Vén Bào

Chương 10

Edit: Juri

Beta: Haf

Lan Tiểu Xuyên giận hờn nghiêng đầu qua một bên: “Anh cắn em.”

“Đau?” Thường Cửu hỏi xong, thấy vài hạt nước lấp lánh dính trên mi mắt Lan Tiểu Xuyên liền biết đáp án, lòng bàn tay nóng bỏng thuận theo bắp đùi của cậu vén sườn xám lên, hướng về phía mông nhỏ sờ, “Để tôi xoa xoa mông em một chút, liền sẽ hết đau.”

Lan Tiểu Xuyên tức giận giơ tay đánh cái bép vào mu bàn tay Thường Cửu, đánh xong cũng không chịu thu tay lại, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy mấy ngón tay chai sần của Alpha, cắn răng đem bàn tay đó đè lên bắp đùi mình, tức giận lầm bầm: “Chỉ cho sờ một chút thôi.”

Thường Cửu không kiềm được nhếch miệng, ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên một bên cười một bên lắc đầu: “Làm sao? Muốn nháo tôi a?”

Lan Tiểu Xuyên chuyển hướng hai chân, ngồi xổm trước người Thường Cửu, mím môi không lên tiếng, chỉ cầm lấy tay Alpha ấn lung tung trên bắp đùi của chính mình, ấn chưa được mấy lần eo liền mềm nhũn, nằm nhoài trước ngực Thường Cửu phiền phiền nhiễu nhiễu mà cởi quần lót.

“Thật sự cho tôi sờ sao?” Thường Cửu thay cậu vén sườn xám lên, nhìn thấy một giọt dâm thủy sền sệt lướt qua bắp đùi Lan Tiểu Xuyên, biến mất sau chiếc vòng màu đen buộc ở bắp đùi nhỏ nhắn.

Lan Tiểu Xuyên đem quần lót cởi đến đầu gối, vành mắt ánh lên màu đỏ, cầm lấy tay Thường Cửu ấn ấn vào miệng huyệt mềm nhũn của mình, nức nở: “Mau mau sờ a…”

Thường Cửu mạnh mẽ xoa bóp mông cậu mấy cái, Lan Tiểu Xuyên ánh mắt trở nên trống rỗng, nhũn người ngã vào lồng ngực Thường Cửu thở dốc, hạ thân ẩm ướt đến rối tinh rối mù, cậu bỗng nhiên nhỏ giọng khóc lên: “Cửu ca, không có anh em sống thế nào?”

Thường Cửu vừa nghe lời này liền nở nụ cười: “Nếu không thể rời bỏ tôi, vậy còn không mau phát tình để tôi ký hiệu em?”

Lan Tiểu Xuyên rũ đầu nhẹ nhàng hít một hơi: “Em dù muốn nhưng cơ thể vẫn chưa chịu động dục a.” Cậu tóm lấy góc áo Thường Cửu, nhẹ giọng chất vấn: “Cửu ca sẽ chờ em bao lâu?”

“Làm sao, muốn tôi nghẹn chết?” Thường Cửu cho là Lan Tiểu Xuyên đang nói đùa, ngồi thẳng người vuốt ve bắp đùi trơn trượt của cậu.

Lan Tiểu Xuyên kinh ngạc mà nhìn đôi mắt ánh lên ý cười của Thường Cửu, bỗng nhiên hoang mang hoảng loạn đẩy vai hắn rồi chạy ra ngoài, Thường Cửu sợ hết hồn, đuổi tới đem người ôm vào trong lòng hôn môi dỗ dành một chút: “Em không muốn tôi liền không bắt ép em, em còn sợ cái gì?”

“Anh… Anh chẳng phải khi nãy vừa bắt ép em…” Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu rơi nước mắt.

Thường Cửu nghe vậy dở khóc dở cười nắm gáy cậu: “Khi nãy em còn nguyện ý vén vạt áo lên bảo tôi sờ cơ mà?” Thường Cửu nói xong bỗng sừng sổ lên cởi sạch sườn xám Lan Tiểu Xuyên, “Không cho khóc, em khóc tôi lại càng muốn bắt nạt em.”

Lan Tiểu Xuyên ngoan ngoãn nhấc cánh tay lên, thân thể bị Thường Cửu lột sạch trở nên trắng muốt mềm mại, chỉ còn chừa lại mỗi sợi dây buộc đùi màu đen nằm trơ trọi ở đó.

Thường Cửu vẫn làm bộ dữ dằn đi vuốt ve bắp đùi Lan Tiểu Xuyên, sờ soạng đến nỗi tay dính đầy dịch thể nhơm nhớp, sau đó lại dùng đầu ngón tay đâm vào miệng huyệt ẩm nhuyễn.

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu, chân eo vì run rẩy mà trượt dần xuống dưới đất.

Thường Cửu hiếm khi không đỡ cậu, tiếp tục lấy ngón tay đâm chọc gây rối, chơi Lan Tiểu Xuyên tới bắn ra mới bỏ qua, ôm cậu nằm xuống đùa: “Em thích tới vậy?”

Lan Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng liếm hõm cổ Thường Cửu, vòng eo hình hoa lê dính một tầng mồ hôi mỏng, nhìn như sương sớm đọng lại trên từng cánh hoa trắng ngọc, trông rất dụ người.

“Lại đây, chưa tới thời kỳ động dục mà đánh dấu em, chả phải em sẽ đau chết sao?” Thường Cửu vỗ vỗ mông Lan Tiểu Xuyên, “Mà đến lúc em đau rồi lại khóc lên, em khóc rồi tôi lại còn đau hơn.”

Lan Tiểu Xuyên sau khi nghe xong, lại mạnh mẽ rơi ra vài giọt nước mắt: “Cửu ca… Đừng… đừng giận em có được hay không?”

Thường Cửu thay cậu lau nước mắt, tự nhiên gật đầu đáp ứng: “Không giận em.”

Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên người Thường Cửu mím môi suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời này vẫn không thể tin, liền đứng dậy đi túm lấy bộ sườn xám khi nãy bị Thường Cửu cởi ra: “Cửu ca, đêm nay em phải đi về nhà trọ.”

“Đừng nói linh tinh, em làm sao có thể rời khỏi tôi.” Thường Cửu siết mông thịt của cậu nhào nặn.

“Cửu ca, anh đưa em trở về đi mà?” Lan Tiểu Xuyên hôn môi Thường Cửu làm nũng, “Đưa áo khoác anh cho em, một buổi tối là có thể chịu đựng được rồi.”

Thường Cửu giơ tay kéo lại một đoạn sườn xám của Lan Tiểu Xuyên, nhíu mày nói: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Lan Tiểu Xuyên buông tay ra, rũ đầu xuống không phản bác, chỉ là một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay Thường Cửu. Thường Cửu nhất thời không nỡ lại bắt nạt cậu, đem người ôm ở trước ngực đáp ứng: “Được rồi, tôi đem quần áo đưa em, buổi tối khó chịu thì ôm nó ngủ.”

Lan Tiểu Xuyên nín khóc mỉm cười, mặc sườn xám vào sau đó mở dây thắt lưng Thường Cửu ra, nắm lấy tính khí dữ tợn của Alpha mà thở dốc, tiện đà vén làn váy lên cẩn thận lấy miệng huyệt cọ côn thịt nóng bỏng.

Cái giường phía dưới theo động tác của bọn họ mà kẽo kẹt kêu, tấm màn treo che đi cảnh xuân bên trong cũng nương theo gió mà lay động. Lan Tiểu Xuyên mặt hơi ửng hồng, eo nhè nhẹ lay động, miệng huyệt tràn ra rất nhiều nước, mắt cậu híp lại cầm lấy tay Thường Cửu ấn trước ngực mình, tiện đà khàn giọng cười rộ lên: “Em sắp tới, Cửu ca giúp em đi.”

Thường Cửu vươn mình đem cậu đặt ở dưới thân, sườn xám màu đỏ sậm phác họa ra vòng eo thon gọn của Lan Tiểu Xuyên, nhìn nhỏ đến mức Alpha cũng không dám dùng sức sờ, chỉ sợ làm Omega bị thương, vì vậy Thường Cửu cẩn thận vuốt ve miệng huyệt Lan Tiểu Xuyên, nhìn đôi mắt Lan Tiểu Xuyên bị nước mắt thấm ướt nhẹp, sau đó ngẩng cái cổ trắng nõn phát run, hương hoa lê trong không khí càng ngày càng đậm.

“Cửu ca!” Cuối cùng eo Lan Tiểu Xuyên đột nhiên cong lên, dương vật màu hồng phấn nộn bắn ra chất lỏng đục màu, cả người xụi lơ ở trên giường nhỏ, khóe mắt hồng hồng đặc biệt câu người.

“Phải làm sao bây giờ…” Thường Cửu dùng bàn tay dính đầy dịch thể kéo cậu vào lòng trêu ghẹo, “Mỗi lần đều là em thoải mái, còn tôi thì nhịn đến khó chịu.”

Lan Tiểu Xuyên mệt đến nói không ra lời, dựa vào ngực Thường Cửu nghe nhịp tim đang đập lên rộn ràng của Alpha, run rẩy lấy đầu ngón tay đâm đâm bờ ngực Thường Cửu.

“Hửm?” Thường Cửu cúi đầu hôn trán của cậu.

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên tự lẩm bẩm, “Anh vì sao lại đối xử tốt với em?”

“Tôi thích em.” Thường Cửu tự nhiên trả lời, dùng áo khoác của mình đem Lan Tiểu Xuyên bọc lại như một cục bông nhỏ, thấp giọng hỏi “Như vậy đã thoải mái chưa?”

Cánh tay Lan Tiểu Xuyên từ trong quần áo trượt ra, ôm cổ Thường Cửu, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh hiện tại đang bên cạnh em, cần cái áo này làm gì?”

“Sợ buổi tối em sẽ khó chịu.”

Lan Tiểu Xuyên không đáp lời, ánh mắt nhìn theo vệt đốm lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, hồi lâu sau đó cậu bỗng nhiên phát hiện đó là cành cây bên cửa sổ thỉnh thoảng hạ xuống vài phiến lá khô vàng, tạo nên một quang cảnh an bình bên ngoài cửa sổ.

Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên tự giận mình mà nghĩ, thẳng thắn níu lấy dục vọng của Thường Cửu rồi để hắn đem đánh dấu mình là xong. Dù sao đau dài không bằng đau ngắn, nhưng mà cho dù thân thể như vậy, thì tình cảm cũng khó nói lắm.

Lan Tiểu Xuyên biết nguyên nhân vì sao Thường Cửu vẫn luôn nhẫn nhịn, chính là sợ đánh dấu lúc chưa phát tình sẽ tổn thương đến mình. Nhưng Lan Tiểu Xuyên cũng chẳng để ý có đau hay không đau, nói trắng ra là chỉ cần Thường Cửu chịu ký hiệu cậu, cho dù là cưỡng bách, Lan Tiểu Xuyên cũng cam tâm tình nguyện. Không biết làm sao Thường Cửu cố tình thuận theo tâm ý của cậu, dung túng cho cậu một lần lại một lần từ chối.

Lan Tiểu Xuyên đem quần áo Thường Cửu xốc lên, hôn lồng ngực nóng bỏng của Alpha, động tác mang theo một chút tuyệt vọng, ngược lại hiệu quả của thuốc ức chế từ lâu đã không còn tác dụng, chỉ cần Thường Cửu nguyện ý, Lan Tiểu Xuyên đêm nay liền trốn không thoát vận mệnh bị Thường Cửu đánh dấu thành kết.

Có thể sự kiên trì của Thường Cửu đối với Lan Tiểu Xuyên là vĩnh viễn dùng mãi không hết, Alpha tùy theo cậu để cậu lung tung hôn môi, chỉ coi như Lan Tiểu Xuyên tâm tình không ổn định, ôn nhu nhào nặn cái gáy dính đầy vệt máu loang lổ của cậu, thỉnh thoảng cười khẽ vài tiếng.

“Tiểu Xuyên, ngày hôm nay có chút đặc biệt.” Thường Cửu bỗng nhiên ngồi dậy ôm thân thể mềm nhũn của Lan Tiểu Xuyên, “Bị em huyên náo đến thiếu chút nữa quên mất.”

Lan Tiểu Xuyên nắm vạt áo sườn xám không yên lòng “Ừ” một tiếng: “Có chuyện vui? Chúc mừng Cửu ca.”

Thường Cửu dở khóc dở cười ôm thân thể cậu: “Không phải chuyện của tôi.”

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy giật mình, ngón tay sờ lòng bàn tay Alpha: “Thế thì là chuyện của ai?”

Thường Cửu không nói, cũng không trả lời câu hỏi mà đem người bế ra khỏi diễn lâu, chỉ lặng lẽ thời dài: “Vốn là muốn mang em ra ngoài chơi đến vui vui vẻ vẻ, không ngờ như thế nào lại lỡ tay chọc em khóc.”

Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu không nói tiếng nào, mãi đến tận bị bỏ vào trong xe mới thấp giọng nói: “Cửu ca, buổi tối… buổi tối phải đưa em trở về.”

Thường Cửu tay chống cửa xe, vẻ mặt không hề vui vẻ đáp lại, mang theo Lan Tiểu Xuyên trở về nhà. Hắn không vào phòng khách mà lôi cậu vào trong vườn hoa ngồi dưới cây dù to nghỉ ngơi. Dưới dù có hai cái ghế cùng một cái bàn ăn nhỏ, trên bàn ăn có một cái đĩa tròn bị đậy lồng lại, Thường Cửu không nói Lan Tiểu Xuyên cũng không dám mở ra, chỉ ngoan ngoãn nằm nhoài trên ngực Alpha tắm nắng.

Bình Luận (0)
Comment