Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 14

Vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, Lạc Dịch nhanh chóng lục tìm khuôn mặt tương ứng trong trí nhớ.

Là gã đàn ông ở căn phòng bảy người 305 vào một tháng trước. Đêm Hạ Vận xảy ra chuyện, mọi người hoặc kinh hoàng tái mặt hoặc nổi giận đùng đùng, chỉ có hắn dửng dưng như đang đứng ngoài bàng quan. Đêm Chu Dao và cô ả tóc xoăn xảy ra xung đột, người trong phòng mang vẻ mặt hoặc phức tạp trăm bề hoặc lo lắng nan giải, duy chỉ có hắn ngồi xem trò vui.

Mãi sau hắn mới lên tiếng, nói một câu điều đình: “Chuyện này đến đây xem như chấm dứt, được chưa?”.

“Là anh à?

Đầu kia điện thoại không trả lời, dường như đang đợi Lạc Dịch xác định.

Lạc Dịch cố gắng nhớ lại, lúc đăng kí thủ tục, tấm chứng minh thư hắn đưa ghi địa chỉ là thành phố C. Lạc Dịch khẳng định: “Anh tên là Khương Bằng”.

“Trí nhớ của ông chủ Lạc tốt thật đấy!” Đối phương cười tán thưởng, giọng trầm đục.

“Có chuyện gì không?” Lạc Dịch hờ hững hỏi, lại rút thêm một điếu thuốc.

Khương Bằng nói: “Mời ông chủ Lạc đến đây uống trà thôi”.

Lạc Dịch: “Tôi không uống trà”.

“Ông chủ Lạc không đến à?”

“Không đến.”

Điều này ngoài dự tính của đối phương, người bên kia hơi khựng lại.

Trước khi gã lên tiếng đã nghe thấy tiếng Lạc Dịch thờ ơ truyền đến: “Tôi kinh doanh nhà nghỉ, không phải là bảo mẫu nhà trẻ. Cô gái kia có xảy ra chuyện gì thì bạn bè của cô ấy tự nghĩ cách cứu. Mà có thật sự xảy ra chuyện đi nữa thì cunhx chẳng ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của nhà nghỉ tôi cả”.

Khương Bằng im lặng vài giây mới bật cười ha hả: “Ông chủ Lạc, con người anh thú vị thật đấy! Thôi được, thôi được, nghe anh, uống trà xong sẽ để cô ta đi”. Rồi hắn chợt đổi giọng: “Có điều... vùng đất này một năm có mấy du khách đi lạc, không biết là bin người ta lừa hay bị sói tha mất nữa”.

Lạc Dịch cầm điếu thuốc chưa châm, đôi môi mỏng mím lại.

“Ông chủ Lạc, hiện giờ trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, anh em của tôi không kiên nhẫn lắm đâu. Nếu một phút nữa anh không ra, họ sẽ đi mất đấy!”

Lạc Dịch châm thuốc, điềm tĩnh rít vài hơi, tuy bề ngoài thản nhiên nhưng đầu óc anh lại nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiến nhân vật có khả năng liên quan tới cái tên Khương Bằng này. Cuối cùng đã có kết quả. Lạc Dịch chỉ biết một người ở cùng quận, cùng thành phố với địa chỉ trong giấy chứng minh nhân dân kia, vừa hay anh ta cũng họ Khương, tên Khương Hồng, có quan hệ khá thân thiết với anh.

Khương Hồng từng là ông chủ phòng bán đấu giá, chịu ảnh hưởng bởi một món đồ giả nên kinh doanh ế ẩm, tài chính kiệt quệ, sau khi phá sản liền nhảy lầu tự sát. Lạc Dịch và Khương Hồng là bạn thân, anh biết anh ta có một người anh trai, nhưng cũng chỉ là biết vậy thôi.

Anh suy đoán rất có khả năng đối phương lag anh trai của Khương Hồng. Nếu chỉ tìm anh trả thù cho hả giận thì Chu Dao hẳn không gặp nguy hiểm gì nhiều. Có điều, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt Chu Dao. Không biết lúc này cô có sợ hãi đến mức hoen đỏ vàng mắt không nữa.

Hơn nửa phút sau, chiếc xe kia sắp đề máy, Lạc Dịch bèn đứng dậy, ném mấy tờ tiền trong túi lên bàn, ra khỏi quán ăn. Trước khi lên xe, anh vội vã liếc nhìn một vòng xung quanh, thế nhưng không thấy Lục Tự đâu. Vậy mà anh lại kì vọng hắn ta sẽ theo dõi mình cơ đấy. Lạc Dịch lạnh nhạt nhếch môi.

Điện thoại nhanh chóng bị thu mất, tầm mắt anh cũng dần mơ hồ.

Đây là một gian nhà kiểu Trung Quốc có sô pha và bàn trà làm bằng gỗ vàng, trên kệ âm tường đặt đủ loại chậu cảnh lớn nhỏ như thương tùng, cây khô... Bên cạnh kệ là chiếc đồng hồ gỗ đứng, quả lắc dao động qua lại. Trên tường treo tranh thuỷ mặc, một bên là cửa kéo kiểu Nhật, trên cửa dán bức vẽ Tuế Hàn Tam Hữu*.

Chiếc bàn trước mặt bày biện tách trà và lò xông hương vấn vít khói, cùng đó là mùi đàn hương thoang thoảng.

Chu Dao hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Một người đàn oing thình lình bóp chặt cổ cô từ phía sau, tay cầm dao nhọn uy hiếp cô đứng dậy, đi ra cửa lên xe rồi áp giải cô đến đây suốt cả quãng đường một tiếng đồng hồ.

Một giờ ngồi xe, cô đã đến chỗ nào thế này.

Dọc đường đi, cô cố gắng ghi nhớ lộ trình, nghe thấy tiếng gió rất lớn. Chạy đến giữa chừng thì xe rời khỏi đường cái, chuyển sang đường đất. Có tiếng bò rống và ngựa hí. Đáng tiếc cô không quen thuộc khi này, không thể nào phán đoán được.

Vốn cô hơi sợ nhưng bây giờ ngồi đây nhìn người trước mặt, cô lại giữ được bình tĩnh.

Trước đó, Chu Dao không quan sát kĩ mấy người đàn ông phòng 305. Trong số ba người từng gặp qua hai lần xumg đột, ấn tượng của cô với người này là mờ nhạt nhất. Bây giờ đối mặt, cô cảm thấy hắn khác hẳn với dáng vẻ trầm tĩnh khi ở nhà nghỉ.

Vóc dáng Khương Bằng vô cùng cường tráng, đoan chinh, nhìn thêm vài lần còn toát lên vẻ nam tính. Hắn ngồi vắt chéo chân, hai tay dang rộng khoác trên sô pha, vẻ ngang ngược và tàn baoh hằn rõ trên vầng trán. Ngay cả hai gã lực lưỡng vẻ mặt lạnh tanh đứng phía sau cũng bị hắn lấn át.

Chu Dao căng thẳng suốt cả chặng đường, giờ đây cổ họng khát khô, cô bèn nâng chung trà lên uống một hớp.

Khương Bằng thấy thế, hàng mày rậm nhíu lại: “Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào trà à?”.

Chu Dao mỉm cười, rất lịch sự: “Anh Khươnh và em không thù không oán, hại đứa sinh viên cỏn con như em làm gì?”.

Cô đang ngấm ngầm làm thân với gã, thuận tiện tỏ ra yếu thế.

Khương Bằng cười xoà, ánh mắt mang thâm ý: “Tôi đã sớm nhìn ra, con nhóc như cô cũng lớn mật đấy!” Hắn nâng chung trà lên uống một hớp. “Lần trước bẻ ngón tay người ta để hù doạ cả phòng. Tôi chưa từng thấy ai cố tỏ vẻ như cô đâu”.

Chu Dao bị hắn vạch trần, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, cười tiếp lời: “Anh Khương quả nhiên có ánh mắt tinh tường mà, vừa liếc nhìn đã biết sức lực của em đến đâu rồi. Cảm ơn anh lúc ấy đã không vạch trần, thả cho đứa nhãi ranh như em một con đường sống, để em tiếp tục giả bộ oai phong”.

Quả là dẻo mồm dẻo miệng, tuỳ cơ ứng biến, khiến người ta không thể nào nổi giận được. Cứ hễ mở miệng là xưng em gọi anh ngọt lịm, sắc mặt Khương Bằng thay đổi không ngừng, cuối cùng dịu đi đôi chút.

Thấy thế, Chu Dao tính toán một chốc rồi thử nhỏ giọng thăm dò: “Anh Khương, anh và ông chủ Lạc có ân oán gì à?”.

Ánh mắt Khương Bằng ngước khỏi chung trà, liếc cô sắc bén.

Chu Dao giật mình nhưng vẫn giữ nụ cười, ra vẻ tiếc nuối giải thích: “Nhưng mà em chỉ là khách ở trọ thôi, không có qua lại với ông chủ Lạc nhiều. Lần này sợ là anh đã phí công bắt người rồi. Ông chủ Lạc sẽ không đến đâu.

Ánh mắt đối diện ẩn chứa nụ cười, Khương Bằng đặt chung trà xuống, ngạo mạn nói: “ Hắn đã đến rồi. Tôi không nhìn lầm đâu”.

Nháy mắt, Chu Dao chìm vào nổi khiếp sơn vì câu nói trước của hắn, không còn hơi sức đâu để tâm đến ý tứ của sau nữa.

“Anh ấy đến rồi hả?” Chu Dao khó giấu vẻ kinh ngạc, ngón tay run run chỉ xuống đất. “Đến đây á?”.

Khương Bằng cười u ám: “Cách cô một cánh cửa thôi”.

Chu Dao trợn mắt kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ dán trang tùng trúc mai kia. Nhưng bên này sáng quá, cô không thấy rõ phía đối diện, dù chỉ là một cái bóng mờ ảo.

Vừa nghĩ đến chuyện Lạc Dịch nghê thấy hết mấy lời ân cần, nịnh nọt để tự bảo vệ mình khi nãy, mặt Chu Dao đỏ gay. Nhưng giờ đây, anh đang cách cô một cánh cửa, không bỏ mặc cô một thân một mình, nỗi sợ hãi và ấm ức lại dần dần dần trào trong muộn màng. Lòng dạ ngổn ngang trăm mối, cổ họng đau đớn, cô im lặng rất lâu mới khẽ hỏi: “Anh... không nói chuyện với ông chủ Lạc sao?”.

“Tôi và hắn không có gì để nói.” Khương Bằng cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự tàn độc.

Lòng bàn tay Chu Dao lạnh toát, tuy không hiểu ân oán giữa họ nhưng cũng không khó để nhận ra vẻ chết chóc kia.

“Anh...” Cô đang định lên tiếng thì Khương Bằng đã cất lời trước. “Nhưng mà cô em à, nói chuyện với cô thú vị hơn, hai chúng ta trò chuyện thêm một lúc nào”.

Chu Dao cố trấn định, nhếch môi: “Nói chuyện gì?”.

Khương Bằng bóp trán, nhớ lại: “Lúc tôi ở nhà nghỉ nghe người ta nói nhóm các coi đến đào kho báu à?”.

“Không phải, là khảo sát địa chất, không phải đào kho báu.”

“Cô rất rành về đá quý hả?”

“Cũng tạm, có gì không?” Chu Dao hơi cảnh giác.

“Nếu vậy thì giúp tôi một việc.” Khưng Bằng búng tay một cái.

Hai người đàn ông phía sau lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ ngăn kệ, đặt chính giữa bàn.

Chu Dao nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Khương Bằng. Khoé môi hắn nhếch lên, hất cằm ra hiệu cho cô mở chiếc hộp ra. Cô làm theo, một tia sáng khúc xạ óng ánh loé lên làm cô bị chói mắt. Trong hộp là viên đá quý màu xanh biếc trong veo. Chu Dao yên lặng chốc lát rồi nói: “Ngọc phỉ thuý, khoảng chừng ba carat... Sao thế?” Cô ngước mắt nhìn Khương Bằng.

Khương Bằng truy vấn: “Trị giá cỡ này không?” Gã giơ tay ra một con số, cung cấp thông tin: “Người tặng cho tôi nói đây là phỉ thuý Colombia, là loại tốt nhất, có giá trị ngần này”.

