu người?
Bây giờ xem ra, Lục Thời Sâm nam nữ ăn sạch, chay mặn không kỵ, bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải uốn nắn lại, Mạnh Chiêu bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.
Ngự Hồ Loan rất gần cục thành phố, nửa tiếng sau, Lục Thời Sâm xuất hiện ở cục thành phố.
Mạnh Chiêu đang dựa vào mép bàn lật xem tài liệu lời khai của “Lồng tối”, tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp mịn màng đẹp đẽ.
Người ra người vào văn phòng điều tra tội phạm là chuyện thường xảy ra, mới đầu Mạnh Chiêu cũng không phát hiện Lục Thời Sâm đi vào.
Nhưng sau đó, một bóng người cao hơn mình đứng ở bên cạnh, Mạnh Chiêu nhận ra được không đúng, anh ngước mắt lên từ tài liệu — Lục Thời Sâm đang đứng trước mặt anh.
“Sao cậu lại tới đây?” Mạnh Chiêu vô thức hỏi.
“Chẳng phải phải đếm báo cáo có mặt sao?” Vẻ mặt Lục Thời Sâm tự nhiên, như là chuyện tối hôm qua cũng không tạo thành bối rối với hắn. “Báo cáo có mặt mà cậu nói, ý là mỗi ngày tôi chỉ cần xuất hiện ở cục thành phố, hay là xuất hiện trước mặt cậu?”
“… Xuất hiện ở cục thành phố là được rồi.”
Lục Thời Sâm gật đầu: “Vụ án sao rồi?”
Nhắc đến vụ án, Mạnh Chiêu mới nhận ra tiếp xúc với Lục Thời Sâm thoải mái hơn, anh buông tập tài liệu trong tay xuống: “Bằng chứng tương đối xác thực trêи người Ngô Vi Hàm trước mắt chỉ có vụ án lồng tối này, vụ án của Lâm Lang không đủ chứng cứ, nhưng cũng có thể tính được, về phần giam cầm ở viện dưỡng lão và sự thật Triệu Đồng tự tử, hắn vẫn chưa chịu nhận tội.”
“Dù sao phía sau có Ngô Gia Nghĩa làm chỗ dựa.”
“Đúng, rất khó nói chỉ dựa vào bằng chứng chúng ta hiện có, cuối cùng Ngô Vi Hàm sẽ nhận được trừng phạt như thế nào. Nếu như lúc khởi tố Ngô Gia Nghĩa mời được một luật sư mạnh, một mực chắc chắn Ngô Vi Hàm không có liên quan gì đến tầng hầm viện dưỡng lão, vậy thời hạn thi hành án tòa án phán quyết cho hắn…” Mạnh Chiêu đang nói lại chửi một câu, “Mẹ kiếp, dựa theo tất cả tội mười năm đến nay của Ngô Vi Hàm, số tội và hình phạt, phải xử hắn tử hình mới đúng.”
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Chiêu vang lên.
Anh cầm lấy nhìn một cái, người gọi đến là chủ nhiệm Trình phụ trách cứu chữa cho mấy cô gái được cứu ra từ tầng hầm viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu nhận điện thoại: “Chủ nhiệm Trình, có tình huống mới à?”
“Đội phó Mạnh, cô gái tên là Từ Doanh Doanh kia tỉnh rồi,” Chủ nhiệm Trình nói, “Nửa đêm hôm qua đã có dấu hiệu tỉnh, vừa rồi đã hoàn toàn tỉnh lại, cậu có muốn đến xem không?”
“Trạng thái của cô ấy thế nào?”
“Có thể mở miệng nói chuyện, phương diện tinh thần cũng xem như tỉnh táo, nhưng chân vẫn bị thuốc làm tê liệt, tạm thời đi đứng không tiện lắm, nhưng điều trị thêm mấy ngày, hẳn là có thể khôi phục bình thường.”
“Tôi lập tức đến.” Mạnh Chiêu nói, đoạn kéo cổ tay Lục Thời Sâm đi ra ngoài.
Đi vài bước, anh lại buông cổ tay Lục Thời Sâm ra.
Sau tối hôm qua, dường như bất kỳ tiếp xúc tay chân nào cũng có vẻ hơi kỳ dị.
Lúc xuống lầu, Trình Vân đang ôm tài liệu đi lên: “Đội phó Mạnh, cố vấn Lục, các anh định đi ra ngoài?”
“Đến bệnh viện,” Mạnh Chiêu nói, “Em cũng đi cùng luôn, phối hợp ghi lời khai.”
“Em đi liền,” Trình Vận tăng tốc bước lên lầu, một bước hai bậc thang, “Em đặt đồ về rồi qua.”
Lên xe, Mạnh Chiêu khởi động xe.
Trong vài phút đợi Trình vận, Lục Thời Sâm mở miệng nói: “Rất hợp.”
Mạnh Chiêu đang suy nghĩ vấn đề lát nữa lấy lời khai sẽ hỏi, nghe vậy thuận miệng hỏi: “…Cái gì?”
“Quần áo.”
Lục Thời Sâm chủ động nhắc đến quần áo, sự mập mờ và xấu hổ kia lập tức tràn ra trong xe chật chội.
