“Ta yêu ngài.” Thanh kiếm trong tay người đàn ông đẫm máu tươi.
Ánh mắt y si mê nhìn người đã chết trước mặt, rồi từ từ quỳ xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi đã nhiễm đầy máu tươi.
“Ta yêu ngài.” Y quyến luyến mà nỉ non, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, y nở một nụ cười quái dị, thỏa mãn nói: “Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Bạch La La nhìn gương mặt của mình trong gương.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, giữa chân mày có rãnh sâu, càng làm nổi bật khí khái hào hùng bất phàm.
Bất kỳ một người đàn ông nào khi biết mình lớn lên sẽ có dáng vẻ này, e rằng cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, chỉ tiếc là bây giờ Bạch La La cười không nổi.
Cậu quay người ngồi lại trên ghế, gọi: “Mão Cửu.”
Trong phòng vốn không có ai lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc hắc y, trên mặt đeo mặt nạ, y kia quỳ gối trước mặt Bạch La La, nhẹ nhàng đáp lời: “Chủ nhân.”
Bạch La La quan sát y một lúc, mới chậm rãi nói: “Tháo mặt nạ xuống.”
Mão Cửu nghe vậy thân thể chợt cứng ngắc, sau đó liền nghe lời mà gỡ mặt nạ đang đeo trên mặt xuống – Gương mặt hiện ra giống như đúc với gương mặt của Bạch La La hiện giờ.
Bạch La La: “Hệ thống, tôi có một câu ĐM, không biết có nên nói hay không.”
Hệ thống: “…”
Bạch La La: “Cậu nói coi.”
Hệ thống nói: “Cậu nói chuyện th* t*c là sẽ bị giật điện đó.”
Bạch La La: “Giật điện chết vừa hay tôi có thể đổi việc.”
Hệ thống: “…”
Trước kia cậu là một công chức viên nhà nước, hiện giờ cũng đang làm một công chức viên.
Trước kia cậu làm việc ở Cục Bảo Hiểm Xã Hội, nhiệm vụ chủ yếu chính là giải quyết các vấn đề bảo hiểm và cứu trợ xã hội, nên đa số thời điểm đều là tiếp xúc với các bà, các ông.
Tính cách của cậu khá chững chạc và rất cẩn thận, cho nên công việc này phải nói là cực kỳ phù hợp với cậu.
Thẳng đến một ngày nọ, cấp trên đến tìm cậu, câu nói đầu tiên khi mở miệng là: “Tiểu La, cậu làm việc ở đây đã ba năm, nói gì làm gì đều được tôi ghi nhận.”
Bạch La La được cấp trên khen mà lo sợ trong lòng, nhanh chóng nói nào có, cấp trên quá khen rồi.
Sau đó, sắc mặt của cấp trên nghiêm lại, vỗ vai cậu nói: “Cậu làm việc ở nơi này, thật là uổng phí tài năng, tôi có một công việc tốt hơn muốn giới thiệu cho cậu.”
Bạch La La nghe thấy lời này, mừng thầm trong lòng, nghĩ là bản thân chắc là sắp được thăng chức tăng lương, đi l*n đ*nh cao của đời người rồi.
Ai ngờ cấp trên lại nói: “Nơi ấy có tên là Cục Hài Hòa Xã Hội.”
Bạch La La chưa từng nghe qua cái tên này, cậu còn tưởng rằng Cục Hài Hòa Xã Hội không khác gì với Cục Bảo Hiểm Xã Hội, đều là vì dân phục vụ, cho nên liền mơ mơ màng màng mà bước vào cái hố.
Cục Hài Hòa Xã Hội, có tên đầy đủ là Cục Đảm Bảo Hài Hòa Xã Hội, so với Cục Bảo Hiểm Xã Hội thì có cầm khẩu đại bác cũng bắn không tới.
Sau khi gia nhập, tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất, tam quan của cậu liền triệt để sụp đổ.
Mặc dù ở thế giới của cậu việc xuyên qua đã không tính là chuyện hiếm lạ gì, nhưng loại chuyện xuyên đến thời không có tam quan méo mó để uốn nắn lại giá trị quan, nhân sinh quan và xã hội quan của nhân vật, thì đây là lần đầu tiên cậu gặp được.
Bạch La La thê thê thảm thảm hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.
Lê lết cái thân thể đau đến không muốn sống nữa nghỉ ngơi, một tháng sau, bên trên lại hạ xuống nhiệm vụ thứ hai, cục trưởng của Cục Hài Hoà Xã Hội nghiêm túc nói: “Tiểu La, tôi thấy cậu là người có thiên phú thông minh, thế nào cũng làm được chuyện lớn thôi, làm cho tốt nhé, chàng trai.”
Bạch La La: “…”
Cục trưởng nói: “Tuyến thế giới tôi đã gửi qua cho cậu rồi, cậu chịu khó xem kỹ một chút, nó rắc rối lắm.”
Bạch La La: “…”
Cục trưởng lại nói: “Đi đi, Tiểu La.”
Bạch La La: “…”
Thế là sau khi Bạch La La xem xong tuyến thế giới mà cục trưởng gửi đến, thấy mình sẽ nửa đường hy sinh thì lòng căm phẫn nổi lên hừng hực.
“Đậu má! Tên này cũng rác rưởi quá rồi!” Bạch La La vừa xem vừa nói chuyện phiếm với hệ thống mà Cục Hài Hoà Xã Hội cấp cho, cậu nói: “Chậc chậc chậc, quả nhiên chủ nghĩa xã hội vẫn là tốt nhất.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, tuyệt vời đỉnh gút chóp luôn.”
Nhân vật chính của thế giới này tên là Viên Phong Yên, là một vương gia, mà đối tượng cần uốn nắn tam quan lại là ám vệ dưới trướng của Viên Phong Yên – Mão Cửu.
Tướng mạo của Mão Cửu và Viên Phong Yến giống nhau đến 90%, đó cũng là nguyên nhân mà từ nhỏ y đã được bồi dưỡng thành ám vệ của Viên Phong Yên. Tên Viên Phong Yên là một tên rác rưởi nam nữ không tha, hắn thích Mão Cửu chỉ vì y có dung mạo giống hắn như đúc.
Lúc Bạch La La xem kịch bản đến đây, trong lòng toàn là cảm giác bài xích, cậu khó có thể tưởng tượng sao hắn lại có thể cứng với một người có khuôn mặt giống hệt như mình thế kia.
Hệ thống nói: “Chắc là do ở cổ đại thiếu các phương tiện giải trí rồi.”
Bạch La La: “…” Thiếu phương tiện giải trí nên muốn tự xxx chính mình, logic kiểu này cậu chịu thua rồi.
Dù sao thì cuối cùng Viên Phong Yên cũng làm xong chuyện rác rưởi đó với Mão Cửu, sau đó lại đạp người ta đi, nào biết sau khi Mão Cửu bị vứt bỏ lại ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, có được một thân tuyệt thế võ công.
Bạch La La cứ tưởng mình sắp thấy được màn báo thù vả mặt sảng khoái, nhưng cậu thật sự đã quá ngây thơ rồi, mặc dù Mão Cửu đã có được một thân tuyệt thế võ công nhưng vẫn chung tình một lòng đối với Viên Phong Yên, cuối cùng, y luộc Viên Phong Yên lên ăn.
Lúc Bạch La La đọc được miêu tả kết cục là Mão Cửu luộc Viên Phong Yên lên rồi ăn từng miếng vào bụng, thì cảm nhận được men của dạ dày bốc lên cuồn cuộn, cậu nói: “Cảm thấy không ngon lắm.”
Hệ thống: “Hình như không nêm thêm muối.”
Xem xong tuyến thế giới, một người một hệ thống chìm vào im lặng.
Một lát sau, Bạch La La khép kịch bản lại, nói: “Tôi có thể yêu cầu đổi kịch bản được không?”
Hệ thống nói: “Cậu có muốn xem lợi nhuận phần trăm từ nhiệm vụ thế giới trước một chút hay không?”
Thế là Bạch La La kiểm tra số dư của thẻ ngân hàng, khi xác định trong thẻ ngân hàng của mình có thêm sáu chữ số, cậu hiên ngang lẫm liệt nói: “Quyết định kịch bản này đi, đổi cái gì mà đổi, tôi là người nối nghiệp của Xã hội chủ nghĩa, cần gì phải sợ một đám đầu trâu mặt ngựa đó!”
Hệ thống nói: “Cố lên nha, người nối nghiệp.”
Đọc tuyến thế giới thêm hai lần nữa, Bạch La La cảm thấy bản thân đã gần như lĩnh ngộ hết tinh túy của nhân vật rồi mới dám tiến vào thế giới thứ hai này.
Người của bộ phận dịch chuyển nhìn thấy Bạch La La tới, còn chào hỏi với cậu, nói: “Người mới, chăm chỉ ghê!”
Bạch La La khách khí đáp: “Nào có, các vị mới vất vả.”
Người của Bộ Truyền Tống nói: “Làm tốt lắm chàng trai!”
Bạch La La lại nghe được câu làm tốt lắm chàng trai này một lần nữa, trong lòng cậu lầm bầm, người nơi này sao đều thích nói câu này vậy chứ - mãi cho đến rất lâu về sau, cậu mới đột nhiên tỉnh ngộ, làm tốt lắm chàng trai và làm cho tốt vào, chàng trai, là hai ý khác nhau.
Bạch La La: Tôi thật sự không muốn làm chàng trai đâu.
Bạch La La suy nghĩ rất nhiều, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, thì Mão Cữu vẫn còn đang quỳ.
“Đứng lên đi.” Bạch La La nói.
Mão Cửu không nói lời nào, từ từ đứng dậy, từ đầu đến cuối y đều không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch La La. Đây là quy củ của ám vệ, nhìn chủ nhân một lần, có thể sẽ mất mạng.
Bạch La La nhìn Mão Cửu, nói: “Ngươi là người phương nào?”
Mão Cửu dường như không ngờ chủ nhân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, y có hơi sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Tiểu nhân không nhớ rõ.”
Bạch La La nói: “Ngươi đến vương phủ lúc mấy tuổi.”
