Vì Đó Là Em

Chương 15

Phoebe kéo lại tấm rèm mà cô vừa mới nhìn lén qua để quan sát khi Dan lái chiếc Ferrari vào lối để xe giữa trưa thứ Bảy. Dạ dày cô quặn thắt như một cô bé tuổi teen trong lần hẹn hò đầu tiên. Cô bước ra phía cầu thang và kêu vọng lên gọi Molly. “Dan đến rồi. Đi thôi.”

“Em không thích đi.”

“Chị hiểu điều đó, nhưng dù sao thì em cũng sẽ đi với bọn chị. Chị cần một người trông chó.”

“Đó chỉ là cái cớ thôi, và chị biết điều đó. Chị có thể để Pooh ở nhà với em.”

“Nó cần thể dục một chút. Đừng có ru rú ở trong nhà nữa, Molly. Hãy cho mình một cơ hội đi. Hôm nay là ngày đẹp trời, và chúng ta sẽ vui vẻ.” Cô muốn những gì mình nói sẽ trở thành sự thật, nhưng cô biết rằng rất có khả năng cô và Dan sẽ lại tranh cãi ầm ĩ với nhau. Cô hy vọng sự có mặt của Molly sẽ đóng vai trò là một cái giảm xóc cho hai người họ.

Câu chuyện về lệnh đình chỉ đối với Dan đã bị tung ra trên các tờ báo vào sáng thứ Ba, và cả cô lẫn Ron đều bị cánh phóng viên săn lùng suốt cả tuần. Vài tờ báo thậm chí còn mò ra được Dan đang ở ngôi nhà nghỉ của anh ở Alabama. Dan và Ron đưa ra những lời khẳng định riêng biệt, không cái nào trong số đó là thật, và cuối cùng cô đã buộc phải nghe cú điện thoại của Tổng thư ký NFL. Không cần phải nói, ông ta không hài lòng với cô chút nào. Xét theo chiều hướng tích cực, vụ đình chỉ đó đã quét bay những lời đồn đại về vụ tình ái lùm xùm của cô với Dan.

Molly xuất hiện trên đầu cầu thang, mặc quần jean mới cùng áo cánh cổ Đức và bộ mặt quàu quạu. Phoebe đã nghĩ đến chuyện gọi cho Dan để thông báo cô sẽ đem Molly theo, nhưng điều gì đó đã ngăn cô lại, có lẽ là do sự căng thẳng phát sinh từ niềm khao khát trong cô muốn nghe thấy giọng nói của anh.

Molly đã buộc tóc ra sau để khoe hai quả lắc vàng nhỏ trên hai lỗ tai mới xỏ. Phoebe cảm thấy hài lòng vì chẳng hiểu sao cô đã có thể thuyết phục Molly chuyển sang mái tóc ngắn hơn, thoáng mát hơn, để tóc không còn áp đảo gương mặt nhỏ nhắn của con bé nữa. Cô nghĩ Molly trông rất đáng yêu, nhưng em gái cô không chịu nhận bất cứ lời khen ngợi nào từ cô.

“Thật không công bằng,” Molly phàn nàn. “Em không biết vì sao chị lại làm chuyện này với em.”

“Bởi vì chị xấu xa và vô tâm.”

Thời tiết ấm áp, và Phoebe mặc quần soóc ka ki xếp nếp kèm áo cánh màu vàng hoa thủy tiên, tất đồng bộ và một đôi giày thể thao Keds màu trắng. Ngay trước khi đón Pooh, cô đội chiếc mũ màu rơm rộng vành lên đầu, chỉnh bông hồng mềm mại màu đỏ nghịch ngợm nằm chính giữa vành mũ.

“Cái mũ đó thật ngớ ngẩn.”

“Cảm ơn vì đã bỏ phiếu cho sự tin tưởng, Molly. Một quý cô luôn thích biết rằng mình trông xinh đẹp nhất.”

Mắt Molly cụp xuống. “Em chỉ nghĩ rằng chị nên trông giống với tuổi của mình, thế thôi.”

Phớt lờ câu nói như bà cụ non đó, cô ra mở cửa trước. Dan đang bước lên lối vào trong chiếc quần jean bạc màu và áo T-shirt trắng, trên đầu đội chiếc mũ màu đỏ đen của đội Chicago Bulls. Cô tự nhắc nhở bản thân rằng cô đã gặp nhiều người đàn ông có cơ thể đẹp hơn thế. Mũi anh không hoàn toàn thẳng, quai hàm quá vuông, và anh quá lực lưỡng. Nhưng tất cả mọi thứ về anh đều chạm đến một nguồn ấm áp giấu tận sâu bên trong con người cô. Cô cảm thấy có một mối liên kết với anh mà cô không thể nào giải thích được, và cô không thích nhớ lại xem cô đã nghĩ đến anh bao nhiêu lần trong suốt tuần vừa qua.

