Nắng:
Ai cũng nói tôi giống một tia nắng.
Có lẽ bởi tôi hay nói, hay cười, nghịch ngợm, thất thường, và quan trọng nhất:
Vì tên của tôi trong giấy khai sinh là Nguyễn Ánh Dương. Bạn bè bảo tôi có khả
năng sưởi ấm một số tâm hồn, làm tan chảy một số trái tim và thắp sáng một số
nghĩ suy đang ngập trong tăm tối. Tôi chỉ cười, mọi người nghĩ tôi là đứa hạnh
phúc nhất trên đời vì hiếm khi thấy tôi rơi nước mắt. Chẳng ai biết đó chỉ là
cái vẻ bên ngoài tôi tạo ra để bao bọc bản chất yếu đuối. Nghĩa là, hiểu nôm
na, như khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ chẳng còn tỏa sáng nữa. Cũng như khi
anh chính thức bước khỏi cuộc đời tôi, nắng tắt...!
* Gió:
Em lưu tên tôi trong danh bạ vẻn vẹn
một chữ "Gió"...Từ hồi chúng tôi còn là một đôi cơ...Tôi có tính hay
ghen, thỉnh thoảng vờ mượn điện thoại em chơi game để kiểm tra tin nhắn. Khi
nhìn thấy, tôi đã rất ngạc nhiên, thắc mắc:
- Sao em không để anh một cái tên
khác?
- Như nào cơ? - Em ngây thơ hỏi lại.
- Như người ta yêu nhau vẫn thường để
ý. Chồng đẹp zai chẳng hạn - Tôi cười ranh mãnh.
- À...- em tinh nghịch - Nhưng mà anh
có đẹp đâu.
Tôi quay đi, vờ giận dỗi. Đùa chứ,
đến ông bác con cả của anh trai ông nội tôi đến nhà tôi chơi còn phải nhận xét
: "Thằng Phong có khi đẹp trai nhất họ ấy nhỉ", thế mà em nỡ lòng nào
vùi dập niềm tự hào của cả dòng họ nhà tôi phũ phàng như thế...Tức không chịu
được.
Thấy tôi im im không nói gì, mặt lại
sưng như bánh bao chiều ế, em cười hì hì xoa dịu:
- Em đùa... em không nói người ta
cũng biết anh đẹp cơ mà...
Tôi vẫn ấm ức:
- Thế cứ nhất thiết phải là Gió à?
- Ừ...
- Tại sao?
- Vốn anh sinh ra đã vậy...
Em cười bí hiểm. Tôi ghét nụ cười
đó...!
Và... quả thật...Tôi chính là cơn gió
cuộc đời em...
* Nắng:
Phong ra đi khá là nhanh, hệt như khi
anh đến. Đó là một chiều cuối tháng sáu, bão về sớm, không có mưa nhưng bầu
trời xám xịt và gió gào rít não nề. Phong nói câu chia tay vội vàng:
- Anh hết yêu rồi, anh thật sự không
thể lừa dối bản thân mình thêm một phút nào nữa.
Tôi bịt tai lại, hét lên:
- Em không nghe. Anh điên rồi...
- Có thể...Anh điên rồi... Nhưng thà
làm một thằng điên còn hơn phải quằn quại trong thứ cảm xúc trái chiều...
- Tại sao chứ? - Tôi nức nở - Em làm
gì sai?
- Em không sai... Chỉ là do anh... chán...
- Anh nói thế mà nghe được à? - Tôi
gào lên như xé họng.
Phong cũng quát lên hệt như tôi vậy:
- Anh đã phát ngấy với cái kiểu lạnh
nhạt của em. Đếm xem từ hồi yêu nhau tới giờ, em nói yêu anh được mấy lần?
Tôi ngây dại:
- Em cứ nghĩ anh sẽ tự cảm nhận
được...
- Chưa bao giờ em chủ động nhắn tin,
gọi điện, quan tâm anh trước. Em luôn đặt cái "tôi", cái
"ta" của em lên đầu, còn anh chẳng là gì cả...
- Em sẽ thay đổi - Tôi cứu vãn một
cách yếu đuối.
- Muộn rồi em ạ...
- Anh...có người mới, đúng không? -
Tôi nghẹn ngào, lau nước mắt.
Phong nhìn tôi, thoáng chút ngạc
nhiên, rồi cũng gật đầu:
- Đúng.
Tôi trân trối nhìn anh, gần như sụp
đổ, lần đầu tiên trong đời, tôi biết đè nén lòng tự trọng, mở miệng cầu xin:
- Đừng bỏ em... Xin anh đấy...
Phong không nói gì, anh quay lưng
bước đi, ngược chiều gió... Gió cấp 10 cũng không thể mang Phong về bên tôi.
Anh rồi sẽ đi về một phía khác, với một người khác... Điều này khiến tôi như bị
xúc phạm. Thật khó có thể chấp nhận sự thật đó. Tôi ngồi xụp xuống bên vệ
đường, khóc như một con điên lạc trại. Sao tất cả không chỉ là mơ?
Thật may, con đường vắng, vắng đến
quạnh hiu, chẳng ai thấy bộ dạng tôi lúc này thê thảm...
* Gió:
Là do tôi chủ động cắt đứt liên lạc
với em trước, cắt luôn sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi. Từ số điện
thoại, yahoo, facebook, mấy cái ảnh em trong máy, tôi cũng xóa sạch... Giống
như cuộc đời tôi chưa từng tồn tại tia nắng ấy, thứ nắng gay gắt của mùa hè...
Tôi muốn tìm cho mình một trải nghiệm hoàn toàn khác, thứ cảm xúc mới lạ mà
Ngân mang đến khiến tôi như bị cuốn vào vô tận. Ngân là cô lớp trưởng mà tôi để
ý từ hồi lớp 10. Bạn ấy quá xuất sắc và nổi bật làm tôi luôn e dè không dám
tiếp cận, tôi đã nghĩ tình cảm đối với Ngân đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ. Cho
đến một ngày, tôi để quên máy tính trong ngăn bàn và quay trở lại lớp lấy, vô
tình thấy Ngân đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở... Tôi bối rối, ngồi xuống
bên cạnh bạn ấy, nói vài câu an ủi vô nghĩa... Bỗng Ngân choàng tay ôm chặt tôi
và khóc to hơn. Bờ vai bạn ấy run run, khiến tôi có cảm giác Ngân cần được tôi
chở che khủng khiếp... Ngân nói rằng bạn ấy và người yêu cãi nhau, cậu ta đang
du học tận bên Pháp, Ngân lo sợ cậu ta đã thay lòng đổi dạ... Tự nhiên tôi mừng
thầm, đó giống như một cơ hội để tôi "ngư ông đắc lợi". Tôi quyết
định rời xa em, dành toàn bộ những quan tam chăm sóc cho Ngân, những mong một
ngày nào đó bạn ấy sẽ nhận ra và chấp nhận tình cảm của tôi. Chẳng ngờ vài tuần
sau, Ngân vui mừng thông báo rằng đã làm lành với người yêu và đang chuẩn bị lên
đường du học cùng cậu ấy. Tôi như bị hất nguyên xô nước đá vào mặt, tuy nhiên
vẫn gắng nở nụ cười bình thường nhất có thể chúc mừng họ. Bỗng tôi nhớ đến em,
nhưng như một sự trả giá, tôi không còn thấy em xuất hiện dù chỉ qua màn hình
máy tính. Tôi biết em là người tự trọng rất cao... Thế là tôi lao đầu vào học.
Phòng tôi lúc nào cũng sực nức mùi cafe thơm lừng và đèn sáng quá đêm. Trời
chẳng phụ lòng tôi, năm ấy tôi thi Đại Học và đạt kết quả mĩ mãn. Đàng hoàng
bước chân vào một ngôi trường danh giá. Bố mẹ tự hào về tôi, tôi tự hào về bản
thân mình. Ngập trong niềm vui ấy, tôi quên bẵng việc đã gây ra cho ai đó một
vết thương lòng...
* Nắng:
Vết thương Phong cứa vào trái tim tôi
nay đã thành sẹo. Tôi có một trái tim mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Nên suốt một năm
qua, tôi gồng mình chống chọi nỗi đau cứ sưng tấy lên mỗi lúc đông về. Khi lạnh
giá, tôi còn chẳng thể sưởi ấm chính mình, đau ốm suốt. Tôi còn không biết mình
đã thay đổi từ khi nào, ra làm sao, nhưng dám chắc Phong chính là tác động
ngoại cảnh. Thường thì phải mất gấp đôi thời gian để quên đi một người đã
yêu... Tôi chẳng còn cười nhiều như trước, lầm lì và khước từ mọi yêu thương.
Trái tim một khi đã nát bét, thì tốt hơn hết cứ để nó nguyên vẹn, còn đập phút
nào hay phút ấy. Chẳng loại keo thần kì nào có thể gắn lại những mảnh vụn thật
hoàn hảo... Rồi tôi đa nghi như Tào Tháo, soi xét tất cả những thằng con trai
mon men tiếp cận mình như làm bên hình sự, khiến họ cũng phát sợ mà bỏ dép chạy
lấy người. Thế là tôi cứ mãi bơ vơ, cho đến khi vào đại học...
* Núi:
Em hay gọi tôi là Núi, điều này khiến
tôi cực kì khó chịu. Ngay từ đầu, tôi đến với em không phải vì tình yêu. Khoa
Marketing của trường này, sinh viên nữ có ngoại hình trên mức "ổn" cứ
như thú quý hiếm trong sách đỏ đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng. Mà tôi thì
"ảnh đẹp rạng ngời chưa qua phục chế", đời nào chịu bó thân với mấy
em Thị Nở trong khoa. Ấy vậy mà một ngày nọ trời đẹp, Huy - thằng bạn thân như
chân với dép vỗ vai tôi cười ranh mãnh:
- Sơn! Tao đố mày tán được em ngồi
bàn thứ năm dãy trong cùng cách cửa sổ một mét ba mươi bảy centi kia đấy...
Tôi uể oải đưa mắt hướng theo phương
ngang cùng chiều với chiều ngón tay thằng bạn chỉ...Em là đứa con gái duy nhất
trong lớp này mặc sơ mi trắng và ngồi một mình, không quan tâm đến vấn đề
"xu hướng thời trang năm nay" và "Oppa Lee Min Hoo đẹp trai điên
đảo" như mấy nàng đang rộn ràng trong lớp. Em đang chăm chú tô tô vẽ vẽ gì
đó lên bàn, đôi mắt mơ màng...
- Mặt tiền ổn, nhưng không phải đường
Quốc lộ à? - Tôi quay sang thằng Huy, vừa hỏi vừa ngáp.
- Là sao? - Nó trố đôi mắt thâm quầng
vì thức đêm thức hôm cày game hỏi lại.
Tôi cười khẩy:
- Con bé là dân tỉnh lẻ phải không?
- Chuẩn luôn! - Huy nháy mắt.
- Không chơi! - Tôi lườm nó - Không
có hứng với mấy em nhà quê!
Thằng bạn tôi gắt lên:
- Bố thằng ngu! Nước ngoài giờ nó
toàn đầu tư vào nông thôn xây sân Golf cả khách sạn ấy!
- Liên quan thế? - Tôi làu bàu.
- À ừm... Ý tao là...- nó lúng túng -
Hay bây giờ tao với mày cá đi...
Tôi vẫn ngáp như nghiện, vờ không
hiểu:
- Cá mú gì? Tao ăn chay!
- Khônggggggggg! - Huy dài giọng -
Cá xem mày có tán đổ và yêu được nó trong vòng một tháng không. Sau đó...sút..?
- Tao được gì? - Tôi nhỏm dậy.
- Tao gọi mày bằng bố! - Huy quả
quyết.
Tôi phì cười:
- Tao không có loại con như mày!
Mặt Huy dài như cái bơm rồi ngắn tũn
lại. Nó quay đi, cằn nhằn điều gì đó nghe không rõ, chắc là chửi tôi. Có lẽ tôi
đã làm nó thất vọng, hoặc tương tự thế. Chẳng hiểu sao, tôi gọi với lại:
- Ê Huy! Tao đồng ý! Thua thì đừng
trách tao thất lễ với ông già mày đấy!
Lập tức nó nhảy phắt lại chỗ tôi,
phát vào lưng tôi một cái đau rát:
- Thế mới đúng là mày chứ! Niềm tự
hào của thanh niên thôn...Hê hê...
- Mày bấn loạn à? - Tôi cười đau
ruột. Đến bó tay với thằng hấp...
