Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 72

Bất tri bất giác, đã đến mùa thu lạnh.

Cây cỏ trông gần thì xanh tươi mơn mởn. Tuy nhiên nhìn từ xa, ngay cả đồng cỏ xanh ngát chẳng biết khi nào đã rặt một màu khô vàng. Gió rét cuốn bay đá vụn, thành Y Ngô náo nhiệt phồn vinh, nom cũng nhuốm thêm đôi phần hiu quạnh.

“Chị ơi, không nhìn thấy Y Ngô nữa rồi, em thả rèm xuống nhé.” Thiện Thiện thấy Xuân Thiên vẫn dõi mắt nhìn về cửa thành Y Ngô đằng xa xa, bèn nhỏ giọng nói.

Nàng lấy lại tinh thần, mắt ánh lệ long lanh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình quay trở lại. Nếu không vì gặp được những con người thiện chí trong suốt cuộc hành trình này thì nàng đã chết giữa đường từ lâu. Nhìn lại quá khứ của mình, tuổi mới độ mười lăm, từng có hạnh phúc vô tận, từng có bi thương và bất lực, cũng có những tự trách và thống khổ sâu sắc, cũng từng có sự giải thoát và niềm vui ngắn ngủi.

Có rất nhiều thứ đã trở nên tầm thường không đáng kể, cũng có những thứ lại trân quý vô cùng.

Xe ngựa và đoàn người đi dọc theo dấu chân trên đường Y Ngô để trở về. Lý Vị dẫn nhánh quân đội tiễn đưa này, Vương Bồi cưỡi ngựa đi theo làm tùy tùng cho Xuân Thiên, thi thoảng nói dăm ba câu cho nàng đỡ buồn. Ông ta cũng là nhân sĩ Hà Tây, nhiều năm vào Nam ra Bắc, những chuyện thiên văn địa lý, tập quán con người, cứ chậm rãi kể, nghe lý thú hơn Lý Vị nhiều.

Tính ra, nửa năm nay Vương Bồi bôn ba tìm nàng nên có gặp một số chuyện. Xuân Thiên liên tục xin lỗi, cảm giác hết sức có lỗi với ông ta.

“Thực ra cũng không có gì.” Vương Bồi ngồi ngoài xe ngựa cười to, “Cùng lắm là ta mất chút phí đi đường thôi, so với mọi người thì còn chẳng vất vả bằng một phần mười.” Ông ta thành thật nói, “Hiện giờ tìm được nữ lang, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ chờ Vương gia ban thưởng.”

Xuân Thiên nghe vậy gật đầu mỉm cười, nhúc nhích ngón tay mảnh khảnh túm lấy tà váy dài.

Đoàn người lên đường vội vàng, vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy. Nàng biết con đường này hoang vắng, song luôn thán phục Vương Bồi ngày nào cũng có những thú mới lạ chọc nàng vui vẻ. Có lúc là một bộ chuỗi móc xích* tinh xảo. Có lúc là một món ăn nổi tiếng đến từ vùng nào đó. Có lúc lại mà món đồ chơi mộc mạc đáng yêu. Tuyệt đối không để nàng cảm thấy chút nhàm chán, cô đơn hay không được tôn trọng nào trong cả lộ trình đằng đẵng.

*Chuỗi móc xích

Thiện Thiện tuy nhỏ nhưng rất thích cười, khi cười rộ lên là chỉ thấy mỗi hàm răng trắng bóc như tuyết, hai con mắt híp thành một đường ti hí, hết sức dễ thương. Tính cô bé trẻ con, nhưng hầu hạ mọi sinh hoạt hằng ngày của nàng thì thành thạo lắm, khiến Xuân Thiên thấy rất dễ chịu.

Vương Bồi và Thiện Thiện đều rất được người khác quý mến.

Bắt đầu từ cái đêm ở nhà An Vạn Kim, nàng ít có cơ hội nói với Lý Vị mấy câu, quan hệ của hai người trở nên cực kỳ vi diệu và kỳ dị, như gần gũi mà như xa cách muôn phần. Xưa kia hai người như hình với bóng, giờ đây người làm bạn cùng nàng lúc nào cũng là Vương Bồi, còn Lý Vị có vẻ ở chung khá hòa hợp với đội sĩ binh kia, cùng ăn cùng ngủ, cùng vào cùng ra.

Vương Bồi cũng nhận ra bầu không khí lạ lùng giữa hai người, lúc nói chuyện với Xuân Thiên chốc chốc lại liếc qua nhìn Lý Vị, thấy thần sắc hắn bình tĩnh trước sau như một, cũng nói với Lý Vị đôi câu: “Có thể dựa vào năng lực bản thân đi từ sa mạc Mạc Hạ Diên tới nước Đột Quyết, rồi trở về mà không hao tổn cọng lông sợi tóc nào, các hạ thực sự rất giỏi, mỗ bội phục.”

