Vị Gió Hè

Chương 7

“Đàn chị?”

“Ừ?”

“Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của chị là gì?”

“Ồ, quên nghĩ rồi. Còn cậu?”

“Ừ?”

“Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của cậu?”

“Ban ngày không phải đã viết cho chị rồi sao?” cậu mơ hồ đáp lại qua làn khói.

Nguyện cho em một đời yên ổn, có người yêu và mãi được người yêu.

Ngày cuối cùng của năm 1999 y hẹn mà tới.

Tan học, tất cả mọi học sinh đều hưng phấn. Đêm cuối cùng trước thềm năm mới, trước thềm chuyển giao giữa hai thế kỷ, đồng thời còn là giữa hai thiên niên kỷ, là thời khắc ngàn năm mới gặp một lần, mọi người cùng bàn bạc xem nên tới đâu canh đêm đón năm mới thiên niên kỷ mới.

Trần Quân nhảy lên bàn học, cuộn sách làm loa bắc, lớn giọng kêu gọi: “Tám giờ tối nay, tăng một tới nhà tao mở tiệc nướng ngoài sân, tăng hai đi trượt băng, tăng ba ra đường chơi với đốt pháo hoa. Cùng nhau đếm ngược!”

Cả lớp hoan hô như sấm dậy, nhiệt liệt hưởng ứng.

Trần Quân nhảy xuống bàn học, vỗ vai Chu Lạc: “Đừng quên đấy!”

Chu Lạc ừ một tiếng ngắn gọn, trong lòng lại chỉ muốn ở cạnh Nam Nhã.

Trương Thanh Lý quay đầu liếc cậu một cái, không thấy có gì khác lạ.

Vừa ra khỏi cổng trường, Chu Lạc theo lệ tách khỏi đám bạn, rẽ vào đường nhỏ chạy như bay, hôm nay là ngày kết thúc của một thế kỷ! Là ngày cuối cùng của thiên niên kỷ!

Bạn sẽ trải qua một ngày như vậy với ai?

Cậu thiếu niên hứng chí tru lên một tiếng vang dội như sói khiến chim muông trong rừng giật mình bay tán loạn.

Chu Lạc phi qua bờ tường thấp, trượt theo sườn núi, đến cửa sau của tiệm xường xám, kích động muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy giọng đàn ông:

“…Em muốn anh phải cầu xin em đến chừng nào?”

Chu Lạc dừng bước, nhíu mày, không nghĩ đến Từ Nghị vậy mà vẫn còn quấy rầy Nam Nhã. Cơn tức bốc lên đầu thôi thúc cậu vọt vào trong đuổi người, nhưng vừa nghĩ đến hiện giờ đang là thời điểm nhạy cảm, nếu như bị Từ Nghị vin vào làm lớn chuyện thì chỉ gây thêm phiền phức cho Nam Nhã, thế là ngừng lại.

“Nam Nam, anh thật sự biết lỗi rồi, em còn muốn anh phải làm sao nữa? Anh yêu em vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh thề tuyệt không đụng vào một ngón tay của em, sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Anh chỉ là đôi lúc nhất thời nóng nảy, sau này sẽ tự kiềm chế lại, em sao lại không tin anh.” Giọng hắn cực kỳ thành khẩn, so với Từ Nghị lúc đánh người cứ như hai người khác nhau.

Đừng tin lời hắn! Chu Lạc siết chặt nắm đấm.

Giọng Nam Nhã nghe không rõ lắm, nhưng có thể nhận thấy nàng không còn kiên nhẫn, tựa hồ không muốn nhiều lời: “Cái kiểu ăn năn ba năm không đổi này, tôi sớm đã chẳng tin nữa rồi.”

Phịch một tiếng, có người quỳ xuống, chắp tay, người đàn ông hết lời tạ lỗi xin xỏ. Nam Nhã thật lâu không nói tiếng nào, Chu Lạc không biết tình huống bên trong ra sao, rất sợ Nam Nhã mềm lòng, chỉ hận không thể xông vào quyết định thay Nam Nhã. Nhưng Nam Nhã thủy chung không tỏ vẻ gì, một hồi lâu sau những lời sám hối ăn năn rốt cuộc cũng dừng lại. Chuyển thành oán hận:

“Sao tuyệt tình thế hả? Đến nhìn cũng không muốn liếc tôi một cái? Biết ngay cô lại dan díu với thằng khác mà! Thằng nào? Đỗ Thanh? Giang Trí? Hứa Minh Vũ? Hay lại là Lâm Phương Lộ…”

“Anh ồn ào đủ chưa.” Giọng Nam Nhã lạnh nhạt, “Từ Nghị, anh chưa từng tin tôi, vợ chồng như vậy còn có nghĩa lý gì?”