* Nắng:
"Em...đã nguyện làm một nốt nhạc
bị lạc trong bản tình ca anh viết và em biết...Có anh rất dễ, nhưng để giữ lại
bên cạnh mãi mãi thì đó là điều không thể đâu. Tình yêu dễ dàng thì chẳng tồn
tại lâu..."
Tôi ngẩn ngơ viết những dòng chữ vu
vơ ấy lên mặt bàn bằng bút chì. Tự nhiên tôi phát hiện mình có khả năng...làm
thơ...! Không thể phủ nhận một điều, Phong chưa bao giờ ngừng ám ảnh tâm trí
tôi. Hơn một năm rồi...Tôi chua xót...Rồi lại thở dài đưa mắt nhìn quanh...Cái
lớp này có lẽ không hợp với tôi. Cũng chỉ vì tâm trí luôn lơ là mà việc học
hành của tôi chẳng tốt. Đến lúc làm hồ sơ Đại học, tôi nghe lời chị gái chọn
bừa marketing vì điểm thấp, thôi thì ăn chắc mặc bền vẫn hơn. Chứ tôi của hiện
tại, thật không tài nào mà hòa nhập được. Mấy nhóm con gái trong lớp chẳng buồn
giao tiếp, còn bọn con trai có lẽ không đời nào để ý đến kẻ mờ nhạt như tôi,
trừ hai thằng bàn đầu dãy ngoài cùng cách cửa chính bốn mươi chín phẩy bảy lăm
centi đang chỉ trỏ tôi bình phầm toán loạn. Thề cả cái bục giảng, không phải vì
tôi đang ở nơi đất chật người đông nhân dân manh động thì không lôi thôi hai
thằng thi nhau nhặt răng rồi!
Khó chịu, tôi nằm bò ra bàn giả ngủ.
Mươi phút sau, điện thoại rung bần bật báo cuộc gọi đến. Số lạ! Tôi đưa tay dụi
mắt mấy lần, thầm nghĩ hay là chị bí thư Đoàn trường gọi thông báo về việc tổ
chức làm từ thiện gì đó bên trung tâm bảo trợ trẻ em? Mà đấy, chả biết ông chủ
nhiệm khoa nghĩ gì tống ngay đứa ít nhiệt huyết như tôi vào hoạt động Đoàn nữa
cơ. Đã nghèo còn mắc cái eo mà...! Đang định bấm phím trả lời thì
"phụt", bên kia tắt máy, màn hình hiện chữ to tướng "1 missed
call". Kiểu này thì không phải bên Đoàn trường rồi. Tôi cau có:
- Cái loại thanh niên gì không
biết.
Rồi send lại cho "nó" một
mess đầy mỉa mai:
"Không có tiền thì đừng dùng
điện thoại. Nháy máy nữa, sốt ruột!"
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn đến:
"Ấy là Dương phải không? Cho tớ
làm quen nhé".
Y như
rằng có biến, tôi biết mà!
* Núi:
Tôi đã
phái tốn ít nhất một nụ cười và một cái nhìn tình tứ để con bé bí thư Đoàn
trường cung cấp cho tôi số điện thoại của Dương. Tôi cảm thấy khá phiền, vì
trước giờ tôi ít phải chủ động làm quen với một ai đó theo cách mập mờ như thế
này. Căn bản nể thằng Huy, vả lại cũng muốn thử cảm giác yêu một đứa con gái
thế nào so với mấy con méng chân dài vẫn vây quanh tôi với mật độ tương đương
một quần thể ruồi. Lại nghe thằng Huy quảng cáo:
- Nghe
nói em này chảnh chó phết, không phải đói là đớp được đâu!
- Xấu
cũng chảnh? - Tôi nhếch mép.
Huy vỗ đùi,
cười như đười ươi phải gió:
- Xinh
mà chảnh là chuyện bình thường, xấu cũng chảnh nó mới đột phá chứ!
Ừ thì
đột phá. Nhưng tôi dám chắc không đứa con gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp
dẫn từ nụ cười của tôi. Thề! Em nào cũng khen tôi cười nhìn hiền và đẹp
như...thiên thần ấy... Chả phải nói gì, tôi nhìn mình trong gương còn thấy
thích bỏ xừ nữa là các em! Tôi vênh mặt với thằng Huy:
- Rồi
mày xem, không quá một tuần đâu mà.
- Tinh
tướng! - Huy nhìn tôi thái độ...rất gì và này nọ... - Quá một tuần thì mày gọi
tao là bố nhá!?
- Kể cả
ông nội! - Tôi vỗ ngực khẳng định chắc nịch.
Huy
chẳng nói gì, nó tiếp tục cắm cúi vào trò Fifa ngớ ngẩn. Tôi xoay xoay cái điện
thoại trong tay, bụng sôi lên sùng sục. Không hiểu vì đói hay vì vụ cá cược... Nhưng
vẻ bình thản của Huy làm tôi thấy...lo lo. Không phải tôi sợ gọi nó một tiếng
"ông nội", mà nếu tôi thua, và vụ này vỡ lở thì tôi chẳng còn mặt mũi
nào bước ra ánh sáng nữa. Cái danh dự của thằng con trai Sư Tử là vĩ đại nhất
còn gì. Lại còn to mồm sĩ diện với thằng Huy, không khéo quả này tự đào hố chôn
mình...
* Nắng:
Hóa ra
cái thằng thanh niên "mất chất" nháy máy đòi làm quen với tôi chính
là một trong hai thằng khỉ ngồi bàn đầu trên lớp. Hai thằng dính nhau như hình
với bóng, tôi tưởng bọn nó "yêu nhau" chứ, còn thời gian giao lưu cọ
xát với đối tượng khác hay sao? Cả tuần nay, tôi bắt đầu trò chuyện với cậu bạn
tên Sơn đó. Trần đời tôi chưa từng thấy thằng con trai nào hay khoe khoang như
thế. Nó làm như tôi là con thổ dân ở bộ lạc nào mới xuống vậy. Nó hỏi tôi tầm
này ở nhà thường làm gì. Tôi bảo lượn shop, cafe với bạn bè... Nó trố mắt ngạc
nhiên kiểu "thơ ngây như làn mây":
- Uầy!
Tớ tưởng mùa này ở quê là ra đồng chổng mông bắt chuột?
Tôi cười
lăn lộn. Nó giả ngu hay ngu thật không biết. Nín cười, tôi nhìn thẳng mặt nó,
rành rọt:
-
"Quê" tớ lên thành phố hàng chục năm nay rồi, thanh niên ạ. Mà chỗ tớ
cũng xe hơi đầy đường, đũa cắm đầy vành và đầu lênh láng tóc, nên là ấy yên tâm
rằng tớ không hề lạ lẫm với văn minh đô thị, nhé!
Mặt nó
nghệt ra, nom "thánh thiện đến từng phương diện". Tôi mà "nhà
quê" như nó nghĩ thì nó phải thuộc dạng "miền núi", thậm chí đậm
đà bản sắc "dân tộc". Thế là từ đó tôi gọi nó là "Núi". Nó
cáu lắm, cấm tôi, nhặng xị. Kệ! Tự do ngôn luận mà. Tôi nhơn nhơn:
- Sơn
hay Núi thì cũng vậy thôi!
- Không!
Điên à! Cấm Dương gọi như thế! - Mặt nó tối sầm lại như tiền đồ chị Dậu.
- Chỗ
nào có biển cấm thì Dương không gọi. - Tôi vẫn ngang.
Sơn quay
ngoắt đi, dằn dỗi. Tự nhiên tôi giật mình. Điệu bộ của nó y hệt như lúc tôi gọi
Phong là Gió...
* Núi:
Thời hạn
một tuần đã hết. Hôm nay là ngày tôi phải dẫn Dương đi dự sinh nhật thằng Huy
với tư cách là "người yêu"!
Trời ạ!
Cả tuần qua tôi bận tranh cãi với Dương cái vụ "Sơn và "Núi",
quên cả nhiệm vụ tán tỉnh. Liệu bây giờ có kịp không? Tôi lo sốt vó, đi ra đi
vào, vò đầu bứt tóc, vật vã lên xuống. Rồi khổ sở cầm điện thoại trong tay, bấm
số của Dương, mồ hôi mồ kê ròng ròng! Ghét tiết trời Hà Nội!
