Bụng có canh nóng làm ấm, làm dịu đi cơ thể rỗng tuếch mềm nhũn.
Lửa trại lập lòe sắc đỏ, chẳng biết là do hơi thuốc hay canh nóng, Xuân Thiên chỉ cảm thấy người mình đổ mồ hôi như tắm.
Nàng nhận lấy miếng thịt thỏ mặn mặn, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một.
Hai ngày qua chưa ăn uống gì, nên bấy giờ nàng ăn cực nhanh, loáng cái đã quét sạch mấy miếng thịt thỏ.
Lý Vị nhìn nàng ăn như gió cuốn tan mây, song dáng vẻ lại vẫn lịch sự văn nhã, trông rất có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Xuân Thiên ăn được lửng dạ, Lý Vị sợ nàng yếu người không tiêu hóa được, nên không đưa thịt cho nàng ăn nữa, hắn đun một chén canh thịt cho nàng chắc bụng.
Xuân Thiên liếm liếm hạt muối thô dính ở đầu ngón tay, thấy đáy mắt hắn đong đầy ý cười, cách đống lửa trại nhìn nàng chăm chú, rồi sau đó vươn bàn tay áp lên trán nàng.
Chỉ hơi nong nóng, Lý Vị tạm thời yên lòng.
Ban đêm Xuân Thiên ngủ ở trong nhà gỗ, Lý Vị ngồi chỗ đống lửa ngoài cửa trông.
Gian nhà gỗ được làm bằng gỗ cây liễu đỏ, chỉ có một tấm cửa gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào là cong vênh hết cả.
Qua bao nhiêu năm, đất bùn trát bốn vách tường của gian nhà đã bong tróc từng mảng từng mảng, gió lùa vào tứ phía qua những khe hở, nhìn thấy được cả mặt trời và lửa trại bên ngoài.
Xuân Thiên quấn thảm nỉ đi nghỉ sớm, giường đá thấp bé, dưới giường cỏ dại sinh sôi rậm rạp.
Dù rằng lan tỏa khắp không gian là một bầu không khí mang cảm giác cổ xưa cũ kỹ, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn cảnh màn trời chiếu đất.
Nàng khẽ trở mình, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên khi chỉ mới đến nửa đêm, Lý Vị chợt nghe thấy người trong phòng khe khẽ nói mê, hô hấp dồn dập.
Hắn bèn bước vào nhà xem, bỗng thấy cơ thể thiếu nữ lại bắt đầu lên cơn sốt cao kinh người, sắc mặt đỏ ửng, nhịp thở gấp gáp.
Trong sa mạc xuất hiện rất nhiều loại bệnh kỳ dị, đi đường nhiều năm, hắn từng được nghe và chứng kiến vô số những điều lạ.
Có người đang khỏe mạnh bình thường, tự dưng một ngày nọ bị gió thổi tê liệt, không thể đi lại được.
Có trường hợp thì bị côn trùng cắn sau lưng, cuối cùng tạo thành quái thai.
Hay có những người phụ nữ nổi ban đỏ lấp kín cả khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng chiếm đại đa số thì có thể kể đến phong hàn, kiết lỵ, bệnh dịch.
Hắn cũng có gặp rất nhiều người bị sốt cao lặp đi lặp lại, xuất phát từ các kiểu nguyên nhân, kết quả khiến một người sống sờ sờ cứ thế mất mạng giữa đường.
Hắn từng giết người, cũng từng bị người giết, trèo qua chồng xác, đâm qua huyệt mộ, cũng gặp rất nhiều người chết và xương trắng, tới cùng ngay cả sinh tử quỷ thần hắn cũng đã không còn thấy sợ hãi.
Kiếp người, chỉ có vậy mà thôi.
Nhưng giờ phút này đây, hắn không thể để bản thân mình mất bình tĩnh.
Lý Vị dấp nước miếng vải đắp lên trán nàng, thấy nàng rầm rì than lạnh, ánh trăng thấp thoáng, gian nhà gỗ ngập trong bóng đêm mờ mờ.
Xung quanh không có ai, hắn dứt khoát xắn tay áo, dùng khăn ướt lau khuôn mặt đỏ bừng nóng ran của nàng.
Nếu nhìn kỹ trán nàng, còn thấy được cả lông tơ trong suốt, là một tiểu nương tử chưa se mặt, độ mười lăm tuổi cập kê, vừa đúng vào tuổi lấy chồng.
Cũng chẳng biết tương lai mai sau, nhi lang nhà ai sẽ may mắn kết đôi tương xứng.
Lý Vị thầm nhủ một câu thất lễ trong bụng, thu tay về, đắp lại tấm thảm nỉ bị nàng đẩy ra, mở cửa bước ra ngoài sắc thảo dược.
Xuân Thiên mơ mơ màng màng tới rạng sáng, nóng thì có gió mát nước trong, lạnh thì có chăn ấm hơi nóng.
Nàng uống mấy lượt thuốc, mới thấy khấm khá hơn nhiều.
Đôi mắt nàng mở to, xuyên qua lỗ thủng của gian nhà gỗ, nàng trông thấy Lý Vị đang bận bịu bên cạnh đống lửa.
Nàng đi ra, mặt trời vừa hé, trăng như ảo ảnh, tinh tú cô độc treo trên vòm trời, tia nắng ban mai nhạt như không nhòe khắp chân trời.
Sắc cây cỏ từ sẫm đến nhạt, từ màu của mực lại chuyển sang xanh lá.
Hàng vạn những khóm hoa be bé trắng vàng như bông lúa đung đưa giữa lớp cỏ xanh mượt.
Hai con ngựa nằm trong cơn gió se lạnh buổi sáng, lửa nổ tanh tách, canh nóng sôi sùng sục, đó là những thanh âm duy nhất ngoài tiếng gió lùa, còn gian nhà gỗ là sự tồn tại duy nhất trong thiên địa.
Người đàn ông cao lớn ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười, cằm lún phún sợi râu mới mọc.
Tựa như là, trên trời hay dưới trần gian, cũng chỉ có thế này mà thôi.
Nàng ngưng thở, giật mình bừng tỉnh, chậm rãi đi tới chỗ hắn, ngồi xuống cạnh hắn.
Lý Vị thấy nét mặt nàng có phần mệt mỏi, hai mắt mông lung, hỏi nàng: "Không ngủ thêm chút nữa sao?"
Xuân Thiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Tôi ngủ lâu quá."
Qua một lúc, nàng lại hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ạ?"
"Hai mươi lăm tháng năm."
Nàng xuất phát từ thành Cam Châu, sau bữa cúng bốn mươi chín ngày của Lý nương tử.
Tính ra, nàng đã rời khỏi thành Cam Châu hai tháng, dọc đường phải trì hoãn chẳng biết bao lần, gặp đủ loại cảnh ngộ, giờ đây chợt có cảm giác như đã cách cả một đời.
Nàng dự tính trong lòng: "Còn mấy ngày nữa là cúng một trăm ngày cho Lý nương tử."
Lý Vị gật đầu: "Trước khi ra Ngọc Môn quan ta đã nhờ Lục nương tử viếng mồ cúng kiếng, hấp bánh chia cho hàng xóm láng giềng."
Nàng rất ngưỡng Lý nương tử vì có được một gia đình toàn vẹn viên mãn, thở dài bảo: "Cha tôi đã đi sáu năm rồi, nhưng tôi vẫn không tin đâu, thậm chí còn không có di cốt, sao có thể nhận định sống chết ngay được chứ."
"Nhưng mọi người ai cũng nói với tôi, rằng cha tôi thực sự đi rồi."
"Mấy hôm trước tôi mơ thấy cha, tôi và ông nói nhiều điều lắm.
Sau đó tôi lại thấy một bộ xương khô, tay thì đang nắm một bàn tay xương trắng ởn, tôi còn nói nói cười cười với ông nữa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ông lại làm như không quen biết tôi, lớn tiếng quát tôi, xua đuổi tôi, nói tôi mau mau biến đi."
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động kể chuyện nhà mình.
Nàng phóng mắt ngắm nhìn cảnh vật ở xa, ngữ khí tiêu điều: "Cha ngày xưa...!chưa bao giờ nói chuyện hung dữ với tôi như vậy...!Chắc chắn là ông đang giận tôi...!oán tôi..."
Lý Vị đưa canh nóng cho nàng: "Cô hiểu lầm rồi, cha cô làm vậy là đang cứu cô đấy."
"Cô còn nhớ rõ không? Ở sa mạc Mạc Hạ Diên, chỉ có mỗi cô là nhìn thấy ảo cảnh." Lý Vị trấn an nàng, "Người ta kể rằng, trong sa mạc có một con nghêu thành tinh lạ lùng, tính nó cực kỳ thích soi mói, mỗi lần đi ngang qua đoàn lữ nhân là sẽ chọn lấy một người trong đó, bắt người này về làm bạn với nó.
Sau khi nó chọn người, nó sẽ cho mình người này xem một màn ảo cảnh hòng chiếm lấy linh hồn người đó.
Cô cứ mãi nhớ về cha cô, nên nghêu thành tinh đã cho cô thấy cảnh hành quân.
Đô úy Tiểu Xuân dưới suối vàng có biết, cũng sẽ không muốn cô ở lại sa mạc.
Khi màn đêm xuống, ông ấy mới đi vào giấc mộng của cô, giục cô nhanh chóng rời đi, chỉ là không ngờ cô lại bị nghêu thành tinh quấy nhiễu."
Nàng nhìn hắn nửa tin nửa ngờ, Lý Vị nở nụ cười dịu dàng: "Hơi của con nghêu xâm nhập vào cơ thể cô, phải uống nhiều thuốc một chút mới đẩy được hơi nghêu ra khỏi người."
"Sao có thể vậy được." Nàng bưng bát lẩm bẩm, tạm thời gác giấc mộng về cha ra sau đầu, "Tử bất ngữ Quái, Lực, Loạn, Thần*."
(*Tử bất ngữ Quái Lực Loạn Thần: Tử ở đây chỉ Khổng Tử, nghĩa là Khổng Tử không giảng luận về bốn việc quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần)
"Thiên hạ không thiếu cái lạ, con người thường tin vào quỷ thần nhất mà." Hắn cười.
Xuân Thiên uống hết thuốc, đứng dậy dạo bộ một vòng quanh gian nhà gỗ, hỏi Lý Vị: "Đại gia, sao ngài tìm được chỗ này?"
"Trước kia trong quân đi qua sa mạc Mạc Hạ Diên, tình cờ ngang qua đây, ở lại mấy ngày." Lý Vị nói giọng nhàn nhạt, "Nơi đây ban đầu là đất chăn nuôi của người Hồ.
Sau đó đường Y Ngô được trả về triều đình, lập Bắc Đình, những người dân du mục kia đều bị đuổi đi hết, từ đó rất hiếm người vãng lai."
"Đại gia là binh sĩ trong quân, hay là tướng lĩnh?"
"Hỏa đầu quân." Hắn giương cằm, như cảm thấy khá tự hào về tay nghề nấu nướng của mình: "Cô biết rồi đấy."
"Sau hỏa đầu quân thì sao? Sao hỏa đầu quân lại đi qua sa mạc Mạc Hạ Diên, lại còn bắn cung xuất sắc như vậy nữa." Nàng chậm chạp ngồi xổm trước người hắn, ngửa khuôn mặt tiều tụy mà lại khiến lòng người lay động, "Là kỵ binh, hay là cung thủ, trọng kỵ binh?"
Hắn có phần bất đắc dĩ, không nhìn người trước mắt, bèn dời tầm nhìn đi chỗ khác: "Là kỵ xạ trong Khinh Binh doanh."
"Thường làm công việc gì ạ?"
"Lúc rảnh thì xây lô cốt đào giếng, cày ruộng săn thú.
Chiến tranh nổ ra thì cầm đao rút tên, ra trận giết địch."
Cũng là lần đầu tiên nàng hiểu được thêm vài thứ về Lý Vị, thế nên cứ quấn lấy hắn kêu: "Đại gia, ngài kể cho tôi nghe về chuyện trong quân đi, kể về cha tôi, kể về ngài."
