Vết Sẹo Cũ

Chương 71

Edit: OhHarry

【 Con người có thể trở thành ma quỷ và ăn thịt cả đồng loại chỉ vì ích lợi cá nhân. 】

Tôi đang cầm máu cho Tống Bách Lao thì Lạc Thanh Hòa chạy đến, sắc mặc ông ta khẽ thay đổi khi chứng kiến cảnh tượng hỗn độn lúc này.

Ông ta ngồi xổm xuống kiểm tra mạch đập của Hạ Hoài Nam, phát hiện người nằm dưới đất không sao mới để mặc cậu ta rồi quay sang hỏi Tống Bách Lao.

"Đứng dậy nổi không?"

Môi Tống Bách Lao hơi tái nhợt, anh liếc ông một cái rồi đứng lên.

Khăn tay đã ướt sũng, máu chảy xuống theo đầu ngón tay, xem ra cách cầm máu này không có tác dụng gì.

"Anh từ từ thôi." Bởi vì cử động của anh, tay tôi hơi buông lỏng ra khiến máu chảy càng dữ dội hơn.

Lạc Thanh Hòa bước đến bên giường, nhấc ga giường lên xé ra một mảnh rồi quay lại.

Tống Bách Lao lấy mảnh ga giường từ tay ông ta và ấn nó lên vết thương của mình.

Khi chúng tôi xuống nhà, vệ sĩ của Lạc Thanh Hòa đã khống chế hết vệ sĩ nhà họ Hạ, ông cụ Hạ và người đàn ông trung niên bị Duy Cảnh đạo nhân bắt ngồi im trên sô pha, sắc mặt tức giận nhưng không dám hó hé câu nào.

Trông thấy chúng tôi, họ choàng giật mình, trừng mắt quan sát Tống Bách Lao với vẻ không dám tin.

Người đàn ông trung niên bàng hoàng biện minh: "Đấy là tự nó hại mình, không liên quan gì đến chúng tôi hết."

Không ai ngờ được rằng Tống Bách Lao lại có thể bướng bỉnh, cứng đầu đến mức chẳng ngần ngại làm tổn thương chính mình. Nhà họ Hạ dù có hống hách đến mấy cũng không muốn ai bỏ mạng.

Lạc Thanh Hòa dừng bước: "Con trai tôi mà bị làm sao thì các người đừng hòng được sống yên ổn."

Trông ông ta thật bình tĩnh khi thốt ra câu này, nhưng không ai có thể nghi ngờ tính xác thực trong lời nói ấy. Đến lúc này, cuối cùng ông ta cũng ra dáng một người làm bố.

Cụ ông Hạ và người đàn ông trung niên tái mặt, nghẹn họng không nói nên lời.

"Không được vào, chúng tôi đã gọi cho ông chủ rồi, mấy đồng chí chờ chút......"

Cả xe của Lạc Thanh Hòa và xe của cảnh sát đều đỗ bên ngoài, hai đồng chí cảnh sát bị chặn ở cổng, người giúp việc nhà họ Hạ nhất quyết không chịu cho họ vào.

"Các ông đã gọi thật chưa thế? Rốt cuộc ai là người báo cảnh sát vậy? Vì đã có người gọi đến cục để báo án về hành vi giam giữ bất hợp pháp nên chúng không thể tay không trở về được......" Một cảnh sát Alpha trẻ cau mày.

Người giúp việc cho nhà họ Hạ nghe vậy thì toát mồ hôi nhưng vẫn không cho cảnh sát vào.

"Nếu các ông còn cứng đầu, chúng tôi buộc phải cưỡng chế đột phá!" Bỗng nhiên, đồng chí cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy chúng tôi từ xa, hai mắt sáng lên, "A, có người ra rồi!"

Đám người giúp việc cùng quay lại nhìn, có thể do bộ dạng của Tống Bách Lao trông quá kinh khủng khiến họ hoảng sợ rồi tự giác tránh qua một bên.

"Ngài Lạc?" Dường như đồng chí cảnh sát lớn tuổi hơn biết mặt Lạc Thanh Hòa, ông ta tiến đến hỏi, "Có chuyện gì vậy? Ngài vẫn ổn chứ?"

Lạc Thanh Hòa lắc đầu, bảo tôi giúp Tống Bách Lao lên xe trước.

Tôi không biết ông ta nói gì với cảnh sát, nhìn qua cửa kính xe, tôi thấy hai đồng chí cảnh sát cùng xông vào biệt thự nhà họ Hạ.

Ban đầu định đến bệnh viện gần nhất, nhưng trên đường đi Tống Bách Lao đã gọi điện cho Lạc Mộng Bạch, sau đó yêu cầu tài xế lái xe đến thẳng bệnh viện Dưỡng Hòa.

"Sao em lại bày ra biểu cảm này?" Tống Bách Lao ném điện thoại sang một bên, anh đưa tay định chạm vào tôi, nhưng vì tay dính toàn máu nên đành cau mày hạ xuống.

"Anh đừng nói nữa." Cứ mở miệng nói lại ảnh hưởng đến vết thương, tôi không rõ anh có thấy đau hay không nhưng chắc chắn điều này không tốt cho quá trình cầm máu.

"Đừng sợ, không chết được." Anh toét miệng cười, "Tâm nguyện của anh còn chưa hoàn thành, sao anh nỡ nhắm mắt xuôi tay được."

Tôi chỉ muốn mọc thêm cái tay thứ ba để bịt chặt mồm anh ấy, nhưng vì năng lực có hạn nên đành cúi người xuống rồi chặn miệng anh bằng miệng mình.

Một lúc sau, tôi ngồi thẳng dậy, liếm môi anh an ủi: "Em đã bảo anh đừng nói nữa."

Anh cười cười, nắm lấy cổ tay tôi, ngón cái vuốt ve chỗ mạch đập, ngoan ngoan không nói gì nữa.

Chúng tôi đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Lạc Mộng Bạch đã dẫn mọi người chờ sẵn ở cửa, Tống Bách Lao được nhấc lên giường cáng để đưa vào phòng mổ.

"Bản lĩnh gớm quá nhỉ, còn dám tự cắt tuyến thể cơ đấy, may mà không cắt phải động mạch chủ." Nụ cười của Lạc Mộng Bạch khác hẳn trước đây, trên mặt cô ấy thoáng hiện lên vẻ bực tức.

Cho đến khi Tống Bách Lao được đẩy vào phòng mổ, cô mới dừng lại và hỏi tôi: "Sắc mặt em trông không ổn đâu, em có sao không?"

Nghe cô ấy hỏi, tôi mới nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi phe phẩy áo, trả lời: "Hơi mệt nhưng em vẫn chịu được."

"Chịu cái gì mà chịu, em họ không sao đâu, em đi nghỉ ngơi trước đi." Cô gọi y tá vào rồi nhờ đối phương đưa tôi đến phòng VIP.

Phòng VIP có ghế sô pha, TV và toilet riêng. TV không phát tin tức mà chỉ chiếu tình hình phẫu thuật trong phòng mổ.

Tống Bách Lao được đưa vào phòng mổ số hai, đến khi Lạc Thanh Hòa tới, bảng thông báo trước cửa phòng mổ vẫn hiển thị trạng thái "Đang phẫu thuật".

"Tôi cho người đưa Hạ Duy Cảnh về rồi."

Tôi gật đầu: "Cảnh sát đâu ạ?"

"Dẫn theo vài vệ sĩ." Ánh mắt Lạc Thanh Hòa lạnh lùng, "Chỉ có hai cảnh sát nhỏ thì không động được vào nhà họ Hạ."

Nhà họ Hạ đã làm đến bước này thì chắc cũng chẳng sợ cảnh sát gọi đi triệu tập. Họ có quá nhiều thủ đoạn để giải quyết, cũng có quá nhiều con thí để mang ra chịu tội thay.

Xét theo thái độ hồi nãy của Lạc Thanh Hòa, có lẽ ngay cả ông ta cũng không muốn xung đột trực tiếp với nhà họ Hạ. Nhưng bây giờ Tống Bách Lao bị thương nặng, quả thật "cây muốn ngay mà gió chẳng ngừng".

Hai tiếng sau, cuối cùng biển thông báo trước cửa phòng mỏ số hai cũng chuyển từ trạng thái "Đang phẫu thuật" sang "Hoàn tất phẫu thuật".

Lạc Thanh Hòa và tôi đứng dậy gần như cùng lúc và ra ngoài, khi đến trước phòng mổ thì vừa vặn gặp Lạc Mộng Bạch đang bước ra, phía sau là Tống Bách Lao vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng đang hôn mê.

"Chú ạ." Lạc Mộng Bạch chào Lạc Thanh Hòa rồi nói với tôi, "Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, nhưng tuyến thể của em ấy bị tổn thương quá nặng nên bọn chị buộc phải cắt bỏ cả hai tuyến thể."

"Vậy...... liệu sức khỏe của anh ấy có bị ảnh hưởng gì không?"

Lạc Mộng Bạch bày tỏ sự tiếc nuối: "Xin lỗi, chị không thể khẳng định chắc chắn rằng sức khỏe của Bách Lao sẽ không bị ảnh hưởng, có quá ít tư liệu về lĩnh vực này. Ít đến mức bọn chị không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra với một Alpha sau khi bị mất tuyến thể."

Vậy nên....... Đành phó mặc cho số phận.

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi quay người đuổi theo giường cáng, Lạc Thanh Hòa đứng tại chỗ nói chuyện với Lạc Mộng Bạch.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Buổi đêm, Tống Bách Lao tỉnh dậy mơ màng kêu khát nước đến mấy lần, tôi chấm ít nước lên môi anh, anh ấy nhấp môi rồi lại mê mệt thiếp đi, tôi đoán là do tác dụng của thuốc gây mê.

Đến sáng hôm sau, Tống Bách Lao vẫn chưa tỉnh, tôi đang gà gật thì bị đánh thức bởi tiếng cãi vã ngoài cửa.

Tôi lắng tai nghe kỹ, hóa ra là giọng của Tống Tiêu.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Tông Tiêu quay lưng về phía mình, kéo cổ áo Lạc Thanh Hòa đẩy ông ta vào tường: "Bọn họ cướp chồng tôi chưa đủ hay sao mà còn phải khiến con tôi ra nông nỗi như bây giờ! Rốt cuộc họ muốn thế nào nữa mới chịu để yên cho chúng tôi?"

Lạc Thanh Hòa rên lên một tiếng rồi nắm lấy cánh tay chú, từ từ đẩy tay chú ra.

"Em không nói tôi cũng khiến họ phải trả giá thật đắt."

"Trả giá thật đắt ư?" Tống Tiêu hất tay ông ta ra rồi lui về phía sau, giọng điệu vừa chua chát vừa giễu cợt, "Anh giết được bọn họ không? Nếu thật sự có thể bắt họ trả giá thì sao đến bây giờ anh vẫn phải nhẫn nhịn?"

Lạc Thanh Hòa nhìn chú ấy một lúc lâu, "Ít nhất, tôi vẫn luôn cố gắng."

Không đợi Tống Tiêu phản ứng, ông ta đã phẩy vạt áo vest rồi sải bước rời đi.

Tôi vội đóng cửa, ngồi lại bên giường giả vờ ngủ.

Lát sau, lờ mờ nghe thấy tiếng mở cửa tôi mới làm bộ làm tịch mở mắt ra.

"Chú Tiêu, sau chú lại đến đây?"

Tống Tiêu khẽ khàng bước đến bên giường: "Hôm qua Lạc Thanh Hòa gọi điện cho chú, chú vội vàng về ngay trong đêm."

Nghe chú nói xong, tôi thầm thở dài trong lòng. Tuy sớm muộn gì Tống Tiêu cũng phải biết tình hình của Tống Bách Lao, nhưng hôm qua nói luôn với chú ấy thì có phải hơi gấp quá không? Có người mẹ nào mà không chạnh lòng khi thấy con mình nằm trên giường bệnh với dáng vẻ yếu ớt như thế? Cho dù Tống Bách Lao tỉnh dậy, Tống Tiêu cũng chẳng vui mừng hơn được bao nhiêu.

Xem ra năm đó Tống Tiêu đúng là người theo đuổi Lạc Thanh Hòa, nếu không với EQ của Lạc Thanh Hòa, nhất định ông ta đã chẳng hẹn hò được với ai.

"Bác sĩ bảo ca phẫu thuật này không phức tạp lắm, vết thương cũng nhỏ, tỉnh dậy ở lại bệnh viện thêm bốn ngày là có thể về nhà."

Nếu cắt bỏ mỗi tuyến thể thì Lạc Mộng Bạch bảo chỉ cần thực hiện phẫu thuật nội soi là được, nhưng vì Tống Bách Lao cứa bằng thủy tinh nên vết thương tương đối lớn, các bác sĩ phải mất nhiều thời gian vệ sinh vết thương tránh để sót lại vụn thủy tinh. Sau khi tháo chỉ sẽ để lại cho Tống Bách Lao một vết sẹo dài khoảng ba centimet từ sau tai đến cổ, ngoài ra vẫn chưa rõ các biến chứng có thể xảy đến.

Tống Tiêu sờ trán Tống Bách Lao, vẻ mặt buồn bã.

"Giá như lúc đó chú đưa thằng bé đi cùng."

Mỗi người ai cũng có cái khó riêng của mình, đâu ai đánh giá chính xác được rằng lựa chọn nào mới là tốt nhất?

Tống Tiêu bảo tôi về nghỉ ngơi, ở đây có chú ấy trông rồi.

Tôi nhìn Tống Bách Lao đang ngủ say, nói: "Cháu đợi anh ấy tỉnh rồi mới về."

Tôi đã chờ suốt một đêm, đợi thêm một lúc cũng không hà hấn gì.

Như thể nghe thấy những lời tôi nói, Tống Bách Lao lơ mơ phát ra hai tiếng rên rỉ trong cổ họng rồi từ từ mở mắt ra.

Tống Tiêu và tôi lập tức nhổm dậy.

"Bách Lao, con thấy sao rồi, còn đau không?"

"Anh khát à? Muốn uống nước không?"

Anh nhìn tôi rồi nhìn Tống Tiêu, cố hết sức trả lời: "Đau, nhưng không khát."
Bình Luận (0)
Comment