Chuyển ngữ: Cực Phẩm "Tuổi trẻ như thế sao lại nhảy lầu kia chứ?"
"Người trẻ tuổi giờ ấy mà, tố chất tâm lý kém lắm, công việc không tốt hay chia tay gì đó thì sẽ luẩn quẩn trong lòng."
"Mặc áo ngủ rồi nhảy lầu, chắc là nhiều luẩn quẩn trong lòng lắm."
"Cũng chết mà, còn phải chú ý mặc gì nữa?"
Sau khi thi thể được tra nghiệm thì cảnh sát đã che lại, mọi người thấy tình cảnh không kinh khủng như lúc nãy nữa thì gan lớn hơn, bắt đầu bàn luận ầm ĩ, cái gì cũng nói được.
Cánh tay ôm Mông Mông của Địch Thần càng siết càng chặt, ôm chặt quá khiến cho bé bị đau, khó chịu nói: "Cậu, sao thế?"
Đè đầu của Mông Mông xuống không cho bé ngẩng đầu, Địch Thần xoay người rời khỏi chỗ mọi người tụ tập ầm ĩ này. Chiếc xe trắng kia của Lý Đình vẫn còn đậu ở lề đường, xe đậu ở đường nhỏ này sẽ không bị dán giấy phạt nên người trong tiểu khu toàn đậu xe ở ngoài. Cô gái này sĩ diện hão, những đồng nghiệp khác có xe cô cũng muốn có nhưng không có nhiều tiền như vậy, nên phải đi đến chợ đồ cũ đào được một chiếc xe cũng còn mới đến tám phần. Trên xe trắng sáng không có vết bùn đất nào, hiển nhiên là cuối tuần đã rửa sạch để chờ vệ sĩ tạm thời của cô đến chở cô đi làm.
Cưỡi con xe điện đi giữa lòng thành phố giờ cao điểm, gần như Địch Thần cũng bị khí trời oi bức khiến mình chìm ngập trong tức giận, nếu không phải anh không hít ô-xy thì sợ rằng đã bóp nát tay lái rồi. Vất vả lắm mới đến được trước cửa nhà trẻ thì anh mới khó khăn thở ra một hơi.
Bác Dương trông cửa của tiểu khu đối diện thấy hai cậu cháu thì lập tức vui vẻ ra mặt chào hỏi: "Tiểu Địch à, hôm nay sao đến sớm thế?"
Địch Thần hít vào một hơi, đưa bữa sáng trong giỏ xe cho đối phương: "Cho bác đồ ăn sáng này."
"Ây dà, nhiều năm thế rồi còn cháu vẫn còn khách khí như vậy." Bác Dương cười ha hả nhận lấy rồi nói Địch Thần đưa xe điện của anh vào trong sân tiểu khu.
Địch Thần khoá xe điện lại, đưa Địch Mông Mông đến căn tin của nhà trẻ để cho bé ăn sáng, mình thì cầm một cái bánh nhồi thịt đi đến băng ghế trong sân ngồi, một hồi cũng không ăn được. Anh nhìn chăm chú vào màn hình khoá của điện thoại để đợi cảnh sát gọi đến. Sáng sớm anh có gọi cho Lý Đình, khi cảnh sát điều tra thấy đó thì sẽ gọi cho anh hỏi, nhưng mà đợi đến lúc bánh lạnh vẫn chưa có cuộc gọi nào đến.
"Cậu, chúng ta không đưa chị thỏ đi làm à?" Địch Mông Mông cầm theo con thỏ tai cụp trắng trắng đi đến. Lúc nãy ở hiện trường quá loạn, bé bị anh che mặt nên gì cũng không thấy được, cũng chẳng hiểu được mọi người đang nói cái gì.
Tay chân của con thỏ tai cụp kia mềm mại rũ xuống, lông dài đến độ không nhìn thấy mắt, cực kỳ đáng yêu. Lý Đình vẫn luôn móc trên túi sách, nhìn là biết rất thích, lại không chút do dự đưa cho Mông Mông.
Địch Thần nhìn con thỏ kia, giọng nói khàn khàn: "Chị ấy đi trước rồi, sau này không cần chúng ta đưa đi nữa."
"Vậy à." Mông Mông thất vọng lên tiếng, mình thì đi ra chỗ xa chơi xích đu.
Bên phía cảnh sát vẫn còn chưa gọi điện đến, Địch Thần tính gọi cho Phương Sơ Dương hỏi một chút nhưng việc này vẫn còn nằm trong phạm vi của khu vực nhỏ kia, chắc là tên kia cũng không rõ ràng lắm. Mở điện thoại lên, ngón tay vuốt liên tục trên danh dạ, đầu ngón tay bỗng dừng lại ở cái tên "Cao Vũ Sanh."
