Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 70

Tất cả tường trong phòng đều được tô bằng hương liệu, lư hương đặt cạnh giường nhỏ, gian phòng ấm áp ngan ngát mùi thơm. Xuân Thiên cho nhóm tỳ nữ lui xuống, nàng nằm nghỉ trên chiếc giường La Hán, song cứ lăn qua lộn lại mãi chẳng tài nào ngủ nổi, dứt khoát cởi vớ ra, đi chân trần đến ôn tuyền. 

Khi bước ra khỏi ao nước, đang mặc quần áo thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt lục đục. Xuân Thiên tìm nơi phát ra âm thanh, đi lòng vòng một đoạn rồi đẩy một vách đá có hình dạng như một bức bình phong ra. Hóa ra một tiểu Hồ nô đang đỡ Lý Vị về, đưa Lý Vị lên giường. 

Hóa ra phòng ngủ của hai người có hành lang thông nhau, chỉ dùng một bức bình phong ngăn cách. 

Nàng ngửi thấy cả người Lý Vị sực mùi rượu, tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn trấn định, vỗ trán nhíu mày, mở cặp mắt như màu mực, đôi đồng tử sáng như tuyết, ánh mắt lại mông lung chẳng rõ phương hướng. Thấy nàng bước đến, hai con mắt đen kịt nhìn nàng chăm chăm. 

Xuân Thiên tức bụng, hừ nhẹ một tiếng, xoay người về phòng ngủ của mình. 

Nàng nằm ở giường La Hán thất thần một lúc lâu, chung quy là lòng dạ khó chịu, lại đứng dậy, đi tìm Lý Vị. Nàng ngửi mùi rượu nồng nặc khắp cả phòng, nhìn Lý Vị chống chân tựa vào giường, hai gò má phơn phớt đỏ, tay lần mò ấm trà trên bàn. 

Hắn với mấy lần, khó khăn lắm mới lấy được ấm trà, kế đó lại híp mắt đi lấy chén trà. Chén trà bạch ngọc bị bàn tay kia để vuột liên tiếp. Hắn bèn bỏ luôn chén, nghiêng miệng ấm trà rót xuống mặt, miệng dính nước ướt, giải khát xong, hắn đặt ấm trà lên bàn. Ấm trà mất thăng bằng rơi thẳng xuống đất “choang” một cái. Lý Vị như không nghe thấy, chỉ tựa giường nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Xuân Thiên nhìn bãi hỗn độn khắp mặt đất, nhíu mày, lắc đầu, nhặt ấm trà lên, đổ nước trà vào, đặt lại lên bàn. 

Nàng thấy Lý Vị khép hai mắt ngủ giấc ngắn, một tay gác ở tay vịn giường đỡ đầu, một chân chống lên, cảm thấy tư thế của hắn thật lơi lỏng, mang theo đôi phần biếng nhác. 

Thực ra, đây là lần đầu nàng thấy dáng vẻ ấy. 

Đầu ngón tay nàng đụng vào tay áo hắn, chọc chọc: “Lý Vị, ngài ngủ à?” 

“Đừng ngồi ở đây, quay về giường* ngủ đi.” 

(*Lý Vị đang ngồi ở giường La Hán, khác với giường ngủ bình thường) 

Người đàn ông nhắm mắt, không đáp lời. 

Xuân Thiên thấy hắn chẳng phản ứng gì, thở hắt một hơi, muốn đi, lại không thể nhấc chân bước khỏi. Mấy ngày nay có mặt Vương Bồi nên hắn không thường ở cạnh nàng. Nàng lướt mắt nhìn hàng mày của hắn, lưu luyến di chuyển xuống cái mũi, bờ môi, rồi đến chân tay thon dài của hắn. 

Xuân Thiên siết chặt tay mình, cảm giác tim đập như sấm, miệng khô lưỡi khô.   

Ban nãy trong tiệc rượu, cảnh tượng hắn mỉm cười nhìn vũ nữ, đôi đũa bạc gõ nhịp xuống cái đĩa cái chén, cùng với cô tỳ nữ mời rượu dựa trước ngực hắn, giờ đây lần lượt hiện lên trong đầu nàng. 

Hóa ra hắn cũng có lúc lả lơi thoải mái tới vậy, nhưng… hai người họ, chưa bao giờ như thế cả… 

Nàng cũng không biết cảm giác mất mát từ đâu mà đến với mình. 

Ma xui quỷ khiến, Xuân Thiên cúi người xuống, trong lòng như có con nai con xô đụng khắp nơi, đầu ngón tay run rẩy khẽ chạm vào mặt hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Lý Vị.” 

