*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm đen tịch mịch, tân khách đã về hết.
Bên trong tẩm điện, nến đỏ bập bùng, trướng dày đỏ thắm. Đào nương tử ngồi trên giường la hán (1) bên ngoài, nghe người hầu thông truyền Trạm Vương đã tiễn tân khách xong xuôi, chuẩn bị đi vào hậu viện.
Khuôn mặt vuông chữ điền vốn đã nghiêm túc của Đào nương tử, lúc này càng thêm phần ngưng trọng, cẩn thận dặn dò Tiểu Viện: “Cô nương, những việc ta đã dặn dò cô nương, ngài phải nhớ kỹ, đừng để xảy ra sơ hở gì. Có tình huống bất ngờ lập tức gọi ta.”
Đâu vào đó mới đi ra bên ngoài, đóng cửa lại đứng ở Thiên Điện cùng thị nữ, nội quan trong phủ thượng, chờ hầu hạ chủ nhân.
Tiểu Viện đội mũ phượng ngồi bên mép hỉ sàng, lần nữa lấy khăn trùm đầu đội lại. Lễ hợp cẩn rồi chuyện động phòng, nàng đương nhiên hiểu rõ, từ thuở nhỏ nàng đã lớn lên trong bầy “ngựa gầy”, sao có thể không biết, thậm chí so với các nữ tử cùng tuổi thậm chí còn sành sỏi, lõi đời hơn. Nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ lần đầu gả đi.
Toàn bộ Trạm Vương phủ giăng đèn kết hoa sáng lung linh, Trịnh Lan một thân hỉ phục đỏ thắm hoa lệ, bên trên thêu rồng năm vuốt quý khí bức người, khoé miệng chàng hơi cong lên. Lúc đi qua hành lang, bọn hạ nhân đứng hai bên cũng cảm thấy hào hứng lây —--- không ngờ một con người lạnh nhạt chuyện thế tục, tựa như trích tiên giống Trạm Vương điện hạ, cũng vì chuyện thành thân mà vui vẻ đến vậy.
Trịnh Lan chầm chậm đi tới, trở tay đóng cửa, dưới ánh nến vàng rực rỡ, chàng bước lại gần tân nương mặc hỉ phục đỏ tươi ngồi trên giường Tử Đàn. Chàng vỗ nhẹ chiếc quạt xếp trong tay, muốn tháo khăn trùm đầu xuống, nhưng thoáng chốc lại đổi ý, chàng đặt cây quạt sang một bên, tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Viện.
Trong phòng im lặng, từ khe hở của khăn trùm đầu, Tiểu Viện chỉ có thể nhìn thấy vạt áo đỏ thắm có hoa văn rồng năm vuốt của người bên cạnh.
“Điện hạ…” Tiểu Viện rất hiếu kỳ đến cùng Trạm Vương điện hạ có dáng vẻ gì, trong đầu không ngừng vang lên lời dặn dò của Đào nương tử mấy ngày trước — “Trạm Vương điện hạ là vị hoàng tử có dung mạo trong sáng, nhã nhặn nhất trong chín nhi tử của hoàng đế. Người không quá giống đương kim bệ hạ, nhưng lại có được đường nét thanh tú tựa hoàng đế trong truyền thuyết, hàng mày như núi, mắt sâu tựa biển cả, mang nét đẹp hài hòa của nhật nguyệt.”
“Ái phi, đừng vội.” Đang nói chuyện, Trịnh Lan vươn tay, từng chút từng chút cởi bỏ khuy áo trên hỉ phục, Tiểu Viện thoáng giật mình.
Thầm nghĩ còn chưa vén khăn trùm đầu cơ mà.
Vạt áo đã mở ra, bởi vì đang là mùa hè, hỉ phục có chút bí bách.
Vừa mở vạt áo đã thấy hoa văn sớm sinh quý tử thêu trên trung y.
“Còn tưởng là hoa văn uyên ương.” Trịnh Lan tựa hồ có hơi thất vọng.
Thấy Tiểu Viện muốn tự mình tháo khăn trùm đầu, chàng nhanh tay lẹ mắt nắm chặt hai tay nàng. Thuận thế đẩy nàng vào bên trong màn trướng, hai người ngã xuống giường, khăn trùm rơi xuống, che kín gương mặt Tiểu Viện, khiến nàng không nhìn thấy gì, ngay cả một khe hở cũng chẳng có.
Trịnh Lan dùng một tay khống chế cổ tay Tiểu Viện khóa lại trên đỉnh đầu nàng. Tay còn lại chậm rãi cởi bỏ nút áo, không hề có chút sốt ruột, thư thả tháo từng chiếc từng chiếc, từ trên xuống dưới, cho đến lần tìm đến cạp váy sau lưng. Mặt chàng chôn trên hõm vai Tiểu Viện, hít một hơi thật sâu. Bởi vì đêm nay là đêm động phòng, cho nên từ sáng Đào nương tử đã xông đàn hương lên toàn bộ y phục.
“Loại hương này không tốt lắm, ngày khác ta sẽ cho gia nhân dâng Long Não trong cung tới chỗ ái phi.”
“Đa tạ điện hạ. Thần… Có điều…thần thiếp thích Nguyệt Trần Hương hơn.” Cạp váy đã bị mở ra. Tiểu Viện thậm chí nghe được tiếng nhịp tim đang điên cuồng đập của mình, nàng nói chuyện cũng vì đang cố che giấu sự lo lắng, ngượng ngùng của bản thân mà thôi.
“Ái phi phong nhã, Nguyệt Trần Hương quả nhiên là thứ hợp nhất với dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nàng.”
Một thoáng xuất thần, đến khi lấy lại tỉnh táo, Tiểu Viện nhanh chóng từ dưới thân thể hắn, lui lại đằng sau, áo lụa tú lệ trên người thuận thế trượt xuống, bên dưới là làn da tuyết trắng, trong trẻo tựa một khối mỡ đông mềm mại.
Tiểu Viện vô thức kéo lại vạt áo, che đi cảnh xuân miên man, đầy đặn trước ngực.
“Vương gia không nhìn thấy khuôn mặt thần thiếp sao có thể khẳng định chắc chắn là hoa nhường nguyệt thẹn.”
Trịnh Lan nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng thực ra lại đang run rẩy, ngượng ngùng đến mức hai vành tai ửng đỏ của nàng, khẽ mỉm cười, sóng mắt hơi động: “Có phải ái phi cũng muốn nhìn thấy bản vương hay không.”
Tiểu Viện không dám buông tay đang kéo vạt áo xuống, cũng không biết mình có nên tự kéo khăn trùm đầu xuống không, chỉ nói: “Mũ phượng nặng quá, thiếp muốn tháo ra.”
Trịnh Lan cúi đầu, bật cười một tiếng, biết trò chơi đuổi bắt thú vị này không chơi tiếp được nữa, chàng vươn bàn tay thon dài tinh tế, gỡ khăn trùm đầu ra, tia sáng vàng ấm áp rọi vào, Tiểu Viện theo phản xạ xoa xoa mắt, một hồi sau mới thích ứng được với ánh sáng, mở to đôi con ngươi to tròn quan sát người đối diện.
“A! Sao lại…” Đôi mắt trong vắt của nàng chăm chú nhìn Trịnh Lan, thoáng giật mình, đây không phải nam nhân đã khinh bạc nàng trên Hậu Sơn sao?
Người này, không lẽ chính là Trạm Vương điện hạ!
Trên gương mặt tuấn tú, lạnh nhạt, khẽ nở một nụ cười: “Đã gặp nhau từ trước. Bổn vương nói nàng dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn không coi là tâng bốc quá đà, phải không?”
Tiểu Viện ngạc nhiên che miệng, sau cảm giác kinh ngạc tột độ là nỗi sợ hãi khó nói lên lời.
Nàng nên làm gì đây? Nhìn nam nhân đối diện, nàng cố vắt óc suy nghĩ, dù lòng lo lắng, run rẩy nhưng vẫn cố đè nén cảm giác hoảng hốt xuống, nói nhỏ: “Điện hạ… điện hạ đã biết hết rồi ư?”
“Biết cái gì?”
Trịnh Lan kéo gần khoảng cách giữa hai người, Tiểu Viện theo phản xạ lại nghiêng người tránh về phía sau, cho đến khi cả người chạm vào chăn hỉ phía trong góc giường, nàng nửa nằm nửa ngồi, vạt áo mở rộng, toàn bộ cảnh xuân nửa kín nửa hở phía sau bộ trung y mỏng manh thêu hoa văn hoàn toàn rơi vào đáy mặt Trịnh Lan, đầu vai mảnh mai trắng nõn như tuyết, lại thêm ánh nến vàng rọi vào màn trướng bằng vải sa đỏ thắm, càng khiến giai nhân mỹ miều trong lòng chàng quyến rũ mê người hơn.
Trịnh Lan chạm nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, cảm thán một câu: “Gầy quá.”, nói xong muốn kéo dây buộc váy xuống.
Tiểu Viện đã lấy lại tỉnh táo, dùng sức đẩy chàng ra, vội vàng kéo lại vạt áo lả lơi, cẩn thận co người lại, núp vào góc giường, giấu thân thể trong tấm áo hỉ. Mũ phượng bị đụng va vào đầu giường rơi xuống dưới sàn. Nàng nhanh chóng cúi người nhặt lên, vẫn không quên bảo vệ lấy mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nghĩ đối sách ứng phó.
Sự việc đã lộ tẩy, trước đó nàng không nghĩ tới tình huống sẽ bị phát hiện ngay ngày đầu tiên. Tiểu Viện thầm cân nhắc có nên lập tức đào tẩu.
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Lan, cố đè xuống sự hoảng sợ, tự nhủ bản thân phải thật vững vàng.
Nhìn nàng run rẩy nhưng vẫn cố tỏ vẻ khiên định, bình tĩnh, thêm khung cảnh diễm lệ, ướt át của phòng tân hôn, sự lý trí, lạnh nhạt thường ngày của Trịnh Lan cũng bị mài mòn đi ít nhiều, chàng giật mất nút áo trên cổ xuống, để lộ ra đường hầu kết đẹp mê người, hàng mi dài khẽ rung lên, ánh mắt lạnh lùng quét xuống, lẳng lặng nhìn Tiểu Viện, chờ nàng giải thích.
“Tình cảnh này… toàn bộ đều là… sắp xếp của Tả thừa tướng đại nhân… dân nữ chỉ là tòng phạm.”
Tiểu Viện không biết rằng, Trình Lan vốn chẳng có hứng thú ngồi trong màn trướng ướt át dụ tình này thẩm vấn phạm nhân. Chàng chỉ hờ hững hỏi: “Ngày đại hôn lại dùng để tra án, không phải quá uổng phí một ngày tốt đẹp sao? Nàng chỉ cần trả lời: Có tình nguyện hay không thôi?”
Hôm đó tại Hậu Sơn, nàng vô tình thấy được tâm tư của trong mắt người nam tử này.
Nàng tiếp tục cúi đầu, lẳng lặng nắm chặt vạt áo. Nếu như Trịnh Lan thực sự có ý cưỡng bức nàng, Tiểu Viện cũng chẳng có cách nào phản kháng cả.
Trịnh Lan không muốn dùng đêm động phòng hoa chúc để thẩm vấn phạm nhân, nói đúng ra y chẳng thèm để ý nàng có phải thế thân của Tiền Thục Viện không?
Tâm tình hoảng loạn dần lắng lại, nàng khôi phục lại lý bình tĩnh suy tính cục diện.
“Ngoại trừ mỹ mạo của ái phi, bản vương hoàn toàn không biết gì. Cũng chẳng hiểu những điều nàng đang nói.” Trịnh Lan cho nàng ăn trước một viên định tâm hoàn mới tiếp tục làm việc còn dang dở.
Chàng vươn bàn tay thon dài, trắng trẻo tới, đỡ chiếc cằm yêu kiều của giai nhân, cẩn thận quan sát dung nhan diễm lệ khiến mình yêu thích không nỡ rời mắt. Đoá Hoa Điền giữa trán, giờ khắc này giống đoá hoa đang chờ người có duyên tới hái, dụ hoặc chàng, khuấy động tâm tư chàng. Chàng đột nhiên muốn liếm thử đoá hoa kia xem hương vị của nó ngọt ngào đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn ghìm xuống được.
Chàng đánh mắt đi nơi khác, sợ bản thân không nín nhịn nổi sẽ đè thiếu nữ này xuống, trực tiếp xé bỏ y phục trên người nàng.
Thì ra, chàng đã say mê cơ thể kiều diễm này từ lâu, ngay khoảnh khắc lần đầu thấy nàng ở Hậu Sơn. Nhưng chàng đột nhiên nhớ tới những lời mình nói với An Thái công chúa tối nay — Dưa chín ép thì không ngọt.
Đoá hoa này chạy không thoát khỏi lòng bàn tay chàng, đã như thế, cũng nên chờ đợi một ngày nàng mê đắm mình, chí ít, cũng phải giống như cảm giác hứng thú như chàng có đêm nay với nàng mới được. Dù chỉ là mê mệt vẻ ngoài của chàng.
Thiên hạ còn có nam tử có dung mạo tuấn tú hơn chàng ư? Trịnh Lan không tin.
Thấy Tiểu Viện cứ một mực cúi đầu trầm mặc, một lát sau, dục vọng trong lòng chàng cũng dần nguôi xuống, thả tay ra, lắc đầu: “Nếu như nàng không tình nguyện, bản vương cũng không ép nàng. Nhưng nàng đã lừa bản vương, cũng nên làm chút chuyện để bồi thường lại. Ta muốn nàng nói cho ta biết một việc.”
Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn chàng ta, sự e ngại trong đáy mắt vơi đi ít nhiều, điều kiện trao đổi thế này, nàng cảm thấy có thể tiếp nhận được. Nàng trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Dân nữ biết gì sẽ nói đó, chỉ cần vương gia khoan thứ.”
“Ta muốn biết tên của nàng.” Tiểu Viện không ngờ Trạm Vương lại hỏi vấn đề này, chậm rãi đáp:
“Tiểu Viện.”
Trịnh Lan im lặng một lúc, mới cười hỏi: “Đây cũng gọi là tên? Nàng không có họ sao?”
“Từ khi còn nhỏ, dân nữ đã bị trao đi bán lại. Lưu lạc nhiều năm, cho nên không biết sinh nhật, cũng không biết họ của mình. Chỉ có biệt danh là Tiểu Viện, Viện trong đình viện.” Không biết họ, nhiều lần bị mua đi bán lại… Trịnh Lan nhìn nàng, trong mắt không còn dục vọng, chỉ còn sự ôn hoà mềm mại tựa mặt hồ thu, hay nói đúng hơn là thương tiếc, cánh môi chàng hơi nâng lên, nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Tiểu Viện.”
Chàng cầm tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi mình, một cái chạm khẽ rơi xuống tựa một nụ hôn. Tiểu Viện hoảng sợ vội vàng thu tay về, sắc mặt chàng có chút không vui — dường như chàng vừa bị cô nương nào đó ghét bỏ?
Chàng vươn tay lần nữa, Tiểu Viện vô thức tránh qua một bên, lại bị chàng mạnh mẽ kéo vào trong lòng. Trịnh Lan cúi xuống cẩn thận thắt lại nút áo thay nàng, chậm rãi và hết mực kiên nhẫn.
Quá khứ của nàng, chàng rất muốn biết, so với vẻ ướt át quyến rũ của thân xác mỹ miều, thậm chí còn khiến Trịnh Lan tò mò hơn.
“Việc động phòng không thể nóng nảy được. Bản vương là người khá kiên nhẫn.” Trịnh Lan đứng dậy, quay đầu nhìn Tiểu Viện nhỏ bé thu mình trốn trong đống chăn đệm màu đỏ thắm, nói: “Thời tiết nóng nực, ta ra ngoài đi dạo một chút, Vương phi có muốn đi cùng không?”
Lúc này cơn hoảng sợ vẫn còn, Tiểu Viện lắc đầu từ chối. Trịnh Lan cũng không thất vọng, chỉ thong thả đứng dậy bước ra ngoài. Tới ngoài sân chàng khẽ vỗ nhẹ cây quạt xếp trên tay, một vạt áo đen bay ngang bầu trời, Dơi xuất quỷ nhập thần xuất hiện.
“Có chuyện gì, vào thư phòng nói.” Trịnh Lan đi dọc theo hành lang treo đầy đèn lồng đỏ chót, đi về hướng thư phòng.
Ánh mắt thoáng nhìn về phía tẩm điện vẫn còn sáng đèn, chàng thì thầm tự giễu: “Tử Lưu đến cùng ngươi đang làm gì vậy?”
Dơi quỳ trên mặt đất, trước án thư Trịnh Lan ngồi, có hơi xấu hổ, ngẩng đầu nói: “Điện hạ hiện tại trong phòng tân hôn không phải Tiền Thục Viện mà là một nữ tử giang hồ...”
Trịnh Lan gật đầu, thì ra chủ nhân đã đoán được, có điều xem chừng người chưa biết ngọn ngành sự việc, vì thế Dơi lập tức báo cáo: “Mật thám gửi tin đến, nói nữ tử này là thế thân Tả tướng đại nhân cướp từ Hậu Sơn Trà Tự về, Tiền Thục Viện thật đang được giấu ở Tả tướng phủ. Nàng ta đã mang thai, là cốt nhục của Thái tử. Chuyện này có vẻ Thái tử còn chưa biết.”
“Mang thai?” Trịnh Lan rốt cuộc đã hiểu vì sao Tiền Đại nhân thà phạm phải tội khi quân, cũng nhất mực muốn tìm một thế thân thay Tiền Thục Viện gả vào Trạm Vương phủ. Việc thất tiết trước khi gả còn có thể giấu được, còn vấn đề mang thai chắc chắn khó gạt nổi. Đông cung không có động tĩnh, Thái tử ca ca của chàng không đón Tiền Thục Viện về lại Đông Cung cũng không phái người tới giết nàng ta diệt khẩu… Tiền đại nhân đúng là hành sự cẩn trọng, còn can đảm hơn người, dám vì nữ nhi mà lừa trời vượt biển (*).
(
*) “Man thiên quá hải” hay lừa trời vượt biển là lợi dụng lúc trời sương mù mà lẩn trốn, vượt qua hay hành động ngay trong lúc sương mù.Ý nghĩa của kế này là dù có giấu mình trong đêm đen hay bóng tối, dù có chui vào những nơi cô lập hay nấp sau màn chắn, tất cả đều chỉ đem lại sự nghi ngờ của đối phương. Để giảm sự nghi ngờ, ta cần phải thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau những hoạt động thường ngày. “Chuyện của Vương phi, các ngươi đã tra đến đâu rồi?”
Trịnh Lan vừa mở miệng, Dơi lập tức chú ý tới hai chữ “Vương phi”, hẳn chính là vị thế thân kia, khẽ lắc đầu, kính cẩn đáp: “Thuộc hạ sẽ lập tức cho người đi thăm dò.”
Trịnh Lan khoát khoát tay nói: “Được rồi, không cần tra xét nữa.” Trịnh Lan trầm ngâm một lát, nghĩ tự mình sẽ tìm tòi nghiên cứu thiếu nữ tên “Tiểu Viện” này có quá khứ ra sao?
Trời tờ mờ sáng, Trịnh Lan vẫn cùng Dơi nghị sự, một mực không quay về tẩm điện.
Đào nương tử có hơi chột dạ, nàng ta đẩy cửa phụ của tẩm điện bước vào xem xét tình hình. Tiểu Viện nằm giữa giường, đã thiếp đi từ lúc nào, trâm cài còn nguyên, mặt mũi chưa rửa, thậm chí cả quần áo cũng quy củ không có nút nào bị cởi ra.
Đào nương tử cau mày lắc đầu, cực kỳ cảnh giác thầm nghĩ: Tình hình này là sao?
Chẳng lẽ nhanh như thế đã bị lộ? Tiểu Viện ngủ không quá sâu, trong mơ màng thấy bóng dáng Đào nương tử, lập tức mở mắt ngồi dậy.
“Điện hạ không viên phòng cùng cô nương? Có phải đã phát hiện ra gì không?” Đào nương tử hỏi.
“Lúc đầu… vốn muốn… nhưng giữa chừng đột nhiên Vương gia có việc phải rời đi.” Tiểu Viện nào dám nói cho Đào nương tử biết mình đã bị lộ tẩy. Cô ả Đào nương tử này dường như còn nguy hiểm hơn Trịnh Lan.
Đào nương tử bán tín bán nghi gật gật đầu, chẳng lẽ Trạm Vương điện hạ ngày thường hái hoa dại quá nhiều, không gì không thấy qua, nên không có ham muốn? Hoặc thấy Tiểu Viện tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không phong phú nên không đủ khơi dậy hứng thú?
“Ta sẽ mau chóng khiến hắn động phòng cùng mình, nương tử không cần lo lắng, bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra gì cả, những điều người dạy ta đều ghi nhớ kỹ.”
Gương mặt chữ điền của Đào nương tử nghiêm trang, lạnh lùng căn dặn Tiểu Viện: “Cô nương làm việc phải hết sức cẩn thận.” Tiểu Viện gật đầu.
Đào nương tử bước tới hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm. Hôm nay là ngày đại hôn thứ hai, phải mặc cung trang tiến cung thỉnh an Hoàng đế, Hoàng hậu. Đào nương tử dự định ở lại quan sát một chút, xem đến tột cùng có vấn đề gì.
Trang điểm xong xuôi, một nội quan chầm chậm bước vào hành lễ: “Vương phi cát tường. Tiểu nhân là Hải Thăng, là tổng quản của phủ Trạm Vương. Sau này tất thảy an bài lớn nhỏ trong phủ xin cẩn tuân mệnh lệnh của Vương phi. Mong Vương phi chiếu cố nô tài nhiều hơn.”
Tiểu Viện dựa theo lễ nghi Đào nương tử dạy, tư thái đoan trang, khoác lên khí độ của một tiểu thư khuê các, từ trên ghế bành, chậm rãi nhìn xuống, uy nghiêm đáp: “Được. Từ nay về sau ngươi ngoan ngoãn thay bản cung làm việc. Hầu hạ ta thật tốt, chăm lo công việc trên dưới phủ thượng cẩn thận, bản cung đương nhiên không bạc đãi ngươi.”
Hải Thăng vốn trước giờ không chiếm được chút tín nhiệm và thân thiết nào từ chỗ Trịnh Lan, nghe Tiểu Viện nói vậy, lập tức ân cần tiến lên lấy lòng nàng. Hắn thầm nghĩ so với Vương gia quái đản, lạnh nhạt, Vương phi quả là người hiểu nhân tình thế thái hơn nhiều. Hầu hạ Vương phi thật tốt, mới mong tương lai no ấm về sau, vì thế lập tức quỳ xuống cung kính làm đại lễ với Tiểu Viện.
Sau đó Hải Thăng đưa đến bảy tám tỳ nữ, trong đó có bốn nàng lớn tuổi nhất, nhìn áng chừng mười tám, mười chín tuổi là Bách Linh, Ngân Tuệ, Vạn Ân, Triệu Đức, nàng nào nàng ấy mặt mũi sáng sủa, hoạt bát, đáy mắt sáng có thần.
“Đây là tỳ nữ Vương gia đích thân dặn dò đến hầu hạ Vương phi, bên ngoài còn có vài nha hoàn và bà tử để người sai sử. Điện hạ đã căn dặn, trong phủ luôn thiếu kẻ hầu hạ, sau này lấy thêm cung nhân từ trong cung tới, mấy người này mong Vương phi dùng tạm trước.”
Tiếp đó, một đoàn nha hoàn từ bên ngoài lần lượt bước vào, trên tay đều bưng một cái khay lớn khảm trai, Hải Thăng kéo tấm lụa đỏ phủ bên trên xuống, gương lược, kim thoa, khăn thêu, trang sức, châu ngọc, gấm vóc lụa là lộng lẫy, xa hoa, lung linh, chói mắt, khiến tất thảy mọi người trong phòng kể cả Đào nương tử đều kinh diễm đến ngẩn người.
“Ban thưởng nhiều như thế? Đều cho Vương phi sao?” Đào nương tử vội hỏi, trong lòng tầm thở phào nhẹ nhõm, đại khái Trạm Vương có vẻ khá sủng ái Tiểu Viện, dù chưa viên phòng, cũng không sợ bị lộ tẩy.
“Đây là đồ thường ngày, Vương gia căn dặn chuẩn bị cho Vương phi. Điện hạ hiện tại vẫn còn ở thư phòng. Người đã dùng qua bữa sáng. Đợi lát nữa xong xuôi công vụ, mặc trang phục chỉnh tề sẽ cùng Vương phi tiến cung thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.” Hải Thăng từ tốn trả lời.
Hải Thăng ra hiệu cho nha hoàn Bách Linh, Bách Linh tức thời hiểu ý tiến lên: “Nô tài Bách Linh sẽ hầu hạ nương nương dùng bữa. Sau đó đưa người tới thư phòng gặp Vương gia, tiện thể giới thiệu một chút cách bài trí của vương phủ.” Hải Thăng nói xong, bèn lui xuống.
Dùng xong bữa sáng, Bách Linh và Ngân Tuệ dìu Tiểu Viện đi tham quan một vòng Trạm Vương phủ.
Đào nương tử vẫn cho rằng Tả tướng phủ đã vô cùng lộng lẫy, nguy nga, nay so ra mới thấy rõ sự cách biệt giữa nơi ở của thần tử và hoàng tộc.
Trạm Vương phủ cực kỳ rộng lớn, có tám đường dẫn tới hậu viện, vô số đình đài, lầu các. Nếu muốn giấu một người, chỉ sợ kẻ không thạo đường muốn tìm cũng chẳng tìm ra. Có điều toà phủ đệ này quả thực đã lâu chưa tu sửa lại, ngoại trừ chính điện, thư phòng, tẩm điện có chút hơi người, còn lại những viện nhỏ khác đều được khoá trái. Bên trong hậu viện thậm chí có cả một hồ nước lớn, bên cạnh hồ dựng một toà lầu cao sang trọng, thanh nhã, nhìn thẳng ra hồ nước.
Bên trên là tấm biển từng chữ cứng cáp, hữu thần, theo thể chữ lớn thời Nguỵ: Siêu Nhiên Lâu.
Thời còn ở trong tay đám con buôn “ngựa gầy” Tiểu Viện có học qua chút thi thư, lại thêm nàng thông minh, nhanh nhẹn, đối với thi hoạ cũng gọi là có thiên phú. Nhìn tấm lạc khoản bên trên ký tên “Tử Lưu”, nàng nhớ tới ngày ở Hậu Sơn, bằng hữu của Trịnh Lan gọi chàng là “Tử Lưu” bèn hiếu kỳ hỏi: “Chữ này là điện hạ viết à?”
Bách Linh gật đầu, cười nói: “Lúc điện hạ được phong thân vương, bệ hạ đã ban nơi này trở thành Vương phủ của người. Vương gia cảm thấy tên tháp lâu trước kia hơi khiếm nhã, tự tay đề bút sửa lại tên cho nó.”
Thời điểm Vương gia được phong thân vương… Tiểu Viện lập tức nhớ tới Đào nương tử từng nói, Trạm Vương điện hạ là hoàng tử duy nhất Hằng Xương Đế tự mình nuôi lớn, bảy tuổi chàng được gia phong làm thân vương. Bảy tuổi đã có thể viết ra nét chữ vuông vắn, đầy khí khái thế kia ư? Nét chữ này đáng ra phải là của một kẻ tâm cơ sâu kín, tham vọng hơn người, tại sao lại trở thành nam nhân tính tình kỳ quái, bễ nghễ nhìn thế gian với ánh mắt khinh bạc như vậy?
Mải suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới thư phòng. Cái gọi là thư phòng, thật ra chỉ đơn giản là một tiền điện u tĩnh tọa lạc gần hồ nước. Nhìn tấm biển đề “Phần Cầm” bên trên, Tiểu Viện không khỏi bật cười. Người đặt cái tên này chắc hẳn tâm tính có đôi phần phản nghịch, lại có vẻ gì đấy đang tự giễu chính mình. Nào có thư phòng nào lại ám chỉ: Dùng đàn làm củi, nấu hạc để ăn?
“Phần Cầm viện chính là thư phòng của điện hạ, tên cũng do chính điện hạ đặt. Trạm Vương điện hạ tài học hơn người, tử trước tới nay bệ hạ đều hết lời tán thưởng.” Bách Linh hân hoan giới thiệu.
Ngày trước có lẽ điện hạ cũng là một thiếu niên tham vọng bừng bừng, một lòng cầu tiến…
Tiểu Viện vẫn giữ thái độ ung dung, lạnh nhạt, hời hợt gật đầu một cái, trong lòng lại thầm nhủ thân phận Vương phi này quả nhiên khó mà diễn cho tự nhiên nổi.
Từ nhỏ tới lớn nàng đều trong vị thế cầu cạnh, hầu hạ, lấy lòng người ta, vậy mà giờ thoắt cái lại trở thành chủ mẫu đứng dưới một người trên bao người của Vương phủ.
Thế sự trêu ngươi. Trịnh Lan từ trong phòng bước ra, trước mặt bao người, dịu dàng nắm tay Tiểu Viện, nhỏ nhẹ nói: “Vương phi đêm qua đã mệt mỏi, hôm nay lại còn phải cùng bản vương vào cung. Vất vả cho nàng rồi. Lễ nghi cung đình phiền phức, thật là đáng ghét.”
Hải Thăng và đám nha hoàn vừa sợ, vừa ngại, xấu hổ cúi đầu khẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Vương phi thật không hổ là nữ nhi duy nhất của Tả tướng đại nhân, vừa qua cửa đã dạy dỗ, uốn nắn vương gia phóng túng, tính tình thất thường nhà họ trở thành một lang quân ôn hoà, dịu dàng. Chắc chắn đêm qua hai người… đã trải qua một đêm tình nồng ý mật,...
Tiểu Viện liếc nhìn Trịnh Lan biết chàng cố ý trêu đùa nàng trước mặt hạ nhân, trong lòng thầm khen kỹ thuật diễn xuất của điện hạ, đồng thời ăn ý phối hợp, hai má ửng hồng, nũng nịu đáp: “Điện hạ, không thể chậm trễ giờ lành tiến cung thỉnh an Đế Hậu.”
—----
(1) Giường La Hán