Chu Dao cau mày đáng giá. “Trong xanh ngả vàng...” Cô giơ viên đá kia lên nhìn kỹ hồi lâu rồi lắc đầu. “Không phải ở Colombia, loại ở đấy thiên về màu xanh lam cơ”.

“Phải không? Cô chắc chứ?” Khương Bằng nheo mắt nhìn cô chằm chằm.

Chu Dao khẽ cụp mắt, giọng điệu mang chút hời dỗi: “Không tin anh có thể mang kính hiển vi ra quan sát tạp chất trong viên đá”.

“Hả?”

“Trong phỉ thuý Colombia có nham thạch, thạch anh và đá felspat* tạo thànhbba tầng bao phủ.” Chu Dao liếc về phía cánh cửa kia, có chút bất an, vội vàng nói tiếp: “Nếu là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn bên ngoài đã biết viên đá này của anh không phải xuất xứ từ Colombia rồi, có thể là từ Brazil. Thấp hơn giá anh vừa nói tầm ba mươi đến bốn mươi phần trăm”.

“À...” Khương Bằng gật đâu, đôi mắt đen sâu hút nhìn Chu Dao tán thưởng. “Cô em à, cô lợi hại lắm đấy!”

Chu Dao hoàn toàn không rảnh rỗi để ý đến lời khen ngợi của hắn, chỉ muốn hỏi xem hắb sẽ đối xử với Lạc Dịch thế nào, nhưng sợ nếu hỏi sẽ chỉ làm tình hình tệ thêm mà thôi. Lúc đang khó xử thì Khương Bằng nói tiếp: “Vậy tôi lại nhờ cô giúp thêm một chuyện nhỏ nữa”.

Nói xong, mấy người mang khối đá thô đến.

Chu Dao vừa nhìn đã hiểu hắn muốn cô giúp hắn đoán xem bên trong khối đá nào có ngọc phỉ thuý. Cô nhất thời không tài nào bình tĩnh được, cũng không hiểu rõ tình thế trước mắt. Rõ ràng hắn tìm Lạc Dịch thanh toán ân oán, sao biến thành tìm cô giúp đỡ hết lần này đến lần khác chứ. Nhưng một khi đã vậy...

Chu Dao nắm chặt quả đấm, cắn răng, ngước mắt nhìn hắn, lấy hết cam đảm đưa ra yêu cầu:”Tôi giúp anh cũng được, nhưng đáp lại, có phải anh cũng nên...”.

“Thả người à? Được thôi.”

Vẻ mặt Chu Dao lập tức nhẹ nhõm, đi vào việc chính luôn: “Có đèn pin và kính lúp không?”.

“Có.”

Chu Dao đứng dậy cầm dụng cụ, bắt đầu xem xét tỉ mỉ mấy tảng đá này. Chúng đã được rửa sạch sẽ, không còn bụi bẩn. Cô im lặng giây lát, nói: “Chỉ có thể đánh cược xác suất lớn nhỏ, không có tuyệt đối”.

“Vậy không được.” Khương Bằng nghiêng đầu, cất giọng trầm khàn: “Có người mang đá đến gán nợ, nhưng mà tôi chỉ được chọn một trong bốn tảng đá hắn đưa đến thôi, số còn lại phải trả về. Trong này chỉ có một tảng có giá trị bạc triệu. Nếu đoán đúng, món hời sẽ thuộc về tôi, đoán sai thì thuộc về hắn. Dù thắng hay thua, nợ nần đều phải bỏ qua, nhưng tôi thì muốn nắm chắc phần thắng. Tôi cho cô mười phút”. Hắn chỉ về phía chiếc đồng hồ đứng. “Cô hãy tìm ra khối đá đó, nếu không thì đừng có nhắc đến điều kiện với tôi”.

Chu Dao khẽ nuốt nước bọt, mím môi: “Được. Anh nói phải giữ lời đấy!”.

“Tất nhiên rồi.”

Chu Dap quỳ cạnh bàn trà, quan sát bề mặt tảng đá thô. Lúc thì đưa tay vuốt ve hoa văn, lúc lại kề sát vào nhìn đường vân, chốc chốc lại rọi đèn pin, lát lát lại soi kính lúp.

Tảng đá thứ nhất có kết cấu rời rạc, màu sắc pha tạp, sắc xám không đều, tuy có một hai chô hoa tùng nhưng phân bổ bất quy tắc, màu sắc hơi tối, soi bằng kính lúp thấy có vài điểm đen mờ mờ. Chu Dao đoán bên trong có phỉ thuý nhưng không nhiều.

“Khối này bèo thôi.” Cô đẩy ra, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, đã ba phút trôi qua, lòng bàn tay cô đổ lớp mồ hôi mỏng. Rồi cô nhìn về phía cửa giấy, tin chắc mình có thể đưa Lạc Dịch đi.

Tảng đá kế tiếp màu xanh biếc, kết tinh bề mặt rất mịn, từng mảng màu xanh lục phủ kín mặt ngoài. Tring lòng Chu Dao đã có ước lượng ban đầu, thời gian lại trôi qua thêm một phút, cô không hề dán chậm trễ, ánh mắt gần như xuyên qua kính lúp chui vào kẽ đá kiểm tra kỹ lưỡng một phen. Cô xác định đây chỉ là kiểu đá da xanh điển hình, bề ngoài thì xanh biêng biếc nhưng thật ra lại là hàng rẻ tiền.

Khương Bằng vắt chéo hai chân hút thuốc bên cạnh, nhởn nhơ quan sát cô rồi lại nhìn đồng hồ, hơn năm phút rồi.

“Khối này cũng không phải.” Cô đã hoàn thành được phân nửa, có thể hơi thở phào. Cô đưa mu bàn tay lên quệt môi, toàn là mồ hôi, nhưng vẻ mặt lại kiên định hơn bao giờ hết.

Bên kia cửa tùng mai yên tĩnh như tờ.

Cô tranh thủ từng giây bắt tay vào xem xét khối đá tiếp theo, bề ngoài tảng đá ngả vàng lấm tấm sắc xanh, vừa nối liền vừa biến hoá liên hồi.

“Màu sắc và độ lên nước không tốt, không có giá trị.”

Xem xong vài lượt, mắt Chu Dao đau âm ỉ, nhìn đâu cũng thấy hoa hết cả lên. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã bảy phút mười lăm giây, ba khối đá đầu đều không phải.

“Vậy chỉ còn lại khối cuối cùng thôi.” Khương Bằng cười nhạt, đứng dậy đi lấy tảng đá kia.

Chu Dao lại liếc nhìn cánh cửa giấy rồi đột ngột nhào đến giành lấy khối đá, ngước lên nhìn hắn: “ Để tôi xem xét đã”.

Nụ cười lạnh đi, Khương Bằng nhìn thẳng vào cô. Khuôn mặt Chu Dao đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt kiên trì cố chấp. Hắn đành buông tay.

Chu Dao ra sức dụi mắt, lại cố gắng mở to ra nhìn từng tấc trên khối đá, hận không thể đục một cái lỗ trên đó để xem cho kỹ.

Là khối cuối cùng này sao? Đúng, chính là nó, bề mặt bóng loáng trơn nhẵn, tầng thứ nhất tản ra màu xanh biếc, cả tảng không chứa bất kì tạp chất nào khác. Nó trong suốt như thuỷ tinh, màu và nước cũng thượng hạng...

Lòng Chu Dao chợt lạnh toát, ánh đèn chói loà trước mắt như đốm lửa đốt mắt cô. Cô nhắm chặt mắt rồi mở ra, ánh sáng xuyên qua chỗ xanh thẳm sâu nhất... Là vết nứt ư?

Không thể nào! Chu Dao trợn mắt thật to, ánh mắt như hoá thành một con dao, ánh sáng đèn pin soi thẳng vào khiến mắt cô mỏi nhừ, ứa nước. Đến tột cùng nó là gì vậy, vết nứt thật sao? Nếu không phải khối này, lẽ nào là một trong ba khối trước đó?

Chu Dao nhất thời như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã qua chín phút bốn mươi giây. Mồ hôi thấm ướt mái tóc Chu Dao, tay cô nắm chặt đèn pin bất động.

“Nghĩ kỹ rồi sao? Khương Bằng hỏi.

Chu Dao không lên tiếng. Không có, thật sự không có khối nào hết. Là cô nhìn nhầm sao? Rốt cuộc là khối nào mới phải?

“Hình như cô coi trọng khối này nhất. Tôi chọn nó vậy.” Khương Bằng nhếch môi, cầm lấy khối đá cuối cùng, ra hiệu người bên cạnh thu dọn đồ đạc. “Trả mấy khối còn lại đi!”.

Chu Dao bất chợt lên tiếng: “Chờ đã!”.

Vì khẩn trương cao độ và phấn khích, gương mặt cô ửng đỏ: “Không khối nào có phỉ thuý cả”.

Sắc mặt Khương Bằng thay đổi đột ngột.

Chu Dao bình tĩnh lặp lại: “Không cái nào cả”.

“Cô nói gì?”

“Khối anh đang cầm có màu, có nước nhưng có vết nứt. Ba cái còn lại đều không phải hàng tốt. Trong bốn khối, không khối đá nào có giá trị bạc triệu như anh nói cả.”

“Cô có ý gì?” Khương Bằng lạnh giọng.

“Anh bị lừa rồi.” Chu Dao thở hổn hển, giọng run run.

Đám người bên cạnh cau mày định tiến lên, Khương Bằng giơ tay cản bọn họ lại. Ánh mắt hắn hung tàn, nhìn xoáy vào Chu Dao trong chốc lát, thình lình ra lệnh: “Cắt hết bốn khối đá này ra”.

Đàn em sửng sốt: “Lão đại, người ta nói chỉ cược một cái thôi, ba cái còn lại phải đem trả. Mở ra phải đền tiền...”.

“Tôi đền cho hắn. Mở đi!”

Đám lâu la ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhau.

Khương Bằng hạ giọng: “Tối nói mở, các cậu không nghe thấy hả?”.

Cả đám ru rẩy, vội vàng cắt đá. Chu Dao thấy Khương Bằng nổi giận bèn đứng sang một bên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm vào khối đá không hề chớp mắt.

Đá từ từ được mở ra: khối thứ nhất là đá hỗn tạp, khối thứ hai thì chất lượng kém, khối thứ ba loang lổ màu, khối thứ tư thì xanh tươi mọng nước.

“Khối này thật đáng giá!” Đám thuộc hạ lau khối đá, vui mừng hô lên: “Ba khối đầu đều vô dụng...”.

Giọng nói chợt im bặt, bên dưới viên ngọc phỉ thuý xuât hiện một vết nứt sâu hoắm. Khối đá này trở thành đồ bỏ đi rồi. Mọi người không dám thở mạnh.

Mặt Khương Bằng không có bất cứ cảm xúc nào, chăm chú nhìn vào khối đá kia chốc lát rồi quay đầu nhìn Chu Dao.

Chu Dao cũng nhìn hắn, môi mím chặt, hơi thở hổn hển.

Vài giây sau, hắn bỗng cười quái gở: “Cô thắng rồi”.

Chu Dao nhũn ra, sức lực cả người như bị rút sạch. Cô từ từ hít thở, ổn định tâm trạng, ngồi xuống sô pha, suy đoán tiếp theo Khương Bằng có nổi giận hay không.

Nhưng không hề. Hắn bình tĩnh đến lạ, trấn định đến mức khiến người ta sợ hãi. Không biết hắn sẽ trút giận lên Lạc Dịch hay là trút lên người nào khác nữa.

Đám đàn em cầm lấy tảng đá, lòng căm hận muốn lập tức đi xử lý gã kia. Khương Bằng cúi người, loay hoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, nói chậm rãi: “Thời gian còn dài. Cứ tính từng chuyện một, hắn chạy không thoát đâu. Cất đống đá đó đi, nói với hắn là tôi chưa chọn xong, ngày mai sẽ đích thâm mang trả lại. Hôm nay, tôi còn phải gặp một nhân vật nữa. Chuyện có to bằng trời cũng không ngăn được”.

Chu Dao thoáng giật mình, ngẩng phắt đầu lên: “Không phải vừa rồi anh đã nói...”

Khí lạnh toát ra từ người Khương Bằng, hắn cười nham hiểm: “Tôi chỉ đồng ý tha cho mình cô thôi. Cô có thể an toàn rời đi rồi”.

Trong nháy mắt, cơn phẫn nộ và nhục nhã chưa từng có xông thẳng lên đầu Chi Dao. Cô gần như muốn lao đến cào xé, mắng chửi hắn. Cô siết chặt bàn tay, cố hết sức khống chế giọng nói của mình: “Anh nói mà không giữ lời”.

Khương Bằng nhếch môi: “Cô em, đừng nói bậy. Tôi đã đồng ý cô có thể an toàn rời đi mà”.

Cô đỏ hoe mắt, bất lực cắn răng: “Tôi đi, vậy ông chủ Lach thì sao? Anh định làm...”

Còn chưa kịp dứt lời, cánh cửa giấy đã được kéo ra, đối diện là phòng khách nhỏ tương tự, Lạc Dịch ngồi trên ghế gỗ lim, vẻ mặt bình thản.

Theo cánh cửa mở, anh ngước mắt nhìn cô, đáy mắt không hề gợn sóng nhưng dường như ẩn chứa mạch ngầm nào đó đang âm ỉ.

Nỗi căm phẫn của Chu Dao biến mất trong tích tắc, thay vào đó là ấm ức và áy náy vô hạn. Cô muốn giải thích với anh, không phải cô ngoan ngoãn theo người ta tới đây, cô muốn phản kháng nhưng không có cách nào. Cô cứ tưởng chọn được khối đá có giá trị là có thể cứu anh, kết quả lại đổ thêm dầu vào lửa.

Mắt cô đỏ hoe, nhỏ giọng giải thích: “Không phải tôi...”.

“Tôi biết.” Anh dứt khoát ngắt lời cô, đôu mắt sâu thẳm như hồ nước.

Ánh mắt hai người chỉ giao nhau vài giây ngắn ngủi, rồi anh nhìn về phía Khương Bằng, hờ hững xác định: “Anh là anh trai của Khương Hồng”.

“Mày còn nhớ được cái tên Khương Hồng này ư?” Khương Bằng cười khẩy. “Từ khi nó chết, có đêm nào mày ngủ ngon không?”.

Lạc Dịch ngồi trên ghế, chẳng mảy may xúc động.

“Khương Hồng tin tưởng mày, coi mày là người bạn tốt nhất. Ngược lại, mày dám thông đồng với người ngoài đổi giả thành thật, hại nó táng gia bại sản, nhảy lầu tự sát. Mày nên lấy gì đền tội với nó đây?”

Hắn đột nhiên thụi một cú đấm vào bụng Lạc Dịch. Chu Dao kinh ngạc trợn to mắt, đưa tay lên che miệng.

Lạc Dịch không đánh trả, chiếc ghế gãy lìa, anh ngã xuống đất, chắc hẳn vô cùng đau đớn nên cằm anh bạnh ra. Chu Dao run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Khương Bằng bật cười vang vọng, trong mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng dữ dội. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ đầu Lạc Dịch: “Ông chủ Lạc, tao mời mày đến đây là để tính sổ với mày, trong lòng mày cũng biết rõ rồi đấy. Món nợ này đã kéo dài hơn hai năm rồi, cũng nên thanh toán thôi”.

Mấy người áp giải Lạc Dịch và Chu Dao đi phía sau, Khương Bằng đi đằng trước. Băng qua hành lang dài, cuối dãy có một cánh cửa. Bên kia cửa truyền đến tiếng gào thét của đám đàn ông, mà bọn họ có vẻ đang trong trạng thái điên cuồng, mất khống chế, hệt như đám động vật giống đực hoang dã thời nguyên thuỷ đang gài rú và gầm thét.

Âm thanh này khiến Chu Dao ớn lạnh, nỗi sợ hãi nguy hiểm như con sâu đang chầm chậm bò lên từ lòng bàn chân cô. Mà trong khoảnh khắc cửa mở ra, nó đã lên đến tột đỉnh.

Tiêngs la hét của đám đàn ông vang dội ngợp trời. Trên đài thi đấu quyền anh phủ ánh đèn, một gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn bị một người đàn ông khác đấm vào đầu, máu tươi văng ra, đám khán giả reo hò kích động.

Đấu quyền anh phi pháp ư? Chu Dao vốn chỉ mới nghe nói đến qua báo đài mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment