Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 85

Thái tử có chút nản lòng thoái chí.

Tết Nguyên Tiêu giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, đêm mà nhộn nhịp hệt ban ngày, hoàng thành nguy nga cách đó ít xa, du khách trên đường ngoài phố vui đùa ầm ĩ, nàng hèn mọn cầu xin y hãy để nàng được toại nguyện.

Sau đêm này, một khoảng thời gian rất lâu thái tử không đến Tĩnh vương phủ, Xuân Thiên cũng gần như đóng cửa chẳng bước ra.

Phồn xuân, nàng đón sinh nhật mười tám tuổi, vẫn tới chùa Thanh Long thỉnh Phật cho cha như cũ, nào ngờ lại gặp cố nhân ở Lạc Du Nguyên.

“Chị ơi.” Thanh âm kia vừa xa lạ vừa có phần quen thuộc, là tiếng của một thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng.

Xuân Thiên sửng sốt hồi lâu, cuối cùng phấn khích giơ tay: “Trường Lưu.”

Trường Lưu mười bốn tuổi đã rất cao, có thể đứng so vai với nàng, vậy mà nàng lại phải ngẩng mặt nhìn cậu nhóc. Đường nét gương mặt sắc sảo hơn, phảng phất đôi chút ngây ngô, khoác chiếc áo choàng màu xanh lơ, trông nhã nhặn thanh tú.

Trường Lưu giống Lý nương tử, nhưng mặt mũi lúc này lại có vài nét giống cha mình, cặp mắt đen láy kia sáng lấp lánh, bộc lộ trọn vẹn sự mạnh mẽ và sức sống tràn trề.

“Sao em ở chỗ này?” Nàng mừng rỡ hỏi, “Đến đây lúc nào?”

“Ở Cam Châu em theo học Phục Sơn tiên sinh. Cuối năm ngoái Phục Sơn tiên sinh được mời tới thư viện Thạch Cổ ở Trường An giảng dạy, em cũng đi cùng tiên sinh đến.”

Thư viện Thạch Cổ cách Lạc Du Nguyên không xa, hay có nhóm học sinh tụ tập trên Lạc Du Nguyên dạo chơi nghe vịnh.

“Tốt quá rồi.” Xuân Thiên cũng vui thay Trường Lưu, “Thư viện Thạch Cổ tốt lắm đấy, hằng năm luôn chọn những người ưu tú vào Quốc Tử Giám học. Về sau em có thể vào Quốc Tử Giám, thi cử làm quan.”

Nàng hân hoan khôn xiết, ngửa đầu nhìn cậu nhóc, cười tươi roi rói: “Trường Lưu, em lớn quá.”

Trường Lưu ngượng ngùng cười: “Mấy năm nay chị sống tốt chứ ạ?”

Xuân Thiên chớp mắt mấy cái, phất phất ống tay áo: “Em thấy chị có chỗ nào không tốt à?”

Đôi mắt hàng mày nàng đã nở nang nhiều, vóc người cao hơn, dung mạo sáng sủa, làn da mịn màng, xiêm áo lụa là, chuỗi ngọc sặc sỡ, đứng giữa nữ sĩ quý môn khắp thành không chút nào kém cạnh.

Xuân Thiên dẫn Trường Lưu dạo bước du ngoạn trên Lạc Du Nguyên, giới thiệu vô vàn cảnh và vật thú vị ở Trường An. Trước lúc chia tay còn hẹn lần sau gặp lại.

Khi cáo biệt, Trường Lưu nhìn nét mặt rạng rỡ của Xuân Thiên, không nhịn được hỏi: “Chị… đã gặp cha em chưa ạ?”

Xuân Thiên không quá để ý, nàng nâng chiếc trâm hoa trên đầu, ngữ khí hờ hững: “Mấy năm nay cha em vẫn khỏe chứ, có bận không?”

Trường Lưu quan sát vẻ mặt thờ ơ của nàng: “Mấy năm nay cha và chú Quảng luôn ở thành Cam Châu. Trại ngựa ở Ưng Oa Câu đã nuôi được rất nhiều ngựa, cách mỗi bận là cha em sẽ đến vùng Thanh Hải và Kỳ Liên Sơn chọn ngựa tốt. Năm ngoái Hà Tây gọi binh, số lượng ngựa trong quan không đủ, quan phủ cấp một khoản bạc rồi thu luôn trại ngựa ở Ưng Oa Câu. Sau đó cả nhà chú Quảng đi Cô Tô thăm người thân, cha cũng được rảnh rỗi…”

“Tốt quá.” Xuân Thiên gật đầu có lệ, được Thiện Thiện dìu lên xe ngựa, giọng thoải mái, “Trường Lưu, lần sau gặp nhé.”