"...Phố
mưa thấy ai ngã gục
Máu rơi
khiến đôi bước chân
Cố lê
những vệt xóa nhòa
Ngất lịm
nơi thềm phố hoa
Khói
sương không người qua lại
Sớm mai
ai sẽ ghé qua
Có chăng
ướt lệ đứng nhìn
Hay là
vô tình bước đi..."
Ghét cả
bài nhạc chờ "kinh dị" của Dương nữa...Chưa bao giờ tôi thấy mình bất
lục như lúc này...
- Nói đi
đừng ngại bạn ơi! - Dương lúc nào cũng đùa cợt.
- Dương
à...! - Tôi ngập ngừng.
- Ừ
Dương mà.
- Hôm
nay là sinh nhật Huy bạn thân Sơn...
- À! Rồi
sao?
- Đứa
nào đến cũng có đôi có cặp...
- Mà...?
- Mà Sơn
thì...19 tuổi không một ai theo đuổi... (đoạn này tôi nể tài bốc phét của mình
phết).
- Và...?
- Và Sơn
muốn... Dương... có thể đến party cùng Sơn... à... ừm… như kiểu là bạn gái Sơn,
được không?
- Không.
- Tại
saoooooooo? - Tôi suýt gào lên.
- Dương
không thích.
Mặt tôi
nhăn nhúm lại:
- Coi
như tớ xin Dương đấy, chỉ là giả vờ thôi mà. Tớ hứa không nói gì, không làm gì
quá đáng đâu. Mà Dương biết đấy, bọn thằng Huy là hay thích...xỉ nhục người
khác lắm...Với từ hôm bọn mình quen nhau tới giờ, tớ chưa mời ấy đi đâu chơi...
- Thôi
được rồi. Không phải trình bày. Vậy 8h qua đón Dương. Địa chỉ nhà trọ của Dương
đây...
Tôi cầm
bút ghi địa chỉ của Dương mà trong lòng phấn khởi tột cùng. Mặc dù gian lận,
nhưng cứ nghĩ đến phút huy hoàng của kẻ chiến thắng, cả bộ mặt bất ngờ đến sững
sờ của thằng Huy khiến tôi không tài nào hoãn cái sự sung sướng ấy lại. Tôi
nhảy rầm rầm trong phòng như khỉ lên cơn thèm chuối, mẹ tôi dưới nhà phải quát
vọng lên:
- Mày
phá nhà đấy hả Sơn?
Mẹ ơi là
mẹ! Giá mẹ biết con trai mẹ đang vui thế nào!
* Nắng:
Tự nhiên
nhận lời giả làm người yêu Sơn - thằng bạn cùng lớp mới quen chưa trọn một tuần
như vậy liệu có quá đột ngột không? Con bé cùng phòng trọ thấy tôi bồn chồn
đứng ngồi không yên thì lấy làm lạ lắm. Sau khi nghe tôi trình bày rõ hoàn
cảnh, nó vỗ lưng tôi bồm bộp:
- Cứu
được danh dự bạn ấy là mày đã làm được một việc tốt để phúc cho con cháu rồi.
Vụ này để tao, tao sẽ biến mày từ ngan thành vịt... à nhầm... từ vịt thành
thiên nga!
Nói rồi
lăng xăng mở tủ tìm quần áo, tíu tít lôi đồ nghề make up của nó bày la liệt
trên giường. Tôi toát mồ hôi. Vật lộn hơn tiếng đồng hồ, ngồi yên cho nó mặc
sức tô tô vẽ vẽ khiến lưng tôi ê ẩm, toàn thân rã rời. Cho tới khi nó phán một
câu:
- Xong!
Tôi mới
thở phào nhẹ nhõm. Nó giục:
- Soi
gương xem thành quả của tao đi, con dở.
- Thôi -
tôi lắc đầu quầy quậy - Tao sợ lắm...
- Sợ gì?
Á? Mày dám xem thường tài năng hội họa của tao à?
Rồi nó
lao vào... bóp cổ tôi như thật. Mải chí chóe với con bé, tôi không để ý đồng hồ
đã điểm đúng 8h. Sơn gọi vào máy tôi bảo ra mở cửa. Con bạn tôi cuống quýt xách
ra một đôi guốc cao gót nhọn hoắt đính đá lấp lánh, nói như ra lệnh:
- Xỏ
vào, mau!
Tôi
ngước nhìn nó mếu máo:
- Mày đã
bắt tao mặc váy còn bắt đeo cả cái của nợ này nữa hả?
Nó trợn
mắt:
- Chứ
sao? Không lẽ mặc váy đeo tổ ong cùng màu?
Sơn gọi
đến cuộc thứ hai, con bạn tôi phi ra mở cửa với vận tốc âm thanh ánh sáng. Toe
toét:
- Chào
cậu!
Sơn hơi
ngạc nhiên, nhưng cũng tươi cười đáp lại:
- Chào
cậu. Cho mình hỏi ở đây có bạn nào tên Dương?
Tôi rụt
rè như con dâu về nhà chồng, bước ra cửa, bẽn lẽn:
- Dương
đây...
Sơn chợt
khựng lại, trố mắt nhìn tôi. Cái mồm há hốc làm giảm đi mấy chục phần trăm độ
đẹp trai vốn có. Tôi cau mày:
- Sao
nhìn Dương kiểu đấy? Buồn cười lắm hả? Thế để Dương vào thay...
- Không!
- Sơn kéo tay tôi - Đừng! Đẹp lắm!
Tôi đỏ
lựng hai tai, cúi gằm mặt xuống. Xung quanh im ắng lạ thường. Không biết tai
tôi còn đỏ thế nào nữa nếu con bạn không đẩy tôi về phía Sơn và nói:
- Thôi
đi đi. muộn bây giờ, ngắm nhau mãi!
Sơn gật
đầu chào nó, tôi ngồi lên xe, ngoái lại thấy con bé tung tăng bước vào nhà, lại
còn hát nữa...!!! Con Vespa lướt đi trong bóng tối. Cả hai chúng tôi không nói
với nhau câu nào suốt quãng đường khá xa. Đột nhiên Sơn lên tiếng:
- Hôm
nay nhìn Dương như Taylor Swift ấy...
- Không
được trêu Dương! - Tôi nhăn mặt, véo nhẹ vào lưng Sơn.
Nó cười
tủm tỉm, đang nghĩ gì không biết...
+++
Sinh
nhật Huy tổ chức trong một bar khá lớn. Tự nhiên tôi thấy hơi run. Chưa bao giờ vào một nơi thế này.
Sơn gửi xe xong, thấy tôi đang bối rối, nó bước tới bên tôi, chìa tay ra:
- Đưa đây!
- Đưa gì? - Tôi thoáng ngạc nhiên.
- Tay. Đã diễn thì phải diễn cho đạt
chứ.
- À ừ...
Tôi lúng túng thật sự. Bàn tay nằm
gọn trong bàn tay, mồ hôi túa ra ướt nhẹp... Tôi bước theo cậu bạn như vô định.
Vào đến nơi, bạn bè Sơn ùa ra vây kín lấy chúng tôi.
- Ủa ơi ai đây Sơn?
- Người
yêu à cu em?
- Thằng
này có người yêu mà dám chém với anh là vẫn ế trong tư thế ngẩng cao đầu nhá!
Sơn cười
híp mắt. Gật đầu hỏi lại:
- Huy
đâu mọi người?
- Trên
kia kìa anh. - Một em váy quây nhanh nhảu.
Sơn nắm
chặt tay tôi, kéo đi như ma đuổi. Huy đang đứng với một nhóm bạn, tối quá khiến
tôi chẳng thể nhìn rõ, cộng với đôi guốc cao chênh vênh, tôi bước hụt, vấp phải
một cái chân bàn, ngã nhào về phía trước, đổ ập lên người Sơn. Cả đám nhốn
nháo. Huy và nhóm bạn liền chạy tới, tôi và Sơn vẫn đang trong tư
thế..."sấp ngửa"...Thề với Chúa lúc đó có cái rãnh nào tôi sẽ rúc
ngay xuống đấy, không lên nữa cũng được. Sơn vội vàng đỡ tôi dậy, trước mặt Huy
và vô số ánh mắt, nó tỉnh bơ:
- Em có
sao không?
Suýt thì
tôi rút guốc phang nó, may sao sực nhớ ra, tôi lắp bắp:
- Ơ... ờ...
em... không sao...
Đột
nhiên đèn bật sáng. Mọi người xúm vào xem có chuyện gì xảy ra. Sơn thốt lên:
- Chân
em sưng lên rồi kìa!