Vị Đắc Xán Lạn

Chương 29

Địa điểm học bổ túc là ở nhà Kinh Xán, sau giờ tự học tối hằng ngày. Ban đầu Hạ Bình Ý cũng không để tâm lắm, dù sao anh đồng ý cho Kinh Xán dạy kèm cũng vì chiều ý Kinh Xán, cho cậu vui thôi. Vậy nên thường xuyên là Kinh Xán nghiêm túc giảng bài cho anh, còn anh ngả nghiêng nhìn Kinh Xán. Vốn chỉ là nhìn chơi, song càng nhìn lại càng thấy Kinh Xán đẹp, cũng càng ngày càng không thể rời mắt.

Kinh Xán thường xuyên phát hiện anh không tập trung, nhưng cũng chưa từng nói gì. Có lúc ngẩng đầu lên thấy Hạ Bình Ý nhìn mình chòng chọc, Kinh Xán cũng chỉ khựng lại một chốc, sau đó lại giảng tiếp, cùng lắm là nhắc một câu: “Nhìn đề đi”.

Hạ Bình Ý nghĩ, có lẽ không có giáo viên nào tốt tính hơn Kinh Xán nữa. Dường như dù anh có làm gì Kinh Xán cũng không tức giận, dù anh thất thần hết lần này đến lần khác làm Kinh Xán phải giảng đi giảng lại một chỗ cậu đã giảng xong, Kinh Xán cũng không tỏ ra bực mình chút nào.

“Kinh Xán,” Hạ Bình Ý kìm lòng không đặng chọc cán bút lên mặt cậu, tò mò hỏi: “Cậu có tức giận không? Không phải, tôi phải hỏi cậu đã từng giận bao giờ chưa chứ?”.

Kinh Xán không hiểu lắm, hỏi anh: “Sao phải tức giận?”.

Hạ Bình Ý á khẩu.

Dần dần, Hạ Bình Ý đã quen với tốc độ nói không nhanh không chậm của Kinh Xán khi giảng bài. Khác hẳn với vẻ căng thẳng đến không nói nên lời thường ngày, lúc này Kinh Xán luôn thong thả, rõ ràng rành mạch. Dường như không một bài Toán nào có thể làm khó cậu, dù Hạ Bình Ý hỏi gì, lúc anh nêu vấn đề có tối nghĩa thế nào Kinh Xán cũng nhanh chóng nắm bắt được chỗ Hạ Bình Ý không hiểu, giải thích rõ ràng cho anh.

“Tôi thấy cậu không nên đi tìm kích thích làm gì, phải ngoan ngoãn học tự nhiên mới đúng,” Hạ Bình Ý làm một bài cùng kiểu theo ví dụ mà Kinh Xán giảng cho anh, chân thành nói.

Kinh Xán không nói gì, cậu thò tay cầm bút đỏ ra trước mặt Hạ Bình Ý, đánh dấu “đúng” lên đề của anh.

Hạ Bình Ý im lặng nhìn cậu, đợi Kinh Xán ngẩng lên nhìn anh, anh mới nói tiếp: “Ban đầu cậu mà học tự nhiên có khi chúng ta lại cùng lớp đấy, biết đâu còn cùng bàn nữa”.

Kinh Xán không biết Hạ Bình Ý vô tình hay cố ý nói vậy, cậu có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang thu hút cậu. Từ “cùng bàn” này còn có sức hút hơn cùng lớp nữa. Khi làm bài có thể chạm khuỷu tay vào nhau, ra lấy nước cũng có thể hỏi người kia có muốn lấy không, ngủ gật trong giờ cũng sẽ được người kia nhắc nhở… Những chuyện nhỏ này, chỉ cần nghĩ người còn lại trong hình ảnh đó là Hạ Bình Ý, Kinh Xán lại không khỏi rung động.

“Thật ra học gì cũng như nhau hết,” Kinh Xán cố tỏ ra bình tĩnh, nói nhẹ tênh.

Hạ Bình Ý bỗng thò một tay sang nắm cằm Kinh Xán, ép cậu quay lại nhìn mình. Anh có thể dễ dàng bắt được vẻ hoảng loạn chưa kịp giấu trong mắt Kinh Xán, nhưng không vạch trần cậu.

“Xem ra cậu không muốn ngồi cùng bàn với tôi”.

Bàn tay trên cằm vừa khô vừa nóng, Kinh Xán siết chặt chiếc bút trong tay, ngoảnh đầu đi thoát khỏi tay Hạ Bình Ý.

“Chiều cao của chúng ta chênh lệch nhiều vậy, có học cùng lớp cũng không thể cùng bàn đâu”.