Trường Lưu đuổi theo Xuân Thiên: “Chị ơi, đầu xuân năm nay cha cũng đến Trường An, cha thuê một căn nhà trong hẻm Liễu Trang cạnh cầu Long Vương… ở gần chỗ chị… cha… không đi tìm chị sao?”

“Tìm chị làm gì?” Xuân Thiên mỉm cười: “Đi thong thả.”

Trường Lưu vội chạy theo cỗ xe ngựa, cố lấy dũng khí: “Mấy năm nay cha… cha không nói, nhưng em biết lòng cha luôn nhớ chị.”

“Phần lớn thời gian chỉ khi vui hoặc buồn cha mới uống rượu, nhưng sau khi chị đi, cha em liền cai rượu, cũng cai luôn cả vui buồn của bản thân.”

“Sau khi chị đi, chái Tây cũng bị khóa lại, đồ đạc trong đó vẫn y nguyên như lúc chị ở, không hề thay đổi, không bám chút bụi.”

“Mùa hè năm ngoái cha từng đến Trường An một chuyến, nói là có chuyện gấp, nhưng em biết cha đến tìm chị. Chỉ là rất nhanh cha đã về, tinh thần sa sút vài ngày, chẳng nhắc chữ nào cả.”

“Lúc chị đi khỏi Cam Châu, em nói với cha, em nói em không muốn có mẹ kế, không muốn chị làm mẹ kế của em…”

“Nét mặt cha khi ở cạnh chị, trước khi chị đến, sau khi chị đi, em không còn được gặp lại trên gương mặt cha nữa…”

“Chị, nếu chị có rảnh, đi thăm cha em nhé.” Trường Lưu nói, “Bây giờ cha chỉ có một mình thôi.”

Vó ngựa lọc cọc, bánh xe nghiền qua đống đá lăn lóc, thần sắc người trên xe nhẹ nhàng mà kiên định, chẳng có lấy chút ít dao động.

Thật lâu sau, nàng cụp mắt, khẽ nói với mình: “Dựa vào đâu mà ta phải đi thăm ngài ấy…”

Xuân Thiên ở chùa Thanh Long hơn nửa tháng rồi được tin tức của Tĩnh vương phủ triệu về. Vương phi chết bệnh, Tĩnh vương phủ treo cờ trắng, nổi khúc nhạc tang.

Trong kỳ tang, các chìa khóa nhà kho, sổ ruộng đất của Tĩnh vương phủ đều chuyển hết sang tay Tiết phu nhân.

Cuối xuân đổ trận mưa nhẹ, dưới mái hiên én non líu ríu, cành hoa rơi xuống đất, cây lá sum suê, ngày tháng tẻ nhạt buồn chán. Xuân Thiên vò một đóa hải đường nửa héo úa, bứt từng cánh hoa thả vào trong nước.

Nhóm tỳ nữ sau lưng đứng lặng im chờ. Cá chép đỏ trong nước túm tụm một chỗ, con sau lấn lên trước tranh nhau cánh hoa mềm mai. Nàng cụp mắt, cho cá ăn nhưng thần hồn treo ngược cành cây. Ngửa đầu nhìn nắng trời êm ái, mùi lá hoa thơm ngào ngạt, nàng tựa vào thành rào đỏ, lấy cánh tay làm gối, lim dim ngủ gật.

Lúc thức dậy, nàng dẫn Thiện Thiện ra phủ đi lang thang.

Con đường bụi bặm tấp tập, thế nhân tới lui, tất cả không liên quan gì tới nàng.

Nàng nhẹ đẩy một cánh cửa ra.

Trong nhà im ắng cực kỳ, một ngôi viện nhỏ chật chội, trong sân có trồng cây mơ, một con chó sắp già nằm dưới tàng cây.

Nàng bất chợt muốn khóc.

“Vàng.”

Gió lùa phất phơ, hoa mơ trắng hồng bay lả tả tựa cánh bướm dập dờn. Nàng mặc chiếc váy xanh nhạt, ngồi xuống dưới tàng cây chậm rãi vuốt ve bộ lông bạc màu của con Vàng.

Hoàng hôn chiếu tỏa, chính giữa xi vẫn* đằng xa xa, nàng trông thấy góc một miếng ngói lưu ly xanh, đó là Tĩnh vương phủ nơi nàng ở.