Mão Cửu đáp: “Ba tuổi.”
Ba tuổi, không nhớ rõ quê quán ở đâu hình như cũng là chuyện bình thường. Trước mắt, khi tháo mặt nạ xuống thì dáng vẻ của Mão Cửu cũng đã là người đàn ông trưởng thành, nếu không phải khí chất khác biệt thì khuôn mặt của y và Viên Phong Yên có thể nói là từ một khuôn mà ra.
Bạch La La nói: “Ừm, ngươi lui xuống đi.”
Dường như lúc này Mão Cửu mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, chầm chậm lùi lại rồi biến mất trong bóng tối.
Mệnh của nhóm ám vệ hèn như chó, chủ nhân của họ muốn họ chết thì bọn họ sẽ phải chết, từ điểm này mà nói – đã hoàn toàn không phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội rồi.
Bạch La La đã cảm nhận thấm thía tính chính xác của câu nói, tàn dư phong kiến hại chết người mà.
Bạch La La suy nghĩ, cậu phái người gọi tên đứng đầu ám vệ đến.
Người phụ trách Ám Bộ lúc bị gọi đến hiển nhiên là có chút thấp thỏm, bởi vì tính tình của tên hoàn khố vương gia Viên Phong Yên này một năm một mười, từ trước đến nay đều không thích ra chiêu theo lẽ thường, đột nhiên bị gọi đến, chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì.
Đầu lĩnh của ám vệ tên là Tử Nhất, sau khi tiến vào phòng liền quỳ gối trước mặt Bạch La La, hỏi vương gia có gì sai bảo.
Bạch La La nói: “Mão Cửu là người như thế nào?”
Tử Nhất đột nhiên bị hỏi thủ hạ như thế nào, điều đầu tiên suy nghĩ được chính là Mão Cửu đã chọc phải tai họa, trán của hắn liền toát ra mồ hôi lạnh, trấn định nói: “Không biết Mão Cửu đã làm gì khiến vương gia tức giận? Thuộc hạ trở về sẽ trừng phạt hắn thật nặng.”
Bạch La La thấy hắn hiểu lầm ý của mình, vội vàng giải thích, nói: “Không, anh ta không làm điều gì sai, chỉ là ta thấy hắn không tệ, nên muốn điều hắn đến bên cạnh của mình mà thôi.”
Tử Nhất sững sờ, lập tức nói: “Hôm nay?”
Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Hôm nay điều đến.”
Tử Nhất cúi đầu vâng dạ.
Phân phó xong, Tử Nhất liền lui ra ngoài.
Bạch La La thấy hắn đã biến mất trong bóng đêm, thâm trầm nói: “Ta muốn thay đổi toàn bộ nơi này.”
Trong lòng của Bạch La La lúc này đầy hùng tâm tráng chí*, thì vội vàng không chờ kịp mà muốn thử sức. Có điều, chỉ qua một buổi tối liền bị tạt một gáo nước lạnh dập tắt rồi.
*hùng tâm tráng chí" là để chỉ những người không những có một cái tâm quả cảm, anh hùng vừa có một ý chí dũng cảm, mạnh mẽ.
Cậu về nơi ở của mình, khi đi đến bên giường thì thấy một người đàn ông cả người tr*n tr**ng, toàn thân ửng hồng, đang nhắm chặt hai mắt mà nằm trên giường của mình. Người đàn ông này có làn da màu lúa mạch, tứ chi thon dài bị cột vào bốn góc giường, làn tóc đen nhánh dài đến eo tản ra trên chăn nệm trắng, chỉ có phần mấu chốt được che bằng một tấm chăn nhỏ.
Bạch La La: “Nếu không phải là dáng vẻ của cậu ta giống tôi như đúc thì có lẽ tôi sẽ lịch sự mà cứng lên một chút.”
Hệ thống: “…”
Mão Cửu vẫn rất tỉnh táo, khi nghe được tiếng bước chân của Bạch La La thì thân thể liền run lên nhè nhẹ.
Hiển nhiên là Tử Nhất đã oanh oanh liệt liệt mà hiểu lầm ý của Bạch La La, không, chính xác mà nói, nếu Viên Phong Yên không bị Bạch La La xuyên vào thì lúc hắn nói “điều người đến” chính là ý này rồi.
Bạch La La nói: “Rất có cảm giác tội ác đó.”
Bạch La La hít sâu một hơi, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Mão Cửu, ngươi đứng dậy.”
Mão Cửu mở mắt, trong ánh mắt có chút e ngại, y gọi: “Chủ nhân.”
Bạch La La nghĩ thầm, nếu kịch bản này mà còn tiếp tục triển khai như thế nữa thì cậu sẽ nhanh chóng bị tẩy não luôn chứ chẳng chơi, nhanh chóng hô ngừng, nói: “Còn ra thể thống gì nữa! Mặc y phục vào!”
Màu đỏ trên khuôn mặt của Mão Cửu đã lan tràn đến mang tai, y dùng chất giọng khàn khàn nói: “Chủ, chủ nhân, ta, ta, không có sức.”
Bạch La La: “…”