“Chưa chắc, lúc ngồi xuống thì gần như nhau cả mà. Vả lại… nếu cậu vào lớp tự nhiên, chắc chắn thành tích sẽ rất tốt, tới lúc đó nhỡ thi được hạng nhất gì đó thì cậu cứ yêu cầu thẳng với giáo viên, bảo cậu muốn ngồi cùng Hạ Bình Ý, vì cậu ấy đẹp trai”.

Dù chủ đề hai người đang thảo luận không ý nghĩa chút nào, nhưng Kinh Xán vẫn bị mấy câu cuối cùng của Hạ Bình Ý chọc cười. Cậu bỗng nghĩ, nếu thật sự dùng IQ mà đổi được phần thưởng “ngồi cùng Hạ Bình Ý” cũng là tốt lắm rồi. Cậu không thể che giấu sự tiếc nuối của mình, nhưng Kinh Xán cũng biết, không thể quá tham lam được.

Thôi nghĩ vẩn vơ, Kinh Xán nhanh tay chấm bài cho Hạ Bình Ý, sau đó giảng lại những câu sai cho Hạ Bình Ý một lượt. Giảng xong, cậu hỏi Hạ Bình Ý: “Cậu đã hiểu chưa?”.

Hạ Bình Ý xoay bút, chuốt lại suy nghĩ lần nữa, nói: “Chắc vậy”.

“Chắc vậy là sao hả? Làm bài không thể chắc được”.

“Ha,” Hạ Bình Ý bật cười, gõ cán bút lên đầu Kinh Xán: “Nghiêm khắc quá ta”.

“Đương nhiên rồi,” Kinh Xán rút một tờ đề khác ra, khoanh mấy câu trên đó vào: “Thật ra mấy câu hôm nay hơi hơi khó, mai cậu dành thời gian làm mấy câu này củng cố lại nhé”.

Thế là ngày hôm sau, Vương Tiểu Vĩ nhìn Hạ Bình Ý nằm bò ra bàn làm đề toán mấy tiết liền, cực kỳ ngạc nhiên.

“Hôm nay có cơn gió độc nào thổi qua à, sao cậu lại yêu thương việc học quá vậy?”.

“Lạ quá ha, một học sinh không yêu học tập thì yêu cái gì? Yêu đương à?”, người đang buồn ngủ không chịu nổi vì làm bài quá nhiều dành thời gian nhìn lên Vương Tiểu Vĩ, sau đó anh nói: “Đây là bài tập gia sư giao cho tôi”.

“Á đù?”, Vương Tiểu Vĩ trợn đôi mắt vốn hẹp lên gấp đôi: “Gia sư á? Cậu thuê cả gia sư á? Với cường độ học rồi thời gian tan học thế này rồi mà cậu vẫn thuê gia sư dạy tối á? Làm gì vậy? Muốn thi đại học A à?”.

Hạ Bình Ý nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc giảng bài cho anh dưới ánh đèn bàn học của Kinh Xán, không khỏi cười thành tiếng, gật đầu.

Vương Tiểu Vĩ thốt lên: “Cậu muốn thi đại học A?”.

Cậu ta vừa hét, người ngồi bàn trước cũng quay đầu lại. Phải biết ở tỉnh họ, thi được 700 điểm cũng chưa chắc đỗ đại học A. Người dám nói mình muốn thi đại học A trước đám đông đều là dũng sĩ cả.

Hạ Bình Ý “chẹp” một tiếng, nói: “Ý tôi là gia sư…”.

Vương Tiểu Vĩ tiếp tục thét lên: “Cậu thuê gia sư thật à?”.

“Ừ,” Hạ Bình Ý cười, nhấn mạnh: “Là kiểu gia sư cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm ấy”.

Vương Tiểu Vĩ không biết có phải mình nghĩ nhiều không, cậu ta cứ cảm thấy lúc Hạ Bình Ý nói câu này, dù là giọng điệu hay biểu cảm đều có vẻ gì đó khoe khoang, không giống một học sinh cấp ba bị việc học tập dằn vặt chút nào, cảm giác tên này đang học rất vui vẻ vậy?

Cậu ta điên rồi đúng không?

Vương Tiểu Vĩ rùng mình, kháng nghị: “Cậu giỏi thật đấy, ông giáo lải nhải bao lâu là phải học hành khẩn trương lên rồi mà tôi còn chưa căng thẳng, cậu vừa ra trận cái là tôi cũng căng thẳng rồi đây”.

