Chuyển ngữ: Cực Phẩm "Cô nhi trong vụ tai nạn khai thác mỏ rất nhiều, hầu hết đều lớn lên ở viện phúc lợi Cao Viễn, giữa chúng tôi đều có liên lạc với nhau." Triệu Bân ăn ngay nói thật. Cũng không có gì hay để mà giấu giếm, nếu đã tiết lộ thân phận, những thông tin này rất dễ để Cao Vũ Sanh biết được.
Cao Vũ Sanh đã sớm lấy được tư liệu về cô nhi, đương nhiên chẳng ngạc nhiên chút nào: "Lúc đó mọi người biết thân phận của Diệp Phùng Thu không?"
Triệu Bân không đứng nổi, ngồi xuống trên khối bê tông mà Địch Thần mới ngồi, ôm ngực bị Địch Thần đánh đau. Dạ dày cuộn trào, xương sườn cũng rất đau đớn, vô cùng nghi ngờ đã bị cậu em trai tức giận đánh cho ra nội thương. Nhưng mà hắn cũng không dám bày tỏ bất mãn gì, nghe thấy Cao Vũ Sanh nhắc tới lão viện trưởng, lộ ra một nụ cười phức tạp: "Ông ngoại cậu ấy à, lúc đầu không biết, sau đó thì biết."
Những năm cuối đời của Diệp Phùng Thu, đều ở cô nhi viện chăm sóc những đứa bé này, đối xử với bọn họ rất tốt. Học phí lúc Triệu Bân học đại học, đều là Diệp Phùng Thu cho, đây vốn không phải trách nhiệm của cô nhi viện. Bản thân ông có bệnh, cũng chẳng đi chữa, tiền đều để cho bọn họ.
"Ông ấy không để cho chúng tôi biết cậu là ai, nhiều năm như thế cũng không liên lạc với cậu. Mãi đến khi chúng tôi lớn lên rồi đi làm, dựa vào sức của mình mới điều tra ra."
Địch Thần nghe nói như thế, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao ông ngoại Diệp không đi gặp Thiên Tứ. Những đứa trẻ mồ côi ở Cao Viễn, có mấy đứa nhỏ tuổi không nhớ được gì, lại cũng có những thiếu niên giống như Triệu Bân. Trong lòng những thiếu niên này tràn đầy thù hận, một khi bị bọn họ phát hiện, Cao Vũ Sanh sẽ không sống được trong những tháng này bình yên nữa.
Cao Vũ Sanh cụp mắt, lặng im không nói gì.
Địch Thần ôm cả bờ vai của hắn, vỗ nhè nhẹ hai cái.
"Những điều nên nói, không nên nói tôi cũng nói cả rồi." Triệu Bân từ từ lại sức, lại lần nữa đứng dậy, nhìn cơ thể của hai người dính chung với nhau, bất đắc dĩ cười khổ, "Thật không nghĩ tới, hai người có thể thân thiết đến thế. Những lời này, chính là người làm cha của Mông Mông, giải thích cho người nhà của Tê Nguyệt nghe."
Dập đầu nhận sai với em vợ, nhưng không nghĩ tới em vợ này còn dẫn theo con trai của kẻ thù, lời nên nói cũng biến thành không nên nói, bóc trần bản thân mình đến không còn mảnh nào.
Địch Thần chẳng hề có gì là xấu hổ, nói mà không biết ngượng: "Đây là duyên phận."
"..." Triệu Bân nói không được nữa, nhìn về phía Cao Vũ Sanh chẳng nói câu nào, "Nói đến mức này, tôi cũng chẳng gạt cậu nữa. Cho dù bây giờ cậu nói hành tung của tôi cho Cao Chấn Trạch, ông ta cũng không trốn thoát khỏi chuyện ngồi tù."
Nói đến nửa câu sau, trong mắt Triệu Bân phát ra ánh sáng khó có thể che giấu, đó là một loại tự tin vui mừng vì đã tính trước được mọi việc, đại thù đã gần báo xong. Tất cả, đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, cho dù bây giờ hắn có bị nhốt vào quán trọ đen, tất cả mọi chuyện cũng sẽ cứ vận hành theo lẽ thường, cuối cùng thì đưa Cao Chấn Trạch lên toà án.
Địch Thần nhướng mày, xem ra suy đoán lúc trước không sai, quả thật cảnh sát đã điều tra ra chuyện của Cao Viễn. Nghĩ đến hôm nay người này giao gì đó cho Phương Sơ Dương, cũng đủ để lật đổ Cao Chấn Trạch, lúc này mới chẳng sợ hãi gì mà thừa nhận.
"Ông ấy ngồi tù là trừng phạt đúng tội." Cao Vũ Sanh chẳng hề dao động nói, giống như người gần bước vào song sắt không phải là cha mình, "Nhưng mấy người giết tôi, cũng trốn chẳng thoát."
Triệu Bân nhíu mày: "Chúng tôi không muốn giết cậu, trên thực tế, tôi cũng không biết chỗ nào có vấn đề."
Cao Vũ Sanh ngước mắt nhìn hắn: "Cho nên nói, quản lý trong tổ chức của bọn anh, cũng chẳng chặt chẽ cẩn thận, đúng chứ?"
"Chắc chắn là không chặt chẽ cẩn thận rồi, lần trước Trần Chiếu Huy còn đánh anh ta." Địch Thần chợt nhớ tới, hơi nheo mắt, "Vì sao lần trước cậu ta đánh anh?"
Triệu Bân dừng một chút, nhắc tới Tiểu Trần, giống như là nhắc tới anh em ruột thịt của mình, dịu dàng lại bấc đắc dĩ: "Chiếu Huy em ấy, luôn luôn chính trực như thế. Em ấy tưởng tôi tìm sát thủ, vô cùng tức giận. Thực tế là, tôi không hề biết chuyện này, chưa kịp giải thích với em ấy, đã bị đánh rồi."
"À ——" Địch Thần kéo dài âm điệu, ánh mắt lạnh lẽo, "Quả nhiên Trần Chiếu Huy cũng tham gia vào chuyện của mấy người."
Triệu Bân sửng sốt một chút, mới phản ứng được Địch Thần đang bẫy câu nói của hắn: "Em ấy..."
Địch Thần cười nhạt: "Hành động của mấy người, là mới bắt đầu được chừng một năm. Tôi nhớ rõ Tiểu Trần thi đậu vào đội hình cảnh vào năm ngoái. Mấy người vẫn không tìm được Vũ Sanh, là dựa vào Tiểu Trần tìm được tư liệu thay đổi hộ khẩu của Vũ Sanh trong hệ thống nội bộ, đúng không?"
Cứ cho rằng Tiểu Trần là một người thành thật, nhưng khi người thành thật nói dối mới không có ai nghi ngờ. Vi phạm quy định dùng hệ thống cảnh sát tìm kiếm tin tức, loại chuyện này anh cầu xin Phương Sơ Dương mấy lần cũng chẳng thành công, Tiểu Trần đây mới nhập chức cũng dám làm.
Sắc mặt của Triệu Bân hơi thay đổi, lộ ra vài phần ảo não: "Chiếu Huy là một cảnh sát tốt, em ấy làm như thế cũng là vì giúp những công nhân mỏ giải oan. Chúng tôi chỉ muốn tìm chân tướng rõ ràng cho chuyện năm đó, không hề có ý làm hại người vô tội."
Địch Thần cười như không cười, ý nói hắn tiếp tục nói nữa đi.
Triệu Bân thở dài: "Nghiêm túc mà nói, Cao tổng cũng là người bị hại trong chuyện này, giống với chúng tôi. Lúc chuyện xảy ra, cậu ấy vẫn là một đứa nhỏ, tôi cũng chẳng phải biến thái, tại sao lại muốn giết cậu ấy? Tình huống hiện tại rất phức tạp, nếu như Cao tổng không ngại, không bằng chúng ta hợp tác?"
Cao Vũ Sanh từ chối cho ý kiến, xoa tay Địch Thần, ý nói anh kết thúc cuộc nói chuyện này đi. Nên hỏi đều đã hỏi, Triệu Bân cũng sẽ không cung cấp thêm nhiều tin tức nữa, nói thêm gì nữa cũng chẳng có ý nghĩa.
Địch Thần nghĩ là hắn đứng mệt mỏi, cũng không quan tâm Triệu Bân ra sức kéo đồng minh, quay lại đỡ Vũ Sanh về xe.
Trên đường trở về, ba người đều im lặng.
Chắc là Triệu Bân đang hối hận mình nói nhiều quá, Cao Vũ Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, Địch Thần thì vẫn đang còn nhớ lại quá trình tẩn Triệu Bân.
Bao nhiêu năm nay, anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng đánh Triệu Bân vô số lần. Kéo người vào ngõ hẻm đánh, đánh Triệu Bân trước mặt bạn gái mới của hắn, kéo đến trước mộ Địch Tê Nguyệt đánh, dẫn theo Mông Mông đã lớn cùng nhau đánh... Nói chung, cho dù là cảnh tượng gì, chắc chắn phải đánh hắn đến khóc rống chảy đầy nước mắt quỳ gối xin lỗi.
Nhưng không nghĩ tới lại theo hướng này, nghe hắn nói một đống chuyện như thế, cảm giác có chút đáng thương. Khóc thì cũng có khóc, nhưng khóc này cũng không khiến Địch Thần sảng khoái, chỉ có cảm giác vô lực nặng nề.
"Cậu của bé, sau này tôi còn có thể đến gặp Mông Mông không?" Triệu Bân im nửa ngày, thử thăm dò mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
"Được." Địch Thần lên tiếng từ trong mũi, "Anh là cha của nó, muốn đến gặp thì tôi cũng chẳng xen vào. Nhưng mà khoan hãy nói cho nó, tôi sẽ từ từ nói với nó."
Nghe nói như thế, trong mắt Triệu Bân toàn là kinh ngạc và vui mừng: "Cậu, cậu muốn nói cho bé biết?"
"Sao, không muốn nhận con?" Địch Thần nhướng mày.
"Không không." Triệu Bân vội vàng xua tay, sau đó không biết làm sao kéo ống quần, "Ừm... trước khi giải quyết chuyện của Cao Viễn xong, đừng nói cho bé biết."
"Đương nhiên, chờ anh chùi sạch mông mình cái đã. Trước lúc đó, cách Mông Mông xa một chút." Địch Thần liếc mắt nhìn hắn từ kính chiếu hậu, không chút lưu tình nói. Người này lúc nào cũng có thể bị Cao Chấn Trạch trả đũa, hơn nữa còn dính dáng đến một đám người báo thù vô tổ chức vô kỷ luật, tuyệt đối không thể khiến Mông Mông bị vướng vào đó.
"Tôi biết." Triệu Bân ngượng ngùng trả lời, cũng không biết là vui vẻ hay là lo lắng, không ngừng nói thêm vài câu, "Tôi sẽ không gây hoạ cho Mông Mông. Tôi sẽ gửi tiền phí nuôi nấng cho cậu hàng tháng... Vậy đợi đến khi việc này kết thúc, tôi có thể dẫn Mông Mông đi không?"
Câu nói mang theo vài phần dè dặt, khiến người ta không tức giận được. Chỉ là khi Địch Thần nghe thấy "Dẫn đi," rất là không vui. Vừa nghĩ đến giao Mông Mông cho hắn, trong lòng đau đớn như bị dao cắt. Nuôi thằng bé nhiều năm như thế, đâu thể bỏ được, huống chi bây giờ anh cũng không có cách nào tin tưởng Triệu Bân, loại người giữa đường chạy mất này, ai biết hắn có chịu nổi trách nhiệm hay không.
"Xem biểu hiện của anh." Địch Thần lạnh lùng trả lời một câu.
"Tôi sẽ biểu hiện thật tốt." Triệu Bân cong lên đôi mắt cười, khuôn mặt xanh xanh tím tím còn có răng trắng bóc, nhìn vào có chút buồn cười.
Cao Vũ Sanh không vui nhíu mày, tranh thủ quyền nuôi con mà thôi, sao nói cứ như theo đuổi thế chứ.
/Hết chương 117/
Tác giả: _(:з" ∠)_