Thể chất của Địch Thần có chút vi phạm quy luật tự nhiên, từ nhỏ Địch Kiến Quốc đã nhắc nhở anh phải giấu loại đặc thù này, tránh đưa đến tai hoạ cho mình. Thường thì rất ít người sẽ liên hệ hai việc hít khí ô-xy và sức mạnh tăng cường lại với nhau, hầu như mọi người ai cũng cho là anh bị bệnh gì về hô hấp. Vậy mà Cao Vũ Sanh lại đoán được, điều này khiến bản năng của anh cảm thấy nên tránh tên kia xa một chút. Nhưng hôm nay người có thể nói chuyện về Lý Đình với anh chỉ có Cao Vũ Sanh mà thôi.
Gặm hai ba cái ăn hết cái bánh, đúng là trong lòng hoảng không gì sánh được, đợi anh phục hồi tinh thần lại thì điện thoại đã gọi đi mất rồi. Chỉ vang một chút là đối phương liền nhận, muốn tắt cũng chẳng kịp.
"Anh đổi ý à?" Giọng nói của Cao tổng vẫn luôn thanh tâm hạ lửa như thường.
Địch Thần vén tóc hơi rũ xuống ra sau đầu, thở hắt ra: "Lý Đình chết rồi."
"..." Đối phương im lặng hai giây, giọng nói nghiêm túc, "Có chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra lúc nào?"
"Hôm qua té từ trên lầu xuống, sáng hôm nay tôi đi đón cô ấy thì người đã không còn. Tôi đang đợi điện thoại của cảnh sát, chắc là cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng tìm các anh điều tra." Địch Thần đứng lên dựa vào tay vịn, nhìn nhóm người bao gồm học sinh và dân đi làm đang tấp nập trên đường, cố gắng kể lại chuyện một cách khách quan. Không bao gồm quan điểm cá nhân, không đánh giá là tự sát hay là mưu sát, nén tất cả lời thô tục của mình ở trong cổ họng.
"Tôi biết rồi, anh... đừng tức giận." Vốn nghĩ rằng Cao tổng sẽ trả lời một cách lạnh lùng, nhưng hắn lại khuyên anh một câu mang theo vài phần quan tâm, nhẹ nhàng lại mang theo chút bức bối.
Địch Thần hoài nghi tai của mình có vấn đề, cái câu "Đừng tức giận" kia vậy mà lại mang theo vài phần ngọt ngào, khiến cho một người không có bất kỳ lực phảng kháng nào với sinh vật nho nhỏ mềm mại như anh trong nháy mắt đã mềm lòng. Thở hắt ra một hơi dài, mới phản ứng được tâm tình của mình đã lộ ra ngoài, lại lần nữa ngồi trở lại băng ghế: "Tôi không tức giận."
Phụ huynh lục tục đưa con đến trường, Địch Thần đeo tạp dề màu xanh nhạt lên, cười cười đón mấy bạn nhỏ.
"Dao Dao!" Một cô bé thắt bím tóc cài nơ bướm đi đến, Địch Mông Mông đang ngồi một mình trên xích đu bỗng nhiên xốc lại tinh thần, ăn hết phiền muộn không thể đưa chị Thỏ đi làm và bánh quy mà Dao Dao cho.
Nhưng mà người lớn thì lại không thể ăn hết phiền não được, quả nhiên là sáng đó người của cảnh sát tìm Địch Thần đến để điều tra. Việc này vẫn đang được đồn cảnh sát của khu thụ lý, những nhân viên liên quan trong tiểu khu cũng được gọi đến để điều tra, mấy nhân viên cảnh sát vẫn còn bận rộn sứt đầu mẻ trán.
"Các người gọi đến làm gì thế, bà xã lớn tuổi nhà tôi còn có thể giết người hay sao?"
"Đêm qua tôi và vợ mình về nhà vợ, căn bản là không ở nhà. Mọi người cũng thấy rồi, sáng nay tôi mới quay về."
"Tôi không nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào cả. Mọi người không biết đó thôi, khu này của chúng tôi cách âm kém lắm, tiếng nào cũng có, cãi nhau, đánh con, nhảy đầm, ngày nào cũng ồn muốn chết, nếu thật có xảy ra cái gì thì cũng nghe không ra."
Bác gái, cặp vợ chồng cùng tầng với Lý Đính và các hàng xóm lầu trên lầu dưới đều bị tìm đến, nói loạn xì ngầu.
"Địch Thần đúng không, sáng sớm anh có gọi điện cho người chết là vì chuyện gì?" Cảnh sát viên trẻ tuổi đập đập bàn, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát anh.
