Edit: Thỏ
“Nhưng hôm nay, anh muốn chơi em.”
Cố Diễn buông nĩa, cười như không cười nhìn tôi. Người như hắn dẫu có nói ra những lời thô tục thì vẫn trông rất thanh cao, tri thức.
Tôi cúi đầu lí nhí: “Được.”
Buổi tối làm xong bài tập, tôi đến phòng Cố Diễn, bình tĩnh nằm trên giường đợi hắn xâm phạm mình. Dường như Cố Diễn cũng không nóng vội, ngón tay hắn thon dài tự cởi từng cúc áo, sau đó thong thả vuốt ve tôi.
“Đoạn Hà.” Hắn gọi tên tôi, giọng rất thấp, tràn đầy dục vọng và cám dỗ.
Mà tôi nằm đó chẳng khác nào tử thi.
Cố Diễn hôn môi tôi, chậm rãi tách chân tôi ra, một giây tiến vào sao đau nhói. May mà không phải lần đầu tiên, tôi vốn đã bị ép uổng nhiều lần, đối với chuyện giao hoan đã dần quen thuộc. Khoái cảm hòa lẫn đau đớn ngày một lớn dần, tôi mê mang ôm lấy Cố Diễn.
Bởi vì lần đầu được tôi ôm nên trong mắt hắn hiện lên một tia lúng túng đầy kinh ngạc, sau đó hắn làm tình càng bạo, dương v*t cứng rắn và thô to tựa như muốn xuyên thủng tôi.
Tôi ôm chặt hắn, không chịu buông tay, cứ thế đắm chìm trong vòng xoáy dục vọng, không đủ tỉnh táo để chống cứ lại cơn khoái cảm tột cùng.
Cố Diễn bỗng ngừng lại, cong khóe môi xinh đẹp nhìn tôi.
“Nhấp, nhấp một chút…” Tôi thở hổn hển giục hắn.
“Gọi anh trai rồi sẽ nhấp.” Cố Diễn thè lưỡi liếm lỗ tai tôi, dính nhớp.
Tôi gọi không được, chỉ đành im lặng cầu xin. Hắn mở lối thiên đàng rạo rực, rồi chính hắn tàn nhẫn lấp kín. Tôi đưa tay muốn giải tỏa nơi đang cương đến phát đau kia, nhưng còn chưa chạm tới đã bị Cố Diễn hất ra.
“Không được sờ, phải bị anh trai làm cho bắn.”
Vậy mà hắn vẫn bất động, vật nam tính vẫn cắm trong hậu huyệt, sự cọ xát như có như không này sắp khiến tôi phát điên.
Tôi cắn răng, không để hắn đắc ý. Cố Diễn cũng chẳng tức giận, chỉ cúi đầu hôn lên gò má tôi.
“Đoạn Hà, vâng lời.” Thanh âm trầm khàn xuyên qua màng nhĩ, chấn động làm cõi lòng tôi phát run, sắp không chịu nổi mà xuôi theo hắn.
Nhưng tôi vẫn một mực ngoan cố, vì nếu hé miệng gọi dường như sẽ mất đi thứ gì…
Cố Diễn thấy tôi im lặng, bỗng hắn rút thứ đó khỏi người tôi. Chuyện này nằm ngoài dự đoán. Tôi thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng rơi vào hoang mang, nếu dễ dàng buông tha tôi thế này sẽ không phải tác phong của hắn.
Quả nhiên, đúng như lần dự đoán kế tiếp, hắn không bỏ đi, thay vào đó nằm nghiêng bên cạnh tôi, ngả ngớn cầm lấy thằng em bên dưới.
Hắn đùa bỡn rất lão luyện, dùng lòng bàn tay nắm lấy rồi xoay tròn cọ xát đầu nấm. Tôi không chịu nổi kích thích thế này, run rẩy muốn bắn tinh; nào ngờ Cố Diễn đưa ngón trỏ chặn trên lỗ chuông, mỉm cười nhìn tôi thở dốc rên rỉ. Đợi lúc tôi bình tĩnh hắn bèn xoa nắn thêm một lần, nhưng khi sắp cao trào thì đột ngột dừng lại.
Lý trí hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng, tôi kéo tay Cố Diễn mà van lơn: “Để em bắn đi…” Giọng gần như sắp khóc.
“Gọi anh trai.” Cố Diễn vẫn điềm nhiên như trước, hắn từng bước dẫn dắt tôi bằng chất giọng dịu dàng.
Tôi khuất phục, nức nở kêu một tiếng: “Anh trai.”
Hắn mỉm cười khen ngoan, tiếp theo chơi tôi một cách mạnh bạo. Hắn vừa cắm vào tôi đã bắn tinh, không cần phải dùng tay, rất tự nhiên bị hắn thao đến bắn. Sự kiên trì tôi vẫn bấu víu nay bỗng dưng không thấy tăm hơi, có lẽ không gì tồn tại lâu dài, và Cố Diễn luôn chiếm được thứ mà hắn muốn.
Lúc tàn cuộc đã là 2 giờ đêm, Cố Diễn giúp tôi tắm rồi ôm tôi ngủ. Nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, chẳng khác nào cái lò sưởi.
Vì quá mỏi mệt nên tôi thiếp đi trong lòng hắn lúc nào chẳng hay….
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com***
Cố Diễn là người trọng lời hứa, ngoại trừ tối thứ sáu thì những ngày khác đều giữ khoảng cách với tôi. Thi thoảng hắn sẽ xem bài tôi, chỉ ra chỗ sai và sửa chữa cho đúng.
Hắn suy nghĩ rất logic, thậm chí giảng bài còn dễ hiểu hơn thầy cô trong trường. Hắn biết tôi dốt tiếng Anh nên mỗi tối trước khi ngủ sẽ đọc 14 dòng thơ của Shakespeare. Cố Diễn sống ở Luân Đôn đến năm 10 tuổi mới về nước, vì thế ngữ âm lưu loát, rành mạch, cách nói chuyện làm say lòng người. Tôi vô thức học theo lối phát âm của hắn, như thế sẽ không bị bạn bè cười nhạo khi đọc tiếng Anh.
Tôi thắc mắc vì sao hắn đối xử tốt với tôi, nếu không phải mỗi tuần đều làm tình, tôi sẽ cảm tạ hắn rất nhiều.
Nhưng mẹ đã dâng tôi cho hắn, tôi vốn nên để hắn tùy ý sử dụng.
Hắn thích ép tôi gọi anh trai trên giường, dùng thủ đoạn rất ác liệt, lần nào tôi cũng phải chào thua. Chỉ cần gọi, hắn sẽ khen tôi ngoan, sẽ làm tôi vô cùng thoải mái. Tôi quá sợ những chiêu trò cưỡng bức đa dạng kia, cuối cùng học được cách cam chịu để hưởng thụ.
Trong chuyện ái ân Cố Diễn vô cùng có tố chất, hơn nữa dương v*t vừa thô vừa dài, thời gian quan hệ cũng rất lâu. Tôi không chịu nổi tần suất ấy, sau khi làm xong thường mệt lả người. Rồi tôi học cách khẩu giao cho đối phương, nếu dùng miệng khiến hắn bắn một lần, trận sau sẽ nhẹ nhàng một chút.
Con người rất dễ sa đọa, trước đây tôi ghét bỏ việc lên giường với hắn, hiện giờ tôi còn ngậm thằng em của hắn nữa.
Kỳ nghỉ đông đến rất nhanh, trường Bác Hành không có tiền lệ ép học sinh học phụ đạo cho nên chúng tôi có được một kỳ nghỉ hoàn chỉnh.
Mẹ và cha kế đi ngoại quốc, trong nhà chỉ có tôi và Cố Diễn.
Cho dù là kỳ nghỉ, chúng tôi cũng không ai bảo ai mà duy trì tần suất một lần một tuần, chẳng phải đi học nên tôi cũng cảm thấy đỡ lo. Đôi khi Cố Diễn sẽ làm tình không dùng bao, thậm chí bắn vào bên trong, ép tôi phải moi tinh dịch trước mặt hắn. Tôi cảm thấy thẹn nhưng vẫn nghe theo yêu cầu biến thái này, đưa ngón tay ra phía sau, đâm vào lỗ nhỏ đã bị hắn thao mềm, móc ra dịch nhầy nồng nặc, dính nhớp.
Mỗi lần như vậy tôi thường im lặng, không dám thở, vùi mặt vào gối để hắn đừng thấy biểu cảm của tôi.
