Ra Tết đi làm, tôi được điều đến làm việc ở Tòa án nhân dân cấp huyện. Dù bị điều về đơn vị nhỏ hơn, nhưng theo ý đồ của lãnh đạo, đây là một kiểu bồi dưỡng người tài, bởi bất kể muốn thăng chức hay có cơ hội tốt hơn nữa, đều cần có kinh nghiệm công tác ở cấp cơ sở. Làm việc ở Tòa án nhân dân cấp huyện không mệt lắm, song vì mới đến nên tôi phải tiếp nhận nhiều việc, công việc đôi khi lặt vặt tủn mủn. Tiếp nhận công việc xong trở về nhà, trong lúc đang mua đồ, tôi chợt nhớ ra còn chưa trả Lỗ Nguy cái áo vest, hơn nữa còn chưa chắc đề nghị hôm đó của anh là thật hay giả, nhân cơ hội này, nói không chừng sẽ có sự mở đầu khiến người ta vui sướng. Tâm tư xoay quanh hai vấn đề đó, tôi cầm chiếc áo đến thẳng nhà anh.
Song lần này tôi không gặp Lỗ Nguy, vì anh không có nhà. Lúc đưa áo cho mẹ Lỗ Nguy, tôi muốn hỏi xin số di động của anh, nhưng vừa mở miệng thì lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, không dám thốt ra. Dường như, ánh mắt của mẹ anh dành cho tôi có chút ẩn ý, tôi bản tính ưa trốn tránh, sợ nhất người ta nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý, hoặc dò xét tâm tư tôi. Lòng thấy phiền phức, tôi không muốn hành động nữa.
Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ, có lẽ mình và Lỗ Nguy không có duyên phận. Rất nhiều chuyện đều như thế, rõ ràng có khả năng tiếp tục phát triển, nhưng vì thiếu hụt thiên thời địa lợi nhân hòa nên đành đứt đoạn.
Thường thì nửa thánh tôi về nhà một lần, về nhà để giặt giũ đống quần áo tích trữ cả nửa tháng trời, cũng để bổ sung thêm lương thực. Làm việc ở Tòa ánh nhân dân cấp huyện thực ra rất thích, không phải suốt ngày nghe mẹ ca cẩm chuyện lấy chồng, cũng không vô cớ nghĩ về con người xấu xa Lâm Tương. Vì thế dù điều kiện gian khổ một chút, nhưng vô cùng thoải mái tự do, vô lo vô nghĩ.
Ra Tết Ân Dĩ cũng về trường. Gặp nó trên mạng, tôi hỏi nó và Con cừu non thế nào rồi, nó làm bộ làm tịch nói: “Chị, em cho chị đó”.
Tôi lập tức gửi cho nó icon “đá văng nó đi”.
Ân Dĩ ấm ức đầy bụng, nói: “Chị không biết chứ? Em có chỗ nào không tốt? Trẻ trung xinh đẹp có học thức, thành tích tốt, hát hay nhảy giỏi, thể thao xuất sắc, cơ thể khỏe mạnh, rốt cuộc ông ta chê em ở điểm nào?”
Tôi: “Đúng thế, ông ta sắp bước vào tuổi trung niên rồi, còn dám chê em.”
Ân Dĩ: “Đúng đó, sau lần xem mắt, ông ta không chịu liên lạc với em, em còn phải chủ động gửi tin nhắn cho ông ta nữa”.
Tôi: “Em viết cái gì?”
Ân Dĩ: “Không phải ông ta yêu cầu đối phương là trinh nữ sao, em cũng thế, yêu cầu đối phương phải là trai tân”.
Tôi: …
Nói thật thì, Ân Dĩ vô cùng mau lẹ dũng mãnh!
Chúng tôi về làng trong tiết xuân, hai bên bìa rừng ngập đầy hoa đỗ quyên. Đồng nghiệp của tôi đạp mạnh chân phanh, chiếc xe đỗ xịch lại. Chúng tôi hào hứng reo hò chui vào cánh rừng ẩm ướt. Tôi ngắt hoa, đồng nghiệp hái nấm, hái măng tre. Đang loay hoay ôm đống nụ hoa to kềnh, tôi bất chợt hét lên thất thanh.
Không phải tôi nhìn thấy rắn, mà thấy một cây nấm rất to. Tôi chưa bao giờ gặp cây nấm nào to đến thế! Nó mọc ngay dưới gốc cây dầu sở, có đường kính to bằng chậu rửa mặt nhỏ, khiến tôi không thể không hét lên.
Cô bạn đồng nghiệp nghe thấy vội ùa đến, cũng “wow” lên một tiếng. Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu cây nấm to khủng khiếp này.
Đồng nghiệp: “Cậu bảo nó có độc không?”
Tôi: “Có lẽ không, nhìn nó xấu thế này cơ mà, người ta bảo những thứ đẹp đẽ mới có độc”.
Đồng nghiệp: “Nó có phải nấm hương không nhỉ? Màu vàng này.”
Tôi: “Có lẽ không, nấm hương nhỏ lắm”.
Đồng nghiệp: “Nhưng mình chưa bao giờ nhìn thấy cây nấm nào to thế này, dày thật đấy”.
Tôi đột nhiên hứng khởi, nói: “Cậu bảo liệu có phải nấm linh chi không?”
Đồng nghiệp: “Nhưng linh chi vừa khô vừa dẹt cơ mà”.
Tôi thở dài: “Ừ nhỉ”.
Cô bạn đồng nghiệp bất chợt mặt mày hồ hởi, giơ ngón tay cái lên: “Có thể lắm, phơi khô đi thì đúng là linh chi rồi”.
Thế là, tôi nhanh chóng vứt luôn đống hoa rúm ró trong tay, vứt cả đống nấm nhỏ, măng tre mà cô bạn đồng nghiệp cực nhọc lắm mới hái được đi. Chúng tôi cẩn thận đào cây nấm to kia lên, cẩn thận cầm về xe.
Chánh án vốn là người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Phái chúng tôi đưa công văn về làng, mà mãi không thấy chúng tôi quay lại, nên vừa nhìn thấy chúng tôi, ông lập tức nổi trận lôi đình, nhưng nhìn thấy cây nấm to tướng chĩnh chệ trên tay tôi, lông mày ông cũng giãn ra.
“Tôi bảo sao các cô đưa cái công văn xuống dưới đó mà lâu thế! Thì ra là trốn đi chơi, đi chơi thì cũng bỏ qua, lại còn đem về cây nấm cứt trâu thế này, không ăn được, lại xấu xí, lát nữa vứt ngay đi. Các cô còn nâng niu như thể bảo bối, có não không hả…”
Nấm cứt trâu?!
Tôi quay sang nhìn đồng nghiệp, cô ấy nói: “Cậu bảo linh chi cơ mà.”
Tôi: “Chẳng phải cậu bảo phơi khô nó sẽ là linh chi còn gì?”
Hứ!
Tôi và đồng nghiệp vứt toẹt cây nấm cứt trâu được nâng niu cả nửa ngày xuống đất, nó tức khắc nhàu nát vỡ vụn. Có lúc cứ ngỡ mình nhặt được bảo bối, nào ngờ chỉ là một đống phân trâu.
Vì chuyện này mà chúng tôi bị đồng nghiệp trêu chọc cả buổi. Về sau, mỗi lần xuống làng quê, họ lại nói với chúng tôi: “Nào, đi hái nấm linh chi!”
Có thể nói, suy nghĩ ngây thơ thật ra cũng là một loại tội, tôi nghĩ mình phải thâm trầm hơn nữa.
Có điều, cuộc sống ở đây rất nhàn nhã, mỗi ngày trêu đùa với đồng nghiệp, cãi qua cãi lại mấy câu đã hết ngày. Lúc yên tĩnh có thể chuyên tâm học hành, khi buồn chán có thể lướt mạng, có lần về nông thôn bị chó đuổi, lúc buồn miệng thì chui vào ruộng nhà người ta lấy trộm một hai bắp ngô. Sáng sớm được nghe tiếng chim hót, buổi tối có thể chiêm ngưỡng trời sao lấp lánh muôn vàn rực rỡ, chân trần xỏ dép lê, tay phe phẩy cây quạt mỏng. Tự thân vận động cũng đủ ăn no mặc ấm, một người không ăn cả nhà nhịn đói . Có lúc tôi cảm thấy điều kiện khổ một chút, con người sẽ thành ra nhà quê một chút, tiền tiêu ít một chút, trai đẹp vắng bóng nhiều hơn. Thế cũng tốt.
Tháng Năm, tôi về nhà một chuyến, bởi mẹ bắt về ép hôn. Màn kịch của em tôi và Con cừu non đã chấm hết. Lúc đầu con nhỏ Ân Dĩ chê người ta, sau người ta cũng chẳng hỏi han gì nó, nó cảm thấy không cam lòng, thời gian cứ kéo dài mãi, đến giờ hai người không liên lạc nữa. Vì thế, mẹ lại quay sang ép tôi, một ngày thở dài ba tiếng, cằn nhằn sao tôi vẫn chưa chịu lấy chồng.
Đang trên đường về đơn vị, tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo báo hôm nay không cần về nữa, ở lại thành phố học tập xong đã. Thế là tôi lại lóc cóc chạy về Tòa án thành phố, chờ đến trường Đảng của thành phố cùng một số lãnh đạo và đồng nghiệp khác.
Sâm sẩm tối, các đồng nghiệp của tôi mới hoàn tất công việc. Lúc xuất phát, mưa bắt đầu bay lất phất. Mặt đường hơi trơn, người đồng nghiệp tên Tiểu Bạch, phụ trách lái xe cho Viện trưởng nhất mực đòi lái chiếc Mitsubishi của Tòa Hình sự, phấn khích suốt chặng đường , nói: “Tuyệt quá, tầm nhìn thoáng đãng, ghế ngồi cao, phanh xe…”
Phanh xe…không nhạy lắm. Anh ta còn chưa dứt lời, xe chúng tôi đã tông thẳng vào chiếc xe tải trên sườn dốc. Vì người đông, nên tôi ngồi chung với một vị lãnh đạo trên ghế lái phụ. Đầu tôi đập vào kính chắn gió phía trước, lúc ngẩng lên, thấy tấm kính đã nứt toác như mạng nhện, vừa mừng vì mình chưa bị văng ra ngoài, vừa đau đớn chửi thầm trong bụng.
May mà không ai làm sao, có điều Tòa Hình sự chắc sẽ đau đầu đây, nắp xe Mitsubishi bị cong lên. Tiểu Bạch gọi điện bảo người của Tòa đem xe khác đến đổi. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, lúc đến nơi, trời đã tối mịt. Sau khi lãnh đạo đoàn chúng tôi gọi điện cho người phụ trách của ban tổ chức, chúng tôi báo cáo nhận tài liệu xong, ban tổ chức sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Về đến phòng, chúng tôi ai cũng mệt mỏi mắt nhíu lại. Tôi quả thật không còn sức đâu mà liếc qua lịch trình công việc được xếp sẵn, nơi ăn chốn ở và chỗ ngồi bố trí thế nào cũng chẳng buồn quan tâm. Tôi đi tắm qua loa rồi lăn ra giường ngủ như chết.
Hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức ê ẩm, các đồng nghiệp khác cũng nhăn nhó mặt mày, cả đám lê bước vào căng tin.
Buổi sáng xem tài liệu mới biết, lần tập huấn này dành cho lực lượng công an nòng cốt tân tiến và các vị tân lãnh đạo toàn thành phố, cũng tức là, tham gia cuộc tập huấn lần này ngoài các vị tân lãnh đạo đang lên như diều gặp gió, còn có đội quân biên chế tân tiến sinh lực dồi dào, đưa tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng thấy thanh niên tài kiệt, nam thanh nữ tú.
Thật tuyệt, tôi khẽ cử động vai, co giãn tấm lưng nhức nhối của mình. Dù rất đau, nhưng tâm trạng tôi lại tốt hơn rất nhiều. Thấy tôi cứ luôn mồm ca cẩm cô nào đẹp, cô nào có tố chất, cô nào thân thể cao ráo thon thả, người đồng nghiệp đứng cạnh bĩu môi, liếc xéo tôi một cái: “Chắc cậu không biết tự ti viết thế nào đâu nhỉ?”
Tôi bất giác sờ mặt mình, nếu biết trước ở đây lắm trai đẹp đến thế, tôi đã mang hết bộ trang điểm theo rồi. Mấy bộ quần áo mới mua tuần trước cũng không đem theo! Đáng hận nhất là, sáng sớm tôi chỉ té nước máy lên mặt rồi thôi, đến cả sữa rửa mặt cũng không dùng. Nhìn mà xem, đám “tiểu yêu tinh” kia, cô nào cô nấy chải chuốt kỹ càng, xinh đẹp như hoa, chắc chắn họ có sự chuẩn bị từ trước. Nhìn họ hoàn toàn chẳng giống đi tập huấn, mà đến dụ dỗ đàn ông thì có!
Thất sách, thất sách rồi!
Dù đang bực mình chuyện mẹ suốt ngày giục lấy chồng, nhưng không có nghĩa bản thân tôi không thèm khát lấy chồng. Tôi hận lắm, hận bản thân luôn thất sách, đứng chỗ nào là chỗ đó quê một cục, sầm sì một mảng. Còn các anh chàng tài tử xuất sắc này, ai cũng hiên ngang lẫm liệt, mắt đều để trên đỉnh đầu, không nhìn ra bản chất ngọc ngà bên trong đang bị phủ lớp vỏ tiều tụy bên ngoài của bổn cô nương đây. Nhưng dù đám trời đánh chẳng lương tâm có mắt không tròng kia không nhìn mình lấy một cái, tôi vẫn thích bọn họ. Hu hu, anh này đẹp trai hơn anh kia, anh sau ưng hơn anh trước, người không mặc đồng phục thì sành điệu phong độ, người mặc đồng phục thì lại tuấn tú oai phong. Đám công an đẹp trai, đám công an kiêu ngạo, đám người trong Tòa án nghiêm nghị, đám Tư pháp ngoan ngoãn, dường như tất cả thanh niên tài kiệt tinh anh tại các cơ quan chấp pháp thành phố đang tập trung tại đây! Hu hu, sao đám con gái kia thân mặc đồng phục mà lại chải chuốt õng ẹo, không biết yêu nước, yêu đảng, yêu chính phủ như thế?
Lần theo số hiệu trên thẻ công tác, tôi tìm ra số bàn ăn của mình. Nhân lúc đảo mắt tìm bàn, tôi tiện thể liếc hết những chàng trai khôi ngô trong phòng. Cuối cùng cũng tìm thấy bàn mình, ánh mắt tôi vẫn lưu luyến không rời mấy anh chàng còn chưa kịp nhận ra tình hình, cho đến khi bị đồng nghiệp kéo mạnh một cái, tôi mới phát hiện người trong bàn đang đổ dồn con mắt vào mình, nhìn tôi làm gì thế?
Tôi quay sang nhìn đồng nghiệp, cô ấy nháy mắt, bảo: “Người ta chào cậu kìa”.
“Ai?”
Tôi đảo mắt một vòng, rồi nhìn trực diện.
Lỗ Nguy!
Nhất thời, chỉ nhất thời thôi, tim tôi loạn nhịp.
Sự xuất hiện của anh làm tôi tay chân luống cuống, tâm trí rối bời, cố nặn ra nụ cười, nói: “Là anh à?”
Không ngờ lại là anh, bữa cơm đó ra sao tôi hoàn toàn không nhớ nữa, những anh chàng tuấn tú phong độ trong đại sảnh tôi cũng quên luôn, sau này tôi chỉ nhớ trong lòng khi ấy cứ lẩm bẩm mãi một câu: “Sao lại là anh chứ?”
Ăn qua loa xong bữa sáng, tôi ăn như một cỗ máy. Rời khỏi căng tin, chúng tôi đi tìm phòng học.
Phòng học được bố trí trong hội trường của trường Đảng. Mất khá nhiều thời gian chúng tôi mới tìm thấy chỗ của mình. Chỗ ngồi của chúng tôi ở phía sau, các đơn vị của khu chúng tôi đều ngồi một hàng, xếp lần lượt từ Ủy ban Chính trị pháp luật, Viện kiểm sát, Tòa án, Cục Công an, Sở Tư pháp, sau đó lại dựa vào chức vụ cao thấp của từng người để xếp chỗ. Tôi là nhân viên cấp thấp nhất, thời gian công tác ngắn nhất, trẻ nhất trong đơn vị, ngồi cạnh tôi chính là vị lão đại cầm đầu Cục Công an. Tôi liếc một cái, anh ta họ Lý, khoảng hơn ba mươi, mặt mày nghiêm nghị, thân hình cao lớn, nhưng bụng cũng to, thoắt nhìn cũng biết anh ta là tân lãnh đạo. Liếc sang bên cạnh, ghế thứ hai chưa có ai ngồi, nhưng trên bàn có mảnh giấy in rõ hai chữ “Lỗ Nguy” vuông vức gọn gàng.