Lý Vị cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi lại có phần hối hận, nếu sớm biết Vương huynh đi ở sau tìm người thì cũng không cần thiết phải phí tâm sức nhiều như thế. Để Vương huynh hỗ trợ ngược lại thuận lợi hơn một chút.”

Xuân Thiên ngồi bên trong xe, nghe thấy những lời ấy, bỗng chốc tim như ngưng đập, nghẹn ức ở cổ.

Mùa thu ở ải Bắc đến nhanh vô cùng, chẳng biết buổi sáng hôm nào, sương sớm đã phủ đẫm mái ngói. Cỏ lác trong sa mạc hoang liêu thoáng chốc bị thổi bay đi chút sắc xanh cuối cùng, rùng mình co rúm thành một bụi vàng tro.

Ban đêm nghỉ chân ở trạm Khổ Thảo, thời tiết rét lạnh, thở ra cả sương. Dịch trạm đơn sơ, đoàn người Xuân Thiên chen chúc chật đầy dịch quán. Thiện Thiện dọn hết chăn gấm, lư hương, bàn trà trong thùng xe xuống dưới.

Lý Vị giắt roi ngựa vào giữa eo, giúp đỡ Thiện Thiện chuyển đồ vào phòng.

Hắn đặt lư hương trong tay lên bàn, thấy Xuân Thiên cởi mũ trùm đầu xuống, ngồi lẻ loi một mình dưới mái hiên. Thái dương tỏa nắng chói lọi, hắn ngẫm nghĩ, bèn cất bước tiến tới.

Hai ngày nay, hai người chưa nói với nhau được câu nào. Vì trong lòng cả hai đều có điều hổ thẹn.

Xuân Thiên nghe có tiếng bước chân, khóe mắt thoáng trông thấy bóng dáng Lý Vị, đầu nàng xoay sang bên khác, né tránh hắn.

Lý Vị bắt gặp động tác đó của nàng, khựng chân lại, đứng cách nàng vài bước, nhìn sườn mặt dịu dàng và cần cổ thon thả, cân nhắc nhiều lần, hỏi nàng: “Ngoài dịch Khổ Thảo có một bãi cát đỏ, khi tà dương chiếu xuống, cát có màu như ráng mây chiều, có muốn đi ngắm không?”

“Không cần đâu.” Nàng khẽ giọng đáp.

“Được.” Hắn gật đầu, sải bước đi ra.

Nàng nghe tiếng bước chân hắn, lòng như lá dâu bị tằm đục rỗng tuếch, cực lực kiềm chế, cố nén không quay đầu lại.

Có Thiện Thiện và Vương Bồi bầu bạn, Lý Vị ở cạnh nàng dường như không còn quan trọng gì.

Tâm trạng Xuân Thiên càng thêm phiền muộn, càng tới gần Ngọc Môn, ý cười trên mặt nàng càng ít hẳn. Thiện Thiện khó mà chọc cho nàng cười được nữa.

Vương Bồi đi hỏi Lý Vị: “Hai người cãi nhau à?”

Lý Vị cụp mắt, lắc đầu, sắc mặt lãnh đạm, chậm chạp nhấp một ngụm rượu.

“Đi khuyên đi, dù sao tuổi cô bé còn nhỏ, có tâm sự gì cũng chỉ nói với anh.” Vương Bồi cười khổ lắc đầu.

“Cô ấy tránh tôi.” Lý Vị chau mày, lòng dạ nôn nóng cực độ.

Lúc đoàn người đi tiếp tới trạm Lãnh Tuyền thì có muôn vàn cảm khái, đồn trú từng bị hỏa thiêu nay đã xây dựng lại, chỉ có góc tường loáng thoáng vẫn thấy vết tích của trận hỏa hoạn. Xuân Thiên quan sát dịch trạm ngày ấy mình bỏ qua, khắp nơi trong đồn hãy còn đó dấu vết lửa cháy. Có rất nhiều tiệm thóc, quán trọ đều được sửa sang lại lần nữa. Tuy có phần sơ sài, nhưng cuộc sống người người rất nhộn nhịp.

Lúc trước dịch quán chỉ bị cháy nửa dãy nơi sứ giả Cao Xương từng ở, hiện giờ hẵng đang trùng tu. Vương Bồi bố trí cho Xuân Thiên và Thiện Thiện ở hậu viện của dịch quán. Trong viện có cây ngân hạnh cao ngất, lá cây đã rụng hơn nửa, trên cành cây gầy gò lấp ló mấy quả khô đung đưa giữa gió rét.

