Vì Đó Là Em

Chương 12

Phoebe chạm mặt Bobby Tom Denton trong sảnh khách sạn vào lúc 8:30 tối thứ Bảy. Tuy cô vừa mới đến Portland trên một chuyến bay hạng sang từ O’Hare, nhưng đội Stars đã đến đây từ trưa bởi vì luật NFL quy định rằng đội khách phải có mặt tại thành phố sắp sửa diễn ra trận đấu ít nhất là 24 tiếng trước giờ khai cuộc. Trước đó cô cũng đã liếc qua bảng thời gian biểu và biết rằng các cầu thủ đã tham gia một cuộc họp cho đến tận tám giờ tối và lúc này thì hoàn toàn tự do cho đến giờ giới nghiêm vào lúc mười một giờ.

“Chào cô Somerville.” Anh chàng tám triệu đô của cô trao cho cô một nụ cười toe toét có vẻ như rộng không kém gì cái mũ Stetson màu đen trên đầu cậu ta. Chiếc quần jean mòn vẹt và xơ xác rất hợp mốt bó sát đôi chân vận động viên điền kinh, và đôi ủng cao bồi da rắn đã được chà xát sao cho trông nó không quá mới nhưng cũng chẳng quá tồi tàn. Viktor hẳn sẽ rất ấn tượng đây.

Bobby Tom nói, “Tôi đã lo là cô có thể sẽ không đến.”

“Tôi đã nói với cậu là tôi sẽ đến.”

Cậu ta dùng ngón tay cái đẩy vành mũ cao bồi lên. “Cô sẽ lại đứng trên đường biên dọc suốt thời gian diễn ra hiệp một trong trận đấu ngày mai chứ, đúng không?”

Cô bặm môi. “Thực ra thì, Bobby Tom này, tôi đang có ý khác.”

“Thôi nào. Tôi có thể thấy cô và tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc.” Một bàn tay nhanh nhẹn của chàng cầu thủ bắt bóng tóm lấy cánh tay cô và nhẹ nhàng dẫn cô về phía quầy bar. Lẽ ra cô có thể kháng cự lại, nhưng cô không thích thú gì một buổi tối trong căn phòng khách sạn xa lạ mà thậm chí còn không có cả Pooh để bầu bạn.

Quầy bar của khách sạn yên tĩnh và tối om, họ chọn một băng ghế dài nhỏ nhắn ở phía góc trong khi Bobby Tom gọi một lon bia. “Cô trông giống kiểu người uống vang trắng,” cậu ta nói. “Một cốc chardonnay thì thế nào?”

Phoebe lẽ ra sẽ rất thích một ly chardonnay nhưng cô không chắc là mình thích bị xếp vào “kiểu người uống vang trắng”, vì thế cô gọi một ly margarita. Cô nàng bồi bàn, lúc này đang ngây ra nhìn Bobby Tom với đôi mắt đói khát, biến vào trong để chuẩn bị đồ uống cho họ.

“Các cậu được phép uống bia vào đêm trước trận đấu à?”

“Bọn tôi được phép làm bất cứ điều gì miễn sao bọn tôi cống hiến hết mình cho đội vào ngày hôm sau. Chỉ có uống bia và lệnh giới nghiêm là hai thứ huấn luyện viên không khắt khe cho lắm. Bọn tôi đúng ra là phải ở trong phòng kể từ mười một giờ, nhưng hồi còn là cầu thủ huấn luyện viên cũng nổi tiếng là kẻ nổi loạn, và thầy ấy biết rằng tất cả bọn tôi đều có những cách riêng để xả áp lực.” Bobby Tom cười khoái chí. “Thầy thật sự là một huyền thoại.”

Phoebe đã tự dặn bản thân không được hỏi, nhưng khi chuyện có liên quan đến Dan Calebow, sự tò mò của cô dường như không có giới hạn. “Ý cậu là gì? Huyền thoại kiểu gì?”

“Thế này, một số chuyện về thầy không phù hợp cho phụ nữ nghe, nhưng tôi đoán mọi người đều biết thầy ghét chuyện giới nghiêm đến mức nào. Cô biết đấy, huấn luyện viên chỉ cần ngủ vài tiếng mỗi đêm, và hồi còn chơi bóng, thầy không thể chịu đựng được cái ý tưởng bị nhốt vào chuồng từ lúc mười một giờ đêm. Thầy bảo nếu làm thế, thầy sẽ cảm thấy quá cóng cho trận đấu. Vì thế thầy thường chuồn về phòng lúc bị tuần tra và rồi sau đó lỉnh ra ngoài để tiệc tùng dữ dội hơn nữa. Các huấn luyện viên cũng phát hiện ra chuyện đó, dĩ nhiên rồi. Họ phạt thầy, cho thầy ngồi dự bị; không cách nào hiệu quả, bởi vì thầy vẫn chuồn ra ngoài cho đến giờ các quầy bar đóng cửa. Cuối cùng, thầy bảo với họ là nếu không thích điều đó, họ có thể hoặc bắn thầy hoặc bán thầy đi, chứ thầy thì sẽ không thay đổi. Trận đấu duy nhất thầy chơi tồi trong suốt mùa giải đầu tiên của thầy là khi họ đặt một vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng của thầy. Ngày hôm sau, thầy đã ném năm quả bị đối phương bắt được. Sau đó, các huấn luyện viên không quấy quả thầy về chuyện đó nữa. Dĩ nhiên thầy đã dịu bớt đi một chút khi tuổi hơn.”

“Không nhiều, tôi cá thế,” cô lẩm bẩm khi đồ uống của họ được đem ra. Bobby Tom nhấc vại bia lạnh toát của mình lên. “Cái này là để đá đít bọn Sabers.”

“Để đá đít.” Cô chạm ly với cậu ta, rồi liếm một khoảng nhỏ trên viền muối phủ và hớp một ngụm margarita.

“Cô Somerville này...”

“Phoebe là được rồi.” Cô nhấp một ngụm nữa. Sau này cô sẽ hối tiếc vì vụ calo, nhưng bây giờ thì không.

“Tôi cho rằng khi chỉ có hai chúng ta thì gọi tên riêng cũng không sao, nhưng vì cô là bà chủ của tôi, tôi sẽ không làm điều đó khi hai ta ở trước công chúng.”

“Sau những bức ảnh trên báo đó, tôi nghĩ rằng không cần phải lo lắng quá nhiều về chuyện bảo vệ danh tiếng nữa.”

“Chúng không tuyệt sao! Thậm chí còn từ góc đẹp nhất của tôi.” vẻ toe toét của cậu ta nhạt đi. “Cô không nghiêm túc khi nói rằng sẽ không xuất hiện trên đường biên vào ngày mai, đúng không?”

“Tôi không chắc đó là ý kiến hay. Trừ khi chúng ta có thể nghĩ ra một nghi thức chúc may mắn mới.”

“Ồ không. Không thể làm thế được. Mặc dù tuần trước chúng ta thua, nhưng tôi đã có một trong những trận đấu xuất sắc nhất sự nghiệp trước bọn Broncos. Tôi đã chơi bóng bầu dục rất nhiều năm rồi, và khi một điều gì đó có tác dụng với tôi, tôi sẽ bám chặt lấy nó. Thấy không, ngay khi bắt đầu thay đổi rồi thì tôi chỉ suy nghĩ về sự thay đổi đó thay vì chuyện hàng thủ đối phương đã bố trí đội hình như thế nào và liệu tôi có thể mở đường xông qua hay không. Cô hiểu tôi đang nói gì chứ?”

“Bobby Tom, tôi không thích thú gì với chuyện hàng loạt bức ảnh hai ta hôn nhau sẽ chình ình trên tất cả các mặt báo thứ Hai đâu.”

