Về đến “cứ địa”, chúng tôi phát hiện các chiến hữu đang tiến hành “thẩm vấn” một người. Trước khi họ nhìn thấy, tôi vội vàng rút tay khỏi tay Lỗ Nguy. Lỗ Nguy không quay đầu, bước thẳng đến chỗ họ. Tôi bồn chồn giấu tay sau lưng, cũng tiến đến, xem họ làm gì.
Người đang bị “thẩm vấn” không phải của quân địch, mà là người đội tôi. Đột nhiên tôi tỉnh ngộ, đã điều tra ra “gian tế” rồi.
Đây là cuộc “thẩm vấn” buồn cười nhất mà tôi chứng kiến. Một đám người vây quanh gian tế ngọt nhạt uy hiếp, một người mặt mày gian xảo áp sát gian tế nói: “Người anh em, anh còn không chịu khai, lần này về đàn em sẽ tố cáo với chị dâu, đêm hôm trước anh lang chạ ở đâu nhé”.
Gian tế cắn môi, quật cường nghênh đầu: “Không nói!”
Một người khác thấy thế, nhanh chóng rút di động, ấn phím, rồi giơ ra trước mặt gian tế, nghiêm giọng bảo: “Nhìn đi, nhìn đi, đây còn có hình chụp nữa, xem hai người ôm ấp nhau thắm thiết chưa này…”
Gian tế không nhịn được kêu lên: “Anh em sao có thể bất lương vậy được. Cậu cố tình chọn góc chụp mờ ám, không được phá vỡ tình cảm của vợ chồng anh, hai bên đều là anh em…”
Người thứ ba lao đến động thủ luôn, mặc kệ sự phản kháng dữ dội của gian tế. Trước khi tôi kịp xấu hổ quay đầu, họ đã lột sạch quần áo của gian tế, chỉ để lại chiếc quần nhỏ…
Tiếp đó, tiếp đó…
Cuối cùng, chúng tôi biết được ít nhất một nửa kế hoạch tác chiến của đội A.
Suốt quá trình ép cung, quả khiến người nghe đau lòng, người xem rơi lệ!
Từ đó, tôi hiểu rằng, anh em dùng để bán đứng!
Nhờ đó, kế hoạch được bố trí lại, không cần đề phòng gian tế nữa. Mọi người dường như thoải mái hơn, ai cũng được sắp xếp nhiệm vụ mới, chỉ có tôi vẫn là tấm chắn tàn phế. Họ cương quyết không chịu vứt bỏ tuyến phòng thủ “mỹ nhân kế” cuối cùng.
Hình như phát hiện ra điều gì đó, đội A bắt đầu ồ ạt tấn công chúng tôi. Trận chiến ác liệt hơn bắt đầu diễn ra, như thể thắng bại sẽ được phân rõ trong trận này.
Vốn là tay gà mờ, một tay gà mờ không có năng lực phản kích, lúc đạn bay pháo lạc, tôi chỉ biết co thành một rúm trốn cạnh một người sau thân cây, giống như con đà điểu nhát gan sợ chết. Súng tiểu liên có cái hay của nó, trong tiếng súng đạn đùng đoàng, súng lục rõ ràng thất thế, uy lực kinh người của súng tiểu liên có thể chấn động địch thủ.
Đương nhiên, Lỗ Nguy không những chấn động địch thủ mà còn chấn động cả tôi. Tôi đã hiểu vì sao sai đó nói Lỗ Nguy là đại diện của chiến thắng rồi. Tôi cũng tin thành tích bất bại trong các cuộc tập trận giả của anh.
Nhìn anh oai phong lẫm liệt phản kích đối phương không cho họ đường lùi, tôi chợt nhớ đến bộ dạng quấn băng trắng kín người khi lần đầu gặp mặt. Một người dũng mãnh như anh mà bị người ta đánh ra nông nỗi ấy có nghĩa là gì?
Không biết cơ quan Công an có yêu cầu gì với đội công an tham gia ngăn chặn bạo động hôm đó, nhưng tôi biết, anh đã không ra tay, không sử dụng bạo lực, thậm chí không phản kháng trước người dân. Dù pháp luật và quốc gia cho phép công an được quyền dùng vũ lực cưỡng chế người dân, song anh đã không dùng pháp luật hay bạo lực, không gia tăng bất mãn cho người dân, anh nguyện để họ đánh đến trọng thương…
Tôi rút súng, không muốn làm con rùa rụt đầu nữa, muốn sát cánh chiến đấu cùng anh, dù ở bên anh, cây súng tỏ ra yếu thế hơn nhiều, nhưng tôi muốn được như anh, can đảm không sợ gì cả.
Tôi vừa đứng thẳng người, cánh tay còn lại cũng bị trúng đạn luôn. XXX, văng một câu tục, mặc kệ mấy cái quy tắc vớ vẩn, họ chọc điên tôi rồi, mặc kệ mình có tàn phế hay không, tôi vẫn cầm súng bắn về phía địch. Mau chóng phát hiện có người di chuyển về phía mình, tôi lập tức bắn về phía hắn. Bất chợt Lỗ Nguy ngăn tôi lại, tôi ngờ vực nhìn anh, cái người đang tiến tới rõ ràng mặc áo giáp của địch mà.
“Cậu ấy là gián điệp của chúng ta”, Lỗ Nguy nói.
Gián điệp của chúng ta? Người này thuộc phe tôi sao?
Không đúng, nếu anh ta là gián điệp trà trộn vào đội A, sao lại giương súng về phía chúng tôi?
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, trong chớp mắt, tôi phát huy công dụng của tấn lá chắn, trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng, che trước mặt Lỗ Nguy.
Nhưng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tình thế chuyển biến trong chớp nhoáng khiến người ta ngỡ ngàng. Tôi tưởng mình hy sinh rồi, đúng là tôi đã bị bắn một phát vào bộ phận quan trọng, song tôi không hiểu, sao một tiếng súng đột nhiên im bặt như vậy. Tôi thắc mắc đứng dậy, phát hiện tất cả mọi người, dù sống hay đã hy sinh, đều đổ dồn ánh mắt vào tôi.
Ôi, tình thế này là sao đây?
Chẳng nhẽ hành động anh dũng của tôi khiến họ xúc động đến thế? Ha ha, tôi bật cười. Tôi không dám so đo với Đồng Tồn Thụy, mặc dù giây phút lao ra bảo vệ thống soái, tôi thừa nhận mình rất dũng cảm, nhưng lúc đó trong lòng tôi cũng biết, chỉ là trò chơi mà thôi. Vì thế, mọi người không cần ngưỡng mộ sùng bái tôi vậy đâu.
Ai đó nói: “Bây giờ tính thế nào? Đội A thua hay không tính viên đạn lúc nãy?”
Tôi gãi đầu, không hiểu anh ta nói gì.
Tôi che cho Lỗ Nguy, tránh cho đội B một kết cục thất bại, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đội A do Hứa Thừa Cơ cầm đầu thua cuộc.
Nhìn về hướng đội A, tôi mới phát hiện bọn họ ai nấy mặt mày xám xịt, Hứa Thừa Cơ đứng bên cạnh người gián điệp đã nã đạn vào tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy một màu đỏ khủng khiếp lan trên áo giáp của anh ấy.
Ai đã bắn trúng vào bộ phận quan trọng của Hứa Thừa Cơ vậy? Là vị anh hùng nào?
Sau hồi lâu im lặng, Lỗ Nguy nói: “Chúng tôi nhận thua!”
Tôi quay đầu nhìn anh, why? Sao chúng ta phải nhận thua chứ?
Anh liếc tôi một cái, rồi bước về phía đối phương, vừa đi vừa cởi áo giáp. Hành động của anh tuyên bố trận chiến giả đã kết thúc, đội B đại bại.
Thành viên đội B ỉu xìu ngao ngán, có người còn nhìn tôi vẻ trách móc.
Có nhầm không vậy? Tôi là anh hùng mà!
Không phải họ muốn tôi làm bia đỡ đạn sao? Tôi chẳng hoàn thành nhiệm vụ là gì? Tôi anh dũng lao ra như thế, hứng chịu viên đạn tàn khốc của đối phương, chết thảm như thế, còn không đủ à? Sao Lỗ Nguy lại chủ động nhận thua? Dù không hiểu gì, nhưng chẳng lẽ tôi lại liên quan đến chuyện này?
Có liên quan gì không?
Tôi ném cho “ai đó” ánh mắt dò hỏi.
Hắn quay mặt, hừ một tiếng.
Được lắm, dám hừ với tôi à?
Thấy tôi tiếp tục trợn mắt lườm, hắn thở dài một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, chỉ là trò chơi mà, chuyện này chứng tỏ đại ca chúng tôi thích cô thật đó”.
Cái gì chứ? Tôi lập tức kéo tay áo hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng: “Sao chúng ta phải nhận thua chứ?”
Hắn cúi đầu nhìn tay tôi, nhếch miệng trả lời: “Ai bảo cô dùng cánh tay bị trúng đạn bắn đội trưởng đối phương chứ? Phải nhớ, một người phạm luật, cả đội diệt vong”.
Ai cũng thấy rõ hai tay tôi máu đỏ lòm lòm, nhưng ai nhìn thấy tôi bắn Hứa Thừa Cơ chứ?
Tôi đã giết Hứa Thừa Cơ sao??
“Lúc Tiểu Tùng bắn cô, Hứa đại ca vì tình riêng mà ngăn Tiểu Tùng lại, không ngờ cô lại bắn chết Hứa đại ca.”
Phét lác!
Lúc đó tôi hoàn toàn không nhìn thấy Hứa Thừa Cơ, chẳng biết có phải anh trúng mỹ nhân kế cố ý tha cho tôi thật không, cũng chẳng biết tôi đã nổ súng lúc này, hơn nữa cho đến giờ tôi chưa từng bắn trúng vật gì, một đạn mà lấy mạng được đội trưởng đối phương, ai bịa đặt chuyện này chứ? Nghe như truyện thần thoại vậy.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi không cố ý sát hại Hứa Thừa Cơ. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ giết anh ấy, hơn nữa không hề ý thức được mình đã nổ súng, vì thế không gọi là phạm quy”. Tôi biện minh.
“Cô ơi, vấn đề là, tôi nhìn thấy lúc cô đứng dậy, hai tay đã trúng đạn, nhưng vẫn bắn về phía đối phương.”
Hả? Hắn nhìn thấy rồi sao?
Tôi đỏ mặt, lúc đó đang tức điên lên mà, ai còn nghĩ đến nội quy gì chứ. Không ngờ lại bị hắn nhìn thấy.
Không biết lúc đó hắn trốn chỗ nào mà lại nhìn thấy được, thì không có ý gì Lỗ Nguy lại không nhìn thấy, vì thế, Lỗ Nguy nhận thua là tại tôi.
Sự thay đổi chóng mặt khiến người ta, người ta khó lòng chấp nhận được, mới nãy tôi còn tưởng mình là đại coongt hần của đội B, không ngờ chớp mắt đã biến thành hồng nhan họa thủy rồi. Thấy đám người đội B oán trách mình, tôi tức tối quay ra oán trách Hứa Thừa Cơ lúc này đang làm bộ ngây thơ vô tội.
Dù thấy bản thân không được chính trực cho lắm, tính khí trẻ con, nhưng sau đó hễ Hứa Thừa Cơ định lại gần lấy lòng, tôi đều ra sức né tránh chối từ. Tôi rất nhỏ mọn, quả thực rất nhỏ mọn…
Bữa tôi do Hứa Thừa Cơ mời. Thật ra mời một bữa cơm cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa còn ngồi ngay quán ăn vỉa hè nhộn nhịp, chi phí không đắt đỏ, nhưng tôi lại đột nhiên thấy có áp lực, thậm chí còn bất mãn với bản thân. Tôi không nên đồng ý tham gia đánh trận giả với họ. Như thế bạn bè của Hứa Thừa Cơ sẽ không biết đến tôi, như thế chúng tôi sẽ không bị nhầm tưởng là một đôi, càng không để anh ấy phải đứng ra mời cơm một bữa sau khi đã nợ anh ấy một món ân tình. Lúc mọi người khăng khăng bắt chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi vô cùng khó chịu và mất tự nhiên. Tâm thế phản kháng khiến tôi càng lúc càng muốn bỏ trốn. Bạn bè của Hứa Thừa Cơ tạo cho tôi một áp lực không nhỏ, mặt khác, ánh mắt thi thoảng lướt đến của Lỗ Nguy cũng là một áp lực. Hai luồng áp lực trộn vào nhau, lăn đến đè nặng lên tôi như hai bánh xe.
