Vị Đắc Xán Lạn

Chương 21

Kinh Xán không dám ngẩng đầu, cũng không dám buông Hạ Bình Ý, cậu chỉ có thể liều mạng giữ chặt bàn tay kia, như đang vắt hết sức lực để giữ người trước mặt lại.

Cảm nhận thấy bàn tay vẫn luôn ôm mình chợt rời đi, Kinh Xán lập tức dùng nốt tay còn lại giữ lấy cổ tay mình vẫn đang nắm chặt. Cậu dùng cả hai tay ôm chặt Hạ Bình Ý, không còn tâm trạng đâu quan tâm đến nước mắt. Lúc này, nước mắt tuôn ra như một dạng phản ứng căng thẳng đầy tê dại, Kinh Xán không biết làm sao mới giải quyết được tình hình này, đành để mặc cho nước mắt rơi xuống.

Một bàn tay nâng mặt cậu lên, cảm giác hơi khô ráo.

Hạ Bình Ý gỡ kính của Kinh Xán, đút vào trong túi mình, sau đó ngón cái của anh chậm rãi lau đi dòng nước mắt chảy ướt hai má Kinh Xán. Anh không hỏi Kinh Xán làm sao nữa, dù anh không biết tại sao bỗng dưng Kinh Xán lại thế này, nhưng ít nhất anh có thể chắc chắn, lý do không phải vì nỗi đau thể xác.

Hai người như đang trong cuộc giằng co không tiếng động, nước mắt của Kinh Xán vừa trào ra, Hạ Bình Ý đã lau mất, rồi lại chảy ra, anh lại lau đi. Khi Kinh Xán cũng thấy phiền phức vì nước mắt của mình, Hạ Bình Ý lại vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói nhỏ: “Không sao đâu”.

Nhưng Hạ Bình Ý càng như vậy, Kinh Xán khóc càng dữ dội hơn. Hai người cứ quanh quẩn trong vòng tuần hoàn này hồi lâu, không ai chịu bước ra.

Đợi cảm xúc ổn định lại, nước mắt cũng ngừng rơi, Kinh Xán gần như đã khóc đến kiệt quệ. Cậu chủ động vịn vào Hạ Bình Ý để đứng dậy, cơ thể chao đảo, Hạ Bình Ý lập tức ôm cậu vào lòng.

“Có đi được không?”. Hạ Bình Ý ôm cậu, cúi đầu hỏi: “Chúng ta đi lấy phần thưởng rồi về nhà được không?”.

Kinh Xán mất gần mười giây mới phản ứng lại hai câu hỏi này, cậu từ từ gật đầu.

Tư thế của hai người khiến người qua đường nhao nhao nhìn về phía họ, Kinh Xán nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, nhận ra lúc này mình đang nhếch nhác thế nào. Cậu chưa đeo lại kính, không thấy rõ đường, bèn túm cánh tay Hạ Bình Ý bằng cả hai tay, lúc đi đường, cậu gần như vùi cả khuôn mặt mình vào cánh tay Hạ Bình Ý.

Hạ Bình Ý vẫn luôn cẩn thận quan sát từng hành động, biểu cảm của Kinh Xán. Không rõ vì sao, bất kể là cậu vùi đầu vào cánh tay anh, hay gần như dán sát vào cơ thể anh, tất cả đều khiến Hạ Bình Ý cảm giác cậu đang né tránh thứ gì đó. Anh cảm nhận được nỗi sợ của cậu, nhưng không đoán được nguồn cơn của nỗi sợ đó.

Vừa đi, Hạ Bình Ý vừa nhíu mày nhìn xung quanh. Anh không bỏ sót bất cứ gương mặt nào quanh mình, nhưng vẫn không phát hiện ra chuyện gì khác lạ.

Ra trước lễ tân, Vương Tiểu Vĩ đã nói chuyện với ban tổ chức về việc nhận thưởng rồi, chỉ chờ Hạ Bình Ý ký tên nữa là xong. Vương Tiểu Vĩ nhìn ra sau lưng Hạ Bình Ý, mấp máy môi hỏi: “Không sao chứ?”.

Hạ Bình Ý khẽ lắc đầu, sau đó vươn tay trái còn trống kéo Vương Tiểu Vĩ lại gần mình, nói thầm với cậu ta: “Cậu giúp tôi chuyện này. Bên tay trái lối vào có một cô gái mặc áo khoác xanh lá cây, với một cô gái đội mũ tím, trên mũ có chữ vàng nữa, vừa rồi hai người họ có chụp hình Kinh Xán, cậu nhờ họ xóa giúp tôi. Còn nữa, lát nữa tôi với Kinh Xán đi trước, không đi ăn cùng các cậu đâu, cậu ấy vấp đụng đầu gối, tôi đưa cậu ấy về xem sao”.

