Chuyển ngữ: Cực Phẩm Cao Văn Tranh đi từng bước một xuống, dư quang đảo qua Cao Vũ Sanh, giống như là gió lạnh quét qua kiến càng không biết tự lượng sức mình, mang theo vài phần đồng tình khinh miệt. Cô đã lăn lộn ở Cửu Dật nhiều năm như thế, làm từ nhân viên tầng chót nhất lên, bây giờ đã là tổng giám đốc điều hành. Lướt qua chỗ ngồi của tiểu bối, ngồi ở vị trí của tầng quản lý.
Chẳng qua là hôm nay trung tầng không có ai đến cả, chỉ có một mình cô ngồi một mình ở chỗ đó. Ưu nhã gỡ bao tay màu đen xuống, giơ gậy chống tựa vào ghế, một tay chống lên đó khẽ nhếch cằm. Giống như là một con chim khổng tước trung niên kiêu ngạo, chen giữa một đám chim khổng tước già gần đất xa trời và đám chim non còn non nớt, một mình một phương.
Địch Thần rất không thoải mái với ánh mắt này, quay đầu qua hỏi Cao Vũ Sanh: "Mắt của chị gái em bị lé à?"
Vốn Cao Vũ Sanh cũng chẳng để ý, ngừng một chút mới hiểu được anh đang nói gì, làm như thật gật đầu: "Chắc là thế, từ nhỏ chị ta đã vốn thế rồi."
"Chậc, để lát nữa giới thiệu cho chị ta một bác sĩ khoa mắt mới được." Địch Thần bĩu môi.
"Tôi có quen một bác sĩ chuyên khoa mắt rất có tiếng, có cần giới thiệu cho chị Văn Tranh không?" Chu tiểu thư không hiểu, nghe hai người bọn họ nói thế thì cố gắng hoà vào trọng tâm câu chuyện.
Cao Vũ Sanh: "Cô có thể thử xem."
Hội nghị bắt đầu, Cao Chấn Trạch đứng trên bục nói vài ba câu đơn giản, rồi giao hội trường lại cho thư ký. Hội nghị hôm nay chủ yếu là để thảo luận về vấn đề của hạng mục xe thể thao mới ra mắt gần đây. Nửa phần trước thì toàn là nhóm đổng sự thảo luận, chưa đến lượt nhóm tiểu bối.
Đây là lần đầu tiên Địch Thần được tham dự buổi họp hội đồng quản trị của công ty lớn, chẳng có chút văn minh gì giống trong phim truyền hình diễn cả -- mọi người im lặng giơ tay biểu quyết, mà là ông một lời tôi một câu y như cái chợ bán cá, nhao nhao ồn ào liên tục.
"Đây là sản phẩm quan trọng để cho xe ô tô Cửu Dật thay đổi, lúc trước quảng cáo quá, mặt nào cũng phải coi cho kỹ. Nhưng mà mọi người nhìn xem, bây giờ kế hoạch tiêu thụ là cái loại rách nát gì, đưa ra thị trường đã một tuần mà lượng thu nhập rất thấp, căn bản là người tiêu thụ cũng chẳng muốn mua."
"Lúc mới bắt đầu muốn làm hạng mục này thì tôi đã phản đối, nhưng mấy người không nghe. Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là ngừng lại đúng lúc, bán hết những cái đã sản xuất đi."
"Nếu không thay đổi thì chẳng lẽ lại muốn làm sản phẩm hạng chót cả đời sao? Hạng chót trên thị trường đã suy thoái rồi, lần này thất bại thì cũng có thể thử lần khác."
Dãy bàn của hàng đầu tiên có hình cong gần giống hình tròn, bọn họ có thể thấy bục thuyết trình, mà cũng có thể thấy chỗ khác, tiện cho lúc nào cũng cãi nhau được. Thành viên trong hội đồng quản trị của Cửu Dật thì đổng sự chấp hành chiếm đại đa số, bọn họ đều là cao tầng của công ty, ai cũng có cách giải thích của mình với kiểu quản lý công ty. Nhất là hôm nay còn là buổi hội nghị không chính thức, không có nhiều quy củ lắm, vừa mở miệng ra là cãi đến đỏ mặt tía tai.
Địch Thần nghe không hiểu lắm, nhàm chán lấy điện thoại ra, tắt âm thanh đi bắt đầu chơi game.
Chu tiểu thư bên cạnh cầm bản PPT đã in ra, đang yên lặng ôn lại xem lát nữa phải lên bục nói gì. Mà Cao Vũ Sanh giống như là không cần lên thuyết trình vậy, say sưa nghe những người đó cãi nhau, thỉnh thoảng còn ghi lại mấy từ gì trên giấy.
Một lát sau không thấy Địch Thần có động tĩnh gì, quay đầu sang nhìn anh, chỉ thấy người nọ đang vô cùng tập trung chơi một trò chơi offline đã có từ lâu -- Đào Vàng.
Thợ mỏ có râu méo dài đáng thương cầm một sợi dây thừng lớn, lúc ẩn lúc hiện mò vàng. Địch Thần ra tay rất nhanh, nhưng không chính xác, cũng không có sách lược gì cả, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cục lớn nhất rồi đào.
Cao Vũ Sanh xé một mảnh giấy dài nhỏ từ tờ giấy biên bản hội nghị ra đưa cho anh.
Làm gì thế? Địch Thần dùng ánh mắt hỏi hắn.
Cao Vũ Sanh đặt tờ giấy lên trên màn hình điện thoại, làm một cây thước thẳng. Vừa hướng về phía mỏ đào, vừa hướng về phía vàng, ý nói Địch Thần nhấn một cái. Đợi khi mỏ đào vừa trúng ngay rìa tờ giấy thì đúng lúc nhấn một cái, cái mỏ đảo liền theo hướng của tờ giấy, không hề lệch tí nào bắt được vàng ở dưới cùng.
"Ha." Địch Thần nhỏ giọng thán phục một chút, "Còn có kiểu chơi này nữa à, em giỏi thật đó."
"Vật gì đó hữu tích khả tuần (1), chỉ cần sớm tạo kế hoạch cho nó thì có thể bách phát bách trúng." Cao Vũ Sanh dựa rất sát, bởi vì tờ giấy nên cánh tay đan với Địch Thần, gần như là muốn dán cùng một chỗ với anh. Không thể nói to nên nói chuyện với nhau liền biến thành thì thầm.
(1) Hữu tích khả tuần: có dấu vết, manh mối thì có thể lần theo, bắt chước.
Địch Thần nghĩ là hắn nói một câu mà còn có ý khác, nhưng lúc này lại không rảnh để tự hỏi. Mùi thơm bạc hà trong trẻo tràn đầy trong không khí xung quanh, không thể tránh được, đành hít thẳng vào phổi. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền qua từ lớp vài quần áo mỏng, như là được một con gấu bông lớn mới được giặt sạch ôm cánh tay, vừa dễ chịu lại vừa ngưa ngứa trong lòng, khiến cho bản thân mình đắm chìm vào quên mất mình là ai.
"Thật ra bây giờ Cửu Dật..." Chu tiểu thư đọc tư liệu xong, quay đầu muốn trò chuyện với Cao Vũ Sanh hai câu thì lại thấy một màn như thế, lời muốn nói lập tức mắc trong cổ họng không nói ra được.
"Tôi nói thật, bây giờ Cửu Dật đã phát triển đến giai đoạn bằng phẳng rồi." Đổng sự Chu, cha của Chu tiểu thư, mở miệng kết thúc cuộc cãi nhau không dứt, "Những ông già như chúng ta này đều đã cứng nhắc hết rồi, nên nghe chút ý kiến của người trẻ tuổi."
Giờ mọi người mới nhớ ra mục đích thật sự mà Cao Chấn Trạch gọi mọi người đến đây. Mặc dù Cửu Dật là một doanh nghiệp niêm yết (2), nhưng cách thức quản lý vẫn như mấy chục năm trước, khiến cho ảnh hưởng của Cao Chấn Trạch vô cùng lớn với doanh nghiệp. Tuổi của Cao Chấn Trạch càng ngày càng lớn, nhóm cổ đông cũng càng ngày càng lo lắng về tính ổn định trong thị trường chứng khoán, hy vọng ông có thể giao quyền hành ra để giảm bớt phiêu lưu. Mà Cao Chấn Trạch không nguyện giao quyền, liền đưa ra biện pháp điều hoà, là bồi dưỡng "người nối nghiệp."
(2) Doanh nghiệp niêm yết: là doanh nghiệp có cổ phiếu được bán trên thị trường chứng khoán.
Chu Lâm Na hoàn toàn là đến góp vui, cô cũng đã đi làm ở Cửu Dật, lần này chỉ để lộ mặt thôi. Thấy cha mình nói như thế, làm con gái thì tự nhiên muốn cổ vũ, cô liền dẫn đầu bước lên bục.
"Các chú các bác các dì, các vị lãnh đạo, buổi sáng tốt lành." Chu tiểu thư là học sinh giỏi tốt nghiệp từ trường nổi tiếng ở nước ngoài, từ lúc nhỏ đã có gia cảnh hậu đãi nên khí chất ăn nói là không thể soi mói.
Màn hình chiếu đằng sau có độ rộng có thể so với rạp chiếu phim, mở ra slide được làm rất đẹp, trong tay Chu tiểu thư cầm bút dạ quang điều khiển từ xa nói về phương án kế hoạch của cô. Kế hoạch này đương nhiên là có quan hệ với hạng mục xe thể thao cần thảo luận hôm nay.
"Lúc ở đại học thì con học chuyên ngành marketing, bây giờ thì đang công tác ở bộ phận tiêu thụ của công ty, cho nên con làm một bản kế hoạch tiêu thụ. Nếu có chỗ nào sai sót thì mong mọi người bỏ qua." Nói thì nói thế, nhưng nội dung Chu Lâm Na thuyết trình thì tuyệt không thô sơ chút nào, cô có kiến giải rất độc đáo đối với mặt tiêu thụ.
"Về khía cạnh marketing, có một câu châm ngôn kinh điển là, "Không có sản phẩm nào không bán được, chỉ có người bán hàng không có nỗ lực." Đối với nhóm hàng tiêu thụ nhanh (3) mà nói, đúng là có thể áp dụng được câu châm ngôn này, nhưng đối với hoàng hoá cỡ lớn, giá cao mà nói thì không phải chỉ cần cố gắng của một người bán hàng là có thể xoay chuyển đại cục." Trên màn hình hiện ra kết quả khảo sát kỳ vọng tâm lý của người tiêu thụ mà bộ phận tiêu thụ làm, "Đầu tiên chúng ta phải hiểu, vị trí của xe thể thao là sản phẩm tiêu dùng đẳng cấp, mà ấn tượng hiện tại của Cửu Dật trên thị trường là loại xe tiết kiệm, đây là nguyên nhân thực sự của việc tiêu thụ không tốt..."
(3) Nhóm hàng tiêu thụ nhanh: là sản phẩm bán đi nhanh và có giá tương đối thấp.
Địch Thần nghe thấy gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý: "Lát nữa cô ấy nói xong thì em lên đi, nếu không người ta nói hết mất." Quay đi quẩn lại cũng chỉ đó chừng đó chuyện, nói càng trễ càng mất lợi.
"Không vội." Cao Vũ Sanh không nghĩ vậy, nhớ mấy từ quan trọng rồi lại cầm tờ giấy nhỏ lên, "Chúng ta chơi thêm một ván nữa đi."
Địch Thần: "..."
Cũng may không phải là ai cũng tung chiêu khác bình thường như Cao Vũ Sanh, ít nhất thì Cao Mục Địch cũng nghĩ giống Địch Thần. Lúc Chu Lâm Na thuyết trình xong thì nhanh chóng vọt lên bục.
"Em trai anh thật là đủ tích cực." Chu tiểu thư thuyết trình xong rồi, vô cùng nhẹ nhõm, lại nhịn không được bắt chuyện với Cao Vũ Sanh, "Cậu ta mới vừa lên đại học đúng không, cũng biết làm bản kế hoạch rồi à?"
"Chỉ cần muốn làm thì tiềm lực của con người là vô cùng." Cao Vũ Sanh nói sâu xa.
Việc mà Triệu Tử An đã làm thì đúng là không chê vào đâu được. Không chỉ làm một bản kế hoạch hoàn mỹ, mà còn làm nguyên một bản PPT, giá trị phục vụ có thể khen được tới năm sao. Hắn làm bên mảng tài chính cho nên cũng làm một bản kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ kết hợp với mảng tài chính, quan điểm cũng rất mới mẻ độc đáo.
"Con đã tự mình lái xe thể thao của Cửu Dật, tính năng, vẻ ngoài không thua gì với xe nhập khẩu, giá còn tiện nghi hơn. Cho nên lý do không có người mua, chính là vì vấn đề vị trí của sản phẩm của chúng ta. Người muốn mua sản phẩm xe thể thao trong nước chính là những người muốn ra vẻ... Khụ, muốn khoe khoang nhưng lại không có nhiều tiền lắm." Cao Mục Địch nuốt cái chữ thô tục bình thường mình hay nói lại đúng lúc, dùng cách nói chuyện văn minh thuyết trình lại phương án này, trên màn hình có một biểu đồ đường trên đó.
Triệu Tử An làm nhân sĩ mảng tài chính, điểm đột phá tiêu thụ hắn chọn cho xe thể thao chính là "thuê tài chính (4)." Thuê tài chính thường áp dụng với những sản phẩm vô cùng đắt tiền. Ví dụ như trực thăng, ca nô, những hãng hàng không chọn cách cho thuê định kỳ hàng năm để trả tiền thuê cho công ty sản xuất, như thế thì có thể có được quyền sử dụng máy bay.
(4) Thuê tài chính: nói đơn giản là bên thuê sẽ thuê một sản phẩm trong một thời gian định kỳ được quy định trong hợp đồng. Thuê tài chính có những đặc trưng sau: sau khi hết hạn hợp đồng, bên thuê có thể thuê tiếp hoặc mua lại sản phẩm đó. Số tiền mà bên thuê phải bỏ ra để mua lại sản phẩm phải ít hơn giá trị thực tế của sản phẩm đó, hoặc bên thuê có thể không phải trả tiền để mua lại sản phẩm mà sản phẩm đó sẽ thuộc về bên thuê luôn, tuỳ vào trong hợp đồng ghi như thế nào.
Mạch ý nghĩa của bản kế hoạch này là hợp tác với công ty tài chính, "cho thuê" xe cho người cần, dùng định kỳ là một năm. Tiền thuê hàng năm tầm khoảng một phần ba giá trị của xe, nếu như có thể trả đủ trong vòng năm năm thì chiếc xe này sẽ hoàn toàn thuộc về người đó, nếu như năm sau không muốn thuê thì có thể không cần thuê nữa.
Quan điểm về cách thức buôn bán như thế, khiến cho hội đồng quản trị thấy hứng thú. Cao Văn Tranh ngồi ở giữa cũng nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Sanh ở hàng sau.
Địch Thần nhận ra ánh mắt không có ý tốt này, trực tiếp giơ tay ra chặt đứt cái đường nhìn rình mò như dùng dao cắt dưa hấu. Không để cho đối phương nhìn thấy mặt của Cao Vũ Sanh, chỉ để cho cô ta nhìn thấy một bàn tay to năm ngón.
Cao Văn Tranh trừng anh.
Địch Thần nhướng mày, cầm bút lông trên bàn lên vẽ một mặt quỷ lè lưỡi trên lòng bàn tay.
Cao Văn Tranh cắn răng quay đầu lại: "Đồ điên."
"Bản kế hoạch này không phải là bản mà hôm qua anh gửi cho tôi xem sao?" Sắc mặt của Chu tiểu thư ngồi bên cạnh trắng bệch, nhỏ giọng hỏi Cao Vũ Sanh. Đêm qua, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Cao Vũ Sanh, nói là muốn trao đổi bản kế hoạch với cô.
Vốn đã có hảo cảm với anh, hành động như thế ở trong mắt cô chính là mượn cơ hội làm thân, sau khi nhận được bản kế hoạch của Cao Vũ Sanh trước thì vui vẻ đồng ý. Bây giờ bản kế hoạch này lại xuất hiện ở trong tay của con trai út nhà họ Cao, nếu như Cao Vũ Sanh nghi ngờ cô tiết lộ thì làm sao đây?
Cao Vũ Sanh im lặng một lát: "Tôi biết không phải do cô làm."
"Nhưng mà..."
"Quên đi, dù sao nó cũng là em tôi, một bản kế hoạch mà thôi. Mong Chu tiểu thư đừng nói cho người khác biết." Cao Vũ Sanh rũ mắt, che đi suy nghĩ trong mắt.
Địch Thần nghe thằng nhóc xấu xa nhà mình lừa người, khoé miệng hơi co rút, im lặng cúi đầu tiếp tục đào vàng.
Cao Mục Địch nói xong, có một vị đổng sự bỗng nhiên vỗ tay: "Tiểu Địch vẫn còn chưa tốt nghiệp đúng không, có thể làm ra được bản kế hoạch thế này đúng là quá tuyệt vời."
"Đúng thế, tuy là còn chỗ vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, nhưng mới có mười chín thôi. Lúc tôi mười chín còn đang đi bưng nước cho người ta kìa." Một đổng sự khác cười phụ họa.
Cao Chấn Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, hài lòng gật đầu. Dạo này thằng út đúng là có tiền đồ.
Chu tiểu thư tức giận bất bình "hừ" một tiếng.
Cao Văn Tranh đứng dậy, nhìn về phía Cao Vũ Sanh ngồi bất động, hơi câu môi: "Tiểu Địch nói xong rồi, Vũ Sanh thì sao?"
"Chị lên trước đi, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt." Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi nói.
Địch Thần loáng thoáng nghe được một tiếng cười nhạo, chỉ thấy người phụ nữ cao ngạo kia tháo mũ sa xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên đài, một tay cầm gậy chống đứng vững, cố ý liếc về phía cha mình. Hai trợ lý của cô ôm một xấp bản in kế hoạch đến, phát cho mỗi đổng sự một bản. Tư thái chuyên nghiệp như thế, hai người trẻ tuổi lên trước kia không thể nào so cùng được.
Cao Văn Tranh là tổng giám đốc điều hành, trong tay cô có được tư liệu kinh doanh sản xuất trực tiếp, kế hoạch đưa ra so với hai người kia thì thực tế hơn nhiều. Có số liệu, có phân tích giá thành, có kế hoạch thị trường. Một xấp dày, rất có thành ý.
"Đã sản xuất rất nhiều sản phẩm rồi, nếu tạm thời thay đổi tính năng hoặc là sửa phương pháp tiêu thụ thì không kịp, nói đến thuê tài chính thì càng buồn cười hơn. Tôi xin hỏi, nếu như người trên cả nước biết chiếc xe này của cậu có thể thuê tài chính được, thì những người nghĩ mua xe để khoe khoang, lúc lái ra ngoài sẽ không thấy mất mặt sao?" Lời nói lạnh lùng sắc bén, phủ định thẳng ngôn luận của Chu tiểu thư và Cao Mục Địch lúc nãy.
Sắc mặt của Chu Lâm Na không được tốt lắm, Cao Mục Địch bên kia thì càng không khá hơn chút nào. Bản kế hoạch này của Cao Văn Tranh chỗ nào cũng ghim cái "Kế hoạch thuê tài chính" của hắn.
"Sao chị em giống như là đã xem bản kế hoạch của em trai em vậy?" Địch Thần dùng mu bàn tay vỗ vỗ Cao Vũ Sanh, nghi ngờ nhìn hắn.
Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi nghiêng đầu qua, ngờ ra kiểu vô số tội.
"Cái cần làm bây giờ là phải sản xuất chậm lại, biến những chiếc xe thành này số lượng có hạn, đẩy giá cao lên, để nâng giá trị thị trường lên. Nếu không thì lúc sản xuất xe thể thao đời thứ hai thì sẽ chẳng bán được."
Lý luận của Cao Văn Tranh rõ ràng là được hội đồng quản trị tán thành dễ dàng hơn. Dù sao cô cũng biết dùng số liệu để nói, hơn nữa còn đưa ra phương pháp có thể làm được. Đổng sự hàng thứ nhất đều nghe vô cùng chăm chú, còn thường gật đầu.
"Lão Cao, cô con gái này của ông được lắm đó." Đổng sự Chu cười híp mắt nói với Cao Chấn Trạch.
Cao Chấn Trạch không nói gì.
Cao Văn Tranh cười nhạt, bước xuống bục ngồi phía sau Cao Chấn Trạch nói với đổng sự Chu: "Người cha chờ đợi nhất chính là Vũ Sanh, dù sao cũng là người tự mở công ty."
"Ha ha." Đổng sự Chu không nói gì nữa.
Không chỉ có Cao Chấn Trạch chờ mong mà những đổng sự khác cũng khá mong đợi. Người bên ngoài nhìn vào ba chị em nhà họ Cao thì người có tiền đồ nhất chính là Cao Vũ Sanh. Tuổi còn trẻ đã tự tạo dựng công ty của mình từ hai bàn ty trắng, còn làm đến phong sinh thuỷ khởi, cực kỳ có tiếng. Ở trong mắt của người thế hệ trước hay là những người trẻ thì cũng là thiên chi kiêu tử.
Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm đứng dậy, vừa đi vừa cài nút măng sét của áo sơ mi. Hai tay trống trơn đứng trên bục, không có tư liệu cũng không có PPT, thanh tùng ngọc thụ đứng ở chỗ tỷ lệ hoàng kim trên bục, toàn bộ tiêu điểm của hội trường liền tụ lên trên người hắn.
"Thành thật mà nói, con không làm bản kế hoạch nào cả." Cao tổng được mong đợi, khi mở miệng ra chính là một câu như thế.
Dưới bục lập tức xôn xao, mặt Cao Chấn Trạch bỗng đen lại.
Địch Thần cũng không hiểu ra sao, không làm? Vậy thằng nhóc này thức đến nửa đêm là để chơi game à?
Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc chờ xôn xao dừng lại, sau đó mới dùng giọng nói dễ nghe có sức thuyết phục vô cùng ổn định, không nhanh không chậm nói tiếp: "Bản kế hoạch cần có số liệu đầy đủ làm nền tảng, điều tra thị trường tỉ mỉ thì mới làm ra được, làm gấp rút trong vòng một tuần gì đó thì không được xem là một bản kế hoạch, cùng lắm cũng chỉ được gọi là một bản kế hoạch dự án mà thôi."
/Hết chương 72/
Cực Phẩm: Mình không học chuyên ngành Kinh tế nên định nghĩa của những từ chuyên ngành trong truyện mình chỉ lên mạng đọc định nghĩa rồi chú thích theo cách hiểu đơn giản của mình. Nếu ai thấy sai thì cứ góp ý nhé.