Đêm xuống vẫn trằn trọc khó đi vào giấc ngủ, Xuân Thiên khoác áo ngồi dậy, thấy Thiện Thiện cuộn tròn người ngủ say sưa trên ghế nhỏ. Đằng trước có tiếng cười nói ầm ĩ, nàng bèn đi tìm nơi âm thanh phát ra. Khoảng đất trống đang trong quá trình tu sửa ở tiền viện có một nhóm người ngồi thành vòng tròn, chính giữa nhóm lửa, binh sĩ, lữ khách qua đường, công nhân sửa nhà ở ngồi vây quanh lửa trại uống rượu nói chuyện. Có một người Ba Tư áo mũ trắng thổi sáo bên đống lửa, ở cạnh là một con rắn vừa nhỏ vừa mảnh. Rắn kia cắn một đồng tiền bạc, vặn vẹo thân mình một cách khoa trương theo tiếng sáo khiến mọi người liên tục ném tiền xu cho nó.

Nàng liếc mắt cái đã thấy Lý Vị giữa đám người, hắn đội mũ trùm đầu ngồi giữa đám người, ánh lửa màu quýt chiếu rọi gương mặt hắn.

Xuân Thiên đứng sau cây cột nhìn hồi lâu, sau đó lặng lẽ quay về.

Hơi lạnh làm cóng tay, nàng lại không muốn về phòng, thế là bèn ngồi dưới tàng cây ngân hạnh trong đình, ngửa đầu nhìn sao trời cao xa. Tinh tú như đóng băng, rải xuống nhân gian chẳng biết là tia sáng hay sương mờ.

Hắn hỏi bằng một giọng trầm thấp thuần túy: “Không ngủ được sao?”

Lý Vị choàng mũ trùm đầu lên vai nàng: “Trời lạnh, phải mặc nhiều một chút.”

Mũ trùm đầu mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hắn bao phủ nàng. Nàng hít sâu một hơi, đây là hơi thở nàng quen thuộc, là hơi thở khiến lòng nàng rung động.

Hắn ngồi xuống cạnh nàng: “Còn vài ngày nữa là đến Ngọc Môn Quan rồi.”

“Ừ.” Nàng khẽ đáp.

“Đi gặp Trường Lưu không?” Hắn hỏi.

“Được.”

Hắn lấy túi rượu ra uống mấy ngụm, thấy có bàn tay mảnh mai đưa tới trước mặt, hắn nuốt ngụm rượu xuống, đưa túi rượu cho nàng.

Nàng ôm túi rượu của hắn ngửi ngửi. Bấy giờ trong túi là một loại rượu khác, mùi rượu dịu êm, vị ngọt, nàng cũng uống liền mấy miếng rồi bị hắn lấy đi mất: “Uống nữa cô sẽ thành con ma men đấy.”

Nàng nhấm nháp dư vị cay ngọt, lặng thinh không lên tiếng, chỉnh trang làn váy của mình.

Hắn tiếp tục uống từng ngụm rượu.

Hai người im lặng một lúc lâu, cứ vậy ngồi dưới tàng cây ngân hạnh. Vầng trăng lạnh lẽo, ngạo nghễ xa xăm, gió rét xào xạc, lá cây ngân hạnh vàng ruộm lay lắt trong không trung, cuối cùng lặng yên bay xuống cạnh chân hai người.

“Cô không thể ăn nhân ngân hạnh.” Lý Vị ngẩng đầu nhìn cây hạnh thẳng tắp trên đầu, đột nhiên nói.

“Ừ.” Nàng cũng ngẩng lên, đầu cành có mấy quả ngân hạnh bé xíu treo lủng lẳng, “Sẽ bị ngứa.”

Nàng hạ tầm mắt xuống, vô thức liếc qua hắn, hắn cũng nhìn sang. Xuân Thiên giật mình, ánh nhìn trong một khoảnh khắc chớp nhoáng ấy đong đầy dịu dàng, chất chứa thứ ánh sáng rực rỡ không chút che lấp, khiến lòng nàng bỗng dưng xao động, như rơi vào hũ mật.

Cả hai người đều ngẩn ra, chợt cùng quay mặt đi.

Nàng cúi đầu, nhặt lên một phiến lá ngân hạnh xinh xắn rơi trên tà váy: “Chắc là Trường Lưu đợi sốt ruột lắm, đâu ngờ lại đi lâu như thế, cũng không ngờ tôi lại ở Hà Tây lâu tới vậy.”

“Giờ này năm ngoái, lần đầu tiên ta gặp cô ở Hồng Nhai Câu.” Hắn nói.