Từ Nghị nói: “Có chứ. Cô tưởng rằng những thằng khác sẽ đối tốt với cô sao? Tôi đối với cô thế nào? Lúc yêu đương với cô, biết cô không còn là xử nữ, tôi có ghét bỏ cô không?”

Nam Nhã nói: “Phải, được anh thật tâm yêu thích, tôi đã rất cảm kích mà lấy anh. Nếu giờ anh vẫn thật lòng yêu tôi thì sớm chia tay trong hòa bình đi.”

“Chia tay trong hòa bình? Cô đừng có mơ. Tôi còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng hòng ly hôn.”

Nam Nhã hình như bật cười một tiếng cực khẽ: “Lại như năm ngoái? Gọi anh họ ra giúp đỡ?”

Từ Nghị bị nắm thóp, nhục nhã nói: “Uyển Loan thì sao, cô muốn Uyển Loan mất bố sao?”

“Đừng có lôi Uyển Loan vào.” Trong giọng Nam Nhã ngầm nổi cơn phẫn nộ, “Kể cả là vì Uyển Loan, tôi cũng không muốn lại theo anh thêm một ngày nào nữa. Con bé bây giờ còn nhỏ, đôi lúc gặp chuyện không hay, tôi còn có thể lừa nó. Đến khi nó lớn rồi thì lừa sao được nữa. Tôi sẽ không để Uyển Loan phải tiếp tục lớn lên trong một gia đình như vậy.”

Từ Nghị bị chọc tức: “Thế cô muốn nó lớn lên trong gia đình thế nào? Cô muốn tái hôn với ai?”

“Dù là với ai đi chăng nữa thì cũng tốt hơn là với anh. Anh cho rằng sau khi gặp anh, tôi còn ôm hi vọng với đàn ông sao?”

“Không đúng, cô nhất định là có thằng khác ở bên ngoài rồi.”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi hỏi cô, có phải cô đã tìm được đám khác?”

Nam Nhã không thèm để ý đến, có tiếng bước chân vang lên, là tiếng người đàn ông sấn tới cạnh nàng: “Sao phải ly hôn? Cô ước hẹn với ai? Là Lâm Phương Lộ sao? Hay là Đỗ Thanh? Có phải không? Cô nói đi!”

Đột nhiên vọng lại tiếng ghế đổ, liền sau đó là tiếng quầy hàng bị va phải, tiếp nữa là tiếng vải vóc bị xé toạc.

Chu Lạc đứng ngoài cửa sau nghe mà cả kinh, lập tức vọt vào gian nhỏ cách vách, chạy đến bên rèm ghé mắt nhìn qua khe hở, thấy Từ Nghị đang ghì Nam Nhã lên quầy, áo nàng bị xé rách, lộ ra bả vai trắng nõn, hắn kéo tà áo của nàng, xé mở tất chân.

Bắp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Một giây ngay trước khi Chu Lạc định xông ra, Từ Nghị dừng lại, hai tay chậm rãi buông lỏng.

Nam Nhã hai tay nắm dao cắt vải, nhắm ngay yết hầu của Từ Nghị.

Từ Nghị kinh ngạc, giơ hai tay lên, lui về sau một bước; Nam Nhã chậm rãi ngồi dậy, mũi dao dí vào cổ họng hắn. Nàng thở phì phò, giọng cực kỳ thấp phun ra một chữ: “Cút.”

Từ Nghị muốn mở miệng, lại bị vẻ hung tàn nơi đáy mắt nàng hù dọa: “Cút!”

Hắn vội vàng từ dưới cửa cuốn chui ra ngoài.

Nam Nhã ngồi lên quầy, bàn tay nắm con dao thoáng run lên nhè nhẹ. Tóc nàng rối bù, quần áo xốc xếch. Hồi lâu sau mới từ từ buông tay, tấm lưng nhỏ gầy khòm xuống.

Chu Lạc ở sau rèm, muốn tới bên vỗ về nàng, nhưng đến cuối cùng, cậu nhẹ nhàng từng bước lui ra.

Chu Lạc đứng giữa gió đông buốt lạnh, nghĩ đến dáng vẻ Nam Nhã cầm dao run rẩy, nhớ lại câu nói kia của nàng: “Anh cho rằng sau khi gặp anh, tôi còn ôm hi vọng với đàn ông sao?”

Cậu cúi đầu, ra sức dụi mắt, hốt nhiên muốn bật khóc.

Chu Lạc bỏ cặp sách xuống, đem mảnh giấy chép thơ đã chuẩn bị sẵn trước đó kẹp lại vào sổ, lại lấy tờ khác ra viết một dòng chữ.

Xong xuôi, cậu ngồi tại chỗ đợi mười phút, rồi lấy lại tinh thần đẩy cửa ra. Dành nhiều thời gian hơn chút đỉnh so với bình thường để khóa kỹ cửa sau, rồi mới bước vào gian trong vén rèm lên.

