Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 19


Lục Minh Nguyệt đã từng chứng kiến rất nhiều người chết, từ Cô Tô đến Hà Tây, cứ cách mấy ngày là lại có người không chịu nổi cuộc sống rày đây mai đó mà xuôi tay.

Sau khi đến Sa Liễu doanh, dưới bức thành chiến tranh được đắp từ đất nện, xương trắng chất thành đống, toàn bộ đều là dân vùng ven kiệt sức bỏ mạng chỉ được chôn cất qua loa.
Nhưng, người chết cuối cùng chị thấy, lại do chính tay Hách Liên Quảng giết.

Lúc chị nhìn thấy cảnh hắn giết người, chủy thủ như lưỡi hái vút qua cổ họng của gã đàn ông, lưu loát hệt như đang cắt cỏ cắt lúa.

Dòng màu nóng đỏ tươi tóe ra dưới lưỡi dao, chị còn nhớ rất rõ cảm giác giọt máu bắn lên mặt mình, dính dớp, tanh nồng, ghê tởm.

Một đêm nọ đang bước trên đường, bất thình lình có tay ăn chơi nhảy ra chặn đường rồi lôi chị vào con hẻm tăm tối.

Khi Hách Liên Quảng xuất hiện, chị quả thực phải cảm ơn con người lãnh đạm quái gở này, hắn từng vào rừng làm cướp, giờ đây lại đã cải tà quy chính.

Mà khoảnh khắc gã đàn ông kia ngã xuống khỏi người chị, chị bắt gặp cặp mắt nhạt màu của Hách Liên Quảng, đầy chán ghét, lạnh lùng, nhìn đống máu thịt bấy nhầy dưới đất với vẻ thờ ơ.

Chị không hề ghét Hách Liên Quảng, tuy nhiên người Hán và người Hồ, dẫu sao vẫn tồn tại bất đồng.

Hai người ăn ý không nhắc lại sự kiện ấy.

Hách Liên Quảng đến để tìm Gia Ngôn, đó là con trai của anh cả hắn, cũng là thân nhân duy nhất của Hách Liên Quảng.

Hiện tại hồ Thanh Hải đã thành đất của dân tộc Thổ Phiên, có một nhánh người Bạch Lan Khương tới Tây lánh nạn tìm được nơi dung thân ở cực Tây, Hách Liên Quảng muốn đi theo bộ tộc.

Có điều Lục Minh Nguyệt không chịu giao đứa nhỏ cho hắn, cuối cùng ba người đều ở lại hẻm Công Đức.

Tuy Lục Minh Nguyệt không quá ưa hắn, nhưng dù gì đó cũng là chú của Gia Ngôn, còn từng cứu chị một lần.

Hôm qua đi xe la đưa Gia Ngôn ra ngoài, lúc về đến nhà thì thấy dưới đất là một vũng tuyết bùn, Hách Liên Quảng ôm ngang người Gia Ngôn lên đi vào trong viện, làm Gia Ngôn cười khanh khách không ngừng.

Lục Minh Nguyệt xỏ đôi giày mới thêu định xuống xe, Hách Liên Quảng quay đầu đi lại giữ chặt một chân chị vừa thò ra khỏi, hắn nhìn chị bằng ánh mắt lạnh lẽo, một lúc sau dứt khoát ôm lấy chị bước qua chỗ đất bùn.

Bờ vai đàn ông dày rộng vô cùng, cánh tay như gông khóa siết eo chị, mùi đàn ông bao trùm khiến mặt chị ửng hồng nóng ran, cộng thêm cơn tức tối vì bị đụng chạm, sau khi được thả xuống đất, lập tức chị tát Hách Liên Quảng một cái vang dội.

Hách Liên Quảng cau mày, đôi đồng tử nhạt màu co chặt nhìn chằm chằm Lục Minh Nguyệt một hồi.

Rồi hắn xoay người bỏ đi, cả đêm không về.

Lúc chị vung tay, Gia Ngôn đứng bên cạnh thấp giọng thì thầm với chị: "Con bảo với chú Quảng là mẹ thích đôi giày này nhất, nếu giẫm xuống đất thì bẩn lắm, nên con nói chú Quảng ôm mẹ vào.


