Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 126

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cừu Kiêu bị bắn chết ngay tại chỗ, người giúp hắn đe doạ vũ lực bằng súng ngắm nằm trên nóc nhà đằng kia cũng bị bắt. Cao Văn Tranh không trốn ra được, bị chết cháy với vệ sĩ ngất xỉu ở trong nhà.

Quản gia và vệ sĩ trong sân, một thì kì tích không chết, một thì bị thương nghiêm trọng. Cao Chấn Trạch may mắn chạy ra được, nhưng vẫn bị thương không nhẹ; mẹ kế bị thương nghiêm trọng nhất, được đẩy thẳng vào ICU. Mà đầu bếp và một vị luật sư tiên sinh khác không hiểu sao biến mất, được phát hiện ngất xỉu nằm trong bụi cỏ trong vườn hoa.

Sư kiện nghiêm trọng như thế rất hiếm khi xảy ra trong thời bình thế này, cảnh sát phong tỏa hiện trường tạm thời chưa thông báo. Hàng xóm xung quanh cũng không dám lại gần, cứ vây xem ở đằng xa, yên lặng nghe ngóng.

"Nói cách khác, thật ra Cừu Kiêu không giết vệ sĩ và quản gia, hắn nói bốn cái mạng thiếu một cái, là giả sao?" Địch Thần đang ghi lại mọi chuyện ở đội hình cảnh, vô cùng khó hiểu với tình huống này.

Cao Vũ Sanh ngồi ở bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt nắm lại bàn tay tính cóc vào đầu cảnh sát, khẽ lắc đầu. Ở trong đồn công an mà cóc đầu của cậu cả Phương, thì sẽ bị xem là đánh lén cảnh sát.

Phương Sơ Dương nhìn thấy mờ ám của hai người, vô cùng hài lòng với hành vi giữ gìn uy nghiêm của anh cả do Cao Vũ Sanh làm, liếc mắt nhìn Địch Thần ra ngoài để não ở nhà: "Người ta nói gì thì anh cũng tin hả, tên quái vật không có tính người Cừu Kiêu kia, còn nói đạo lý đếm số với anh sao? Hắn ta chính là muốn nhìn người nhà họ Cao tàn sát lẫn nhau."

Mẹ kế muốn giết Cao Văn Tranh, chắc chắn Cao Văn Tranh sẽ không ngồi chờ chết, nếu vùng lên phản kích lại thì kết quả có thể cô ta sẽ lấy được mạng mẹ kế. Cứ như thế, chắc chắn em trai Cao Mục Địch sẽ không mặc kệ, rồi xông lên giúp mẹ đánh lại chị hai... Nói chung, chỉ cần có một người ra tay, những người còn lại cũng sẽ bị cuốn vào, cuối cùng biến thành một thảm kịch luân lý giết chóc lẫn nhau.

"Mẹ nó, sao anh có thể không hiểu được đạo lý đơn giản thế? Anh đây là đang kiểm tra Tiểu Thiên Tứ, chú chen mỏ vào nói làm gì." Địch Thần bừng tỉnh hiểu ra, cũng không hề cảm kích chút nào, tiếp tục giễu cợt anh em nhà mình.

Gân xanh trên tán Phương Sơ Dương đập thình thịch: "Cút cút cút, hai người có thể xoắn rồi!"

"Ây, đừng mà, anh còn có một vấn đề, lần này là hỏi chú thật." Địch Thần víu vào không chịu đi, "Anh là người bị hại, có quyền biết rõ!"

Cao Vũ Sanh mím môi, nhịn xuống không cười phát ra tiếng.

Phương Sơ Dương bị anh chọc tức đến ngã ngửa, ngại vì quy định nên không thể tẩn nhau một trận ở chỗ này, chỉ có thể cắn răng nói anh có rắm thì mau thả.

"Cách giết người này của Cừu Kiêu có hơi sai, hắn ta đã có người canh lại còn có súng bắn đinh, rò khí thiên nhiên rồi sau đó cần gì phải đi vào?" Địch Thần hỏi ra thắc mắc mà anh suy nghĩ cả đêm.

Khí thiên nhiên khác với khí ga, cũng không thể làm cho người ta trúng độc. Dưới tình huống cửa bị hư, không đạt đến mức khiến người ta nghẹt thở được, dù sao vẫn có ô-xy cung cấp. Cho dù người trong phòng có thể chịu được mùi hôi, có thể vẫn ra không được. Lúc thế này, hẳn sát thủ nên chọn lựa hoặc là ném một cái bật lửa vào, đưa cả nhà thăng thiên; hoặc là đợi đến khi người trong nhà bị khủng hoảng căn nhà sẽ nổ bất cứ lúc nào đánh bại, đi ra khỏi nhà, ông ta có thể bắn từ xa.

Nhưng mà vị sát thủ tiên sinh kinh nghiệm phong phú này, lại không đi con đường bình thường, vọt thẳng vào. Tự cột mình vào hoàn cảnh nguy hiểm có thể nổ tung bất cứ lúc nào, chuyện này rõ ràng không hợp logic.

"Người ta cam tâm tình nguyện xử từng người đấy, mắc mớ gì đến anh." Phương Sơ Dương không muốn trả lời, xua tay nói anh mau cút.

"Sát thủ lo lắng Bạch Duệ cũng ở bên trong." Cao Vũ Sanh thấp giọng phân tích, "Người bắn tỉa tầm xa của hắn chỉ bắn quản gia và vệ sĩ, nói rõ mục tiêu của hắn rõ ràng là chỉ giết họ Cao."

Tiểu Mã đang phân tích tình tiết vụ án, đẩy ghế xoay văn phòng lại gần: "Không sai, chắc chắn là có người ra mệnh lệnh cho Cừu Kiêu, dù sao bản thân hắn là một tên biến thái giết người không chớp mắt. Mà mệnh lệnh này, chỉ có thể là Bạch Duệ đưa ra, bởi vì hắn lo lắng sẽ giết lầm mình."

"Vậy là ai làm rò khí thiên nhiên?" Tiểu Trương sắp xếp tư liệu cũng lại gần.

Địch Thần lộ ra nụ cười Conan, giơ một ngón tay: "Chân tướng chỉ có một."

"Sao?" Tất cả mọi người nhìn qua.

Địch Thần đẩy kính mắt không tồn tại một cái: "Đầu bếp quên khoá van."

"Phụt —" Ngụm trà mà Tiểu Mã mới uống vào bị phun ra ngoài ngay lập tức.

Phương Sơ Dương chộp lấy cuốn sổ trong tay mình đập anh, Địch Thần nghiêng đầu né đi đâm thẳng vào lòng Cao Vũ Sanh. Cao tổng không có chút nguyên tắc nào, đúng lúc dùng cánh tay giúp anh chắn, lần này thì trúng thật, phát ra một tiếng "bộp!"

"Phương Sơ Dương, chú quá đáng lắm rồi đó? Làm sao có thể đánh chị dâu chưa qua cửa của mình được? Có còn gia pháp hay không?" Địch Thần làm bộ làm tịch ôm cánh tay Tiểu Thiên Tứ thổi thổi.

Cảnh sát Phương không thể nhịn được nữa, ném hai người ra khỏi đồn cảnh sát.

"Chơi chẳng vui tí nào." Địch Thần bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiên Tứ nhịn cười hự hự, giơ tay ra bóp mặt hắn, "Vẫn là Thiên Tứ Hay nhà chúng ta chơi vui nhất, vậy tối nay chơi chơi một chút với ca ca nhé?"

Cao Vũ Sanh nhịn ý cười xuống, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn chơi cái gì?"

Địch Thần tự cho là tà mị nhướng nhướng mày: "Chơi cái mà, người lớn mới chơi được ấy."

Nhìn lông mày ca ca sắp bay lên cao giống mèo Tom, Cao Vũ Sanh nhịn không được lại cười rộ lên. Mở gậy chống gấp ra, một tay vịn gậy một tay nắm tay anh, giả bộ nghe không hiểu, tiếp tục đi tiếp: "Vậy anh nghĩ xem, rốt cuộc là ai mở van khí thiên nhiên."

Địch Thần nghi ngờ nhìn thằng nhóc đang kéo mình, phát hiện hai lỗ tai kia đã biến thành màu đỏ, lập tức hiểu rõ, thằng nhóc này lại xí hổ rồi. Chậc chậc, thôi quên đi, đến tối rồi hẵng nói tiếp đề tài không biết xấu hổ. "Đương nhiên là Bạch Duệ, anh có thể không biết à? Chọc Phương Sơ Dương thôi."

Không những Bạch Duệ lừa Cao Văn Tranh, mà còn lừa cả sát thủ. Sau khi hắn ý thức được tính nguy hiểm của tên sát thủ này, cũng đã quyết định muốn chôn vùi sát thủ và người nhà họ Cao trong biệt thự.

...

Sát thủ uy hiếp Cao Vũ Sanh gần một năm, bao gồm người thao túng phía sau màn từ đầu đến cuối, toàn bộ đều bị kết án. Có thể yên tâm xuất viện về nhà ở rồi. Hai người đến bệnh viện thu dọn đồ đạc, gọi thư ký Trịnh giúp đưa về nhà, sau đó ôm Địch Mông Mông đi ăn một bữa lớn chúc mừng.

Khu phố thương mại náo nhiệt nhất trong khu vực thành phố, đủ loại khu thương mại san sát nối tiếp nhau, đèn đuốc sáng trưng. Trên màn hình quảng cáo điện tử đứng thứ tự cao trong toàn Châu Á, đang chiếu quảng cáo của Bản đồ Tiêu Điểm.

Tiểu thịt tươi đang rất nổi bây giờ, cầm điện thoại biểu diễn cách dùng chức năng "Tìm Điểm" của Bản đồ Tiêu Điểm trên đó.

[Mở điện thoại ra, tìm phiếu giảm giá ở gần mình, dựa vào bản đồ tìm được tiệm quét thẻ, liền có thể nhận được giảm giá nữa nha!]

Tất cả đều yên bình an ninh, đã lâu không được hẹn hò ở chỗ đông người thế này, hai người đều có chút phấn khởi. Một tay Địch Thần ôm Mông Mông, một tay nắm tay Cao Vũ Sanh, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, khiến cho người đi đường cũng nhìn qua liên tục.

May mà khăn quàng cổ dành cho nam đắt tiền của Cao Vũ Sanh che nửa gương mặt tuấn tú, mới không xảy ra thảm kịch "Tổng tài Tiêu Điểm come out giữa đường."

"Khi nào Mông Mông làm phẫu thuật? Để em liên hệ chuyên gia kiểm tra lại một chút." Cao Vũ Sanh nhìn cậu bé cứ hai bước lại cần ôm, hơi lo lắng tình huống cơ thể của bé.

"Không cần, anh đã sớm hẹn trước rồi, từ nhỏ Mông Mông đều khám bác sĩ này, tạm thời đổi bác sĩ thì cũng không tốt lắm." Địch Thần vỗ vỗ cậu bé nằm trên vai anh tò mò nhìn trái nhìn phải, nói bé đừng lộn xộn, cậu không hút ô-xy rất yếu ớt, "Đợi qua sinh nhật Mông Mông thì nói với Địch Tê Nguyệt một tiếng, phải đi làm phẫu thuật."

Sinh nhật của Mông Mông, chính là ngày giỗ của chị hai.

Cao Vũ Sanh gật đầu, cũng không miễn cưỡng, giơ tay muốn bế Mông Mông để cho anh nghỉ một lát.

"Đừng vội thể hiện, ba chân thì làm sao ôm nó được, em còn phải để anh ôm nữa kìa." Địch Thần né đi, kéo tay hắn nói hắn đừng quậy.

"Hê hê." Địch Mông Mông nhìn hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười mờ ám.

"Thằng nhóc ngốc này, cười cái gì đó?" Địch Thần nghiêng qua nhìn bé.

"Bỗng nhiên con cảm thấy hạnh phúc ghê, có mợ này, vậy thì con chẳng thiếu gì so với mấy bạn nhỏ khác. Dù cho có chết ở trên bàn mổ, đời này của quả nhân cũng đáng." Địch đại vương nhìn bầu trời sao bị ánh đèn neon nhiễm màu, ánh mắt sâu xa, tràn ngập khí chất của nhà triết học.

Địch Thần đen mặt trong nháy mắt: "Phi phi phi, gì mà chết trên bàn mổ, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ. Nhanh, phi hai cái."

Cao Vũ Sanh nhìn mà buồn cười, nhỏ giọng hỏi anh: "Người ngoài hành tinh cũng mê tín à?"

Địch Thần hùng hồn: "Nhập gia tùy tục."

Hai người ngẩng đầu cùng nhìn bầu trời đêm màu sắc sặc sỡ với Địch Mông Mông. Ánh đèn quá mức chói mắt, nhiễm bầu trời của thành phố thành đủ loại màu sắc, bỗng nhiên, ánh sáng sặc sỡ này hơi tối đi, xung quanh có người nhỏ giọng hô lên.

Địch Thần quay đầu lại, phát hiện màn hình to lớn gần như bao trùm toàn bộ toà khu thương mại, ngưng phát quảng cáo lại, trở thành một màu đen. Màn hình quảng cáo điện tử này, là tính tiền theo giây, dừng một lúc thế này thì tổn thất không nhỏ.

Lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, màn hình kia bỗng nhiên lại sáng lên, hình ảnh truyền phát trên đó lại không phải là một quảng cáo đẹp đẽ sáng ngời, mà là một đoạn video kết cấu không hợp lý lắm.

Địch Thần nhéo cái tay đang nắm tay mình một cái, thậm chí cũng không kịp gọi tên hắn, chỉ nhắc hắn mau nhìn. Cao Vũ Sanh nhìn sang, con ngươi co lại.

Cảnh tượng trên màn hình, cực kỳ quen thuộc, chính là phòng khách trong biệt thự nhà họ Cao. Camera có lẽ đặt ở vị trí cầu thang xoắn, đối diện mấy người nhà họ Cao ở khu sô pha. Cao Chấn Trạch cầm trong tay một cây kiếm, ngồi chồm hổm trên thảm trên mặt đất, đang nói chuyện:

[Cậu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể bàn bạc, buông bật lửa xuống trước đã. Cậu muốn bồi thường, hay là muốn xin lỗi, tôi đều có thể làm cho cậu.]

Video này còn tri kỷ có phụ đề, thuận tiện để xem.

Cái này, không hề nghi ngờ gì, chính là cảnh tượng sau khi Bạch Duệ đi vào đêm hôm đó.

[Cao Thành...]

[Tôi chết rồi, sẽ không có người bồi thường cho những công nhân đáng thương đó...]

"Thảo nào Bạch Duệ lại nhiều lời như vậy." Cuối cùng Địch Thần cũng hiểu được, lúc đó Bạch Duệ vẫn cứ giơ bật lửa bíp bíp liên tục, còn nghĩ là hắn học nhân vật phản diện trong phim nào đó, nhất định phải kể lại những việc trải qua bi thảm của mình rồi mới thống khoái giết người. Thì ra, là một bàn cờ đã thiết kế sẵn.

Video không dài, không tới ba phút đồng hồ, nhưng đã cắt những gì nên cắt. Lúc này, Cao Chấn Trạch có mở mười buổi họp báo cũng rửa không sạch, chính miệng ông ta thừa nhận mình chính là Cao Thành, chính là người phụ trách những công nhân mỏ mười lăm năm trước.

Chiếu video lần thứ nhất kết thúc, trên quảng trường bỗng vang lên tiếng thảo luận xì xào. Màn hình kia cũng không quay về màn hình quảng cáo, mà là bắt đầu phát video này liên tục tuần hoàn, đủ ba lần mới dừng.

"Trời ơi, có chuyện gì xảy ra với nhà họ Cao vậy?"

"Thì ra Cao Chấn Trạch chính là Cao Thành! Nam thần của tui không phải là con riêng!"

"Oa, Cao Chấn Trạch cũng quá không biết xấu hổ rồi, vì thoát tội mà nói con ruột thành con riêng."

"Ông ta có tiền như thế, mười lăm năm rồi mà cũng không muốn bồi thường sao?"

"Hầy, càng có tiền càng keo kiệt, những công nhân đã chết thì tốt rồi, không chết thì chính là tiền thuốc men vô cùng vô tận, thật sự rất phiền. Có thể tống đi được, thì ông ta chắc chắn càng chẳng muốn quản đến."

Người chung quanh bàn luận ầm ĩ, Địch Thần kéo khăn quàng cổ của Cao Vũ Sanh lên cao một chút, lôi hắn rời khỏi khu thương mại này. Bữa cơm tối này bị ngâm nướng nóng, trước khi dẹp yên sóng gió, vẫn là về nhà ăn mì cho khoẻ.

Ngược lại, Cao Vũ Sanh cực kỳ bình tĩnh, mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị tiểu khu gần đó, về nhà nấu lẩu ăn. Lâu rồi không có người ở nhà, lại là mùa đông giá rét, ăn nồi lẩu nóng hầm hập, cũng không thua gì bữa tiệc lớn ở khu thương mại.

"Video này là ai gửi nhỉ? Có tiền gớm." Địch Thần tìm một miếng thịt lớn ăn.

Cao Vũ Sanh đưa điện thoại cho anh: "Chắc là Boss trong game RPG."

Game RPG? Địch Thần cầm lấy xem, quả nhiên đoạn video đã được tung lên trên mạng. Cao Chấn Trạch còn đang nằm trong phòng ICU ở bệnh viện trị liệu xuất huyết nội tạng, không có biện pháp dặn dò bên PR áp tin tức xuống, video khuếch tán ra như virus, truyền đi khắp toàn bộ trên mạng.

Đợi ông già tỉnh lại, nhận được chắc là tin tức cổ phiếu Cửu Dật sụt giá.

Địch Thần phản ứng kịp, cái gọi là game RPG, chính là lần trước lúc Cao Vũ Sanh nhận được email nặc danh nói ra. Mà Boss game này, chính là Triệu Bân có thói quen chơi trò thần bí. Ngại vì Địch Mông Mông ở đây, không tiện nói tên Triệu Bân ra, liền dùng tên gọi thay thế quanh co lòng vòng này.

Ăn xong cơm tối, Địch Thần nằm ở trên giường xem video kia lại lần nữa. Triệu · Boss Hắc Ám · Bân nói lời giữ lời, từ đầu đến cuối trong video này không xuất hiện hình ảnh và giọng nói của Cao Vũ Sanh, chỉ có mấy người nhà họ Cao diễn trò tình thân nhảm ruồi. Đứng ở góc độ của người qua đường, Cao Vũ Sanh cũng được xem là một người bị hại.

Trên mạng có người phân tích kỹ càng tiền căn hậu quả, tổng kết thân thế của Cao Vũ Sanh lại một lần, quả nhiên là người nghe đau lòng người gặp rơi lệ. Rõ ràng là gia sản do mẹ mình gầy dựng, lại bị nói thành con riêng, chị gái khác mẹ còn không hề có liêm sỉ mà nói đó là "cơ nghiệp mà cha mẹ con dốc sức gầy dựng."

Cao Vũ Sanh tắm rửa xong, lau tóc đi ra. Thật ra chân của hắn đã có thể đi được bình thường, chỉ là cái chân bị thương kia hơi không có sức, lúc đi mới khập khiễng. Lúc này đi chân trần trên thảm, thật ra cũng vững vàng lắm, ném khăn mặt đi bò lên giường, từ từ lại gần cọ cọ ngực Địch Thần.

Đầu ướt nhẹp, lập tức thấm ướt một mảng trên áo ngủ Địch Thần, Địch Thần chọc chọc hắn: "Chậc, sao thằng bé này lại còn chảy nước miếng thế chứ?"

Cao Vũ Sanh: "..." Nằm bất động.

"Làm sao thế này?" Địch Thần nhìn đến buồn cười, trên mạng nói hắn đáng thương, thế mà cũng làm bộ đáng thương thật, tính để cho ca ca dỗ mình sao? Vỗ vỗ mông hắn, chồng ngồi dậy chút, lấy máy sấy ở đầu giường, "ong ong ong" sấy khô cái đầu ướt nhẹp.

Muốn dỗ thì đành dỗ vậy.

Sấy khô tóc xong, nhóc đáng thương ướt nhẹp biến thành đại tổng tài đầu xù xù, khoé miệng Cao Vũ Sanh cứ nhếch lên không ngừng được.

Địch Thần xoa cái đầu mới sấy khô thành một cái ổ gà, kéo kéo cái tên vẫn còn nằm im: "Được rồi, đi ngủ nào."

"Còn chưa chơi xong mà." Cao Vũ Sanh ôm chặt anh, như một con gấu Koala ôm đồ ăn.

"Xong rồi." Địch Thần lại xoa xoa cái đầu chíp bông khô ráo kia lần nữa, rõ ràng đã khô rồi.

Cao Vũ Sanh chống người dậy, nhíu mày nhìn anh, giơ tay lên kéo cổ áo ngủ ướt nhẹp: "Ướt rồi, cởi ra thôi."

"Không sao đâu." Địch Thần vừa định nói lập tức sẽ khô thôi, đã thấy tên trên người mình trực tiếp dùng răng nanh cắn nút áo, giống như là phải giúp hắn cởi thật. Nếu như, động tác cắn nút áo này chính xác hơn thì càng tốt.

"Anh nói rồi mà, muốn chơi trò mà người lớn chơi." Cao Vũ Sanh ngậm áo ngủ, vô tội nhìn sang.

Địch Thần nhịn không được nuốt nước bọt một cái, giơ một ngón tay ra, vẽ dọc theo chiếc cằm cực kỳ xinh đẹp kia: "Là muốn chơi trò xấu hổ với ca ca hửm?"

Cơ thể vẫn không ngừng rèn luyện, không tự chủ được căng cứng cơ bắp, Cao Vũ Sanh từ từ hít vào một hơi, nhả áo ngủ trong miệng ra, nhìn thẳng vào mắt của Địch Thần: "Có thể chứ?"

"Chân không đau à?" Địch Thần bị làm cho cũng có chút thèm thuồng, nhưng vẫn lo lắng cơ thể của hắn. Dù sao mới tự mình bước đi không được mấy ngày, muốn vận động với biên độ lớn như thế, thì mình phải cẩn thận chăm sóc em ấy mới được.

Cao Vũ Sanh dịu dàng mổ môi anh một cái: "Cũng không cần lực bắp chân, hơn nữa cũng không sao rồi."

Nghe nói như thế, không chút động lòng thì không phải là đàn ông. Địch Thần liếm liếm môi, giữ cằm hắn rồi hôn lên: "Vậy, để ca ca thương em nào."

Cao Vũ Sanh giơ tay lên tắt đèn.

"Ây, tắt đèn làm cái gì, anh không nhìn thấy gì cả."

"Nhìn không thấy mới tốt."

Câu này nói rất chậm, những giác quan của anh bỗng nhiên càng nhạy cảm hơn trong bóng tối, tiếng nói chuyện dễ nghe, tiếng quần áo ma sát vào nhau rót vào trong lỗ tai, đánh cho da đầu tê dại. Không đợi Địch Thần hiểu được ý tứ của những lời này, liền thấy bị hôn lên môi lần nữa.

"Đừng hôn, anh không đủ ô-xy... Ơ hay?"

...

Sáng ngày hôm sau, Địch Mông Mông ngủ thẳng tới lúc bình thường rời giường, phát hiện cậu vẫn chưa đến bắt mình đánh răng rửa mặt. Ngồi dậy xoa xoa hai mắt, bò xuống giường đi tìm người lớn.

Cửa phòng ngủ chính bị khoá, bạn nhỏ đẩy không ra, nghe được tiếng cậu nói chuyện bên trong.

"Em xong chưa hả, đi qua bên kia."

Giọng nói này có chút khác bình thường, Địch đại vương nói không rõ là khác chỗ nào, chính là không hiểu sao khiến bé nhớ tới mèo hoang đã ăn no trong sân.

"Đi lấy một bình ô-xy cho anh, anh không làm được gì cả." Địch Thần nhướng cằm, sai bảo Cao Vũ Sanh mới vừa đánh răng xong bước ra ngoài.

"Cũng có đi đánh nhau đâu, anh cần bình ô-xy làm gì." Độ cong nơi khoé miệng của Cao Vũ Sanh làm sao cũng không ép xuống được, mang theo mùi bạc hà thơm ngát lại gần hôn chóp mũi anh một cái.

"Chậc, nhóc hư hỏng, em học được ở đâu đấy, hửm?" Địch Thần cảm thấy mình chính là một hành khách mua trúng vé tàu giả, đêm qua vui vẻ lên tàu, chân trước mới đạp lên, tàu đã lật luôn.

"Làm chuyện gì cũng phải có chuẩn bị, đây là nguyên tắc làm việc của em. Ca ca có hài lòng không?" Cao Vũ Sanh giống như một thí sinh gian khổ học tập mười năm cuối cùng cũng nộp bài thi, mặt ngoài bình tĩnh trong lòng thấp thỏm đợi thầy giáo chấm điểm.

Địch Thần chép miệng một cái: "Miễn cưỡng cho em thi đậu Đại học trọng điểm."

Mắt Cao Vũ Sanh sáng bừng lên: "Em sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ lần tới thi đậu Thanh Hoa."

"Ây, đừng, tri túc thường nhạc (1)."

(1) Tri túc thường nhạc: người biết thỏa mãn thì trong lòng thường vui vẻ.

"... Ha ha."

Tuy rằng lúc Cao tổng không cần bắp chân thì sinh long hoạt hổ, nhưng lúc dùng đến bắp chân thì vẫn có chút cà nhắc. Cũng may ảnh hưởng không lớn, có thể đi làm bình thường. Bên ngoài còn có rất nhiều chuyện cần xử lý ngay lập tức, Cao Vũ Sanh vịn trên người Địch Thần, cùng nhau dùng bốn bàn tay làm một bữa sáng nhìn chẳng đẹp mắt mấy, lúc này mới thủng thỉnh đi tới công ty.

Phòng làm việc của CEO Bản đồ Tiêu Điểm, đã bị chủ nhân bỏ xó hồi lâu. Công nhân viên trong công ty vừa hài lòng lại vừa khổ sở chào đón ông chủ quay lại, hài lòng ở chỗ Cao Vũ Sanh trở về, hiệu suất xử lý công việc của bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều, khổ sở ở chỗ, lại phải bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ làm việc, không thể lớn tiếng trò chuyện bát quái cuộc sống nữa.

Đương nhiên vui vẻ nhất chính là thư ký Trịnh, cuối cùng hắn cũng không cần chạy hai đầu đi đưa văn kiện.

"Cao tổng, có một luật sư họ Trình tìm sếp." Thư ký Trịnh đi vào thông báo, liếc nhìn về phía Địch Thần chán chường chơi điện thoại trên sô pha, không bao giờ nghĩ tiểu vệ sĩ đang chơi bời lêu lổng nữa. Có thể cứu được tổng tài ra từ trong bàn tay của sát thủ, cho dù có làm việc một ngày, còn lại tròn một năm chỉ khoanh chân chơi game thôi cũng là chuyện nên làm.

"Mời ông ấy đi đến phòng khách nhỏ đi." Cao Vũ Sanh đứng lên, vỗ vỗ Địch Thần ý bảo anh đi với mình.

"Luật sư Trình?" Địch Thần nghĩ không ra người kia là ai.

"Chính là luật sư tư nhân của Cao Chấn Trạch." Cao Vũ Sanh nhỏ giọng giải thích một chút, liền đẩy cửa phòng khách ra. Trong phòng có một luật sư đầu quấn băng gạc đang ngồi, thấy hai người bước vào thì lập tức đứng lên, chính là luật sư đứng sau lưng Cao Chấn Trạch đọc phân phối cổ phần ngày đó.

"Tiểu Cao tổng, tôi nhận được uỷ thác của Cao tiên sinh, đến giao giấy tờ công việc cho cậu. Hôm qua hỏi ý của Cao Chấn Trạch tiên sinh, bởi vì Cao Văn Tranh đã qua đời, 2% cổ phần cũng quy về danh nghĩa của cậu." Luật sư lấy một xấp tư liệu thật dày ra, mời Cao Vũ Sanh ký tên xác nhận.

Cao Vũ Sanh nhìn tư liệu trước mắt, lại nhìn về phía luật sư trên mặt đều là "Báo tin vui cho cậu": "Tôi sẽ nói luật sư của mình đến làm việc với ông."

Luật sư Trình ngừng một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đó là chuyện nên làm."

Cao Vũ Sanh gật đầu nhẹ, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

"À, tiểu Cao tổng." Luật sư không nghĩ tới hắn nói một câu như thế đã đi, nhanh chóng gọi người lại, "Cần ít nhất một tuần lễ mới có thể hoàn thành tất cả thủ tục. Trước đó, Cao tiên sinh hy vọng ngày mai cậu sẽ đến Cửu Dật chủ trì công việc."

"Không cần sốt ruột." Cao Vũ Sanh khoát khoát tay.

Luật sư còn muốn đuổi theo, bị Địch Thần ngăn lại, cười chế nhạo: "Hôm nay, mới bắt đầu phiên giao dịch mà cổ phiếu của Cửu Dật đã sụt giá, bây giờ nói em ấy đi, không phải là gánh tội à?"

Luật sư: "..."

Cao Vũ Sanh cười bất đắc dĩ, kéo anh ra khỏi phòng họp.

"Một luật sư yếu như gà vậy, em gọi anh theo làm gì?" Địch Thần duỗi người.

"Nói anh đi WC chung." Cao Vũ Sanh kéo anh đi WC.

"Em là học sinh tiểu học hả? Lại còn gọi người đi WC chung nữa chứ." Địch Thần liếc nhìn hắn, giơ tay kéo người qua, phòng cho hắn trượt chân vì hai chân chưa vững.

Cao Vũ Sanh kéo anh vào phòng WC: "Em muốn tiện thể xem anh."

Địch Thần nhướng mày: "Xem cái gì?"

Cao Vũ Sanh móc thuốc mỡ giảm sưng ra từ trong túi: "Nhìn xem có cần thoa một chút hay không."

"... Anh thấy em hơi thiếu chỉnh đốn rồi đó."

Nhà máy sản xuất xe hơi Cửu Dật lên sàn ở Mỹ, vụ bê bối của nhà họ Cao nhanh chóng bị truyền ra ngoài. Có dân chuyên nghiệp phân tích, vấn đề kim loại màu sẽ càng nghiêm trọng hơn, cực kỳ không kỳ vọng Cửu Dật sẽ vùng lên được lại.

Công nhân mỏ còn sống và con cháu của họ, chạy đến trên quảng trường ngoài toà nhà Cửu Dật biểu tình. Mà cùng ngày đó, Cao Vũ Sanh lại nhận được email của Triệu Bân.

[Cậu đồng ý rồi.]

Địch Thần liếc mắt: "Đúng là xem mình thành Boss trong game thật."

Cao Vũ Sanh mím môi khẽ cười: "Anh ta nói đúng, em cũng nên đi tiếp quản rồi."

Cổ phiếu sụt giá mấy ngày liền, nhóm cao tầng trong công ty sắp trụi hết tóc, lúc này nhìn thấy Cao Vũ Sanh, sắc mặt kia so với gặp cha ruột còn thân thiết hơn.

"Vũ Sanh à, cuối cùng cháu cũng tới."

"Vũ Sanh à, nhanh chóng giải thích làm rõ đi, nói là cháu tiếp quản Cửu Dật rồi."

"Đúng đúng đúng, hiện tại chỉ có cháu mới có thể cứu được cổ phiếu, cứ ngồi chờ cha cháu bị định tội thì sẽ xong đời."

"Các vị." Cao Vũ Sanh đứng trước mặt mấy đại cổ đông, sắc mặt nghiêm túc, "Hiện giờ giá cổ phiếu đã là thấp nhất trong lịch sử, con nghĩ trong lòng các vị cũng chẳng dễ chịu gì. Con muốn bán cổ phần trong tay đi, để gây quỹ giải quyết vấn đề còn sót lại của mỏ khai thác Cao Viễn."

"Cái gì?" Mọi người ồ lên, bây giờ mà bán cổ phần công ty đi, đây tuyệt đối là đã nghèo còn mắc cái eo.

"Con biết như thế sẽ không có lời, nhưng con phải làm như thế. Các chú các bác đều là người lâu năm trong Cửu Dật, con mong muốn mọi người có thể lấy được chút gì đó từ lợi ích này." Cao Vũ Sanh nói đến hết sức thành khẩn.

Có người nghĩ hắn là phá gia chi tử, có người khâm phục hắn có quyết đoán, nhưng dù cho nghĩ như thế nào, hầu hết đều rục rịch trong lòng, ôm thái độ "Có lợi ích mà không chụp lấy chính là thằng ngu," vội vã đi gom tiền.

Cao Vũ Sanh kiếm được số tiền như những con số thiên văn (2) trong thời gian ngắn, tuyên bố với bên ngoài mình đã tiếp nhận Cửu Dật, cũng sẽ phụ trách tới cùng với những công nhân mỏ khai thác Cao Viễn. Sau khi tin tức được truyền ra ngoài, Triệu Tử An gửi cho hắn một danh sách của công nhân mỏ.

(2) Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.

Biết được gia nghiệp của mình sẽ bị Cao Vũ Sanh lập tức tiêu hết, Cao Chấn Trạch vất vả lắm mới kiềm chế được xuất huyết nội tạng, vùng vằng đi đến Cửu Dật chủ trì đại cục.

Cao Chấn Trạch lại lần nữa mặc đồ vest vào, nhìn già hơn rất nhiều, đi một bước khụ một cái, giống như trong người mình có một cái ống bễ cũ. Trợ lý giúp ông đẩy cửa phòng họp ra, lúc này Cao Vũ Sanh đang ngồi ở vị trí đầu tiên nghe nhân viên báo cáo.

"Thằng bất hiếu này, đã làm những chuyện tốt gì rồi!"

Phòng họp thoáng chốc im phăng phắc, mọi người cùng nhìn qua. Hai cha con đối diện cách không khí ở hai đầu bàn hội nghị dài, Cao Chấn Trạch bị đôi mắt lạnh lùng của con trai làm cho sợ hãi.

"Con đang làm chuyện nên làm." Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi đứng lên, "Hoặc là nói, thay cha làm chuyện nên làm."

Những nợ máu này, là Cao Chấn Trạch thiếu, bây giờ lấy tiền của ông bù lại, thiên kinh địa nghĩa. Cao Vũ Sanh cũng không hề vung tiền bậy bạ, trải qua xác định, những tư liệu mà Triệu Bân cung cấp đúng là sự thật. Trong khoảng thời gian này, hắn cùng cao tầng Cửu Dật mở họp báo xin lỗi, lập ra kế hoạch bồi thường, cố gắng lấy lại danh dự của Cửu Dật, khó khăn lắm mới ổn định được cổ phiếu.

"Vũ Sanh làm cực kỳ tốt, bây giờ cổ phiếu của chúng ta đã ổn định rồi."

"Đúng thế Lão Cao, con trai đang chuộc tội thay ông đó."

"Cơ thể ông không tốt, cũng nhanh quay về điều trị đi, đừng ở đây tỏ ra mình khoẻ."

Vốn những người này không hề coi trọng Cao Vũ Sanh, bây giờ đều đứng ở đây nói thay hắn.

"Mấy, mấy người..." Cao Chấn Trạch tức giận đến run người, bồi thường những công nhân mỏ này, đâu cần đến tận 12% cổ phần của ông, bán một cái biệt thự là được này. Rõ ràng là thằng nhóc này đang phân rõ giới hạn với ông, mà đương nhiên đám lão già chiếm lợi ích này sẽ đứng về phía nó, chỉ ước mong nó bán hết cổ phần của nhà họ Cao đi.

Đang nói, dưới lầu vang lên tiếng còi cảnh sát, không bao lâu liền có một đội hình cảnh bước vào, dẫn đầu là Trần Chiếu Huy.

"Cao tiên sinh, trải qua thẩm tra, hai mươi năm trước ông thành lập Công ty Khai thác Cao Viễn, nghi có dính líu đến khai thác trái phép, bán trộm, xuất khẩu kim loại màu, bây giờ theo luật bắt ông." Tiểu Trần đen thui, so với trước đây thì trưởng thành hơn rất nhiều.

"Đó là vu khống, cái tôi khai thác là quặng sát, mấy người kết phường hãm hại tôi, tôi..." Mặt mũi Cao Chấn Trạch đỏ bừng, đang nói, bỗng nhiên che gáy mình, hai mắt trợn trắng, "rầm" một tiếng ngã trên mặt đất.

Cao Chấn Trạch đột ngột xuất huyết não, lại bị khẩn cấp đưa vào bệnh viện. Cấp cứu xong, bảo vệ được mạng, chỉ là hôn mê bất tỉnh thành người thực vật. Người thực vật không thể vào ngục giam, nhưng vẫn sẽ có thẩm lí và phán quyết. Nếu như ông tỉnh lại, cũng phải ở trong tù vượt qua quãng đời còn lại.

Đông qua xuân đến, đầu xuân mưa nhỏ rơi đến tiêu điều.

Trong nghĩa địa trên núi, Cao Vũ Sanh mặc đồ vest, một tay cầm dù, cũng cầm hoa tươi, vai kề vai với Địch Thần, anh đang ôm một giỏ đồ cúng.

Hôm nay ngày giỗ của Địch Tê Nguyệt, cũng là sinh nhật của Mông Mông. Ngày phẫu thuật sắp tới, Địch Thần lo lắng bé sẽ bị cảm, cho nên không dẫn bé theo, để cho Phương Sơ Dương ở nhà coi bé.

"Đó là?" Xa xa, nhìn thấy một người mặc áo gió màu đen, đặt một bó hoa màu trắng trước mộ Địch Tê Nguyệt.

Hoa hồng trắng mềm mại tô điểm ngàn sao trên trời, dùng vải mềm màu xanh da trời bó lại. Đó không phải là hoa trắng dùng trong lễ truy điệu, mà là hoa cô dâu cầm.

Người nọ đứng thẳng lên, từ từ xoay đầu lại, nhìn về phía hai người bọn họ, lộ ra một nụ cười dịu dàng. Chỉ là bị mưa xuân xối ướt, mang theo vài phần thê lương, chính là Triệu Bân biến mất lâu nay nhưng vẫn luôn âm thầm cung cấp tin tức.

"Sao anh còn ở đây? Tôi còn tưởng là anh ra nước ngoài rồi." Địch Thần nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Tôi chuẩn bị đi tự thú, trước khi đi đến thăm Tê Nguyệt một chút." Triệu Bân thản nhiên nhìn qua, đôi mắt thường mang ý cười kia, hôm nay lại bình tĩnh không gợn sóng.

Cho dù hắn có tài giỏi, nhưng cũng chẳng hoàn toàn là vô tội. Hắn muốn quang minh chánh đại mà sống, thì phải đối diện với lỗi lầm của mình trước.

Địch Thần có chút ngoài ý muốn, Boss game RPG cũng sẽ tự thú sao? Triệu Bân như thế, ngược lại cũng thật khiến anh đánh giá cao một chút: "Nghe nói anh không nhận bồi thường, vậy anh tính toán lâu như thế để làm gì."

Triệu Bân cụp mắt, nhìn ảnh chụp Địch Tê Nguyệt cười xán lạn trên mộ bia: "Năm đó cha tôi là người dẫn đầu những công nhân mỏ kia, ông ấy và bác hai phụ trách đàm phán với cao tầng. Có người nói bọn họ cầm một khoản tiền, tự mình chạy mất. Lúc còn trẻ, tôi muốn chứng minh cha mình không phải là người như thế; sau đó lại muốn giúp công nhân đòi lại công đạo, bản thân cũng muốn ít tiền. Bây giờ... cái gì cũng chẳng muốn."

Buông xuống mặt nạ không từ thủ đoạn, buông xuống gánh nặng mấy chục năm trên vai, chỉ còn lại là một người đàn ông với hai bàn tay trắng.

"Nhóm người chúng tôi, đều bị quặng đầu tuyết nguyền rủa, đã định trước không có kết quả gì tốt."

Mưa xuân làm ướt tóc của hắn, ánh sáng xen trong những tầng mây chiếu xuống, giống như sương tuyết phủ đầy đầu.

Một lát Địch Thần cũng không nói gì, nhìn Cao Vũ Sanh đặt hoa và đồ cúng lên, phủi bọt nước trên vai hắn, quay đầu nói với Triệu Bân: "Chờ Mông Mông phẫu thuật xong rồi đi, cũng chỉ lệch một hai ngày. Có cha bên cạnh, Hắc Bạch Vô Thường cũng không dám tuỳ tiện đến câu hồn."

Triệu Bân bình tĩnh nhìn anh, từ từ chớp mắt, có giọt nước chảy xuống theo gò má, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt, khàn giọng trả lời một câu: "Được."

/Hết chương 126/

Tác giả: Kết thúc [Tuyết Phủ Đầu]~ Tiếp theo còn có một phần [Tiểu Vương Tử] nữa, nhưng mà cũng chỉ có mấy chương thôi ~~(≧▽≦)/~~
Bình Luận (0)
Comment