Vì Em Gặp Anh

Chương 12

Hôm sau tôi dướn cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, ngái ngủ cười với Lỗ Nguy. Anh hơi sững người, ánh mắt có vẻ không tin lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.

Vừa ngồi lên xe, tôi liền chủ động dựa vào vai anh, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Đến Hoàng Long tôi mới tỉnh dậy. Nơi đây cách mực nước biển hơn bốn nghìn mét, đồng hành cùng chúng tôi có rất nhiều người bị phản ứng với khí hậu cao nguyên. Lỗ Nguy mua hộp Hồng cảnh thiên với giá cắt cổ từ tay hướng dẫn viên du lịch, rồi bảo tôi ăn một chút.

Hoàng Long phân thành hai con đường lên xuống, ngoài ta còn có cáp treo. Lỗ Nguy hỏi tôi có muốn ngồi cáp treo không, nghĩ ngợi một lát, tôi thấy mọi người đều muốn leo lên, nên cũng từ bỏ ý định ngồi cáp treo, cùng mọi người chinh phục đỉnh Hoàng Long có chiều cao hai nghìn mét.

Tên gọi Hoàng Long bắt nguồn từ cảnh vật nơi đây. Ở giữa có một dòng nham thạch màu vàng quanh năm nước chảy kéo dài từ đỉnh núi đến chân núi, nhìn từ xa tựa như con rồng khổng lồ màu vàng nằm vắt vẻo trên sườn núi. Men theo dòng nham thạch này, chúng tôi từ từ trèo lên đỉnh. Cứ cách một, hai trăm mét lại thấy ngôi nhà gỗ phục vụ nghỉ ngơi, những đồng nghiệp trẻ trung cứ thoăn thoắt leo lên đó. Trèo được khoảng vài tăm mét, tôi mới vỡ lẽ, thật ra mình nên chọn cáp treo mới phải, bởi tôi đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.

Lỗ Nguy luôn đi cạnh tôi, các đồng nghiệp cũng đã quen việc chúng tôi luôn sánh vai cùng nhau, nên cũng chẳng trêu chọc nữa. Cộng thêm hôn lễ bất ngờ tối qua, bọn họ đều cảm thấy có mùi vị kịch giả tình thật ở đây, hình như rất muốn chúng tôi thành đôi thật

Lỗ Nguy nói luôn miệng nhằm phân tán sự tập trung của tôi. Anh kể mấy chuyện ngốc nghếch buồn cười hồi bé, tôi nói ngày đó mình cũng thế. Anh bảo thuở nhỏ anh thích xem phim hoạt hình này, tôi nói thích phim kia hơn. Anh nói khi ấy anh thích chơi đánh bài ăn ảnh, tôi nói tôi thắng đầy một ngăn kéo kìa, về sau bị mốc, mẹ vứt hết vào thùng rác. Anh kể anh chơi cờ động vật, tôi nói có thể dùng gà trống ăn rồng, chúng tôi nhìn nhau cười. Anh nói hồi bé anh rất thích ăn kem que làm từ đường trắng và sữa bò, ngày nào cũng ngồi chờ cô bé cõng trên lưng thùng xốp ngang qua nhà anh giữa trưa nắng…Sau cùng, tôi nhợt nhạt lên tiếng: “Lỗ Nguy, chúng ta xuống thôi, em không chịu nổi nữa rồi…”

Lỗ Nguy khẽ thở dài, có lời gì đó tắc trong cổ họng không nói ra, vội dắt tôi bước đến chòi nghỉ có cây cối um tùm, râm mát bao quanh ngồi một lát. Tôi cúi đầu, khép mi mắt, chờ thể lực hồi phục. Bỗng tiếng ồn vọng đến từ sạn đạo, tôi mở mắt nghiêng đầu nhìn, một đám người đang đưa vị khách có phản ứng chênh lệch độ cao xuống núi. Tôi ngẩng đầu nhìn Lỗ Nguy, mặt anh biến sắc, càng siết chặt bàn tay tôi hơn.

“Em đỡ nhiều rồi!”, tôi cười với anh, không muốn anh lo lắng, có điều nụ cười của tôi chẳng dễ coi cho lắm, hai hàng lông mày anh khẽ co lại một chỗ.

“Hướng dẫn viên nói mấy giờ chúng ta phải tập trung dưới chân núi?”, tôi hỏi.

Anh nhìn đồng hồ, bảo: “Còn hai tiếng rưỡi nữa”.

“Em muốn nằm một lát, tầm nửa tiếng, rồi chúng ta tiếp tục leo.” Một mặt vì quả thực tôi thấy đầu óc quay cuồng, sức lực tan biến gần hết, mặt khác tôi thích cảm giác ngồi ở chỗ này, so với việc trèo núi thì ngồi ở đây, có gió nhẹ thổi qua, bàn tay được anh nắm chặt, cảm giác thư thái hạnh phúc vô cùng.

Anh khẽ gật đầu. Tôi nằm xuống ghế, gối lên đùi anh. Anh đưa tay nhẹ nhàng che ánh sáng trước mắt tôi. Tôi khẽ khàng khép mi, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và thoải mái như lúc này, giống một người đi quãng đường dài được ngồi xuống nghỉ ngơi; giống một người chịu đói lâu ngày được tiếp đãi đầy bàn những món ngon vật lạ; giống lúc món bảo bối khao khát bấy lâu cuối cùng cũng lăn đến cạnh chân, lòng tràn đầy mãn nguyện.

Trong cơn mơ màng, nghe thấy anh khẽ gọi tên mình, tôi “ừm” một tiếng, anh không nói gì nữa. Hồi lâu, lại loáng thoáng thấy anh gọi, tôi tiếp tục “ừm” một tiếng nhẹ tênh sau đó ý thức trở nên mơ hồ. Lờ mờ nghe thấy giọng nói của anh, nhưng nó hoàn toàn chẳng chui vào tai tôi, gió thổi khô mồ hôi trên trán, mát mẻ vô cùng…

Cuối cùng Lỗ Nguy cũng đánh thức tôi dậy. Lúc xuống núi, tôi vẫn mơ mơ màng màng, nhưng đã đỡ hơn khi nãy rất nhiều. Đi được một đoạn, tôi tỉnh hẳn, như được hồi sinh, bắt đầu liến thoắng cười nói.

Chúng tôi xuống núi bằng con đường nhỏ bên phải, không giống con đường bên trái, nó tập trung rất nhiều thắng cảnh, dù không có Hồ Ngũ Sắc tráng lệ như chặng đường lên đỉnh Hoàng Long, song chỗ này nhiều hồ hình ruộng bậc thang và thác nhỏ, dòng nước xanh như ngọc bích, khiến khách du lịch đều ướt nước. Thấy tôi ra sức chụp ảnh, không còn uể oải như lúc nãy, mọi lo lắng của Lỗ Nguy tiêu tan, yên tâm cùng tôi chụp cảnh vật. Lúc chụp ảnh lưu niệm, tôi dùng máy ảnh của tôi chụp anh, anh lấy máy ảnh của anh chụp tôi, cả hai đều rất vui vẻ.

Lỗ Nguy tìm một vị khách ngang qua, rồi đưa máy ảnh cho anh ta, ý đồ quá rõ ràng, anh muốn chụp chung với tôi một tấm.

Dù sao một vài chuyện đã nói rõ ràng, tôi cũng không câu nệ tiểu tiết nữa, chỉ là vẫn hơi ngại khi phải thân mật dựa vào anh. Chúng tôi tựa vào lan can bảo hộ bên đường, sau lưng là dòng nước xanh trong tinh khiết, bàn tay anh từ từ giơ lên trên vai tôi, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống. Tôi không cử động, nhoẻn miệng cười.

Người ta nói muốn biết ai đó có hợp với bạn hay không, hãy đi du lịch cùng anh ta.

Tôi chẳng biết thế này có được coi là hợp không nữa, nhưng dường như tôi đang chìm đắm trong mộng tưởng, bất luận đến đâu, ánh mắt tôi đều không ngừng tìm kiếm bóng lưng anh giữa biển người đông đúc, bất luận làm gì, tôi đều đưa mắt dò hỏi ý kiến anh. Nhiều khi bắt gặp nụ cười vô cớ của anh, tôi cũng khờ khạo cười theo, cười xong lại nghĩ, chúng tôi đang cười gì nhỉ?

Lúc anh nắm tay tôi, lúc anh vén tóc tôi, lúc anh đưa cho tôi chai nước, lúc anh giúp tôi đặt hành lý lên giá đỡ, lúc anh gắp miếng cá đã gỡ xương vào bát tôi…cho đến lúc tôi nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh trong đám người, tôi thầm vui sướng trong lòng. Đúng như lời anh nói hôm ở sân bay, đúng thế, anh là của tôi, của riêng tôi mà thôi!

Trên đường về, ai cũng tỏ ra mệt mỏi kiệt sức, nhưng đều hài lòng với chuyến du lịch lần này. Dù cho dọc đường khá vất vả, dù thời gian tham quan mua sắm chiếm một phần lớn thời gian, song sự kinh ngạc cảm khái trước vẻ đẹp tự nhiên mà Cửu Trại Câu và Hoàng Long đem lại cho chúng tôi sẽ chẳng bao giờ mờ phai.

Thực ra tôi vẫn thấy sung sức lắm. Suốt chặng đường tôi cứ rì rầm luôn miệng, kể những chuyện xui xẻo ngốc nghếch hồi nhỏ, cả chuyện lố nhố vớ vẩn khi đã lớn, thậm chí nhắc tới cả vụ Con cừu non của Ân Dĩ nữa. Lỗ Nguy chỉ ngồi nghe, chẳng biết liệu anh có thấy nhàm chán hay không, nhưng tôi không sao tắt được cái loa phát thanh của mình. Nhờ sự liến thoắng chẳng ngừng nghỉ của tôi, chặng đường dài dằng dặc dường như ngắn đi rất nhiều.

Thi thoảng tôi lại quan tâm hỏi Lỗ Nguy: “Buồn ngủ chưa? Có phải em nói nhiều quá không?”

Anh mỉm cười, khẽ nheo mắt chậm rãi bảo: “Âm lượng vừa phải, tốc độ hơi nhanh, nếu chậm một chút thì rất tốt”.

“Rất tốt?”, tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Rất tốt để ru ngủ.”

Cái gì? Tôi tức tối khoanh tay trước ngực, nhắm mắt giả vờ ngủ, đột nhiên thấy Lỗ Nguy nói bên tai: “ Ân Khả, anh chỉ có thời gian một tháng thôi. Anh không muốn lãng phí một giây một phút nào cả”.

Giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi nghĩ chỉ mình tôi mới nghe thấy được, giọng điệu hết mực nghiêm túc. Tôi nheo mắt im lặng lắng nghe.

“Có lẽ vội thế này sẽ khiến em không thích ứng được, anh cũng từng nghĩ, với em thì không thể vội vàng. Thời gian dài đã trôi qua rồi, anh không thể nhất thời vội vàng, như lần đầu tiên anh đề nghị chúng ta hẹn hò, lúc đó anh đã sai. Anh chỉ nghĩ mình đã dõi theo, mong ngóng em một thời gian dài, mà không nghĩ đến thực ra anh vẫn hoàn toàn xa lạ với em. Có điều, sau cuộc đánh trận giả, anh phát hiện nếu mình tiếp tục không vội vàng, có khả năng anh sẽ đánh mất cơ hội với em.”

Lúc này, từng câu, từng chữ của anh đều khiến tôi mơ hồ khó hiểu, nhưng chẳng để tôi có thời gian tìm hiểu kỹ, anh đã nói cho tôi một tin tức quan trọng, tin tức làm tôi quên sạch những mơ hồ khó hiểu kia.

“Có lẽ, sau khi về nhà, chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện đau đầu, nhưng, anh mong em có thể tin tưởng anh. Ngoài ra…”

Trầm ngâm một lúc, anh nói: “Ngoài ra, anh không tốt như em tưởng tượng đâu. Anh có đẹp trai hay không hoàn toàn chẳng quan trọng. Thực ra trong lòng anh, ánh mắt của em là cần thiết nhất. Anh đã luôn thấp thỏm chờ đợi em nhìn anh…”

Tim tôi khẽ rung động, cảm xúc không tên nào đó trong chớp mắt như phủ kín lên mọi suy tư của tôi. Anh đã phát hiện ra rồi, trước giờ mỗi khi đứng trước mặt anh, tôi vẫn luôn tự ti như thế.

Cảnh vật bên ngoài cứ vùn vụt trôi qua khung cửa kính, trải dài xanh biếc, giữa ngày hè oi ả, tim tôi xao xuyến khôn nguôi.

Cuối cùng, khi tất cả mọi người xách túi to túi nhỏ xuống xe, tôi tạm thời đặt mối tình với Cửu Trại Câu sang một bên. Bàn chân vừa bước xuống nền đất, sự thư thái nhẹ nhõm vứt lại trên xe, những suy nghĩ của đời thực bắt đầu bám riết xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi từ chối lời đề nghị đưa về của Lỗ Nguy. Nhìn anh mệt mỏi quay lưng rời đi, đột nhiên tôi thấy lòng nặng trịch.

Về đến nhà, tôi nhét đống quần áo bẩn vào máy giặt trong khi mẹ vui vẻ mở các túi đồ tôi mang về, lần lượt nếm từng loạt đặc sản. Tôi cướp đồ ăn ngọt trên tay mẹ, rồi nhanh chóng đặt trái hạch đào rừng vào thế chỗ. Ánh mắt mang chút oán trách của mẹ chợt lấp lánh. Đành chịu thôi, mẹ mắc bệnh tiểu đường mà, không thể ăn đồ ngọt.

“ Ân Khả, con đi chơi thỏa thích mà không mua quà lưu niệm gì về cho Tiểu Hứa à?”, mẹ vừa nhai hạch đào vừa hỏi.

Tôi sững người, mẹ lập tức nhận ra vẻ khác thường của cô con gái.

“Sao con lại hời hợt với người ta như thế? Rốt cuộc con có muốn lấy chồng không?”, mẹ chỉ hận một nỗi rèn sắt không thành thép.

Muốn chứ! Tôi bĩu môi thầm nghĩ, sao lại không muốn được, nhưng chưa nghĩ sẽ lấy ai ngoài Lỗ Nguy

Vội lắc đầu quầy quậy, không được, không được, tôi lại chìm trong mộng tưởng mất rồi.

Nhanh chóng kết nối máy ảnh với máy tính, tôi xem ảnh trong đó, chụp rất đẹp, không, phải nói vì cảnh vật tuyệt mỹ nên ảnh nhìn mới có vẻ như thế. Tôi xem kỹ từng bức, mẹ cũng ghé đầu vào xem cùng, nhìn một bức “wow” một tiếng, thèm thuồng bảo: “Con gái, khi nào đưa mẹ đến đó chơi đi, wow, wow, wow, wow wow!”

Bầu trời trong xanh, nhà của người Tây Tạng, nhà của người Khương, bò Tây Tạng, dòng nước xanh biếc, sóc, cành gỗ nổi trên mặt nước, Lỗ Nguy, Lỗ Nguy, Lỗ Nguy…

Tôi vội ấn lên dấu X đỏ trên màn hình, mặt mày tái mét quay sang nhìn mẹ, bà đang nhìn tôi chằm chằm.

“Thành thật khai báo!” Lúc mẹ nghiêm túc có thể làm người ta run rẩy.

“Người nhà của đồng nghiệp”, tôi kiên định đáp.

Mẹ hiển nhiên không tin, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Là người nhà của đồng nghiệp thật mà, bọn con thống nhất chụp ảnh như thế, con dùng máy này chụp anh ấy, anh ấy dùng máy của mình chụp con, sau đó gửi ảnh cho đối phương. Thế mới thuận tiện.”

“Lỗ Nguy, nam, kém con một tuổi”, mẹ nói.

“Wow!”, tôi hoảng loạn, sao mẹ lại biết nhỉ?

“Hồi Tết con mặc áo khoác của cậu ta về nhà, mẹ đã nhìn thấy chứng minh thư của cậu ta. Giờ con còn dám lớn gan nói người nhà của đồng nghiệp? Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn dám chối?”, dứt lời mẹ đập bàn một cái “rầm”, như thể quan tòa nện búa xuống mặt bàn.

“Trong Quy định về chứng cứ đã nêu rõ, nhân chứng phải là người tận mắt chứng kiến sự việc hoặc tận tai nghe thấy âm thanh, vật chứng là vật có thể chứng minh tính chân thực của vụ án, những thứ mẹ nói đều không phải nhân chứng vật chứng, hơn nữa chứng cứ cần có tính hợp pháp, tính khách quan và tính liên quan…”, tôi cứ thao thao bất tuyệt.

“Con bé này, con dám bắt bẻ mẹ sao? Thật không ngờ con lại dám lén lút đi du lịch với đàn ông hoang sau lưng chúng ta, còn định bắt cá hai tay nữa…”, mẹ nhất định không chịu buông tha tôi.

Tôi cúi đầu ngậm miệng, Tiểu Lỗ à, mẹ gọi anh là đàn ông hoang…

“Nhưng mà, nếu anh chàng này thực không tệ, thì bắt cá hai tay cũng chẳng sao. Thời đại giờ nếu không có đăng ký kết hôn thì chung sống với ai cũng chẳng người nào biết được.” Tôi nhìn bộ dạng mưu mô tính toán của mẹ, ánh mắt bà lấp lánh dễ sợ. Đột nhiên, bà vỗ lên tay tôi, cười tủm tỉm bảo, “Khá lắm, con gái của mẹ càng ngày càng xuất sắc”.

Càng ngày càng xuất sắc? Tôi cúi đầu, buồn bã. Tôi chẳng muốn xuất sắc như vậy, bất luận ra sao, tôi cũng không chơi trò bắt cá hai tay.

Vì thế, còn phải đối mặt với Hứa Thừa Cơ.

Từ những câu nói của Lỗ Nguy, tôi hiểu anh và Hứa Thừa Cơ đã có một cuộc nói chuyện, dường như Hứa Thừa Cơ cho Lỗ Nguy thời gian một tháng. Vậy thì, có phải bây giờ tôi chỉ cần đợi một tháng ấy trôi qua là được không?

Trong lòng vẫn luôn cố chấp rằng “Chỉ trên đỉnh Vu Sơn, mây mới thực là mây”, nhưng hiện tại chỉ có thể chờ, chờ mối quan hệ với Lỗ Nguy ngày một kiên cố, chờ duyên phận với Hứa Thừa Cơ dần tan biến.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tôi mới quay về cơ quan. Lỗ Nguy đến điểm thu mua thuốc lá sấy, buổi chiều còn tranh thủ giúp tôi sao chép đống ảnh vào máy tính của tôi. Tiểu Ba bắt đầu ngang nhiên trêu chọc tôi và anh. Mới nghe tin Đại Ba há miệng, hình như có chút không tin. Tôi nhoẻn miệng cười, không phủ nhận, cậu ta mới tin hẳn, sau đó cũng hùa vào trêu chọc tôi. Tôi bực mình nhưng chẳng có cách đối phó, muốn giả bộ tức giận song khóe miệng cứ cong lên không tự chủ. Lỗ Nguy tâm trạng rất tốt, cứ để mặc họ trêu chọc, nhân tiện sao chép đống ảnh tôi chụp cho anh.

Buổi tối chúng tôi nói chuyện qua QQ. Tôi vừa nói vừa đập muỗi, giờ đang lúc nóng nhất của mùa hè, cái quạt điện kêu ù ù, máy tính nóng như đang sốt cao, tốc độ chậm hơn thường ngày.

“ Ân Khả, chỗ em nóng không?”

“Nóng.” Đương nhiên nóng rồi, tôi thấy trước Trung Thu thường là khoảng thời gian nóng nhất mùa hạ.

“Giờ anh mới biết, mùa hè dưới quên không chỉ nhàn nhã, có tiếng côn trùng rả rích, còn có rất nhiều muỗi và nóng nực thế này nữa”, Tiểu Lỗ oán thán.

Tôi nghĩ chắc anh đã quen ngồi phòng điều hòa rồi, đến đây dĩ nhiên không chịu nổi.

“Nóng quá, thật nhớ kem que hồi bé, chỉ cần có một que kem trong tay thì không thấy nóng nực nữa, lúc đó em rất dễ hài lòng.” Ngày bé tôi có tình cảm đặc biệt với kem que.

Vì thế, nhắc đến kem, tôi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Kem que đường cát năm hào một que, đậu xanh sáu hào, nước đường đá hai hào một bát.” Ký ức mới như ngày hôm qua, tôi liếm môi, lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh, uống mấy ngụm, lạnh thì có lạnh, nhưng chẳng ngọt chút nào, hoàn toàn không có mùi vị.

“Em có biết chỗ nào bán kem không?”, anh hỏi.

Tôi cong môi bật cười. Anh đã bị đề tài của tôi mê hoặc rồi, nói thế nào thì anh cũng chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, không có bất đồng giữa hai thế hệ, chúng tôi có cùng một hồi ức ấu thơ: “Siêu thị nhỏ gần chợ trên thị trấn có bán kem”.

“Em đưa anh đi.”

Không ổn, không ổn. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là suy nghĩ theo thói quen thường ngày, thật sự không ổn.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, không ổn…

Nghĩ đi nghĩ lại, hừ, không ổn thì sao chứ!

Từ trên giường, tôi ngồi bật dậy. Chẳng phải Tiểu Điểu chê tôi không biết yêu sao? Vì thế, không thể cứ không ổn mãi được, hôm nay chị nhất định sẽ đi chơi đêm một lần với anh chàng đẹp trai Lỗ Nguy. Điều không thỏa đáng chính là vì cái gì mà tôi phải ế chứ?

“Được, anh đợi em, chúng ta gặp nhau ở đầu đường nhé.”

Nói đoạn tôi tắt máy, vội vội vàng vàng cởi đồ ngủ, thay quần áo xong, đi qua đi lại trong phòng một hồi, tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên, cảm thấy cũng tạm được rồi, tôi bèn ngân nga điệu nhạc chui ra khỏi phòng.

Tốt lắm, cơ quan tối đen lặng lẽ như tờ, xem ra họ đã ngủ hết rồi, chẳng ai phát hiện ra vụ đi chơi đêm này của tôi.

Tôi vô cùng cẩn thận, không để cửa sắt phát ra âm thanh lớn, khẽ khàng đóng kín lại rồi mới quay lưng, bất chợt bị Lỗ Nguy làm cho giật thót. Anh đứng bên đường đối diện, ánh trăng vương trên người, khuôn mặt bỗng trở nên mơ hồ mờ ảo, càng làm nổi bật cơ thể cao lớn, áo sơ mi trắng hiện lên nhàn nhạt, hình như có lớp khói mỏng manh quấn quanh anh. A! Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, chính là người tình trong mộng tôi hằng khaokhát!

Nhẹ nhàng tiến về phía anh với niềm vui trong lòng, tôi đứng trước mặt anh, nhờ ánh trăng bàng bạc, ngắm nghía khuôn mặt tươi cười hiền hòa của anh. Đang định mắt chuyện thì cánh tay anh bỗng ôm lấy tôi, cằm tựa lên vai tôi, thư thả than một câu: “Nóng quá!”

“Nóng sao anh còn ôm?”, giọng nói có bảy, tám phần xấu hổ, thật chẳng giống tôi chút nào.

“Có cô Ân Khả, làm tôi phiền não, có cô Ân Khả, khiến tôi đau đầu, có cô Ân Khả, giải hộ nóng hè, có cô Ân Khả, mong sẽ…”

Thế mới hiểu trò chuyện qua QQ không đời nào sánh được với lời thì thầm bên tai của người yêu. Giọng anh trầm ấm, mỗi từ đều in sâu vào lòng tôi. Tôi đứng sững giữa đường, trong đêm hè nóng nực, giọt lệ vô cớ hoen mi.

“Mong sẽ làm sao?”, tôi hỏi trong cơn xúc động, nhưng anh chỉ cười mà không trả lời.

Anh đứng thẳng người, kéo tôi bước xuống dốc, đi tìm cửa tiệm nhỏ có bán kem may ra chưa đóng cửa mà tôi nói.

Những ngày tiếp theo, Lỗ Nguy có vẻ bận bịu hơn, chỉ đến tối anh mới có thời gian lên mạng hoặc gọi điện cho tôi. Nếu vẫn lên mạng được chứng tỏ anh còn chưa mệt lử, nếu tôi nhận được điện thoại của anh chứng tỏ anh mệt đến chẳng có sức mà lên mạng nữa rồi. Thường thì anh sẽ ngủ gục lúc câu chuyện còn dang dở, hơn nữa không biết tại sao, dù mỗi lần đều tôi nói là chính, nhưng qua những câu từ ít ỏi, tôi vẫn nhận thấy sự bất an và nỗi lo lắng của anh, hình như có chuyện gì đó khiến anh vô cùng mệt mỏi. Sự mệt mỏi này không chỉ đơn thuần là thân thể, mà còn liên quan đến tinh thần, vì thế tôi cũng bắt đầu lo lắng. Không phải anh được đúc từ thép à, sao lại mệt mỏi nhường ấy?

Thế nên sau khi tan ca, lần đầu tiên tôi chủ động đến điểm thu mua thuốc lá sấy để tìm anh. Trước khi đi, tôi gọi điện cho anh, nhưng thấy máy bận. Tôi nghĩ, nếu anh bận quá thì đợi một lát cũng chả sao.

Tôi mang canh xương hầm tự mình làm đến cho anh. Lúc đầu tôi nghĩ canh gà sẽ bổ hơn, nhưng canh gà hầm quá khó làm đối với tôi. Do đó tôi đã mua ít xương lợn chặt sẵn, cho thêm mấy bắp ngô, rồi đặt nồi lên hầm, thế là hoàn tất. May mà muối cho vừa phải, nên cũng khá ngon.

Hỏi cán bộ ở đó tôi mới biết, hôm nay Lỗ Nguy về làng vẫn chưa lên. Anh ta còn chỉ cho tôi phòng ở tạm thời của Lỗ Nguy, tôi đi về hướng ấy. Sợ Lỗ Nguy khóa cửa, tôi định quay lại hỏi người cán bộ đó thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt quái dị của anh ta. Lúc ấy tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có lẽ anh ta đang đoán mò quan hệ giữa tôi và Lỗ Nguy, nên không thấy kỳ quái lắm, nhưng có hơi xấu hổ.

“Phòng của Lỗ Nguy khóa rồi à?”, tôi hỏi.

“À, không đâu, không khóa”, anh ta vẫy tay với tôi, rồi lập tức quay mặt về hướng khác, hình như không muốn nói thêm gì nữa. Tôi cảm ơn, sau đó đi tiếp về phòng Lỗ Nguy.

Đứng trước cửa phòng Lỗ Nguy, tôi mới biết tại sao cửa không khóa, bởi anh đang có khách, hơn nữa tôi còn nhận ra vị khách này. Đó chính là mỹ nữ yêu tinh của Cục Kiểm lâm.

“Hi!” Tôi không biết cô ta tên gì, sở dĩ có chút ấn tượng là vì đợt tập huấn ngồi không cách xa nhau mấy. Còn về tên họ cô ta, tôi chưa từng hỏi qua, thế nên bây giờ chỉ biết đứng đần mặt chào một câu.

Đang chăm chú nghịch máy tính xách tay của Lỗ Nguy, nghe tôi chào, cô ta liền quay đầu liếc một cái, lập tức sững người. Hồi lâu sau, cô ta mới mỉm cười chào tôi, rồi thuận tay gập máy tính lại, nhường ghế cho tôi tiếp đó nhanh nhẹn đứng dậy rót trà.

“Mình là Lý Hàm, mình biết cậu, cậu là Ân Khả”, cô ta cười thân thiện.

Tôi đặt hộp canh lên mặt bàn, đón cốc trà từ tay cô ta, tò mò hỏi tại sao cô ta lại rảnh rỗi về đây chơi thế này.

Tôi biết cô ta quen Lỗ Nguy, nhưng không biết họ lại thân thiết đến mức tùy ý xem máy tính riêng của nhau. Trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười hòa nhã niềm nở, không thể để cô ta nhận ra sự ghen tuông của mình, cũng tự ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.

“Mình đến được mấy hôm rồi. Ở đây chán muốn chết, không ngờ cậu cũng xuống đây làm à?” Giọng nói thanh thoát ngọt ngào, hay hơn giọng của tôi, nhưng câu nói đã phân định rạch ròi đẳng cấp của chúng tôi, cô ta là người thành phố, còn tôi là người nông thôn.

“Ngày nào Lỗ Nguy cũng bận tối mắt tối mũi, nếu biết trước anh ấy bận thế, mình đã chẳng xin nghỉ tầm này rồi”, cô ta hờn trách, nhưng khuôn mặt không hẳn là như vậy.

“Ai bảo đợt trước anh ấy đi công tác lâu thế cơ chứ, lâu rồi mình không đến thăm anh ấy. May mà chỉ có một tháng, nhưng nói thật một tháng cũng dài lắm”, cô ta nói tiếp. Tôi càng nghe càng thấy lạnh toát trong tim.

“Cậu và anh ấy?” Tôi thấy khó mở miệng, nói đến đây tự dưng lại thất câu hỏi của mình quá dư thừa, nhưng Lý Hàm cứ nhìn tôi chằm chằm, nhất định bắt tôi phải nói hết câu.

“Quan hệ giữa cậu và anh ấy rất tốt sao?”, tôi thận trọng hỏi.

“Sở dĩ anh ấy phải xuống đây cũng đều tại mình”, cô ta cười nói, ánh mắt ngạo nghễ quan sát tôi.

Tôi thất kinh, chợt nhớ đến câu chuyện hôm nào Đại Ba kể, sở dĩ Lỗ Nguy bị điều xuống đây vì anh đã phụ tình một cô gái, thì ra Lý Hàm chính là cô gái đó?

Tôi không biết trong mắt Lý Hàm, vẻ mặt hiện tại của mình ra sao, nhưng quả thật tôi không thể trưng ra bộ mặt giả tạo ngay lúc này, thế nên, vẻ mặt không thể che giấu kia đã hiện rõ cảm xúc chân thật của tôi, không giấu kịp nữa rồi. Nếu nói cô ta bị Lỗ Nguy vứt bỏ sau khi đã chơi chán, vậy thì giờ cô ta ngồi trong phòng Lỗ Nguy đợi anh về, tức là sao? Cô ta đến mấy ngày rồi, ngủ nghỉ ở đâu cơ chứ?

Trong lòng rối bời, trăm thứ cảm xúc đan xen vào nhau, tôi sắp không ngồi vững nổi rồi.

Hơn nữa, ánh mắt Lý Hàm bức người quá đáng. Chúng tôi ngồi im tỏng phòng của Lỗ Nguy, nhiều thứ không cần nói cũng tự biết. Tôi dò đoán, cô ta ước chừng, nhưng bất luận thế nào, thì cô ta vẫn có tư cách hơn tôi, cô ta đã bày sự thật ra nhanh hơn tôi một bước, rằng quan hệ của cô ta và Lỗ Nguy không hề đơn giản!

Tôi mang canh xương hầm đến và trở nên hết sức nực cười.

Tôi ngẩng đầu nói, “Lần trước không phải Lỗ Nguy đi công tác, mà là…”

“Mình biết!”, cô ta cắt ngang lời tôi, “Nói thế này đi, Ân Khả, chúng ta đều là con gái, mình không muốn làm tổn thương cậu, nhưng gia đình mình đã coi Lỗ Nguy là chồng tương lai của mình từ lâu rồi, hơn nữa mình cũng luôn nghĩ như thế. Lỗ Nguy vẫn còn trẻ, ham chơi một chút chẳng có gì lạ, song mình nghĩ, cậu là người từng trải biết suy nghĩ, cần nhìn rõ chân tướng sự thật. Anh ấy có thể gạt mình nói rằng đi công tác, thì với cậu, anh ấy cũng có thể che giấu sự thật là chúng mình sắp kết hôn”.

Tôi đứng sững như khúc gỗ. Học luật bao năm nay, dù không cãi nổi luật sư thì cũng không đến nỗi á khẩu đần mặt nghe người khác lên mặt đàn áp thế này chứ?

Nhưng tôi có cơ hội phản bác lại cô ta không? Chứng cứ thực tế mới là luận cứ đanh thép phản bác lại đối phương, tôi lấy đâu ra?

Tôi thực sự hiểu rõ về con người mang tên Lỗ Nguy ư? Những lời anh nói đều là thật sao? Lúc đầu, anh đề nghị hai đứa quen nhau, chẳng phải tôi đã không coi là thật sao? Từ lúc nào tôi lại coi những lời anh nói đều là thật? Chẳng nhẽ tôi là loại người bị lừa phỉnh chỉ với vài câu nói ngon ngọt sao? Tôi thèm được lấy chồng, thiếu vắng tình yêu, nên dễ dàng rơi vào vũng lầy mà tôi gọi là tình yêu? Chẳng nhẽ là như thế sao?

Mấy lần định mở miệng phản bác cô ta, nhưng chính tôi cũng không biết mình định nói gì. Trong các vụ án chúng tôi thụ lý, ly hôn chiếm hơn bảy mươi phần trăm, tôi đã luôn lạnh lùng quan sát, nghe vợ chồng người ta tranh cãi tình cảm đã mất hay vẫn còn, đứng ở góc độ trung lập, phân tích thật giả dựa vào lời kể của họ, phán quyết xem xét tình cảm của họ có thực sự hết hay không, sau đó dựa vào phán quyết mà phân chia tài sản. Nhưng mà, tình cảm của tôi và Lỗ Nguy thì sao? Là thật hay giả đây?!

Bên lề đường lạnh lẽo, câu nói “Chúng ta yêu nhau đi” của anh nghe mới thản nhiên làm sao. Lúc tôi xuống xe, anh bảo anh đã có đối tượng kết hôn, vẫn nhẹ nhàng như không. Trong chuyến du lịch, anh cầm túi, đưa nước cho tôi, rất chu đáo quan tâm. Dưới ánh trăng, anh ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi, thật hợp với lời thề non hẹn biển phù phiếm trong một không gian mờ ảo.

Tôi vô cùng căm phẫn, Lỗ Nguy, dựa vào đâu là anh dám biến tôi thành một con ngốc như thế? Sao anh lại khiến tôi chỉ biết hổ thẹn khi đứng trước Lý Hàm. Thất bại hoàn toàn rồi! Lúc Lý Hàm nói “Cậu là người từng trải biết suy nghĩ”, tôi chỉ thấy một sự châm chích tàn ác toát ra. Tôi muốn đứng thẳng lưng trước mặt cô ta, nhưng đâu có ai chống lưng cho tôi?

Lúc ra về, tôi vẫn không quên cầm hộp canh theo. Đi được một đoạn thì gặp được người cán bộ khi nãy, anh ta quay lưng lại phía tôi, đang cười với mấy đồng nghiệp rằng Lỗ Nguy quả là sành sỏi. Thấy tôi bước ngang qua, nụ cười trên môi anh ta khựng lại, hỏi tôi: “Về sớm thế?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, anh ta hơi xấu hổ. Tôi nghĩ chắc nụ cười của mình quá xấu xí, hoặc quá giả tạo, bộ dạng thế này, có lẽ ai nhìn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, thật mất mặt quá!

Gần về đến cơ quan, tôi đột nhiên dừng lại, bước về phía cầu Tây Hà trong thị trấn.

Ngày hè ven sông rất nhộn nhịp, bọn trẻ vui đùa bơi lội trên dòng sông, đằng xa chốc chốc lại vang lên tiếng kêu réo của bọn chúng.

Tôi ngồi trên trụ cầu dưới bóng liễu, lặng lẽ nghe nước chảy róc rách, trong lòng trống rỗng, không buồn nghĩ gì cả, cũng chẳng bi thương lắm, nhưng tâm trạng suy sụp, rất suy sụp. Sắc trời tối dần, cửa tiệm xung quanh và nhà dân gần đó bắt đầu lên đèn, bên tai văng vẳng tiếng ve râm ran xen lẫn tiếng ếch rả rích, nghe mà thêm bực mình. Muỗi cũng càng lúc càng nhiều, trước khi cánh tay bị đốt cho sưng vù, tôi đành bực tức đứng dậy. Muốn tìm một nơi để gặm nhấm nỗi buồn mà cũng không xong, chẳng phải chỉ là mọt ả yêu tinh thôi sao? Chẳng pahri chỉ là một người đàn ông thôi sao? Có đáng để tôi làm mồi cho muỗi thế này không?

Tôi dốc hộp canh xuống mặt hồ, đáng tiếc không? Một chút cũng không! Có thể làm mồi cho cá, cho rùa, cho ếch nhái. Đổ hết rồi, thì chẳng ai biết tôi đã ngu ngốc chừng nào, ngu ngốc đến mức hầm canh mang đến cho một tên đàn ông!
Bình Luận (0)
Comment