“Thật không ngờ lại phải nhắc nhở cô điều này, Phoebe, nhưng ngày mai chúng ta sẽ đấu với bọn Sabers, và chuyện đánh bại họ quan trọng hơn rất nhiều so với vài bức ảnh trên mặt báo. Họ đã đoạt Siêu Cúp năm ngoái. Cả nước nghĩ rằng chúng ta đang giật nước cuốn trôi mùa giải này xuống bồn cầu. Chúng ta phải chứng tỏ với họ rằng chúng ta có những tư chất để trở thành nhà vô địch.”

“Vì sao?”

“Vì sao cái gì?”

“Vì sao chúng ta phải trở thành nhà vô địch? Khi cậu nghĩ về chuyện đó, vấn đề mất chốt của nó là gì? Đâu có giống như là cậu sẽ tìm ra một phương pháp chữa bệnh ung thư nào đó đâu.”

“Cô nói đúng,” cậu ta nghiêm túc nói. “Nó không giống thế. Nó lớn hơn nhiều. Thấy không, bản thân cô luôn có những điều tốt đẹp và những điều xấu xa. Đó là vấn đề. Đó là điều quan trọng.”

“Tôi thấy khó mà hiểu được cậu đấy, Bobby Tom.”

Cậu ta giơ tay vẫy bồi bàn và xỉa hai ngón tay về phía đồ uống của họ ra hiệu lấy thêm. Đến lúc đó cô mới nhận ra mình đã uống gần cạn ly. Cô không định uống đồ có chất cồn, và cô biết cô nên từ chối một ly khác, nhưng Bobby Tom là một người bầu bạn rất dễ chịu và cô đang tận hưởng cảm giác thoải mái. Hơn nữa, cậu ta sẽ trả tiền cơ mà.

“Cách tôi hình dung chuyện này là thế này,” cậu ta tiếp tục. “Loài người hung hãn từ trong bản chất, cô có đồng ý vậy không?”

“Đàn ông thì có thể, nhưng đàn bà thì không hẳn.”

Bobby Tom rõ ràng không có hứng thú gì với quan điểm về giới tính vì cậu ta phớt lờ lời nhận xét của cô. “Bóng bầu dục giải tỏa bản tính hung hãn của người đàn ông. Nếu không vì NFL, bọn tôi có lẽ đã tham gia chiến tranh ở Nga cả chục lần trong bốn mươi năm qua rồi. Thấy không, đó là con người Mỹ. Mỗi khi chúng ta bị chơi đểu, tự nhiên chúng ta biến ngay thành những kẻ đạp cứt. Xin thứ lỗi cho ngôn từ của tôi, Phoebe, nhưng tất cả mọi người đều biết đá đít là một phần trong tinh thần dân tộc của chúng ta. Bóng bầu dục cho bọn tôi một... ta gọi nó là gì nhỉ? Một lối thoát an toàn.”

Thực ra thì những gì cậu ta nói rối tung cả lên, và chính lúc đó cô biết ly margarita đầu tiên của cô đã bốc lên đến đầu. Cô nhấc ly thứ hai lên, liếm một khoảng nhỏ khác trên vành ly. Bobby Tom túm lấy cánh tay cô và nhìn cô với vẻ nài nỉ. “Vậy ngày mai cô có xuất hiện ở đó vì tôi hay không, bởi vì tôi phải nói cho cô biết sự thật của Chúa - cô là người tử tế, và tôi biết lương tâm của cô không muốn chúng ta nhận thất bại trước bọn Sabers.”

“Tôi sẽ ở đó,” cô thở dài.

“Tôi biết có thể trông cậy vào cô mà.” Cậu ta trao cho cô một nụ cười mê hồn. “Tôi thích cô, Phoebe. Rất nhiều. Nếu chúng ta không phải là người cộng tác làm ăn, tôi có thể sẽ theo đuổi cô thật đấy.”

Cậu ta quá trẻ con, quá đáng yêu, và cô mỉm cười đáp lại. “Cuộc đời không phải luôn chó má hay sao?”

“Cô nói đấy nhé.”

Cho dù không nóng bừng vì margarita thì Bobby Tom Denton cũng vẫn là người vô cùng dễ gần. Họ nói chuyện về đồ ăn Mexico, thắc mắc không biết các đội thể thao có nên được đặt tên theo người dân Mỹ bản địa hay không, và sự giống nhau giữa Bobby Tom và Christian Slater. Cô mất nhiều thời gian hơn với ly margarita thứ hai, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy rõ ràng tiếng o o khi cậu ta chồm qua và chạm môi vào môi cô.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình thân hữu. Bày tỏ sự tôn trọng. Một dấu ấn của tình đồng chí và hoàn toàn lành mạnh. Một nụ hôn mà một anh chàng 25 tuổi trao cho một người phụ nữ 33 tuổi mà cậu ta muốn lên giường cùng, nhưng biết là mình sẽ không làm điều đó, và không muốn phá hỏng tình bạn bè giữa họ, nhưng vẫn hy vọng nó có thể là cái gì đó hơn bạn bè.

Phoebe hiểu.

Thật không may, Dan thì không. “Denton!” Giọng anh bắn xuyên qua không gian yên tĩnh ở quầy bar như một khẩu đại bác của quân liên minh vang lên phía trên một bãi chiến trường xơ xác. “Cái đồng hồ đắt tiền của cậu không nói cho cậu biết là cậu chỉ có ba phút rưỡi để lê mông về phòng nếu không muốn vi phạm lệnh giới nghiêm hay sao?” Anh hiện ra lù lù phía trên chiếc bàn của họ trong chiếc quần jean và một chiếc áo jean mở toang cổ.

“Chào huấn luyện viên. Thầy muốn nghe điều buồn cười chết giẫm nhất không? Em vừa mới kể với Phoebe đây là thầy đã luôn thoải mái thế nào về chuyện giới nghiêm. Và rồi thầy xuất hiện. Nếu điều đó không...”

“2 phút 45 giây! Và tôi sẽ phạt cậu 500 đô la cho mỗi phút cậu không có mặt trong phòng.”

Trông có vẻ bị tổn thương, Bobby Tom đứng dậy. “Mẹ kiếp, huấn luyện viên, chuyện gì làm thầy nổi điên lên thế?”

“Cậu đã chạy lỗi ba lần hôm thứ Sáu. Bắt đầu bằng chuyện đó thì sao?” Bobby Tom rút vài đồng từ trong ví ra vỗ lên mặt bàn. Rồi cậu ta bắn cho Dan một ánh mắt hậm hực. “Em không nghĩ chuyện này có gì liên quan đến vụ chạy lỗi.” Cậu ta chạm vào vành mũ Stetson và nghiêng về phía Phoebe. “Gặp lại cô trên đường biên vào ngày mai, cô Somerville.”

“Hẹn gặp lại, Bobby Tom.”

Khi cậu ta biến mất, Dan sủa vào cô như một sĩ quan huấn luyện. “Phòng tôi! Ngay bây giờ!”

“Ừm... tôi không nghĩ thế.”

“Khi bắt đầu đùa bỡn với cầu thủ bắt bóng cừ nhất trong AFC thì cô đã bước qua vạch vôi rồi. Giờ, trừ khi cô muốn cái chăn có rận của chúng ta bị phơi ra trước công chúng, tôi khuyên cô nên bắt đầu nhúc nhích đi.” Phoebe miễn cưỡng theo anh rời khỏi quầy bar và đi vào sảnh. Cô biết cô nên nhắc lại cho anh nhớ rằng cô là sếp của anh, nhưng khi họ bước vào trong thang máy và bắt đầu đi lên trong sự im lặng nặng nề đến tận tầng bảy, cô phát hiện ra cô không thể nghĩ ra một lời nào để nói.

Nhưng anh chắc chắn đã nghĩ ra đầy cả một đầu rồi, và sức nóng từ đó đang rừng rực xuyên qua chiếc váy len ngắn màu xanh lam của cô. May mắn cho cô là cô không quan tâm.

Hai ly margarita đã đem đến cho cô cảm giác ấm áp dễ chịu, làm cô chỉ muốn trề môi ra và bảo anh rằng đừng có tỏ ra như một kẻ quê mùa hủ lậu như thế.

Cô đã không biết phòng của họ lại gần nhau như thế cho đến khi anh dừng lại trước một cánh cửa đối diện phòng cô. Anh mở khóa và không-quá-dịu-dàng đẩy cô vào bên trong. Rồi anh xỉa nắm đấm của mình, với ngón trỏ chìa ra, về phía chiếc sô pha bọc nhiễu.

“Ngồi.”

Mặc dù trí óc cô đã bắt đầu phát ra những lời cảnh cáo đáng báo động nhất, nhưng cảm giác lơ mơ ấm áp từ rượu tequilla bao phủ lấy cô làm cô không thể nào nghiêm túc để tâm đến chúng, vì thế cô giơ tay dập gót chào chế nhạo khi làm theo mệnh lệnh của anh.

“Vâng, thưa Ngài.”

“Đừng có tỏ ra dễ thương với tôi!” Anh xòe một bàn tay to lớn chống lên hông. “Tránh xa cầu thủ của tôi ra, nghe không? Những cậu bé đó ở đây là để chiến thắng trong trận đấu; họ không phải đồ chơi tình dục của cá nhân cô, và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bất cứ chuyện gì giống như những gì tôi đã thấy tối nay nữa!”

Và đó chỉ mới là bắt đầu. Anh quát tháo và nổi xung lên, mặt đỏ bừng bừng giống y hệt những lần anh đứng bên đường biên thét vào mặt trọng tài. Cuối cùng, anh cũng dừng lại để thở.

Cô trao cho anh nụ cười nhếch mép và rồi trượt đầu ngón tay trỏ vào trong miệng. “Có chuyện gì thế, anh bạn? Anh chưa bao giờ hôn một cô gái ở quầy bar sao?”

Anh có vẻ choáng váng, như thể anh chưa bao giờ bị một người đàn bà đối xử một cách xấc xược như thế. Chúa ơi, anh thật dễ thương. Dễ thương và sexy và thô kệch và tàn nhẫn. ừm. Grrừ... Sẽ phải rất rất đàn bà thì mới thuần hóa được một người đàn ông như anh.

Cô buông đôi chân đang bắt chéo ra. Sẽ phải cần một cái giường nữa. Và mùi hoa nhài thoang thoảng bay vào từ phía cửa sổ mở rộng. Và tiếng cọt kẹt ban đêm của một chiếc quạt guồng treo trên trần trong một ngôi nhà tá điền cũ kỹ.

Cô đứng dậy.

Nàng Elizabeth trẻ trung có thể thuần hóa anh bằng đôi mắt màu tím mơ huyền, và bộ ngực trắng muốt như bánh pudding va ni đang tràn ra qua chiếc áo lót viền ren của mình.

Húuuu! Anh đã quay trở về nhà với cô, anh chàng hú về phía mặt trăng này[38]. Lại say xỉn. Ăn chơi. Sặc sụa mùi whiskey và mùi nước hoa rẻ tiền từ một con điếm có tên là Lulabelle. Nhưng anh vẫn chưa chán chê, anh chàng máu nóng, ngạo mạn này. Chỉ một người đàn bà có thể làm anh thỏa mãn.

[38] Xuyên suốt câu chuyện, Phoebe luôn liên tưởng đến cảnh trong phim Cat on Hot Tin Roof do Elizabeth Taylor và Paul Newman thủ diễn, chuyển thể từ kịch bản cùng tên của Tennessee Williams. Elizabeth trong vai người vợ khát tình luôn tìm mọi cách quyến rũ chồng mình, trong khi người chồng lại là người đồng tính, luôn viện cớ say xỉn để tránh gần gũi vợ.

Đến với em nào, cậu bé: em sẽ làm anh cảm thấy thật tuyệt vời. Em là đàn bà, và em biết cách thuần hóa người đàn ông của em.

Cô lững thững bước về phía anh, đôi môi ẩm ướt hé mở, một lọn tóc vàng óng nhảy nhót trên mi, từng lỗ chân lông trên da cô đều cảm thấy hơi nóng của anh và cũng đã sẵn sàng để thiêu cháy anh bằng chính hơi nóng của mình. Tại sao lại có lúc cô cảm thấy sợ anh cơ chứ, một con mèo nóng bỏng, lợi hại như cô? Hãy để anh thấy cô là loại đàn bà thế nào. Hãy để anh cảm thấy nỗi sôi sục trong cô.

“Phoebe?”

Cô dừng lại trước mặt anh, úp lòng bàn tay mềm mại lên hai nắm tay đang chống trên hông anh. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh nước biển và nhận ra rằng không cần phải sợ hãi sức mạnh của anh khi quyền lực của riêng cô vĩ đại hơn rất nhiều.

Cô ưỡn cong lưng và ngả vào người anh. Cô là một con mèo đang bị kích động, và cô hôn anh bằng đôi môi hé mở, chao nghiêng miệng mình trên môi anh, tuột ra khỏi một chiếc xăng đan để cọ những móng chân màu hồng dọc theo lớp vải jean sờn mòn bao phủ lấy bắp chân anh. Khi anh chấp thuận lưỡi cô, một cảm giác vui vẻ hồ hởi quét xuyên ra người cô, được nuôi dưỡng thêm bởi cái nhận thức về sức mạnh của riêng mình. Tại sao cô lại từng sợ hãi sex khi chuyện này quá dễ dàng, quá tự nhiên như thế chứ?

Anh thốt ra một âm thanh khàn đục, nhẹ nhàng từ trong cổ họng, hoặc có thể âm thanh đó là của cô cũng nên. Miệng họ gắn vào nhau, tay họ gài vào nhau trên hông anh, và cô không để cho nỗi sợ hãi xen vào. Lưỡi anh cướp bóc. Cô tự nhủ với bản thân rằng cô đủ đàn bà để đáp ứng lại nỗi đam mê của anh và rượu đã giúp cô được thả lỏng đủ để trải qua chuyện này đến tận cùng. Lúc đó, có lẽ cô sẽ được tự do.

“Phoebe...” Anh thì thầm tên cô trong cái miệng ấm áp, ẩm ướt đang hé ra của cô, và anh không còn quát thét gì nữa. Hai bàn tay to lớn của anh trượt dọc theo hông lên đến eo cô; ngón tay cái mò lên phía trên sườn. Chỉ trong chốc lát nữa thôi anh sẽ chạm vào phía dưới hai bầu ngực của cô, biến chúng thành mảng thịt da nóng hổi, sống động. Lúc này chúng đã đang nhức nhối, chờ đợi rồi.

“Đừng dừng lại,” cô nài xin trên môi anh. “Cho dù em có nói gì thì cũng đừng dừng lại.”

Choáng váng, anh lùi lại. “Em nói thật chứ?”

“Thật.”

Vài giây trôi qua khi những lời của cô từ từ xâm nhập vào trong đầu óc Dan. Cảm giác thất vọng quét qua người anh, nhanh chóng theo sau đó là sự ghê tởm và rồi là cay đắng. Tại sao anh lại ngạc nhiên cơ chứ?

Đáng lẽ anh nên rút ra bài học từ Valerie và nhận ra tất cả những gì Phoebe đã mong muốn bấy lâu. Cô là một người đàn bà khác nữa muốn được chơi cái trò chơi phục tùng. Tất cả những câu trả lời không của cô tối thứ Bảy vừa rồi đều có nghĩa là có. Cô đã điều khiển anh, và anh đã bị lừa gạt.

Mệt mỏi, anh nhìn chằm chằm xuống những đường cong đầy đặn của cô, đôi lông mi chớp chớp mềm mại vẽ nên đôi mắt xếch màu hổ phách đó, đôi môi căng mọng của cái miệng ướt át, hôn-em-đi đó. Không lẽ mong muốn có một người đàn bà đơn giản, không phức tạp cùng nhau vui vầy trên giường là đòi hỏi quá nhiều? Không có những trò tưởng tượng. Không có những trò lập dị. Chỉ vài tiếng cười và chút khoái lạc ân ái.

Đột nhiên anh cảm thấy giận dữ.

Giận dữ như lúc anh tìm thấy Bobby Tom chảy nước dãi trước cô trong quầy bar. Có lẽ cô đã kích thích cậu ta ở dưới gầm bàn. Cọ vào cậu ta bằng đôi chân dài trần trụi. Chạm nụ hoa của mình vào cánh tay cậu ta.

Tấn công cậu ta với một đống lời nhảm nhít. Đừng dừng lại chỉ bởi vì em nói không, Bobby Tom. Em thực sự có ý là có.

Có lẽ Valerie đã làm anh lệch lạc, nhưng có vẻ như đàn bà trên cái đất nước này đã trở nên điên rồ không thể cứu vãn được trong những vấn đề liên quan đến sex. Họ hoặc là muốn dậm đôi giày cao gót của mình lên ngực anh hoặc là bắt anh phải cùm tay họ vào cột giường. Dường như không có vùng trung gian nào cả.

Anh đã bị kéo xuống con đường mòn này cả trăm lần rồi, và thậm chí chẳng cần suy nghĩ anh vẫn có thể đóng vai một gã thô bạo. Sau những gì cô đã đẩy anh vào, một chút thô bạo với Phoebe Somerville có lẽ chính là những gì anh cần để giải thoát khỏi những hình ảnh cô khi nó cứ nhảy vào đầu óc anh vào những lúc tồi tệ nhất. Tối nay, anh sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

“Bất cứ điều gì em nói, bé con.” Phoebe nghe thấy vẻ ác độc trong giọng nói của Dan, nhưng cô đang cảm thấy quá tuyệt nên không để điều đó làm cô hoảng sợ. Anh đưa một tay lên gáy cô và thọc vào trong mái tóc, túm nó trong nắm tay và giật hơi mạnh vào chân tóc. Với tay còn lại, anh bắt đầu mở hàng cúc nhỏ trên cổ váy. Lòng bàn tay anh quét qua ngực cô, và vạt áo mở rộng ra. Anh khịt mũi khi nhìn thấy chiếc áo lót đơn giản màu trắng của cô. Rõ ràng anh đã quen với đồ lót phụ nữ gợi cảm hơn, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu với loại đó. Bờ vai trần của cô bắt được luồng giá lạnh phả ra từ máy điều hòa khi anh đẩy phần thân áo xuống khuỷu tay cô, làm tay cô kẹt lại trong hai ống tay áo. Anh vật lộn với ba cái móc gắn hai dải dây đàn hồi rộng phía sau lưng áo lót của cô.

“Em to lắm, bé con, nhưng em không phải là Dolly Parton[39]. Một cái nịt ngực có gọng nho nhỏ sexy của Victoria’s Secret sẽ có tác dụng hơn.” Vẻ khinh bỉ trong giọng nói của anh xuyên qua màn sương mù tequilla bao quanh cô, xua đi một phần cảm giác quyền lực trong cô. Cô cố gắng rút tay ra khỏi đám váy áo bùng nhùng, nhưng đúng vào giây phút đó chiếc áo lót của cô rơi xuống, và ngực cô bung ra tự do.

[39] Dolly Parton: là ca sĩ, nhạc sĩ đồng quê, diễn viên và đồng thời là một nhà từ thiện của Mỹ, nổi tiếng không chỉ vì tài năng mà còn vì bộ ngực ngoại cỡ của mình.

“Chết tiệt.” Âm thanh khe khẽ đó nghe như lời thán phục hơn là một câu chửi thề.

Trước khi cô biết chuyện gì xảy ra, anh đã kéo hai cổ tay cô ra phía sau lưng và túm lấy chúng bằng một tay. Động tác thô bạo đó đã làm ngực cô nảy về phía trước và nâng lên cao, và cảm giác bất lực mà cô cảm thấy ở tư thế đó như đã chắp cánh cho cơn hoảng loạn xuất hiện trong dạ dày. Anh cúi đầu xuống. Hơi thở nóng hổi của anh chạm vào da cô cùng với cảm giác ran rất vì lớp chân râu lởm chởm. Anh búng lưỡi vào một bên núm vú. Nó săn lại. Anh liền ngậm nó vào miệng và mút thật mạnh.

Xương sống cô cảm giác như đang oằn lại. Cảm giác vô cùng kích thích làm cô quên mất đôi tay bị trói chặt của mình. Anh di chuyển sang bầu ngực bên kia, liếm láp và rồi ngậm lấy núm vú. Cô quỵ người vào anh. Khi tay anh luồn xuống phía dưới mép chiếc váy ngắn và úp lấy đùi cô, cảm giác hoảng loạn của cô quay trở lại, và cô biết rằng cô phải giải phóng hai tay trước khi có thể để anh đi xa hơn nữa. Ngón tay anh di chuyển lên phía trên.

“Chờ đã,” cô thì thào, cố gắng lùi lại, nhưng bàn tay lực sĩ của anh nhanh chóng giữ cô lại. “Thả tôi ra.”

“Tôi không nghĩ thế đâu.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Hẳn là thế rồi.”

“Dan!”

“Bất cứ điều gì quý cô muốn.” Anh thả cô ra, nhưng chỉ đủ lâu để kéo chiếc váy của cô tuột xuống qua hông. Áo lót của cô tụt xuống, để lại cô đứng đó trên một chiếc xăng đan, một chiếc lắc phía trên cổ chân và một chiếc quần lót cotton màu trắng kéo cao đến thắt lưng.

“Em chắc chẳng thích bỏ tiền ra mua các loại đồ lót gợi tình nhỉ.”

Sự tự tin của cô biến mất và tất cả những bóng ma quá khứ quay lại. Cô túm lấy chiếc váy để phủ lên mình, nhưng trước khi cô có thể chạm vào nó, anh đã nhấc cô lên và mang cô về phòng ngủ. Khi anh thả cô xuống trên giường, chiếc xăng đan bơ vơ còn lại của cô cũng bay mất.

Anh hiện ra lù lù phía trên cô, không còn là một nhân vật trong tưởng tượng nữa, mà là một người đàn ông thực sự đang giật phăng chiếc áo sơ mi jean ra khỏi người, phơi bày ra một bộ ngực nở nang đến đáng báo động với cơ bắp căng phồng, bắp tay lực lưỡng và các mạch máu vằn lên như những sợi dây thừng quấn quanh cánh tay. Một mảng lông ở chính giữa ngực trải ra và gom lại thành hình mũi tên thẳng tắp và biến mất trên cái bụng phẳng và rắn chắc vào phía trong cạp quần jean.

Cô biết anh luyện tập trong phòng tập thể lực hàng ngày, và cô đã nhìn thấy anh chạy vòng quanh sân tập vào buổi tối, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho thân hình lực lưỡng khỏe mạnh này của anh. Tất cả những ý nghĩ về cô nàng Elizabeth trẻ trung trong đầu cô biến đi đâu mất. Cô cảm thấy mình như một trinh nữ mười tám thay vì một người đàn bà 33 tuổi có quá nhiều nhưng cũng quá ít tình nhân. Cô đã tự mình lao vào trận đấu với một gã chuyên nghiệp trong khi cô thậm chí còn không thể xử lý được một kẻ nghiệp dư.

Đôi mắt anh gắn chặt trên ngực cô khi anh mở cúc quần jean. Cô túm lấy mép khăn trải giường.

“Thả nó xuống.”

“Không, tôi sẽ không làm chuyện này.” Cô kéo góc tám chăn chần lên tận cằm và cùng lúc đó trượt về phía bên kia giường.

“Đúng như kế hoạch.” Cúi xuống, anh giật cổ chân cô và kéo cô trở lại nằm dài ra trên gối.

Cô thốt lên một âm thanh như bị bóp nghẹt. Sự quyết tâm chết chóc trong đôi mắt màu xanh lạnh lẽo đó làm nỗi hoảng sợ chạy xuyên qua người cô. Cô nhớ lại sức mạnh của anh khi anh kéo cô vào tòa vọng lâu, và cô bấu víu lấy chiếc khăn trải giường như sự bảo vệ duy nhất của mình. “Làm ơn, Dan...” Giọng cô nghe bất lực chứ không hề mạnh mẽ, và cô biết cô đã đánh mất hoàn toàn quyền kiểm soát.

“Em chính là người muốn vui vẻ và chơi đùa.”

“Tôi không có. Tôi...”

“Im miệng.” Anh tụt khóa quần jean.

“Nào giờ chìa vú ra đây xem lại nào.” Lời nói sỗ sàng của anh làm cô kích động. Cô xoay người thoát ra khỏi anh về phía bên kia giường, giật mạnh hai chân ra khỏi đống khăn trải giường xoắn xít. Cô lao ra khỏi giường và chạy về phía cửa. Mụ mẫm, cô nghe tiếng anh gầm gừ từ phía sau lưng.

“Tôi đã quá già cho cái trò này rồi.” Cô giật phắt chiếc khăn ẩm mà anh quăng trên một chiếc ghế sau khi tắm xong và điên cuồng chạy về phía phòng khách để ra cửa. Ngay khi cô mở cửa ra, anh liền sập nó lại bằng lòng bàn tay.

“Em thậm chí còn điên rồ hơn cả Val!” Anh túm lấy cánh tay cô và lẳng cô trở lại. “Em không mặc tí quần áo nào. Em muốn tất cả mọi người nhìn thấy à?”

“Tôi không quan tâm!” cô kêu lên, tim nện thình thịch. “Tôi đã bảo anh dừng lại.”

“Em cũng bảo tôi đừng nghe, và đó là những gì tôi đang làm.”

Anh vắt cô lên trên cánh tay như thể cô không có chút trọng lượng nào, rồi mang cô quay trở lại phòng ngủ và thả cô xuống đệm.

“Tôi sẽ không đánh em, vậy nên nếu như đó là thứ em đang theo đuổi thì em sẽ phải tìm một thằng khốn khác.” Anh quỳ xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn của anh khóa chặt tay cô, và giọng anh gần như lạnh nhạt. “Em muốn thế nào?”

Cô nhận ra chuyện đó lại sắp xảy ra lần nữa. Chất cồn đã làm cô buông lỏng sự cảnh giác, và cô hoàn toàn bất lực.

Đó là lúc cô hét lên.

Ngay giây sau anh đã ở trên cô, bịt chặt miệng cô bằng lòng bàn tay trong khi khóa chặt cổ tay cô phía trên đầu bằng tay còn lại. “Chúa ơi,” anh rít lên. “Không ầm ĩ thế.” Vải quần jean của anh chà xát vào đùi cô khi anh quắc mắt nhìn cô, trông có vẻ ghê tởm hơn là giận dữ.

Cô trở nên điên cuồng khi nhận ra rằng anh thực sự trông chờ cô giữ im lặng trong khi anh làm việc này với cô. Nước mắt làm mắt cô cay xè khi cô bắt đầu vùng vẫy bên dưới anh, vặn hông và cố gắng giải thoát hai chân. Cô cắn thật mạnh vào tay anh làm anh vội thả cô ra ngay lập tức và thốt lên một tiếng giận dữ. “Hết rồi nhé!” Anh lăn người khỏi cô, phẩy tay điên cuồng. “Tôi đã cố gắng buông thả và thấu hiểu, nhưng tôi sẽ không làm chuyện này thêm nữa!”

Cô quá sửng sốt đến mức dừng ngay việc vùng vẫy lại.

Anh bật đứng dậy. “Ngay lúc này tôi đã cương cứng muốn chết, nhưng tôi thà biến mất vào trong cái phòng tắm kia với một tờ Penthouse[40] còn hơn là tiếp tục chơi cái trò vũ phu này. Tôi không quan tâm cô đã nói với tôi là đừng dừng lại, bởi vì tôi sẽ dừng lại! Tôi phát ốm và mệt mỏi vì cứ có cảm giác mình giống như một kẻ chậm chạp lười nhác chỉ có thể được thỏa mãn nếu đánh đập đàn bà.” Anh hiện ra phía trên cô. “Nếu cô hỏi tôi, thì cô đã có đủ khố treo trên cột giường để có thêm một chút nhạy cảm đối với đàn ông rồi đấy.” Chống hai tay lên hông, anh quắc mắt nhìn xuống cô. “Từ giờ trở đi, khi một người đàn bà bảo tôi dừng lại, tôi sẽ dừng lại, ngay cả khi cô ta có nói với tôi rằng đừng để ý gì khi cô ta bảo tôi dừng lại.”

[40] Penthouse: một tạp chí khiêu dâm dành cho đàn ông.

Vô cùng hoang mang, cô trố mắt nhìn anh.

“Để thay đổi, có lẽ tôi sẽ thích bị đối xử mạnh tay!” anh nói. “Có lẽ tôi sẽ muốn trở nên sexy không thể cưỡng nổi đến mức mà chính tôi chịu bị trói lại trên giường thử một lần xem! Liệu như thế có phải là đòi hỏi quá mức không?”

Nhận thức từ từ ập xuống. Cô nhớ ra cô đã thì thầm với anh những gì, nhớ ra cô đã bảo anh đừng có dừng lại cho dù cô có nói gì đi chăng nữa. Cô nhớ mối quan hệ biến thái của anh với Valerie, và khi tất cả những điều đó quay trở lại với cô, cảm giác nhẹ nhõm đột ngột ập xuống và rồi một bong bóng phấn khích xúc cảm dâng lên trong cổ họng cô.

Anh ngồi thụp xuống góc giường, thả cẳng tay lên hai đầu gối mở rộng và nhìn trân trân ủ dột về phía phòng khách. “Có lẽ đó là quả báo. Khi tôi ngoài hai mươi, tôi đã tham gia quá nhiều những trò lập dị với tất cả những cô nàng cổ động đến mức giờ tôi dường như không thể có được điều gì giản dị và không phức tạp.”

Cô kéo tấm khăn trải giường lên cằm. “Dan... ừ... Tôi có thể nói điều này không?”

“Không nếu nó liên quan đến roi ngựa và vòng cổ chó.” Anh dừng lại. “Hay là nhiều hơn hai người.”

Quả bóng dâng lên cao hơn trong cổ họng cô. Cô thốt lên một âm thanh như mắc nghẹn. “Không phải thế.”

“Vậy thì nói đi.”

Cô nói với tấm lưng của anh, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Tôi không có ý như những gì anh nghĩ đâu. Khi tôi bảo anh đừng dừng lại dù tôi có nói gì đi chăng nữa, là tôi đang nói về nụ hôn. Anh thực sự là một... ừ... một người hôn rất tuyệt.” Cô hít vào thật sâu, tiếp tục nói dù biết mình đang làm rối tung mọi chuyện. “Tôi bị... ừm, tôi có vài nỗi ám ảnh. Không thực sự là ám ảnh; ám ảnh là một từ hơi quá. Giống như... như kiểu dị ứng thì đúng hơn. Dù sao đi chăng nữa, đôi lúc khi hôn một người đàn ông, tôi có kiểu phản ứng như thế.”

Từ cái cách anh quay đầu lại và trố mắt nhìn cô, cô biết mình đang lảm nhảm. Ngực anh làm cô phân tâm. Nếu được đúc bằng đồng và đặt trước khung cửa sổ trong phòng trưng bày cũ của cô, nó hằn sẽ đem đến cho họ cả gia tài.

Cô khó nhọc nuốt xuống. “Tôi chỉ đang cố nói với anh rằng nếu như tôi có... có kiểu phản ứng như thế... thì anh có thể đại loại là...”

“Phớt lờ đi?”

“Đúng thế. Nhưng còn chuyện khác... khi chúng ta không còn hôn nhau nữa. Khi anh chạm vào tôi.” Quả bóng bỗng xì hơi. “Khi tôi nói dừng lại, tôi thực sự muốn anh dừng lại.”

Mắt anh thẫm lại với vẻ ân hận. “Phoebe...”

“Nếu có bao giờ tôi nói với anh là dừng lại, ý tôi là dừng lại. Luôn luôn thế.” Cô hít vào thật sâu. “Không thắc mắc. Không bình luận. Tôi không phải vợ cũ của anh, và bạo lực trong tình dục không phải là trò chơi của tôi. Với tôi, dừng lại nghĩa là dừng lại.”

“Tôi hiểu, tôi xin lỗi.”

Cô biết cô sẽ òa lên khóc nếu như phải nghe thêm một tràng những lời ân hận khác từ anh, vì điều đó chỉ làm cho cô cảm thấy mình lạc lõng hơn mà thôi.

“Về cái chuyện dị ứng hôn hít này.” Anh xoa cằm, và cô nghĩ rằng cô đã phát hiện ra vẻ thích thú trong mắt anh. “Sẽ thế nào nếu hai chúng ra quyết định hôn nhau lần nữa. Và em lại có cái phản xạ dị ứng đó, và rồi em nói dừng lại. Lúc đó tôi có nên dừng lại không?”

Cô nhìn xuống tấm khăn trải giường. “Ngay cả lúc đó, tôi cho là thế. Tôi sẽ không gửi đi bất cứ tín hiệu nhiễu sóng nào nữa.”

Với tay tới trước, lưng bàn tay của anh vuốt nhẹ lên má cô. “Hứa chứ?”

“Hứa.”

Cô đã định đứng dậy mặc quần áo vào, nhưng giờ khi anh chạm vào cô nhẹ nhàng thế này, cô lại không thể động đậy. Cô cảm thấy hơi ấm của anh khi anh đến gần hơn và biết rằng anh lại sắp sửa hôn cô lần nữa. Cô không còn sợ hãi nữa. Thay vào đó, hơi nóng len lỏi của nỗi khao khát lại được nhen nhóm trong cô... không phải một ngọn lửa mãnh liệt, mà chỉ là ánh hồng nho nhỏ, ấm cúng.

“Anh không thích đồ lót của em,” cô thì thầm trên miệng anh.

“Không.” Anh nhám nháp môi dưới của cô. “Nhưng anh thích những thứ ở bên trong đó hơn nhiều.” Ngón tay anh chạy dọc theo phần xương sống nhô lên của cô khi miệng anh yên vị trên miệng cô.

Nụ hôn vừa dịu dàng vừa đam mê, vừa bốc lửa vừa ngọt ngào. Và vào khoảnh khắc đó cô ao ước được làm tình với anh hơn bất cứ điều gì cô từng ao ước trong đời. Lưỡi anh xâm chiếm miệng cô. Bàn tay cô trượt lên cánh tay anh, nhưng rồi cô ước gì cô không chạm vào anh ở đó bởi vì cô không muốn bị nhắc nhở lại về sức mạnh của anh, mà chỉ muốn sự dịu dàng của anh thôi. Làm thế nào cô biết được anh có mãi dịu dàng như thế hay không?

“Dan?”

“Ừmm.”

“Em biết anh nói rằng anh không thích bất cứ... anh biết đấy... bất cứ trò lập dị nào.”

Cô có thể cảm thấy anh cứng người lại, và cô gần như mất hết can đảm khi anh lùi ra. Lún người xuống chồng gối đang dồn đống lại ở đầu giường, tấm khăn trải giường vẫn bị túm chặt trên ngực, cô vội vàng lên tiếng. “Chuyện này hoàn toàn không lập dị. Thật đấy, không phải thế đâu.”

“Có lẽ tốt hơn hết anh nên là người phán xét điều đó. Và anh cảnh cáo em... anh đang trở nên càng lúc càng bảo thủ hơn đấy.”

Lòng can đảm rời bỏ cô. “Vậy thôi quên nó đi.”

“Chúng ta đã đi xa đến thế này rồi; có lẽ tốt hơn hết em nên nói ra cho rồi đi.”

“Em chỉ... thôi đừng bận tâm.”

“Phoebe, nếu mọi chuyện tiến triển theo tốc độ hiện giờ thì phải đến tám mươi phần trăm đảm bảo rằng chúng ta sẽ gần gũi nhau trước khi trời sáng, vì thế tốt hơn hết em nên nói cho anh biết trong đầu em có gì đi. Nếu không, trong suốt thời gian chúng ta ở bên nhau, anh sẽ cứ phải căng người ra chờ em sủa vào anh như một con cún hoặc bảo anh gọi em là Howard.”

Cô nhìn anh cười yếu ớt. “Em không nhiều trí tưởng tượng đến thế đâu. Em muốn yêu cầu... ý em là, anh có phiền lắm không nếu như chúng ta...” Cô ngắc ngứ và cố gắng lần nữa. “Nếu như chúng ta giả vờ em là...”

“Một người huấn luyện sư tử? Một người gác tù?”

“Một trinh nữ,” cô khẽ nói và cảm thấy mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Anh trố mắt nhìn cô. “Một trinh nữ?” Cô cụp mắt xuống, cảm thấy nhục nhã muốn chết vì những gì mình vừa tiết lộ. “Quên nó đi. Quên những gì em nói đi. Chỉ cần tiếp tục làm chuyện này thôi.”

“Phoebe em yêu, có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Anh cọ ngón tay trỏ vào môi cô.

“Không có gì cả.”

“Em có thể nói với anh. Có thể nói anh giống một mục sư trong phòng ngủ; anh đã nghe khá nhiều chuyện như thế. Có phải em đã bắn ra khỏi cột giường quá xa đến mức em muốn chỉnh thước đo lùi lại một chút không?”

“Đại loại là thế,” cô lẩm bẩm.

“Anh không có nhiều kinh nghiệm với những cô trinh nữ để mà áp dụng đâu. Nói thực ra thì anh không nhớ là mình đã từng có cô nào. Tuy vậy, anh nghĩ anh có thể sử dụng trí tưởng tượng.” Và rồi mắt anh nheo lại. “Anh không cần phải giả vờ rằng em mới mười sáu hay gì đó tương tự đúng không, bởi vì mấy thứ trẻ con đó làm anh tụt hứng.”

“33,” cô khẽ nói.

“Già thế ư?”

Anh đang trêu chọc cô và cô biết điều đó, vì thế cô cố làm ra vẻ tự nhiên. “Tại sao không chứ? Có lẽ là một trong những bà cô già khô khốc âm thầm sợ hãi đàn ông. Một người như thế.”

“Giờ thì chuyện này trở nên khá thú vị rồi đây.” Ngón tay cái của anh quét qua phía trên ngực cô, ngay trên mép tấm khăn trải giường. “Anh không cho rằng một phụ nữ như em sẽ để anh được nhìn thêm một lần nữa những gì mà em đang che giấu dưới này chứ nhỉ?”

“Miễn là anh không nói điều gì tục tĩu về chúng.”

“Anh sẽ không làm thế.”

“Có đấy. Anh đã bảo em chìa...”

Anh chặn ngón tay trên môi cô. “Đó không phải là anh. Chỉ một kẻ đê tiện thực sự mới nói như thế.”

Cô nới lỏng nắm tay trên tấm khăn trải giường. Một cách chậm rãi, anh hạ nó xuống, để tấm vải rơi xuống ngang thắt lưng cô.

“Giờ thì một người đàn ông như anh sẽ xuýt xoa một cảnh tượng như thế này.” Cho dù nói thế nhưng anh thậm chí vẫn không nhìn. Thay vào đó, anh vẫn đang quan sát vẻ mặt cô. Trước khi cô nhận ra thì cô đã đang chạm vào anh rồi. Cô chạy lòng bàn tay lên cánh tay anh và dọc theo hai vai. Cô bị mê hoặc bởi sự trái ngược giữa những cơ bắp cứng như thép và cái cách dịu dàng mà anh đang rúc vào cổ cô. Anh thả những nụ hôn dọc theo quai hàm cô, gặm nhấm cô ở cằm, trên khóe miệng. Cuối cùng anh lùi lại và nhìn xuống ngực cô. Chúng đã được Flores vẽ lại và được đám đông ngắm nhìn, nhưng cô cảm giác như thể chúng chỉ vừa mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Anh chạm vào cô. Chỉ đầu ngón tay cái của anh lên đỉnh núm vú của cô, và cảm giác quá kỳ diệu làm cô thở hắt ra, một cảm giác khao khát và khoái lạc lan dần đến tận đầu ngón chân. “Nằm ra nào,” anh thì thầm.

Cô lún xuống đống gối. Anh tiếp tục chạm vào cô như thế, chỉ đỉnh nhọn trên núm vú của cô, cho đến khi cô không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng điều đó thêm chút nào nữa. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác khát khao như thế, quá nóng bỏng và chan chứa và không có nơi nào cho nỗi sợ hãi. Anh trượt tay vào sâu hơn trong quần lót của cô.

“Dừng lại.”

Anh ngay lập tức rút ra.

Cô mỉm cười. “Em muốn nhìn thấy anh.” Quỳ dậy trên gối, cô với lấy khóa quần của anh, rồi tập trung sự can đảm để trượt nó xuống qua chỗ phồng lên rắn chắc làm căng lớp vải jean.

“Chờ một chút, em yêu.” Anh giữ tay cô lại trước khi cô có thể tiến xa hơn rồi đứng dậy rời khỏi giường và biến mất vào trong phòng tắm. Anh xuất hiện lại một giây sau đó.

Môi cô cong lại khi anh quăng một đám bao cao su còn nguyên bọc lên bàn phía trên đầu giường. “Thật tỉnh táo.”

“Làm sao một bà cô già như em mà cũng biết những thứ đó là gì?”

“Phương tiện truyền thông đại chúng.”

Giờ thì anh là người nở nụ cười toe toét, và cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô bật cười trên giường với một người đàn ông. Cho đến tận giây phút này, cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tiếng cười và tình dục lại có thể đi cùng với nhau. “Chúng ta đang ở đâu rồi?”

Cô cảm thấy sửng sốt vì sự dạn dĩ của chính mình khi cô với tới cửa quần jean mở hình chữ V của anh. “Ngay đây, như em nhớ.” Cô không thể tin được cái nhu cầu cấp bách muốn nhìn thấy anh nhiều đến mức nào. Thay vì sợ hãi, cô lại đang trải qua một cảm giác hỗn loạn mãnh liệt giữa tò mò và khao khát.

“Đừng có ngất đấy.”

“Em sẽ cố gắng.” Cô đẩy lớp vải jean ra và rồi nuốt xuống nặng nhọc khi anh bung ra tự do từ phía trong một chiếc quần lót cotton màu trắng.

“Ôi, thánh thần ơi.” Hơi thở hổn hển của cô không hề là giả vờ.

Anh cười thích thú. “Hít thở sâu vào.”

“Có lẽ chỉ vì hông anh quá hẹp thôi. Sự tương phản...”

“Đó là một cách nhìn.” Anh mỉm cười và tuột nốt phần quần áo còn lại xuống rồi đứng khỏa thân trước mặt cô.

Cô không thể rời mắt khỏi anh. Hai vai anh rộng lớn và mạnh mẽ, đôi hông hẹp với cái bụng gần như lõm vào. Một bên gối của anh phủ đầy sẹo, cũng giống như bắp chân bên kia của anh.

“Kiểu trình diễn này phải là từ hai phía, em biết đấy.” Anh hất đầu về phần còn lại của cô vẫn đang trốn dưới tấm khăn trải giường lúc này đang vắt ngang lên đến thắt lưng. “Em ngượng quá,” cô khẽ nói và sụm xuống trên hai gót chân.

“Với sự thiếu kinh nghiệm của em và tất cả những thứ khác, anh nghĩ anh có thể hiểu điều đó.” Tấm đệm lún xuống khi anh ngồi xuống trên mép giường. “Anh gợi ý thế này. Vì em là một cô gái đồng trinh, có lẽ sẽ đỡ xấu hổ hơn nếu như em chỉ mò mẫm phía dưới tấm khăn phủ giường, cởi hết những thứ còn lại trên người, và thả nó ra ngoài.”

Cụp mắt xuống, cô nằm tựa người lên chồng gối và làm như lời anh gợi ý. Khi thả chiếc quần lót xuống cạnh giường, cô gần như không kiểm soát được cảm giác kích động của mình trước sự mời gọi điên rồ, không thể đoán trước này.

Anh ngả xuống bên cạnh cô trên khuỷu tay, luồn cánh tay còn lại vào dưới tấm chăn và kéo một bên gối của cô lên để đùa nghịch với chiếc lắc chân của cô. “Em chỉ cần nói anh dừng lại bất cứ khi nào em cảm thấy căng thẳng.”

Một dòng cảm xúc choáng ngợp tràn khắp người cô. Mặc dù anh chỉ đang trêu chọc cô, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được những lời nói đó có ý nghĩa với cô nhiều đến thế nào. Chồm người về trước, anh lại bắt đầu hôn cô: môi, ngực, những nụ hôn ngọt ngào, nóng bỏng thiêu đốt làn da cô, trong khi cô hôn trả lại anh thì bàn tay anh di chuyển lên cao hơn bên dưới tấm chăn cho đến khi anh nhẹ nhàng vuốt ve phía bên trong đùi cô.

“Mở rộng hơn một chút cho anh nào,” anh thì thầm.

Cô cử động hai chân. Tấm khăn trải giường rơi ra ngoài trừ một góc nhỏ vẫn còn giữa hai đùi cô. Anh đẩy nó sang một bên.

Cô chờ anh đưa ra một câu mỉa mai nào đó về chuyện cô có màu vàng óng tự nhiên, nhưng anh không nói gì cả. Cô hít vào một hơi thật sâu, run rẩy khi anh bắt đầu thám hiểm cô.

“Có thấy dễ chịu không?”

“Có. Ồ, có.”

“Anh rất vui.”

“Anh sẽ dừng lại chứ?”

Anh rụt tay lại.

Niềm vui sướng và cảm giác khát khao cuộn xoáy bên trong con người cô khi cô nhận ra rằng anh đã làm như cô yêu cầu. Sự quy thuận của anh làm cô thêm can đảm. Xoay người lại sao cho cô ở bên trên anh, hai bầu ngực cô nhẹ nhàng đu đưa, hai núm vú khuấy động đám lông trên ngực anh. Cô quan sát vẻ mặt anh khi cô bắt đầu nhiệm vụ mời gọi của riêng mình, kéo lê bàn tay từ trên ngực anh xuống dưới bụng nơi được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng lóng lánh.

Cô trượt xuống tháp hơn và chạm vào anh. Anh ngừng thở. Cô cảm thấy anh rắn chắc và rần rật trong tay cô, căng cứng đòi giải tỏa, và một lần nữa, cảm giác sợ hãi hòa lẫn với khát khao. Tuy nhiên, lần này sự khao khát đã mạnh hơn.

“Chúng ta đang tiến gần hơn đến điểm không thể quay lại được nữa,” anh thì thào bằng giọng khàn đục.

Cô lắc đầu. Mơn trớn anh. “Anh đã hứa rồi.”

“Dừng lại,” anh rên lên.

Cô dừng lại.

Anh lăn người lại sao cho một lần nữa có thể nhìn xuống cô. “Để làm em sẵn sàng đã, quý cô đồng trinh,” anh thì thào. “Bởi vì anh không nghĩ rằng anh có thể trì hoãn lâu hơn nữa.”

Điều đó thật tuyệt.

Anh kích thích cô bằng ngón tay như thể cô vẫn còn trinh nguyên. Những cảm xúc mà cô không thể đặt tên tràn ngập trái tim cô trong khi những cái vuốt ve sâu kín của anh tạo nên những ngọn lửa dâng trào phía bên trong. Hơi thở của anh nặng nhọc, làn da anh đỏ bừng. Anh dừng lại với tay láy một túi bao cao su và bao bọc lấy mình trước khi quay trở lại với những cái vuốt ve.

“Em chặt quá,” anh thì thầm khi nhấc hông lên và điều chỉnh mình để chuẩn bị xâm nhập vào cô. “Gần như...”

“Dừng lại,” cô nấc lên, mặc dù cô biết anh đã đi qua cái ngưỡng có thể nghe thấy cô nói.

Nhưng anh lăn người lại. Ngã ngửa ra. Mồ hôi chảy thành từng giọt trên trán anh. “Em đang giết anh,” anh thở dốc, ngực nhấp nhô.

Cô không thể tin anh lại giữ lời hứa, và trong những khoảnh khắc đó cô cảm thấy yêu anh. Cô tự nhủ với bản thân đó chỉ là một cảm xúc tức thời, không phải hạnh phúc mãi về sau, mà chỉ là một tình yêu chóng tàn được sinh ra từ lòng biết ơn. Cùng với trái tim, toàn bộ cơ thể cô mở ra cho anh, đòi hỏi anh lấp đầy cô và tin tưởng anh sẽ không gây tổn thương gì đến cô. Cô nắm chặt lấy vai anh, kéo anh quay trở lại.

Anh siết chặt cô phía sau đầu gối và trải rộng đùi cô ra.

“Chậm thôi,” cô nài xin. “Đừng làm em đau.”

“Ồ, sẽ không đâu, em yêu,” anh nói khi tách cô ra. “Anh sẽ không làm em đau vì bất cứ điều gì.”

Và đúng như vậy. Sự thâm nhập của anh thật chậm chạp đến nhức nhối, và anh nhìn cô trong suốt thời gian đó, đôi mắt màu xanh nửa nhắm nửa mở, bắp thịt trên cổ cứng nhắc, da ướt đẫm mồ hôi. Cô có thể cảm thấy sự kiểm soát sắt đá của anh, ngay cả khi cơ thể cô dãn ra để tiếp nhận anh. Anh bắt đầu bơm vào bên trong cô, và sự kiểm soát trong cô bị cuốn trôi đi mất.

“Đúng rồi,” anh thì thầm khi đầu cô giật ngửa ra trên gối và những tiếng rên rỉ nhỏ xíu buột ra từ môi cô. “Kêu lên cho anh nào, em yêu. Cứ hét ầm lên những gì em muốn.”

Anh ấn vào thật sâu, và cô chuyển động cùng anh. Cảm giác đó thật tuyệt vời và thật đáng sợ. Cô bắt đầu thấy quay cuồng, và giờ cô cảm thấy bị đe dọa không chỉ bởi sự mất kiểm soát của anh mà còn của chính cô. Ngón tay cô cắm sâu vào bả vai cứng như thép của anh. Có cái gì đó đang xảy ra với cô. Cái gì đó thật tuyệt vời. Cái gì đó thật đáng sợ. Nếu cô mất kiểm soát... Cô há miệng ra và nức nở, “Dừng lại!”

Âm thanh mà anh phát ra gần như không phải của loài người, một tiếng kêu bóp nghẹn từ sâu trong cổ họng. Lần này cô biết anh sẽ không nghe thấy. Anh đã đi quá xa và yêu cầu của cô đã không còn công bằng nữa. Nhưng anh lùi lại. Người đàn ông có ý chí bằng thép có thể khuất phục cô chỉ trong một giây này đã thuận theo mong muốn của cô và ngã người ra trên gối, làn da anh đỏ ửng, các mạch máu đập rộn ràng trên cổ, ngực nhô cao.

Với sự phục tùng của anh, những xiềng xích đã trói buộc cô bao nhiêu lâu nay cuối cùng đã vỡ tan, và niềm vui sướng nhanh chóng chiếm chỗ. Cô ngã lên người anh, hôn anh bằng lưỡi của mình. Nắm lấy tóc anh trong tay khi cô đòi lại người đàn bà trong mình và yêu anh bằng cả trái tim. Dường như là tất nhiên khi cô trèo lên trên anh.

Cô trượt chân qua hông anh và từ từ đón lấy anh vào trong cơ thể mình, kích thước của anh bắt cô phải tiến chậm hơn so với mong muốn để có thể thích nghi với anh. Khi đã hoàn toàn chiếm lấy anh trong mình, cô nhìn xuống anh. Mắt anh đang mở nhưng thẫn thờ, môi anh căng mọng. Cô bắt đầu chuyển động, nhịp nhàng vuốt ve khi những tiếng nấc nhẹ nhàng thoát ra qua đôi môi mình.

Anh ôm lấy mông cô để cô không thể trượt ra ngoài, ngón tay anh dỗ dành cô nơi hai cơ thể bọn họ gắn kết với nhau.

Cô trải rộng hai tay trên mảng lông trên ngực anh, ưỡn cong lưng, và di chuyển trên anh mỗi lúc một nhanh hơn. Mái tóc cô bắt đầu tung bay. Cô đã trở thành một nữ tướng có mái tóc vàng rực rỡ đang đòi hỏi sự cường tráng nhất của những người đàn ông phục vụ cô. Anh nảy người lên, nhưng cô vẫn ở đó với anh, hai đùi cô kẹp chặt lấy cặp hông khỏe mạnh của anh. Cô đang nắm quyền điều khiển. Anh là của cô và cô đang chiếm lấy anh.

Anh thở hổn hển nặng nhọc. Ngực nhấp nhô khi anh thở dốc hết ra rồi lại hít đầy vào phổi, một vận động viên đang tiến đến giới hạn chịu đựng của mình. Rồi cô hiểu ra rằng anh quyết tâm để cô là người nổ bùng lên trước. Anh là người đàn ông đam mê tính cạnh tranh, và trong trận đấu đặc biệt này vị trí thứ hai sẽ là người giành được cúp chiến thắng. Anh không biết điều đó có ý nghĩa thế nào đối với cô. Anh không hiểu rằng cô không thể làm được điều đó.

Nhưng có một điều mà cô không hiểu được. Với anh, chiến thắng là tất cả. Và anh sẽ gian lận để đạt được điều đó.

Bằng những ngón tay của mình, anh tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của cô. Cô há hốc miệng ra để thở, đầu lật ngửa ra sau. Anh đẩy sâu hơn cái đụng chạm không công bằng và đầy xúc cảm đó. Căn phòng chao đảo xung quanh cô, xoay tít ngày càng nhanh hơn, và cái ranh giới giữa những gì là của anh và của cô biến mất.

Điều đó không thể nào xảy ra. Nó không bao giờ xảy ra...

Một tiếng kêu lớn tràn ra từ tận trong trung tâm con người cô. Cô nghe một tiếng gầm hư ảo trả lời và cảm thấy cơn rùng mình dữ dội của anh. Xoay tròn trong trạng thái không trọng lực, họ lao vào sự lãng quên.
Bình Luận (0)
Comment