Anh chào cô với nụ cười toe toét chết người của mình và bước vào nhà, trong khi cô tự làm mình bận rộn với chuyện quở mắng cô nàng Pooh đang sủa ăng ẳng và vùng vẫy khoái chí trong tay cô với nỗ lực đòi lao về phía anh.

“Im lặng nào, Pooh, mày thật đáng ghét. Molly, em lấy dây buộc cho nó được không?”

Cái lưỡi hồng hào của Pooh thè ra và đôi mắt tràn đầy vẻ thần tượng khi nó ngắm nhìn Dan. Anh thận trọng nhìn con chó.

“Hãy nói với anh đây là một cơn ác mộng, và rằng em sẽ không có ý định đem cái thứ vô cùng hổ thẹn này đi cùng chúng ta.”

“Em đã mời Molly đi cùng để trông chừng nó. Chúng ta có thể dùng xe em. Em hy vọng là anh không phiền.”

Anh mỉm cười với Molly. “Không hề.” Nhẹ cả người, cô bước ra ngoài.

Vẻ mặt ương ngạnh của Molly cho thấy rõ ràng là nó chẳng vui vẻ gì, nhưng Dan xử sự như thể anh không nhận ra điều đó. “Thật tốt là em có thể đi cùng bọn anh, tiểu thư Molly. Em sẽ có thể giữ cái món đồ nguội khai vị Trung Quốc đó tránh xa khỏi anh.”

Molly quên béng mất việc phải tỏ ra sưng sỉa. “Anh không thích Pooh à?”

“Không thể chịu đựng nổi.” Anh dẫn cả hai bọn họ về phía chiếc Cadillac mà Phoebe đã đỗ bên lề đường. Molly quá sốc đến nỗi nó bước nhanh hơn để có thể ngang hàng với anh. “Vì sao? Anh không thích chó a?”

“Dĩ nhiên là anh thích. Shepherds[45] này, labs[46] này, collies[47] này. Những con chó thực thụ cơ.”

[45] Shepherd: một loại chó bécgiê chăn cừu của Bỉ.

[46] Lab là viết tắt của labrador retriever: một loại chó săn.

[47] Collie: một loại chó có xuất xứ từ nước Anh, dùng để chăn thả gia súc.

“Pooh là một con chó thực thụ.”

“Nó là một con chó ẻo lả, chỉ vậy thôi. Nếu một gã đàn ông trải qua quá nhiều thời gian với một con chó như thế, thì rồi chẳng mấy chốc em sẽ thấy anh ta ăn bánh trứng không đường và hát giọng nữ cao.”

Molly nhìn anh với vẻ không chắc chắn. “Đó là lời nói đùa, đúng không?”

Mắt Dan long lanh thích thú. “Dĩ nhiên không đùa rồi. Em nghĩ anh đùa bỡn về một chuyện nghiêm túc như thế hay sao?” Anh quay sang Phoebe và giơ tay ra. “Đưa chìa khóa đây, cừu con yêu quý. Có một số việc cụ thể mà đàn ông làm vẫn tốt hơn đàn bà, và lái xe là một trong những việc đó.”

Phoebe đảo tròn mắt khi cô đưa anh chùm chìa khóa của chiếc Cadillac. “Hôm nay sẽ là một bài học lịch sử sống động cho em đấy, Mol, về cuộc sống trong những năm 50. Em sẽ phải ở cạnh một người đàn ông đã bỏ qua được cả một quá trình phát triển của xã hội.”

Dan cười toe toét khi anh mở khóa cửa xe phía ghế tài xế và với vào trong để bật khóa tự động. “Vào đi các quý cô. Lẽ ra tôi sẽ mở cửa xe cho quý vị, nhưng tôi không muốn bị buộc tội là kìm hãm sự giải phóng của bất cứ người nào.”

Phoebe mỉm cười khi cô giao Pooh cho Molly, rồi trượt qua bên dưới vô lăng sang ghế hành khách phía trước. Khi họ rời khỏi lề đường, cô liền quay về phía sau. “Molly này, nếu anh ta dẫn chúng ta đi ăn, hãy gọi những món đắt nhất trong thực đơn nhé. Trong những năm 50, đàn ông luôn trả tiền.”

“Khỉ thật,” Dan càu nhàu. “Giờ em lại đang chơi xấu rồi.”

Naperville là một thị trấn nông thôn thời xưa của Illinois nay đã phát triển thành thành phố lớn nhất hạt Du Page với dân số hơn 90.000 người. Kế hoạch phát triển đô thị thông minh đã biến nơi này thành điểm tham quan du lịch. Có rất nhiều bãi đỗ xe và một khu phố giàu giá trị lịch sử được bảo tồn khá tốt gồm các đường phố rợp bóng râm, các khu vườn xinh xắn và những ngôi nhà cổ. Hòn ngọc quý giá của thành phố là Riverwalk, một công viên được xây dựng dọc theo dòng sông Du Page uốn lượn chảy xuyên qua trung tâm của thành phố. Công viên có những lối đi lát gạch, một chiếc cầu vắt ngang, một khu biểu diễn lộ thiên dành cho những buổi hòa nhạc ngoài trời, và một hồ câu cá. Tại một đầu công viên một khoảnh đất sỏi đã được cải tạo thành bãi biển công cộng rộng lớn.

Dan đỗ xe trong một bãi đỗ nhỏ ngoài rìa lễ hội, và ba người họ đi theo lối đi bộ lát gạch về phía đám đông đang tập trung dưới những tán lá cây. Cứ đến tháng Chín công viên Riverwalk lại biến thành một địa điểm nên thơ cho các nghệ nhân địa phương tụ hội, nơi các họa sĩ, nhà điêu khắc, thợ kim hoàn và thợ thủy tinh có thể trưng bày tác phẩm của mình. Hàng dãy cờ đuôi nheo màu sắc rực rỡ tung bay trong cơn gió nhẹ ấm áp, và các sản phẩm trưng bày như tranh, đồ gốm sứ và đồ pha lê được xếp đặt một cách vô cùng nghệ thuật tạo nên những dải màu sắc sặc sỡ dọc theo bờ sông.

Đám đông thuộc đủ tầng lớp và độ tuổi. Nhiều cặp vợ chồng trẻ đẩy những chiếc xe đẩy đắt tiền hay cõng những em bé bụ bẫm rạng rỡ trong cái ba lô đeo vai chắc chắn, còn những người lớn khác vẫn trong bộ quần áo sáng màu mặc đến sân gôn lúc sáng thì tản bộ giữa các gian hàng trưng bày. Những khuôn mặt của các cô các cậu tuổi teen đã được xử lý bởi những bác sĩ chuyên gia da liễu đắt tiền, còn hàm răng thì cũng được các nha sĩ chỉnh hình giá hàng nghìn đô la nắn lại. Vài người Mỹ da đen, Mỹ gốc La Tinh và người châu Á, tất cả đều ăn mặc sang trọng và bộ dạng lắm tiền nhiều của, hòa lẫn trong đám đông.

Phoebe có cảm giác như thể cô vừa trượt chân vào trung tâm giấc mơ kiểu Mỹ, một nơi mà sự nghèo đói và xung đột sắc tộc đã được cách ly hoàn toàn. Cô biết thành phố vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng với một người vừa trải qua bảy năm ở Manhattan, những khó khăn này dường như chẳng đáng kể gì. Nơi đây toàn là những cái bụng no nê và cảm giác nối kết với người khác vốn rất hiếm hoi trong một xã hội mà sự chia cách ngày càng tăng. Liệu có sai không, cô tự hỏi, khi mơ ước tất cả vùng miền trên nước Mỹ đều có những con phố sạch sẽ, những công dân không sử dụng vũ khí, những gia đình với 2.4 con[48], và đoàn xe Chevy Broncos lấp đầy những bãi đậu?

[48] Theo nghiên cứu và thống kê (tại Mỹ) thì số con trung bình một gia đình trung lưu không sống trong trung tâm thành phố lớn là từ 2 đến 3 con. Con số trung bình lý tưởng được cho là 2.4, dựa vào đó mà các nhà sản xuất xe hơi thường sản xuất xe gia đình có từ 4-5 chỗ ngồi, các căn nhà trung lưu thường được xây có 3-4 phòng ngủ, v.v...

Cô nghĩ Dan hẳn là đã đọc được suy nghĩ của cô khi bước chân của anh chậm lại bên cạnh cô. “Anh đoán nơi đây thật sự tuyệt nhất rồi.”

“Em nghĩ thế.”

“Chắc chắn rất khác so với nơi anh đã lớn lên.”

“Phải, em cũng hình dung vậy.”

Molly đã đi lên phía trước cùng với Pooh, cô nàng chó lúc này đang hất tung hai tai và nhảy dựng lên ở dầu dây buộc để khoa trương với đám đông. Dan bèn đeo cặp kính Ray- Bans và sập chiếc mũ của đội Bulls trên đầu xuống thấp hơn. “Đây là điều tốt nhất mà anh có thể làm để cải trang. Nhưng thế không có nghĩa là nó có tác dụng, Đặc biệt là đi cùng em trong cái mũ đó.”

“Có vấn đề gì với cái mũ của em à?” Phoebe đặt tay lên bông hồng lụa giữ cho vành mũ lật ngược lên. “Không hề. Thực ra thì anh rất thích nó. Chỉ là, dù sao thì chúng ta cũng sắp có một khoảng thời gian khó có thể ẩn danh, và cái mũ đó làm cho chuyện này thậm chí còn khó khăn hơn.”

Cô đã hiểu ý anh. “Có lẽ chuyện đi ra ngoài này không phải là một ý tưởng hay ho.”

“Nó là một ý tưởng tuyệt vời. Giờ cánh báo chí sẽ không biết phải nghĩ gì về chúng ta. Cá nhân anh lại thích cái ý tưởng lêu lêu tất cả bọn họ.” Phía trước họ Molly kéo thật mạnh sợi dây buộc Pooh và đột ngột dừng lại. “Em muốn về.”

“Mình vừa mới đến đây mà,” Phoebe chỉ ra.

“Em không quan tâm. Em đã nói với chị là em không muốn đến đây.” Phoebe nhận ra Molly đang liếc về phía một nhóm mấy đứa con gái tuổi teen đang ngồi trên dốc cỏ thoai thoải ngay phía trước. “Những đứa kia là bạn em à?”

“Chúng là bọn xấu tính. Bọn chúng đều trong đội cổ vũ và chúng nghĩ mình ngon hơn tất cả những người khác. Em ghét chúng.”

“Lại càng có thêm lý do hợp lý để em ngẩng cao đầu.” Dan tháo cặp kính râm ra và quan sát nhóm đó một lát. “Đi nào, tiểu thư Molly. Hãy cho bọn chúng thấy em là loại gì nào.” Anh cầm lấy sợi dây buộc Pooh. “Phoebe, giữ lấy con chuột bé nhỏ của em. Tiểu thư Molly và anh có việc phải làm.”

Phoebe quá lo lắng về Molly nên chẳng tâm trí đâu quở trách Dan vì đã gọi Pooh là chuột. Cô nhìn anh kéo em gái cô về phía đám con gái. Rõ ràng Molly không muốn đến gần hơn một chút nào, nhưng Dan không chịu bỏ tay con bé ra. Chỉ khi anh gỡ chiếc mũ xuống thì cô mới nhận ra anh đang định làm gì. Ngoài Bobby Tom và Jim Biederot, anh là người được người ta nhận ra nhiều nhất trong hạt Du Page, và rõ ràng anh đang định để Molly sử dụng anh để gây ấn tượng với đám con gái cùng trường với nó.

Nhưng khi Phoebe bước lên phía sườn dốc để tiến đến gần đám con gái kia hơn, cô thấy rằng Ngài Quan Trọng đã quá đề cao bản thân. Mặc dù cánh nam giới có thể nhận ra anh dễ dàng nhưng những cô bé tuổi teen này rõ ràng lại không phải fan hâm mộ môn bóng bầu dục.

“Bố em không tình cờ là Tim Reynolds, nhà kinh doanh bất động sản, đúng không?” Cô nghe Dan hỏi một con bé gợi cảm tóc dài mái ngố đang nhai kẹo cao su.

“Chả phải,” cô bé đáp lại, có vẻ thích thú với những thứ ở trong túi xách của mình hơn là pha trò với nỗi kinh hoàng trên sân cỏ.

“Hay ho nhỉ,” Phoebe lẩm bẩm khi bước lên cạnh anh. Và rồi với giọng lớn hơn, cô lên tiếng, “Chào các cô bé. Chị là chị gái của Molly.”

Đám con gái nhìn từ Phoebe sang Molly. “Tao nghĩ chị ta là mẹ mày cơ đấy,” một con bé tóc đỏ trang điểm quá lòe loẹt nói.

Dan bật cười khoái chí.

Phớt lờ anh, Phoebe vắt óc tìm một chủ đề nói chuyện trong khi Molly khổ sở nhìn xuống chân. “Chuyện học hành năm nay thế nào rồi?”

“ô kê thôi,” một đứa trong đám con gái lầm bầm. Một đứa khác nhét tai nghe của chiếc máy nghe nhạc vào tai. Đám con gái phớt lờ Molly để liếc nhìn một lượt đám đông nhằm tìm thêm những người cùng đẳng cấp. Phoebe thử lần nữa. “Molly nói hầu hết các giáo viên đều thú vị.”

“Ừ.”

“Đoán thế.” Con bé tóc đỏ đứng dậy. “Đi thôi Kelly. Chán như con gián.” Phoebe liếc sang Dan. Đây là ý tưởng của anh và giờ nó là một thảm họa. Nhưng thay vì tỏ ra ăn năn hối lỗi, anh dường như rất hài lòng với bản thân.

“Thật vui khi gặp các cô bé xinh đẹp các em. Giờ chúc tất cả các em có một ngày vui vẻ, nghe rồi chứ?”

Đám con gái nhìn anh như thể anh là người Sao Hỏa và bắt đầu đi xuống sườn dốc tiến về phía một đám con trai đang đi dọc lối đi.

“Anh không thực sự gây được ấn tượng mạnh với chúng,” cô chỉ ra. Anh nhét cặp kính râm vào trong túi áo phông. “Hãy chờ xem, cừu con yêu quý. Anh đã gây ấn tượng với phái đẹp trong cả cuộc đời, và anh biết anh đang làm gì.”

Mặt Molly đỏ lựng vì xấu hổ, và con bé trông như thể sắp khóc òa lên. “Em đã nói với chị là em không muốn đi! Em ghét chuyện này! Em ghét chị!” Con bé vùng vằng dợm bỏ đi, nhưng trước khi nó kịp rời đi, Dan đã thò tay ra và kéo nó vào sát bên cạnh mình.

“Không nhanh thế đâu, tiểu thư Molly. Chúng ta chỉ mới bắt đầu phần hay ho thôi.”

Phoebe ngay lập tức nhìn thấy nguyên nhân cho sự đau khổ đang tăng lên của Molly. Đang tiếp cận đám con gái là một nhóm bốn đứa con trai, những chiếc mũ bóng chày của chúng quay ngược về phía sau, những chiếc áo thun quá khổ gần như dài đến đuôi quần soóc, lưỡi giày vỗ phần phật trên những đôi giày thể thao màu đen.

“Dan, thả con bé ra đi. Anh đã làm nó xấu hổ đủ rồi.”

“Anh phần nào mong muốn có thể mặc kệ hai chị em tự than thân trách phận, nhưng anh không tàn nhẫn đến thế.”

Đám con gái gọi tên bọn con trai và đồng thời cố gắng trông có vẻ xa cách. Bọn con trai thọc mạnh vào sườn nhau. Một đứa ợ lên một tiếng rõ ràng cố ý gây ấn tượng.

Và rồi chúng nhìn thấy Dan.

Miệng chúng há hốc, và trong một lúc lâu chúng dường như không đủ sức di chuyển nữa. Đám con gái, vừa nói chuyện líu lo vừa vân vê tóc, vây xung quanh bọn con trai, nhưng bọn con trai không thèm để ý. Mắt chúng đã dán chặt vào huấn luyện viên trưởng của đội Stars.

Còn mắt Dan thì dán chặt vào Molly. Anh cười toe toét và lắc nhẹ cằm cô bé. “Mỉm cười lên nào, tiểu thư Molly, và hành động như thể em không quan tâm đến thứ gì trên đời ấy.”

Molly nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Cô bé khổ sở nuốt nước bọt khi tất cả bọn con trai cùng quay về phía nó.

“Em có biết ai trong bọn chúng không?” Dan hỏi nhỏ, vẫn dán ánh mắt vào cô bé.

“Người có mái tóc dài có tủ để đồ ngay cạnh tủ của em.”

Phoebe nhớ ra Molly đã từng nhắc đến một cậu bé dễ thương thường gảy guitar om xòm.

“Được rồi. Em giơ tay lên và khẽ vẫy cậu ta xem nào.”

Molly trông có vẻ hoảng loạn. “Em không làm được.”

“Ngay lúc này cậu ta còn căng thẳng hơn em nhiều. Làm theo lời anh đi nào.”

Dan đã là thủ lĩnh của cánh nam giới kể từ khi anh ném quả bóng đầu tiên, và một cô bé tuổi teen thiếu tự tin chẳng là khó khăn gì đối với anh cả. Molly khẽ vẫy tay với vẻ giật cục rồi lại thả rơi cánh tay xuống bên hông còn hai má trở nên đỏ lựng.

Bọn con trai cũng chỉ cần có thế. Được dẫn đầu bởi người hàng xóm tủ để đồ của Molly, chúng vội rảo bước về phía trước.

“Anh thật đáng sợ,” Phoebe thì thào với Dan.

“Đã đến lúc anh đòi lại một chút tôn trọng rồi.”

Gương mặt của cậu bé thủ lĩnh đỏ bừng vì xấu hổ khi nó dừng lại gần Molly. Nó cao lêu nghêu, đầu gối củ lạc và khuỷu tay xương xẩu, sạch sẽ, con nhà có tiền, mái tóc dài gọn gàng và bóng loáng. Bọn con trai bồn chồn đổi chân liên tục như thể chúng đang đứng trên ổ kiến lửa. Dan vẫn quàng tay quanh vai Molly, nhưng anh cố ý quay đầu về phía Phoebe, làm bọn con trai khó mà chào hỏi anh được. “Thời tiết đẹp thật, đúng không?” anh nói.

“Rất dễ chịu,” Phoebe trả lời, hiểu ra ngay lập tức những gì anh đang làm. “Em hy vọng sẽ không mưa.”

“Chương trình dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ đẹp suốt cả tuần.”

“Thật chứ hả?” Cô liếc qua khóe mắt và thấy yết hầu của thằng bé tóc dài không ngừng nhấp nhô. Bọn con trai dường như đã nhận ra chúng chỉ có thể tiếp cận Dan qua Molly. Ánh mắt chúng cứ đảo qua đảo lại từ anh sang cô bé.

“Mình đã gặp bạn ở trường rồi, đúng không?” thằng bé thủ lĩnh lẩm bẩm.

“Ừ hử.” Molly trả lời.

“Phải rồi, mình nhớ là tủ đồ của mình ở cạnh tủ của bạn.”

“Ừ, mình cũng nhớ thế.”

Theo quan điểm của Phoebe, một người với chỉ số IQ cao ngất như em gái cô đáng lẽ phải nghĩ ra một câu trả lời thú vị hơn mới phải. Câu trích dẫn hữu ích từ Dostoyevski đó biến đi đâu vào đúng thời điểm có thể phát huy hiệu quả thế này chứ?

“Mình là Jeff.”

“Mình là Molly.”

Trong khi Jeff giới thiệu mấy đứa con trai còn lại, Dan bắt đầu chỉ cho Phoebe xem khung cảnh phía sông Riverwalk. Anh nhận xét về đám cây cối. Hoa hòe. Lũ vịt. Nhưng anh không hề cất cánh tay khỏi vai Molly, và cảm giác ấm áp Phoebe đã cảm thấy về anh khi cô mở cánh cửa trước nhà bắt đầu chuyển thành sự tan chảy nhẹ nhàng.

Câu chuyện giữa Molly và bọn con trai đã trở nên bớt khổ sở hơn một chút. Phoebe thấy đám con gái cổ vũ tiến đến gần, những đôi mắt chuốt mascara sống động với vẻ tò mò dè dặt.

“Mấy con kia nhiều lông quá nhỉ?” Dan vẫn không rời mắt khỏi dòng sông.

“Mấy con màu nâu,” Phoebe trả lời, “mặc dù con dẫn đầu dường như có một vệt màu xanh dương.”

“Anh nghĩ đó là xanh lục.”

“Thật à? Ừ đúng rồi, em nghĩ anh nói đúng.”

Sự có mặt của Dan như thể nam châm. Vài đứa con trai khác đi ngang qua đã nhìn thấy bạn mình đang đứng cùng ai và len qua đám con gái cổ vũ để tiếp cận.

“Này Jeff, mọi chuyện thế nào rồi?”

“Chào Mark, chào Rob. Đây là Molly. Bạn ấy là người mới.”

Dan và Phoebe trao đổi thêm vài câu nhận xét nữa về bộ lông vịt trước khi Dan cuối cùng cũng quay đầu sang chỗ mấy đứa con trai.

“Ồ, chào các chàng trai. Các cậu là bạn của Molly à?”

Tất cả đều hăm hở đáp rằng bọn chúng là bạn bè thân thiết. Trước sự ân cần của Dan, chúng dần quên đi sự ngượng ngập và bắt đầu hỏi han về đội bóng. Đám con gái kia đã tham gia vào nhóm và đang quan sát Molly với vẻ thích thú mới mẻ. Khi vài đứa con trai tuyên bố rằng chúng đang định đi lấy kem, chúng liền rủ Molly đi cùng.

Cô bé hướng đôi mắt nài xin về phía Phoebe. “Em đi được không?”

“Tất nhiên rồi.” Phoebe bèn hẹn gặp Molly tại đài phun nước hình hoa bồ công anh của Riverwalk trong vòng một giờ nữa.

Nhưng Dan vẫn chưa xong. Khi bọn trẻ bắt đầu rời đi, anh liền gọi với theo. “Molly, em nên rủ vài người bạn đến xem một trận đấu chiều Chủ nhật. Sau đó em có thể giới thiệu các bạn với vài cầu thủ.”

Miệng bọn con trai há hốc. “Đúng thế, Molly!”

“Này, tuyệt quá!”

“Bạn có biết Bobby Tom không, Molly?”

“Mình đã gặp anh ấy rồi,” cô bé nói.

“Ôi, bạn thật may mắn!”

Khi đám trẻ huyên náo đó rời đi, Phoebe mỉm cười với Dan. “Như thế là mua chuộc trắng trợn.”

Anh cười toe. “Anh biết.”

“Nhưng em không chắc lắm về mấy con bé đó. Vài đứa trông như thể sẵn sàng bán đứng bạn thân để lấy tiền ăn trưa ấy.”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Chúng ta chỉ tạo cho Molly một sân chơi công bằng. Giờ con bé có thể tự mình lựa chọn.”

Không đủ kiên nhẫn để có thể đi đứng ngay ngắn oai vệ, Pooh bèn giật mạnh đầu sợi dây buộc. Họ bước xuống dốc cỏ rồi bắt đầu tản bộ qua các gian hàng trưng bày, và mặc dù Dan đã lại đội mũ đeo kính vào nhưng đã có quá nhiều người nhận ra anh khi anh nói chuyện với bọn trẻ, vậy là vài người trong số họ bắt đầu gọi to tên anh trong khi trố mắt nhìn Phoebe với vẻ hiếu kỳ thèm thuồng.

Anh gật đầu đáp lại những câu chào hỏi của họ và khẽ nói với cô. “Tiếp tục bước đi nào. Một khi em dừng lại, mọi chuyện sẽ chấm dứt.” Anh lừ mắt nhìn Pooh. “Và em có phiền khi bước lên trước hoặc lùi lại sau anh không? Anh không muốn mọi người nghĩ rằng...”

“Hình ảnh trang nam nhi tuấn kiệt của anh chẳng hợp với một con chó nhỏ chứ gì. Chúa ơi, nếu anh làm nhặng xị lên thế này với một con chó xù, em không thể tưởng tượng được anh sẽ làm gì nếu như có Viktor đi cùng.”

“Anh thích Viktor. Chính thứ cực kỳ đáng xấu hổ ở phía đầu dây kia mới là cái anh muốn được giải thoát. Em bắt buộc phải buộc cái nơ tía đó lên nó à?”

“Đó không phải màu tía mà là màu hoa cà. Anh lúc nào cũng tỏ ra chông chênh thế này trong suốt cuộc đời, hay nó chỉ xuất hiện trong giai đoạn tiền trung niên thôi?”

“Anh không phải người bị cô bé kia nghĩ là mẹ của Molly.”

“Hay lắm. Nếu cái chất đàn ông của anh dễ bị đe dọa đến thế, lẽ ra anh phải bị đẩy quá giới hạn chịu đựng rồi mới đúng.”

Tràng tung hứng sỉ nhục lẫn nhau một cách dễ chịu đó tiếp tục thêm một lúc, mỗi câu nói đều ngay lập tức được đáp trả, nhưng không có pha phạm lỗi ác ý nào và cũng không có quả bóng nào ra ngoài biên.

Dan mua tặng cô một “quả cầu phù thủy” bằng thủy tinh thổi tay màu xanh-hồng để đặt trên khung cửa sổ chan chứa ánh nắng. Cô mua tặng anh một bức ảnh lụa đen trắng chụp đường chân trời Chicago với mặt trăng to bằng móng tay treo cao phía trên bầu trời.

“Anh sẽ treo bức tranh này trong văn phòng. Anh tìm mãi chưa được thứ gì đó đặc biệt để treo lên đó.”

Trong khi anh ngắm nghía món quà của cô, một bộ ảnh khác xuất hiện trong đầu cô, và sự thoải mái mà cô đã nhận được trong ngày nhạt bớt. Khi họ tiếp tục bước đi, cô nhận ra mình đang phá cái túi đựng quả cầu thủy tinh. Cô tự hỏi liệu mình có đủ can đảm, chỉ một lần thôi, thành thật với một người đàn ông thay vì chơi trò đưa đẩy.

“Dan này,” cô nhẹ nhàng lên tiếng. “Em vẫn còn buồn về phản ứng của anh trước những bức ảnh trên tạp chí Beau Monde. Em tự hào về chúng.”

“Thế là xong buổi chiều đẹp đẽ của chúng ta.”

“Em ước gì anh không phản ứng như thể chúng là tranh khiêu dâm như thế. Chúng là những bức ảnh thuộc hàng tuyệt vời nhất của Asha Belchoir.”

“Chúng là những bức ảnh chụp một người đàn bà khỏa thân, thế thôi.” Cô cảm thấy mình như con ngốc khi cứ cố gắng nói lý lẽ với anh. “Em không thể tin được anh lại hẹp hòi đến thế!”

“Còn anh không thể tin được một người thích phô trương ngoan cố lại có gan chỉ trích anh.”

“Em không phải người thích phô trương!”

“Không xúc phạm đâu nhé, Phoebe, nhưng em đã cởi quần áo trước nhiều người còn hơn cả Gypsy Rose Lee[49].”

[49] Gypsy Rose Lee: một nhân vật giải trí của Mỹ, nổi tiếng với các màn thoát y.

Đầu cô bốc hỏa. Và cô dừng lại bên cạnh một khóm cây cam giả. “Anh là đồ thô lỗ bỉ ổi! Anh không thể nhận ra đâu là nghệ thuật dù nó nện thẳng vào đầu anh. Khả năng đánh giá nghệ thuật của anh chỉ như một... một...”

“Một cầu thủ bóng bầu dục?”

“Không. Một quả bóng bầu dục.”

Anh giật cặp kính râm xuống và lừ mắt nhìn cô. “Chỉ bởi vì tình cờ anh nghĩ rằng những người phụ nữ tử tế nên mặc quần áo đầy đủ trước công chúng không có nghĩa là anh không thể đánh giá cao nghệ thuật.”

“Tuần trước em là một bimbo và giờ thì em lại là một phụ nữ tử tế. Có lẽ tốt hơn hết anh nên quyết định chắc chắn trong đầu đi.”

Cô nhìn vẻ mặt anh và biết rằng mình đã ghi điểm, nhưng đó không phải điều cô muốn. Cô không hứng thú với chuyện ghi điểm trên một bảng tỷ số tưởng tượng nào đó; cô chỉ muốn anh hiểu. Cơn nóng giận của cô dịu lại, cô thọc tay vào trong túi quần soóc. “Em cảm thấy rất buồn bực khi anh cứ cố gắng biến những bức ảnh đó thành một cái gì đó bẩn thỉu. Chúng không phải như thế.”

Anh nhìn về phía dòng sông, và giọng anh mất đi vẻ gây hấn. “Anh không thể kìm được mình.”

Cô nhìn anh, cố gắng hiểu vẻ mặt của anh. “Tại sao? Chuyện đó thì có ý nghĩa gì với anh cơ chứ?”

“Anh không biết. Nó chỉ diễn ra thế thôi.”

“Bởi vì nó ảnh hưởng xấu đến đội bóng à?”

“Em không thể phủ nhận điều đó.”

“Em rất tiếc vì chuyện đó xảy ra không đúng lúc.”

“Anh biết điều đó.” Anh quay lại phía cô, và vẻ mặt anh bỗng dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. “Những bức ảnh đó rất đẹp, Phoebe. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Nhưng chúng vẫn không đẹp bằng chính bản thân em.”

Họ đứng đó không nhúc nhích. Cô nhìn thẳng vào mắt anh và cảm giác như thể anh đang kéo cô vào vòng tay. Cô có thể cảm thấy mình đang ngả về phía trước, thấy rằng anh cũng đang làm điều tương tự. Và rồi Pooh sủa vang, phá tan bầu không khí lúc đó.

Anh nắm lấy cánh tay cô đẩy về phía trước. “Đi nào. Anh đang định mua cho em một cái bánh kẹp xúc xích. Với chút mù tạt và dưa chua, em có thể sẽ không nhận ra phần ngon lành nhất đang bị bỏ lỡ.”

Nhận thấy lời ám chỉ của anh, cô liền tiếp bước bên cạnh anh. “Anh có biết xúc xích được làm từ đâu không?”

“Không, và anh không muốn biết. Trừ khi... này Pooh, mày có thích vào lò mổ không?”

“Chuyện đó không buồn cười chút nào. Đừng có nghe anh ta, Pooh.”

Anh cười vang thích thú.

Năm phút sau, cô đã đang nhai tóp tép một miếng khoai tây chiên, trong khi Dan cắn miếng xúc xích thứ hai của mình. Một vẻ bâng khuâng nuối tiếc thoảng qua trong giọng nói của cô. “Đội Stars sẽ không có cơ hội đạt được chức vô địch AFC năm nay, đúng không?”

“Anh bắt đầu mỗi mùa giải với kế hoạch là đạt được Siêu Cúp.”

“Em không nói về những ước mơ, em đang nói về thực tế.”

“Chúng ta sẽ cống hiến hết sức, Phoebe. Phụ thuộc rất lớn vào chuyện liệu chúng ta có ở trong tình trạng sung sức hay không. Chấn thương luôn là một vấn đề lớn. Ví dụ như năm ngoái, đội Cowboys chơi tốt hơn Sabers, nhưng họ bị thua trận tranh Siêu Cúp bởi vì quá nhiều cầu thủ chính thức của họ bị chấn thương. Ngay lúc này chúng ta đang chơi không đúng với khả năng của mình, nhưng mọi chuyện sẽ quay trở lại đúng vị trí sớm thôi.”

“Cuối tuần này à?”

Anh nhìn cô cười ủ rũ. “Có lẽ không sớm thế đâu.”

“Tất cả mọi người đều nói các cầu thủ đang cằn nhằn là anh đã ép họ luyện tập mệt mỏi đến mức nào.”

“Đó là công việc của anh.”

Cô thở dài. “Em biết anh đang trông chờ được làm việc cho Reed, và em thực sự không thể trách anh được.” Cô chờ một câu trả đũa lém lỉnh, nhưng thay vào đó Dan lại trông có vẻ trầm ngâm. “Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ có nhiều cảm tình với ông anh họ của em. Anh cũng bắt đầu có một cảm giác rõ rệt là hắn ta đứng sau mấy bài báo tồi tệ về chúng ta. Nhiều năm qua, hắn đã thu thập được rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông.”

Phoebe cũng đã nghi ngờ điều tương tự. Tuy nhiên, cô cũng chẳng thể coi câu nói của Dan là một lá phiếu tín nhiệm. “Chí ít thì hắn ta cũng biết chút gì đó về bóng bầu dục.

“Điều đó thì đúng.” Anh quàng tay qua vai cô và siết nhẹ một cách thân ái. “Nhưng chắc chắn trông hắn sẽ cực kỳ buồn cười khi hôn Bobby Tom.”
Bình Luận (0)
Comment