Vì Em Có Anh

Chương 9

Trở lại công viên cậu bé tiến tới khu nhà vệ sinh công cộng. Vừa tới nơi đang định gõ cửa thì thấy then cửa bật mở. Theo phản xạ, cậu tránh sang 1 bên, nấp sau 1 cây ở gần đó và quan sát. Bước ra từ nhà vệ sinh là 1 cô bé chừng lớp 7 lớp 8, nhỏ nhắn đáng yêu. Rồi từ xa 1 người phụ nữ trung niên tiến lại đưa chiếc áo khoác cho cô và nói: - May mà mẹ đến nhé, cứ tưởng con chơi đu quay với bố nên kệ. Lúc thấy bố mà ko thấy con mẹ mới đi tìm. Mà lần sau vào nhà vệ sinh thì phải mang theo giấy nhé.

" Có lẽ trong lúc mình đi, mẹ cô bé đã đến" - Phan Lâm nghĩ

❋❋❋Nhưng nếu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì Dương Nghi đâu để lại ấn tượng trong anh sâu sắc khiến anh phải rung động chứ! ❋❋Sau đó 2 ngày, cậu bé tên Phan Lâm ấy lại ra công viên chạy bộ thì bị ai đó túm áo giật lại khiến cậu suýt ngã. Theo tính cách của cậu thì sẽ quay lại trút giận hay nếu là con trai thì sẽ tung đòn Teakwondo thật mạnh bởi tâm trạng cậu lúc này không được tốt lắm. Nhưng cho đến khi quay lại, cho đến khi bắt gặp 1 ánh mắt lon lanh, khuôn mặt dễ thương và cũng rất quen thuộc. Cậu bé vốn rất thông minh ấy nhớ ra ngay là cô bé trong nhà vệ sinh hôm trước mà cậu vô tình bắt gặp. Bỗng thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hẳn và nở nụ cười tươi tắn. - Sao thế cô bé Cậu hơi cúi xuống bởi vì từ nãy đến giờ thấy cô phải ngước cổ lên Bỗng chốc cậu cảm thấy mặt mình và mặt cô bé sát lại, sát lại. Cô bé vươn tay, vươn tay nhẹ nhàng tháo tai nghe của cậu ra. Đôi mắt long lanh cứ sát gần lại khiến cho cậu bé lớp 9 vốn trưởng thành sớm có sự rung động đầu tiên trong đời .THẾ RỒI -" Cốp"- - Á- Cậu bé kêu thét lên khi bị 1 vật gì đó đập vào trán Cậu bé chưa kịp định thần lại xem có chuyện gì xảy ra thì thấy cô bé thét lớn:

- Đồ tồi, anh làm hỏng đồ của người khác, không xin lỗi thì thôi. Gọi mãi thì không trả lời. Sau này đừng để tôi gặp anh nữa.Nói rồi cô bé chạy điCậu vẫn chưa hiểu gì cả, Hỏng đò? Đồ gì? Của ai?Mới sáng ra mà bị ức chế, cậu bé vùng vằng đứng dậy. Bỗng thấy chân mình rất ê. Đương nhiên có thể hiểu vì đôi giày thể thao cậu đang đi có giá 17 triệu được các nhà thiết kế người Đức khâu từng mũi một. Không êm mới lạ. Nhưng hình như không phải thế. Ngửa đôi giày lên....。





Bật cười, dưới đế giày, 1 chiếc sandwich kẹp thịt đang dích lấy - Nhưng cũng lạ. Tại sao bánh trên tay cô ấy mà lại nằm ở đế giày cậu....❋❋❋

Dương Nghi theo bố ra công viên từ sớm, chờ lúc bố tập thể dục cô vôi đi mua đồ ăn sáng. Đang cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, mải mê nhìn đây đó , lỡ đánh ròi chiếc bánh xuống đất. Với phương châm sống" Ăn bẩn sống lâu" đang định nhặt lên thì thấy chiếc bánh cứ xa dần xa dần. Khi nhìn lên thì thấy 1 người dẫm lên nó mà vô tư chạy đi. Như muốn trêu ngươi cái bụng đói của cô. Cô chạy theo, túm lấy áo hắn, gật cái tai nghe đáng ghét kia ra, lấy hết sức mạnh...... Cô đã lấy đầu mình đánh vào đầu tên kia, hét lớn rồi chạy đi mặc kệ cho người ta đang ôm đầu ngơ ngác ngồi đó...❋❋❋

Phan Lâm đứng đó cũng đã sớm hình dung ra hoàn cảnh của cô bé đáng yêu đó. Không cảm thấy tức giaanjmaf bù lại thấy hứng thú với cô bé ấy. Thầm suy nghĩ rằng nếu có 1 người bạn như thế chắc hẳn sẽ rất thú vị....Về đến nhà, định bụng ngày mai sẽ quay lại công viên để tìm cô bé đó kết bạn. Bỗng thấy bác quản gia chạy đến đưa chiếc điện thoại cho cậu. - Thưa thiếu gia, có điện thoại của lão gia ở bên Mĩ gọi về!► Liệu rằng cậu thiếu gia Phan Lâm có tìm và kết bạn với cô bé đáng yêu Dương Nghi theo ước muốn không ... Điều đó sẽ được giải đáp ở chương kế tiếp.... Hãy đón xem◄

Bình Luận (0)
Comment