Im lặng một lát, Mạnh Chiêu cảm thấy cần phải mở chuyện tối qua ra tâm sự, nếu không về sau thời điểm ở chung nhiều như thế, cũng không thể nhiều lần đều xấu hổ như thế này?
“Chuyện tối qua…” Anh vừa mở lời, Trình Vận đã thở hồng hộc chạy tới, mở cửa xe ngồi vào.
Mạnh Chiêu lập tức im bặt, lái xe ra khỏi cục thành phố.
Trêи đường đi không ai nói chuyện, Trình Vận cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì.
Cô tự giác gánh trách nhiệm làm sôi nổi bầu không khí, bèn trêu đùa nói: “Anh Chiêu, đây là quần áo của anh à? Không giống phong cách bình thường của anh cho lắm, thoạt nhìn, em tưởng là hai cố vấn Lục ngồi đằng trước chứ.”
Mạnh Chiêu: “...”
Theo đó, Lục Thời Sâm cũng cười một tiếng, phát ra một giọng hơi cực khẽ.
Mạnh Chiêu lấy một cái bánh mì nhỏ dưới bảng điều khiển –anh dùng nó để lót dạ bất cứ lúc nào, ném ra ghế sau: “Em ăn đi.”
“Em không đói mà…” Trình Vận lại gần phía trước, nói tiếp, “Rất đẹp, lộ ra chân anh dài miên man.”
Lục Thời Sâm cũng “Ừ” một tiếng.
“Đúng không đúng không?” Thấy có người phụ họa, Trình Vận càng hăng, “Anh Chiêu anh nhìn đi, ngay cả cố vấn Lục cũng biểu thị đồng ý.”
Mạnh Chiêu: “...”
“Tranh thủ thời gian nghĩ vấn đề lấy lời khai lát nữa đi,” Mạnh Chiêu lườm Trình Vận một cái trong gương chiếu hậu, “Còn không làm việc đàng hoàng, lần sau không dẫn em theo nữa.”
“Ò.” Trình Vận lập tức ngậm miệng.
Mạnh Chiêu mở phát thanh lái xe, dùng để giảm bớt xấu hổ trong buồng xe.
Kênh tin tức đang phát vụ án “Lồng tối”, rất nhiều dân thành phố đều tràn đầy căm phẫn chỉ trích Ngô Vi Hàm, hy vọng cảnh sát có thể công bố tất cả danh sách người tham gia lồng tối.
*
Đến bệnh viện, lúc Mạnh Chiêu đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, nhân viên y tế đang kiểm tra các hạng mục cho Từ Doanh Doanh.
Ánh mắt Từ Doanh Doanh dừng ở một chỗ nào đó trong phòng, nghe thấy có người đi vào, cô nhìn về phía ba người đi tới, ánh mắt có vẻ chậm chạp. Dường như, tác dụng phụ do thuốc mang tới vẫn chưa thể hoàn toàn loại bỏ.
“Chúng tôi là cảnh sát,” Mạnh Chiêu đi lên trước, lấy giấy chứng nhận ra đưa tới trước mặt Từ Doanh Doanh, hỏi cô, “Còn nhớ chuyện trước khi cô hôn mê không?”
Từ Doanh Doanh gật đầu.
“Bây giờ có thể phối hợp lấy lời khai không?”
“Có thể.” Từ Doanh Doanh vẫn rất yếu ớt.
Ba người ngồi bên cạnh giường bệnh của Từ Doanh Doanh. Trình Vận mở bút ghi âm ra, Mạnh Chiêu hỏi Từ Doanh Doanh vài tình huống cơ bản trước, sau đó nhanh chóng chuyển vào chủ đề chính: “Người bắt cóc cô đến tầng hầm viện dưỡng lão rốt cuộc là ai?”
Từ Doanh Doanh lắc đầu: “Tôi không biết người kia, chỉ biết hình như anh ta là nhân viên của viện dưỡng lão.”
“Tại sao cô lại đến viện dưỡng lão Ôn Di?”
Từ Doanh Doanh dừng một lát mới nói: “Là bạn trai tôi hẹn tôi đến.”
“Bạn trai cô? Là Ngô Vi Hàm à?” Mạnh Chiêu lại nghĩ đến vị quản lý cấp cao mình đã gặp khi đến bất động sản Thanh Thông lúc trước, “Hay là Cao Huy?”
Từ Doanh Doanh cúi đầu, sau một lúc im lặng, cô trả lời: “Là Cao Huy.”
Thấy mặt Từ Doanh Doanh lộ vẻ lưỡng lự khi nhắc đến từ “bạn trai”, lại nghĩ đến Cao Huy nói hai người là quan hệ “bạn giường”, nhiều lần ra vào khách sạn của thành phố này với Từ Doanh Doanh, Mạnh Chiêu có một vài suy đoán trong quan hệ của Từ Doanh Doanh và Cao Huy.
Nhưng anh không nói rõ, mà tiếp tục hỏi: “Anh ta hẹn cô đến viện dưỡng lão làm gì?”
“Anh ấy mong tôi đi cùng anh ấy đến xem điều kiện trong viện dưỡng lão, nói là muốn tìm nơi có thể yên tâm dưỡng lão cho cha mẹ.”