Anh cũng là tân lãnh đạo cơ à? Sao tôi mới là tân nhân viên mà anh đã lên tân lãnh đạo rồi? Anh kém tôi một tuổi cơ mà.
Thôi, không so đo với người khác, trước giờ tôi luôn giữ tâm thanh tịnh, không tranh chấp làm gì. Tôi nhanh chóng ngồi phịch xuống ghế da, không khí bị nén bỗng thoát ra ngoài “phì” một tiếng, âm thanh không to cũng chẳng nhỏ.
Công an Lý ngồi bên lập tức nghiêng đầu nhìn tôi, lại còn bịt mũi, tôi cười trêu chọc: “Không phải xì hơi đâu”.
Lỗ Nguy bước tới, len vào từ đầu bên kia, tôi cố tình lờ anh, chăm chú nghiên cứu tài liệu học tập trong tay. Nhưng bực một nỗi dù không nhìn anh, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động của anh, ghế ngồi gần nhau quá!
Trên bục giảng xa xa, hiệu trưởng trường Đảng đang đọc bài phát biểu khai mạc đợt tập huấn. Chẳng bao lâu, Đội trưởng Lý ngồi bên bắt đầu ngáp dài thườn thượt. Tôi quay đầu nhìn anh ta, nhân tiện liếc nhanh Lỗ Nguy một cái. Lỗ Nguy một tay chống cằm, cúi mặt nhìn đăm đăm vào tài liệu trên tay, chẳng biết anh đang nghiêm túc nghe bài phát biểu lầm rầm không dứt trên kia hay đang ngủ gật nữa.
Hết nhìn lên bục, lại nhìn tài liệu, rồi nhìn Đội trưởng Lý, cuối cùng nhìn Lỗ Nguy, cứ thế tôi lặp đi lặp lại liên hồi, cho đến khi Đội trưởng Lý ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mình nói.
“Cô bé này, nghiêm túc nghe báo cáo đi!”, vừa nói anh ta vừa ngáp thêm cái nữa.
Tôi cười cười, cúi đầu nhìn tài liệu, không nhịn được lại nghiêng về bên đó.
Đang lúc mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên vai phải tôi bị người ta vỗ nhẹ một cái. Quay đầu sang, Đội trưởng Lý mỉm cười nhìn tôi khó hiểu.
Tôi nhìn anh ta ba giây vẫn chưa kịp định thần, chờ hành động tiếp theo của anh ta.
Anh ta liền quay đầu đi, làm như chưa có gì xảy ra hết.
Kỳ quái, muốn tôi nghiêm túc nghe báo cáo chứ gì?
Tôi ngồi thẳng dậy, ngáp khẽ một cái, trên bục đã đổi người phát biểu rồi. Mắt tôi hơi nheo lại, ồ, chánh án Tòa án trung ương, lãnh đạo cấp cao của chúng tôi. Tôi vội vàng ngồi thẳng hơn, phải nể mặt chánh án chứ.
Cúi đầu nhìn tài liệu, tôi bất ngờ nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy be bé hình vuông.
Thuyền giấy trong lớp là chuyện lâu lắm rồi. Tờ giấy be bé này đã từng tung hoành khắp lớp học, bay đủ mọi hướng, rơi vào chỗ nào đem ngạc nhiên đến cho chỗ đó. Lúc này, tôi cảm thấy xao xuyến thân thiết gấp bội, trong hội trường toàn nhân vật tinh anh, ai cũng có máy móc kỹ thuật tiên tiến, không ngờ lại xuất hiện kỷ niệm ấm lòng này, hơn nữa còn đặt trên bàn của tôi, thật sự rất cảm động, rất hạnh phúc, không thể diễn tả thành lời.
Tôi run rẩy mở tờ giấy, ghen tỵ đi, có người truyền giấy cho tôi nè! Tờ giấy là của tôi, của tôi.
“Bốp!”
Tôi ôm cánh tay bị đập đến đau điếng, quay đầu nhìn, dám hận nhưng chẳng dám nói.
Ánh mắt trách cứ, tôi nói: “Lãnh đạo, sao anh đánh tôi?”
Đội trưởng Lý phồng mồm trợn mắt, hất hàm về phía tờ giấy trên tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, thôi rồi, mặt sau tờ giấy có viết dòng chữ: Bí thư Trịnh Kinh Vỹ.
Gấp lại như cũ rồi truyền về bên trái, tôi ấm ức xoa xoa cánh tay bị đánh, suýt chút nữa thì đọc được trao đổi bí mật của lãnh đạo rồi, khủng khiếp quá, khủng khiếp quá, mất tiền đồ như chơi!
Liếc về bên phải, Lỗ Nguy đang cười rung vai.
Tôi tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu, chỉ một lát, bên trái lại ném sang một tờ giấy, tôi tức khắc vứt sang bên phải, bên phải ném giấy qua, tôi liền vứt sang bên trái. Ban đầu chỉ là màn giao lưu của Đội trưởng Lý và Bí thư Trịnh, không biết từ lúc nào, trên giấy đã viết thêm Viện trưởng Phùng, Chủ nhiệm Lý, Vụ trưởng Tiêu, có cả Lỗ Nguy nữa. Vị trí của tôi nghiễm nhiên trở thành đầu mối giao thông thuận lợi để truyền giấy, ngang dọc giao cắt, lặng lẽ trao đổi, không chút ồn ào.
