Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 2

Quầy lễ tân trống hươ trống hoác, ông chủ khách sạn Lạc Dịch vòng ra sau quầy, nhấc ống nghe điện thoại lên, ấn vài số, khẽ giọng nói với người ở đầu dây bên đầu kia: “Mau cút xuống đây cho anh!.”

Nói xong anh ta điềm nhiên cúp điện máy, nhìn nhóm người thấm mệt trước mặt, hỏi: “Các bạn có đặt trước không?”

Lâm Cẩm Viên nói: “Có.”

“Tên cậu là gì?”

“Lâm Cẩm Viên.”

“Bảy người, chưa chọn loại phòng.” Lạc Dịch ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn nhóm thanh niên ra ý hỏi.

“Để chúng tôi bàn bạc chút đã.” Tô Lâm Lâm nói

Lạc Dịch cầm sách lên đọc tiếp.

Chu Dao nhoài người trên mặt quầy hỏi chi tiết: “Có những loại phòng nào thế?”

“Bảy, sáu, bốn, ba, hai, một.”

“Giá tiền thì sao?”

“Phòng đôi và phòng đơn đều ba trăm tệ. Còn lại tính theo giường ngủ. Phòng sáu hoặc bảy người, mỗi giường sáu mươi tệ, phòng ba hoặc bốn người, mỗi giường một trăm tệ.”

Hạ Vận bắt lời: “Trùng hợp chúng tôi có bảy người, ở phòng bảy giường luôn đi, giá rẻ mà mọi người ở chung cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau.”

Mấy nam sinh thì không vấn đề gì, đều không lên tiếng. Còn Đường Đóa và Tô Lâm Lâm thì lại thoáng ngập ngừng.

Chu Dao quay đầu, liếc nhìn họ: “Mình không ở cùng phòng với con trai đâu.”

Bên kia quầy, Lạc Dịch vẫn chăm chú đọc sách, không buồn ngẩng đầu lên.

Tô Lâm Lâm sáp lại gần Chu Dao, nhỏ giọng: “Mình ở chung với Chu Dao, tướng ngủ của mình xấu lắm, ở với mọi người hơi bất tiện.”

Đường Đóa đồng tình: “Mình cũng muốn ở cùng phòng với Tô Lâm Lâm. Cứ quyết định vậy đi, con trai ở phòng ba, con gái ở phòng bốn. Thế là được rồi.”

Hạ Vận nói: “Có phòng bốn sao? Lúc nãy mình nghe nhầm. Cứ tưởng chỉ còn phòng tập thể nên mới nói lấy phòng bảy. Bây giờ thì tốt rồi, bốn chúng ta ở chung với nhau.”

Lâm Cẩm Viên nói với Lạc Dịch: “Cho chúng tôi một phòng ba, một phòng bốn.”

Lạc Dịch hỏi: “Ở mấy ngày?”

“Có thể là hai tháng, hay là chúng tôi trả tiền trước một tuần nhé. Sau này sẽ thanh toán theo tuần.”

“Được.”

Chu Dao ở bên cạnh xen vào: “Chúng tôi ở lâu như vậy có được giảm giá không?”

Lạc Dịch chuyển mắt về phía cô, ôn hòa nói: “Không được.”

“Tại sao không?”

“Quy định.”

“Ai quy định thế?”

“Tôi.”

“…”

Cuối cùng,Chu Dao nhướng mắt, nhún vai tỏ vẻ chẳng còn cách nào khác: “Ồ, tiếc quá!.”

Lạc Dịch cầm thẻ ngân hàng hỏi lại: “Có thuê không?”

“Thuê chứ!.”

Lạc Dịch quẹt thẻ rồi trả lại cho Lâm Cẩm Viên: “Đưa giấy chứng minh thư của mọi người đây để làm thủ tục”.

Bảy tấm chứng minh thư nhanh chóng được gom lại. Cả hội đến từ Thành Đô, đi xe hai ngày trời đã kiệt sức. Đường Đóa than vãn: “Mệt chết đi được, tôi có thể về phòng trước không?”

Chu Dao đang nằm bò trên mặt quầy nhìn Lạc Dịch viết chữ, nghe vậy lập tức quay đầu lại, cười tít mắt nói: “Mọi người về phòng đi, mình ở lại lấy chứng minh thư cho.”

Mọi người vội vã giải tán. Đường Đóa tiện tay xách theo ba lô của Chu Dao về phòng.

Cầu thang gỗ kêu cót két.

Đường Đóa ranh mãnh: “Nụ cười vừa rồi của Chu Dao là điềm báo cậu ấy sẽ làm chuyện xấu đấy.”

Tô Lâm Lâm kinh ngạc: “Chuyện xấu? Cậu ấy muốn lấy chứng minh thư của chúng ta làm gì?”

Đường Đóa câm nín.

Hạ Vận cũng góp lời: “Có bao giờ các cậu thấy Chu Dao cò kè mặc cả với người ta chưa?”

Tô Lâm Lâm lắc đầu: “Chưa từng. Hôm nay cậu ấy lạ lắm, do thiếu oxy sao?”

Hạ Vận cạn lời.



Chu Dao ghé người lên quầy, nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch ghi lại thông tin trên từng giấy chứng minh thư vào bảng kê.

“Chữ anh đẹp ghê!.” Chu Dao nói.

“Cảm ơn.” Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Ngón tay anh rất đẹp, thon dài và xương xương. Vùng cánh tay lộ ra cũng thế, cơ bắp rắn chắc, trông rất khoẻ mạnh chứ không vừa mịn vừa trắng như mấy đàn anh, đàn em trong trường cô.

“Chữ tôi xấu lắm.” Chu Dao kiên trì bắt chuyện.

Anh không trả lời, khẽ cong khóe môi coi như đáp lại, nhưng cũng khó để nói rằng đó không phải là ứng phó cho có lệ.

“Chỗ anh có miễn phí bữa sáng không?” Chu Dao hỏi tiếp.

“Không.”

“Tại sao?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, không thể hiện biểu cảm gì đặc biệt.

“Lại là anh quy định à?”

“Phải.” Anh ta cúi đầu tiếp tục viết.

“Vậy… ăn sáng mất bao nhiêu?”

“Mỗi người hai mươi tệ.”

“…”

“À đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Chu Dao bâng quơ cất cao giọng, Lạc Dịch ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa.

“Chúng tôi còn chưa ăn cơm tối, chỗ anh có đầu bếp không?”

Lạc Dịch giơ bút chỉ: “Nhà bếp và nhà ăn của chúng tôi ở bên kia. Mười giờ đóng cửa.”

Anh ghi xong thông tin một tấm chứng minh thư nào liền trả ngay cho Chu Dao tấm đó. Chu Dao tinh mắt thấy tấm tiếp theo là của mình, vội kiếm ngay chủ đề mới: “Hình chứng minh nhân dân của tôi xấu phát hờn đi được”.

Thế là anh liếc nhìn, kết quả không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.

Chu Dao nở nụ cười: “Ai nhìn hình trong chứng minh thư của tôi cũng đều bảo tôi phẫu thuật thẩm mỹ đấy”.

Lạc Dịch đang viết tên cô, nghe nói vậy liền ngẩng đầu nhìn kỹ. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô chốc lát rồi lại liếc xuống tấm chứng minh thư, thoáng cười nhẹ.

Chu Dao tiếp tục: “Hình chứng minh của anh đẹp trai không?”

Lạc Dịch hất cằm về phía vách tường bên cạnh. Trên tường treo một giấy phép kinh doanh nhà nghỉ, có người đại diện pháp luật và bản sao chứng minh thư của anh. Anh trong tấm ảnh rất anh tuấn.

Chu Dao cảm thấy bất công: “Người chụp ảnh là người quen của anh à? Ôi chao, anh tên Lạc Dịch? Tên cũng hay đấy, nghe thôi đã biết là người mở nhà nghỉ rồi.”

Lạc Dịch không đáp lại. Chu Dao nhanh chóng xem thông tin của anh. Anh là người Hán*, chắc hẳn đến đây để kinh doanh. Lại nhanh chóng lướt mắt xem tuổi của anh, đã hơn ba mươi rồi, thoạt nhìn không đến mức ấy.

*Người Hán là dân tộc bản địa của Trung Hoa và là dân tộc đông dân nhất trên thế giới.

“Nhận lại chứng minh thư đi!” Anh viết xong, quăng bút xuống, xoay xoay cổ tay hơi mỏi.

Chu Dao đếm đủ bảy tấm, lại thấy trên bàn đặt một chậu cây màu vàng úa tua tủa bèn hỏi: “Đây có phải là cỏ Lạc Đà không?”

“Cô cũng biết sao?”

“Nó mọc khắp Tây Bắc mà.”

Đang nói thì một cô gái vội vàng chạy đến, xông vào sau quầy, không kịp dừng lại nên đụng phải Lạc Dịch. Anh ta hít sâu một hơi, sau đó cau mày vỗ đầu cô ấy.

Cô ấy nắm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng: “Là tiêu chảy! Em mới rời vị trí một lát thôi.”

Lạc Dịch nhẹ giong: “Tháng này em đừng nghĩ đến tiền thưởng.”

“Đừng mà…” Cô gái lắc cánh tay anh, giả bộ mếu máo.

Lúc Lạc Dịch quay đầu lại, trước quầy đã không còn ai, không biết Chu Dao đã bỏ đi tự khi nào.



Quỷ tha ma bắt cái kiểu nhà nghỉ vợ chồng đi!

Chu Dao hầm hầm trở về phòng, đẩy cửa ra chỉ thấy Tô Lâm Lâm vẫn đang chụp ảnh. Trời ạ, cô quả thật muốn điên lên được!

Ồ, nhưng mà... ngay cả Hạ Vận, Đường Đóa cũng đang chụp ảnh. Căn phòng này được trang trí màu đỏ sẫm ấm áp và xinh đẹp,mang đậm nét dân tộc. Giữa phòng là bếp lửa nhỏ dùng khi trời lạnh. Bốn chiếc giường gỗ kiểu Tạng kê sát vào bốn bức tường. Bên cạnh giường đặt chiếc tủ gỗ kiểu Tạng nho nhỏ. Hai bên tường là cửa sổ sơn hoa văn màu sắc, hướng mắt ra ngoài sẽ bị choáng ngợp bởi cảnh rừng rậm hùng vĩ. Ngoài ra, hai bên vách còn có tủ âm tường chạm rỗng, bày những chậu nhôm, bát thiếc của người dân tộc thiểu số bản xứ hay dùng. Dưới mặt đất trải thảm hoa văn dân tộc đặc sắc.

“Dao Dao, mau đến chụp ảnh đi, còn thiếu mình cậu thôi đấy!.”

“Ngạc nhiên không?”

“Mau đến đây, mau đến đây, bốn chúng ta chụp ảnh chung nào!”.

Ngọn lửa không rõ tên đang bốc lên đầu Chu Dao bỗng tắt ngúm. Cô lấy lại nụ cười hào hứng chạy về phía chiếc gậy tự sướng của Tô Lâm Lâm.

“Lúc đầu mình còn kêu ca nhà nghỉ này này đắt hơn chỗ khác nhiều quá,hóa ra tiền nào của ấy cả thôi.” Tô Lâm Lâm nhìn hình trong máy ảnh mà xuýt xoa.

“May là ở bốn người.” Đường Đóa vui vẻ nhật xét, “Phòng bảy người trang trí không đẹp bằng phòng này đâu. Mình thích chỗ này rồi đấy…”.

Còn chưa dứt lời dưới lầu đã truyền đến tiếng mắng chửi, hình như có ai đó đang cãi vã. Bốn người nhìn nhau, Tô Lâm Lâm hăng hái chạy đi hóng chuyện: “Đi xem thử.”

Chu Dao: “Cậu có thể thay đổi cái tính hay hóng hớt của mình đi được không vậy?”

Bốn người vịn vào lan can cầu thang nhìn về phía khu sinh hoạt tập thể. Hóa ra là vị khách chuẩn bị trả phòng bị dính phải nước lau nhà vào giầy, đang to tiếng mắng mỏ nhân viên.

Thím Quế lao công bị câm, lúng túng cất tiếng ú ớ vụn vặt, nhưng có thể miễn cưỡng hiểu được là: “Xin… xin lỗi…”

Thím luống cuống quỳ dưới đất, cố gắng dùng ống tay áo chùi giày cho vị khách nữ kia.

“Bẩn chết đi được, bà đừng có chạm vào tôi!”vị khách nữ kia kéo vali, vừa la hét ầm ĩ vừa đá thím Quế khiến thím ngã nhào ra đất. Có vị khách trọ nhanh chóng chạy đến đỡ.

“Sao cô lại đá người ta?” Cô nhân viên lễ tân nén giận, “Rõ ràng tự cô giẫm vào chậu nước làm bẩn giày của mình đấy chứ.”

“Ai bảo bà ta để chậu nước ở dưới bậc thang. Thấy có khách đến sao không chịu nhắc nhở? Bà ta câm à?”

Có khách trọ thấy chướng mắt nên lên tiếng: “Thím ấy đã xin lỗi rồi, cô đừng có bới móc vô lý như vậy nữa”.

“Nói cái gì? Tôi không nghe thấy, cô bảo bà ta nói lại xem.”

Thím Quế cuống cuồng run rẩy, miệng mấp máy nhưng không nói được một câu hoàn chỉnh. Cô lễ tân định xông lên cãi nhau thì bị thím Quế kéo lại, liên tục ú ớ xua tay ngăn cản.

Ả khách nữ nhìn thím Quế đầy kinh miệt rồi cười khẩy: “Tôi đang thắc mắc sao bà ta rặn mãi không được một câu. À, không phải là tôi nhằm vào bà đâu, nhưng nhà nghỉ trang trí cao cấp thế này, sao không thể thuê mấy nhân viên lành lặn làm việc cơ chứ?”.

Cô lễ tân không nhịn được nữa: “Vậy mắt cô mù sao mà không nhìn thấy cái chậu to đùng đặt ở đó?”.

Ả ta điên tiết quát lên: “Cô dám nói chuyện với khách như thế hả? Ông chủ của các người đâu? Bảo anh ta ra đây gặp tôi!”.

“Ồn ào gì thế hả?”,một giong nam trầm ấm vọng tới.

Lạc Dịch cầm điếu thuốc, bước qua bậc thềm đi vào.

Nhìn thấy anh,không hiểu sao sắc mặt ả lại dịu đi. Chu Dao trợn trừng mắt, nghĩ thầm đúng là không phải chỉ mình cô mới mê trai đẹp mà.

Ả tường thuật lại với Lạc Dịch, nói mình giẫm phải chậu nước bẩn, còn bị cô lễ tân cư xử lỗ mãng.

Lạc Dịch nhìn về phía cô tiếp tân hỏi: “Có phải vậy không?”

Cô gái ngẩng đầu, vô cùng hiên ngang: “Cô ta đá thím Quế một cái, em không đá lại là đã tốt lắm rồi.”

“Anh xem đi, cái thể loại nhân viên gì thế này?”,ả khách nữ như tìm được chứng cứ, lập tức cao giọng lên án.

Lạc Dịch gạt tàn thuốc, vẻ mặt rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Cô muốn giải quyết thế nào?”

Ả liền được thế lấn tới: “Giày tôi mua mất một nghìn tệ,làm bẩn phải đền. Còn nữa, bà thím lao công bị câm thì thôi, nhưng cô ta… phải nói xin lỗi.”

Cô lễ tân: “Cô đừng có mơ!”.

“Có chủ cô ở đây,cô nên biết điều chút đi!”,ả ra vẻ cô không xin lỗi cũng phải xin lỗi, sau đó liền quay đầu nhìn Lạc Dịch,đắc ý chờ anh ra lệnh.

Lạc Dịch hút xong điếu thuốc, dụi đầu lọc dụi vào gạt tàn rồi quay đầu nhìn ả: “Cô ấy không chịu xin lỗi, phải làm sao đây?”

Ngay cả ông chủ còn tỏ thái độ như thế, ả có phần không dám tin, mạnh miệng đề nghị: “Vậy thì đuổi cô ta, xem cô ta có xin lỗi không.”

“Tôi lại có một cách giải quyết khác.” Lạc Dịch bỏ tay vào túi, hất cằm đề xuất: “Hay là bây giờ cô cút ngay ra khỏi nhà nghỉ của tôi đi. Tôi sẽ không bắt cô bồi thường tiền thuốc men và phí làm lỡ giờ công của nhân viên tôi.”

“Anh…” Ả kinh ngạc, không ngờ có người mở cửa kinh doanh lại không coi khách hàng ra gì như thế này.

Lạc Dịch nhìn thím Quế,dịu giọng nói: “Thím Quế, con còn phải kinh doanh, sẽ không làm khó vị khách này. Con không trả tiền đặt cọc cho cô ta, để tiền đó làm phí bồi thường cho thím,hơi ít một chút, thím đừng thấy tủi thân nhé.”

Ả k kinh ngạc: “Không trả tiền đặt cọc? Anh… Anh… Tôi sẽ kiện anh! Nhà nghỉ của anh là nhà nghỉ trá hình! Chỗ này của các người là ổ lừa đảo!”.

Lạc Dịch đi ra sau quầy, rút một tờ giấy ra, cầm bút máy viết ba chữ “Ồ lừa đảo” thật to, không hề khách sáo mà nhét vào tay ả, còn nghiêm túc gợi ý: “Đây, ra cửa dán đi.”
Bình Luận (0)
Comment