“Cho nên cuộc điện thoại với Cao Huy trước khi cô mất tích, nội dung trò chuyện là anh ta bảo cô đến viện dưỡng lão với anh ta? Sau khi đến viện dưỡng lão đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi đến viện dưỡng lão, có một nhân viên công tác tới đón tôi đi vào, tôi đi theo anh ta một đoạn đường sau đó người kia đột nhiên xoay người, xịt thứ gì đó lên mặt tôi, sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.”
“Cho nên ngày hôm đó Cao Huy dẫn cô đến viện dưỡng lão đồng thời bắt cóc cô?”
“Không phải.” Từ Doanh Doanh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Cao Huy không phải người như thế, anh ấy sẽ không hại tôi, nhất định anh ấy bị Ngô Vi Hàm sai khiến.”
“Là sao?”
“Một ngày trước khi chuyện xảy ra, tôi đã nói với anh ấy chuyện của Ngô Vi Hàm.”
“Nói chuyện gì của Ngô Vi Hàm? Nói kỹ hơn đi.”
Miệng Từ Doanh Doanh há ra ngậm lại, trạng thái tinh thần rõ ràng đã kém hơn, cô khó khăn mở miệng: “Chu Diễn chết rồi, tôi rất sợ, nên nói chuyện năm đó với Cao Huy…”
“Chuyện gì?” Mạnh Chiêu lập tức hỏi, anh nhạy cảm ý thức được, lời Từ Doanh Doanh muốn nói tiếp, không chỉ vạch trần tội ác năm đó của Ngô Vi Hàm, mà còn để lộ sự thật Triệu Đồng tự tử, “Có phải chuyện của Triệu Đồng không?”
Từ Doanh Doanh không nói chuyện, cô giơ tay bưng kín nửa dưới gương mặt mình, trong giọng nói lộ ra nghẹn ngào, “Tôi có lỗi với Triệu Đồng, tôi không phải người…”
Mạnh Chiêu lập tức nghĩ đến nội dung Triệu Đồng để lại trong nhật ký, anh không quan tâm cảm xúc của Từ Doanh Doanh, biểu cảm lạnh lùng nhìn cô hỏi tiếp: “Triệu Đồng đã từng giúp cô đúng không, cậu ấy đã giúp gì cho cô, tại sao cô có lỗi với cậu ấy?”
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Từ Doanh Doanh đã khóc không thành tiếng: “Cậu ấy nhắc nhở tôi tránh xa Ngô Vi Hàm ra…”
Mạnh Chiêu nhíu mày lại: “Mà cô chẳng những không nghe Triệu Đồng, mà còn nói cho Ngô Vi Hàm lời cậu ấy nói, đúng không?”
Từ Doanh Doanh khóc gật đầu một cái.
“Sao Triệu Đồng lại biết chuyện của Ngô Vi Hàm?”
Từ Doanh Doanh lắc đầu: “Tôi không biết.”
Thấy Từ Doanh Doanh đã khóc không thành tiếng, Mạnh Chiêu đứng lên: “Lát nữa lại thẩm vấn. Trình Vận, lập tức thông báo cho cục thành phố, bắt giữ Cao Huy.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi ra phòng bệnh, hai người đứng trong hành lang, sắp xếp tin tức Từ Doanh Doanh vừa cung cấp.
“Nếu như điểm xuất phát của lần bắt cóc này là vì Triệu Đồng biết được sự thật nào đó liên quan đến Ngô Vi Hàm, vậy Triệu Đồng làm thế nào biết được?”
Một lát sau, Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn về phía Lục Thời Sâm, hai người đồng thời nói ra một cái tên: “Lâm Lang.”
“Đúng,” Mạnh Chiêu nói tiếp, “Triệu Đồng là hàng xóm của Lâm Lang, quan hệ của hai người tốt, rất có thể cậu ấy biết được chuyện liên quan đến Ngô Vi Hàm từ Lâm Lang. Có điều, sau khi Lâm Lang bị tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không phải đã bị người nhà nhốt lại rồi sao? Vả lại sau lần đó, Lâm Lang cũng từ chối đi ra ngoài gặp người, cô ấy có nói chuyện này với Triệu Đồng không?”
Mấy phút đồng hồ sau, hai người dựa theo manh mối nắm giữ trước mắt, kết hợp với sự thật Từ Doanh Doanh tiết lộ, dần dần chắp vá ra sự thật năm đó.
Triệu Đồng và Lâm Lang cùng tuổi, từ nhỏ là hàng xóm, hai người thường cùng đi học tan học, quan hệ rất thân thiết.
Cho đến khi Lâm Lang và Ngô Vi Hàm yêu đương, Ngô Vi Hàm bắt đầu nhiều lần đưa đón Lâm Lang đi học và tan học.
Quan hệ yêu đương này kéo dài hai tháng, hôm sinh nhật Lâm Lang đúng vào cuối tuần, Ngô Vi Hàm gọi bạn bè, tổ chức party sinh nhật cho Lâm Lang.
Cha mẹ đều vây quanh em trai, Lâm Lang bị lạnh nhạt gấp đôi ở trong nhà, không ai nhớ ra sinh nhật của cô trong ngày hôm nay. Biết được bạn trai đặc biệt đặt bao hết tổ chức sinh nhật cho mình, Lâm Lang vô cùng vui vẻ trang điểm cho mình xinh đẹp.