*Xi vẫn là vật trang trí hai đầu mái của các công trình kiến trúc thời cổ.

Hóa ra giữa họ chỉ có mấy bức tường ngăn cách, họ cùng nghe những câu chuyện nhà chuyện cửa, cùng ngửi hương thơm của một cái cây, cùng đi qua một viên gạch, nhưng lại cứ mãi chẳng gặp nhau.

Không biết có điệu khèn từ đâu truyền đến, lắng tai nghe kỹ, là một khúc “Điệp luyến hoa”

Tơ liễu trên cành hòa cùng gió, ngoài tường người đi, trong giai nhân cười*.

*Trích Điệp luyến hoa – Xuân Tình, Tô Thức.

Cửa bị đẩy ra vang tiếng kẽo kẹt, con cá bạc vùng vẫy hòng thoát khỏi sợi dây cỏ xanh ngắt trói mình. Miệng cá ngậm một cọng hành, giọt nước ở đuôi cá bắn tung tóe lên tấm áo vải sắn.

Nàng đứng dậy, hoa mơ rơi từ đầu gối nàng, lạc cánh xuống đất.

Người kia thoáng thấy người dưới tàng cây, đột nhiên dừng bước chân lại.

Xuân có trăm hoa, thu có trăng, hè có gió lạnh, đông có tuyết, hôm qua và hôm nay đang ủ men một vò rượu. Nàng hít một hơi, chỉ toàn mùi thuộc về hắn, mùi bão cát, băng tuyết, mùi khô cằn trong đại mạc xa xôi, mùi của sự lạnh lẽo.

Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, ngây thơ dại khờ, mọi ý nghĩ đều hóa thành hắn. Nghĩ đến mức trái tim suy tàn, nghĩ đến mức cát vùi lấp mắt. Một nhánh cỏ không rễ cắm vào đá, dần bén rễ, trưởng thành, trước sau hoài không hiểu, rốt cuộc hắn có gì tốt chứ.

Sa mạc mênh mang khói bay thẳng, sông dài mặt trời lặn tròn vo*. Trừ đó ra, còn có vài điều khác nữa.

*Trích Sử chí tái thượng, Vương Duy.

Sa mạc rộng lớn hoang vắng như thế, chính vào thời khắc tà dương tắt, thế gian này chỉ còn lại hai người. Hắn cưỡi ngựa đi đằng trước, vó ngựa kêu vang. Nàng đi theo sau, dáng hình hắn được nắng chiều bao bọc, mạ lên một quầng sáng vàng mơ mơ hồ hồ. Hào quang chói lọi soi sáng trái tim nàng.

Hai người đứng rất xa, cách trở sông rộng núi dài. Lúc gặp lại, nàng yêu kiều tao nhã, lộng lẫy xinh đẹp, hắn áo vải tầm thường, phong trần mệt mỏi, càng tô đậm sự khác biệt.

“Trường Lưu kể với tôi.” Nàng uể oải phủi bông hoa rơi trên áo.

Lý Vị ừ một tiếng, vẻ mặt bình thản đem cá vào phòng bếp. Hắn rửa sạch tay, lau khô bọt nước, đẩy cửa đi vào nhà xách cái ấm sành ra, tìm chén gốm rồi tráng qua mấy lần bằng nước trà. Pha trà xong, hắn rót một chén cho nàng, đặt trên bàn đá: “Uống chén trà đi.”

Nàng chậm chạp đi qua, ngồi xuống chiếc ghế con lấy cạnh bàn đá, bưng chén khẽ nhấp ngụm nước trà đắng nghét.

Gần đây sống trong nhung lụa quen, khẩu vị của nàng cũng kén cá chọn canh hẳn.

Xuân Thiên buông chén trà, bất mãn cụp mắt, giọng điệu hơi bực bội: “Không có trà nào ngon hơn sao? Trà này đắng quá.”

Hắn bước sang hắt nước trà đi, rửa sạch chén trà, rót chén nước nguội cho nàng, giọng nhàn nhạt: “Vậy uống chén nước, nước không đắng.”

Nàng lắc đầu không chịu, ngắm nghía mười ngón tay thuôn thuôn của mình, hôm qua Thiện Thiện vừa sơn nước hoa bóng nước lên đấy: “Tôi muốn uống trà.”

Hắn đứng trước mặt nàng: “Cô muốn uống trà gì? Ta đi mua về.”

Nàng thong thả trả lời: “Muốn loại trà ướp hoa hảo hạng của Thần Tuyền, chén trà cũng không thể dùng chén gốm, phải là sứ trắng Hình Diêu, trông phải sáng bóng một chút.”

Hắn gật đầu: “Được, ta đi một lát rồi về.”

“Được, tôi đợi ngài.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt trong veo.

Đến lúc hắn mang trà ướp hoa và chén trà về nhà, đẩy cửa vào, trong sân không một bóng người, chỉ có mỗi con Vàng trông nhà.

Mấy hôm sau nàng đến, lại vào một chiều ngày xuân, gió muộn hây hây, ráng mây xán lạn.

Hôm đó hắn ở nhà, đang cất mấy bộ quần áo đã phơi khô sạch sẽ dưới mái hiên. Thấy nàng đến, hắn đem đồ vào phòng trong, sau đó ra châm trà cho nàng.

Nàng cúi đầu chầm chậm uống nước trà thơm phức: “Sao chuyện gì cũng tự làm thế, ngài không thành thân ư?”

Hắn lắc đầu: “Không.”

Nàng hừ lạnh một tiếng: “Truy Lôi đâu?”

“Sân chật, không có chỗ làm chuồng ngựa, ta nuôi nó ở chỗ khác.” Tay hắn cầm mấy mũi tên vàng óng, mài từng cái lên bàn đá.

“Ngài tới Trường An làm gì?” Nàng hỏi, “Chẳng phải nói không tới à?”

“Ta lo Trường Lưu ở Trường An một mình nên đi cùng tới đây.”

Nàng cười khe khẽ, không khỏi gật gù, ngó nghiêng đồ đạc bày biện trong viện: “Phòng thuê bao lâu?”

“Ba tháng…”

“Vì sao phải ở đây chứ?” Xuân Thiên dời mắt sang nhìn hắn, “Trường An có một trăm lẻ tám phường, vì sao ngài ở đây?”

“Lái buôn giới thiệu.” Tay Lý Vị bỗng khựng lại, “Giá cả phù hợp nên thuê.”

“Thế à?” Nàng nhìn hắn đăm đăm, uống cạn nước trà trong chén, cười xinh xắn, “Nhưng tôi không muốn ngài ở đây, không muốn nhìn thấy ngài ở nơi này.”

Hắn xoay người, cặp mắt đen kịt chăm chú nhìn nàng, thái độ trấn định, đáp lời nàng: “Chỉ là chỗ trọ tạm thời, trả nhà cũng được, không có vướng ngại gì.”

Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, cười vui vẻ: “Vậy thì tốt, sớm dọn đi thôi.”

Nàng đứng lên định đi, hắn cũng đứng dậy muốn tiễn, bị nàng cản lại: “Đừng tiễn, ở thành Cam Châu ngài đâu đến tiễn tôi, ở đây cũng không cần tiễn.”

Hắn dừng chân, mở cửa viện, giọng ôn hòa: “Muộn rồi, đi đường cẩn thận.”

Mấy ngày sau nàng tiếp tục đi tìm hắn.

Hai người bước lại từ hai phía con hẻm, mặt đối mặt. Hắn mới từ ngoài về, mặc một chiếc áo màu xám nhạt, xắn ống tay áo, bên hông treo túi tiền, là trang phục hành tẩu bên ngoài.

Hắn đi đến trước cửa, đứng lặng ở đó đợi nàng.

Nàng tới gần nhìn hắn, mắt lướt từ trên xuống dưới, hỏi: “Khi nào thì ngài đi?”

“Hai ngày nữa sẽ đi.” Hắn nói, “Ta phải ra ngoài một chuyến, nhà này trả cho người ta rồi, bây giờ vào lấy ít đồ.”

Nàng gật đầu.

Lý Vị đẩy cửa một mình vào trong. Nàng đứng ngoài cửa, nhìn căn nhà đã trống huơ trống hoác chả thấy đồ đâu, không thấy con Vàng, hoa mơ rụng hết, chẳng còn lại gì.

Lý Vị nhanh chóng đi ra, tay cầm chiếc túi hai đầu, khép cửa.

Hai người đứng đối diện nhau trước cửa, hắn nhìn vẻ thản nhiên của nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng như thở dài: “Cô… sống tốt nhé.”

“Được.” Nàng đáp, “Vậy tôi không tiễn ngài.”

“Ừ.” Hắn bình tĩnh trả lời.

Xuân Thiên xoay gót dẫn Thiện Thiện đi.

“Ngài không có gì muốn nói với tôi à?” Đi được vài bước, Xuân Thiên chợt ngoảnh đầu hỏi hắn.
Bình Luận (0)
Comment