“Vậy cậu cũng làm bài đi,” Hạ Bình Ý vươn người, cầm chiếc bút cực kỳ đáng yêu mới “thó” được ở nhà Kinh Xán hôm qua lên, chỉ vào mọi người xung quanh: “Cậu nhìn đi, ai cũng đang học tập, chỉ có cậu là ở đây quấy rầy tôi làm bài. Đừng có nói chuyện với tôi nữa, tôi đã hứa với gia sư sẽ làm hết trong hôm nay rồi”.

Vương Tiểu Vĩ tặc lưỡi: “Không ngờ đến, đến chủ nhiệm nói cậu còn không nghe mà lại nghe gia sư?”.

Vương Tiểu Vĩ cũng chỉ nói đại thôi, nào ngờ Hạ Bình Ý bỗng giơ tay lên, lắc lư một ngón tay cực kỳ thiếu đòn: “Cậu không biết đâu”.

Vương Tiểu Vĩ thắc mắc: “Không biết cái gì?”.

Chiếc bút hình hoạt hình xoay tròn trên ngón tay Hạ Bình Ý, anh cười bảo: “Cậu không biết gia sư của tôi tốt thế nào đâu”.

Rốt cuộc Kinh Xán tốt thế nào, Hạ Bình Ý nghĩ lại, là tốt đến mức nếu anh không học hành tử tế sẽ thấy có lỗi với Kinh Xán… Khi Hạ Bình Ý không còn chống đối việc học bù như trước nữa, Kinh Xán cũng càng nghiêm túc với việc học thêm này hơn. Cậu không chỉ lên kế hoạch học tập cho Hạ Bình Ý, còn tự tay làm một đề thi dành riêng cho anh, thậm chí còn viết tay vì không tiện in đề.

“Cậu…”, lần đầu tiên Hạ Bình Ý thấy tờ đề viết tay trước mặt, anh bối rối nói: “Có thấy long trọng quá mức không?”.

Hạ Bình Ý không biết tình hình học tập bên lớp xã hội thế nào, nhưng hầu hết học sinh lớp anh đều phải giành giật từng giây từng phút, đến lúc ăn cũng muốn vừa ăn vừa đọc bài. Trong mắt Hạ Bình Ý, một đề thi thế này ngốn quá nhiều thời gian của Kinh Xán, Hạ Bình Ý thấy như vậy không hay.

“Cậu cũng phải học đi chứ, đừng viết đề cho tôi nữa, cậu tìm mấy bài cho tôi làm là được”.

Kinh Xán nghe vậy lắc đầu ngay: “Không được, có mấy dạng bài không tìm được bài tập phù hợp, mà mấy quyển sách bài tập…”.

Mấy quyển sách bài tập cũng không chất lượng lắm.

Nửa câu sau, Kinh Xán lại nuốt ngược về trước ánh nhìn thắc mắc của Hạ Bình Ý.

“Tóm lại là không tốn thời gian của tôi đâu, tôi thích Toán mà, lúc làm đề cho cậu cũng như ôn tập lại luôn”.

Hạ Bình Ý nhìn tờ đề thi thử quý giá kia, chợt rung động, anh viết thêm mấy chữ lên mép đề, sau đó đẩy sang trước mặt Kinh Xán.

Hạ Bình Ý gõ bút lên đề thi, nói: “Thầy Kinh Xán, ký tên đi”.

Kinh Xán nhìn kỹ lại, có thêm hai dòng chữ được viết thêm vào mép đề thi – “Người ra đề” và “Người trả lời”.

Hạ Bình Ý đã viết tên mình lên đường kẻ vàng sau chữ “người trả lời”, Kinh Xán nhấc bút, ký tên mình đằng sau dòng “người ra đề”, sau đó đẩy lại cho Hạ Bình Ý.

“Chỉ có hai chúng ta xem tờ đề này thôi, viết tên vào làm gì?”.

“Chính vì chỉ có hai chúng nên mới phải viết đấy,” Hạ Bình Ý giơ tờ đề lên quan sát mấy giây, hài lòng nói: “Có ý nghĩa biết bao, sau này phải cất đi mới được”.

Vốn dĩ ngày sinh nhật Kinh Xán đã có đôi chút dao động, giờ nghe Hạ Bình Ý nói vậy, đại dương trong suy nghĩ của cậu lại nổi sóng ngợp trời. Cậu đảo mắt, tự nhủ rằng: “Đừng nghĩ nhiều”.

Đúng ra thì thành tích của Hạ Bình Ý không tệ chút nào. Nhưng nhận xét nhiều nhất giáo viên dành cho anh là thông minh, nhưng không tập trung học tập, vậy nên mãi anh mới không nổi trội được, chỉ cần nghiêm túc hơn chút là được. Học hành bao năm, Hạ Bình Ý chưa từng chăm chỉ như thế này. Mà tác dụng trực tiếp nhất của việc chăm chỉ học tập là, buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ. Trước đây Hạ Bình Ý cứ muốn ngủ là ngủ, dù là giờ học chính hay giờ tự học. Nếu phải học hành tử tế, Hạ Bình Ý không thể không nghĩ cách lên tinh thần. Anh học theo bạn bè trong lớp mua cà phê, nhưng không ngờ anh lại nhạy cảm với cà phê như vậy. Đúng là có tỉnh táo hơn, nhưng đến tối lại không sao ngủ được, trợn mắt nhìn trời sáng, đến con chim ngoài cửa sổ hót mấy tiếng anh cũng biết.

Tối hôm đó, Kinh Xán nhận ra sự mệt mỏi của anh, bèn hỏi anh có chuyện gì. Hạ Bình Ý không gắng gượng được nữa, anh bò ra bàn kể lại chuyện cà phê cho cậu.

“Không ổn, đêm qua tôi gần như chẳng ngủ chút nào, giờ buồn ngủ hết mức đầu óc không tỉnh táo nữa rồi. Tôi chợp mắt tí đã”.

Hạ Bình Ý nói xong bèn nhắm mắt lại, rõ ràng ban ngày nằm trên lớp thì không ngủ được, giờ nằm trên bàn Kinh Xán thì chẳng mấy giây đã không còn ý thức.

Nghe tiếng hít thở đều dần của Hạ Bình Ý, Kinh Xán lại gần, nhìn non nửa khuôn mặt lộ ra ngoài cánh tay. Quầng thâm cực lớn dưới mắt anh khiến Kinh Xán vô cùng đau lòng, cậu nhẹ nhàng đặt bút xuống, tắt chiếc đèn sáng quá mức đi.

Kinh Xán cẩn thận không tạo ra âm thanh nào, cậu xuống ghế trước, sau đó rón rén xuống tầng tìm một chiếc chăn vừa mỏng vừa ấm.

Hạ Bình Ý ngủ không sâu giấc, vậy nên dù Kinh Xán đã nhẹ nhàng hết sức, nhưng khi cậu phủ chăn lên người thì Hạ Bình Ý vẫn cảm nhận được, nhưng anh cũng chỉ tỉnh lại một chốc vậy thôi, chưa kịp mở mắt ra thì cơn buồn ngủ nặng nề đã lại ập tới. Sau đó anh ngủ rất yên ổn, thậm chí còn nằm mơ. Khi Hạ Bình Ý tỉnh dậy đã là nửa đêm, anh mơ màng mở mắt, ánh sáng có phần lờ mờ phía trước làm Hạ Bình Ý không khỏi cổ gắng nhớ lại mình đang ở đâu. Tờ đề quen thuộc trên bàn đã kéo anh trở về hiện thực, Hạ Bình Ý có ấn tượng lúc Kinh Xán đắp chăn cho anh, anh nhớ có người choàng thứ gì đó rất ấm lên người mình, động tác rất dịu dàng. Khi đó, cơ thể vốn hơi lạnh của anh lập tức ấm lên, sự ấm áp đó đã cùng anh đi vào giấc mộng.

Nhiều năm sau, khi Hạ Bình Ý học đại học, đi làm, có lúc mệt mỏi nằm nhoài ra bàn, anh vẫn sẽ nhớ lại đêm hôm ấy… Rõ ràng chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng nó thật sự khiến Hạ Bình Ý nghĩ rằng, khi anh không đề phòng nhất, người này đã bảo vệ anh.

Hạ Bình Ý từ từ ngồi dậy, ngẩng đầu tìm Kinh Xán.

Nhìn quanh hơn nửa căn phòng, cuối cùng anh cũng bắt được người anh muốn thấy. Kinh Xán đang nằm trên sô pha quay lưng lại với anh, đọc một cuốn sách dưới ánh đèn không sáng lắm.

Tốc độ đọc của Kinh Xán có vẻ rất nhanh, Hạ Bình Ý có thế thấy cậu lật sách không ngừng, mỗi lần giở sách, ngón trỏ và ngón cái của cậu đều lật góc trang sách rất cẩn thận, không phát ra tiếng động nào.

Trong căn phòng yên tĩnh, Hạ Bình Ý lẳng lặng nhìn cậu một lát, sau đó anh lại nằm ra bàn, nhắm mắt lại lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment