Vén Bào

Chương 12

Edit: Juri

Beta: Haf

Lan Tiểu Xuyên điên cuồng giằng co, mới vừa định thét lên một tiếng liền bị Thường Cửu che miệng lại.

“Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên là tôi.” Giọng nói Thường Cửu mang đầy tiếng cười, lại khiến Lan Tiểu Xuyên chột dạ mặt rơi đầy nước mắt, “Tôi muốn em”.

“Đừng… Đừng đụng…” Lan Tiểu Xuyên lấy nắm đấm nện vai Thường Cửu, sau đó tuyệt vọng muốn mở nắp chai thuốc ức chế ra.

Thường Cửu rốt cục chú ý tới động tác nhỏ của cậu, vẻ mặt nghi ngờ nắm lấy tay Lan Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, trong phòng em sao lại có…” Lời nói Alpha còn chưa dứt đã im bặt đi.

Lan Tiểu Xuyên bị bao phủ bởi tín tức tố Thường Cửu phóng tới, sợ đến cả người mềm nhũn, lọ thuốc ức chế liền “choang” một tiếng vỡ nát tan trên sàn nhà.

“Lan Tiểu Xuyên, mày có thể yên tĩnh một chút không!” Tiếng bà chủ nhà oán giận từ phía xa truyền đến, nhưng trong ánh mắt Lan Tiểu Xuyên giờ đây chỉ còn con ngươi tràn đầy lửa giận của Thường Cửu.

“Em uống thuốc ức chế?” Alpha đem cậu đè lên giường, cật lực đè nén lửa giận, “Em không động dục là vì uống thuốc ức chế?”

“Cửu… Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên sợ đến cả người phát run, cánh tay muốn ôm cổ Thường Cửu, “Cửu ca đừng nóng giận… Em… Em cho anh sờ…”

“Lan Tiểu Xuyên.” Thường Cửu đè hai cánh tay cậu xuống, khàn giọng nói, “Em có biết tôi thích em nhiều đến mức nào không?” Alpha nói xong tự giễu than thở, “Em không biết! Em biết thì sẽ không sau lưng tôi lén uống thuốc ức chế.”

“Không… Không phải…” Lan Tiểu Xuyên liều mạng muốn bò vào lồng ngực Thường Cửu, lại bị Alpha đè xuống giường không thể động đậy.

“Thuốc ức chế…” Thường Cửu cười lạnh dựa vào ánh trăng nhìn mảnh pha lê vỡ đầy đất, “Em uống bao lâu?”

Lan Tiểu Xuyên cắn răng rũ mi mắt xuống.

“Bao lâu?” Thường Cửu lại áp sát cậu, tin tức tố nóng bỏng trong nháy mắt một lần nữa bao lấy Lan Tiểu Xuyên, mà Lan Tiểu Xuyên lại rưng rưng nước mắt run rẩy, khiến Alpha không nỡ dùng khí tức áp chế cậu, đây mới là lần đầu.

Thường Cửu phẫn nộ khiến Lan Tiểu Xuyên trở nên câm như hến, môi cậu nhúc nhích, nơm nớp lo sợ đáp: “Từ lần… lần đầu anh đánh dấu tạm thời em…”

“Tại sao?” Thường Cửu lôi cánh tay Lan Tiểu Xuyên, đem người thô bạo mà đặt dưới thân, đầu ngón tay vòng ra vuốt ve vết răng sau tuyến thể cậu, rồi lại không chút do dự mà cúi người cắn thêm lần nữa.

Lan Tiểu Xuyên kêu rên cong eo lên, lại bị Thường Cửu mạnh mẽ đè trở lại giường.

“Cho tôi lời giải thích.” Đôi môi dính một vệt máu của Thường Cửu chậm rãi nhếch lên, ngón tay nắm cằm Lan Tiểu Xuyên ép cậu ngẩng đầu, “Lan Tiểu Xuyên, em cho rằng tôi thật sự không nỡ cưỡng bách em?”

Lan Tiểu Xuyên lệ rơi đầy mặt, ngoái đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Bởi vì… Bởi vì em yêu anh…”

Thường Cửu nghe vậy chợt trợn tròn đôi mắt, lửa giận trong phút chốc giống như bị hút hết ra, bàn tay đang nắm cằm Lan Tiểu Xuyên cũng thu lại, sau đó nằm trên người Omega cười khổ ôm eo thon của cậu.

“Cửu ca, em yêu anh.” Lan Tiểu Xuyên vừa nói vừa rơi lệ, “Cho nên em càng không thể tới gần anh… Ngược lại em chỉ làm thương tổn anh, anh đừng ở bên em nữa, có được hay không?”

Thường Cửu nghe lời này lại đem cậu ôm càng chặt hơn, tiện đà cắn răng đem người nhét vào trong bọc chăn: “Thật sự không muốn tôi?”

“Chính là không thể muốn anh!” Lời này Lan Tiểu Xuyên nói to như muốn hét lên.

Thường Cửu ở trong bóng tối lùi lại mấy bước, tiện đà đẩy cửa đi ra ngoài.

“Đừng ghét bỏ em…” Lan Tiểu Xuyên tay siết chăn, oà khóc một tiếng, tâm như hỏng mất mà cuộn thành một đoàn, tất cả lọ thuốc ức chế của cậu đều nát hết rồi, mà vết cắn kia Alpha để lại khiến cho cậu động tình đến phát run. Đáy lòng Lan Tiểu Xuyên đột nhiên hoảng sợ, ý thức được kỳ phát tình của mình sắp tới, cậu từ trong bọc chăn trên giường bò lăn xuống đất, cả người đạp lên mảnh vỡ pha lê còn đầy dưới đất, “Không có Cửu ca… Em không muốn… Không muốn bị người khác đánh dấu…”

Ngữ khí nghe tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn sống nữa.

Mà Thường Cửu đóng cửa xong thì căn bản không nỡ rời đi, hắn dựa vào cửa phòng Lan Tiểu Xuyên tức giận, vừa nghĩ tới Omega mình yêu tha thiết lại lén lút uống thuốc ức chế sau lưng mình, hắn phẫn nộ đến nỗi nổi một trận lôi đình, nhưng lại nghĩ tới ánh mắt long lanh của Lan Tiểu Xuyên, lửa giận của hắn liền bằng một cách khó hiểu mà tiêu tán.

Mới vừa nãy là lần đầu tiên Lan Tiểu Xuyên nói yêu hắn, trong lòng Thường Cửu chua xót khó chịu, ngực như có gì đó chặn lại, tim bên ngực trái lại chẳng thể kiểm soát được mà đập nhanh dần. Thường Cửu bất đắc dĩ cười cười, hắn so với Lan Tiểu Xuyên lớn hơn gần mười tuổi, đã từ lâu chẳng còn là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch không hiểu tình trường, vậy mà lại bị một tiếng “yêu” đánh tới nỗi lòng tràn đầy rung động.

Thường Cửu đang đắm chìm trong tình yêu của Lan Tiểu Xuyên đối với mình, lại nghe thấy trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết khiến hắn giật mình thức tỉnh, quay người đạp cửa ra, chỉ thấy Lan Tiểu Xuyên nắm mảnh vỡ thủy tinh co quắp ngồi dưới đất, ngón tay máu me đầm đìa.

“Tiểu Xuyên… Lan Tiểu Xuyên!” Thường Cửu kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, mùi hoa lê lan tỏa khắp phòng cũng không thể che lấp được mùi tanh ngọt của máu, “Em… Em làm cái gì vậy? !”

Mảnh thủy tinh trong tay Lan Tiểu Xuyên rơi xuống mặt đất, ngón tay bị thương nhẹ nhàng run rẩy, cậu như hỏng mất mà khóc gọi: “Tại sao… Anh tại sao còn chưa đi?”

Thường Cửu nhào tới ôm eo Lan Tiểu Xuyên, lại cầm lấy cổ tay cậu tỉ mỉ kiểm tra, thấy mảnh thủy tinh chỉ cắt tới ngón tay Lan Tiểu Xuyên thì thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi em liền không muốn sống nữa chăng?”

“Em… Em không thể hại Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên khóc lóc nhào vào lồng ngực Thường Cửu, bàn tay tràn đầy máu tươi ôm lấy cổ Alpha, sau đó thân thể run lên bần bật, âm thanh mềm đến nỗi tâm can Thường Cửu như muốn tan chảy, “Cửu ca em… em… nóng quá…”

Thường Cửu kiên trì đem Lan Tiểu Xuyên ôm trở về giường, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, quay người tìm đồ vật có thể dùng để băng bó trong phòng, lỗ tai lại nghe được tiếng Omega nóng bỏng sền sệt rên rỉ.

Thời kỳ động dục của Lan Tiêu Xuyên rốt cuộc đã tới.

“Cửu ca… Cửu ca anh mau tới sờ em…”

Ánh mắt Lan Tiểu Xuyên trong màn đêm đen dịu dàng phản chiếu ánh trăng sáng.

Thường Cửu không thể khống chế, tự động đi tới bên giường, cúi người cụng trán cậu một chút, lòng bàn tay nóng bỏng lòng lướt lên thân thể đầy máu tươi của Lan Tiểu Xuyên mà du tẩu.

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên ôm lấy cổ Thường Cửu dán tới, bắp đùi ẩm ướt hơi phát run, tin tức tố từ từ ngọt ngào, ánh mắt của cậu trống rống mê man, “Cửu ca, đánh dấu… đánh dấu em…”

Thường Cửu quỳ ở trên giường ôm vòng eo mềm mại của Lan Tiểu Xuyên, nghĩ đến vết thương trên tay cậu lại không dám phân tâm, liền siết tay cậu vội vàng hỏi: “Có đau hay không?”

Thời kỳ động dục từ lâu luôn bị ức chế của Lan Tiểu Xuyên, giờ bỗng dậy sóng khiến cậu không có cách nào tự kiềm chế, trước đó cậu uống không ít thuốc ức chế, lúc này tình dục triệt để bạo phát, thần trí đã sớm bị đốt đến không còn một mảnh.

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên thẳng lưng, chủ động ngồi ở trên eo Thường Cửu chậm rãi đung đưa, “Em muốn…”

Hô hấp Thường Cửu hơi dừng lại, cắn răng đem Lan Tiểu Xuyên bọc vào chăn rồi ôm cả người lẫn của chạy xuống dưới lầu chạy, thiếu chút nữa là đụng vào bà chủ nhà đang uống cà phê.

“Thường tiên sinh?” Bà chủ nhà giật mình lóng ngóng hỏi, “Ngài… Ngài đến lúc nào thế?”

Con ngươi Thường Cửu hiện tại chỉ còn mỗi Lan Tiểu Xuyên, một cước đá văng ghế tựa trước mặt: “Tìm vải băng cho tôi!”

Bà chủ nhà đem cốc cà phê bỏ xuống, nhanh nhanh lẹ lẹ* vọt vào phòng ngủ cầm cái hòm thuốc ra: “Là những thứ này.”

(紧赶慢赶 /jǐn gǎn màn gǎn/ (khẩn cản mạn cản): Làm nhanh vội để kịp với yêu cầu của ai đó)

Thường Cửu lôi ra một đoạn vải băng, kéo tay Lan Tiểu Xuyên cẩn thận nhẹ nhàng băng bó. Lan Tiểu Xuyên ngây ngốc mỉm cười, đầu chui vào hõm cổ Thường Cửu hít hà, trong miệng lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Cửu ca, anh không phải không muốn em có đúng không?”

“Muốn em, tôi chỉ muốn em.” Thường Cửu sợ làm đau Lan Tiểu Xuyên, băng bó cực kì tỉ mỉ, chỉ là tiếng thở dốc bên gáy truyền đến không ngừng trêu chọc lý trí Alpha, Thường Cửu hận không thể đem Lan Tiểu Xuyên ấn ở trên bàn trực tiếp thao rồi đánh dấu, “Tiểu Xuyên, tôi mang em trở về.”

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, vẫn là hỏi lại câu kia: “Nhà anh hay là nhà em?” Nói xong bỗng nhiên bi thương mà cười rộ lên, “Không đúng, em… em không có nhà.”

“Chớ nói nhảm, nhà tôi chính là nhà em.” Thường Cửu đau lòng hôn xuống đôi môi ẩm nhuyễn của Lan Tiểu Xuyên, ôm cậu lao ra cửa, thời điểm muốn đem người thả ở hàng ghế sau đột nhiên phát hiện Lan Tiểu Xuyên đang ôm áo khoác của hắn mà chui rúc trong lồng ngực hắn.

Thường Cửu thử lôi một chút, Lan Tiểu Xuyên càng điên loạn rít gào: “Cửu ca! Cửu ca của em!” Sau đó liền nâng chân lên đá vào tay Thường Cửu.

Bình Luận (0)
Comment