Vén Bào

Chương 32

Edit: Juri

Beta: Haf

“Trên đời này làm gì còn Alpha nào khác thương em như tôi?” Thường Cửu thấy Omega không lên tiếng, cố ý dữ dằn hù dọa cậu, “Bọn họ nhất định sẽ đem em trói ở trên giường đâm đến không xuống giường được nữa, miệng nhỏ phía dưới chỉ cần đụng vào cũng có thể chảy ra thật nhiều nước.”

“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên xấu hổ lấy chân đạp Thường Cửu.

“Được rồi, không nỡ bắt nạt em nữa.” Thường Cửu nghiêng đầu hôn cậu một cái, sau đó trở lại phòng ngủ nhét Omega vào chăn, “Dạo này trời lạnh, đừng để chân trần mà chạy.”

Lan Tiểu Xuyên lén lén lút lút với bàn chân lạnh lẽo vào trong lồng ngực Thường Cửu: “Có Cửu ca ở đây rồi, em sẽ không bị lạnh.”

Thường Cửu nghe vậy liền lấy tay xoa bóp ngón chân Omega, ngàn lời muốn nói chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài, đem người ôm vào trong lòng dỗ ngủ.

Thường Hành ở trong phòng khách chờ giây lát, thấy phòng ngủ Thường Cửu đã tắt đèn liền tự mình trở về phòng, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc đang ăn điểm tâm mới nhìn anh mình trêu ghẹo: “Cửu ca, chị dâu không thể rời khỏi anh sao.”

Cánh tay đang cầm bánh mì của Lan Tiểu Xuyên chợt run lên một cái, còn chưa kịp chờ Thường Hành tiếp tục mở miệng, cậu đã nhanh lẹ chui rúc vào trong lồng ngực Thường Cửu trốn tránh.

“Ăn cơm đi.” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên trừng mắt nhìn Thường Hành, “Không nói lời nào cũng không ai bảo em là người câm đâu.”

“Cửu ca, ngài vẫn còn đang nhờ tôi xử lí vài chuyện đấy.” Thường Hành cười cười đùa giỡn, “Sao lại có thái độ thế này nha?”

Thường Cửu ném một lát bánh mì mỏng lên đĩa của Thường Hành, cười mắng: “Rõ ràng em là người suốt ngày mong anh tìm việc cho em làm, vậy mà giờ lại ngồi lên đầu anh nói bậy nói bạ?”

Lan Tiểu Xuyên vùi ở trong lồng ngực Thường Cửu lặng lẽ thò đầu ra ngoài, hoang mang hoảng loạn cầm lát bánh mì trên đĩa nhét vào trong miệng nhai, Thường Cửu trong lúc đang nói chuyện thoáng nhìn qua, nhịn cười đưa sữa tươi cho cậu uống: “Ăn từ từ thôi.”

Lan Tiểu Xuyên ngoan ngoãn cầm cốc thủy tinh, chất lỏng màu trắng đục dính bên khóe môi của cậu lại câu dẫn Thường Cửu, khiến hắn không nhịn được phải đến gần liếm đi.

Thường Hành bị đút đầy một bụng cẩu lương, than thở nhìn trần nhà, lấy thìa canh gõ gõ cái bát: “Làm xong việc này em sẽ dời ra ngoài ở, không làm phiền hai người ân ái nữa đâu.”

“Đi nhanh đi.” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên cười, “Em đi sớm chút, anh đỡ phải cả ngày lo lắng đề phòng em dọa sợ chị dâu.”

Thường Hành nghe vậy liền làm mặt quỷ, đứng dậy chạy trốn.

Lan Tiểu Xuyên thấy trong phòng chỉ còn có mình và Thường Cửu, lập tức đánh bạo bò lên trên một cái ghế khác: “Cửu ca, em vẫn còn muốn uống sữa tươi.”

Thường Cửu đưa cốc sữa của mình cho cậu: “Không ngồi trên đùi tôi nữa à?”

Lan Tiểu Xuyên ngừng lại suy nghĩ một hồi, sau đó liền thuận theo bò vào lồng ngực Alpha: “Sợ anh ôm nhiều sẽ mệt.”

Thường Cửu không nhịn được cười ra tiếng: “Ôm em thì làm sao mệt được?”

Sau khi nghe lời này, trên mặt Lan Tiểu Xuyên không kiềm được nở nụ cười, tay nâng cốc thủy tinh chậm rãi uống sữa tươi, uống hết liền chủ động đến gần cho Thường Cửu một nụ hôn tràn đầy mùi sữa béo ngậy.

“Lúc nãy Thường Hành còn ở đây, sao em không làm thế này với tôi?” Thường Cửu một bên phết mỡ bò lên lát bánh mì, một bên chọc Lan Tiểu Xuyên, “Rồi còn dám lén lút trộm mẩu bánh mì của tôi, trốn vào lòng tôi ăn vụng.”

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy cả kinh “A” lên một tiếng, bánh mì đang ngậm đầy trong miệng cũng không dám nhai nữa.

Thường Cửu buồn cười nhéo hai quai hàm phình to của cậu: “Đến bây giờ còn sợ tôi?”

Lan Tiểu Xuyên phải dùng thật nhiều sức mới có thể thuận lợi nuốt hết bánh mì xuống: “Không sợ, em trước giờ chưa từng biết sợ Cửu ca.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thường Cửu cầm cốc kiên nhẫn đút Lan Tiểu Xuyên như đút trẻ con bú sữa, “Sau này nhớ ở trước mặt Thường Hành hôn tôi, nếu không nó sẽ lại giở trò khoe khoang với tôi mất, cứ như thể hai ta không ân ái được như hai đứa nó vậy.”

“Cửu ca, anh để ý chuyện này làm cái gì?” Lan Tiểu Xuyên ngã vào lồng ngực Thường Cửu cười.

Thường Cửu thích chọc cho Lan Tiểu Xuyên vui vẻ, liền cố ý nói tiếp: “Làm sao không để ý được? Thường Hành suốt ngày chỉ biết đắc ý với mọi người là nó được Omega của nó cắn… Nhưng rõ ràng tôi cũng được Omega của tôi cắn mà.” Alpha nói xong, làm bộ muốn mở cổ áo ra, Lan Tiểu Xuyên mặt mày đỏ hết lên, vội vàng ném lát bánh mì xuống chặn tay Thường Cửu.

“Em có cắn hay không?” Thường Cửu không chịu buông tay, đến gần trêu chọc Lan Tiểu Xuyên.

“Cắn mà…” Lan Tiểu Xuyên ngại ngùng đỏ mặt, âm thanh nhỏ đến mức Thường Cửu sắp không thể nghe rõ, “Em sẽ cắn mà, Cửu ca anh cài cúc áo lại đi.”

“Cắn thêm cái nữa đi.” Thường Cửu được voi đòi tiên.

“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa còn mở ở phòng khách, “Nhỡ bị ai nhìn thấy thì sao?”

“Tôi cho Omega của tôi cắn, bọn họ nhìn thấy thì đã sao?” Thường Cửu thản nhiên mở cúc áo ra, ấn gáy Lan Tiểu Xuyên ép cậu cắn.

Trong lòng Lan Tiểu Xuyên mang theo vài tia tức giận, ôm cổ Thường Cửu gặm nhấm lung tung, răng nanh cọ vào gáy Alpha để lại một chuỗi những vết hồng, nhưng động tác cắn lại từ từ chậm dần, chỉ vươn đầu lưỡi dọc theo dấu răng liếm liếm: “Cửu ca, anh vì sao lại tốt với em như vậy?”

“Thích em chứ sao.” Thường Cửu xoa đầu cậu.

Lan Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi rồi thả một nụ hôn êm ái lên dấu răng của mình: “Cửu ca, em biết anh chỉ đùa em thôi.”

“Tiểu Xuyên, tôi thực sự muốn em cắn tôi nhiều chút.” Thường Cửu nắm tuyến thể sau gáy cậu hừ nhẹ, “Cắn trên mặt cũng được.”

Lan Tiểu Xuyên đem cằm đặt lên vai Thường Cửu si ngốc cười, sau đó lại lẩm bẩm nói: “Cửu ca anh thắng rồi, em sau này không thể nào rời bỏ anh nữa.”

“Thật sao?” Thường Cửu sửng sốt chớp mắt, tiện đà nhanh chóng ôm lấy Lan Tiểu Xuyên chạy vào phòng ngủ.

“Cửu ca?” Lan Tiểu Xuyên sợ ngã nên lấy tay quấn cổ Alpha.

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, đi ngay hôm nay.” Thường Cửu đặt Lan Tiểu Xuyên xuống giường, đứng dậy thay quần áo.

Lan Tiểu Xuyên sợ sệt kéo ống tay áo Thường Cửu: “Còn… Còn đang phát tình mà…”

Động tác Thường Cửu chợt ngừng lại, ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên sờ sờ bắp đùi của cậu, sau đó vừa bực mình vừa buồn cười mà ngã ngồi trên giường: “Em xem, để em uống quá nhiều thuốc ức chế, cơ thể em bây giờ yếu đi nhiều rồi, kỳ phát tình cũng cứ liên tục đến.”

Lan Tiểu Xuyên có chút oan ức ôm đầu gối: “Cửu ca, không phải anh từng nói muốn em mỗi ngày… mỗi ngày đều phát tình sao?”

“Chỉ bâng quơ mong chờ thế thôi, tôi vẫn thích cùng em đăng kí kết hôn hơn.” Thường Cửu kéo Lan Tiểu Xuyên ôm vào trong ngực, “Em đó, phát tình một cái, ngoại trừ tôi thì còn có thể ở với ai? Thường Hành tới gần một chút em cũng khó chịu đến run rẩy, vậy nên tôi không thể mang em ra ngoài được.”

“Ở bên người Cửu ca vẫn là thoải mái nhất.” Lan Tiểu Xuyên nhỏ giọng nói thầm, “Cửu ca, vẫn tiếp tục ôm em như thế này có được không?”

“Được, sẽ tiếp tục ôm.” Thường Cửu giúp Lan Tiểu Xuyên cởi quần áo trên người, ấn người vào trong ngực ôn nhu xoa xoa, tới gần gặm môi cậu.

Lan Tiểu Xuyên thuận theo kề sát trên người Alpha, thoải mái như đang nằm phơi nắng sau vườn nhà. Mùi vị của Thường Cửu ở khắp mọi nơi, cậu có cảm giác như đang hòa mình vào làn nước ấm, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, ý nghĩ muốn rời đi trong lúc này chợt tan thành mây khói.

Cũng không biết trải qua bao lâu, dưới sân nhà bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe, Thường Cửu đặt Lan Tiểu Xuyên xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhíu mày nhìn xuống, chỉ thấy Thường Hành chân đang đạp lên ngực một người, ngẩng đầu cười hì hì vẫy tay với hắn.

Thường Cửu nheo mắt lại nhìn tên tài xế đang hấp hối của mình, nửa ngày mới nặn ra được một tiếng “A” mang đầy hàm ý.

Tên tài xế này đã ở Thường gia khá lâu, tính ra thời gian gã ở bên cạnh Thường Cửu còn lâu hơn nhiều so với Lan Tiểu Xuyên.

Bình Luận (0)
Comment