Hắn thấy hơi khó thở, bèn áp mu bàn tay vào trán nàng xem thử, chỉ sốt nhẹ, nóng một chút thôi.
Thấy hai má nàng hồng rực, dưới mắt có quầng xanh, hắn hỏi: "Còn khó chịu không? Ta dẫn cô đi hít thở không khí."
Xuân Thiên gật gật đầu.
Lý Vị huýt còi gọi Truy Lôi lại.
Truy Lôi nghe tiếng gọi của chủ nhân, nó thong thả chạy đến.
Con ngựa đỏ thẫm của Xuân Thiên cũng vui vẻ đi theo ngay sau.
Lý Vị xoay người lên ngựa, hắn ngồi trên lưng ngựa duỗi tay ra với Xuân Thiên.
Cả người nàng mềm oặt cạn kiệt sức lực, sao có thể tự cưỡi ngựa được.
Cân nhắc một chốc, rồi nàng quyết định đặt tay mình vào tay Lý Vị.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, khẽ dùng sức kéo nàng lên ngồi đằng trước.
Con ngựa đỏ thẫm nghi hoặc nhìn hai người cưỡi Truy Lôi đi xa, bỏ nó lại tại chỗ.
Nó chạy đuổi theo Truy Lôi được mấy bước, thấy chủ nhân của mình không hề có ý định ngoảnh đầu, nó lủi thủi quay trở về gian nhà gỗ, quỳ rạp xuống đất gặm cỏ.
Lúc trước đầu óc nàng cứ mê man không tỉnh táo, nên cũng chẳng phát giác ra chút khác thường nào.
Bấy giờ hai người ngồi trên ngựa, áo quần cọ xát vào nhau, Xuân Thiên có thể cảm nhận được độ rộng lớn của vòm ngực Lý Vị, xương cốt rắn chắc, vì thế trông nàng càng thêm phần nhỏ nhắn và yếu ớt.
Hơi thở dày đậm của người đàn ông trưởng thành như cái lồng nhốt nàng vào trong, khiến sắc đỏ trên mặt nàng lan tận mang tai.
"Ngồi cho vững, chúng ta đi lấy ít nước." Giọng nói thuần hậu của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu nàng, nhiệt độ cơ thể kề sát tấm lưng nàng, mang theo nhịp rung chuyển của lồng ngực, kéo dài truyền vào người nàng.
Xuân Thiên giả vờ trấn định, cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn không rên tiếng nào, tay túm chặt bờm của Truy Lôi.
Sau một lúc, Lý Vị đưa nàng nhảy lên một gò đất cao, phóng mắt nhìn xuống thảm cỏ xanh đậm phía dưới.
Con suối này nằm trong một vùng trũng, dòng suối không đủ để tụ thành hồ nước, chỉ tích trữ được thành một đầm nước nhỏ.
Cỏ xanh rì chung quanh đầm bé như cây kim, hệt một lớp lông măng xanh xanh.
Có chim gáy làm tổ trong bụi cỏ, bị bước chân của Lý Vị và Xuân Thiên làm hoảng sợ, nó đập cánh phành phạch bay biến ngay tức thì.
Giữa đám cỏ cây rậm dày có nấm trắng và dương xỉ, Lý Vị hái rồi bọc vào trong áo.
Xuân Thiên nhắm mắt đi theo sau lưng hắn, thấy hắn luôn có thể tìm được một số thứ thú vị trong đống cỏ giữa các khe đá, nàng xốc dậy tinh thần, thích thú lật trái tìm phải.
Lý Vị quay đầu lại, thấy trên khuôn mặt gầy gò xanh xao của nàng đã xuất hiện nét tươi tỉnh phấn chấn, hắn sợ nàng bị mệt, bèn nhét một nắm nấm trắng vào tay nàng: "Cầm ra bờ nước rửa đi, ta đi chỗ khác tìm vài thứ."
Xuân Thiên gật đầu, trở về bên đầm nước.
Mực nước của đầm không sâu, nước trong không có cá, bên đầm có mấy cọng lông chim và dấu chân.
Nàng chồng một ít đá vụn lên nhau, lót xuống mông ngồi bên đầm nước, nhìn Lý Vị đang lang thang giữa đám cỏ.
Bụi ngải cứu tươi tốt, nàng nhìn cái bóng mặt bên của hắn, dù đứng ngược chiều hay đối mặt đón lấy, thì đều có ánh sáng chói lọi chiếu rọi người hắn.
Đây chính là người trong "dã hữu man thảo"*.
(*Dã hữu man thảo là tên của một bài thơ trong tập Kinh Thi của Khổng Tử, nghĩa là "ngoài đồng cỏ mọc lan man".
Theo chú thích của Chu Hy, trai gái gặp nhau ngoài đồng ruộng đầy cỏ sương, cho nên phô trần chỗ ấy ra mà khởi hứng.
Nói ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra, thì sương lộ rơi xuống đậm đà.
Có một người đẹp, mày đẹp mắt trong, tình cờ không hẹn mà gặp nhau, rất thích hợp với ý nguyện của ta - theo thivien)
Lý Vị nhặt trứng chim, bắn chết một con chim gáy, xong xuôi mới quay về chỗ đầm nước.
Tay chân hắn lanh lẹ, rất nhanh thôi đã tẩy rửa sạch sẽ một đống nguyên liệu nấu ăn.
Ở chốn hoang vu đồng không mông quạnh này, có một hỏa đầu quân tay nghề tuyệt hảo, thế thì còn gì bằng nữa.
Trên đường về Lý Vị dắt ngựa, Xuân Thiên cưỡi trên lưng Truy Lôi về gian nhà gỗ.
Xuân Thiên thấy người hơi nhọc, ngồi tựa vào cái lán gỗ, bó gối nhìn Lý Vị tất bật nhóm lửa thổi cơm.
Hai người chỉ có một cái chén đồng, đặt trên lửa hầm canh gà.
Lý Vị bê chén thuốc qua đưa cho Xuân Thiên.
Thuốc này đắng đến độ Xuân Thiên phát hãi, Lý Vị thấy sắc mặt nàng biến đổi liên tục, lẳng lặng nhìn cái chén chằm chằm, sau đó lấy gói đường từ trong chiếc túi hai đầu ra đổ vào lòng bàn tay: "Cho cô ít đường ăn."
Sa mạc Mạc Hạ Diên nóng như lò lửa, gói đường trắng kia gần như đã chảy hết cả ra rồi.
Lý Vị lấy chủy thủ quết một ít, đưa tới trước mặt nàng.
Cho dù nàng có mệt cỡ nào, khi thấy miếng đường to như hạt đậu nằm trong bàn tay hắn, cũng không nhịn được toét miệng cười: "Đại gia, ngài thích ăn đồ ngọt lắm ư?"
"Cũng tạm." Lý Vị mỉm cười, sờ sờ chóp mũi mình, "Các cụ thường nói, có đường có muối, mới là tư vị, đi đường mang theo một ít, luôn có lúc cần đến."
Kể cũng lạ, nàng ở Lý gia nửa năm trời, vậy nhưng lại chẳng hề nhìn ra sở thích hay là những thứ mà hắn ghét.
Xuân Thiên bưng chén thuốc, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch, nàng vê viên đường rồi bỏ vào trong miệng, mím môi lại, chờ vị ngọt ngào dần dần hòa tan.
Nàng cười bảo: "Chợ Đông ở Trường An có một cửa hàng tạp hóa của một gia đình Hồ thương, chủ yếu bán đồ ngọt.
Kẹo sư tử nhà ông ấy bán là ngon nhất, kẹo màu sữa bò, vị như cam mật.
Có rất nhiều tiểu thị quan trong cấm cung cũng hay đến mua.
Ngay cả đương kim thái hậu cũng thích mê.
Đại gia hảo ngọt, lần sau có đi Trường An, nhất định phải nếm thử."
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nói những chuyện ấy với hắn, mi mắt cong cong: "Tôi thích kẹo sư tử lắm, nhưng mẹ tôi không cho tôi ăn, sợ tôi ăn rồi sâu răng mất.
Lần nào cha mua kẹo về đều phải lén giấu vào trong áo, không thể để mẹ tôi bắt gặp tôi ăn.
Mỗi khi ăn được một nửa, cha sợ răng tôi hư, thế là cướp lấy kẹo ăn hết thay tôi luôn.
Tôi trề môi không vui, cha lại mềm lòng, đồng ý lần sau sẽ mua nữa..."
Lý Vị ngồi bên cạnh nàng, gió thổi qua khuôn cằm với đường cong sắc nét của hắn, hắn nheo mắt, ngữ khí thả lỏng: "Ngon vậy sao? Đợi lần sau đi ta sẽ mua hai miếng ăn thử xem, cũng sẽ mang cho cô và Trường Lưu hai miếng."
Nàng ôm chân, giọng nhẹ nhàng: "Được thôi, thế tôi chờ đại gia tặng kẹo cho tôi ăn."
Canh gà có ngon mấy thì Xuân Thiên cũng chỉ uống được vài miếng.
Sau khi chắc bụng, nàng mệt rã rời, chỉ muốn ngủ.
Lý Vị thấy nhiều ngày nay nàng uể oải, thần trí mơ màng, bèn giục nàng nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nàng dụi dụi mắt, trở vào giường đá nằm.
Giấc ngủ này kéo dài, song nàng vẫn chưa thôi bất an, cứ trằn trọc liên miên, nói mê không dứt, tới tận xế chiều hôm sau mới tỉnh dậy.
Màn đêm buông xuống, nàng lại lên cơn sốt cao.
Hắn phát hiện trong cơn mơ nàng nghẹn ngào, là tiếng khóc nức nở của một đứa bé.
Lý Vị thấy nàng nhắm nghiền mắt, thút thít đứt quãng, cuối cùng không sao đành lòng, quyết định lay nàng dậy: "Sao lại khóc?"
Xuân Thiên bị đánh thức, hãy chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Tôi nhớ nhà..."
Nghe thế, hắn cũng ngẩn ra.
Tuy Lý Vị là cô nhi, nhưng Lý phụ luôn đối đãi với hắn như con ruột.
Sau đó lại lấy Lý nương tử, sinh hạ Trường Lưu, có hàng xóm bạn bè thân thiết.
Hẻm Người Mù chính là nhà của hắn.
Nhưng nàng làm gì còn nhà nữa đâu?
"Trong sân nhà tôi có trồng một giàn nho.
Hai mùa xuân hạ, dây leo bao quanh, sum suê xanh tốt, có thể ngồi dưới giàn nho hóng mát, ăn cơm, chuyện trò.
Mùa thu đến cây nho chín, cha và mẹ cho tôi trèo lên ghế hái quả nho.
Tiếc là cây nho già rồi, hằng năm chỉ có vỏn vẹn từng ấy chùm, còn chia cho láng giềng và nhà cậu nữa, số còn lại chẳng đủ cho một mình tôi ăn, phải ra chợ mua thêm.
Đông sang lá nho rụng, ngồi dưới giàn phơi nắng thực sự rất tuyệt." Nàng gối trán lên tay, từ từ nhớ lại.
Hắn đi pha thuốc, rót nước, chườm lạnh cho cái trán nóng hầm hập của nàng, lắng tai nghe nàng nói.
Xuân Thiên than vãn: "Ngặt nỗi, về sau có người tới thuê nhà, sợ có sâu bọ nên họ đã nhổ cả giàn nho đi, đổi thành cây ông lão.
Thật là, rõ ràng nuôi gà là nó có thể bắt hết sâu, tại sao phải nhổ giàn nho của tôi chứ."
Lúc bị bệnh hình như nàng nói nhiều hơn hẳn, cứ cằn nhằn suốt thôi.
Nói mệt rồi, lại chậm rãi khép mắt.
Lý Vị đỡ người nàng dậy để uống thuốc, nàng bị sốt, rơi vào mê man, không chịu uống, giấu mắt vào chỗ khác, đẩy cái chén hắn đang cầm ra, xẵng giọng: "Vừa uống rồi cơ mà, sao lại phải uống nữa?"
"Uống thuốc mới khỏe được, người mới không khó chịu." Hắn kiên nhẫn dỗ nàng, nàng vẫn không nghe, đánh đổ chén thuốc xuống giường đá.
Lý Vị đau đầu..