Vương Tiểu Vĩ nghe xong lập tức ra dấu OK với anh, cậu ta không hỏi nhiều, quay sang bảo Vương Tiểu Y đi mua hai chai nước với mình.

Hạ Bình Ý ký tạm một chữ nguệch ngoạc bằng tay trái, nhận phần thưởng, sau đó nhanh chóng dẫn Kinh Xán đi.

Giờ đã gần đến giờ ăn trưa, mọi người lục tục rời khỏi quảng trường, suốt quãng đường, Hạ Bình Ý vẫn không tìm được cơ hội mở miệng. Vốn là Hạ Bình Ý đã chọn sẵn nhà hàng để dùng bữa trưa, là một quán teppanyaki được khen rất nhiều. Nhưng hiển nhiên, tình hình hiện tại của Kinh Xán rõ ràng không thích hợp để lang thang ngoài đường nữa. Anh dẫn Kinh Xán ra lấy xe, lúc lên xe, Kinh Xán cởi mũ trả lại anh, Hạ Bình Ý lại đội lên đầu cậu, nói: “Cứ đội đi”.

Kinh Xán không nói gì nữa, ngồi lên yên sau, khóe mắt vẫn đỏ bừng.

Mùa thu ở phương Bắc rất ngắn, như thể mãi mãi chỉ đủ thời gian cho mấy đợt gió về. Mùa đông âm thầm kéo đến, không hề báo hiệu đã bắt đầu, với những cậu con trai giữa mùa đông lạnh giá cũng không mặc quần giữ nhiệt, chỉ khi đi trên đường hôm nào đó, gió lạnh táp lên má, họ mới cảm nhận được thì ra mùa đông đã chực chờ từ sớm như vậy.

Như thói quen mọi ngày, trên đường về, Hạ Bình Ý thò một tay ra sau, vỗ vai hỏi Kinh Xán có lạnh không, tiện thể nhắc cậu đừng ngủ gật. Nhưng lần này anh vừa thò tay ra, một bàn tay hơi ướt át đã nắm lấy tay anh. Hạ Bình Ý không nói gì, cũng không rút tay lại, cứ để mặc người phía sau nắm tay mình.

Vì sáng nay Kinh Xán đã đưa chìa khóa nhà cất nhờ túi áo của Hạ Bình Ý, vậy nên đến khi hai người vào phòng khách nhà Kinh Xán, Kinh Xán vẫn chưa cần nói câu nào. Hạ Bình Ý quen đường quen lối, anh dẫn Kinh Xán ngồi xuống sô pha rồi vào bếp rót cho cậu một cốc nước ấm, bảo Kinh Xán ôm trong tay.

Kinh Xán vẫn luôn cúi đầu, vẻ mệt mỏi bao trùm lấy cậu. Hạ Bình Ý ngồi bên cạnh, tựa lên lưng sô pha, khi tinh thần tạm thời lơi lỏng, anh bỗng hơi nhớ một Kinh Xán có thể lái bay xe lúc sáng.

Anh nhìn lên trần nhà, chăm chú hồi lâu vẫn không nghĩ ra mình nên hỏi Kinh Xán những chuyện xảy ra hôm nay thế nào. Anh duỗi tay sang hai bên, đầu ngón tay trái chạm vào một chiếc túi giấy. Hạ Bình Ý nghiêng đầu nhìn, nhớ ra mình vẫn chưa đưa quà tặng cho Kinh Xán.

Vậy nên anh cầm chiếc túi, ngồi thẳng dậy, chống hai khuỷu tay lên đùi. Quả bóng có chữ ký được đặt trong hộp kính, có thể thấy ông chủ thật sự rất trân trọng nó, giữ rất kỹ. Hạ Bình Ý lấy chiếc hộp ra, chọc nhẹ góc hộp vào đầu gối Kinh Xán.

Một bàn tay đỏ ửng vì lạnh nhận chiếc hộp, rất lâu sau, mới lại có âm thanh vang lên.

“Cảm ơn”.

Sau những chuyện vừa xảy ra ở quảng trường, lúc này lòng Hạ Bình Ý ngổn ngang, anh không nói nên lời, chỉ giơ tay xoa đầu Kinh Xán, thay lời an ủi cậu.

