Vì Em - Lượng Nhược Tinh Thần

Chương 4

(15)

"Tiểu Sơn, chào buổi sáng!"

Tiền Oánh Oánh vừa ra cửa, liền nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn đứng đối diện hàng rào, cô mỉm cười chào một tiếng.

Triệu Tiểu Sơn bận bịu nhẹ gật đầu.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, rau trong vườn từng phiến lá đều phủ một tầng sương mỏng, nhẹ nhàng đụng một cái, giọt sương liền tụ lại rồi theo sống lá nhỏ xuống mặt đất.

Tiền Oánh Oánh đi lấy rổ, ra vườn hái mấy lá đinh lăng.

Cậu em họ Tiểu Bân luôn luôn kề cận Tiền Oánh Oánh , Tiền Oánh Oánh vừa rời giường, cậu liền đi theo sau Tiền Oánh Oánh, đi theo cô phơi quần áo, đi theo cô vào vườn hái rau, đi theo được một lúc, thằng bé liền cảm thấy nhàm chán.

Hắn nhìn sang hàng rào đối diện, Triệu Tiểu Sơn đang cho gà ăn, liền đùa ác, nhặt hòn sỏi dưới đất ném về phía bầy gà, trong lúc nhất thời, gà bay loạn lên.

Tiền Oánh Oánh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, thấy Tiểu Bân cầm sỏi định ném về phía Triệu Tiểu Sơn bên kia, mặt cô lập tức trầm xuống.

"Tiểu Bân! Em lại làm cái gì?!"

Cậu bé nghiêm trang trả lời: "Em chỉ đang chơi cùng Triệu Tiểu Sơn thôi."

Tiền Oánh Oánh đi qua, đoạt lấy hòn sỏi trong tay cậu ta ném đi. Ngón tay chỉ lên cái trán bướng bỉnh của cậu, đang định răn dạy vài câu thì điện thoại di động trong túi vang lên, là số điện thoại lạ.

Cô trừng Tiểu Bân một chút: "Đừng có bắt nạt Tiểu Sơn, em còn như vậy, chị không để ý đến em nữa."

Dứt lời, cô ấn nghe, để điện thoại bên tai.

Đầu bên kia lại là tiếng nói ẩn ẩn nộ khí của đàn ông, "Oánh Oánh, em dám chặn số anh?"

Tiền Oánh Oánh vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, tâm tình cũng không tốt: "Tôi cảm thấy chúng ta giờ không còn liên quan đến nhau lắm, chặn hay không chặn có khác nhau sao?"

"Ai cho phép em đơn phương kết thúc tình cảm của chúng ta? Chúng ta cần nói chuyện."

"Không có gì để nói." Tiền Oánh Oánh quả thực muốn tắt điện thoại.

"Tiền Oánh Oánh!" Giọng nam bỗng nhiên đề cao, "Cô đừng có không nói lý như thế!"

"Trương Hạo, tôi nói cho anh biết, tôi từ nhỏ đến lớn chưa ăn khổ bao giờ, cha mẹ tôi yêu thương tôi, ở nhà tôi là đại tiểu thư ngón tay không dính nước anh hiểu không? Tôi chẳng có lí do gì để tiếp tục dính líu với anh, làm bảo mẫu, làm máy rút tiền cho anh. Anh là cục vàng của bố mẹ anh, tôi là cục vàng của bố mẹ tôi, không phải người hầu cho anh sai bảo!"

Dứt lời, Tiền Oánh Oánh cúp máy.

Cậu em họ đứng trước mặt Tiền Oánh Oánh , nghi hoặc mà hỏi: "Chị họ, là anh rể gọi tới sao?"

Tiền Oánh Oánh nhíu nhíu mày: "Anh ta không phải anh rể."

(16)

Triệu Tiểu Sơn không chớp mắt nhìn người cách đó không xa, cậu chưa từng thấy gương mặt cô lộ ra bất đắc dĩ, không kiên nhẫn, ủy khuất, tức giận như bây giờ.

Cậu không nghe ra cô đang nói cái gì, nhưng cậu biết cô không vui.

Cậu nhanh chóng quay người chạy về nhà, thần sắc lo lắng khoa tay với mẹ cậu mấy lần.

- Con gái thích gì? Thấy cái gì sẽ vui vẻ?

Mẹ cậu suy nghĩ một chút, "Tiền đi, ai cũng thích tiền, ai nhìn thấy tiền cũng đều vui vẻ."

Mẹ cậu dứt lời, liền nghi hoặc hỏi Triệu Tiểu Sơn: "Con hỏi cái này làm gì?"

Triệu Tiểu Sơn không trả lời bà, liền chạy nhanh về phòng.

Cậu cẩn thận cầm lấy rương đặt trên tủ đầu giường, dùng chìa khoá mở ra.

Đem phía mấy tầng giấy phía trên lấy xuống, bên trong mấy chồng tiền mặt thật dày chỉnh chỉnh tề tề hiện ra.

Triệu Tiểu Sơn từ lúc hiểu chuyện đã bắt đầu tiết kiệm tiền, cậu không giống những đứa trẻ khác, đem tiền lì xì hoặc là tiền tiêu vặt đi mua đồ chơi cùng đồ ăn vặt. Tiền cậu được cho, đều cất đi để dành.

Dành dụm mười năm, cũng có mấy ngàn khối tiền.

Cậu lấy tiền ra, dùng giấy màu tỉ mỉ bao lấy.

(17)

"Tiểu Sơn, đây là cái gì?"

Tiền Oánh Oánh tiếp nhận lễ vật đóng gói tinh xảo, hơi nghi hoặc hỏi cậu.

Vừa rồi Triệu Tiểu Sơn đứng đối diện hàng rào, không chớp mắt nhìn cô, một bộ dáng khẩn trương do dự, làm cho Tiểu Bân đứng bên người cô cũng nổi giận: "Triệu Tiểu Sơn! Mày đừng có nhìn lén chị ấy nữa!"

Triệu Tiểu Sơn mới câu nệ đem lễ vật sau lưng lấy ra, đưa cho Tiền Oánh Oánh .

Tiền Oánh Oánh mở ra gói quà ra, nhìn thấy xấp tiền mặt thật dày bên trong, giật nảy mình. Cô đem lễ vật đẩy về cho Triệu Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn, cậu cầm nhầm, trong này là tiền."

Triệu Tiểu Sơn lắc đầu liên tục, đem xấp tiền mặt đẩy lên trước mặt cô, lại khoa tay mấy lần.

Cậu em họ từ xa nhìn thấy xấp tiền mặt thật dày kia, trợn mắt hốc mồm.

Cậu lôi kéo vạt áo Tiền Oánh Oánh : "Chị họ, Triệu Tiểu Sơn là đồ ngu, chúng ta đừng để ý hắn."

Tiền Oánh Oánh cùng Triệu Tiểu Sơn cũng đã quen biết một đoạn thời gian, đại khái hiểu ý tứ Tiểu Sơn, cậu là muốn đưa tiền cho cô.

Sắc mặt cô không ôn nhu giống vừa rồi, thậm chí có chút nghiêm khắc.

Triệu Tiểu Sơn còn là học sinh, sao có thể có nhiều tiền như vậy?

Cô sợ Triệu Tiểu Sơn đứa trẻ ngốc kia lấy tiền trong nhà ra cho mình, cô không muốn cậu làm chuyện dại dột như vậy, ngữ khí nghiêm nghị lại: "Tiểu Sơn, chị không thể nhận tiền của cậu. Nếu như cậu cảm kích mấy lần trước chị giúp cậu, chỉ chị có thể nói kia đều là việc nên làm, cậu cũng đã đưa cho chị rất nhiều thứ. Số tiền này, cậu mang về đi."

Triệu Tiểu Sơn vốn mong đợi nhìn cô, nhưng thấy sắc mặt cô trầm xuống, mặt cậu cũng trắng bệch.

Cô không vui, cô không cười với mình, cô...... chán ghét mình sao?

Triệu Tiểu Sơn nắm chặt lễ vật trong tay, cắn môi, mắt có chút phiếm hồng.

Đừng chán ghét cậu.

Triệu Tiểu Sơn ôm chặt lễ vật, quay người trở về.

Cậu đã đem tiền mang về, xin đừng chán ghét cậu.

(18)

Triệu Tiểu Sơn trốn ở trong góc, xuyên qua khe hở của tán cây rậm rạp, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng người kia, cũng có thể nghe thấy tiếng nói nhu hòa êm tai.

Rõ ràng muốn ra ngoài, muốn nghe cô nhu hòa nói chuyện với mình, muốn cô ôn nhu ấm áp nhìn mình, nhưng cậu không dám.

Cậu làm cô chán ghét.

Con mèo nhỏ vây quanh chân cậu di chuyển không ngừng, cậu ngồi xổm người xuống, đem con mèo ôm lên gối.

Trái tim nhỏ bé của cậu đột nhiên rất khó chịu, ủy khuất, sợ hãi, còn có hối hận.

Dù cho tất cả mọi người bài xích, chán ghét, cậu cũng không để ý.

Nhưng cậu không chịu được nếu cô chán ghét mình, cho dù là một chút xíu, cậu đã cảm thấy đau lòng.

Buổi chiều, Tiền Oánh Oánh cùng Tiểu Bân đi đến vườn trái cây, Triệu Tiểu Sơn đứng từ xa nhìn bọn họ đi dần.

Cậu cũng rất muốn đi cùng.

Tiểu Bân tựa hồ cảm giác được cái gì, quay đầu cho hắn một cái mặt quỷ, Tiền Oánh Oánh cũng quay đầu lại.

Nhìn thấy thiếu niên, Tiền Oánh Oánh nhìn cậu vẫy vẫy tay.

Trái tim Triệu Tiểu Sơn thùng thùng nhảy dựng trong lồng ngực.

Xem ra cô không có chán ghét cậu.

Nụ cười của cô vẫn y nguyên, xán lạn ấm áp.

Cậu không kịp khống chế cánh tay mình, mở cửa, nhanh chóng chạy đến hướng ánh mặt trời ấm áp kia.

*Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Tiểu Sơn cơ hồ rất ít cùng người kết giao, cho nên hắn rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, kiểu gì cũng sẽ làm một chút kỳ kỳ quái quái sự tình.~( ̄▽ ̄~)~

Bình Luận (0)
Comment