Lúc này nàng mới ngạc nhiên phát hiện họ đã quen biết được một năm, thời gian trôi nhanh như gió thoảng, nhưng lại có cảm giác đoạn thời gian ấy kéo dài đằng đẵng, mỗi một ngày đều đáng khắc ghi trong ký ức của nàng, để nàng cẩn thận nghiền ngẫm.

“Lần đầu tiên tôi gặp ngài là vào tháng Chạp, ngài về từ trường An, dáng vẻ phong trần, mệt mỏi đẩy cửa đi vào. Trong tay tôi là một vốc tuyết, tuyết vỡ tan văng đến cạnh giày ngài, bị ngài giẫm nát dưới chân. Ngài bước vào, hỏi vết thương của tôi đã khá lên được chút nào chưa.”

Hắn bất ngờ cười rộ lên, ngày ấy cặp mắt đen trắng rõ ràng ngập tràn sửng sốt của nàng nhìn hắn chằm chằm, cảnh giác hệt con nai con trong núi. Hắn thình lình đụng phải rồi thất thần, cứ như vừa xâm nhập vào lãnh địa của người khác.

Hắn nói: “Ngày ở Hồng Nhai Câu, ta cứu cô từ dưới đất lên, thực ra cô đã mở mắt nhìn ta, sau đó… cô cắn ta một cái…”

Lời này hắn không nói với bất cứ người nào khác, ngay cả chính bản thân Xuân Thiên cũng chẳng nhớ rõ: “Sao có thể…”

Lý Vị nói chầm chậm: “Lần đầu tiên ta gặp một tiểu nha đầu bị thương nặng, trong tình huống đó mà vẫn có thể liều chết để cắn người.”

Mắt nàng dừng ở cánh tay hắn, khi đó nàng cắn ở đâu, hắn có đau hay không, vẻ mặt trông ra sao. Giọng nàng bỗng có chút nghẹn ngào: “Lý Vị… cảm ơn ngài… đã làm nhiều thứ cho tôi như vậy.”

Hắn khẽ khàng an ủi: “Không cần cảm ơn ta, lòng ta… sẵn sàng làm những việc đó.”

Hắn nhìn một ngón tay nàng vẽ vời trên ô gạch đen một cách bất quy tắc, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Thời gian này, vì sao lại không vui?”

Nàng nghe vậy thì ấp úng: “Đâu có không vui… Chỉ là, thỉnh thoảng nhớ đến cô của tôi… Lúc tôi đi không nói lời từ biệt với cô, cũng không nghĩ rằng cô sẽ nhờ Tĩnh vương tìm tôi, không nghĩ rằng, thế mà tôi vẫn có ngày trở về…”

Ánh mắt nàng có phần mông lung: “Tôi không biết, tôi phải về Trường An, về nhà cậu tôi kiểu gì.”

Vốn dĩ muốn từ bỏ hết thảy, lên đường với tâm thế mặc kệ sống chết, nhưng cuối cùng nhờ có hắn che chở, nàng lại an toàn quay trở về nhà.

“Ta cũng làm cha, biết nỗi khổ tâm của bậc cha mẹ. Cô của cô tuy nhu nhược, thân bất do kỷ, song có thể thấy được bà ấy rất quan tâm cô, đợi sau khi về…”

Lý Vị nghẹn ứ, trước sau gì nàng cũng phải về, phải về chôn cất cha, phải trả lại cho cha sự trong sạch.

Thật lâu sau, hắn cất giọng buồn buồn: “Tới Cam Châu rồi, về hẻm Người Mù cùng ta nhé?”

Nàng không biết trả lời thế nào, trầm mặc một lúc, trả lời hắn: “Tôi không biết.”

Nàng nói: “Đó là nhà của ngài.”

Lý Vị gật đầu.

Hai người không nói năng gì, trong đình trống huơ trống hoác, bên ngoài có tiếng nói chuyện râm ran của lữ nhân truyền vào. Một cụm mây đùn lướt qua trên bầu trời khuất lấp nửa vầng trăng, sương đêm lạnh lẽo càng dày đặc.

Hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng lên tiếng, chìa tay nắm chặt bàn tay buốt giá của nàng trong tay mình, hà hơi sưởi ấm cho nàng.

Trái tim nàng run lên vì luồng hơi ấm áp ấy, thế rồi không kìm được, mắt nhắm lại, nhân lúc nơi đây không người, áp mặt xuống đầu gối hắn: “Lý Vị… mau vào Ngọc Môn Quan thôi.”

Họ sẽ không chỉ còn là hai người nữa, vẫn còn có rất nhiều người.

“Ừ.” Hắn vuốt tóc nàng, muốn hỏi nàng một câu, nhưng vẫn dằn xuống.

Cô có bằng lòng về nhà cùng ta?

(còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment