Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 25

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Xe chạy một đường đến khu biệt thự ngoại ô, chạy ngang qua một hàng cây bóng mát, đưa mắt nhìn ra thì nhà nào cũng giống nhau, không phân rõ cái nào ra cái nào. Lúc này, chỗ tốt của bản đồ Tiêu Điểm liền xuất hiện. Lúc nãy, vị trí của nhà họ Cao trên bản đồ chỉ là một điểm đánh dấu thôi, nhờ hướng dẫn mà có thể chạy đến ga ra trong nhà họ Cao.

"Vẫn là Tiêu Điểm dùng tốt." Địch Thần cố gắng khen ngợi sản phẩm của ông chủ một chút.

Nhưng mà hiệu quả của việc vuốt mông ngựa (nịnh nọt) cũng chỉ có tác dụng thỉnh thoảng thôi, ngựa cũng đá hậu chạy ba vòng rồi, lúc này có vỗ nữa thì cũng là nói cho không khí nghe. Cao Vũ Sanh không để ý tới anh, cất bản diễn thuyết đi rồi bước xuống xe.

Quản gia đeo bao tay, thắt nơ ra đón, vẫn duy trì kiểu cười tiêu chuẩn của nước Anh, xa cách mà khách sáo khẽ khom người: "Hoan nghênh về nhà."

Địch Thần vuốt tóc một cái để đảm bảo tóc mình vẫn vào nếp như cũ, không nói một lời theo sau sau lưng Cao Vũ Sanh đi vào nhà.

Phòng khách được thiết kế với trần nhà cao năm mét, có bày một bộ sô pha nhung thiên nga mang phong cách hoàng gia Châu Âu sa hoa, trên ghế sô pha đơn có lưng dựa cao nhất có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ ở nhà ngồi ở đó, người này chính là cha của Cao Vũ Sanh, Cao Chấn Trạch.

Địch Thần đã thấy hình của người này trên mạng, thật sự không khác gì với người thật. Nửa mặt trên thì mặt mũi hiền lành, nơi khoé mắt có nếp nhăn sâu, đó là kết quả của việc cười quanh năm; nửa gương mặt dưới thì khoé miệng rũ xuống, hai bên cánh mũi cũng có hai nếp nhăn, đó là do bình thường nghiêm mặt tạo thành. Tổ hợp tướng mạo mâu thuẫn như thế, khiến cho khuôn mặt không biểu tình đó của ông nhìn qua có chút phân liệt.

"Con về nhà mà còn mang theo vệ sĩ à?" Cha Cao bỏ tờ báo qua một bên, ánh mắt sắc bén quét một vòng trên người hai người, "Trong nhà là long đàm hổ huyệt sao?"

Cao Vũ Sanh chọn một chiếc ghế sô pha đơn cách xa cha mình nhất ngồi xuống: "Cha muốn hiểu như thế thì con cũng chẳng có cách nào."

Địch Thần lập tức đeo kính lên đứng bên cạnh, hai tay đặt sau lưng, hai chân hơi tách ra, tạo ra dáng vẻ của một vệ sĩ chuyên nghiệp. Đúng là hôm nay mặc bộ đồ này không uổng phí chút nào, cha Cao liếc mắt là có thể nhìn ra anh là vệ sĩ.

"Sanh Sanh à, sao lại nói vậy với cha con chứ!" Có một người phụ nữ mặc một bộ đồ đỏ đi từ trên lầu xuống, người đẹp hết thời, mang theo giọng điệu oán trách, đúng là phong cách độc nhất vô nhị. Cách kính nên nhìn không rõ, nhưng rõ ràng đây không phải là mẹ của Cao Vũ Sanh, chắc là người vợ hiện tại của cha Cao, mẹ kế của Cao Vũ Sanh.

"Dì, Cao Mục Địch chưa về à?" Ánh mắt Cao Vũ Sanh bình tĩnh nhìn sang.

Mẹ kế đi giày cao gót suýt chút nữa là trượt chân, lung lay một chút mới đứng vững. Cha Cao được nhắc nhở như thế cũng nhìn về phía bà: "Nó ở đâu rồi?"

"Không phải là nó đi Châu Âu sao, vốn tính tối qua sẽ mua vé bay về, ai biết là máy bay lại bị hoãn, bây giờ vẫn còn chưa đến." Mẹ kế ngượng ngùng giải thích, nhanh chóng đi đến ngồi bên cạnh cha Cao.

"Tôi nói hôm nay nó phải về, vậy mà tối qua nó mới đặt vé, hửm?" Khóe miệng Cao Chấn Trạch trễ xuống nói thật chậm, nhìn về phía vợ mình, mãi đến khi thấy đối phương co rúm lại mới thu lại ánh mắt.

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, không có khái niệm về thời gian gì cả, lát nữa em sẽ dạy cho nó một trận mới được." Mẹ kế quay đầu liếc mắt nhìn Cao Vũ Sanh, không dám nói cái gì nữa.

Con trai của bà tên là Cao Mục Địch, năm nay mười chín tuổi, nó khác với con gái cả khôn khéo, cũng không hề giống với Cao Vũ Sanh thiên tài, không có chút gì gọi là cùng cha sinh ra cả, đúng là một tên công tử nhà giàu không lẫn đi đâu được. Ngày nào cũng mơ nhớ xe thể thao, tán gái, ăn chơi đàng điếm sống mơ mơ màng màng, không thích gặp mặt cha Cao. Lúc nãy muốn nói dối cho qua, đợi bầu không khí ổn rồi mới giải thích nguyên nhân Cao Mục Địch chưa về, nào ngờ đến mới mở màn đã bị Cao Vũ Sanh kéo ra.

"A." Chị gái Cao Văn Tranh vừa mới vào nhà nghe nói như thế, nhịn không được khẽ cười giễu cợt một tiếng, "Đã sớm nói rồi, cắt tiền của nó thì mới có thể khiến nó hồi tâm được, còn làm mấy chuyện gì khác cũng chỉ phí thời gian thôi."

Vẫn chưa đến giờ cơm trưa, gia đình tụ hội liền biến thành nói chuyện phiếm ở chỗ sô pha. Địch Thần bội phục nhìn chằm chằm cái gáy của Cao tổng, người này sau khi vào nhà chỉ nói có hai câu mà đã thành công kéo cho ba người trong phòng tranh chấp, mình thì bình tĩnh ung dung ngồi uống trà.

"Nghe nói Kim Nam Tư Bản từ chối đầu tư cho cậu à?" Cao tiểu thư tháo bao tay ra để một bên, kéo đề tài về. Trong giọng nói không nghe ra chút hả hê nào, dường như chỉ đang kể lại một sự thật thôi.

Cao Vũ Sanh: "Người cả nước ai cũng biết."

"..." Lời này thật không có cách nào đáp lại cả, chị gái bị giọng nói lợn chết không sợ nước sôi đó giận đến ngã ngửa.

Bản đồ Tiêu Điểm vẫn là miễn phí, dựa vào tiền đầu tư và quảng cáo để chống dỡ, hạng mục "Tìm Điểm" đang làm cực kỳ tốn tiền, nhưng nếu sau này muốn trở thành một nền tảng thương mại thì phải để nó tuỳ ý đốt. Bây giờ Kim Nam Tư Bản không đầu tư nữa, chẳng khác nào chặt đứt khả năng đưa hạng mục này lên thị trường, số tiền đầu tư cho "Tìm Điểm" liền mất sạch.

Nếu như Cao Vũ Sanh không thể tìm được người đầu tư thích hợp trong thời gian ngắn, thì phải đối mặt với món nợ kếch xù hoặc là bán Tiêu Điểm với giá rẻ bèo. Đã đến mức này, vậy mà nó lại chẳng sốt ruột tí nào!

"Cha cho con hai trăm triệu." Cha Cao bỗng nhiên mở miệng, khiến cho hai người phụ nữ ngồi hai bên hoảng hồn, "Nhập Công ty Bản đồ Tiêu Điểm vào Cửu Dật, con về nhà làm việc đi."

"Lão Cao, bỏ hai trăm triệu mua lại một công ty không lợi nhuận, ban điều hành chắc không đồng ý đâu đúng không?" Mẹ kế cố gắng can ngăn.

Cao Văn Tranh ngồi thẳng người, muốn nói cái gì lại bỗng nhiên dừng lại, từ từ dựa vào ghế lại.

"Hai trăm triệu chỉ có thể mua một phần cổ phần chứ không phải là toàn bộ." Cao Vũ Sanh nhìn về phía cha mình, người dùng giọng bố thí để cố gắng chiếm tiện nghi của hắn, "Con chỉ muốn biết, cha tham dự chuyện này bao nhiêu?"

Câu sau không rõ ràng lắm nhưng cha Cao lại nghe rõ từng chữ, bỗng nhiên bị tức mà cười: "Lão tử có rảnh để quan tâm con lắm sao? Nếu như cha có tâm nhúng tay thì vòng cấp vốn đầu tiên đã chẳng thành rồi."

"Vậy thì tốt, con sẽ tự mình giải quyết chuyện này." Dứt lời, Cao Vũ Sanh liền đứng lên, sửa lại tay áo một chút rồi chuẩn bị rời đi.

"Giải quyết? Cậu giải quyết thế nào?" Chị gái mở miệng châm biếm, "Nhắc nhở cậu một chút, Kim Nam chính là ghét bỏ khả năng xử lý quan hệ xã hội của cậu. Chút chuyện này cũng làm không được, sau này có đưa ra thị trường thì chắc ba tháng đã phải rút về. Dựa vào tình trạng của Tiêu Điểm bây giờ, ngoại trừ cha thì chẳng có ai cứu cậu đâu."

Mẹ kế nghe không hiểu cái này, cố gắng biểu hiện cảm giác tồn tại một chút: "Ai nha nó còn nhỏ mà, làm việc không chắc chắn là đúng rồi, từ từ học hỏi, cũng đâu phải ai sinh ra là biết quản lý công ty đâu."

Địch Thần ở đằng sau kính râm nghe được như thế, gân xanh trên trán đập thình thịch, cái gia đình này đáng ghét quá thế.

"Con còn có việc, đi trước." Cao Vũ Sanh không có ý tiếp tục theo chân cãi vã với họ nữa, nhẹ nhàng đụng bàn tay nắm chặt của Địch Thần bên ngoài. Vệ sĩ tận chức tận trách gỡ kính râm diễn tròn vai xuống, đi qua chắn sau lưng hắn, ngăn lại đôi mắt có dao của cái nhà này.

Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, vứt âm thanh ly bể do cha Cao giận quá ném xuống sau người.

Địch Thần thở hắt ra: "Nhà cậu thật phức tạp, y như trong phim cung đấu vậy. Nếu như những người đó ai cũng có vệ sĩ thì chắc là giờ đã đánh nhau rồi."

"Thật ra cũng không đến mức đó." Cao Vũ Sanh quay kiếng xe xuống, hít sâu một hơi, "Nếu như thái độ của tôi tốt một chút thì sẽ có lời dễ nghe để nghe, cơm nóng hầm hập, tiền xài vặt không thiếu, chỉ là không có tình cảm."

"Mẹ cậu đâu?" Địch Thần nhịn không được mở miệng hỏi hắn.

"Không có."

Không có? Địch Thần hung hăng nhíu mày.

Xế chiều hôm đó, "X-Quang Cuối Tuần" phát sóng bài phỏng vấn mới, đối tượng phỏng vấn chính là cha mẹ Lý Đình rất nổi gần đây. Người xem đã xem chán hai vợ chồng này rồi, trong bài phỏng vấn cũng chỉ là đưa ra lý do này nọ, cho nên chẳng muốn xem nữa. Lúc đầu lượt xem cũng không cao, qua khoảng một tiếng, trên trang mạng xã hội bỗng nhiên bùng nổ.

[Mọi người mau vào xem "X-Quang Cuối Tuần" hôm nay đi, chuyện nhảy lầu của thành phần tri thức có biến! Bắt đầu xem từ lúc 7 phút 30 giây đó, nhanh lên.]

7:30, người chủ trì: "Nghe nói cô ấy còn có một cậu em trai à? Tháng nào Lý Đình cũng gửi hơn một nửa tiền lương về nhà, cô ấy mất rồi thì hai vợ chồng phải sống làm sao?"

"Đúng thế, em trai nó vừa mới lên đại học, học phí vẫn còn chưa trả nữa. Tôi và ba nó đều đã nghỉ làm, cả nhà chúng tôi phải trông cậy vào tiền lương mỗi tháng Lý Đình gửi về mới sống được." Mẹ Lý Đình nói xong còn rơi nước mắt, không hề phủ nhận lời của MC.

"Em trai thi vào thành phố S à. Học tập cho giỏi, nếu như công việc thuận lợi thì có thể ở lại thành phố S đi làm. Thế thì vợ chồng hai người cũng được nhờ rồi." MC an ủi.

"Được nhờ gì chứ, giá nhà ở thành phố S cao như thế sao sống nổi được."

[Tiểu Huân Tử: Gửi hơn một nửa tiền lương về nhà, giá nhà ở thành phố S cao, hình như tui đã hiểu được gì đó.]

[Sue: Này chính là dựa vào con gái nuôi cả gia đình đây mà, chuyện về con gái đã mất kiếm một khoản tiền để giúp con trai mua nhà.]

[Manh Thuỳ Thuỳ Tiện Đương Quân: A, năm 8012 mà còn có cha mẹ như thế nữa!]

Cuộc phỏng vấn này có tính chất hướng dẫn để cho bọn họ không cẩn thận nói ra lời thật lòng: Vì giúp con trai mua nhà nên cần kiếm được nhiều tiền bồi thường. Đề tài trọng nam khinh nữ càng nhạy cảm hơn chuyện chết bất ngờ của thành phần tri thức, tâm điểm của mọi người thoáng cái đã dời đi.

Đêm đó, cảnh sát đưa ra thông báo:

[Thông báo về việc cô gái nhảy lầu ngày 8 tháng 7, là bị sát hại, một người hiềm nghi phạm tội đã bị bắt, vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra thêm.]

Trong tư duy của dân mạng, cha mẹ tệ hại trọng nam khinh nữ chắc chắn không làm được chuyện gì tốt, làm cái gì cũng đều có dụng ý xấu. Bây giờ bên cảnh sát đã chứng minh nữ thành phần tri thức chết là bị giết, không có chút quan hệ nào với công ty cả, công ty Tiêu Điểm vô tội nằm cũng trúng đạn bị đã oan.

Ngay sau đó, Chủ Nhật lại phát đoạn phỏng vấn với Cao Vũ Sanh.

CEO khí chất xuất chúng, trẻ tuổi anh tuấn, ngồi trước đèn chiếu ăn nói đĩnh đạc, trong nháy mắt hấp dẫn được ánh mắt của vô số chị em phụ nữ.

"Bầu không khí của công ty là làm việc nhẹ nhàng thoải mái đúng không?" MC vào vấn đề bằng một câu nói mà còn có ý khác.

"Cái này không thể nói chắc chắn là không hoặc có, phòng sáng tạo mới là có môi trường tương đối thoải mái và chế độ làm việc co dãn, tập trung vào việc tự do hoàn toàn. Về phần phòng chức năng thì sẽ coi trọng việc đúng giờ và hiệu quả. Tôi không đồng ý loại hành vi tăng ca này, phải làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa điện trong công ty cũng cần trả tiền." Lời giải thích chặt chẽ cẩn thận lại không mất hài hước, hợp với cách ăn mặc tràn đầy sức sống thanh xuân kia, điên cuồng kéo được độ hảo cảm.

[Trời ơi, Cao tổng đẹp trai quá đi! Sao lại đẹp thế chứ! Tui tuyên bố, sau này Cao Vũ Sanh chính là ông xã mới của tui!]

[Công ty tốt, ông chủ tốt, vậy mà bị người ta bôi đen ầm ầm trên mạng? Tội nghiệp Cao tổng quá, nhanh đi tải bản đồ Tiêu Điểm lại nào.]

[Tội nghiệp +1, tải lại +1]

Địch Thần ở nhà nhìn thấy tin tức này, có chút há hốc mồm. Thằng nhóc Cao Vũ Sanh kia, còn dám giả bộ như bị tổ chương trình ăn hiếp, đây rõ ràng thông đồng với người ta, đào hố cho cha mẹ Lý Đình để bọn họ tự nhảy vào. Lập tức lấp đất, chôn đến chặt chặt chẽ chẽ, khiến cho bọn họ không thể nào bay ra khỏi được.

Dùng chân đạp đạp Phương Sơ Dương nằm như xác chết trên sô pha: "Sao bên cảnh sát cũng đuổi kịp trùng hợp thế?"

"Có một công dân nhiệt tình cung cấp đầu mối cực kỳ quan trọng, không cần thù lao chỉ có một yêu cầu nhỏ —— hy vọng tuyên bố cho toàn dân sớm chút. Vốn bên trên đã bắt phải phá án cho nhanh để trấn an quần chúng, cho nên đương nhiên đồng ý." Phương Sơ Dương lười biếng ngáp một cái, tiếp tục nằm như xác chết.

Đến thứ hai, Tiêu Điểm thông báo về đơn khởi tố.

Khởi tố đối thủ cạnh tranh là Công ty Bản đồ Vân Lộ cạnh tranh không công bằng. Vân Lộ trả tiền cho cha mẹ của Lý Đình bôi đen Tiêu Điểm, cũng thuê một lượng lớn thuỷ quân khiến cho Tiêu Điểm tổn thất hai trăm ngàn tệ, tổn thất không thể tính bao gồm mất người sử dụng, chấm điểm thấp trên mạng, tổn thất danh tiếng cũng sẽ tính toán sau.

Mà email quyết định rút đầu tư với con số hai trăm ngàn của Kim Nam Tư Bản chính là chứng cứ hùng hồn về tổn thất thực tế.

Tiểu kịch trường:

Cao tổng: Nhỏ yếu, bất lực, đáng thương QAQ

Anh Thần: Sao tui không tin được nhỉ?

/Hết chương 25/

Cực Phẩm: Vậy mà tui cứ nghĩ bạn học Tiểu Cao là một bé thỏ trắng ngây thơ...
Bình Luận (0)
Comment