Mẹ, sao mẹ lại đánh chú Quảng thế?"
Chị mặt đỏ tía tai, biết phải nói thế nào với Gia Ngôn chuyện nam nữ phòng nhau, thúc tẩu tị hiềm?
Đã một ngày một đêm Hách Liên Quảng không về nhà, chị nghĩ, nếu hôm nay vẫn không về, vậy thì mình cứ thế sinh hoạt như bình thường, hay nên làm điều gì đó đây?
Ngoài phòng gió lặng đêm đen, im phăng phắc không một âm vang, ngày gió thổi thành băng thế này, hắn đi đâu được chứ? Trong phòng đèn heo hắt rọi chiếc bóng đơn độc, chị chẳng còn lòng dạ nào mà thêu với thùa.

Tâm tư rối bời, chả nhẽ chị phải nói một tiếng xin lỗi vì đã làm mích lòng hắn, vì chị nhất thời phải gió, mới có thể xoa dịu cơn bực dọc của hắn ư?
Mặc dù tửu lượng của Hách Liên Quảng cao kinh người, nhưng hôm nay lại uống tới độ say bí tỉ.

Phía Tây thành có một quán rượu nhỏ, bán loại rượu trắng lạnh buốt.

Hách Liên Quảng dốc hết từ vò này đến vò khác vào bụng, vô cùng sảng khoái, hắn kiệm lời ít nói, uống một vò rượu, coi như tượng trưng cho một câu nói.

Hẻm Công Đức tối om om, vốn dĩ hắn không muốn về, đi đâu thì đi, tự mua vui cho mình, dứt khoát quẳng cô nhi góa phụ kia ra sau đầu.

Thế nhưng rồi dường như có sự ép buộc vô hình hiện hữu, khiến hắn không thể không trở về.

Hắn cũng lưu luyến mùi của nhà.

Bắt đầu từ khi chui ra khỏi bụng mẹ, hắn đã phải đối mặt với vận mệnh thảm thương của người Bạch Lan Khương.

Bị giết hại, bị truy đuổi, bị nô lệ, bị ngược đãi, thậm chí cuộc sống của người Bạch Lan Khương còn chẳng bằng bò Tây Tạng hay một con chó.

Từ nhỏ hắn và anh trai lớn lên trong chuồng bò, sau đó lại đâm đầu vào những cuộc chạy trốn cầu sinh, trước nay chưa bao giờ biết nhà là thứ gì.

Cho tới tận khi hắn gặp chị.

Hách Liên Quảng nhảy xuống khỏi bức tường, trong nhà chỉ có một ngọn đèn nhỏ leo lét, nhưng hắn vẫn cứ đứng ở chỗ tối, đăm đăm nhìn khuôn mặt dịu dàng dưới ánh đèn dẫu thực tế là chẳng thấy gì.

Hắn ở đây, vừa lạnh, vừa khát, vừa đói.

Lục Minh Nguyệt nghe có động tĩnh, trông thấy ngọn đèn dầu khác từ từ sáng lên thì thở phào nhẹ nhõm, đắn đo một lát rồi đi ra ngoài.

Đứng trước phòng Hách Liên Quảng, chị cất giọng hỏi hắn sao lại về muộn thế, có đói bụng không, đã ăn cơm hay chưa, hắn muốn ăn gì, chị sẽ đi làm cho hắn.

Đại khái là chị chưa từng nói nhiều với Hách Liên Quảng thế này.

Cửa phòng mở kêu tiếng "kẽo kẹt", Hách Liên Quảng nghiêng người dựa vào cạnh cửa, người sực mùi rượu, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh nhìn chị, chẳng ừ chẳng hử.

Chị gắng gượng hé môi mỉm cười: "Về muộn vậy..."
Chị thấy trong phòng hắn ngoại trừ một cái giường, một cái bàn, một ngọn đèn dầu, thì không còn đồ gì khác nữa, không có giường sưởi, không có bếp than, không có ấm trà, trống huơ trống hoác, lạnh hệt hầm băng.


Nụ cười của Lục Minh Nguyệt cứng đơ, cổ họng nghẹn lại như mắc xương cá.

Chị chưa bao giờ quan tâm đến việc hắn ngủ kiểu gì, ăn uống kiểu gì, sinh hoạt kiểu gì, căn phòng lạnh run thế này, hắn ngủ bằng cách nào chứ?
Ánh nhìn của Hách Liên Quảng như mũi kim, chị ngẩn người, rồi hơi ngẩng đầu đối mặt với hắn, mắt lập lòe: "Chú có đói bụng không..."
Hỏi một con kền kền có đói bụng không, trước khi rút xương cho vào bụng, chắc chắn là không đói được rồi.

Hách Liên Quảng cúi người, phả vào mặt Lục Minh Nguyệt hơi rượu nồng nặc, đôi con ngươi nhạt màu nhìn thẳng vào chị, chậm rãi nói: "Tôi đói."
Hắn siết chặt cổ tay chị, chỉ nhẹ nhàng kéo, Lục Minh Nguyệt "ối" một tiếng rồi ngã vào vòng tay hắn, và ngay sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm lại.

Gian phòng này lạnh lẽo y như bên ngoài.

"Hách Liên Quảng!" Chị thét lên kinh hãi, mất hết cả hồn vía, "Chú muốn làm gì?"
Hắn hít sâu một hơi, ôm vào lòng hòn ngọc âm ấm thơm ngát, mùi hương thoang thoảng đầu mũi chẳng khác nào mồi lửa, "phụt" một phát và bắt đầu bùng cháy thành ngọn rừng rực.

Hắn ôm ngang người chị, vác chị lên vai, bước đến chỗ chiếc giường.

Bấy giờ Lục Minh Nguyệt mới sợ hãi, chị nằm trên vai Hách Liên Quảng tay đấm chân đá, la lối không ngừng: "Hách Liên Quảng, chú bỏ tôi xuống, chú mau bỏ tôi xuống, chú điên rồi sao, tôi là chị dâu của chú!"
Mặc dù đồng thời tấn công bằng cả tay lẫn chân, nhưng vẫn chẳng khác đang gãi ngứa là mấy.

Hắn cảm tưởng như bụng dạ mình như sôi sùng sục, thiêu đốt tim gan nóng rẫy, hai con mắt nhuốm đỏ ngầu.

Tinh lực căng tràn, chỉ thiếu mỗi một con dao đâm vào nơi máu nóng đầy ngập không có chỗ phát tiết kia, để những ý nghĩ trong lòng tuôn trào ra hết.

Hách Liên Quảng ném chị lên giường, lần đầu tiên kề sát khuôn mặt chị đến mức đó.

Ánh lửa phừng phừng bung nở giữa cơn bủa vây của băng giác lạnh lẽo trong con ngươi hắn, giờ phút này, hắn nhếch miệng cười với chị: "Theo phong tục của người Khương chúng tôi, sau khi huynh trưởng chết, dê bò tiền của, vợ và con trai con gái của hắn đều sẽ thuộc sở hữu của em trai.

Tôi không có chị dâu, chỉ có đàn bà."
Toàn thân Lục Minh Nguyệt run bần bật, nhìn mày cao mắt sâu của hắn, ánh mắt hắn hệt dã thú, tức thì chị giơ tay tát vào má hắn, nói giọng hung tợn: "Tôi là người Hán, nơi này là Cam Châu, là đất đai của người Hán chúng tôi.

Theo phong tục của người Hán, chị dâu cả là mẹ, cho dù chú có uống say rồi, cũng phải có sự tôn trọng đối với tôi."
Người đàn ông bị tát đầu lệch sang một bên, hắc lắc đầu, tựa hồ muốn lấy lại một chút tỉnh táo cho mình.

Bờ môi nồng nặc mùi rượu đột nhiên áp xuống trong lúc chị còn đang nói, rồi dừng lại trên môi chị như chuồn chuồn lướt nước, Hách Liên Quảng cúi người ôm chị lăn một vòng trên giường.

Từ trước tới nay chị luôn nghiêm ngặt giữ đúng bổn phận, chưa từng có giây phút nào nhục nhã như vậy.


Hách Liên Quảng vươn cánh tay trói lấy cơ thể run rẩy của chị, ghì cứng vào lồng ngực mình, môi lần theo cánh môi chị hôn quay cuồng trời đất, thân mật cháy bỏng.

Ngón tay chị ra sức cào cánh tay và hai má hắn cho đến khi hình thành những vết xước rỉ máu, hắn cũng chả buồn đoái hoài, đầu vùi vào gáy chị, hít thật sâu làn hương và đặt lên đó những cái hôn khẽ.