Địch Thần thu hồi ánh nhìn từ đám người hàng xóm kia, nghiêng người dựa vào bàn, cà lơ phất phơ nói: "Tôi là vệ sĩ tư nhân của cô ấy, đưa đón cô ấy đi làm."
"À, vệ sĩ... Vệ sĩ?" Cảnh sát viên bỗng ngẩng đầu, đập một cái lên bàn khiến cho cái ly cũ rích trên bàn rung rung, "Nói hay quá, cô ta là một nhân viên bình thường thì mướn vệ sĩ cái gì! Cậu là bạn cô ta đúng không?"
"Lời tôi nói là thật." Một tay Địch Thần che một bên mặt, kề gần sát vào, "Cô ấy bị bạn trai cũ dây dưa theo dõi, còn bị đánh hai lần, có báo cảnh sát nhưng các người lại mặc kệ nên chỉ có thể mướn vệ sĩ."
"Bị bạn trai cũ dây dưa..." Cảnh sát chợt cảm thấy đã bắt được đầu mối quan trọng, nghiêm túc ghi lại. "Bạn trai cũ tên gì?"
Địch Thần vừa nói vừa liếc về phía tờ ghi chú trong tay cảnh sát chưa kịp thu lại.
[Khám sát sơ bộ ở hiện trường: Không có ngoại thương rõ ràng, trên cơ bản là phù hợp với điều kiện rơi tự do. Trong hành lang không có dấu vết đánh nhau, trong phòng không có dấu vết đột nhập, vân tay ở tay nắm cửa đang đợi giám định. Hoài nghi là tự sát...]
"Cô ấy không thể nào tự sát được." Địch Thần chỉ vào hai chữ kia.
Cảnh sát vội vàng nhét tờ giấy vào dưới tập văn kiện: "Đừng nhìn lung tung."
"Sao lại không có khả năng được?" Có một người trung niên ngồi phía sau máy tính đặt trên bàn làm việc, vô cùng không hợp với cảnh tượng bận rộn ở đây, bình thản cầm một ly trà nóng lên, đây chính là loại lão bánh quẩy (1) mà thường hay gặp ở nơi làm việc, "Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, nửa đêm không ngủ được liền thích đoán mò, đọc truyện thôi cũng có thể nhảy lầu. Chuyện bạn trai cũ dây dưa có gì to tát đâu chứ, cô ta mướn cậu làm vệ sĩ chắc là có ý khác đấy."
(1) Lão bánh quẩy: người biết khéo đưa đẩy, ở đây dùng với nghĩa hơi tiêu cực.
Xem như là một phân tích bình thường thôi, nhưng trong đó lại chứa vô hạn phỏng đoán ác ý đối với người chết. Địch Thần sờ sờ bình ô-xy trong ba lô, hít sâu một hơi: "Lý Đình là một người vô cùng sĩ diện, tuy là cô ấy không có nhiều tiền nhưng rất chú trọng cuộc sống. Vì không muốn mất mặt trước đồng nghiệp mà mỗi ngày lau xe sạch đến độ có thể soi gương; vì gọn gàng thà không ăn sáng cũng phải trang điểm và ăn mặc cho ra hồn thì làm sao có thể mặc áo ngủ nhảy lầu được?"
Cậu cảnh sát trẻ tận chức tận trách ghi lại lời cậu nói, phát hiện Địch Thần ôm ngực nhìn như rất khó chịu, vội hỏi cậu làm sao vậy. Địch Thần vẫy vẫy tay, lấy bình ô-xy từ trong ba lô ra hít một hơi.
"Vậy cho là bị người ta giết đi thì cô ta mặc áo ngủ là để gặp ai? Phải chú trọng tra xét về vấn đề quan hệ nam nữ của cô ta chút, chậc chậc, mấy cô gái trẻ bây giờ..." Lão bánh quẩy còn đang lải nhải, bỗng nhiên bị Địch Thần nắm cổ áo kéo từ bên kia bàn qua, hất hết một đống đồ vật lung tung trên bàn xuống đất, kêu lộc cộc lạch cạch liên hồi.
"Ây ây, làm gì vậy!" Mấy cảnh sát khác sợ ngây người, nhanh chóng chạy đến kéo Địch Thần ra, trong đồn cảnh sát lập tức gà bay chó sủa.
Địch Thần kéo người đến trước mặt, cười nhạo, dùng giọng nói như bình thường không nặng không nhẹ nói: "Con mẹ nó ông nói thêm câu nữa xem."
Bên kia, Công ty Bản đồ Tiêu Điểm, Cao Vũ Sanh và quản lý nhân sự cũng vừa tiễn cảnh sát đến điều tra.
"Cảnh sát sẽ thông báo cho cha mẹ của Lý Đình, bên nhân sự cũng thông báo cho họ một chút và còn cả bên bảo hiểm của nhân viên nữa."
"Được, tôi sẽ lập tức thông báo cho cha mẹ của Lý Đình. Bên bảo hiểm thì cần chờ bên cảnh sát kết án đã, có được giấy chứng tử mới có thể thông báo." Quản lý nhân sự báo cáo trật tự rõ ràng lại, nhận được sự đồng ý rồi lập tức rời khỏi.
Cao Vũ Sanh trở lại phòng làm việc, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu đến con chuột xếp từ khăn mặt xù xù trên bàn. Đi đến trước cửa sổ nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, lại ngửa đầu nhìn về phía bầu trời rộng lớn. Tầng mười tám cao như thế, phải cần sự can đảm lớn đến nhường nào mới có thể nhảy xuống đây?
"Cao tổng, đây là tư liệu của Địch Thần, tôi sắp xếp xong hết rồi." Thư ký Trịnh Kinh đi đến, đưa cho hắn một xấp giấy A4.
Cao Vũ Sanh quay người lại, lần thứ hai nhắm mắt rồi mới nhận lấy xem, chân mày cũng nhăn lại: "Cha anh ấy là cảnh sát, ruột sao?"
"Á, cái này phải hỏi mẹ của anh ta." Thư ký Trịnh trả lời, hắn là một tiểu tử mày rậm mắt to, lời nói này nói ra vô cùng nghiêm túc.
"Hỏi mẹ anh ấy đúng không." Cao Vũ Sanh như có điều suy nghĩ gật đầu, cầm xấp giấy trong tay đập một cái "bốp" trên đầu thư ký, "Tôi đang hỏi cậu ở trên sổ hộ khẩu ghi là con ruột hay là con nuôi!"
"Trên hộ khẩu cũng không ghi nhưng nghe hàng xóm nói là ruột." Thư ký Trịnh ôm đầu, nhanh chóng trả lời đến nơi đến chốn, "Dì của tôi có quen một dì ở đối diện nhà bọn họ, thứ bảy có nghe được như thế. Cha anh ta tên là Địch Kiến Quốc, mẹ là giáo viên, mấy năm gần đây hàng xóm cũng chưa gặp bà ấy. Người chị qua đời của anh ta tên là Địch Tê Nguyệt, còn có một người anh em nhận nuôi không biết ai lớn ai nhỏ tên là Phương Sơ Dương. Từ nhỏ Địch Thần đã sống ở tiểu khu đó, chắc là ruột rồi."
"Không thể nào." Cao Vũ Sanh lại mở xấp A4 ra, ngồi lại ghế một lúc lâu không nói gì.
Trịnh Kinh lặng lẽ mò đến cửa: "Cao tổng, không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước nhé?"
"Trịnh Kinh." Cao Vũ Sanh cầm con chuột khăn mặt kia lên, vuốt vuốt, gọi Trịnh Kinh đã thò một bước ra ngoài, "Nếu như có một chuyện anh không thể xác định, nhưng lại rất mong muốn nó trở thành sự thật thì anh sẽ làm sao?"
Trịnh Kinh quay người lại đi đến gãi đầu một cái, bỗng nhiên bóng đèn trên đầu sáng trưng, chạy đến bàn rút một bông hoa cúc đồng tiền từ trong bình hoa đưa đến cho ông chủ: "Rút cánh hoa!"
Cao Vũ Sanh từ từ ngẩng đầu, rất là bình tĩnh nhìn thư ký của mình.
"Trong phim nào cũng diễn như thế hết, vừa rút vừa đọc: thật, giả, thật, giả, cánh hoa cuối cùng chính là kết quả." Thư ký Trịnh chân thành đề nghị.
"Có lý." Cao Vũ Sanh gật đầu.
Thư ký Trịnh vui sướng cười rộ lên, cảm khái quả nhiên mình chính là tâm phúc của ông chủ, người trước mặt mình là một thanh niên hai mươi ba tuổi, vừa ngây thơ vừa đáng yêu. Lộ ra một nụ cười cha già, đại công cáo thành tự thân lui xuống, một tay mới chạm cửa thì chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của ông chủ: "Thư kí Trịnh, tiền thưởng tháng này... trừ hết."
/Hết chương 4/
Weibo Lục Dã Thiên Hạc 6/8/2018: Thần ca không tu tiên, không linh dị, không có huyết thống thần thú, không có làm thí nghiệm trên cơ thể người, không muốn làm thuỷ thủ Popeye... Cậu chỉ là một thầy giáo nhà trẻ yếu đuối, tiền lương năm mươi ngàn chuyên hống mấy bạn nhỏ...
Cực Phẩm: Ôi truyện nghiêm túc quá em đọc không quen, đến đoạn cuối mới thấy quen lại =))))