Bảo Anh bé nhỏ là bạn gái của tôi.
Em có đôi mắt sâu và hay nheo lại mỗi khi cười. Môi mỏng hay hờn và làn da
trắng tinh, thanh khiết như làn nước mùa thu. Đôi khi tôi cảm tưởng như có thể
chạm xuyên qua làn da mỏng manh ấy vậy. Tôi quen em hồi đầu năm lớp 12. Khi mới
chuyển về lớp tôi, Bảo Anh không hay nói cười như thế. Em lặng lẽ và khuôn mặt
lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn u uất. Có lúc em cười, cũng chỉ là một nụ
cười gượng gạo. Lần đầu tiên nhìn em, trong đầu tôi bỗng có ý nghĩ: "Tôi
phải che chở cho em". Không phải cậu lớp trưởng đẹp trai, đa tài, hóm hỉnh
là tôi quá kén chọn đến mức 18 tuổi đầu chưa một mảnh tình vắt vai. Mà vì tôi
rất dị ứng với phần đông con gái hiện nay. Họ có cá tính quá mạnh mẽ, đôi khi
trở nên lố bịch. Tôi thích con gái dịu dàng, như con gái Hà Nội xưa ấy. Và khi
gặp em, tôi biết em chính là định mệnh.
Thật may, tôi cũng là mẫu con trai
mà Bảo Anh hằng mong ước. Tôi ra sức biến mình trở nên thật hoàn hảo, cố gắng
giúp đỡ Bảo Anh trong học tập cũng như hòa nhập với bạn bè trong lớp. Em có vẻ
biết ơn tôi lắm. Ánh mắt em nhìn tôi: yêu thương, ngưỡng mộ…Và khi tôi thì
thầm: "Bảo Anh… làm bạn gái Trung nhé?", em đỏ mặt, bẽn lẽn cười, gật
đầu khe khẽ.
Sau hơn 1 tháng yêu nhau, tôi biết
rất nhiều điều thú vị về Bảo Anh. Càng ngày, tôi càng nhận thấy, thực ra Bảo
Anh không hề trầm lặng như vẻ bề ngoài của em. Cũng hồn nhiên và nhí nhảnh lắm.
Em như ngọn nến nhỏ, có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần một bàn tay châm
ngọn lửa yêu thương, em lại vụt tỏa sáng. Là con nhà giàu. Ba mẹ mải lo làm ăn,
em ít được quan tâm, thiếu thốn tình cảm. Em sống từ nhỏ với bà giúp việc và
thuốc men đều đặn. Bảo Anh không biết em bị bệnh gì, nhưng bắt đầu từ sau sinh
nhật 14 tuổi, em đau ốm triền miên, ngày nào cũng phải uống đủ loại thuốc xanh
xanh đỏ đỏ. Em gầy, đôi vai bé xíu hay nép vào ngực tôi êm đềm.
Chúng tôi cùng nhau vượt qua các kì
thi chẳng mấy vất vả. Tôi vốn thông minh, học hành lãng tử nhưng bao giờ kết
quả cũng mĩ mãn. Bảo Anh thì chăm khỏi nói. Lắm lúc tôi lấy làm khâm phục sự
chăm chỉ của em. Tôi thường trách Bảo Anh mải mê học tập mà chẳng chịu giữ gìn
sức khỏe. Em chỉ lè lưỡi trêu tôi:
- Anh lo cái thân anh trước đi. Xem
có giống cành cây trong bão không?
- Thân anh làm sao? Tong teo một tí
mà vẫn chả quyến rũ chán?
- Quyến rũ cái con khỉ ý.
- Con khỉ cũng có nét quyến rũ của
nó mà em.
Tôi cười nghiêng ngả. Bảo Anh đấm
vào lưng tôi thùm thụp.
- Đánh chết con khỉ già này…!
Yêu em quá đi mất Bảo Anh ạ! Tôi
chỉ buồn… Em đánh tôi không hề đau. Vì em yếu ớt…
Mùa đông. Gió Bắc tràn qua mang theo
cái giá lạnh đến tê dại. Tôi càng thương Bảo Anh. Em nói mỗi khi Đông về, bệnh
em lại một nặng thêm. Tôi giả vờ giận dỗi:
- Đấy. Học cho lắm vào, lại không ăn
uống điều độ. Nói chả chịu nghe gì cả. Ghét thế không biết!
- Chết có số. Hên xui mà. - Bảo Anh
cười khì khì.
Tôi nhảy dựng lên:
- Nhảm nhí. Ai cho em ăn nói kiểu
đấy? Chết anh ở với ai? Hả? Hả? Hả?
Mỗi từ "hả" tôi lại búng
nhè nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh đang đỏ ửng lên vì lạnh của em. Em cũng lắm chuyện
lắm cơ. Đi ngoài trời gió buốt, bỗng dưng áp đôi bàn tay mềm mại vào má tôi:
- Lạnh chưa này…
Tôi biết ý, nắm 2 bàn tay nhỏ bé,
xoa xoa vào nhau và đặt lên một nụ hôn thật là dài. Hỏi lại:
- Ấm chưa này…?
Bảo Anh cười híp mí.
Cũng như bao cô gái khác, Bảo Anh
hay nhõng nhẽo. Nhưng chẳng bao giờ khiến tôi khó chịu, chỉ làm tôi càng thấy
yêu em nhiều hơn mà thôi. Và cái sự nhõng nhẽo của em bao giờ cũng đi kèm tinh
quái. Như một lần, đang vật lộn với cái laptop hỏng đến điên đầu thì tôi nhận
được điện thoại của em. Bảo Anh sụt sịt:
- Anh ơi… Em ngã cầu thang…
Tôi hoảng hốt:
- Có sao không em? Đau lắm không?
Đợi chút anh đến ngay.
Nói rồi phóng xe như bay tới. Bảo
Anh ngồi bệt dưới chân cầu thang, nước mắt ngân ngấn. Tôi lo lắng:
- Ngã làm sao hả em?
- Trượt 3 bậc cầu thang. Tại dép
bông của anh đấy. Trơn như bôi mỡ. - Em mếu máo.
Tôi ôm em vào lòng, vỗ về:
- Ngoan nào, không khóc nữa. Đau ở
đâu, anh thổi phù một cái hết ngay ý mà.
Em phụng phịu:
- Tay…
- Phù… phù… Hết chưa?
- Chân…
- Phù… hix… Đâu nữa không?
Em lau nước mắt, nhăn nhở:
- Mông…
Rồi bật dậy chạy biến. Tôi kêu lên
thảm thiết:
- Ahhhhhhhh… Đồ đểu… Em lừa anh!!!
Em chun mũi nói vọng ra:
- Bây giờ mới biết em đểu á? Không
kịp nữa rồi…
Đấy. Bảo Anh của tôi là thế đấy. Như
một tia nắng chiều, le lói nhưng vẫn ấm áp đến bất ngờ. Tôi đã nghĩ mình sẽ
chẳng thể sống thiếu em…
Một buổi chiều gió to. Tôi đang nằm
co ro xem phim hình sự với con mèo Kabi. Điện thoại chợt đổ chuông dồn dập. Số
của Bảo Anh. Tôi cười tủm tỉm, thầm nghĩ: "Không biết hôm nay nàng có trò
gì mới đây"…
- Anh nghe cưng ơi…
- Cậu Trung à? - giọng một người phụ
nữ run rẩy.
- Ơ… à… vâng… Ai
thế ạ?
- Bác Mùi đây… Con
Bảo Anh nó vừa nhập viện. Nó…
Tôi vội vã ngắt
lời bà giúp việc nhà Bảo Anh:
- Khoa nào?
Tầng mấy? Phòng bao nhiêu hả bác?
…
Tôi lao tới
bệnh viện với vận tốc kinh khoảng. Hai bên đường họ dạt hết ra nhường tôi. Có
tiếng chửi vang lên giữa dòng người tấp nập:
- Tiên sư thằng
ranh! Đường của nhà mày à?
Mặc kệ. Bảo Anh
đang đợi tôi.
Bệnh viện -
Khoa Hồi sức cấp cứu - Tầng 4 - Phòng 2
Bảo Anh của tôi
đang nằm đó. Đôi môi em nhợt nhạt. Em nhìn tôi, cười gắng gượng:
- Anh..!
Tôi xót xa, nắm
chặt tay em:
- Em sao thế
này?
- Em đau quá -
vẫn cười - Anh thổi "phù" cho em hết đau đi…
Sống mũi tôi
cay xè:
- Em đau ở đâu?
- Em đau đầu,
đau hết các khớp… Nhức lắm anh à… - Bảo Anh thều thào.
Tôi không cầm
được nước mắt:
- Ừ được rồi… Anh
biết rồi… Anh yêu em… anh yêu em mà…
Tôi cứ lảm nhảm
như một thằng điên vậy, cho tới khi Bảo Anh thiếp đi. Bác sĩ vào, họ đuổi tôi
ra ngoài. Tôi chỉ biết bấu chặt thành cửa phòng bệnh mà nhìn đau đáu vào nơi
người yêu của tôi nằm. Họ đang làm gì em vậy Bảo Anh?
Gục đi rất lâu
nơi băng ghế chờ. Khi tỉnh dậy, đã thấy bà Mùi đứng bên cạnh tôi từ lúc nào.
Tôi định lên tiếng chào thì bà ngắt lời:
- Chắc cũng sắp
rồi cậu Trung ạ…
- Sắp gì hả
bác? - Tôi băn khoăn.
- Bảo Anh ấy
mà… - người đàn bà nhìn về xa xăm, khóe mắt chợt trào nước.
- …
Giọng bà nghẹn
ngào:
- Bảo Anh từ
nhỏ đã đau yếu. Chạy chữa khắp thầy này thuốc nọ mà không khỏi. Mãi tới năm 15
tuổi, sau một lần sốt cao, ba mẹ nó cho nhập viện, thì người ta chẩn đoán… nó
bị bệnh bạch cầu… Bác không biết đó là bệnh gì, nhưng chắc là nguy hiểm lắm.
Sau lần đấy, mẹ nó suy sụp, cũng ngã bệnh. Ba nó muốn chuyển cả nhà sang Mỹ
sống để tiện việc chữa trị nhưng con Bảo Anh không nghe. Nó nói ếu ép nó đi, nó
sẽ tự tử. Vậy là nó ở lại với bác. Ba mẹ nó sang Mỹ, sinh một bé trai, và từ đó
Bảo Anh cũng dần bị quên lãng. Chắc ba nó nghĩ chỉ cần nhiều tiền, con Bảo Anh
sẽ khỏi bệnh. Vậy là hằng tháng ông ta gửi tiền đều đặn, hỏi han hời hợt, chưa
bao giờ thực sự lo lắng cho con bé. Tháng trước đi xạ trị, bác sĩ gọi tôi ra
bảo rằng… có lẽ… sự sống của con bé chẳng kéo dài được bao lâu nữa đâu…
Tôi lặng người…
Ngày hôm sau,
tôi đến bệnh viện… Bảo Anh ngồi trên giường bệnh, chân đung đưa nhìn ra ngoài
cửa sổ. Nghe tiếng bước chân, em quay lại. Thấy tôi, em cười rạng rỡ:
- Trung!
Tôi im lặng, vuốt
mái tóc dài thẳng mượt và mỏng manh của em, lòng đầy xót xa. Bảo Anh lên tiếng
:
- Anh nhìn kìa.
Cây bàng kia sắp rụng hết lá rồi…
- Ừ em…
- Anh còn nhớ
truyện "Chiếc lá cuối cùng" của Ohenri không? Nhân vật chính nói mình
sẽ chết khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống. Nhưng rồi ông họa sĩ
hàng xóm đã bất chấp cả mưa gió, bất chấp cả căn bệnh viêm phổi để cứu lấy tia
hy vọng cuối cùng của cô gái. Như cổ tích ấy Trung nhỉ…
- …
- Em chẳng tin
có phép màu đâu nhé. Từ bé cơ. Nhưng mà có lẽ, khi cái lá cuối cùng trên cây
bàng kia lìa cành, cũng là lúc em phải xa anh…
Tôi cắn chặt
môi, cố kìm nén cảm xúc.
- Em đừng suy
nghĩ, mấy hôm nữa làm thủ tục, phẫu thuật xong là em sẽ khỏe lại thôi…
Chợt Bảo Anh
quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Em nói thật
đấy. Em đã bảo rồi. Giày dép còn có số, con người cũng vậy. Hì. Nếu chẳng may
em… chết… Anh phải hứa là không được quá đau lòng, phải hứa là sống tốt, sống
luôn cả phần của em nữa, nhé..!
- Bảo Anh..!
- Đi mà… đi… đi…
đi… nhaaaaaaaaaaaaaaa - em dài giọng năn nỉ.
- Ừ, anh hứa -
tôi lại khóc.
Em tròn mắt,
đưa tay lên gạt nước mắt tôi:
- Ơ kìa… Em đã
chết đâu mà khóc. Trung xấu trai…
- Đâu… bụi bay
vào mắt…
Em cười khúc
khích. Bỗng giọng em nhẹ bẫng:
- Anh biết em
luôn thích điều gì không?
- Điều gì?
- Một cái ôm từ
phía sau… thật chặt…!
…
Lại một ngày
nữa trong bệnh viện…
Bảo Anh nằm
trên giường bệnh. Em yếu lắm rồi. Không ngồi được nữa. Em vẫn nhìn ra ngoài cửa
sổ, nơi có cây bàng mảnh khảnh còn lác đác vài chiếc lá… Bỗng:
- Trung ơi…!
- Sao em?
- Hát cho em nghe đi…
- Em muốn nghe bài gì?
Em cười:
- Chiếc lá đầu tiên của Tuấn Khanh
ấy…
- Ừ…
Và tôi ngêu ngao hát…
Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông
Thấy chiếc lá rụng rơi bên thềm
Lá đã úa vàng mới khi nào
Lá xanh đã đi đâu về đâu…
Có thiếu nữ ngồi bên dòng sông
Ngước mắt thấy mùa đông đã về
Đếm chiếc lá rụng cuối chân đồi
Bỗng dưng hát vu vơ mà thôi
Mắt em lim dim. Em đang cảm nhận…
Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông
Ứa nước mắt vì tay em gầy
Đếm lá rớt rụng cuối chân đồi
Lá xanh, có phai như đời em
Hỡi thế giới ngày mai về đâu
Cất tiếng hát để vơi nỗi sầu
Tiễn chiếc lá về nơi xa vời
Bỗng dưng hát vu vơ mà thôi…
Sáng hôm sau. Tôi dậy thật sớm. Tôi
mua bánh kem phủ chocolate cho Bảo Anh. Chắc ốm đau thế này, em cũng chẳng nhớ
hôm nay sinh nhật mình đâu. Tôi sẽ tặng em một món quà bất ngờ, tôi sẽ tặng em
một nụ hôn mất ngờ, tôi sẽ tặng em một bài hát bất ngờ, và tôi sẽ bất ngờ nói
với em rằng "Tôi yêu em"… Thiệp tự làm này, chữ thật nắn nót này… tôi
háo hức với những dự định của mình. Không biết em sẽ phản ừng như thế nào. Tôi
tung tăng. Đến trước cửa phòng em, tôi khựng lại. Bà Mùi và một người phụ nữ
đang khóc nấc lên từng hồi. Người đàn ông đứng kế bên ánh nhìn bối rối. Tôi lao
vào.
- Bác Mùi! Bảo Anh…
Bà Mùi đau đớn:
- Nó đi rồi cháu ạ…
Tôi lảo đảo. Tôi rụng rời. Tôi bàng
hoàng. Tôi chết điếng. Hộp bánh kem rơi xuống nền gạch hoa sáng bóng…
Tôi sững sờ. Mắt hoa đi, tim quặn
thắt. Em còn chưa kịp nhận món quà sinh nhật, chưa kịp nghe tôi nói tôi yêu em,
chưa kịp hôn cảm ơn tôi cơ mà… Bất giác tôi nhìn ra ngoài cửa sổ…
Chiếc lá cuối cùng trên cây bàng già
cỗi… đã không còn nữa…
"Hỡi chiếc lá nào bay về
trời…"