Mỗi khi tờ giấy của Lỗ Nguy đến, tôi lại cố ý nhìn thật kỹ, nhận ra nét chữ trên đó rất thanh mảnh, nhất định là con gái viết. Liếc về bên trái, là ai đây? Cô ả cao ráo của Viện kiểm sát? Hay cô em trầm tĩnh của Ủy ban Chính trị pháp luật?
Bận bịu truyền giấy, tôi tựa như con ong nhỏ ngồi trong bụi cỏ thơm, truyền qua truyền lại.
Cho đến tận trưa tan buổi học, tôi không nhớ được có bao nhiêu tờ giấy đã qua tay mình nữa. Lỗ Nguy chỉ có một tờ, tôi không biết ai đã gửi cho anh, Lỗ Nguy cũng chẳng hồi đáp, cuốn sổ ghi chép của các vị lãnh đạo thì bị xé tan tành thảm thương. Tôi chậm rãi bước ra khỏi hội trường, chậm rãi vươn vai một cái, toàn thân vô cùng đau nhức. Nghe nói đây là triệu chứng sau khi đâm xe, phải mất vài ngày mới khỏi được.
Không biết từ đâu mà các vị lãnh đạo trong thành phố hay tin chúng tôi xảy ra sự cố trên đường tới đây. Buổi trưa lúc chúng tôi đang cắm đầu ăn cơm, vài vị lãnh đạo đích thân đến bàn chúng tôi, hỏi han một hồi. Lãnh đạo của chúng tôi lập tức cảm kích, nhìn trên bàn không có rượu, đành rót hai cốc trà, kính các vị lãnh đạo kia một cốc. Tôi đứng một bên, mặt cười bụng rủa thầm. Mệt quá!
Khi mấy vị lãnh đạo đi khỏi, Bí thư Trịnh của Ủy ban Chính trị pháp luật quan tâm hỏi bọn tôi có ai bị thương không, có cần đi chụp CT không. Lãnh đạo của tôi nói không việc gì, rồi quay sang liếc tôi một cái, nói: “Ân Khả, hay cháu cứ đi kiểm tra xem sao, kính chắn gió bị cháu đập nát như tương, cái đầu này chắc chưa hỏng hóc gì chứ hả?”
Tôi cảm thấy toàn thể người trong bàn ăn đều đang hướng ánh nhìn về phía mình, kinh ngạc có, không tin có, hiếu kỳ cũng có. Dù sao thì tôi đã đập vỡ kính chắn gió cơ mà, nghe nói thứ đó chẳng dễ vỡ đâu. Ánh mắt của Lỗ Nguy có ý gì, tôi không dám chắc, chỉ biết anh cứ nhìn tôi chăm chú.
“Ha ha, không sao, cháu vốn khỏe mạnh mà, đầu óc cũng nhanh nhẹn lắm. Mọi người không tin thì cháu ra một câu đố hóc búa để mọi người đoán nhé. Chắc chắn không ai trả lời đúng đâu.” Tôi cười toát mồ hôi, trước giờ tôi không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế này. Nhiều người nhìn, tôi sẽ căng thẳng, một khi căng thẳng thì sẽ nói nhiều, một khi nói nhiều thì chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
Vốn định chứng minh não mình vẫn hoạt động bình thường, muốn mọi người ra câu đố để mình đoán, nhưng vừa dứt lời, tôi phát hiện mình nói sai. Ánh mắt của họ càng thêm ngờ vực, tôi chỉ còn cách đâm lao phải theo lao, bèn nghĩ ra một câu đố oái oăm.
“Mẹ của Tiểu Minh sinh ra ba người con trai, con cả tên Đại Mao, con thứ tên Nhị Mao, hỏi Tiểu Minh tên là gì?”
“Phụt!”, Lỗ Nguy chợt phì cơm ra ngoài.
Sau đó, những người khác hoặc là khổ sở nhịn cười, hoặc là ngơ ngác nhìn người khác. Bi thảm nhất tôi lại là người phản ứng chậm chạp nhất bởi tôi đang mải suy nghĩ, câu đố này có gì buồn cười nhỉ, hay dễ quá chăng? Hay tần suất đáp án quá cao? Tôi nghĩ cả nửa ngày vẫn không hiểu chỗ nào buồn cười. Tôi đần mặt ngơ ngẩn nhìn đám người bên cạnh đang cười lăn cười lộn.
Lãnh đạo cười ra nước mắt, vỗ vai tôi: “Chiều đi kiểm tra nhé”.
Nói thì nói vậy, nhưng buổi chiều tôi vẫn tiếp tục ngồi đúng vị trí, vào vai con ong nhỏ chăm chỉ. Cú va đập quả không nhẹ, đỉnh đầu bị sưng lên một cục, có điều nó đã được tóc che khuất, không ai nhìn thấy cả. Lúc xoa tay vào, tôi cảm thấy khá đau. Tôi bị thương toàn những nơi người khác không nhìn thấy được, bên bắp đùi trái cũng bị tìm ngắt một khoảng, chỉ là trong thời gian tập huấn, tôi không muốn lộ liễu thu hút sự chú ý của người khác, định bụng giấu nhẹm mọi thứ.
