Edit: Cá
Thẩm Chiêu không rảnh quan tâm đến phần thưởng của hệ thống, nàng đang bận xử lý tên cặn bã Phương Kiêm.
Thẩm Yên giờ đã chết tâm, sẽ không cầu tình cho hắn ta. Vậy nên, Thẩm Chiêu xử lý tên cặn bã đó như thế nào thì Thẩm Yên cũng không ngăn cản.
Huống chi ngoài cửa còn có thị vệ của Hầu phủ canh giữ, Phương Kiêm có chạy đằng trời, nếu muốn chạy chỉ có một cách là cầu xin Thẩm Chiêu. Nếu nàng đồng ý thì hắn ta mới được phép rời đi.
Hiện giờ sự tình đã bại lộ, Phương Kiêm không có khả năng lợi dụng Thẩm Yên nữa, nhưng thù này đã kết, Phương Kiêm oán độc nhìn Thẩm Chiêu, hắn ta nghĩ nhất định một ngày không xa sẽ trả gấp bội.
Ánh mắt oán hận của tên cặn bã Phương Kiêm như muốn xé nát Thẩm Chiêu, nhưng Thẩm Chiêu không nhìn thấy, nàng đi qua kéo Thẩm Yên.
“Đại tỷ, hôm nay chúng ta khó lắm mới ra ngoài được một chuyến, tỷ muội chúng ta đi chơi nhé? Muội nghe nói tiệm vải gần đây vừa về hàng mới, muốn qua xem một chút.”
Khi Thẩm Chiêu nói chuyện vừa lúc đi qua chỗ tên Phương Kiêm, nàng vờ như không cẩn thận, đôi giày thêu hung hăng dẫm lên mu bàn tay của hắn ta, đau đến mức khiến hắn ta la ôi ối.
Thẩm Chiêu làm như vừa phát hiện ra, ngạc nhiên kêu một tiếng, giả vờ xin lỗi hắn ta, khiến hắn tức giận suýt ngất.
Phương Kiêm không nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng chất vất: “Thẩm Chiêu, ta có thể đi chưa?” Nếu không cho hắn ta đi thì khả năng cao hắn không nhịn được mà ra tay với Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu biết rõ sự hận thù của tên cặn bã kia, nhưng nàng cũng chẳng sợ: “Phương Kiêm, ta cho ngươi đi à? Lần trước ngươi làm ra chuyện động trời như vậy, hôm nay ta mới nói xíu ngươi đã muốn chạy, vậy chẳng phải quá hời cho ngươi ư?”
Phương Kiêm đã hiểu rõ, Thẩm Chiêu sẽ không buông tha cho hắn ta!
“Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng cho ta rời đi?” Phương Kiêm đứng ngồi không yên, giờ hắn chỉ muốn phắn khỏi đây.
Thẩm Chiêu lấy một lọ dược ra, ném xuống đất, tiếng va chạm với mặt đất vang lên nặng nề, lăn đến trước mặt Phương Kiêm, “Chỉ cần ngươi dám ăn viên thuốc trong này, ta sẽ thả ngươi đi.”
Phương Kiêm nhìn lọ dược, trong lòng bất an: “Đây….. đây là dược gì?”
Thẩm Chiêu biết, tên cặn bã này đã bắt đầu luống cuống rồi, nàng lừa gạt nói: “Đương nhiên là dược tốt, ngươi yên tâm, không chết được.”
Không chết được là như thế nào? Mầm bệnh ủ lâu năm, sao hắn ta có thể chết một cách dễ dàng được.
Lại nói, Thẩm Chiêu tự có biện pháp của mình, dù là ở thời cổ đại thì nàng cũng không lợi dụng thân phận để giết người lung tung.
Phương Kiêm không hề tin lời Thẩm Chiêu, nhưng hắn ta không ăn thì nàng cũng có biện pháp khiến hắn ta phải nuốt.
Thẩm Yên sợ muội muội sẽ hành động quá mức, kéo tay muội muội, thấp giọng khuyên nhủ: “A Chiêu, hay là thôi đi? Tỷ sợ hắn sẽ báo quan phủ.”
Thẩm Chiêu biết Thẩm Yên đang quan tâm mình, nhưng trong lòng nàng có tính toán riêng. Tên Phương Kiêm nhất định phải ăn hết lọ dược, sau đó nàng sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ!
Nhưng Thẩm Chiêu cũng không muốn tốn thời gian với một tên cặn bã, nàng kéo Thẩm Yên ra ngoài, sau đó phân phó thị vệ, để bọn họ vào ép tên cặn bã kia ăn sạch lọ dược.
Phương Kiêm tưởng hai người rời đi, hắn có thể chạy thoát rồi, nào ngờ Thẩm Chiêu xuống tay ác độc như vậy, để thị vệ đè hắn xuống, nhét dược vào miệng hắn.
Phương Kiêm là một tên thư sinh nghèo tay trói gà không chặt, sao đấu lại hai người thị vệ, vậy nên hắn ta bị buộc phải nuốt dược.
Không lâu sau, Phương Kiêm được nếm trải tư vị dục hoả đốt người, mặt hắn đỏ như máu, người nóng bừng bừng, đến khi không chịu nổi nữa thì tự cào cấu tay mình, nhằm thông qua cách tự ngược này để bình tĩnh lại.
Đây là dược Thẩm Chiêu tìm đại phu chế riêng, thời gian không dài không ngắn, cũng không nguy hiểm đến cơ thể nhưng sẽ tra tấn người dùng một lúc.
Dùng để đối phó với tên cặn bã là thích hợp nhất.
__
Thẩm Chiêu chân trước vừa đưa đại tỷ vào tiệm vải, sau lưng liền gặp phải đoàn người Tạ Vân Phong, trong đó có Tiêu thế tử.
Hôm nay Tạ Vân Phong ra cửa là vì chuyện hợp tác với Tiêu Chứng, chủ nhân đứng sau tiệm vải lớn nhất kinh thành chính là Tiêu Chứng.
Đừng thấy Tiêu Chứng chỉ là một thế tử, thân phận không mấy cao quý nhưng sản nghiệp của Tiêu gia rất lớn, đến đương kim Hoàng thượng cũng phải cho Tiêu gia vài phần thể diện, thậm chí còn cho Tiêu gia trở thành hoàng thương[*].
[*] hoàng thương: mình không hiểu nghĩa, nhưng theo suy đoán của mình thì từ này: 1 là kiểu phong danh hiệu hoàng gia (bởi lẽ danh hiệu thế tử thường phong cho con của hoàng tử, của vương), 2 là kiểu con buôn, bán vải cho hoàng gia. Bạn nào biết nghĩa từ này thì chỉ mình với, để mình sửa lại cho nó dễ đọc nhé!Đời trước Tứ hoàng tử đoạt vị, lợi dụng Thẩm gia, uy hiếp an toàn của Thẩm Yên để mượn sức Tiêu Chứng.
Tiếc là Tiêu Chứng vẫn luôn kiên trì trung lập, không chịu đứng về phe Tứ hoàng tử, kết cục là nhà tan cửa nát, Tiêu Chứng bị lưu đày tới Nam Man hoang vắng.
Những việc này sau khi Tạ Vân Phong chạy khỏi kinh thành mới biết, chàng không tận mắt chứng kiến.
Còn về Tứ hoàng tử, con người quả thật đểu giả.
Trông thì hờ hững với hoàng vị nhưng người bị lợi dụng, bị hãm hại, trở thành vật hy sinh của hắn ta nhiều không kể siết…… Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, từ trước đến nay luôn rất khốc nghiệt.
Đời này Tạ Vân Phong có thể không thay đổi được nhiều việc, nhưng chỉ cần kéo được Tứ hoàng tử xuống nước, sau đó chọn một vị minh quân trong số các hoàng tử còn lại, nâng đỡ người đó lên ngôi là được.
Tiêu Chứng nhìn thấy Thẩm Yên, theo bản năng muốn tới cạnh nàng, nhưng chớp mắt liền dừng lại. Thẩm Yên không vui vẻ khi thấy mình, nếu đi lên gọi nàng thì nàng sẽ càng phiền chán hơn.
Tiêu Chứng quay đầu nhìn về phía Tạ Vân Phong, “Vân Phong, chi bằng chúng ta lên lầu trao đổi công chuyện?”
Tiêu Chứng sợ ở lại sẽ quấy rầy Thẩm Yên, vậy nên đưa ra yêu cầu với Tạ Vân Phong.
Tạ Vân Phong không ý kiến, đang định gật đầu đồng ý, lại thấy Thẩm Chiêu lôi kéo Thẩm Yên qua chào hỏi. Chàng chỉ có thể nuốt lời bên môi xuống.
“Tiểu Kính vương gia, Tiêu thế tử, mọi người cũng ở đây sao.” Ánh mắt Thẩm Chiêu dừng trên người Tạ Vân Phong, “Ta có chút chuyện muốn nói riêng với ngài, có được không?”
Tạ Vân Phong ngẩn ra, chàng không nghĩ đến Thẩm Chiêu sẽ tìm mình nói chuyện riêng, nàng muốn nói cái gì Nàng sẽ nói gì?
Tạ Vân Phong không biết, nhưng vẫn đồng ý, “Được.”
Thẩm Chiêu đã đạt được mục đích, thấp giọng dặn dò Thẩm Yên: “Đại tỷ, muội qua kia với Tiểu Kính vương gia một chút, tỷ và Tiêu thế tử ở đây nói chuyện nhé!”
Thẩm Chiêu không cho Thẩm Yên cơ hội từ chối, vừa nói xong đã vội kéo Tạ Vân Phong tỷ, đến các tỳ nữ cũng vội vàng lui ra ngoài chờ.
Thẩm Chiêu đang tạo cơ hội cho đại tỷ nhà mình, muốn để nàng ấy ở riêng với Tiêu Chứng và nói ra mọi việc.
Thẩm Chiêu thấy được đoạn tơ hồng khác trên cổ tay Tiêu Chứng đã khôi phục, còn lại là Thẩm Yên. Tơ hồng trên tay hai người họ sáng lên, đồng nghĩa với việc mối quan hệ trong tương lai của họ sẽ liên kết chặt chẽ gắn nhau.
Tạ Vân Phong bị Thẩm Chiêu kéo đến hậu viện phía sau của tiệm vải, trên đường đi gương mặt lạnh lùng hết sức, cũng không có ý tứ phản kháng, “Thẩm Chiêu, có việc thì nói thẳng.”
Thẩm Chiêu chột dạ rút bàn tay đang nắm trên y phục chàng lại, “Xin lỗi, ta chỉ muốn dẫn ngài đi để đại tỷ và Tiêu thế tử có cơ hội nói chuyện……”
“Thẩm Chiêu.” Tạ Vân Phong đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời nói của nàng, ném ra một câu khiến nàng sợ hãi đến mức rụng rời, “Ngươi thay đổi.”
Thẩm Chiêu nắm chặt tay, ra vẻ bình tĩnh, trên mặt không chút thay đổi nhưng trong thâm tâm đang hò hét. Chẳng lẽ Tạ Vân Phong phát hiện rồi sao, phát hiện nàng không phải Thẩm Tiêu chân chính?
Cũng đúng, nguyên chủ rất thích Tạ Vân Phong, hầu như ngày nào cũng chạy phía sau người ta, còn nàng thì sao? Chỉ ước mãi mãi không đụng mặt Tạ Vân Phong.
Trực giác nói cho Thẩm Chiêu biết Tạ Vân Phong rất nguy hiểm, đừng nhìn dáng vẻ khi thì lạnh lùng khi thì ôn hòa của chàng, đâu ai biết trong lòng chàng đang âm mưu gì?
Nhưng Thẩm Chiêu không nghĩ mình sẽ bị Tạ Vân Phong nghi ngờ, nàng dùng thái độ của nguyên thân, một lần nữa bạo gan duỗi tay kéo y phục chàng, “Tạ Vân Phong, ta thay đổi chỗ nào? Trông xinh đẹp hơn có đúng không?”
Khi Thẩm Chiêu nói ra lời này, trên mặt còn lộ ra vài phần thẹn thùng của cô nương gia, giống hết dáng vẻ khi đối mặt với người mình thích. Nhưng Tạ Vân Phong chứng kiến một màn này thì thay đổi suy nghĩ.
Đúng là vì Thẩm Chiêu biểu hiện quá bình thường nên chàng mới sinh ra nghi ngờ.
Trước kia Thẩm Chiêu thật sự không biết xấu hổ, đừng nói là kéo, đến nhào vào ngực nàng cũng dám làm. Đáng tiếc, Tạ Vân Phong vô cảm với nàng, đời trước cưới nàng cũng vì lệnh cha mẹ, lời mai mối.
Tạ Vân Phong bạnh môi, ánh mắt dừng trên cái tay đang kéo y phục mình, cái tay ấy trắng trẻo nõn nà, chăm sóc cực kỳ tốt, vết thương lần trước hẳn đã khỏi rồi.
“Thẩm Chiêu, buông tay.”
Nếu đã quyết định muốn chặt đứt quan hệ, vậy phải bảo trì khoảng cách, đây là cách làm tốt nhất.
Phía sau Tạ Vân Phong chính là Kính Vương phủ, mà Thẩm Chiêu là người Hầu phủ, một khi bọn họ dây dưa ở bên nhau, ắt sẽ trở thành tầm ngắm trong mắt những hoàng tử đang tranh quyền đoạt vị.
Cái tên gia hoả lạnh nhạt này quả nhiên chỉ biết nạt nàng! Thẩm Chiêu buông tay, nàng sợ Tạ Vân Phong sẽ tức giận.
Chờ Tiêu Chứng và Thẩm Yên nói chuyện xong, Thẩm Yên sẽ tự ra sau hậu viện gọi Thẩm Chiêu hồi phủ.
Còn về việc mua vải, Tiêu Chứng đã kêu người đưa những kiện hàng mới nhất đến Hầu phủ cho các nàng, đại diện cho tâm ý của mình.
Chủ tiệm vải đâu dám trái lời, nhanh chân gọi người chuẩn bị, sau đó tự tay đưa đến Hầu phủ.
Thẩm Chiêu và Thẩm Yên phải đi về, Tiêu Chứng tự mình đưa các nàng ra khỏi tiệm vải, vừa vặn có một chiếc xe ngựa dừng ngay cửa, một nam nhân dáng điệu mảnh khảnh từ trên xe đi xuống, trong tay còn cầm một cái quạt xếp.
Tạ Vân Phong liếc mắt một cái đã nhận ra người nọ, Tứ hoàng tử. Đời trước hắn hại chết toàn bộ Kính Vương phủ. Đừng nhìn vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng, làm người khiêm tốn của hắn. Con người thật đằng sau của hắn vô cùng tàn nhẫn độc ác, thà giết sạch còn hơn bỏ sót, người vô tội cũng không buông tha.
Tứ hoàng tử thấy Tiêu Chứng và Tạ Vân Phong ở đây, còn có hai vị tiểu thư Hầu phủ, khóe môi mang ý cười lại gần chào hỏi.
Tạ Vân Phong không để ý đến Tứ hoàng tử, tính gọi Tiêu Chứng đến Hương Xa Lâu nói chuyện hợp tác, nhưng Tứ hoàng tử lại làm trò trước mặt bọn họ, ra vẻ thân thiết với hai người Thẩm Chiêu.
Tiêu Chứng cũng biết rõ con người thật của Tứ hoàng tử, không yên tâm Thẩm Yên nên không muốn rời đi, Tạ Vân Phong chỉ đành từ bỏ.
Tứ hoàng tử chú ý đến Thẩm Chiêu, “Thẩm Chiêu cô nương, lâu ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi……”