Tôi muốn bỏ trốn, rất muốn bỏ trốn. Tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn bỏ trốn khi phải đối mặt với đám đông như thế này, nhưng bầu không khí vui vẻ thoải mái của họ như sợi dây thừng buộc chặt tôi. Vốn không muốn phá hỏng niềm vui của người khác, cũng luôn thỏa theo ý nguyện của mọi người, dù không muốn ở lại, song tôi vẫn tươi cười chạm cốc với họ.
Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười đùa của họ, tôi chậm chạp đưa thức ăn vào miệng, hoàn toàn chẳng cảm thấy ngon miệng. Lỗ Nguy nói rất ít, chẳng biết có phải vì thua cuộc nên anh hơi ủ rũ không. Lúc cả bàn tiệc nhốn nháo chuyện trò, anh chỉ uống rượu một mình.
Có người đề nghị chơi đoán quyền, Hứa Thừa Cơ nói hôm nay không chơi, sau đó liếc tôi một cái. Những người khác liền cười mờ ám, ai đó đảo mắt một vòng, đề nghị chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
Hứ, rõ ràng muốn nhắm vào tôi. Tôi thà để họ chơi đoán quyền còn hơn. Như thế tôi có thể an nhàn ở ngoài cuộc, giờ họ đòi chơi trò nói thật hay mạo hiểm, tôi linh cảm được họ đang muốn nhắm vào mình.
Lời đề nghị nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của đám đông. Tôi khẽ so vai, nghĩ xem nên dùng cớ gì để chuồn khỏi.
Chưa hỏi ý kiến của tôi, họ đã bắt đầu cuộc chơi. Ai đó bảo chủ quán đem đến một bộ bài Tây. Xáo bài xong anh ta chia cho mỗi người một lá. Tôi căng thẳng đặt lá bài vào lòng bàn tay.
Ai đó lại nói: “Xem ai có lá bài lớn nhất”.
Ai nấy nhanh chóng lật bài ra. Tôi thấp thỏm ngó bài của người khác. May quá, bài của tôi không to cũng chẳng nhỏ.
Lá bài lớn nhất thuộc về gián điệp của đội A. Anh ta vô cùng rầu rĩ trước vận đen của mình, mặt mày nhăn nhó nói: “Nào ra tay đi, hôm nay chịu đủ nhục nhã rồi, tôi không sợ bất cứ sự ngược đãi vô nhân đạo nào nữa đâu, tôi chọn mạo hiểm”.
Ai đó cười gian một cái, vỗ bàn nói: “Xét thấy hôm nay cậu xử sự không tệ, chọn một yêu cầu dễ dàng thôi, thế này nhé…”
Người đó đứng dậy, chỉ vào vạch đường trắng trước mặt, nói: “Nhảy lò cò đến chỗ kia mười lần, vừa nhảy vừa hét ‘Kẻ hai mang’”.
Nói thật thì, yêu cầu này quả là vô nhân đạo, rất vô nhân đạo. Nhìn gián điệp đội A nhảy tới nhảy lui như một bệnh nhân tâm thần, cả bàn cười nghiêng ngả. Dù cảm thấy buồn cười, nhưng tôi càng cảm nhận rõ luồng khí lạnh tràn khắp lồng ngực, ngầm bảo với tôi rằng, trò chơi này tôi không chơi nổi.
Lúc giơ cốc uống ừng ực, tôi nhìn thấy Lỗ Nguy vẫn nghiêm mặt uống bia, bất giác có chút lo lắng. Uống nhiều như thế, mong anh đừng say.
Vòng thứ hai người có lá bài thấp nhất phải chạy đến ôm cột điện cách hai mươi mét, hét lớn hai mươi lần “Tôi yêu em”.
Hét lớn để người khắp con đường nghe thấy. Kết quả không chỉ chúng tôi cười rũ rượi cả buổi, mà người qua lại cũng cười ầm lên trước hành động quái gở không thuộc phạm vi người bình thường này.
Lại có người gặp xui, vẫn chọn mạo hiểm. Kết quả phải cầm chiếc bát và chiếc đũa, ngồi vắt chân dưới đèn đường, vừa gõ bát vừa đọc thơ của Đường Bá Hổ: “Ta vừa có nhà, lại có ruộng…”
Kết quả, những người qua đường thích thú vây quanh, chờ xem trò hề của những kẻ xui xẻo, nhưng cũng vì thế mà khách bộ hành gặp rắc rối, ví như có người bị phạt phải cầu hôn với người cùng giới, cánh đàn ông con trai trong đám ồ ạt chạy biến, cũng có chị em phụ nữ mạnh bạo nhận lời luôn.
Rồi cũng đến lúc Hừa Thừa Cơ bị sờ gáy.
Tôi ngồi thẳng lưng, uống liền hai ngụm trà.
Khác tất cả mọi người, anh ấy chọn nói thật.
Tôi muốn chạy trốn quá, song chỉ đành cúi đầu nhìn cốc trà nắm chặt trong tay.
Ai đó hỏi: “Anh nghĩ anh em quan trọng hay bạn gái quan trọng?”
Tôi thầm thở phào, dù sao cũng không đẩy mình vào tình thế khó xử.
Chẳng để ý Hứa Thừa Cơ trả lời ra sao, hình như là cách nói nước đôi, gây ra một tràng “ôi giời” khinh rẻ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lỗ Nguy. Anh đang nghiêng người, không biết chăm chú nghe hay hoàn toàn chăng để ý đến. Anh lại uống thêm một ngụm bia, bia vương trên môi, phản chiếu dưới ánh đèn, nhìn ướt át mềm mại.
Mỗi lần nhấc lá bài lên tôi đều vô cùng căng thẳng cho tới khi đối chiếu với lá bài của người khác mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn họ lần lượt mất mặt trước đám đông, tôi không thoải mái nổi.
Cuối cùng, cuối cùng thì đen đủi cũng túm lấy tôi.
Trong lúc tôi ngẩn người, họ hò hét loạn cả lên, dám chắc họ đều chờ giây phút này.
Chọn gì bây giờ?
Tôi không muốn phải làm trò hề như họ, không muốn nhảy lò cò, không muốn ôm cột điện gào rú “Em yêu anh”, càng không muốn phải hôn vị đầu bếp râu ria xồm xoàm của quán.
“Tôi chọn nói thật.” Cứ hỏi đi, cùng lắm tôi sẽ bắt chước Hứa Thừa Cơ nói nước đôi.
Ai đó hỏi: “Nụ hôn đầu tiên của em là với ai?”
Quả là sét đánh giữa trời quang!
Tất cả mọi người vô cùng háo hức nhìn tôi. Không, không phải tất cả mọi người, phải trừ hai người ra, ngay lúc này hai người đó không nhìn tôi, một là Lỗ Nguy, hai là Hứa Thừa Cơ.
“Đó là, là…” Tôi bất giác nhấc cốc trà, uống một hơi cạn sạch, bụng phình ra, tôi bỗng nghĩ đến cái bụng ục à ục ịch của con lạc đà. Sống mũi đổ mồ hôi, tôi căng thẳng lấy tay lau, lí nhí đáp: “Là , là ai…tôi cũng chẳng biết nữa”.
Mọi người ngờ vực nhìn tôi, bao gồm cả Hứa Thừa Cơ.
“Tôi không biết người đó là ai, chuyện từ năm lớp ba rồi.” Đây là chuyện xa lắc xa lơ rồi. Ngày ấy tôi chẳng may chạm vào môi một cậu bạn, mặt mũi cậu ta như thế nào giờ tôi không còn nhớ, cũng đã quên lý do tại sao mình bị hôn. Nếu như chẳng may chạm phải môi người khác cũng được tính là hôn, thì tôi không hề nói dối.
“Có thật không đó?”, “Như thế thì ngây thơ quá.” Bọn họ hình như không tin lắm. Tôi quay đầu nhìn Hứa Thừa Cơ, hình như anh ấy có chút hài lòng, lại quay sang nhìn Lỗ Nguy, không biết anh đã ngừng uống từ bao giờ, đang trầm ngâm nhìn tôi.
Ván tiếp theo, xui xẻo vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Uống nhiều trà quá, mồ hôi túa ra như tắm, tôi rút khăn thơm, không ngừng lau lên mặt.
Hỏi: “Từng có mấy người bạn trai?”
Đáp: “Một người”.
Nếu như Lâm Tương được tính là bạn trai của tôi.
Tiếp theo, vẫn là tôi xui xẻo.
Hỏi: “Tại sao lại chia tay với người bạn trai đó?”
Đáp: “Vì anh ta kết hôn với người khác”.
“Ồ…”, ai nấy gật gù ra bộ đã hiểu.
Sau đó, tôi vẫn không thoát.
Hỏi: “Tiêu chuẩn chọn đối tượng là gì?”
Anh A trợn mắt, anh B thì thào đòi hỏi cụ thể một chút, anh C khẽ bảo: “Hỏi cô ấy có thích Hứa đại ca không…”
“Là nam giới, có công việc, nuôi được tôi”, tôi nhanh nhẹn trả lời.
Không được, không được rồi, không được để họ hỏi thêm nữa.
“Lần sau tôi chọn mạo hiểm”, tôi tuyên bố.
Ai đó liền cười gian xảo: “Cũng được, chưa chia bài đã chọn mạo hiểm rồi. Thế thì lần này ai thua sẽ phải ôm một người khác giới trong ba phút nói ‘Em yêu anh’!”…
Chia bài xong, anh A lật bài, anh B lật bài, Hứa Thừa Cơ lật bài, người tiếp theo lật bài…Tai tôi bất chợt ong lên, mới nãy anh chàng kia nói gì? Ván này so bài lớn hay nhỏ đây?
Tôi lật ra, một con Hai.
Đám đông tươi cười, cảm thấy tôi thua chắc, Hứa Thừa Cơ cũng mỉm cười. Tôi lại thua thật sao?
Tôi không tin, số tôi may mắn là vậy, sao ván nào cũng là tôi thua chứ?
Đang lúc họ hò reo, Lỗ Nguy lật lá bài của mình, một con Át, bé hơn con Hai của tôi.
Tôi thở phào một hơi dài, mẹ ơi, bài của tôi chưa nhỏ nhất, cuối cùng tôi cũng thoát nạn rồi.
Tôi thả người cười với anh chàng khi nãy, vẻ mặt anh ta có chút tiếc rẻ, hứ, kỳ lak lạ lắm hả? Tôi biết chắc là hắn dở trò mà, nếu không sao tôi lại thua liên tục thế chứ?
Trong lúc còn chưa kịp thu lại nụ cười đắc ý, chợt thấy Lỗ Nguy loạng choạng đứng dậy, ngất ngưởng bước đến trước mặt tôi. Khuôn mặt than trách vì lỡ mất cơ hội xem kịch hay của đám đông khi nãy giờ đột nhiên im bặt.
Mẹ ơi, anh định làm gì thế? Tôi ngồi thẳng lưng, lo lắng siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, mồ hôi không ngừng túa ra lăn xuống gò má.
Lúc này tôi mới phát hiện ra sự bất công trong giao kèo ván này. Lúc nãy không nghĩ từ “khác giới” có ý kỳ quái, bởi ai cũng tin chắc chắn ván này tôi lại thua cuộc. Tôi cũng nghĩ như thế, trước mặt tôi có hơn mười người khác giới. Nhưng bây giờ Lỗ Nguy thua cuộc, trước mặt anh chỉ có mình tôi là người khác giới.
Cánh tay bị kéo, Lỗ Nguy lôi tôi đứng dậy. Tôi vừa đứng lên đã bị anh ôm gọn.
Tôi không biết ba phút dài bao lâu, cảm giác như cả cuộc đời vậy. Tiết trời nóng bức, tôi ra rất nhiều mồ hôi, xung quanh đông người, nhưng con đường dường như rất yên tĩnh. Lỗ Nguy ôm tôi thật chặt, mùi bia nồng nặc lùa vào mũi tôi.
“Anh…”
Không ai căn giờ, chẳng biết bao lâu sau, Lỗ Nguy lẩm bẩm một câu, rồi buông tôi ra. Ngay lập tức anh loạng choạng ngã quỵ xuống đất, say ngất không biết trời đất gì nữa.
Không gian yên tĩnh lập tức bị phá vỡ. Mọi người luống cuống chạy tới đỡ Lỗ Nguy, Hứa Thừa Cơ kéo tay tôi, mặt mày hối lỗi nói: “Cậu ấy say rồi”.
Tôi biết anh say, bộ dạng thế không say thì là gì? Nhưng câu “Anh…” rốt cuộc là sao đây?