Bởi hội trường có lắp đặt hệ thống quấy nhiễu tín hiệu thông tin nên di động không thể gọi hoặc gửi tin nhắn được. Sau khi phương thức truyền giấy để liên lạc xuất hiện vào buổi sáng, số lượng giấy được truyền vào buổi chiều chỉ tăng chứ không có giảm. Theo phản xạ, tôi cứ ném giấy từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải. Tôi cũng chẳng còn hứng thú gì với tên người nhận nữa. Đột nhiên tờ giấy tôi vứt sang bên trái bị vứt trở lại, tôi cầm lên xem, bên trên viết hai chữ: Ân Khả.
Mắt tôi lóe sáng, wow! Là của tôi, của tôi!
Vô cùng phấn chấn, tôi mở ra.
“Nếu cảm thấy khó chịu, buồn nôn, hoặc chóng mặt, nhất định phải nói ra!”
Ai viết đây? Ai viết cho tôi đây?
Thật cảm động, vị lãnh đạo nào lại quan tâm tôi như thế?! Nhìn sang bên phải, Đội trưởng Lý lờ đờ liếc tôi mọt cái, bỏ qua anh ta, Lỗ Nguy vẫn đang cúi đầu, dù trong lòng có chút rung động, nhưng khi phóng ánh mắt ra sau lưng anh, một vị lãnh đạo Sở Tư pháp gặp ánh mắt tôi, liền hiền lành hòa nhã mỉm cười với tôi.
Hóa ra là người của Sở Tư pháp! Đột nhiên tôi hiểu ra một chút, Sở Tư pháp và Tòa án có quan hệ gắn bó nhất mà, hơn nữa lãnh đạo của Sở Tư pháp trước nay luôn khiêm nhường trầm lặng, chu đáo và tinh tế. Đối với một tay non nớt, một cán bộ quèn, không địa vị, không gia thế, không dung mạo như tôi, ông vẫn tận tình quan tâm.
Tôi cất tờ giấy vào sổ ghi chép.
Lòng thầm nghĩ, lãnh đạo người ta quan tâm mình như thế, mình cũng nên biết điều hồi đáp mới phải, tôi liền xé nửa trang giấy trong cuốn sổ ghi chép, nhanh chóng viết hai chữ “Cảm ơn” thật to, cẩn thận gấp lại, viết tên lãnh đạo lên trên, rồi ném về bên phải.
Đến bữa tối, phát hiện người tới ăn trong căng tin giảm một nửa, tôi đang băn khoăn, thì thấy lãnh đạo nhận điện thoại xong, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi “Rút!”. Được lắm, lãnh đạo phải đi dự tiệc, bảo chúng tôi cùng đi, tiện thể uống rượu đỡ ông ấy. Tôi sờ trán, nhăn nhó nói: “Tha cho cháu lần này đi, cháu bị đau đầu.”
Tôi chắc chắn là một thanh niên không có tiền đồ rộng mở, mới uống có hai cốc rượu đã say. Lãnh đạo cũng hiểu, liền bỏ mình tôi lại, rồi lôi cả đám bước ra khỏi căng tin.
Kết quả là, bàn ăn lúc này chỉ còn hai, ba người, cái tên Lỗ Nguy không thấy đến, hừ!
Một bàn đầy ắp thức ăn, rõ ràng muốn làm tôi bội thực, muốn tôi hạnh phúc mà chết!
Ăn xong, tôi về phòng tắm rửa bôi thuốc. Bật tivi kênh Hồ Nam, xem chương trình “Càng đùa càng vui”. Sau một hồi cười nắc nẻ muốn vỡ bụng, tôi chợt nhớ ra nên nhắn tin cho mẹ. Nói thật thì, lúc xảy ra sự cố, tôi rất nhớ mẹ. Tin nhắn vừa gửi đi, tôi nói mình lại về thành phố tham gia cuộc họp, không nhắc gì đến chuyện đâm xe. Dường như mẹ với tôi không có thần giao cách cảm lắm thì phải, mãi chẳng thấy mẹ hồi âm. Vì thế tôi quyết định viết một tin khác, chỉ với bảy chữ khiến người khác phải rùng mình: Con gặp tai nạn giao thông rồi! Ngoài người thân, tôi còn gửi cho tất cả bạn bè. Tôi bỗng thấy chẳng có gì hay ho cả. Mặc dù ai cũng quan tâm hỏi han xem có bị thương không, có nghiêm trọng không, nhưng tôi cứ thấy đây chỉ là sự quan tâm cho có, hoàn toàn vô vị.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy trống rỗng. Trước đây, tôi luôn tìm cách để tinh thần phấn chấn, cơ thể khỏe mạnh, vô lo vô nghĩ. Ai cũng bảo tôi là người lạc quan bẩm sinh, xung quanh bao bọc hào quang, nhưng họ không biết, tôi cũng có lúc bi thương, cũng cảm thấy đau đớn lắm.
Chán chết được, chương trình buồn cười như thế, sau khi cười xong lại khiến tôi mệt mỏi bi thương. Vùi đầu trong gối trắng tinh, tôi nghĩ, tôi thiếu sự quan tâm từ một người mà mình để ý, vì thế bi thương mới bủa vây không gian, đè lên vai tôi, người khác không nhìn thấy, tôi cũng chẳng muốn họ chia sẻ gánh nặng của mình…
Đang mơ màng ngủ, tôi bỗng bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Tôi dụi mắt chạy ra mở cửa, bên ngoài là một mỹ nữ của đội công an. Cô ta cùng chung phòng với tôi, cô ta chính là “tiểu yêu tinh”. Tôi khẽ liếc đồng hồ, cô nàng yêu tinh này chơi đến tận mười hai giờ. Tôi ngáp dài một cái, cô nàng ngượng nghịu cười cười, rồi quay sang ném cho ai đó nụ cười lẳng lơ. Tôi tò mò, cố căng đôi mắt nặng trĩu, nhìn về phía hành lang, thấy một bóng người cao lớn chuẩn bị bước vào phòng. Đưa tay vỗ miệng mấy cái, lại ngáp dài, tôi quay người bước về phòng mình.
Mắt nhắm chặt, nghe thấy mỹ nữ yêu tinh đang xả nước tắm táp, tâm trạng rất tốt, ngân nga một điệu nhạc, tôi chui đầu vào gối, lòng bất giác thấy bi thương.
Hôm sau, trước khi vào giờ học, ban tổ chức tiến hành phê bình trong một tiếng đồng hồ, trước tiên phê bình những người không đến căng tin tối qua. Theo thống kê, chưa đến ba mươi phần trăm đồng chí tới căng tin. Điều này không chỉ chứng minh tác phong ăn uống bất cập của đội ngũ nòng cốt các ngành, mà còn làm lãng phí lương thực một cách nghiêm trọng; tiếp theo, chính là giấy tờ bay khắp nơi. Sau giờ học hôm qua, giấy vứt dưới sàn vô số kể, không chỉ thể hiện đội ngũ nòng cốt đã lãng phí giáo trình học tập mà ban tổ chức hao tâm khổ tứ nghiên cứu, vứt rác bừa bãi khắp nơi; cuối cùng, thông báo danh sách những người nhắm mắt hơn năm phút, đọc báo tạp chí, chơi game trên di động trong hội trường…
Ôi mẹ ơi!
Tôi nhìn trên nhìn dưới ngó phải ngó trái, camera theo dõi ở đâu?
Cuối cùng, tôi thốt lên một câu kinh điển: “Có gian tế!”
Tất cả lãnh đạo, đồng nghiệp trong phạm vi cách hai ghế đều quay sang nhìn tôi, sau đó trầm ngâm gật gù, vẻ thẫn thờ giác ngộ, ánh mắt chăm chú nhìn mấy vị lãnh đạo cấp cao đầu hơi hói trên bục, rồi rơi vào trạng thái nhập định!
Tôi nhìn những người vẫn đang gồng mình chống đỡ, chuyển địa bàn hoạt động từ trên mặt bàn xuống dưới gầm bàn, trong lòng nghĩ, để xem các người chết như thế nào!
Quả nhiên không sai, ban tổ chức sở dĩ nắm rõ nhất cử nhất động của mọi người, không phải dựa vào công nghệ kỹ thuật cao, mà chính là dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đơn giản nhất – gian tế. Buổi chiều, đám người lén lút truyền giấy lần lượt bị nêu tên và đơn vị công tác.
Tất cả lãnh đạo, đồng nghiệp trong phạm vi cách tôi hai ghế đều cười gian không ngớt.
Vì thế vào giờ cơm tối, tôi được chứng kiến mọi người tập trung đông đủ tại bàn ăn. Nhưng tôi thấy rất buồn phiền, sau khi phải hứng chịu màn cho leo cây tập thể ngày hôm qua, ban tổ chức đã nghĩ ra biện pháp khắc nghiệt: Giảm một nửa lượng thức ăn. Vậy là, tôi chỉ được ăn một con tôm chiên, tiết ngan chỉ cướp được bốn miếng, cánh gà mới đặt xuống bàn đã bị người ta gắp hết, đến dưa hấu, tôi cũng chỉ giành được hai miếng mỏng dính, cùi trắng nhiều hơn phần dưa đỏ nữa.
Một người đồng nghiệp cũng cảm thấy không đủ no, muốn ăn cơm nữa, nhưng các đĩa thức ăn đã tan tành, bèn lắc đầu hét lớn: “Phục vụ đâu, thêm thức ăn!”
Cả phòng nhất tề kinh ngạc. Anh ta tưởng đây là nhà hàng chắc?!
Bác nhân viên ngoài năm mươi tuổi cầm chiếc muôi to mặt sầm sì bước đến. Tôi nghiêng đầu nhìn anh chàng đồng nghiệp đang mở to đôi mắt, bất giác lại liếc Lỗ Nguy một cái, bắt gặp ánh mắt vui vẻ của anh, đột nhiên tôi rất muốn nói một câu: Tôi không quen anh ta, tôi không quen anh ta.
Kết quả của một bữa tối ăn không no là một bữa ăn đêm tập thể.
Tôi thầm cảm thán trong lòng: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc ”.
Dù sao tôi cũng chỉ có nhiệm vụ ăn, không có nhiệm vụ trả tiền. Ban tổ chức thân mến, cảm ơn bữa tối bị cắt xén nhé!
Bữa ăn đêm được diễn ra tại quán ăn bên ngoài trường Đảng. Trường Đảng vốn nằm ở vị trí hẻo lánh, nhưng vì có trường nên xung quanh tức khắc mọc lên một số quán ăn đêm, tiệm ăn nhẹ, tiệm tạp hóa. Tôi không biết thường ngày tình hình kinh doanh của quán ăn đêm thế nào, nhưng đêm nay việc buôn bán của họ tương đối tốt.
Nói là ăn đêm tập thể, song không phải ai cũng có mặt. Khu của chúng tôi chỉ có cán bộ của ba đại gia đình trụ sở Ủy ban chính trị pháp luật, Tòa án và Sở Tư pháp tụ tập lại cùng thưởng thức bữa ăn đêm phong phú hơn hẳn bữa ăn của căng tin. Người bên Cục Công an tương đối đông đúc. Bọn tôi bắt đầu ăn chưa được bao lâu, họ cũng gọi món nhặng xị ở quán bên cạnh. Người của cả ba gia đình chúng tôi còn không bằng người của một mình nhà họ. Chủ quán bên đó cười tươi như hoa, tay chân tíu tít cho thêm than vào lò, lửa cháy phừng phừng.
Lúc đầu chúng tôi ăn uống náo nhiệt lắm, chuyện trò râm ran, nhưng từ lúc đám người bên Cục Công an tới, ồn ào ầm ĩ khắp con phố, thoáng cái đã lấn át câu chuyện của chúng tôi. Mấy vị lãnh đạo vừa uống rượu vừa liếc sang bên đó, tôi cũng liếc theo, đám người kia không mặc cảnh phục, uống rượu trêu đùa nhau, trông hơi giống lưu manh.
Lỗ Nguy chẳng khác nào đại ca của tụi lưu manh, bộ dạng nghiêm túc ít lời, ngồi trên ghế. Anh châm một điếu thuốc, vắt chân chữ ngũ, tay đặt trên đùi, không bận tâm đến điếu thuốc lắm, cứ mặc nó cháy, ăn cũng không nhiều, nhìn có vẻ uể oải chán chường.
Tôi hớp một ngụm trà, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh, cách xa như thế, tôi có thể tùy ý quan sát anh mà. Đột nhiên tôi nghĩ tới câu, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Không biết tại sao lại xuất hiện câu này, phải chăng bản thân vừa xuất thần làm ra? Ban ngày ngồi cách một chiếc ghế, tôi phải ngầm chịu đựng sự xa cách tựa như trời bể ấy. Lúc này, trong màn đêm, qua làn khói thuốc mịt mùng và biển âm thanh ồn ào, tôi lại cảm thấy bản thân có thể gỡ bỏ vòng xiềng xích phòng bị, nhẹ nhõm biết bao.
Đang suy nghĩ lung tung mấy chuyện nửa có nửa không, tôi bất chợt nhận ra anh cũng nhìn về phía mình. Tôi không biết anh đang nhìn ai, có thể nhìn tôi, cũng có thể không, anh cứ nhìn chăm chú trong hai mươi giây. Trái tim loạn nhịp, tôi không chịu nổi phải cúi đầu, uống ừng ực cốc trà kém chất lượng của quán ăn đêm.
Trên bàn có hào nướng, tôm nướng, cánh gà, đùi gà, xúc xích, giá, hẹ, rau thơm. Một đồng nghiệp nướng đĩa lòng lợn to, sung sướng ngồi ăn, bất ngờ một xâu lòng lợn chìa ra trước mắt, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi.
Tôi cắn chặt môi, nghiêng người về phía sau, đang định lắc đầu nói không ăn, thì bỗng cảm thấy sau lưng như chạm vào ai đó. Quay đầu nhìn, cốc rượu trên tay Lỗ Nguy vừa hay đổ nguyên lên mặt tôi.
Đám người cùng bàn cười ầm cả lên.
Rượu chảy vào mắt, tôi nheo lại khổ sở giơ tay tìm giấy ăn, đang định lắc đầu nói không ăn, còn chưa tìm thấy, đã có người dùng giấy ăn lau hộ tôi. Tôi ấn cánh tay đó vào chỗ mắt, cảm thấy ánh mắt hơi dễ chịu hơn một chút mới di cánh tay ấy sang những chỗ còn ướt trên mặt, cứ thế cho đến lúc tôi mở to mắt…
Lỗ Nguy nửa quỳ trước mặt tôi, chúng tôi mặt đối mặt, tay tôi nắm tay anh, ánh mắt anh lấp lánh tia cười vui vẻ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy không gian xung quanh như được bao phủ bởi một từ trường, giống Nam cực chạm phải Bắc cực, ra sức hút lấy nhau.
Gặp ma rồi, gặp ma rồi, tôi nghĩ tôi gặp ma thật rồi, suýt nữa thì tôi hất hàm lên.
Có biết hất hàm lên nghĩa là sao không? Trời ơi, môi anh kề ngay trên sống mũi tôi!
Tôi dứt khoát đẩy tay anh ra, anh cũng nhẹ nhàng lùi lại. Lúc anh lùi lại, tôi thấy rõ anh chậm rãi thu nụ cười, ánh mắt dấy lên vẻ phức tạp. Tôi đỏ mặt, thận trọng quay đầu nhìn đám người xấu xa xung quanh. Họ đang bò lăn bò lê ra cười với nhau, dường như chẳng để ý đến chúng tôi. Đây chính là kết quả mà tôi muốn. Nếu thấy họ cười thầm tà ý, tôi sẽ chui ngay xuống gầm bàn, nhưng may mà họ không phát hiện ra gì cả.
May mà chẳng có gì xảy ra!
Lỗ Nguy chúc rượu hết một vòng rồi rời đi.
Không biết tại sao, có thứ gì đó nghẽn lại trong tim tôi. Rõ ràng muốn bản thân không để tâm đến, song lại cứ để tâm.
Tôi lấy cớ về trước. Bước trên hành lang không một bóng người của khách sạn, tôi vẫn mải miết truy tìm thứ nghẽn lại trong lòng mình là gì? Như đang giận chính bản thân, lại như đang giận Lỗ Nguy. Nhưng mà, giận anh cái gì chứ? Tâm trạng sa sút, rơi rớt thê thảm!
Vào khoảnh khắc mỹ nữ yêu tinh mở cửa cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ ra mình đang buồn rầu điều gì, nhưng ý niệm đó biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức tôi không kịp giữ lại, vì thế tôi tiếp tục rơi vào u mê. Là cái gì? Lúc nãy con tim chợt rung động, là cái gì?