Vừa ra đến trước cửa, cô còn cố ý đến gõ cửa hàng xóm, mời bạn thân Triệu Đồng của mình đi cùng.
“Sinh nhật vui vẻ, nhưng mình không đi đâu,” Triệu Đồng trời sinh tính cách thẹn thùng, không thích ở chung với người khác, mà con ông cháu cha điều kiện ưu việt như Ngô Vi Hàm lại là nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, hoàn toàn là hai loại người với Triệu Đồng, bình thường gần như chưa từng chạm mặt, “Cũng không thân quen, đi thì hơi xấu hổ, cậu chơi vui vẻ với họ đi.”
Triệu Đồng khéo léo từ chối lời mời của Lâm Lang, thế mà Lâm Lang bèn đến một mình.
Đêm hôm đó, Triệu Đồng đi ngủ đúng giờ như ngày thường, không hề hay biết Lâm Lang gặp xui xẻo.
Nhưng tòa nhà cũ cách âm quá kém, phòng ngủ của Triệu Đồng lại bên cạnh Lâm Lang, gần sáng, cậu bị âm thanh bên cạnh đánh thức.
Hình như bên cạnh đang cãi lộn, là giọng nói của cha mẹ Lâm Lang, còn có mấy giọng nói xa lạ. Triệu Đồng nghe thấy tên “Lâm Lang”, cậu phán đoán ra từ giọng nói tranh cãi của họ, dường như có chuyện gì xấu xảy ra rồi.
Triệu Đồng xuống giường đi tới cửa, nhìn ra ngoài cửa từ trong mắt mèo.
Cậu trợn to mắt, nhìn thấy Lâm Lang được người đỡ, có vẻ như hôn mê bất tỉnh, nửa dưới váy dính đầy vết máu.
Triệu Đồng đẩy cửa đi ra, “Cô ơi, Lâm Lang sao vậy?”
Không ngờ cha mẹ Lâm Lang vừa nhìn thấy Triệu Đồng lập tức như gặp đại địch, giật Lâm Lang từ trong tay người kia rồi đóng cửa lại.
Từ đó về sau, Triệu Đồng không nhìn thấy Lâm Lang nữa.
Cậu bắt đầu thường xuyên nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét mất kiểm soát của Lâm Lang phát ra ở bên cạnh, còn có giọng nói quở trách của cha mẹ Lâm Lang.
Cậu phỏng đoán đêm đó đã xảy ra chuyện gì, Lâm Lang đến tham gia party sinh nhật Ngô Vi Hàm tổ chức cho cô ấy, vậy chuyện này có liên quan đến Ngô Vi Hàm không?
Triệu Đồng tử gọi điện cho Lâm Lang, gõ cửa đi tìm cô, nhưng Tất cả đều bị cha mẹ Lâm Lang qua loa trả lời.
Cha mẹ Lâm Lang nói, vì áp lực học hành lớn quá, tinh thần của Lâm Lang không được bình thường cho lắm, nhưng Triệu Đồng không tin.
Đối với chuyện xảy ra trêи người Lâm Lang, cậu mơ hồ có suy đoán của mình, nhưng lại không tìm được cách nghiệm chứng suy đoán của mình.
Cùng lúc đó, bạn gái xảy ra chuyện tạm nghỉ học, Ngô Vi Hàm cùng lớp lại giống như không có chuyện gì, không đến thăm Lâm Lang, Triệu Đồng càng cảm thấy chuyện của Lâm Lang có liên quan đến Ngô Vi Hàm.
Trong trường Ngô Vi Hàm lại bắt đầu tình yêu mới, lần này đối tượng yêu đương của y là Hứa Ngộ Lâm cùng lớp, Triệu Đồng bắt đầu thường quan sát Ngô Vi Hàm và Hứa Ngộ Lâm, cậu hơi phân vân có nên nói chuyện của Lâm Lang cho Hứa Ngộ Lâm hay không.
Cậu chưa bao giờ nói chuyện với Hứa Ngộ Lâm, đối với chuyện Lâm Lang gặp phải cũng chỉ dựa vào suy đoán, tùy tiện nhắc tới chuyện này, Hứa Ngộ Lâm có tin không?
Nhưng xảy ra chuyện khác khiến Triệu Đồng khϊế͙p͙ sợ — sau kỳ nghỉ đông, Hứa Ngộ Lâm không đến trường, tên của cô biến mất khỏi lớp. Nghe học sinh xung quanh nghị luận, Hứa Ngộ Lâm cãi nhau với người nhà, bỏ nhà đi sau đó mất tích.
Vụ mất tích của Hứa Ngộ Lâm có thật sự đơn giản như vậy không? Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trong mắt mèo vào buổi sáng hôm đó, nhìn lại Ngô Vi Hàm vẫ được nhiều người ủng hộ trong trường, Triệu Đồng cảm thấy không rét mà run.
Hứa Ngộ Lâm mất tích cũng không mang đến tâm trạng tiêu cực gì cho Ngô Vi Hàm, y lại nhanh chóng quen người bạn gái tiếp theo — Từ Doanh Doanh.
Triệu Đồng không có cách nào yên tâm, cậu luôn cảm thấy việc Hứa Ngộ Lâm mất thích có nguyên nhân của mình, nếu như cậu sớm nhắc với Hứa Ngộ Lâm cảnh ngộ của Lâm Lang, có lẽ Hứa Ngộ Lâm sẽ không mất tích. Cậu không thể trơ mắt nhìn một nữ sinh khác xảy ra chuyện nữa.
Tiếng chuông tan học vừa reo, bạn cùng lớp lập tức đứng lên, học sinh ở lại tốp năm tốp ba kết bạn đến nhà ăn, học sinh ngoại trú thì nhanh chóng bắt đầu thu dọn cặp sách.
Triệu Đồng không nhúc nhích, cậu giả vờ ngồi tại chỗ làm bài tập, lại dùng khóe mắt quan sát Ngô Vi Hàm và Từ Doanh Doanh cách đó không xa.
Ngô Vi Hàm là nhóm người học ngoại trú, y vắt cặp lên vai, nói với Từ Doanh Doanh mình đi trước.
Thấy Ngô Vi Hàm rời đi, Triệu Đồng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đi đến bên cạnh Từ Doanh Doanh, thấp giọng nói, “Đi ra đây mới tôi một lát.”
Mặc dù chưa từng nói chuyện với Triệu Đồng, nhưng Từ Doanh Doanh vẫn bị giọng nói cố tình giảm thấp này khơi lên lòng tò mò, cô đi theo Triệu Đồng ra phòng học, đi đến một chỗ rẽ yên lặng ở hành lang.
“Cậu phải cẩn thận với Ngô Vi Hàm.” Đứng lại rồi, Triệu Đồng nói với Từ Doanh Doanh.
“Sao vậy?” Từ Doanh Doanh hơi bất ngờ.
“Lâm Lang và Hứa Ngộ Lâm gặp chuyện không may, trước khi xảy ra chuyện hai cô ấy đều từng yêu đương với Nhô Vi Hàm.”
Nghe lời cậu nói, Từ Doanh Doanh sửng sốt một lúc.
“Lâm Lang là hàng xóm của tôi, tôi tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra trêи người cô ấy, cậu nhất định phải cẩn thận.” Triệu Đồng nói xong bèn xoay người rời đi.
Từ Doanh Doanh đứng tại chỗ, lời nói của Triệu Đồng không khỏi khiến cô hơi sợ hãi.
Lâm Lang lớp bên cạnh bỗng nhiên tạm nghỉ học, nhưng trong trường không có ai biết nguyên nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Trong lúc nghỉ đông Hứa Ngộ Lâm mất tích không giải thích được, thật sự cũng liên quan đến Ngô Vi Hàm sao?
Nếu những gì Triệu Đồng nói là thật, vậy không lẽ mình sẽ trở thành “Con mồi” thứ ba của Ngô Vi Hàm?
Phải tránh xa Ngô Vi Hàm ư? Nhưng nếu như bị Ngô Vi Hàm nhận ra khác thường, mình có thể cũng gặp phải tình cảnh nguy hiểm tương tự không?
Hay là… Phải đi một nước cờ hiểm, biến tin tức thành thẻ đánh bạc trong tay? Nhưng tin tức của Triệu Đồng có thật sự chính xác không, có thể chuyện của Lâm Lang và Hứa Ngộ Lâm chỉ là ngẫu nhiên, không liên quan đến Ngô Vi Hàm?
Từ Doanh Doanh dự định thăm dò Ngô Vi Hàm.
Ngày hôm sau tan học, Từ Doanh Doanh giữ Ngô Vi Hàm lại, bảo y tản bộ với mình ở bãi tập sau trường học.
Cô nắm tay Ngô Vi Hàm nói: “Hôm qua tan học Triệu Đồng bỗng nhiên đến tìm em, anh xem cậu ta nói gì mới em?”
“Triệu Đồng?” Ngô Vi Hàm nhớ lại dáng vẻ của Triệu Đồng, thờ ơ hỏi, “Tên ẻo lả kia à, nó có thể nói gì với em?”
“Cậu ta nói Lâm Lang tạm nghỉ học, Hứa Ngộ Lâm mất tích đều do một tay anh tạo thành.” Từ Doanh Doanh cười hì hì, cố gắng để giọng điệu của mình nghe vào giống như đang tán gẫu thoải mái.
Từ Doanh Danh nói xong, đợi phản ứng của Ngô Vi Hàm.
Nếu suy đoán của Triệu Đồng là giả, Ngô Vi Hàm nhất định khịt mũi xem thường, vậy câu nói này đối với cô mà nói cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Nếu suy đoán của Triệu Đồng là thật, Ngô Vi Hàm có thể sẽ lập tức cảnh giác, vậy câu nói này sẽ biến thành kế hoạch của cô. Cô chẳng những có thể dựa vào câu nói này bảo vệ bản thân, mà còn có thể nhờ vào đó nhận được tin tưởng của Ngô Vi Hàm.
Nhưng Ngô Vi Hàm giữ được bình tĩnh hơn cô dự đoán, Ngô Vi Hàm nghe xong, đầu tiên là vẻ mặt thay đổi không ngừng không lên tiếng, một lát sau mới mười một tiếng, nhìn về phía Từ Doanh Doanh: “Vậy em tin không?”
Từ Doanh Doanh cũng nhìn y: “Chỉ cần chuyện không xảy ra trêи người em, em sẽ không tin.”
Hai người đều nhìn đối phương, một lát sau hai người cười một tiếng, giống như đạt thành nhận thức chung nào đó.
Hôm sau trời vừa sáng, trêи bảng đen trong phòng học của lớp 12-3, xuất hiện một dòng chữ lớn dùng sơn đỏ viết — “Triệu Đồng là đồng tính luyến”.
“Triệu Đồng là đồng tính luyến.”
Dòng chữ này giống như hòa làm một thể với bảng đen, vừa không xóa được cũng không rửa sạch được, cứ như vậy dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nó tồn tại cả một tiết học. Nhà trường mời người bỏ ra một tiết để xử lý sơn trêи bảng đen, nhưng sự lúng túng của Triệu Đồng cũng chẳng biến mất theo dòng chữ kia.
Lúc ấy chuyện này cũng không khiến nhân viên nhà trường chú trọng cao, chủ nhiệm khối tự mình ra mặt, giọng nói nghiêm nghị trách hỏi rốt cuộc là ai làm, nhưng không ai thừa nhận. Giám sát cũng được đưa ra, lại phát hiện người bôi sơn hình như cũng không phải học sinh trong trường.
Sau đó nữa, chuyện này không giải quyết được gì, không ai biết dòng chữ kia do ai viết ra, nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện “Triệu Đồng là gay”.
Không ai biết được Triệu Đồng có phải gay không, nhưng tất cả mọi người nhất trí chấp nhận sự thật cậu là gay.
Trong thời gian ngắn, Triệu Đồng luôn luôn im lặng hướng nội đã trở thành hồng tâm dư luận của tất cả mọi người trong lớp.
Mà đây chỉ là khởi đầu cho cơn ác mộng của Triệu Đồng.
Sách và vở bài tập của cậu bắt đầu thường xuyên bị mọi người ném vào thùng rác phía sau phòng học, sau khi nhặt về lại phát hiện bên trêи viết đầy mấy chữ “Triệu Đồng là gay”.
Bút của cậu sẽ bị mất một cách khó hiểu trước hôm thi.
Trêи lớp chỉ cần giáo viên nhắc đến tên cậu, trong lớp sẽ xuất hiện tiếng cười trộm và nói nhỏ.
Quá đáng hơn đó là, không biết ai lấy được thuốc màu màu đỏ bôi lên ghế của Triệu Đồng, tung tin đồn nhỏ thật ra Triệu Đồng là người song tính.
Mới đầu là ai khởi xướng vụ bắt nạt này đã không có ai quan tâm nữa, một tháng sau, tất cả mọi người trong lớp trở thành đồng lõa bắt nạt Triệu Đồng.
Cho dù không tự tay làm gì Triệu Đồng, cũng không ai quan tâm tiếng cười phụ họa phát ra khi Triệu Đồng bị bắt nạt.
Triệu Đồng trở thành mục tiêu công kϊƈɦ, mọi hành động của cậu đều biến thành đối tượng bị giễu cợt.
Thấy Từ Doanh Doanh và Ngô Vi Hàm cùng ra cùng vào như cũ, Triệu Đồng hiểu rõ, lý do mình trở thành đối tượng bị bắt nạt, đều quy tội cho chạng vạng tối ngày hôm đó, cậu nhắc nhở Từ Doanh Doanh một câu “Cẩn thận Ngô Vi Hàm”.
Mà sau đó Từ Doanh Doanh nhất định đã nói chuyện này cho Ngô Vi Hàm.
Mặc dù khuyên bản thân nhịn đến lúc thi đại học, nhưng Triệu Đồng vẫn không chịu nổi bạn học trong lớp tra tấn tinh thần của cậu, thậm chí việc bắt nạt này đã khuếch tán đến phạm vi trong cả trường. Một hôm tan học nào đó, cậu nghe được cách đó không xa có người chỉ trỏ mình, nói cậu chính là người song tính kia.
Dưới sự sụp đổ, cậu nghĩ ra hai cách, một là dùng chuyện của Lâm Lang đe dọa Ngô Vi Hàm, nói cho y biết nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ báo cảnh sát. Nhưng mà trong tay cậu không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng chỉ suy đoán chuyện của Lâm Lang, làm như vậy có thể dẫn đến chọc giận Ngô Vi Hàm, khiến y áp dụng hành vi ngày càng quá đáng hơn không?
Còn có một cách, đó là đến xin Ngô Vi Hàm buông tha cho mình. Nếu như cậu chịu yếu thế, nói bóng gió với Ngô Vi Hàm mình sẽ giữ chuyện của Lâm Lang thối nát trong bụng, vậy Ngô Vi Hàm có thể thu tay lại không?
Không có ai biết cuối cùng Triệu Đồng nói gì với Ngô Vi Hàm, tóm lại, Ngô Vi Hàm đã đồng ý gặp mặt.
Họ hẹn địa điểm gặp mặt trêи sân thượng của một nhà máy hóa chất bỏ hoang gần trường học.
Ngô Vi Hàm không chỉ đi một mình, còn dẫn theo mấy người hay vây quanh y, người tham gia chính của vụ bắt nạt này, đương nhiên Từ Doanh Doanh cũng có mặt.
“Cậu muốn tìm tôi làm gì?” Ngô Vi Hàm lên sân thượng, châm chọc một câu, “Tỏ tình à?”
Triệu Đồng không ngờ y sẽ dẫn theo nhiều người tới đây như vậy, cậu thế đơn lực bạc vốn đã hơi thấp thỏm với lần gặp mặt này, nghe thấy Ngô Vi Hàm nói câu đó, mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.
“Tôi, tôi không phải đồng tính luyến…” Triệu Đồng lấy hết can đảm ngập ngừng nói.
“À, tôi quên mất, người song tính không có ai là đồng tính luyến.” Ngô Vi Hàm cười nói.
Những người khác có mặt phối hợp cười to.
Triệu Đồng cực kỳ khó xử, ăn nói khép nép cầu xin nói: “Cầu xin các cậu, xin đừng tung ra lời đồn như vậy nữa, nó khiến tôi rất mệt mỏi, thật đấy… Tôi phải làm thế nào mới bằng lòng tha cho tôi? Tôi nói xin lỗi được không?”
Ngô Vi Hàm đến gần, y cao hơn Triệu Đồng một cái đầu, hơi cúi đầu nhìn cậu: “Cậu thật sự muốn bọn tôi tha cho cậu?”
Triệu Đồng vốn nhát gan, đối mặt với áp sát của Ngô Vi Hàm cậu gần như sụp đổ: “Tha cho tôi đi, cầu xin cậu…”
“Tha cho cậu thì phải có yêu cầu.” Ngô Vi Hàm đầy hứng thú nhìn cậu.
“Yêu cầu gì?” Triệu Đồng thấy được hy vọng từ trong lời nói của Ngô Vi Hàm, cậu nhìn Ngô Vi Hàm, “Chỉ cần các cậu tha cho tôi, tôi đồng ý mọi yêu cầu.”
Ngô Vi Hàm cười một tiếng, y đứng thẳng người, nhận lấy một cái túi giấy từ trong tay người bên cạnh, ném tới trước mặt Triệu Đồng: “Yêu cầu rất đơn giản, mặc cái này vào, tôi sẽ tha cho cậu.”
Váy lụa màu đỏ tươi rơi ra khỏi túi giấy, Triệu Đồng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc váy kia lên: “Thật không? Cậu nói có giữ lời không?”
“Tại sao tôi dẫn nhiều người tới đây như vậy, là muốn để mọi người tới làm chứng,” Ngô Vi Hàm quay đầu nhìn người đứng sau, “Nói trước, chỉ cần Triệu Đồng chịu mặc cái váy này, chứng minh cậu ta tin tưởng chúng ta, một lòng hướng về chúng ta, vậy sau này cậu ta chính là người phe chúng ta, về sau ai còn dám nói cậu ta là gay, còn có người song tính gì đó, vậy là đối nghịch với tôi, nghe hiểu chưa?”
Triệu Đồng gần như bị thuyết phục.
Những gì Ngô Vi Hàm nói là thật sao?
Chỉ cần mặc chiếc váy này, sau ngày mai, cậu đã có thể trở về với cuộc sống yên tĩnh trước kia?
Sẽ không có ai còn dám chế nhạo và bắt nạt mình nữa sao?
“Tôi… tôi mặc.” Triệu Đồng nắm chặt chiếc váy kia, cắn răng đưa ra quyết định.
Cậu tìm một chỗ khuất, thay chiếc váy kia.
Chiếc váy màu đỏ tươi, chất tơ lụa dính lên người cậu khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn.
Cậu đi ra, đối diện cậu là một ống kính máy ảnh đen ngòm.
Ngô Vi Hàm sau ống kính cong khóe môi lên, cười như ác ma tà ác: “Đừng cử động, chúng tôi chụp mấy tấm ảnh nữa là được rồi.” Y nói, đoạn nghiêng mặt sang hỏi mọi người đứng sau lưng: “Góc độ này thế nào?”
“Được được, lát về chỉnh thêm bộ ngực.”
“Tởm quá.”
Triệu Đồng lập tức sụp đổ, cậu không thể tưởng tượng được, nếu như mấy tấm ảnh này bị Ngô Vi Hàm truyền ra ngoài, vậy đợi cậu sẽ là trào phúng và vũ nhục rợp trời kín đất như thế nào.
“Các cậu lừa tôi!” Cậu bổ nhào qua cướp máy ảnh của Ngô Vi Hàm: “Tôi biết tất cả những chuyện cậu làm với Lâm Lang, trong tay tôi có bằng chứng, đưa máy ảnh cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Hứa Ngộ Lâm mất tích cũng do hắn,” Triệu Đồng không quan tâm mà nói với những người sau lưng Ngô Vi Hàm, “Các cậu biết hắn đã làm gì không? Các cậu làm đồng lõa không sợ gặp báo ứng à?!”
Nghe vậy, Ngô Vi Hàm lập tức nổi giận, y bóp chặt cổ Triệu Đồng: “Mày nói gì?!”
Triệu Đồng bị y bóp đến mức máu trào lên, trong cổ họng không nói ra lời.
“Nói chuyện đi!” Ngô Vi Hàm thả cậu ra, đạp một phát vào bụng cậu, đá cậu ra xa mấy mét, suýt nữa rơi xuống sân thượng.
Triệu Đồng ngồi ở rìa sân thượng, lảo đảo đứng lên, điện thoại của cậu rơi ra khỏi túi, nhưng cậu không quan tâm nhặt.
Ngô Vi Hàm đi về phía cậu: “Mày nói mày muốn làm gì? Báo cảnh sát?”
Nhìn Ngô Vi Hàm tới gần mình từng bước một, Triệu Đồng như là nhìn thấy ánh mắt khát máu của y, cậu không chút nghi ngờ, điều chờ cậu tiếp theo, sẽ là đánh đập và tra tấn sống không bằng chết.
Cậu vô thức lùi lại một bước, gạch ở rìa sân thượng hơi lỏng, cơ thể của Triệu Đồng ngửa ra sau, tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Hình ảnh trong chớp mắt này giống như đứng im, tất cả mọi người đứng ở đó, trơ mắt nhìn Triệu Đồng ngã từ trêи nhà cao tầng xuống.
Hoàn toàn im lặng.
Cơ thể Ngô Vi Hàm cứng đờ, sau một lúc lâu nhìn xuống dưới lầu, y gần như xoay cổ từng tấc một, nhìn về phía những người sau lưng: “Bọn mày thấy hết rồi đó, nó tự ngã xuống, không liên quan gì đến tao, thấy hết chưa?”
Mọi người ở đây bị cảnh tượng này dọa sợ, đều vội vàng gật đầu.
Ngô Vi Hàm ổn định cảm xúc, đi đến mép sân thượng nhìn Triệu Đồng dưới lầu.
Cả người Triệu Đồng nằm ngửa trêи mặt đất, sau đầu đã chảy ra một mảng máu.
“Chúng ta, chúng ta có nên đi nhanh không?” Có người sau lưng hoảng sợ nói, “Bị người khác phát hiện thì tính sao?”
Một đám người không biết làm sao nhìn về phía Ngô Vi Hàm.
“Đợi đã.” Ngô Vi Hàm mở miệng nói.
Y nhìn thấy các đó không xa, có người bước nhanh chạy tới, người kia đứng bên cạnh Triệu Đồng, nhìn chằm chằm cơ thể không biết sống hay chết một lúc lâu.
Ngô Vi Hàm nhận ra đó là Chu Diễn. Từ lúc đầu, Chu Diễn đã không đồng ý với cách làm của họ, đồng thời chủ động tránh xa họ.
Chuyện này bị Chu Diễn tận mắt nhìn thấy, khó đảm bảo cậu ta sẽ không làm gì.
“Chu Diễn.” Ngô Vi Hàm gọi tên của Chu Diễn.
Chu Diễn ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng.
Ngô Vi Hàm giơ camera trong tay lên, “tách” một tiếng chụp được cảnh này.
Sau đó y giơ camera lắc một cái: “Đi.”
Những người khác đi theo y xuống sân thượng, đi xuống lầu.
Ngô Vi Hàm cầm máy quay phim, đi qua chỗ Chu Diễn: “Ảnh của hung thủ giết người và nạn nhân, mày có muốn xem không?”
Chu Diễn đã hoàn toàn sợ hãi bởi cảnh trước mắt, cơ thể của cậu ta không ngừng run rẩy: “Hung thủ giết người gì, là các cậu làm, là các cậu hại chết Triệu Đồng…”
“Thật không? Nhưng chứng cứ và người chứng kiến không nói như vậy,” Ngô Vi Hàm quay đầu nhìn về phía người đứng sau lưng, hỏi, “Hung thủ giết người là chúng ta à?”
Tất cả mọi người lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Là nó đúng không?” Ngô Vi Hàm chỉ Chu Diễn.
Những người kia đều im lặng.
“Nghe cho kỹ,” Ngô Vi Hàm đi đến bên cạnh Chu Diễn, hơi cúi đầu xuống, nghiêng mặt sang nói bên tai cậu ta, “Triệu Đồng tự tử, không có ai là hung thủ, hiểu chưa?”
Chu Diễn nhìn chằm chằm xác của Triệu Đồng, ngực lên xuống kịch liệt vì sợ hãi.
“Nếu có người là hung thủ.” Ngô Vi Hàm giảm thấp âm thanh, “Người đó chính là mày.”
“Còn có, tao biết Triệu Đồng không phải đồng tính luyến, mày mới phải, cho nên nó là kẻ chết thay cho mày, hiểu không?”
Cơ thể Chu Diễn run dữ dội hơn.
Ngô Vi Hàm nói xong, dẫn theo người sau lưng rời khỏi nơi này.
Chu Diễn nhìn Triệu Đồng trong vũng máu.
Cậu ta cúi người, duỗi ngón tay ra thử hô hấp của Triệu Đồng.
Triệu Đồng chết rồi. Cậu đã không còn hô hấp.
Chu Diễn bỗng cảm thấy sợ hãi.
Cậu ta nghĩ đến câu nói của Ngô Vi Hàm: “Triệu Đồng không phải đồng tính luyến, mày mới phải.”
Kế tiếp sẽ đến lượt mình sao?
Sợ hãi rợp trời kín đất đánh tới, khiến cậu ta không có cách nào ở lại đây thêm một giây.
Hai chân Chu Diễn như nhũn ra, lảo đảo rời khỏi nơi này, sau khi đi hai bước, cậu ta co cẳng chạy.
Cậu ta càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, không dám quay đầu dù chỉ một bước.