Nam Nhã trang phục gọn gàng chỉnh tề, an tĩnh ngồi trước quầy đối chiếu sổ sách, cứ như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.

Chu Lạc cũng làm bộ không biết, lôi ra một cái ghế, theo tư thế cưỡi ngựa mà ngồi xuống, đến bên quầy gọi một tiếng: “Đàn chị?”

Nam Nhã ngước mắt nhìn cậu một cái, cười một tiếng: “Gì?”

Tim Chu Lạc trong nháy mắt như bị thọc cho một đao.

Có lẽ rất nhiều năm về trước, nàng còn gặp phải chuyện tồi tệ hơn thế này, nhưng nàng đều đem tất cả giấu đi thật kỹ.

Cậu cũng giấu.

Chu Lạc kéo phéc-mơ-tuya trên đồng phục xuống, sờ sờ cái áo len màu đen bên trong, không khỏi đắc ý mà khoe: “Bạn học của em đều khen áo đẹp đấy, còn hỏi em chỗ mua nữa. Em tới hỏi chị đây.”

Nam Nhã liếc mắt nhìn lồng ngực của cậu, nói: “Áo này hả, không có địa chỉ mua.”

Chu Lạc mừng thầm trong lòng: “Vậy cái này là sao? Chị đan à?”

Nam Nhã tránh không đáp: “Tôi là dân buôn lậu áo len hả? Suốt ngày quay qua quay lại làm người kiếm hộ đồ nam cho các cậu chắc?”

Chu Lạc toét miệng cười, cưỡi ghế đu tới đu lui, nói: “Lần trước hỏi chị áo làm từ chất liệu gì, không phải chị nói không biết sao? Em đốt mấy sợi lông bị xổ ra để nghiệm chứng, chị đoán xem là cái gì?”

Khóe mắt Nam Nhã lướt tới cậu.

“Chị không muốn đoán cũng không sao, để em nói chị biết nhé, là lông dê.”

“Đốt?” Nam Nhã ngoái lại nhìn thẳng cậu, nhướng nhướng mày, “Cậu có lòng phá của quá nhỉ. Chỉ một cái này thôi, lần sau đừng hòng có ai mang cho cậu nữa.”

“Một nắm lông xổ thôi mà, em có quý trọng mà.”, Chu Lạc nắm lấy áo len, cúi đầu, khoa trương dụi dụi mặt vào áo, “Báu lắm đó.”

Nam Nhã không nhìn nổi cái dáng vẻ quỷ quái đó, định thu mắt, lại thấy cậu theo thói quen đu ghế để tựa lên quầy, nàng nhịn không được cầm bút gõ lên trán cậu một cái.

“Ghế chỗ tôi có thù oán gì với cậu hả? Để bao nhiêu năm không sao, cậu vừa ngồi được mấy tháng đã mòn hết chân ghế rồi.”

Chu Lạc cúi đầu nhìn, đúng thật, cậu cũng không chối, rất có trách nhiệm nói: “Hôm nào em mua cái ghế mới cho chị nhé.”

“Không cần, cậu ngồi tử tế cho tôi là tốt lắm rồi.”

“Cũng có phải ở trong lớp đâu, ngồi tử tế vậy làm gì?”

Nam Nhã lười đấu khẩu với cậu, vừa bưng chén trà lên nhấp, vừa quay lại xem sổ sách, lại hỏi: “Hôm nay không có thơ sao?”

Chu Lạc lấy giấy ra, đọc: “Nguyện cho em một đời yên ổn, có người yêu và mãi được người yêu.”

Ánh mắt Nam Nhã khẽ lắng lại.

Cậu đọc xong bài “thơ” này, đưa giấy cho nàng.

Nam Nhã nhận lấy, đăm đăm nhìn bài “thơ” một hồi, không nói đến chuyện mỗi bài thơ cậu tìm được đều khiến nàng vừa liếc qua đã lập tức yêu thích, chỉ nói: “Chữ cậu đẹp hơn trước rồi.”

“Vậy sao? Em viết đại đấy.” Chu Lạc gãi đầu, giọng điệu dửng dưng. Cậu sẽ không nói cho nàng biết, trời lạnh tay run, cậu phải viết đến mười lần mới chọn ra được một tờ đẹp nhất.

Nam Nhã kéo ngăn kéo ra, đem tờ giấy viết thư cất vào, đặt chung một chỗ với chồng giấy viết thư giống hệt nhau.

Nam Nhã liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa định mở miệng, Chu Lạc đã chặn trước: “Cầm được thơ cái là đuổi người, làm gì có ai như chị chứ.”

Nam Nhã há miệng vừa định thanh minh, Chu Lạc đã một lần nữa tiên phát chế nhân: “Mười lăm phút nữa Uyển Loan mới tan học, chị đi từ đây tới đó cùng lắm cũng chỉ tám phút thôi.”

Nam Nhã: “…”

Chu Lạc: “Em khổ cực đọc thơ cho chị, khô hết cả họng rồi, tốt xấu gì cũng phải cho em uống chén trà rồi hẵng đuổi chứ.”

Nam Nhã nói: “Tôi thiếu trà của cậu hồi nào?”

Nàng lườm cậu một cái, rồi hạ mắt xem sổ sách.

Chu Lạc bị nàng làm cho tiu nghỉu, nâng chung trà lên chậm rãi uống; Nam Nhã cũng không để ý đến cậu, tiếp tục làm việc của mình, cảnh cáo một câu: “Đừng quấy rầy tôi.”

“OK.” Chu Lạc ra dấu tay; Nam Nhã cúi đầu, căn bản chẳng nhìn thấy.

Chu Lạc chậm rì rì uống trà một chốc, chợt thấy trên bàn có mấy tờ giấy màu, tròng mắt thoáng động, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Đàn chị, em mượn mấy tờ giấy được chứ?”

“Ừ.”

“Đàn chị, mượn dao rọc giấy nhé?”

“Ừ.”

“Đàn chị, có đinh ghim không?”

“…”

“Kim băng cũng được.”

“Lấy đi!”

“Ấy, có đinh ghim này.”

“…”

“Đàn chị, không có thước kẻ sao?”

Thước kẻ “bộp” một tiếng đập xuống trước mặt cậu.

“Ồ, có thước sao không nói sớm.”

“…”

Được một lúc, cậu lại đẩy đẩy tay nàng: “Đàn chị.”

Nam Nhã không chịu được nữa, “Cậu ầm ĩ chết đi được!” ngẩng đầu lên, một chiếc chong chóng rực rỡ sắc màu khẽ xoay xoay trước mặt nàng.

Nam Nhã sửng sốt.

“Ừm, đàn chị, tặng chị.”

“…Cảm ơn.” Nam Nhã nhận lấy, thổi phù một cái, chong chóng vù vù xoay tít.

Nàng mỉm cười.

Nụ cười này, Chu Lạc không biết phải miêu tả ra sao, nhưng một khắc kia, dường như ánh sáng ngoài cửa sổ chợt bừng lên mạnh mẽ. Dù cho nhiều năm sau trôi qua, cậu vẫn nhớ như in nụ cười khi nàng thổi chong chóng, nét mặt xán lạn như một đứa trẻ, rọi trái tim cậu sáng bừng.

Nam Nhã chơi chong chóng một lát, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Thật sự phải đi đón Uyển Loan rồi.”

Chu Lạc lại không đứng dậy, giữ lấy cánh tay nàng, may thay giờ là mùa đông, còn cách một lớp ống tay áo, nếu không nàng nhất định sẽ rụt tay lại.

“Đàn chị, tối nay chúng ta cùng ra ngoài chơi đi!”

Nam Nhã vô cùng kinh ngạc: “Cậu nói gì?”

“Biết hôm nay là ngày gì không?” Chu Lạc nhoẻn cười nhìn nàng, “Ngày 31 tháng 12 năm 1999. Qua 0 giờ là sang năm 2000 rồi. Cả ngàn năm mới có một ngày như hôm nay đó.”

Nam Nhã cụp mắt xuống, đôi chút do dự, rồi lại ngước lên nhìn cậu.

“Đàn chị,” Chu Lạc khẽ thì thầm, đôi mắt huyền nhìn thẳng vào nàng, nửa như chờ đợi nửa như dỗ dành, “Hết một ngàn năm này tới một ngàn năm sau nữa mới lại có, đầu thai không kịp, luân hồi cũng chẳng đến lượt chúng ta. Trên thế giới này có nhiều người sống như vậy, những người sau này, sẽ có bao nhiêu kẻ không được trải qua khoảnh khắc ngàn năm có một ấy chứ?”

Nam Nhã dường như có chút động lòng, nhưng đến cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không thể để Uyển Loan ở nhà một mình.”

Chu Lạc không nói gì, buông tay nàng.



Buổi tối, nhà Trần Quân cứ như chợ vỡ, một hội đồng các cô các cậu thiếu niên chen chúc trong cái sân chẳng lấy gì là rộng lớn của nhà cậu ta, chật như nêm. Dù đang là giữa đông nhưng chẳng ai coi cái lạnh ra gì, cả đám hát hò, vui đùa, uống bia, nướng đồ ăn, hò hét rầm trời.

Chu Lạc cũng hùa theo một lúc, dần dần cụt hứng, mặt khuất sau cổ áo dựng thẳng, tay bỏ vào túi áo, không nhúc nhích ngồi trong một góc, nghĩ xem Nam Nhã giờ này đang làm gì.

Đoán chừng đang rửa chân cho Uyển Loan, trẻ nhỏ thường ngủ sớm. Chắc còn kể chuyện dỗ bé con ngủ nữa. Sau đó nàng sẽ làm gì? Làm gì cũng được, miễn là không phải ra khỏi nhà.

Chu Lạc buông một tiếng thở dài.

Phiền quá đi, phiền đến mức cậu thật muốn lăn ra đất, đè nát mặt sân cỏ, đem tất cả đám bạn học ồn ào chung quanh tống hết lên mặt trăng.

… Khoan đã, hay là để cậu và Nam Nhã lên mặt trăng đi.

Nghĩ vậy, Chu Lạc ngẩng đầu nhìn trời, ngạc nhiên nhận ra, đêm nay trăng rất sáng. Có lẽ Nam Nhã lúc này cũng đang ngắm trăng.

Chu Lạc trong phút chốc sững sờ, rồi lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Đám học sinh chơi đến phát điên rồi, tranh bia giành đồ ăn, cậu cũng bước tới tranh đoạt. Trương Thanh Lý đưa cho cậu một đống cánh gà nướng, là để dành cho cậu. Chu Lạc cảm ơn, nhanh chóng ngốn sạch. Mà Trương Thanh Lý thì nhìn cậu, căng thẳng đến cả người run rẩy.

Sân nhà Trần Quân biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn, đám thiếu niên tiếp tục chuyển sang kéo nhau ra sân trượt băng. Không nghi ngờ đây chính là một quyết định sai lầm. Đêm nay, thanh niên trai gái đều đi chơi, hai sân trượt băng trong trấn đều đầy ắp người. Một nhóm bạn học khăng khăng ở lại, một nhóm khác ra chạy ra đường diễu võ giương oai, hết nghêu ngao hát lại đến nhảy nhót loạn xạ, cả trấn chìm ngập trong tiếng tru như ma sói của đám thiếu niên.

Cả bọn lắc lư trên đường, chạy nhảy, đuổi đánh, đùa giỡn, nói tục chửi bậy, rồi lại hát hò. Dần dần, người tới nhập bọn ngày càng nhiều, toàn bộ đám thanh niên đều chạy tới. Qua một lúc, đã đến mười một giờ rưỡi.

“Mười một rưỡi rồi!”

Thời gian lướt qua trước mắt, họ dần hưng phấn, khẩn trương; rồi dần dần chuyển sang đa sầu đa cảm.

Có người cao giọng nói: “Một ngàn năm sau, chúng ta sẽ không còn ở đây nữa! Cháu chắt chút chít cũng chẳng ở đây! Những người quen tôi cũng không còn! Tại sao thời gian dài vậy mà cuộc sống của chúng ta lại ngắn như thế?!”

“Chờ tôi với!”, lại có người kêu lên, “Chờ chúng tôi một chút đi!”

“Tôi không muốn bước sang năm hai nghìn! Không muốn đâu! Đừng đẩy tôi mà! Biến đi cho khuất mắt ông! Đừng có đẩy tôi!”

“Tạm biệt 1999! … Không phải, vĩnh biệt! Tôi sẽ rất nhớ bạn!”

“Đừng lãng phí thời gian nhé!”

Có tiếng ai đó cười ha ha, lại có ai đó nước mắt lưng tròng.

Chu Lạc giữa giá rét chạy như bay, dừng, rồi lại chạy, rồi lại dừng. Đội ngũ các cô cậu thiếu niên trải dài trên các nẻo đường, khắp nơi đều là những gương mặt trẻ tuổi đang điên cuồng, dù biết mặt nhưng đa số là không quen, giờ phút này, tất cả đều trở nên thân thiết, chẳng quản ai vào với ai nữa mà cứ thế ôm lấy chúc phúc. Nam sinh nhân cơ hội ôm nữ sinh cũng không bị mắng là lưu manh.

Bên tai nghe đâu đó có người bắt đầu đốt pháo, Chu Lạc nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện ra đã là mười một giờ năm mươi ba phút, sợ đến cả người lạnh toát, suýt chút nữa mồ hôi cũng không rỉ ra được.

Cậu nhìn quanh một chút để xác định vị trí, xoay người chạy tiếp, lúc chuẩn bị quẹo vào một con đường, lại bị Trương Thanh Lý chắn trước mặt: “Chu Lạc!”

Cô nóng nảy gọi lớn, khẩn trương nhìn cậu.

“Có gì để mai nói!” Chu Lạc vội vã rời đi. Trương Thanh Lý một lần nữa chặn cậu lại, cả người đều phát run, “Ngày mai nói không được, Chu Lạc.”

Chu Lạc dừng lại, cau mày: “Vậy cậu nói nhanh lên.”

Bờ môi Trương Thanh Lý lẩy bẩy, nói không nên lời.

“Năm mới vui vẻ, năm sau gặp lại.” Chu Lạc cất bước định đi.

“Chu Lạc, tớ thích cậu!”

Bước chân Chu Lạc khựng lại, nhìn về phía cô, ngưng vài giây, nói: “… Hả…”

Một viên pháo văng tới cạnh chân Chu Lạc, nổ đùng một cái, Trương Thanh Lý bị dọa giật mình. Chu Lạc lập tức lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấp giọng: “Không kịp nữa rồi.”

Trương Thanh Lý: “Gì cơ?”

“Không kịp nữa rồi!” cậu đẩy tay cô ra, chạy nhanh ra xa.

Trương Thanh Lý quay người muốn kéo cậu lại, nhưng ngay cả góc áo cũng không bắt được. Bầu trời phía trên trấn nhỏ nở rộ pháo hoa, cậu thiếu niên nhanh chóng biến mất ở góc đường.

Chỉ còn năm phút!

Chu Lạc hít từng hơi khí lạnh của màn đêm, liều mạng guồng chân trong ngõ hẻm.

Dọc đường, đã có người bắt đầu đốt pháo trước giờ, pháo nổ rợp trời, hoa bướm rực rỡ, đèn đuốc lung linh… Chu Lạc tránh không kịp, từ trong màn pháo hoa chạy xuyên ra.

Cậu không ngừng tăng tốc, chạy đến nhà Nam Nhã, vọt vào sân, trong phòng tối lửa tắt đèn.

Cậu không dám gọi nàng, nhìn đồng hồ đeo tay chỉ còn không đến một phút, cuống đến độ muốn phát điên, cậu vơ vội một nắm sỏi, cầm một viên ném lên đập vào cửa sổ tầng hai, hai viên, ba viên…

Bầu trời phía xa pháo hoa càng lúc càng dày.

“Dậy đi! Dậy đi!” Chu Lạc thấp giọng hô, một mặt ném sỏi, một mặt nhìn đồng hồ đeo tay, một giây lại một giây, cậu sốt ruột đến độ dậm chân.

Không biết ném đến viên sỏi thứ bao nhiêu, rốt cuộc, cửa sổ cũng bị đẩy ra, Nam Nhã khoác áo, kinh ngạc nhìn cậu.

Xuống đây! Chu Lạc mấp máy khẩu hình, vẫy tay gọi nàng xuống. Nam Nhã không nhúc nhích, tựa hồ phản ứng không kịp, Chu Lạc gấp đến mức chỉ hận không gắn được lò xo vào chân bật nhảy tới, cậu không ngừng vẫy tay với nàng, lại gõ gõ lên mặt đồng hồ đeo tay.

Đêm lạnh đến vậy, cậu lại vì chạy một đường mà đổ một thân mồ hôi, giờ lại đổ thêm một thân mồ hôi nữa.

Xa xa có tiếng người cùng nhau hô to đếm ngược: “10…!”

Nam Nhã quay người biến mất khỏi cửa sổ.

“9…8…!”

Chu Lạc đợi một giây, không thấy đèn sáng, nàng…không xuống?

Cậu thoáng đờ người, từ cửa sổ tầng một đột nhiên lại thấy một cái bóng trắng vội vã từ trên cầu thang ào xuống. Toàn thân Chu Lạc như bị một dòng điện chạy qua.

“7…6…!”

Chu Lạc cả người phát run, lập tức chạy ra cửa chính, khóe mắt nhìn xuyên qua một cửa sổ, chớp thấy bóng nàng chạy ra cửa, nhanh lên!

“5…4…!”

Chu Lạc lao lên bậc thềm, ngừng chân trước cửa; tim cậu đập như sấm dồn, nghe thấy tiếng Nam Nhã mở cửa, nhanh lên!

“3…2…!”

Cửa mở, mái tóc đen nhánh của Nam Nhã rối tung, trân trân nhìn cậu.

Trên mặt cậu nở nụ cười thật rộng, thở phì phò: “Này! Nam Nhã.”

“1…!”

Lồng ngực cậu thiếu niên phập phồng, bước lên phía trước, ôm nàng vào lòng: “Năm hai nghìn vui vẻ! Nam Nhã.”

“Lăn qua lộn lại cả đêm, chưa ăn chút gì sao?” Nam Nhã đốt lò than, xoay người nhìn bàn ăn, nói, “Đem thức ăn còn dư lại buổi tối rang chung với cơm, được không?”

Chu Lạc bụng đói kêu vang, có thể được nàng tự mình xuống bếp, ai lại nỡ cự tuyệt: “Giờ chị đưa cho em cái ghế em cũng ăn luôn.”

Nam Nhã thuận tay đẩy một cái ghế cho cậu: “Ăn đi.”

Chu Lạc vui vẻ cười hai tiếng.

Nam Nhã liếc cậu: “Ăn ghế cũng vui vậy?”

“Lúc đói em tối dạ lắm.” Chu Lạc xoa bụng cười ngây ngô.

Than đá nổi lửa, Nam Nhã trước tiên bỏ cơm vào chảo, hạt cơm nảy lên tí tách.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Lạc cảm thấy thật vừa vặn, ánh trăng huyền ảo, bóng lưng nàng cũng mơ màng.

Thật mãn nguyện.

Cậu đêm nay đã được ôm nàng, nàng vừa mới ra khỏi chăn, thân thể ấm áp, mềm mại, còn phảng phất mùi thơm của sữa, cậu thận trọng ôm lấy, chỉ sợ đụng hỏng.

Nghĩ đến đây, trên mặt cậu thiếu niên hiện ra một nụ cười mập mờ.

Mặc dù là gặp dịp năm mới, cũng không dám lỗ mãng, chỉ dám ôm vài giây rồi nhanh chóng buông ra, nhưng cảm giác của một khắc kia cũng đủ đọng lại trong lòng cậu dư vị khó phai.

Khoảnh khắc chuyển giao giữa thiên niên kỷ ấy, cậu đã cùng nàng bước qua, đời này nàng chắc chắn sẽ nhớ rõ.

Nụ cười mập mờ biến thành nụ cười như ý.

Nam Nhã không biết cậu thiếu niên sau lưng đang đầy một bụng suy tính, nàng bỏ đồ ăn vào chảo đảo chung với cơm, mùi thơm bay tới, bụng Chu Lạc lại rầm rĩ biểu tình, hỏi: “Rau cần xào thịt?”

“Ừ.”

“Thơm quá.” Chu Lạc chun mũi.

Cơm rất nhanh đã rang xong, Nam Nhã bưng đĩa đặt trước mặt cậu. Chu Lạc ăn như hổ đói, Nam Nhã khoác áo ngồi một bên.

Ánh trăng sáng tỏ, nàng thuận tay cầm đồ kim chỉ bên cạnh lên xâu chuỗi cườm, ngẩng đầu trông tướng ăn của cậu, không khỏi nhíu mày: “Làm như ma đói vừa ra khỏi tù vậy.”

“Ăn ngon mà.” Chu Lạc đầy một họng cơm, lúng búng nói.

Nam Nhã khinh bỉ: “Nịnh hót.”

Chu Lạc kêu oan: “Em nói thật mà.”

“Cơm thừa canh cặn thì có gì ngon?”

“Rang chung có một mùi vị rất đặc biệt. Không tin chị nếm thử xem.” Cậu múc một thìa đưa tới bên miệng nàng. Nam Nhã quay đầu sang chỗ khác, lúng túng nở nụ cười, không nói gì. Chu Lạc thu thìa lại nhét vào miệng mình.

Ăn được một nửa, cậu hỏi: “Đàn chị.”

“Ừ?”

“Từ Nghị dạo này có ức hiếp chị không?”

Nam Nhã hơi khựng lại: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

Cậu cúi đầu ăn: “Em không muốn thấy chị bị ức hiếp.”

Nam Nhã không đáp lại tiếng nào.

Cậu lại ngẩng đầu: “Chị có thể ly hôn với hắn không?”

“… Trẻ con không cần lo mấy chuyện ngoài rìa này.”

“Em mong chị có thể ly hôn với hắn ta.” Chu Lạc nói, trong giọng ít nhiều ẩn chứa tức giận.

Kim chỉ trong tay Nam Nhã hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, dưới ánh trăng, con ngươi của nàng nhìn không ra tâm tình.

Chu Lạc giải thích: “Hắn ta không phải một người đàn ông tốt.”

Nam Nhã vô cùng nhạt nhẽo cười một cái: “Cậu cũng biết à.”

“Đàn ông tốt nhất định sẽ không đánh phụ nữ.”

Nam Nhã khẽ thu lại nụ cười: “Đúng vậy.”

“Hắn lần sau nếu như lại ra tay với chị, em sẽ đánh chết hắn.”

Nam Nhã không nói gì, một lát sau hỏi: “Lần trước cảm ơn cậu.” mấy tháng trước cậu vì nàng mà trúng đòn, cũng vì nàng mà đánh người.

Chu Lạc ngược lại lại thấy ngại ngùng, xoa xoa đầu: “Không có gì. Hắn vốn không nên đánh người, người khác nhìn thấy cũng sẽ giúp chị thôi.”

Nam Nhã nhếch môi, chưa chắc đâu.

Nàng cúi đầu tiếp tục xâu chuỗi hạt, hồi lâu sau, giọng cực khẽ thầm thì một câu: “Chúc tôi thuận buồm xuôi gió đi.”