“Lý Vị…” Là tiếng nỉ non lặng lẽ. 

Người đàn ông say rượu đột nhiên mở mắt nhìn nàng không chớp mi, hai mắt sáng trong như tinh tú, ẩn bên trong lại như có ngọn lửa đang đốt cháy âm ỉ. 

Lý Vị chỉ nghĩ mình đang trong mơ, lúc cơ thể bồng bềnh như đang cưỡi mây đạp gió, trước mắt bất ngờ xuất hiện khuôn mặt kiều diễm, đôi môi đỏ mọng ướt át, con mắt đen trắng rõ ràng, mái tóc lụa đen tuôn chảy nơi đầu vai. 

Toàn thân hắn khô nóng không chịu nổi, hơi nóng và hơi rượu hệt con rắn độc chạy khắp huyết mạch hắn, trong tai là tiếng máu chảy ào ào, nghe gì cũng thấy không chân thực. Ánh nhìn hắn chiếm lấy làn môi xinh tươi mềm mại, như thể là cánh hoa yêu kiều. 

Người đàn ông cố gắng kiềm chế, không đưa tay chạm vào. 

Mùi hương thoang thoảng kéo dài ngấm vào thể xác, nguồn nước nóng rực cuồn cuộn sôi trào bắn tóe trong thân thể. 

Xuân Thiên thấy hẳn mở mắt dậy, phát hiện tâm tư rạo rực của mình, cả người nàng cứng đơ, hai tai đỏ như máu, mặt đỏ phừng phực, quên cả thu tay về, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mềm oặt run rẩy: “Lý Vị, tôi…” 

Hắn nhìn nàng chăm chú, lẩm bẩm gì đó, có chút phiền não, khẽ nở nụ cười phong lưu: “Là mơ ư…” 

Nàng sửng sốt, gánh nặng trong lòng tức khắc được hóa giải, đang định đi ra khỏi đây, bỗng hắn bắt lấy tay nàng: “Đừng đi.” 

Bàn tay thô to nắm chặt ngón tay nàng vuốt ve. Ngón tay mảnh khảnh của nàng cọ vào lòng bàn tay hắn, có thể cảm nhận được chút ngưa ngứa từ những vết chai sần ráp cứng ở tay hắn. Đôi mắt đen của hắn bỗng dưng tối sầm lại, bên tai nàng là tiếng thủ thỉ cực thấp: “Tay cô sao lại lạnh thế này.” 

Hắn dằn nén cảm giác đau đớn ngập đầy xuống, thanh âm đột nhiên trở nên khàn khàn, vừa khát vừa nóng, tia sáng trong mắt như tơ nhện, quấn lấy nàng như quấn con mồi rồi kéo nàng lại gần: “Tay cô sao lại lạnh thế này.” 

“Lý Vị…” Nàng thấy giọng hắn rất lạ kỳ, nhưng chính bản thân nàng cũng chẳng khá hơn là bao, giọng nói run run nghe vào tai có khác nào tiếng nữ tử đáng yêu nũng nịu. 

“Ừ…” Hắn khàn giọng đáp lại, như cát vụn chảy qua tai nàng. 

Mặt Xuân Thiên nóng bừng như lửa thiêu, môi lóe ánh nước, ngập ngừng: “Lý Vị… ngài buông tay đi…” 

Hắn chăm chăm nhìn thẳng vào môi nàng, rồi sau đó đứng dậy khỏi giường, áp sát người nàng, nhìn từ trên cao xuống, hai ngón tay nâng cằm nàng lên, vỗ về khuôn mặt nàng dọc theo quai hàm. 

Họ dựa quá gần nhau, gần tới nỗi hơi thở nàng như ngập hẳn trong men rượu nóng hổi của hắn, cảm tưởng hình như mình cũng sắp say đến nơi rồi. 

Hắn liếm đôi môi khô, khát vô cùng, bèn cúi thấp người, dán cánh môi khô khan đói khát lên môi nàng, hôn lấy nàng. 

A, đó là… môi hắn…

Thoạt đầu cùng lắm chỉ là một cái chạm nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, môi vuốt nhẹ qua môi. 

Hắn nếm được ngon ngọt, thấy vẫn không đủ, càng lúc càng khát tợn. Nàng chẳng biết gì, đôi môi run rẩy giữa nhịp tim gấp gáp và hô hấp dồn dập. Hắn cũng lỗ mãng, càng thêm cọ sát, nghiền ép môi nàng. 

Hắn muốn nhiều hơn nữa, hành động càng lúc càng nôn nóng, hơi thở càng lúc càng khó khăn, yết hầu càng lúc càng căng chặt. Nàng bị buộc phải hơi hé môi, bờ môi nóng rực lửa cạy môi nàng ra, đầu lưỡi ướt át thấm đẫm vị rượu luồn vào, mút lấy dòng mật và suốt ngọt ở trong.

Cơ thể Xuân Thiên run bần bật, hai tay nàng buông thõng bên người, chỉ cần nàng nhẹ đẩy hắn ra là có thể thoát khỏi tình cảnh khó bề tưởng tượng này. Nhưng người nàng cứ như bị đóng đinh, khiến nàng chẳng cách nào nhúc nhích. 

Môi lưỡi quấn quýt, nước bọt hòa trộn, nhiệt độ nóng bỏng quyện cùng mùi rượu trong hơi thở Lý Vị bao phủ mặt nàng. Nàng choáng váng ngây ngất nhắm mắt lại, mặc cho hắn cướp lấy. 

Cơ thể dễ vâng theo hơn lý trí. 

Nụ hôn sâu ấy nồng nàn và mê say bất ngờ. 

Hương rượu cuồn cuộn, thể xác gào thét điên cuồng, tiếng ngọn lửa bùng cháy dội vào đầu, tâm trí kêu gào muốn thiêu rụi người trong lòng, phá hủy cốt xương của người trước mặt này đi rồi nuốt cả vào trong bụng, không để chừa một chút máu thịt nào. 

Hắn cũng là đàn ông trẻ tuổi sức sung, mười mấy năm cô đơn và kìm nén. Hiện giờ lần nữa gặp gỡ, không là đêm nay thì không được, không là người trước mắt thì không thể, muốn ôn hương mềm mại, muốn đắm chìm trong mơ. 

Muốn gặp lại người trong giấc mộng tuyệt đẹp hơn mười năm kia.

Cánh tay dài ôm lấy eo nàng, chỉ nhẹ nhàng xô đẩy, nàng đã ngã vào vòng ôm rộng rãi nóng hừng hực, mùi hương phảng phất nơi chóp mũi là hơi thở quen thuộc quấn quanh người nàng ngày đêm. 

Hắn hôn sâu như muốn nuốt chửng nàng hoàn toàn, nước động vỗ bờ, sóng to cuộn trào, mưa rền gió dữ, thổi quét nàng đến chỗ sâu thẳm không thấy được mặt trời, mãi mãi không thể rời đi. 

Nàng mềm oặt tựa một giọt sương sớm đọng trên đầu lá, cơ hồ không nhấc nổi ngón tay. Trong đầu là những mảnh vụn đầy màu sắc khiến nàng mê muội. Nàng hít vào hương rượu ngọt lành ấm nóng của hắn, dưới cái hôn trằn trọc của hắn, lòng dạ nàng chất chứa nỗi niềm lo lắng vô hạn và cơn đau kỳ dị, có cảm giác run rẩy tê dại gần như sung sướng, từng chút lan tràn khắp cơ thể. 

Thanh âm trào khỏi cổ họng, là một tiếng rên rỉ nhũn cả tim. 

Bàn trên giường bị hai người đá lăn ra tấm thảm dưới đất, ấm trà đổ xuống, tạo thành tiếng vang trầm thấp nghẹt thở. Xuân Thiên chậm chạp phục hồi thần trí. 

Hắn chống tay bao vây người nàng, cơ thể dán sát nhau, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu hun hút. 

Mùi hương ám muội thoang thoảng trong phòng, đằng sau lưng hắn là ngọn nến soi chiếu sáng tỏ, trước người lại là một bầu u ám tĩnh mịch. 

Nhịp thở của hắn trở nên mất trật tự, mắt đen kịt lặng im, có ngọn lửa mãnh liệt cháy giữa đôi con ngươi, đó là khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn của nàng. 

Đi qua ngàn sông vạn núi, cuối cùng nàng đã đi vào mắt hắn, một con người bé nhỏ, một con người lẻ loi, rốt cuộc đã có nơi nghỉ tạm. 

Xuân Thiên thậm chí chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nụ hôn của hắn lại hạ xuống. 

Trêu chọc và khát vọng, cực lực khuấy đảo, mút vào, nhấm nháp lưỡi nàng, như thể đó là món tuyệt nhất thế gian. 

Đầu ngón tay chai sần vén tấm áo trắng mỏng manh của nàng lên. Nàng cứng đờ người như bị sét đánh, tim đập loạn xạ, cơ hồ ngưng thở. 

Tựa dung nham gặp băng tuyết, cuồng phong gặp tơ liễu. 

Đầu óc thoáng chốc tỉnh táo lại, Xuân Thiên giờ mới biết sợ, ra sức né tránh nụ hôn của hắn, đẩy vòm ngực nặng trịch của hắn ra, vùng vẫy muốn đứng dậy: “Lý Vị.” 

“Lý Vị… đừng…” 

Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ khát khao không thể kiềm chế, ánh mắt vừa kiên định vừa tối tăm, bá đạo mà tàn nhẫn, khó lòng chịu đựng, nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt. 

Hai tay trước ngực bị bàn tay to lớn của hắn kìm chặt, bẻ quặt lên trên đầu. Nàng như con cá nảy trên thớt gỗ, hắn giam cầm nàng, khiến nàng không thể động đậy. 

Nàng chưa bao giờ biết hắn lại có lúc ngang ngạnh như vậy, vừa tức vừa sốt ruột, vừa sợ vừa hoảng, khóe mắt ứa ra mấy giọt lệ trong suốt, hai chân đá tứ lung tung dưới người hắn: “Lý Vị, ngài tỉnh lại đi.” 

Khuôn mặt đỏ lừ lừ dán vào cần cổ mát lạnh của nàng, hơi thở nóng rẫy phả vào chỗ da thịt nàng trần trụi. 

“Lý Vị… Lý Vị… đừng như thế…” Nàng run rẩy cầu xin, bật khóc nức nở. 

Hắn biết là ai đang gọi hắn, hắn ngước mắt lên, hắn nhận ra nàng. 

“Xuân Thiên… đừng sợ… đừng sợ…” Giọng hắn khàn đặc, chẳng biết đang gọi nàng, hay đang tự nói với mình: “Xuân Thiên.” 

Thanh âm khàn khàn truyền vào tai nàng giống như chứa độc, mùi rượu và mùi đàn ông khiến nàng váng vất. 

Mùi rượu nồng nàn, hương ngọt đậm đà, mặt Xuân Thiên đỏ như rỉ máu, run run gọi hắn: “Lý Vị… đừng như thế…” 

Nước mắt lăn dài dọc từ khóe mắt len vào tóc. 

Hắn chậm rãi buông bàn tay kìm kẹp tay nàng ra, đặt người xuống cạnh nàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, nhìn nàng chăm chú: “Suỵt, đừng khóc… đừng sợ… đừng sợ… là mơ thôi…” 

Nàng bất lực lắc đầu. 

Hắn cầm tay nàng áp lên lồng ngực phập phồng của hắn, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng…” 

Dưới tay là ngực người đàn ông dày rộng, ấm áp, có nhịp tim đập thình thịch nặng nề mà vững chắc. 

Nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng. 

Nàng hấp háy mũi, hai mắt phiếm nước nhìn hắn, giọng khe khẽ, mang chút tủi thân: “Lý Vị, ngài uống say rồi.” 

“Ừ.” Hắn ngửi mùi thơm trên người nàng, hôn lên thùy tai nàng: “Nên nàng đã đến rồi.” 

Thùy tai xinh xắn hồng ửng bị đầu lưỡi nóng ran của hắn cuốn lấy. 

Xúc cảm nhạt nhòa kia đột ngột phóng đại, như cỏ dại cắm rễ sâu dưới lòng đất, hòa cùng dòng máu chảy dọc khắp cơ thể, khiến người nàng run giật từng hồi. 

“Suỵt…” Hắn phát hiện nàng đang run sợ, bèn để môi mình bịt kín môi nàng. 

Nụ hôn này trộn lẫn mọi thứ, vừa dịu dàng vừa dữ dằn, vừa ướt át vừa thèm muốn, vừa mới xoa dịu đã lại khiêu khích, như một con cá đang đuổi theo một con cá khác, đùa giỡn chòng ghẹo. 

Khi môi lưỡi triền miên, hắn buông một tiếng thở dài trầm trầm: “Xuân Thiên…” 

Mười ngón tay siết chặt, hắn nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nàng, khung xương mềm mại, lành lạnh, trắng nõn như ngọc, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa ý. 

Sắc hồng nhuộm đôi má nàng, bàn tay mềm yếu nên chẳng thể giãy khỏi tay hắn. 

Lý Vị dán mặt mình vào mặt nàng, trán tựa trán, mũi chạm mũi, môi răng kề sát, men rượu tỏa nồng. 

Sau đó hắn mở mắt ra nhìn thẳng vào nàng, màu mắt trầm đục, gọi tên nàng, ánh mắt sâu thẳm lại nhuốm nét ưu thương: “Xuân Thiên…” 

(còn tiếp) 
Bình Luận (0)
Comment