Editor: shpdarn
Suốt cả tiết Vật lý Chu Tư Đồng đều ưỡn ngực thẳng lưng, ngồi nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng chẳng được tích sự gì, đối với mấy vấn đề như phân tích lực tác động các thứ, cô vẫn như cũ không thấm nổi.
Kiếp trước cũng vì thành tích môn Vật lý quá thê thảm, thi đến mười mấy lần cũng không qua môn, cho nên cuối cùng cô mới học ban xã hội.
Sau tiết học, cô nhoài người trên bàn làm bài tập Vật lý, nhưng làm nửa ngày cũng không nắm được trọng điểm, cuối cùng phiền não ném cái bút trong tay lên mặt bàn.
Động tĩnh có hơi lớn, Trần Oánh Oánh ngồi bên cạnh liền quay đầu sang. Vừa nhìn đã thấy sách bài tập ngổn ngang những nét bút nguệch ngoạc của Chu Tư Đồng, cô ta liền cúi đầu lại xem, đem sách bài tập của Chu Tư Đồng kéo qua, chỉ vào đề bài nói: "Đề này có có phải cậu không giải được không? Để mình giảng cho. Cậu xem, chỗ này thiếu một lực ma sát nghỉ......"
Chu Tư Đồng cũng quay đầu nhìn Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh theo nguyên tác chính là bông hoa trắng thuần khiết thanh tao trong mắt mọi người, đã vậy còn được kiêm thêm danh hiệu "học bá", rồi còn biết đàn dương cầm, múa ba lê các thứ, nói tóm lại chính là toàn năng girl, cũng khó trách trong sách viết mấy tên đàn ông đều quỳ một hàng dài dưới váy cô ta. Còn như nguyên chủ - Chu Tư Đồng, đứa trẻ xuất thân nghèo khó như vậy, trong nhà có thể trả nổi tiền sách vở học hành đã là không tệ rồi, còn đào đâu ra nữa mà đi học mấy môn tiêu khiển kia chứ.
Cho nên trong truyện gốc, nguyên chủ Chu Tư Đồng tuy rằng ngoài mặt cùng Trần Oánh Oánh thân thân thiết thiết, nhưng thật ra nội tâm vẫn luôn ghen ghét Trần Oánh Oánh. Mà sự ghen ghét này khi biết được người Sở Khiêm vẫn luôn yêu là Trần Oánh Oánh mà không phải là mình, lúc đó rốt cuộc đi đến cực hạn. Sau đó nguyên chủ liên tục gây khó khăn cho Trần Oánh Oánh, chỉ hận không thể dồn cô ta vào chỗ chết. Đương nhiên nguyên chủ Chu Tư Đồng kết cục cũng tương đối bi thảm, bị một tên nam phụ cũng yêu Trần Oánh Oánh đến điên cuồng - Thẩm Kỳ dồn đến đường cùng, rơi từ tầng 25 xuống, chết không toàn thây.
Bất quá hiện tại Chu Tư Đồng cũng không thích Trần Oánh Oánh.
Xuyên qua cũng hơn nửa tháng, tính ra thời gian ở cùng một chỗ với Trần Oánh Oánh là nhiều nhất.
Đều là học sinh cấp ba, về cơ bản là cả ngày đều ở trường học. Lại ngồi cùng bàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, muốn tránh cũng không tránh được. Mà ở đây hơn nửa tháng, Chu Tư Đồng mỗi ngày đều phải chịu "được" Trần Oánh Oánh cẩn thận tỉ mỉ chu đáo "quan tâm".
Buổi sáng cậu ta lấy bánh mì và sữa bò trong cặp ra đưa cô, khinh thanh tế ngữ* nói: "Tư Đồng, mẹ cậu sáng đi làm sớm như vậy, chắc là không có thời gian làm bữa sáng cho cậu? Mình mang bữa sáng cho cậu đây, mau ăn chút đi."
Đến trưa cậu ta sẽ nói sẽ nói: "Tư Đồng, cậu xem này, lắc tay mẹ mình mua cho hôm qua đấy, cậu thấy đẹp không? Cậu có thích không? Mình tặng cho cậu. Ai nha, cậu đừng từ chối, cũng không có bao nhiêu tiền, còn không đến 1 vạn** đâu, mình đeo chơi thôi. Cùng lắm mình lại nói mẹ mua cho cái khác."
Trong tiết học cậu ta sẽ chủ động hỏi Chu Tư Đồng: "Tư Đồng, vấn đề thầy giáo vừa giảng cậu có chỗ nào không hiểu không? Đừng ngại, cứ nói với mình, mình giảng lại cho cậu."
...... Mọi chuyện là như thế.
Chu Tư Đồng phiền không chịu nổi. Cô biết thành tích của nguyên chủ chỉ ở tầm trung, ngày thường cũng hâm mộ Trần Oánh Oánh là tiểu thư nhà giàu ăn sung mặc sướng, cho nên đối với chút "lòng tốt" này của Trần Oánh Oánh nguyên chủ đều yên lặng tiếp nhận.
Nhưng Chu Tư Đồng cô không cần. Sao cô phải nhận mấy thứ đó? Cô thà chết đói còn hơn nhận bữa sáng Trần Oánh Oánh mang đến, cũng không ưa bộ mặt trong sáng thiện lương của cậu ta lúc tặng đồ, giống như người giàu bố thí cho kẻ nghèo vậy.
Vì vậy cô rút lại sách bài tập của mình trong tay Trần Oánh Oánh, lạnh giọng nói: "Không cần cậu nói, tôi tự biết."
Cô dùng sức khá lớn, mà Trần Oánh Oánh lại không phòng bị nên ngòi bút trong tay rạch qua sách bài tập. Chu Tư Đồng thấy vậy, xé luôn trang giấy đó đi, lại tùy tiện vo thành một cục, nhét vào ngăn bàn của mình, sau đó lại cầm bút tiếp tục chiến đấu với vấn đề nan giải kia.
Trần Oánh Oánh ngây ngẩn cả người. Cô ta cảm thấy Chu Tư Đồng hình như thay đổi rồi, mỗi lần cô ta quan tâm đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt. Nhưng Chu Tư Đồng trước kia không như vậy. Chu Tư Đồng trước kia luôn nói chuyện với cô ta một cách thận trọng, đối với bữa sáng mà cô ta mang cho sẽ luôn tiếp nhận, nói ăn rất ngon, cảm ơn. Mỗi lần cô ta khoe đồ mà mẹ mình mua cho, Chu Tư Đồng sẽ luôn miệng khen đẹp, cậu thật hạnh phúc, có một người mẹ tốt như vậy, trong mắt còn sẽ có vài tia hâm mộ. Gặp lúc không giải được bài, Chu Tư Đồng sẽ thật cẩn thận hỏi cô ta, cậu có thể...có thể chỉ cho mình bài này làm thế nào không?
Còn Chu Tư Đồng của hiện tại không thèm để cô ta vào mắt. Ngay cả khi chủ động bắt chuyện cậu ta cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí có đôi khi trên mặt còn lộ ra biểu cảm như bị làm phiền.
Trần Oánh Oánh cảm thấy bản thân như bị tổn thương, vì vậy cô ta liền khóc. Trong tay còn cầm bút, cứ như vậy ngồi đó khóc.
Cô ta kéo tay áo của Chu Tư Đồng, trong mắt nhanh chóng ngập một tầng hơi nước, thút tha thút thít hỏi: "Tư Đồng, mình, có phải mình làm gì sai rồi không, cho nên cậu mới như vậy với mình? Chỉ cần cậu nói ra, mình nhất định sẽ sửa, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng làm lơ mình."
Chu Tư Đồng:......
Cô dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần để nhìn Trần Oánh Oánh.
Con nhóc này có bệnh à? Mình chỉ nói không cần cậu ta giảng bài cho thôi mà, cậu ta lại khóc thành như vậy là sao? Nói cứ như vừa bị mình bắt nạt vậy.
Mà Trần Oánh Oánh cứ khóc như vậy, bạn học xung quanh đều nghe thấy, cùng nhau quay đầu nhìn lại đây. Vì thế Chu Tư Đồng và Trần Oánh Oánh lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Trần Oánh Oánh từ nhỏ đã gầy yếu, bây giờ vừa khóc như vậy, như lê hoa đái vũ***, càng thêm nhu nhược động lòng, người thấy mà thương. Hơn nữa bạn học trong lớp đếu cảm thấy Trần Oánh Oánh tính tình rất tốt, nói chuyện đều nhẹ nhàng tinh tế, bây giờ cô ta khóc như vậy, hẳn là bị Chu Tư Đồng gây khó dễ.
Hơn nữa lúc này Chu Tư Đồng còn rất không kiên nhẫn, vung tay hất Trần Oánh Oánh ra, vì thế mọi người càng cảm thấy là Chu Tư Đồng đang bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Ngay lập tức, một nam sinh cùng lớp lớn tiếng nói: "Chu Tư Đồng, sao cậu lại bắt nạt Trần Oánh Oánh?"
Đàn ông mà, nhìn thấy người đẹp mềm yếu khóc đến như vậy, phản ứng đầu tiên sẽ cho là lỗi do người kia. Nhưng không ngờ Chu Tư Đồng lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nhìn qua, trực tiếp chất vấn: "Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt cậu ta?"
Nam sinh kia không cam lòng yếu thế, cũng tức giận vặn lại cô: "Cậu không bắt nạt mà người ta lại níu tay áo cậu khóc à? Còn nói mấy lời như vậy?"
"Tôi sao biết được đang yên đang lành cậu ta khóc cái gì?" Chu Tư Đồng hừ lạnh một tiếng, "Nói không chừng là do cậu ta đầu óc có vấn đề."
Nam sinh bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng. Nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy Chu Tư Đồng thật kỳ lạ. Chu Tư Đồng trước kia là người ít nói, kiểu người lúc nào cũng thận trọng, dè chừng, từ khi nào lại dám thẳng thắn tranh luận với người khác như vậy.
Lúc này lại nghe Trần Oánh Oánh nức nở: "Cậu...cậu đừng nói Tư Đồng như vậy...cậu ấy...là do mình không đúng, mình không nên chủ động lôi kéo cậu ấy, cố nói mãi vấn đề mà cậu ấy không hiểu."
Cậu ta tuy nói bản thân không đúng, nhưng chỉ khiến người khác càng thêm cho rằng lỗi do Chu Tư Đồng.
Còn không phải sao, người ta có ý tốt muốn giảng bài cho cậu, cậu không cảm kích thì thôi, còn kiêu ngạo như vậy làm người ta khóc rồi. Cả phòng học bắt đầu rì rầm, đại loại đều nói Chu Tư Đồng làm vậy là không đúng, sao có thể đối xử như vậy Trần Oánh Oánh....
Chu Tư Đồng lười đi để ý những người này, chỉ đứng dậy nhấc chân rời đi, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng lạnh lùng.
Thời tiết cuối tháng chín, bên ngoài nhiệt độ vẫn rất cao, cho nên giữa trưa chính là thời gian để nghỉ ngơi, giờ này bên ngoài cũng chẳng có mấy người. Chu Tư Đồng tìm bóng cây phía dưới bồn hoa ngồi xuống, cau mày nghĩ ngợi.
Còn không đến một năm là phải thi đại học rồi, nếu cứ tiếp tục học ban Tự nhiên thì không ổn. Đến khi thi khẳng định không đỗ nổi. Coi như từ bây giờ bán mạng mà học, tất nhiên không đến nỗi không thi được, nhưng chắc không thể vào được trường tốt. Mà với hoàn cảnh của bản thân hiện tại, con đường duy nhất có lẽ là phải đỗ vào một trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc ổn định. Nếu thi vào một trường vớ vẩn, sau này tốt nghiệp chỉ có vài đồng lương bọ thì còn làm được gì?
Chu Tư Đồng cau mày, đưa ngón cái cái lên miệng chậm rãi gặm móng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ sự tình hiện tại rốt cuộc phải giải quyết thế nào.
Vừa lúc Sở Khiêm Từ trong phòng học đi ra.
Vừa rồi chủ nhiệm lớp nhờ người chuyển lời, kêu Sở Khiêm là lớp trưởng kiêm đại diện môn Vật lí đến văn phòng một chuyến, nói có bài tập mới giao cho học sinh, kêu hắn đến lấy.
Kết quả Sở Khiêm vừa đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tư Đồng ở phía xa đang ngồi dưới bồn hoa dưới bóng cây.
Thiếu nữ một thân váy trắng, ánh nắng xuyên qua những tán cây rơi trên đỉnh đầu cô. Có cơn gió vô tình lướt qua, những tia nắng kia liền nghịch ngợm nhảy nhót trên váy, trên tóc cô.
Ấy vậy mà, cô lại đang gặm móng tay.
Sở Khiêm thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút ghét bỏ nghĩ, cô không thấy bẩn à. Sau đó thiếu niên mắt nhìn thẳng, bước chân thon dài hướng thẳng đến văn phòng.
Chủ nhiệm lớp 3.1 bọn họ chính là thầy giáo môn Vật lý, họ Trương, tên Văn Kiệt.
Trương Văn Kiệt kêu Sở Khiêm đến, là vì có một bộ đề thi Vật lý muốn hắn cầm về phát cho học sinh trong lớp, nói là tiết thể dục buổi chiều bị hủy bỏ, bảo các bạn làm bộ đề này, coi như để làm mẫu.
Sở Khiêm nhận lấy, vươn tay cầm lấy tập đề thi thật dày, lễ phép nói: "Thầy Trương, nếu không còn chuyện gì khác thì em về lớp đây ạ."
Trương Văn Kiệt gật gật đầu: "Được."
Sở Khiêm xoay người định đi, nhưng đúng lúc này thấy một người đi tới.
Vừa nhìn thì thấy là Chu Tư Đồng.
Sở Khiêm cho rằng Chu Tư Đồng đến tìm Trương Văn Kiệt, có lẽ là đến nói chuyện lúc nãy của cô với Trần Oánh Oánh, định mách lẻo với thầy, nhưng không nghĩ tới Chu Tư Đồng lại xem như không thấy Trương Văn Kiệt bên này, lập tức đi đến bên kia bàn làm việc.
Phía sau bàn làm việc của thầy Trương là bàn của chủ nhiệm lớp ban Xã hội, Ngô Nhã Lệ.
____________________________
(*) Khinh thanh tế ngữ - giọng nói tinh tế nhẹ nhàng(**) 1 vạn ~ 34.000.000 VND:)) Có phải tôi có nhầm rồi không các bác???(***)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.