Những ngày cuối năm, Cố Diễn cho người làm nghỉ phép, chỉ có quản gia và dì Vương ở lại chăm sóc chúng tôi hằng ngày. Bởi vì mối quan hệ mờ ám này mà tôi ngại gặp mặt với bọn họ, thường sẽ không xuống lầu nếu không có chuyện cần thiết. Cố Diễn hiểu rõ tính tôi, vì vậy sai dì Vương đem cơm ngày ba bữa lên phòng. Vài lần như vậy tôi thấy ngượng, rốt cuộc đành xuống lầu ăn cơm cùng nhau.
Tối 30 Tết, sau khi chuẩn bị bữa tất niên hoàn chỉnh cho chúng tôi, quản gia và dì Vương trở về đoàn tụ với gia đình. Tôi không có khái niệm đón năm mới, dù bên ngoài náo nhiệt cỡ nào thì trong nhà chỉ có hai mẹ con thôi.
Ăn cơm xong, tôi trở về phòng. Hôm nay là thứ tư nên không phải lên giường cùng Cố Diễn. Tôi tắm xong định ngủ, cùng lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thùng thùng hai tiếng, tựa như nhịp đập của tim tôi.
“Đoạn Hà, mở cửa.”
Tôi đi chân trần xuống giường, mở cửa ra, thắc mắc vì sao Cố Diễn không tự tiện xông vào như lần trước.
“Chuyện gì?” Tôi căng thẳng hỏi.
Cố Diễn mỉm cười nhìn tôi, ung dung bước vào phòng, song hắn ngồi lên giường và nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Hôm nay không phải thứ sáu.” Tôi đề phòng nhìn hắn, bèn nhắc nhở.
“Cho nên hôm nay không chơi em.” Cố Diễn vẫy tay với tôi, bảo tôi sang với hắn.
Tôi đi qua như phản xạ có điều kiện. Cố Diễn ôm tôi đặt lên đùi, bàn tay luồn vào áo ngủ, vuốt ve tôi. Tôi giãy dụa, mắng hắn là kẻ nuốt lời.
Cố Diễn chỉ cười, không tức giận, cũng không phản bác sự lên án của tôi. Bàn tay hắn siết chặt vòng eo, phòng hờ tôi chạy trốn.
Rất nhanh, thân thể của tôi bị sờ đến nóng, bắt đầu vùng vẫy trong bất lực. Cố Diễn hiểu rõ cách thuần phục người khác nên tôi đành giương cờ trắng đầu hàng. Thấy tôi bỏ cuộc, hắn cười hôn hôn lên môi tôi, tựa như đang khen thưởng.
“Không cho làm.” Tôi kiên trì nói.
“Ừ.” Cố Diễn sảng khoái đồng ý.
Tôi bị hắn ôm trên giường, quần áo cởi sạch. Cố Diễn tắt đèn, nằm trong bóng tối thì thào: “Em ngủ đi.”
Sau đó kẹp lấy đôi bàn chân lạnh băng, căn dặn: “Sau này đừng đi chân trần xuống đất.”
“Ừm.” Tôi nằm cứng đờ trả lời hắn, khó mà hiểu được hành động của đối phương có ý nghĩa gì.
Đến lúc nửa đêm, tôi mới cảm thấy hơi buồn ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì có ai đó hôn lên cổ mình.
Tôi biết Cố Diễn đang làm loạn, vậy mà cảm thấy rất yên tâm. Đêm đó quả thật hắn không đụng đến tôi, chỉ ôm nhau ngủ như thế. Hắn làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, hắn quen dậy sớm, mà tôi thường ngủ đến ban trưa.
Khi rảnh rỗi Cố Diễn sẽ chỉ tôi làm bài.
Lúc này một tay hắn chống lên bàn, một tay cầm bút, tập trung sửa chữa bài tập cho tôi. Mà tôi lọt thỏm trong lồng ngực hắn, sau gáy gần như muốn dán vào người đối phương. Nhiệt độ thân thể và nhịp tim mơ hồ càng khiến tôi hoảng hốt.
“Anh thế này em tập trung không được.” Tôi nói.
Cố Diễn bật cười phía sau, hỏi tôi: “Gì đấy, anh ôm sẽ khiến em phân tâm?”
Tôi đỏ mặt, không thể thừa nhận nhưng cũng khó mà phủ nhận.
Hắn viết ra giấy công thức cuối cùng, sau đó buông tôi ra, nhắc nhở: “Đoạn Hà, mai là thứ sáu.”
Tôi chợt run lên, bất cẩn bấm gãy ngòi bút.
Nhưng dù tôi sợ sệt thế nào, buổi tối ngày thứ sáu tôi vẫn phải gõ cửa phòng hắn ta.