"Hách Liên Quảng, Hách Liên Quảng..." Chị gọi tên như niệm chú, từng tiếng khóa chặt hắn, "Tôi sắp gọi người rồi đấy, Gia Ngôn ở ngoài kia, mọi người đều ở ngoài kia, chú thả tôi ra."
Hắn không quan tâm, có mấy khi hắn được say thế này, có mấy khi hắn được gần gũi với chị, ôm thân thể mềm mại của chị, xích lấy hai tay hai chân chị, ghé vào tai chị cất giọng khàn khàn trầm thấp gọi tên chị: "Minh Nguyệt...!Minh Nguyệt..."
"Ta thích nàng..." Môi hắn di động nơi vành tai nhạy cảm của chị, hôn từng chút một.

Lục Minh Nguyệt bị đè đến độ khí huyết cuồn cuộn, tóc tai quần áo xộc xệch rối tung, một bên hài chả biết đã rơi ở xó nào, hận bàn tay không thể biến thành hai lưỡi dao giết chết người đàn ông đáng chết này.

"Tôi sẽ giết chú."
Tiếng xiêm y bị xé rách suýt nữa khiến chị lên cơn co giật, nằm trong căn phòng lạnh như băng người chị sắp cóng thành băng đến nơi, sợ là không khá lên nổi nữa rồi.

Tấm lưng trắng tuyết run lên, hắn thấy có sợi dây thắt lại sau lưng chị, đỏ chói, tựa đóa mai đỏ động lòng người.

Khoái cảm khát máu dâng cao, hắn dán xuống lưng chị, giống lửa đã làm tan đi lớp tuyết, hóa băng thành mưa xuân.

Chị sợ mình sống không được nữa: "Hách Liên Quảng, tôi sẽ giết chú."
Khuôn mặt hắn đỏ gay hiếm thấy, ngẩng đầu nghiêm túc đáp lời chị: "Được."
Chị nghiến răng, mặt cười vò nát cánh hoa rơi, há miệng cắn phập xuống cánh tay hắn, ước mong sao cắn cho hắn chết quách đi.

Thế mà hắn chẳng sợ, chỉ chăm chăm đâm đầu vào cơn điên rồ của bản thân.

Áo đã rớt vai, hồn bay xao xuyến, loan phượng đảo điên.

Rượu đương lúc nồng, ý xuân vừa khéo, tay hư hỏng nhà ai chèo thuyền hái sen, vào chốn đào nguyên hoa vừa hé nụ, vượt qua xuân triều mưa gió, băng hà ba tháng đông gặp xuân ấm, đường hoa đôi bờ e ấp sắc đỏ, bao nhiêu mộng xưa mê đắm, cùng hòa quyện ngất ngây lòng người.

Rượu càng nồng, càng điên cuồng, đập nồi chỉ đơn giản như đập vỡ một cái chén.

Vốn là nam nữ trưởng thành, người độc thân, người ở góa, lại chả phải đứa con nít, tách cánh đào ra, giọt tinh túy nhất của bông hoa nhỏ xuống, lại là một cảnh mất hồn.

Lục Minh Nguyệt người nhẹ xương yếu, không chịu được giày vò suốt đêm, chỉ thấy nhân sinh ảm đạm, qua một phút là một phút, qua nhất thời là nhất thời.

Đến khi Hách Liên Quảng đã tận niềm sung sướng, cạn kiệt tinh thần, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là ổ chăn ấm áp.

da thịt nhẵn bóng quấn quýt nhau, phòng lạnh thế này, chị náu thân vào chỗ ấm nhất.

Hôm sau thức dậy, Lục Minh Nguyệt có một thoáng hoảng hốt, chị bị bọc trong luồng hơi thở dày đậm của người đàn ông, lưng dán vào khuôn ngực trơn loáng nong nóng, eo bị cánh tay đàn ông tập võ mạnh mẽ ôm chặt, và cả tiếng hít thở vững vàng của người đàn ông.

Có lẽ người đàn ông cũng đã dậy, trong ổ chăn phát ra tiếng rất nhỏ, thân thể bủn rủn mỏi nhừ nhắc nhở chị từng li từng tí về chuyện đêm qua.

Tư thế của Lục Minh Nguyệt cứng ngắc, tỉnh khỏi giấc mộng, không biết nên quay đầu lại thế nào, đối mặt với tình cảnh này kiểu gì.


Chị chỉ cảm thấy một nỗi ô nhục khôn tả cùng những uất ức của bao năm tháng một mình kiên cường chống đỡ bỗng ập đến, giáo dưỡng và luân lý đã giúp chị tiếp tục tồn tại phút chốc sụp đổ.

Như thể một lần nữa nếm trải cơn đau của thuở niên thiếu, cửa nát nhà tan, bị đuổi ra khỏi các lầu gấm vóc, bị ném vào lao ngục ẩm thấp lạnh lẽo, cả cuộc đời chôn vùi ở nơi biên tái đồng hoang giá rét.

Còn sống, chẳng qua là do tham sống sợ chết thôi.

"Minh Nguyệt." Hách Liên Quảng sau lưng khẽ giọng gọi chị.

Có lẽ chị muốn nhảy dựng lên, giống ả đàn bà chanh chua đanh đá mắng hắn đánh hắn, nguyền rủa hắn, khiến hắn chết đi, lên núi đao xuống chảo dầu, sống dưới mười tám tầng địa ngục.

Nhưng Lục Minh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ngoại trừ tấm chăn trên người này, chị chẳng còn thứ gì để che đậy cơ thể mình nữa.

Dưới chăn Hách Liên Quảng vuốt ve một hồi, có tiếng sột soạt, hắn lấy ra món đồ gì đó lành lạnh nhét vào tay chị.

Lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy: "Trước kia nghe nàng nói với Lý nương tử...!mẹ nàng vốn có một món trang sức hiếm, là chiếc thoa cài Bát Bảo, lúc đầu định để dành làm của hồi môn cho nàng...!Ta đã chọn toàn là Bát Bảo, cũng đã khảm lên thoa cài tóc cho nàng rồi.

Nàng xem xem, có thích không?"
Đó là một chiếc thoa cài tóc Bát Bảo mạ vàng, sợi vàng được uốn theo hoa văn, điểm xuyết ngọc thạch tám màu, tia sáng khuếch ra như hào quang long lanh, rực rỡ tựa pha lê, có phần lóa mắt, sắc nước làm lòng người rung động.

Toàn bộ chỗ này là Hách Liên Quảng vơ vét được từ chỗ đám thương nhân buôn châu báu trong thương đội, rồi còn tìm thợ làm nữ trang khảm nạm thành.

Mắt Lục Minh Nguyệt không chút gợn sóng, cầm trong tay thờ ơ: "Tôi sẽ giết chú."
Giết hắn, chị cũng không sống được, chị cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối tay không tấc sắt, một góa phụ dễ dính vào tin đồn nhảm nhí.

Con chị phải làm sao đây, con chị sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi, bơ vơ không nơi nương tự, bị người khác bắt nạt chăng?
Hách Liên Quảng nắm tay kia của chị, nhét vào tay chị thứ gì đó nặng trịch: "Dao của ta, từ cổ hoặc từ ngực vào, phải chết không nghi ngờ."
"Ta biết nàng coi thường ta, cho rằng người Khương chúng ta uống máu ăn thịt, dã man thô lỗ, chúng ta là nô lệ, là cường đạo, là man di.

Nhưng người Hồ cũng giống người Hán, có máu có thịt, có nước mắt có nụ cười, chúng ta cũng sẽ thích đàn bà, yêu thương con cái."
"Lấy ta.

Nàng và Gia Ngôn, ta sẽ nuôi."
Lục Minh Nguyệt cắn nhẹ môi, phát ra tiếng rên như bị bóp nghẹt, cầm thoa cài Bát Bảo trong tay, như phát điên đâm vào ngực Hách Liên Quảng: "Tên dã man, khốn nạn, cầm thú!"
Chị đâm hơn mười phát liên tiếp, mày Hách Liên Quảng chẳng nhăn lấy một cái, mặc cho máu tươi đầm đìa ngực mình.

Lục Minh Nguyệt không kiềm chế được bản thân, gào khóc nức nở, chị sẽ mãi mãi không trở về được với trăng thanh gió mát, với giấc chiêm bao mơ hồ bên khung cửa sổ nhỏ, thể diện ở điểm này mà chị giữ gìn đều mất cả rồi, nát tan cả rồi.

Hách Liên Quảng ôm chị, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt chị.

Dùng cách thức trực tiếp nhất để thỏa mãn chị, vỗ về chị.

Vùng đất này không hề dịu dàng, cũng không cởi mở như vậy, không có chỗ cho những giấc mộng đẹp đẽ mà dễ vỡ, cũng không cần ràng buộc gì, con người như cái kiến, tham sống sợ chết, còn sống là quan trọng nhất.

(còn tiếp).

Bình Luận (0)
Comment