Kinh Xán bỗng nghiêng người về phía trước, trông như muốn đặt cốc lên bàn, nhưng không biết vì cậu không đeo kính hay đang quá hoảng hốt, chiếc cốc chỉ chạm nhẹ vào mép bàn rồi lập tức trượt xuống.

Tiếng động làm cả hai người giật mình, Hạ Bình Ý phản ứng rất nhanh, vội vàng đẩy chân Kinh Xán để cậu tránh xa mảnh vỡ dưới đất, sau đó anh vào bếp lấy chổi.

Đến khi quay lại phòng khách, anh lại thấy Kinh Xán đang ngồi xổm, nhặt từng mảnh vỡ lên.

“Đừng nhặt,” Hạ Bình Ý đi qua, kéo cậu dậy: “Để tôi quét là được, cẩn thận đâm vào tay đấy”.

Kinh Xán nhìn đống vỡ lộn xộn dưới đất, nói: “Có nước, khó quét lắm”.

Hạ Bình Ý không nói gì, anh rút mấy tờ giấy trên bàn, ngồi xổm xuống lau quanh vũng nước.

Kinh Xán đứng sau lưng anh, nhìn tấm lưng không ngừng nhấp nhô vì cử động cánh tay, cậu bỗng gọi anh một tiếng.

“Ơi?”.

Nghe tiếng cậu, Hạ Bình Ý dừng tay lại, quay đầu nhìn Kinh Xán.

“Tôi đã hứa sẽ trả lời một câu của cậu,” bởi lo lắng và căng thẳng, lúc nói chuyện, thỉnh thoảng Kinh Xán lại gảy ngón tay mình, mảnh da xước trên ngón trỏ đau nhói vì bị cậu kéo ngược lại: “Cậu có thể không hỏi vào hôm nay không?”.

Hạ Bình Ý nghe xong không đồng ý ngay, cũng không từ chối ngay. Anh đứng dậy, đối mặt với Kinh Xán, hỏi: “Tại sao?”.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, họ lại đứng quá gần, như thể tiếng tim đập cũng có thể va vào nhau.

Kinh Xán chớp mắt, nhìn vào mắt anh.

Dường như lúc này Kinh Xán đã trở lại là người không có quá nhiều xao động cảm xúc như mọi ngày, môi cậu bong tróc vì khô, chỉ hơi nhếch miệng thôi cũng đau xót, nhưng Kinh Xán vẫn cố gắng mỉm cười.

“Nếu cậu hỏi tôi ngay bây giờ, tôi sợ mình sẽ nói dối cậu”.

Hạ Bình Ý không ngờ Kinh Xán lại trả lời như vậy, cũng không ngờ cậu có thể khôi phục nhanh như vậy. Cũng chính khoảnh khắc này, anh bỗng nhận ra mình hiểu biết quá ít về Kinh Xán, nói cách khác, mỗi lần anh nghĩ mình hiểu Kinh Xán thêm một chút, Kinh Xán lại có những biểu hiện mới khiến anh không thể không nghi ngờ kết luận của mình trước đó. Trước đây anh cảm giác Kinh Xán giống một chú rùa nhỏ, thích co mình trong lớp mai rùa. Nhưng lúc này anh lại phát hiện, chú rùa nhỏ này không giống những con rùa khác, những con rùa khác dùng mai để bảo vệ mình, mà chú rùa nhỏ này lại dùng mai để cất giấu từng bí mật.

Thậm chí trên mặt Kinh Xán vẫn còn vệt nước mắt chưa lau sạch, hai mắt sưng đỏ vì khóc.

“Được, tôi không hỏi”. Hạ Bình Ý nhìn cậu, kìm nén hồi lâu, cuối cùng cảm giác đau xót trong tim vẫn khiến anh phải thở dài: “Vậy tôi có thể ôm cậu không?”.

Kinh Xán nghe vậy, cậu đứng sững tại chỗ, như không hiểu anh đang nói gì.

Mà không đợi cậu gật đầu hay lắc đầu, Hạ Bình Ý đã dang tay ôm lấy cậu.

Hôm đó Hạ Bình Ý ở lại rất muộn, anh dùng những nguyên liệu hữu hạn trong tủ lạnh làm cho Kinh Xán một bát mỳ trứng cà chua. Lúc ăn đã là buổi chiều, không thể nói rõ đây là bữa trưa hay bữa tối. Kinh Xán có vẻ đã không sao rồi, ăn xong còn nằng nặc đòi rửa bát, sau đó kiên quyết tiễn Hạ Bình Ý ra cổng.

Hạ Bình Ý ngồi trên xe điện, không rõ vì sao, anh không sao vặn tay ga được. Anh nhìn Kinh Xán vài lần, lần nào cũng muốn nói lại thôi, cho đến khi Kinh Xán mở miệng, nói: “Yên tâm đi, tôi không sao thật mà”.

“Ừ”. Hạ Bình Ý gật đầu, song vẫn không yên tâm, muốn nói thêm gì đó với Kinh Xán. Nhưng đầu óc anh cứ như bị chặn đứng, không sao nghĩ ra mình nên nói gì lúc này. Cuối cùng anh chỉ dặn cậu một câu rằng sẽ đến đón cậu trước giờ tự học tối mai, sau đó dằn lòng vặn ga đi.

Kinh Xán đứng trước cổng, nhìn theo bóng lưng Hạ Bình Ý, tiễn anh đi xa. Đến khi Hạ Bình Ý rẽ, bóng lưng nho nhỏ biến mất hẳn nơi góc phố, Kinh Xán vẫn bất động đứng đó.

Ông mặt trời đã chuẩn bị về nhà, Kinh Xán không mặc áo khoác, gió đêm thổi qua khiến cậu lạnh lẽo. Cậu nghĩ, sau này mình không nên đi chơi với Hạ Bình Ý nữa, thật sự rất có lỗi với cậu ấy, hôm nay cậu mang lại cho Hạ Bình Ý nhiều phiền phức vậy mà.

Cậu cúi đầu suy nghĩ, sửa lại… Không đúng, không chỉ không đi chơi với Hạ Bình Ý nữa, còn phải cách xa cậu ấy một chút.

Kinh Xán lạnh run người, nhưng cậu vẫn lưu luyến phong cảnh khi Hạ Bình Ý đã đi xa, vậy nên vẫn cứng đầu đứng ngoài thêm một lát.

Khoảng nửa phút sau, bỗng có một chiếc xe điện nhỏ xuất hiện nơi góc phố, Kinh Xán sững sờ nhìn người vừa đi rồi quay lại, đến khi Hạ Bình Ý càng lúc càng gần, dừng lại bên cạnh cậu.

Hạ Bình Ý không lên tiếng, anh lấy một thứ ra từ túi áo, nắm vào tay giơ ra trước mặt Kinh Xán, sau đó từ từ xòe tay.

Một chiếc ô giấy nhỏ màu xanh nằm trên tay anh, được ánh nắng khắc họa rất xinh đẹp.

“Kinh Xán, cậu có WeChat không?”.

Kinh Xán rời mắt khỏi chiếc ô, nhìn Hạ Bình Ý. Cậu lắc đầu, không biết đó là gì.

“Tôi đoán cậu cũng không có mà”. Hạ Bình Ý cười, nói tiếp: “Tôi cũng không có. Nãy tôi thấy chiếc ô này mới nhớ ra đấy, đó là một APP giao lưu, logo màu xanh, tôi thấy ai cũng dùng cái đó hết, nói chuyện tiện lắm”.

Khi WeChat vừa mới phổ biến trong lớp, thật ra Hạ Bình Ý rất ghét thứ này. Anh không thích người khác có thể tìm thấy mình bất cứ lúc nào. Khi trước, lúc đi ngủ hay lúc chơi game mà phải nhận điện thoại của người khác anh đều thấy rất phiền phức. Vậy nên khi mọi người nhao nhao kết bạn với nhau, nói chuyện sôi nổi, anh vẫn nhất quyết không tải phần mềm này, mặc cho bạn bè có đe nẹt, dụ dỗ thế nào cũng vô dụng.

Nhưng vừa rồi trên đường lái xe về nhà, gió lạnh thổi ào ào, trái lại giúp anh hiểu ra những điều mình đang ấp ủ, không biết nói thế nào. Thật ra cũng không có gì, anh chỉ muốn ở cùng Kinh Xán nhiều hơn. Cứ nghĩ một mình Kinh Xán ở trong căn nhà lớn như vậy anh lại không yên tâm, cũng rất đau lòng.

Khác với mọi người, nếu là Kinh Xán, anh hy vọng Kinh Xán có thể tìm mình suốt hai mươi bốn tiếng một ngày, cũng muốn mình có thể nói chuyện với cậu bất cứ lúc nào.

“Lát nữa cậu tải đi, tôi về đến nhà cũng tải”.
Bình Luận (0)
Comment