Chu Lạc ăn xong cơm rang, cảm thấy mỹ mãn, nhoài người gục đầu xuống bàn nhìn Nam Nhã. Đầu tiên là tỉ mỉ nhìn từng hạt châu trên chuỗi ngọc trai nàng đeo trên tay, chậm rãi phát hiện ra cổ tay nàng cực kỳ xinh đẹp, dần dần nhìn lên gò má trắng mịn của nàng, lên cần cổ, và cả bầu ngực.

Nàng khoác một cái áo choàng dài, bên trong là đồ ngủ màu trắng, tuy chẳng có lấy nửa phân lộ liễu, nhưng Chu Lạc vẫn không khỏi suy nghĩ ngợi vẩn vơ. Cậu nghe nói, con gái khi đi ngủ không mặc xu chiêng.

Cậu nhớ rất rõ chỗ đó của nàng có một cái nốt ruồi.

Cậu có cảm giác suy nghĩ của mình càng lúc càng mất khống chế mà trượt dần tới đường biên cấm kỵ, trời ạ, cậu muốn hôn nàng. Vì vậy, cậu lấy từ trong túi ra hộp diêm và thuốc lá.

Nam Nhã nghe tiếng quẹt lửa, ngẩng đầu, hơi nhíu mày, Chu Lạc tự giác nói: “Không đàng hoàng… Đàn chị, hôm nay là lễ mừng năm mới, lúc này đừng quở em mà!” nói xong không đứng đắn mà cong khóe môi.

Nam Nhã không nói lời nào, coi như bỏ qua rồi.

Chu Lạc ngậm điếu thuốc trong miệng, tách một tiếng đánh diêm, châm thuốc. Cậu vẩy vẩy tay, tắt diêm, một bên phả ra một ngụm khói, một bên lấy một điếu khác ra đưa cho nàng: “Làm một điếu?”

Nam Nhã không nhúc nhích.

“Giờ là năm hai nghìn rồi, phụ nữ cũng có thể hút thuốc.” Chu Lạc dụ dỗ.

Nam Nhã lặng yên nhìn chằm chằm một hồi, nhận lấy ngậm lên môi.

Chu Lạc cười, thắp một que diêm, hai tay nâng đến trước mặt nàng; Nam Nhã hơi cúi đầu, ghé sát vào ngọn lửa trong tay cậu khẽ rít một hơi, đầu điếu thuốc lóe lên một cái, bay ra một làn khói xanh.

Nàng ngồi thẳng dậy, hai tay cầm điếu thuốc, nhả một ngụm khói trắng, khóe miệng nhẹ cong.

Chu Lạc ngây người. Cậu mê mệt nhìn người con gái hút thuốc lá dưới ánh trăng, ngốc ngếch nhoẻn cười.

Nam Nhã liếc mắt tới: “Cười cái gì?”

Chu Lạc cười cười lắc đầu: “Đàn chị, em hình như có vô số lý do để cười. Một nghìn cái. Một vạn cái. Nhưng nói không nên lời. Nếu giờ em khóc thì, đàn chị, em cũng có vô số lý do để khóc, một nghìn cái, một vạn cái, em cũng nói không ra.”

Nàng làm thinh một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “…luyên thuyên.”

“Đàn chị.”

“Ừ?”

“Em cảm thấy, chị không thuộc về thời đại này, chị nên sống ở tương lai.”

“Nghe giống lời khi say vậy.”

“Đàn chị.”

“Ừ?”

“Chị nói xem, một ngàn năm nữa, thế giới sẽ trông như thế nào?”

“Quan tâm làm gì? Chẳng đến một ngàn năm, một trăm năm nữa chúng ta cũng biến mất rồi.”

“Vậy chị nói xem qua một ngàn năm, trấn Thanh Thủy sẽ trông như thế nào?”

“…Không biết.”

“Có khi nào đến lúc đó, tất cả phụ nữ đều mặc xường xám không?”

“…”

“Hoặc giả đến lúc đó, mọi người bất kể nam nữ đều không mặc quần áo nữa.”

“…”

Nam Nhã lên tiếng: “Vậy sao?”

“Vậy đó.” Chu Lạc quay đầu nhìn nàng, thế nhưng ánh trăng đã nhạt, bóng tối trong phòng đè xuống, đã không còn thấy rõ được mắt nàng, chỉ có mùi thuốc lá thoang thoảng, không biết là của cậu hay của nàng.

“Đàn chị?”

“Ừ?”

“Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của chị là gì?”

“Ồ, quên nghĩ rồi. Còn cậu?”

“Ừ?”

“Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của cậu?”

“Ban ngày không phải đã viết cho chị rồi sao?” cậu mơ hồ đáp lại qua làn khói.

Nguyện cho em một đời yên ổn, có người yêu và mãi được người yêu.
Bình Luận (0)
Comment