Chuyển ngữ: Cực Phẩm Cao Văn Tranh tức đến độ mặt tái mét: "Cậu tin hay không cũng được, chị không thuê người giết cậu."
Cao Vũ Sanh chỉ im lặng, không nói tin cũng không nói không tin.
Địch Thần gật đầu như thật: "Đúng, cô đâu có thuê người giết em ấy đâu, thuê người đánh gãy một chân của em ấy thôi. Ai dè trả tiền nhiều quá, sát thủ thấy vui nên quyết định gửi quà báo đáp khách hàng, tiện thể giết em ấy luôn, xem như là khuyến mãi tặng kèm cho cô."
"Anh..." Chị hai nhà họ Cao bị nghẹn, gõ mạnh gậy chống lên mặt đất một cái.
"Ây, đừng đừng, nền nhà này mắc lắm đó." Địch Thần chạy nhanh tới xem chỗ bị cô ta giộng xuống, sợ chọc ra một cái lỗ bị bệnh viện bắt đền.
Cao Văn Tranh ngồi không nổi nữa, hừ lạnh một tiếng đứng lên: "Hai chúng ta ở cùng một chỗ thì an toàn cao hơn. Cậu đã không cảm kích thì thôi, tôi cũng không ở đây nữa, cậu cứ ở đây với vệ sĩ kim bài của mình đi."
"Chỗ an toàn, một chuyến giết luôn hai người, đỡ tốn công sát thủ chạy hai chuyến à?" Địch Thần làm tư thế xâu mứt quả.
Cao Văn Tranh cắn răng, xách giỏ lên quay người đi mất. Mới vừa đi đến cửa, bước chân bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Không phải cậu muốn tự lập à? Mau giải quyết chuyện cái hầm mỏ bỏ đi của mẹ cậu, đừng liên luỵ khiến cho cha phải chùi mông cho cậu."
Nói xong, bước trên giày cao gót, chống gậy nhọn, "cộp cộp cộp" rời đi.
Cao Vũ Sanh lập tức nhíu mày.
"Bà chị ba chân này, nói chuyện đúng là càng ngày càng khó nghe. Lần đầu tiên gặp chị ta, vẫn còn là bộ dáng con gái nhà giàu có gia giáo." Địch Thần lắc đầu như thật.
Cao Vũ Sanh xoay qua nhìn anh, còn không phải là bị anh chọc tức nên mới lộ ra à, nhưng mà không dám nói lời này, ca ca là chỉ có thể dùng để khen thôi: "Anh có để ý tới câu cuối cùng mà chị ta nói không?"
"Chùi mông?" Địch Thần suy nghĩ một chút, "À, chị ta nói chuyện hầm mỏ."
Cao Vũ Sanh gật đầu, mở điện thoại lên cho anh xem. Mấy ngày hôm trước, cha mẹ của đứa bé mắc bệnh bạch cầu còn làm ầm làm ĩ, còn nhận phỏng vấn của một trang báo mạng nhỏ, cứ khăng khăng hầm mỏ đó có vấn đề, hy vọng cơ quan chức năng đi điều tra. Mà bây giờ, tất cả các trạng thái hôm trước đều đã bị xoá. Chỉ để lại một trạng thái cuối cùng đăng hôm qua.
[Mẹ của Tiểu Minh Hiên: Ít ngày trước, con trai tôi bỗng nhiên bệnh nặng, tôi và cha bé làm cha mẹ, vô cùng lo lắng, trong lúc xúc động đã làm chuyện không nên làm. Tại đây, xin lỗi đồng chí cảnh sát vô tội bị liên lụy và xí nghiệp khai thác mỏ đã phá sản. Con trai tôi bị bệnh là do người nhà mua bé cho bé ăn đồ ăn mốc meo trong thời gian dài, cho nên giờ mới mắc bệnh bạch cầu. Giờ tôi đã gom đủ tiền chữa bệnh, tạm thời không cần giúp đỡ nữa, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Xin được xin lỗi lần nữa.]
Bình luận phía dưới bùng nổ, đa số đều mắng bọn họ.
[Này, không điều tra rõ đã làm ầm lên, cảnh sát thật tội nghiệp, cứu con của bà mà còn bị bà lôi ra mắng.]
[Tôi là phụ huynh của một bé khác được cứu ra, chúng tôi đã khuyên bọn họ trong nhóm phụ huynh, vậy mà bọn họ cứ khăng khăng trong hầm mỏ có phóng xạ. Nếu có phóng xạ thì sao con nhà tôi lại không sao?]
[Cho trẻ con ăn đồ hư, mấy người này thật đáng giận.]
[Hầm mỏ của người ta cũng đóng cửa bao nhiêu năm rồi, đúng là nằm không trong nhà cũng bị sét bổ.]
[Chỉ có tôi nghi ngờ nhà này bị uy hiếp à? Thái độ chuyển biến gì nhanh vậy.]
Nghi ngờ thì ít, bị nhấn chìm trong ngàn vạn câu mắng. Cư dân mạng nhanh chóng giải tán, không có người quan tâm đến chuyện này nữa, không quá ba ngày, mọi người cũng sẽ quên mất chuyện cậu bé tên Minh Hiên này.
Địch Thần nhìn tin tức chuyển biến ba trăm sáu mươi độ này, xoa đầu một hồi: "Cho nên, đây là do cha em làm?"
Nhớ lại lúc Cao Vũ Sanh mới vừa nằm viện, Cao Chấn Trạch đến thăm hắn, lần đầu tiên nói được một câu xúc động lòng người, "Cứ yên tâm dưỡng bệnh, còn lại thì giao cho cha." Nhưng mà, Cao Chấn Trạch quản người gây chuyện này làm gì, chuyện này cũng đâu gây khó khăn cho Cao Vũ Sanh.
"Hẳn là vì chính ông ta." Cao Vũ Sanh cười nhạt.
Trước khi Cao Vũ Sanh sinh ra, Diệp Dung đã tiếp quản mỏ khai thác Cao Viễn. Là chồng của Diệp Dung, đương nhiên là Cao Chấn Trạch rất hiểu rõ tình hình. Hơn nữa, có thể ông còn biết nhiều hơn Diệp Dung, dù sao ông cũng dựa vào quặng đầu tuyết để móc nối với NASA, giành được kỹ thuật chế tạo xe hơi mới nhất.
Nhưng quặng đầu tuyết là một loại kim loại màu tự nhiên. Mà kim loại màu thì không cho phép tư nhân khai thác, huống chi trong thời gian đó còn liên luỵ đến rất nhiều công nhân bị bệnh. Người không muốn để cho hầm mỏ bị chú ý nhất, chính là Cao Chấn Trạch.
Địch Thần hiểu rõ: "Vậy thì giải thích được rồi, tin tức bỗng nhiên biến mất, còn có gia đình của Minh Hiên... Nhưng mà anh rất tò mò, mua tin tức của báo mạng thì dễ, nhưng ông ta giải quyết người nhà này thế nào?"
Trong nhà chỉ có một đứa con, được xem là của báu như tròng mắt. Bây giờ tròng mắt này gặp phải bệnh nặng, cho dù có bỏ tiền ra nhiều thì cũng không thể dẹp được cơn giận của cha mẹ chứ.
Cao Vũ Sanh mím môi: "Rất đơn giản, dùng thân phận nhà hảo tâm, nghĩ biện pháp khiến cho phụ huynh tin rằng việc này có quan hệ với nhà mua đứa trẻ. Sau đó gánh tất cả tiền thuốc men của đứa trẻ, cần bao nhiêu cấp chừng đó, tiền này gửi thẳng đến tài khoản của bệnh viện, ngày nào đó cha mẹ dám nói lung tung thì lập tức dừng trả tiền."
Cách thức giải quyết như thế, vào lúc mười lăm năm trước thì khó làm, nhưng bây giờ Cao Chấn Trạch có tiền, loại chuyện dọn dẹp này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
"Hầy, thủ đoạn của mấy người có tiền, đúng là bẩn thật." Địch Thần chậc chậc cảm khái.
Cao Vũ Sanh cẩn thận nhìn anh: "Em chưa làm chuyện như thế bao giờ."
"Ha ha, nghĩ gì thế, có nói tới em đâu." Địch Thần cười bóp mũi hắn, "Ca ca là người lăn lộn xã hội nhiều, thủ đoạn bẩn thỉu cũng thấy nhiều rồi, cũng chẳng bị sốc mấy."
Cao Vũ Sanh hỏi tiếp: "Thủ đoạn bẩn thỉu gì?"
"À, ví dụ như không có tiền mua thuốc hút, liền ăn hiếp thiếu gia nhà giàu giống như em vậy, nói em ngày nào cũng mua cho ca ca. Không trả tiền thì cởi quần em ra, ném đến trước cửa trường học nhìn em khóc nhè." Địch Thần nói, một ngón tay câu lấy dây thun quần bệnh của Cao Vũ Sanh, kéo ra rồi búng lại.
Cao Vũ Sanh bị cảnh tượng trong lời nói của anh kích thích, ánh mắt bỗng nhiên tối đi, nắm ngón tay kéo quần hắn của Địch Thần, khàn giọng gọi: "Ca ca."
"Khụ..." Địch Thần bị một tiếng gọi ca ca có ý này nọ làm cho có cảm giác, vội ho một tiếng không dám trêu hắn nữa, nâng người lên tiếp tục tập đi, "Đừng có gọi bậy, lỡ gọi xảy ra chuyện gì, giờ em không chịu nổi đâu."
Cao Vũ Sanh: "..." Hắn nghĩ hình như ca ca hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng giờ mà nói đến chuyện này thì mình không có ưu thế, sáng suốt lựa chọn ngậm miệng.
Địch Thần đỡ hắn đi từ từ: "Ai, không phải em nói sát thủ và người dẫn dắt em đi tới hầm mỏ có quan hệ sao. Vậy thì chị em đang chống đối lại cha em à?"
Một chân của Cao Vũ Sanh vẫn chưa thể chạm đất, nói là tập đi, vịn vào Địch Thần cũng chỉ có thể luyện nhảy nhảy. Nhảy nhảy khiến cho hít thở không đều, đợi tới lúc mở miệng, hắn liền dừng lại, vịn vai Địch Thần nghỉ một lát: "Nếu Cao Văn Tranh muốn làm việc này thì đã làm sớm, sẽ không chờ đến bây giờ. Huống hồ, giờ mà chống đối lại Cao Chấn Trạch thì cô ta cũng chẳng được lợi ích gì."
Tính tới bây giờ, người thừa kế mà Cao Chấn Trạch nhắm tới chính là Cao Vũ Sanh, với tư tưởng trọng nam khinh nữ của ông, thứ tự kế thừa của Cao Văn Tranh còn xếp sau phế vật Cao Mục Địch.
Địch Thần: "Cho nên?"
Cao Vũ Sanh: "Cho nên, có thể Cao Văn Tranh cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong đó thôi."
Suy đoán như thế, khiến cho hai người đều không nói nên lời. Nhìn không thấy nguy hiểm chính là phiền toái nhất, nếu như đối phương chỉ muốn vạch trần chân tướng năm đó thì cũng không có gì, nhưng cái đối phương muốn còn nhiều hơn thế. Một cái lưới vô hình đang từ từ giăng ra, cố gắng kéo mọi người vào hết trong đó, dùng một cây đuốc đốt sạch sẽ.
Hai người bị vây trong bệnh viện này, không biết được nhiều tin tức, bây giờ, chuyện duy nhất có thể làm chính là bảo vệ chính mình.
"Không sao, chúng ta cứ làm rùa rụt đầu đi, trốn ở trong vỏ không đi ra ngoài." Đã tới tối, Địch Thần để cho Mông Mông ngủ trên giường bệnh, nói hay chính là để quan sát nhịp tim của bé. Mình thì ôm Cao Vũ Sanh ngủ giường lớn, nhét góc chăn rồi vỗ bé cưng Thiên Tứ dỗ ngủ.
Cao Vũ Sanh cười khẽ, đưa tay vịn vào eo anh.
Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên bị điện thoại gọi tỉnh. Địch Thần nhanh chóng bắt, để tránh cho người mắc bệnh tim thật nằm trên giường bệnh bị doạ ra chuyện. Anh để chế độ ban đêm, chỉ có số điện thoại quen gọi ba lần thì mới vang lên, hơn phân nửa là có chuyện gấp.
Gọi đến là từ viện điều dưỡng Nam Sơn, bên kia nói rất nhanh: "Là người nhà của Diêu Hồng Mai đúng không? Vừa nãy y tá phát hiện bà ấy ngất xỉu trong phòng, bây giờ chúng tôi phải nhanh chóng đưa bà ấy đến bệnh viện trong thành phố để cấp cứu."
"Có chuyện gì xảy ra!" Địch Thần nhảy xuống từ trên giường trong nháy mắt.
Cao Vũ Sanh mở đèn đầu giường, ngồi dậy: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nuôi của anh ngất xỉu, phải đưa tới bệnh viện trong thành phố để cấp cứu." Địch Thần quay đầu nói với Cao Vũ Sanh một câu, lại tiếp tục nghe tình huống phía bên kia điện thoại.
"Đưa tới chỗ này đi, em gọi để nói người sắp xếp, anh cũng tiện chăm sóc luôn." Cao Vũ Sanh xoa tay anh, "Có xe cấp cứu không?"
"Có." Địch Thần cũng không nói nữa, trực tiếp đồng ý với đề nghị đưa mẹ nuôi đến bệnh viện này, nói viện điều dưỡng đưa người đến đây, cũng nói cho bọn họ biết địa chỉ. Hiện nay Phương Sơ Dương không ở trong thành phố, anh không thể rời khỏi Cao Vũ Sanh quá xa, một người chăm sóc nhiều người như thế, căn bản không thể nào chạy tới chạy lui được.
Cao Vũ Sanh gọi nội tuyến, nói cho bọn họ biết số điện thoại của viện điều dưỡng, để cho xe cấp cứu bên này liên lạc với xe cấp cứu bên kia. Ban đêm giao thông thông thuận, không tới nửa giờ, xe cứu thương đã í éo chạy tới.
"Bệnh nhân ba cao (1), có bệnh tiểu đường, có bệnh sử bệnh Alzheimer, bây giờ xem ra có thể là biến chứng của bệnh tiểu đường. Đã cấp cứu, bây giờ vẫn còn cần quan sát thêm." Phòng cấp cứu đẩy một bác gái béo tròn đang hôn mê ra.
(1) Ba cao: cao máu, cao huyết áp, cao đường huyết.
Diêu Hồng Mai mắc chứng bệnh Alzheimer sau khi con gái qua đời, càng ngày càng nghiêm trọng. Đến lúc Địch Kiến Quốc qua đời, đã mơ hồ đến không thể tự gánh vác sinh hoạt.
Trong nhà có một người lớn tuổi ngây ngốc, có một đứa bé gào khóc đòi ăn, muốn chăm sóc thì cũng cần ít nhất hai người. Hai anh em phải đi làm kiếm tiền, bất đắc dĩ liền đưa mẹ nuôi đến viện điều dưỡng, trả tiền cao mời người chăm sóc. Địch Thần bỏ công việc xúc đất lương cao, vừa làm thầy giáo nhà trẻ vừa chăm trẻ nhỏ, còn kiêm chức vệ sĩ để kiếm thêm tiền.
Địch Thần tìm một cái xe đẩy, đẩy Cao Vũ Sanh đến nhìn mẹ nuôi của anh qua tường thuỷ tinh. Bác gái mập mập nhìn qua rất dịu dàng, có lẽ là do si ngốc rồi quên hết buồn phiền, nhìn qua còn rất trẻ tuổi.
"Chúng ta cũng có thể xem là gặp mặt cha mẹ rồi đúng không?" Cao Vũ Sanh ngẩng đầu hỏi Địch Thần.
"Gặp cha mẹ gì mà gặp, nhìn qua cách tường thuỷ tinh à." Địch Thần duỗi ngón tay chọc đầu hắn.
Cao Vũ Sanh che đầu.
Địch Thần nhìn hắn, bỗng nhiên cười gượng một cái: "Cái động tác chọc đầu người khác này là anh học theo mẹ anh. Hồi trước bà ấy là giáo viên tiểu học, miệng vô cùng lợi hại, mắng người rất chi là trơn tru."
Cao Vũ Sanh thoáng kéo anh, Địch Thần không tập trung nên không chú ý, lảo đảo ngồi xuống trên đùi Cao Vũ Sanh. Sợ hết hồn, nhanh chóng vịn tay vịn, sợ đè hư hắn. Cao Vũ Sanh vòng quanh eo anh: "Vậy đợi mẹ em tỉnh, lại giới thiệu em với bà ấy nhé."
/Hết chương 107/